Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh

Chương 82

CHƯƠNG 82

“Câm miệng của cô lại!” Trầm Xuyên mãnh liệt quay đầu lại, âm lệ mở miệng.

“Trầm Xuyên, anh sợ hãi cái gì? Anh kháng cự tôi tiếp cận như vậy, chẳng lẽ là sợ bị tôi vạch trần, tôi trong mắt anh là một người khác?” Nữ nhân đi lên, vuốt ve mặt nghiêng của hắn.

Đồng tử Trầm Xuyên kịch liệt co rút lại, thần sắc chớp lên, chứng bệnh nhân cách phân liệt của hắn càng ngày càng nghiêm trọng, đã vô pháp khống chế, nhắm mắt lại lần thứ hai, hắn biết nữ nhân nói đúng, bởi vì giờ phút này đứng ở trước mặt hắn không phải là bạn gái, mà là một nam nhân.

“Nói cho tôi biết, hiện tại tôi trong mắt anh, rốt cuộc là bộ dạng thế nào?” Nam nhân dùng tư thế ái muội dựa vào.

Trầm Xuyên hận thấu người khác uy hiếp hắn, cường ngạnh quặc trụ cằm nam nhân, dựa theo kịch bản phát triển, lúc này hắn hẳn là không chút do dự hôn lên, hận không thể đem tình nhân trước mắt xé lạn, nhưng hắn lại dừng lại, như thế nào cũng diễn không nổi nữa…

“Khâu Bạch, em rất cứng ngắc.”

Hàn Chiêu hô cắt, máy móc chung quanh đều ngừng lại, Lạc Khâu Bạch đứng tại chỗ lấy xuống kính mắt gọng vàng, bất đắc dĩ giải thích.

“Xin lỗi các vị, là tôi sơ xuất.”

Lúc này đã tối, tất cả mọi người cùng Lạc Khâu Bạch phải diễn xong, nếu không ai cũng đừng nghĩ kết thúc công việc, nhưng Lạc Khâu Bạch đã NG không biết bao nhiêu lần, chưa từng có chuyện như vậy.

Thái độ của hắn rất tốt, làm người cũng khiêm tốn hữu lễ, cho nên nhân viên công tác cũng biết hắn phi thường chuyên nghiệp nghiêm túc, lúc này cũng không có oán giận, mà là phi thường nhiệt tâm đi lên vỗ bờ vai của hắn, giúp hắn thoải mái. Nhưng người khác không trách cứ hắn, không có nghĩa là trong lòng sẽ không nghi ngờ: Đoạt giải tại Cách Lâm, cảnh hôn lạidiễn không tốt?

Kỳ thật kịch bản nguyên bản cũng không có màn cường hôn này, là hôm nay sửa chữa kịch bản mới đột nhiên thay đổi, nếu chỉnhư vậy thì thôi, vấn đề là bạn gái của Trầm Xuyên lúc hắn phân liệt nhân cách kỳ thật là hai giới tính, nói cách khác muốn diễn xong, hắn không chỉ cường hôn một nữ nhân, thậm chí cả nam nhân cũng phải hôn, hắn có chút chịu không nổi.

Hắn có tính khiết phích nghiêm trọng, tuyệt không muốn hôn nam nhân nào ngoài Kỳ Phong, dù biết đây là giả, trong lòng cũng không thể chịu được.

“Đừng nói em không thể hôn.” Hàn Chiêu không biết tới đây khi nào, cười như không cười hỏi hắn, “Em hôn nữ nhân thì được, cùng nam nhân lại không được? Em bài xích đồng tính luyến ái?”

Lạc Khâu Bạch dừng lại, tiếp uống mấy ngụm nước, “Có vấn đề gì sao?”

Hai người đối thoại đưa tới người chung quanh nghiêng tai, Hàn Chiêu nhún vai, “Không, không có vấn đề, tôi chỉ là cảm thấy em là diễn viên chuyên nghiệp lại có giải thưởng, không nên vì một chút sự tình mà làm phức tạp, biểu hiện hôm nay của em quả thực kém hơn trước nhiều lắm, tôi thậm chí hiện tại đã bắt đầu hoài nghi lúc trước tìm tới em có phải quyết định chính xác không.”

