Nhìn bộ dáng sốt ruột của mẹ mình, Thái Sinh kéo Bạch Tấn Vân, cầu hắn để cho mình về nhà một chuyến, thấy dáng vẻ lo lắng của Thái Sinh,Bạch Tấn Vân làm sao nhẫn tâm không đáp ứng nha, nhưng mà bản thân khó khăn lắm mới đem chuyện tiền trang an bài thật tốt, chính là muốn ở chung với Thái Sinh một chỗ này.
“Ta và đệ cùng nhau trở về đi.” Bạch Tấn Vân đưa tay vỗ lên đầu Thái Sinh, hắn thật sự không hy vọng vật nhỏ không vui nha.
Thật ra thấy Bạch Tấn Vân cố ý bỏ ra một ngày ở bên cạnh mình Thái Sinh là thật cao hứng , lúc mẹ kéo hắn về, trong lòng hắn vẫn có chút thất vọng, không nghĩ tới Bạch Tấn Vân chịu trở về nhà với hắn, vì thế khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng nở rộ một chút tươi cười,“Cám ơn huynh, đại thiếu gia.”
Bạch Tấn Vân rất nhanh an bài cỗ kiệu, Thái Sinh và mẹ hắn ngồi ở bên trong kiệu, Bạch Tấn Vân kéo một con ngựa trắng tới, xoay người nhảy lên ngựa.
“Mẹ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Nhìn vẻ mặt của mẹ, trong lòng nhất thời cảm thấy bất ổn .
“Thái Sinh, thật ra cha con không cho mẹ đến đây, là mẹ lén tới……” Mẹ Thái Sinh thở dài, bà thật là nhất thời xúc động, lúc ấy bà đã nghĩ muốn thương lượng với Thái Sinh lén để Thái Liên và Thái Sinh đổi trở lại,nhưng mà bà đã quên,Bạch Tấn Vân chính là thích Thái Sinh , ngay tại vừa rồi ánh mắt hai người trao đổi trong nháy mắt, mẹ Thái Sinh mới đột nhiên nhớ tới.
“Mẹ, con sẽ nói với cha là con nhớ mẹ nên trở về , mẹ nhanh nói cho con biết, trong nhà đã xảy ra chuyện gì?” Mẹ Thái Sinh nhìn Thái Sinh như vậy trong lòng càng sốt ruột.
“Thái Sinh, tỷ tỷ con đã trở lại……” Mẹ Thái Sinh nói xong, dừng lại, chỉ thấy mặt Thái Sinh đột nhiên vui mừng, hưng phấn nói:“Cái gì, tỷ tỷ đã trở lại? Thật tốt quá, đã lâu không thấy tỷ tỷ .”
Nhìn bộ dáng vui vẻ của Thái Sinh, mẹ hắn nhanh chóng giữ chặt tay Thái Sinh, điều này làm cho Thái Sinh cảm giác thực ngoài ý muốn, nhìn nhìn lại sắc mặt mẹ không tốt, vì thế trong lòng mơ hồ cảm thấy một ít bất an.
Mẹ hắn suy nghĩ lại muốn đem chuyện Thái Sinh bị lừa nói cho Thái Sinh.
Toàn bộ trong quá trình tự thuật, Thái Sinh không có nói một câu, nghe đến trợn mắt há hốc mồm, vì sao lại như vậy, tỷ tỷ không phải nói tỷ ấy cùng A Vượng ca rất yêu nhau sao, tại sao bị lừa nha?
Mang theo đủ loại nghi vấn, cỗ kiệu đã dừng lại ở trước cửa Thái gia.
Cha hắn đối với việc Thái Sinh và Bạch Tấn Vân xuất hiện, đầu tiên là cả kinh sau đó nhìn vào mặt mẹ Thái Sinh mắng một câu, Thái Sinh vội vàng nói là bản thân nhớ nhà, sau đó xin đại thiếu gia trở về xem.Ở trên đường đi gặp được mẹ, sau lại nghe nói tỷ tỷ đã trở lại, mới cùng nhau trở về .
Vài người đang nói chuyện, chỉ thấy một thân ảnh tinh tế mộc mạc đi đến,Thái Sinh thoáng cái nhào đến, kéo tay người đó, tiếp theo một tiếng hô tỷ tỷ.
Lúc này y phục Thái Sinh là nữ nhân hoa lệ , có vẻ xinh đẹp nhu nhược, mà Thái Liên lại là vải thô làm trang nam nhi, không phấn trang điểm đứng ở trước mặt Thái Sinh, một chút ánh sáng cũng không có.
Bạch Tấn Vân hai tay hoàn ngực đứng ở một bên mắt lạnh nhìn người tên là Thái Liên kia, thì ra người đào hôn chính là nàng nha. Ánh mắt của Bạch Tấn Vân sắc bén cẩn thận đánh giá trên dưới một lần, từ bên ngoài nhìn qua bộ dạng tỷ đệ hai người quả thật vô cùng giống nhau.Nếu mặc y phục giống nhau thì càng giống nha.
Bạch Tấn Vân thừa nhận Thái Liên rất đẹp, mặc dù mặc quần áo vải thô cũng không có ngăn trở nét đẹp của nàng. Nhưng mà nhìn Thái Liên trong lòng Bạch Tấn Vân lại không có nửa điểm cảm giác. Nếu lúc trước nàng không có đào hôn, như vậy hắn Bạch Tấn Vân sẽ thích nàng sao? Sẽ thích Thái Sinh giống như nàng sao?
Đáp án này Bạch Tấn Vân không biết trả lời ra sao, bởi vì sự thật là Thái Liên đào hôn , Thái Sinh gả vào,người hắn yêu chính là Thái Sinh.
Thái Liên vừa vào nhà liền thấy Thái Sinh mặc áo hoa lệ, còn có nam nhân cao lớn đứng ở bên cạnh hắn.
Trước mắt Thái Sinh xinh đẹp như thế, hơn nữa trong ánh mắt hắn tràn đầy tất cả đều là hạnh phúc và khoái hoạt, nam nhân bên người hắn chính là vị hôn phu lúc trước mình đào hôn,Bạch Tấn Vân thì ra là người tuấn tú như thế……
Nhìn nhìn lại chính mình, cái gì đều không có , cái gì đều không có.
Đáng thương, thật đáng buồn, đáng tiếc a……
“Tỷ…… Đệ đã nghe mẹ nói…… Về sau, tỷ tính toán làm sao bây giờ?” Tay Thái Sinh vẫn như cũ kéo tay Thái Liên, tâm tư tinh tế,hắn cảm giác bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo trong tay mình đang run rẩy.
Thái Liên nhìn chằm chằm vào đệ đệ mình, mang theo phức tạp nhìn Thái Sinh mỉm cười, xin lỗi nói:“Thái Sinh, là tỷ tỷ sai rồi, tỷ tỷ thực xin lỗi đệ, Nếu không phải lúc trước tỷ tỷ ích kỷ,đệ hiện tại cũng không cần giả dạng thành nữ nhân…… Thật sự rất vất vả, thật sự rất vất vả……” Nói xong Thái Liên liền chảy xuống nước mắt, chỉ có chính mình mới biết được trong đó vất vả ra sao, đã nhiều ngày nàng giả dạng Thái Sinh nàng cảm thấy rất vất vả……
“Tỷ…… Đừng khóc,đệ không sao,đệ thật sự rất tốt , thật sự……” Thái Sinh vươn ngón tay lau nước mắt cho Thái Liên.
Mặc kệ là nguyên nhân gì , mọi người một nhà cuối cùng đã tề tựu , mẹ Thái Sinh trong lòng nhiều ít cũng có chút an ủi, nhìn tỷ đệ hai người ôm nhau đích vẫn chịu đựng không nói ra ý tưởng bản thân, vì để chao đó Thái Liên hai người cùng đi làm cơm.
Cha Thái Sinh bởi vì có bệnh nhân, cho nên đi đến y quán trước, chờ cơm tối làm xong mới cùng nhau về ăn.