Anh ta giống như đã quên lúc trước tại sân bóng rổ sở tác sở vi, hoàn toàn là một bộ dáng giải quyết việc chung, khẩu khí không lưu tình chút nào, khi một đạo diễn nói như vậy, cơ hồ không có nửa điểm tình cảm.

Người chung quanh đều cho rằng Lạc Khâu Bạch sẽ sinh khí, kết quả hắn không biến đổi sắc mặt, chỉ gật gật đầu nói, “Cho tôi mấy phút đồng hồ, tôi sẽ mau chóng điều chỉnh lại.”

Thái độ nghiêm khắc của Hàn Chiêu lại làm Lạc Khâu Bạch ở trong lòng thở phào một hơi, nếu anh ta còn giống một đêm kia mới thật là đại phiền toái.

Hắn thực nhanh điều chỉnh tốt trạng thái, tự nói với mình nhanh chóng quay cho nhanh, nhưng khi thật sự hôn, hắn lại một lần bị NG.

“Em rốt cuộc diễn những thứ gì? Em hiện tại phải là người phẫn nỗ khi bị vạch trần bí mật, không phải ôn nhu chân thành đối đãi tình nhân!”

Lạc Khâu Bạch mím miệng không nói chuyện, nghĩ thầm nếu hắn không xem người khác thành Kỳ Phong, làm sao có thể hôn xuống?

Hắn thừa nhận mình thất trách, làm một diễn viên mangcảm xúc chủ quan vào công tác quả thực là không có trách nhiệm, nhưng thân thể hắn khống chế không được.

Liên tục mấy lần, Lạc Khâu Bạch thủy chung không thể biểu lộ ra cảm xúc mà Hàn Chiêu muốn, không phải nói tình cảm không đúng, nói đúng ra là động tác cứng ngắc, cuối cùng nhân viên công tác bên cạnh nhịn không được mở miệng, “Hàn đạo, không được thì để diễn viên khác đóng đi.”

Hàn Chiêu trầm mặc, một lát sau mới mở miệng, “Hôm nay tới đây thôi, kết thúc công việc đi, tôi cùng diễn viên nói chuyện một lần, nếu lần này không được ngày mai để người khác đóng.”

Nhân viên công tác đi ra hết, chỉ còn lại Lạc Khâu Bạch cùng tiểu diễn viên đóng vaiđối thủ của hắn.

“Sao emphát hiện?”Lúc mọi người rời đi, Hàn Chiêu đột nhiên tới gần, nói ra lời thoại của Lạc Khâu Bạch.

Lạc Khâu Bạch hơi hơi sửng sốt, hiểu được anh ta muốn đích thân làm mẫu, nhìn thoáng qua tiểu diễn viên bên cạnh, chung quanh có người, Hàn Chiêu sẽ không làm thế, hắn nhanh chóng nhập diễn nói, “Tôiđọc nhật kí của anh, kia hoàn toàn chính là hai người viết.”

Lời thoại của đối phương hắn đã thuộc làu, hơi hơi nheo lại ánh mắt, hắn tới gần một bước, “Người cảnh sát muốn tìm chính là anh, tôi không biết bạn trai mình lại là hung thủ giết người.”

“Câm miệng của cô lại!” Hàn Chiêu từng bước ép sát, trong ánh mắt tất cả đều là điên cuồng cùng dữ tợn.

Lạc Khâu Bạch phối hợp diễn, tiểu diễn viên bên cạnh đều nhìn ngốc, cậu ta bất quá cũng chỉ là một tân nhân, lúc này cố gắng học tập ánh mắt hấp dẫn cùng uy hiếp của Lạc Khâu Bạch.

Thời gian này Hàn Chiêu đã bức Lạc Khâu Bạch đến một chỗ trên ghế sô pha, lập tức quặc trụ cằm hằn, trong ánh mắt đích xác làlửa giận hừng hực, hoàn mỹ chứng minh cho nhân vật.

Ngay sau đó chính là cường hôn, Lạc Khâu Bạch thông minh nhiễu khai anh ta, “Hàn đạo tự mình làm mẫu quả nhiên được ích lợi không nhỏ, tôi hiểu được, tới đây thôi.”

“Em không rõ.” Hàn Chiêu đột nhiên nheo lại ánh mắt nở nụ cười một chút, lúc này cửa Studio đột nhiên phanh một tiếng bị đá văng, Lạc Khâu Bạch muốn quay đầu lại nhìn chuyện gì xảy ra, lại đột nhiên bị Hàn Chiêu đè lại, hoàn toàn không bận tâm đến tiểu diễn viên còn đứngđây hôn lên.

Sự tình phát sinh quá nhanh, Lạc Khâu Bạch căn bản không kịp phản ứng, tiểu diễn viên ở bên cạnh hít không khí, mãnh liệt đưa tay che mặt.

Vừa lúc đó, một người thay thế cậu ta, lúc môi Hàn Chiêu cơ hồ muốn gần Lạc Khâu Bạch, Kỳ Phong đột nhiên xuất hiện, nháy mắt hướng lại đây, hung ác âm lệ hung hăng cho Hàn Chiêu một quyền.

“A!” Tiểu diễn viên kêu sợ hãi một tiếng hoàn toàn sợ ngây người, né tránh sang bên cạnh cũng không biết hết thảy là như thế nào phát sinh.

Mặt Hàn Chiêu lúc này sưng lên, miệng phun ra máu, Lạc Khâu Bạch cũng hoàn toàn ngỡ ngàng, vừa nhấc đầu liền thấy được khuôn mặt nổi giận lãnh băng của Kỳ Phong.

“… Kỳ Phong?” Lạc Khâu Bạch mở to hai mắt, tiếp bị nam nhân dùng tay áo dùng sức lau miệng, khí lực rất lớn cơ hồ muốn sát bờ môi hắn toạc máu.

Lạc Khâu Bạch vội vàng nói, “Anh ấy không đụng tới em, em trốn…”

“Câm miệng!”

Câu nói kế tiếp bị Kỳ Phong lớn tiếng ngăn chặn, tiếp y nhìn thoáng qua Hàn Chiêu mới vừa đứng thẳng thân mình, giống một dã thú nổi giận, không chút do dự chen chân đá, miệng Hàn Chiêu đều là máu, lại bị đánh vào bụng, ho khan một tiếng cười lạnh nói, “Kỳ tiên sinh anh… Khụ, làm cái gì vậy? Tôichỉ giảng diễn thôi, anh gấp cái gì?”

Kỳ Phong một câu cũng không nói, một phen kéo cổ áo anh ta đặt trên tường, lại đánh một quyền thật mạnh, lúc tiểu diễn viên sợ tới mức run run rẩy rẩy muốn gọi điện thoại báo nguy, y âm lệ liếc anh ta một cái, chỉ vàomũi Hàn Chiêu, “Đừng để tôi thấy mặt anh! Lăn!”

Nói xong, y nắm chặt tay Lạc Khâu Bạch không chút do dự đi ra ngoài, lưu lại Hàn Chiêu tựa vào trên tường ho khan cùng tiểu diễn viên sớm đã bị dọa ngốc.

Lạc Khâu Bạch bị y tha lên xe, vội vàng nói, “Kỳ Phong, sao anh lại ở chỗ này? Anh đừng nóng giận, em cũng không nghĩ anh ta…”

“Em đừng nhiều chuyện!” Kỳ Phong nóng nảy gầm nhẹ một tiếng, tiếp lấy ra khăn tay ô vuông dính nướclau miệng Lạc Khâu Bạch, một bên lau một bên đè lại tay hắn không cho hắn giãy dụa.

“Đau quá…” Lạc Khâu Bạch nếm mùi máu tươi, môi đại khái bị sát rách da.

Kỳ Phong giống giống một đỉnh núi lửa tùy thời sẽ bùng nổ, toàn thân bốc lên hỏa khí cơ hồ muốn châm lửa toàn bộ thùng xe, y một lần lại một lần laumôi thê tử, hắn nói đau y cũng không dừng tay, chút đau ấy tính là cái gì? So được vớitư vị trong lòng ykhông!?