Nhìn vẻ mặt ưu thương của Thái Sinh,Bạch Tấn Vân đi tới, vươn bàn tay to vỗ vỗ vào tay hắn, theo sau là một tay kéo lấy hắn ôm vào trong ngực mình, đem môi mình tiến đến bên tai hắn, mang theo trêu tức hỏi:“Vật nhỏ, đệ sẽ không bởi vì tỷ tỷ mình trở lại, mà tính thoát đi ta chứ?”
“Ta không có!” Thái Sinh nghe thấy Bạch Tấn Vân hỏi như vậy, lập tức trở nên thực khẩn trương, vội vàng nghiêng đầu qua nói ba chữ vô cùng khẳng định.
Nhìn thấy Thái Sinh thật tình như thế,Bạch Tấn Vân cười ha ha, Thái Sinh thấy Bạch Tấn Vân cười đến khó hiểu, còn tưởng rằng chính mình chưa nói rõ ràng, vì thế vội vàng giải thích,“Đại thiếu gia,đệ không có,đệ thực không nghĩ chạy trốn nha, đệ, đệ nói rồi mặc dù đệ thực vô ích, nhưng mà đệ vẫn ở bên cạnh huynh nha……”
Lời Thái Sinh còn chưa nói xong, đã bị Bạch Tấn Vân bắt cái miệng nhỏ nhắn, còn lại trong lời nói toàn bộ bị nuốt ở giữa môi hai người.
Đúng lúc này,Thái Liên vừa vặn từ cửa phòng đi qua, thấy được hai người thân thiết một màn, đột nhiên ngây ngẩn cả người, nửa ngày mới phản ứng lại, mặt không tự giác phát sốt, tim đập gia tốc, quay đầu đi.
Mới vừa đi ra hai bước, liền nghe thấy trong phòng nói rất đúng.
“Đại thiếu gia…… Làm cho người ta cảm thấy xấu hổ nha……” Giọng của Thái Sinh làm người ta say mê.
“Ha ha, vật nhỏ, bị ta hôn nhiều lần như vậy, mặt vẫn đỏ, nhưng mà ta thích đệ như vậy, hôn nửa nha……”
“Đại thiếu gia! Ưm……”
Thái Sinh không tự giác dừng lại bước chân, thẳng đến thanh âm hai người lại bị bao phủ, mới lại cất bước rời đi.
Lòng của nàng có chút khổ sở, giống như là có vô số điều cắn xé lòng của nàng.
Vì sao, vì sao nàng phải bất hạnh như vậy.Nếu Thái Sinh bất hạnh đau khổ giống như nàng thì trong long nàng còn có thể dễ chịu một chút,nhưng mà xảy ra trước mặt nàng dĩ nhiên là cảnh hai người ân ái yêu nhau……
Không đúng, vị trí kia vốn nên là của nàng, nhưng mà nàng không có lựa chọn mới có thể tặng cho Thái Sinh .
Có lẽ, là lúc trước chính mình chọn sai ?
Thân thế hiển hách Bạch Tấn Vân, so thế nào cũng tốt hơn A Vượng cách vách…… Lúc trước tại sao nàng không chịu lấy chồng nha?
Nếu gả cho hắn, hiện tại rúc vào trong ngực con nhà giàu kia chính là mình…..
Nếu gả cho hắn, hiện tại Thái Sinh vẫn là Thái Sinh, Thái Liên vẫn là Thái Liên, hết thảy cũng không hội lệch khỏi quỹ đạo.
Nếu gả cho, nàng hiện tại chính là thiếu phu nhân có quyền lực lớn, có được nam nhân tuấn tú nhất Tử Vân Thành, trở thành nữ nhân được tất cả người trong Tử Vân Thành hâm mộ……
Nếu……
Thái Liên dừng lại cước bộ, quay đầu lại không quên liếc mắt về phía phòng kia một cái, vừa lúc thấy Bạch Tấn Vân ôm Thái Sinh hai người từ trong phòng đi ra, ánh mặt trời chiếu xuống hai người, nói nói cười cười , trên mặt dào dạt không đơn giản là nụ cười mà còn có hạnh phúc.
Nếu gả cho người kia,người hạnh phúc sẽ là nàng nha.