Nếu không phải buổi sáng y có hỏi hành trình của Lạc Khâu Bạch, nếu không phải y nhìn thấy những tấm ảnh cố ý châm ngòi ly gián kia, nếu y vừa rồi đến chậm một bước…

Lạc Khâu Bạch cuối cùng cũng buông tha chống cự, mặc cho ylau, lúc này Kỳ Phong lại thu tay lại, nhìn môi sưng đỏ của hắn, thấu đi lên hung hăng cắn một hơi.

“Tê…” Lạc Khâu Bạch đảo hút một hơi lương khí, đau đến cái mũi đều chua xót, cầm tay y nói, “Nguôi giận đi, có thể nghe em giải thích không?”

“Câm miệng, hiện tại anh không muốn nghe thanh âm của em.” Kỳ Phong thu hồi khăn tay, đưa tay đeo dây an toàn cho Lạc Khâu Bạch, mãnh liệt đạp chân ga, xe rời đi vọt vào trong bóng đêm.

Y chỉ cần nghe được thanh âm của phù dung câu, có thể liên tưởng đến một màn kia, y canh phòng thử thủ nghiêm ngặt như vậy, vẫn có ruồi bọ ghê tởm chạm vào, những điều này là do lô đỉnh nơi nơi câu dẫn người!

Phía sau lưng Lạc Khâu Bạch đánh vào lưng ghế dựa, xe cao tốc chạy ở trên đường, gió thổi kịch liệt trên mặt, hắn biết mình lần này sơ sẩy thật sự làm dã thú sinh khí, cho nên cũng không hỏi mình đi đâu.

Xe thất chuyển bát quải trực tiếp trở về nhà, lúc này Đoàn Đoàn cùng Phong Phong bị dì Trương mang đi ra ngoài tản bộ, trong nhà một người cũng không có, Kỳ Phong kéoLạc Khâu Bạch gập gập ghềnh ghềnh lên trên lầu, nhìn hắn thiếu chút nữa bị mình đánh đổ, liền mãnh liệt khiêng hắn lên, đá văng cửa phòng ngủ trực tiếp ném lên trên giường.

Lại một nụ hôn lửa nóng, lúc này Lạc Khâu Bạch mới hiểu được nam nhân muốn làm gì, nhanh chóng nói, “Kỳ Phong, anh có nghe em giải thích không?”

Kỳ Phong tháo cà vạt, trói chặt hai cổ tay Lạc Khâu Bạch, kéo ra cổ áo cưỡi ở trên người hắn, lấy ra một xấp ảnh chụp ném lên trên giường, tiếp ban khởi một chân của hắn, kéo quần hắn.

“Được, em giải thích đi.”

Lạc Khâu Bạch nhìn xấp ảnh chụp mà ngỡ ngàng, cầm lên vừa thấy là tình cảnh mình và Hàn Chiêu ngày đó ở sân bóng rổ, lúc này choáng váng đầu hoa mắt.

Này đó rốt cuộc là từ đâu tới đây? Là ai đưa mấy thứ này cho Kỳ Phong!

Lúc này hắn mới rốt cục hiểu được nam nhân phát giận lớn như vậy, nguyên lai không chỉ có sự tình hôm nay, còn có ảnh chụp đốt lửa này.

Trước hắn vì không muốn Kỳ Phong sinh khí, hắn không nói chuyện đêm hôm đó cho Kỳ Phong, kết quả lại lộng xảo thành chuyên, lúc này Lạc Khâu Bạch mới cảm thấy sợ hãi cùng áy náy, vội vàng nói, “Em… Kỳ Phong, thực xin lỗi, ảnh chụp này căn bản không phải như vậy, anh đừng hiểu lầm.”

“Ân, còn có?” Kỳ Phong lạnh như băng từ trong hàm răng bài trừ một câu, nóng nảy xé mở quần áo Lạc Khâu Bạch, từ tủ đầu giường lấy ra thuốc bôi trơn, nói một câu “Không cho kêu đau” tiếp cả mũ cũng không mang, qua loa thống vào.

“Ách a… !” Lạc Khâu Bạch cắn môi, kết quả lại đụng phải miệng vết thương, đau đến hốc mắt đều ướt.

Một bụng bi phẫn, càng nghĩ càng nghẹn khuất, “Em con mẹ nó mới là người bị hại.”

Kỳ Phong thật mạnh trừng phạt hắn, hận không thể bóp nát hắn, “Em còn dám tranh luận? Anh sớm nói em nên cách xa anh ta ra một chút, em gạt anh cùng anh ta tới sân bóng rổ, còn đoán không ra anh ta có ý tứ gì? Hôm nay em còn dám một mình ở chung với anh ta? Anh thấy em chính là cố ý muốn chọc giận chết anh!”

Y chưa nói một câu liền tiến vào càng sâu, Lạc Khâu Bạch bị trói cổ tay, hai chân lại bị y đè lại, căn bản không cách nào phản kháng, lúc này khóc không ra nước mắt, “Không phải một mình, còn có… Một người.”

Hắn cho rằng còn có người bên ngoài ở đây, Hàn Chiêu căn bản không dám, chẳng qua chỉ là đối diễn thôi, hơn nữa anh tachỉ dùng thái độ giải quyết việc chung, hắn thật sự không nghĩ tới chuyện lại thành ra thế này, lúc này hắn còn nổi giận trong bụng.

“Vậy cũng không được!”

Kỳ Phong hung ác đỉnh vào, từ trong đến ngoài hung hăng trừng phạt hắn, như là muốn lưu ký hiệu, đem Lạc Khâu Bạch toàn thân cao thấp gặm cắn một lần, lưu lại tảng lớn dấu vết xanh tím.

Cuối cùng Lạc Khâu Bạch chống đỡ không trụ tiết ra, cầu xin tha thứ, Kỳ Phong ồ ồ thở hổn hển, hung hăng bắn ra.

Điên phong qua đi, Lạc Khâu Bạch toàn thân nhức mỏi, môi cũng vô cùng đau đớn, giống bãi bùn nằm ở trên giường, lúc này Kỳ Phong tức giận hôn lên, nhưng động tác thực ôn nhu, “Lần sau không cho, nếu anh còn thấy emđể anh ta tới gần một lần, sẽ không phải trừng phạt đơn giản như vậy.”

Lạc Khâu Bạch tuy rằng bị gây sức ép thực thảm thiết, hơn nữa cũng đặc biệt oan uổng, nhưng chuyện này đích thật là hắn làm không đúng, tựa như Kỳ Phong nói, nếu hắn ngăn chặn hết thảy cơ hội tiếp xúc với Hàn Chiêu, hiểu lầm như vậy căn bản sẽ không phát sinh.

Nhìn nam nhân vẻ mặt oán giận, hắn kéo kéo khóe miệng, cố ý đùa y, “Em còn nghĩ anh sẽ chất vấn em, cùng anh ta là quan hệ như thế nào, thương anh ta hay yêu anh.”

Kỳ Phong dùng ánh mắt xem thường tảo (lướt qua) hắn liếc mắt một cái, cười lạnh một tiếng, “Emngốc nên em cảm thấy anh cũng ngu xuẩn như em?”

Em thấy anh đây tận chức tận trách, cực kỳ sủng ái em, vì sao em phảichọn gia hỏa âm dương quái khí mặt như người chết kia? Anh ta dựa vào cái gì có thể đánh đồng với anh?

“Tuy rằng em ngốc, nhưng tự tin anh vẫn phải có.”

Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, hắn cho rằng Kỳ Phong sinh khí sẽ hoài nghi hắn, nhưng hiện tại mới biết được y tín nhiệm mình, sở dĩ sinh khí chỉ sợ nam nhân khác tới gần mà thôi.

Trong lòng tràn vào dòng nước ấm, hắn cười cười trác một chút môi nam nhân, “Em cam đoan, tuyệt đối sẽ không có lần sau, ngày mai em sẽ nói chuyện với Trịnh Hoài Giang, em không diễn nữa, bội ước liền bội ước, cùng lắm thì bồi tiền.”

Kỳ Phong liếc mắt một cái, “Em dựa vào cái gì cho anh ta tiền? Em bội ước khiến cho anh ta nghĩ em sợ anh ta, không cho lui.”

Điện ảnh đều phải quay xong, tùy tiện rời khỏi nhất định sẽ khiến cho dư luận ồ lên, tổn hại không nhỏ, y không nhỏ mọn như vậy.

Người nam nhân này là một quái vật tình cảm cố chấp, nhưng trái phải rõ ràng lại vĩnh viễn khôn khéo lãnh tĩnh.

Lạc Khâu Bạch nhếch miệng mỉm cười, nắm mũi y, trầm mặc một hồi mới mở miệng, “Kỳ Phong, ảnh chụp này anh có nghĩ là ai không?”

Vừa nghĩ tới bị người theo dõi chụp ảnh, đến hiện tại mới biết được, hắn lạnh cả người.

Kỳ Phong cũng liễm khởi biểu tình, kỳ thật trong lòng y đã có đáp án, này đó ảnh chụp đơn giản là muốn ly gián tình cảm của y cùng thê tử, mà người có mục đích này, nhiều nhất chỉ có hai người.

Một người là lão gia, dùng loại phương thứcngu ngốc nàyphá tan tình cảm của bọn họ.

Còn có một người là Hàn Chiêu, dùng phương thức này thị uy với y, muốn thừa dịp.

Nếu như là lão gia, ông ta hẳn là biết bằng mấy tấm ảnh chụp này căn bản không thể làm mình dao động, cho nên người này chỉ có thể là…

“Hàn Chiêu.”

“Hàn Chiêu.”

Hai người trăm miệng một lời.

Lạc Khâu Bạch cười cười, “Biết chơi bóng rổ trừem chỉ có anh ta, emkhông nghĩ ra những người khác.”

Kỳ Phong “Ân” một tiếng, cúi đầu hôn hôn trán thê tử, nhưng trong lòng lại có chút nghi hoặc.

Vừa rồi tại Studio, y cơ hồ có thể xác định, Hàn Chiêu thấy y xuất hiện mới làm như vậy, anh tachỉ là một tiểu đạo diễn, căn bản sẽ không chống lại mình, vì sao lựa chọn loại biện pháp cố hết sức cũng không lấy lòng này? Tại sao không sợ hãi?

Đêm đã khuya, hai người ôm nhau ngủ, mà nghi hoặc này ngày hôm sau đột nhiên bị giải khai.

*****

Buổi sáng 8 giờ 30, Kỳ gia nắm trong tay quyền sinh sát tập đoàn tài chính Côn Luân đột nhiên tổ chức họp báo, tuyên bố một tin tức nổ mạnh.

Đạo diễn nổi tiếng Hàn Chiêu là cốt nhục thất lạc nhiều năm của Kỳ gia, cách nhiều năm rốt cục được tìm về, hiện giờ Kỳ gia cố ý tổ chức họp báo, chính thức tuyên bố anh ta nhận tổ quy tông.

Tài lực cùng thực lực của tập đoàn tài chính Côn Luân không thể khinh thường, tin tức như vậy bị tuôn ra, không chỉ giới giải trí oanh động, thậm chí toàn bộ nền kinh tế cùng xã giao cũng giống như bị dính bom nguyên tử, trợn mắt há hốc mồm, chân tay luống cuống.

Ngắn ngủi mấy phút đồng hồ, tin tức này liền nhanh chóng bao phủ, diễn đàn trên mạng cũng lấy tốc độ điên cuồng mà truyền bá, cũng nhanh chóng trở thành đầu đề tin tức giải trí cùng tin tức xã hội trọng bang ngày đó.

Hàn Chiêu mặc dù tại quốc nội cũng không gặp may, nhưng ở quốc tế đều rất có phân lượng, một thanh niên tài giỏi như vậy, bản thân đã đầy đủ hấp dẫn ánh mắt, hiện giờ lại thành nhị công tử tiếng tăm lừng lẫy trong Kỳ gia, đây quả thực có thể sánh bằng phim truyền hình cẩu huyết lúc 8 giờ.

Sinh hoạt vĩnh viễn tinh ranh hơn TV màu, đặc biệt đề cập đến hào môn cùng giới giải trí bát quái liền càng thêm nhiệt nghị, khi tất cả mọi người đang nghị luận sôi nổi, Lạc Khâu Bạch cùng Kỳ Phong ở nhà đắp chăn ngủ còn hoàn toàn không biết chuyện này.

Ngoài cửa sổ dương quang xuyên thấu qua bức màn tiến vào phòng ngủ, tiếng chuông một trận lại một trận dồn dập vang lên liên tiếp.

Lạc Khâu Bạch bị đánh thức, mơ mơ màng màng mở to mắt, theo bản năng sờ di động, nhưng đêm qua hai người gây sức ép quá muộn, quần áo văng lung tung, hắn cũng không biết di động bị Kỳ Phong ném tới chỗ nào.

Kỳ Phong cau mày, cánh tay cốt sắt ôm hắn vào trong ngực, cực độ không vui mở miệng, “Đừng động.”

Vốn là Lạc Khâu Bạch còn băn khoănmuốn hỏi một chút có phải có việc gấp không, nhưng toàn thân hắn đều nhức mỏi, sờ soạng vài cái không tìm được cũng buông tha, dùng gối đầu cùng chăn che đầu, một chân đặt trên bụng Kỳ Phong tiếp tục ngủ.

Nhưng tiếng chuông vẫn duy trì liên tục không ngừng, lần này thậm chí cả di động của Kỳ Phong đều điên cuồng vang lên.

Lạc Khâu Bạch ai kêu một tiếng, một cước đem chăn đạp khai, hắn bị đại điểu quái gây sức ép thành dạng phó điểu này, không phải đã sớm xin Trịnh diêm vương cho nghỉ sao, tại sao lại điện thoại?

Kỳ Phong cũng không thể tốt hơn, mặt thối muốn mệnh, che lỗ tai Lạc Khâu Bạch, coi như không nghe thấy.

Cuối cùng điện thoại nhàcũng bắt đầu vang lên, Lạc Khâu Bạch nằm không được nữa, tìm kiếm nửa ngày rốt cục tìm được di động, hữu khí vô lực tiếp, “… Uy?”

Điện thoại đầu kia truyền đến thanh âm rung trời.

Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, tỉnh hơn phân nửa, mở choàng mắt, “Trịnh lão sư, anh vừa rồi… Nói cái gì? Lặp lại lần nữa.”

“Hàn Chiêu là em trai Kỳ Phong, anh ta là người Kỳ gia! Hơn nữa… Ai nha chuyện này rất phức tạp, nói không được rõ ràng, cậu xem TV đi, Kỳ lão gia đang tuyên bố kìa.”

Lạc Khâu Bạch triệt để bị bừng tỉnh, nắm di động dừng nửa ngày, vẫn hoài nghi mình có nghe lầm hay không.

Hàn Chiêu cùng… Kỳ Phong là huynh đệ? Điều này sao có thể!

Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên cả kinh, tiếp phía sau lưng thấm xuất một tầng mồ hôi lạnh, trong đầu óc đột nhiên vang lên những lời Hàn Chiêu nói trong đêm kia tại sân bóng rổ.

“Tôi là cô nhi.”

“Về phần ba của tôi? Là một kẻ có tiền, bất quá tôi cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua.”

“Tôi chưa từng nghĩ sẽ trở về”

Lạc Khâu Bạch càng nghĩ càng hết hồn, vừa lúc này Kỳ Phong cảm giác trong ngực trống không, chống thân mình ngồi dậy, Lạc Khâu Bạch mãnh liệt ngẩng đầu nhìn y, trái tim thẳng thắn đập như muốn lập tức nhảy ra khỏi yết hầu.

“Làm sao vậy?” Kỳ Phong trầm giọng mở miệng.

Lạc Khâu Bạch nắm di động đi đến trước mặt Kỳ Phong, trong lúc nhất thời không biết mở miệng như thế nào.

Người nam nhân này vẫn luôn là thiên chi kiêu tử, hắn là huyết mạch duy nhất của Kỳ gia, là đại thiếu gia độc nhất vô nhị trong Kỳ gia, nhưng hiện giờ…

Thời gian này, di động của nam nhân lại vang lên, y mặt không đổi sắc tiếp, nghe thanh âm cấp dưới ở bên kia kinh hồn chưa định, mặt của y chìm xuống một chút, cuối cùng biến thành một mảnh đóng băng tiêu sát.

Lạc Khâu Bạch cũng bị tin tức này chấn ngốc, nhịn không được đi lên nắm chặt tay Kỳ Phong, “Phong Phong.”

Thanh âm của hắn còn mang theo khan khan ngày hôm qua bị gây sức ép, Kỳ Phong nhìn hắn một cái, sờ sờ đầu hắn, đứng dậy tìmđiều khiển TV.

“Đừng xem.” Lạc Khâu Bạch ngăn lại y, nếu đã biết rồi, xem qua chỉ làm chính mình khó chịu.

Kỳ Phong băng khóe miệng, nhìn không ra hỉ giận, qua nửa ngày mới châm biếm một tiếng, “Anh bất quá chỉ nhìn xem tại sao mình vô duyên cớ vô cớ cóem trai thôi.”

Nói xong y bật TV, tin tức lúc này đã bắt đầu.

Nhiều ngày không thấy, sức khỏe của Kỳ lão gia tựa hồ càng kém cỏi, sắc mặt mờ mịt, hoàn toàn không giống như ngườiđã từng có sắc mặt hồng nhuận tinh thần quắc thước. Ông ngồi trên ghế, thường thường ho khan vài tiếng, cấp dưới đang đứng tùy thời đưa thuốc cho ông.

Bên cạnh ông là Hàn Chiêu, giờ phút này một thân âu phục, sắc mặt như cũ tái nhợt, trong ánh mắt hẹp dài không biết suy nghĩ cái gì.

“Hôm nay tôi mời họp báo mục đích rất đơn giản, Hàn Chiêu là tiểu nhi tử Kỳ gia tìm kiếm gần 30 năm, đó cũng là nỗi đau của Kỳ gia nhiều năm, hiện giờ rốt cục đã tìm được nó, điều này làm tôirất cao hứng, mà Hàn Chiêu hiện giờ trong giới giải trí có thành tựu tốt như vậy tôi phi thường vui mừng, để bồi thường nhiều năm thua thiệt với nó, tôi mời dự họp báo là để thừa nhận thân phận của nó.”

Kỳ lão gia nói xong một phen liền ho khan, vuốt ve ngực mới thoải mái một chút.

Đèn flash không ngừng lóe ra, các phóng viên đặt câu hỏi: “Xin hỏi Kỳ lão tiên sinh, thân thế của Hàn tiên sinh rốt cuộc là sao? Có thể nói kỹ càng tỉ mỉ không?”

“Hàn tiên sinh sao ngài năm đó lại bị thất lạc? Là bởi vì là con riêng sao?”

“Nếu đã nhận tổ quy tông, Kỳ lão tiên sinh sẽ để Hàn Chiêu gia nhập tập đoàn tài chính Côn Luân sao?”



Nhắc tới “Con riêng”, đồng tử Hàn Chiêu co rút lại một chút, tốc độ nhanh chóng, anh ta nhìn thoáng qua Kỳ lão gia mở miệng nói, “Thân thế của tôi là chuyện riêng tư, tôi nghĩ cùng tin tức hôm nay không có bất cứ quan hệ nào.”

Kỳ lão gia ho khan một tiếng, “Kỳ gia không có con riêng, xin mọi người chú ý dùng từ.”

“Về phần kế thừa gia nghiệp.”Ông dừng một chút, nhìn Hàn Chiêu liếc mắt một cái, ánh mắt kia cũng không có ôn nhu, nhưng trên mặt lại cười nói, “Để một hài tử từ nhỏ đã lưu lạc bên ngoài, làm gia chủnhư tôi thật thất trách, cho nên tôi sẽ đưa cho nó một phần cổ phần công ty, để nó có thể tham dự vào công ty, như vậy nếu nó không đóng phim, trở về cũng có thể có gia tài.”

Lúc này một phóng viên đứng ở trong góc nhỏ đột nhiên đặt câu hỏi, “Nếu là nhận tổ quy tông, tin tức hôm naysao lại không thấy Kỳ Phong tiên sinh, chuyện này anh ấy có cảm kích không?”

“Tôi chẳng lẽ còn không đủ đại diện Kỳ gia sao?” Lão gia cười ho khan một tiếng, ánh mắt dừng ở trên người phóng viên kia.

Thâm ý sau lưng làm người ta mơ màng, lão gia bệnh thành như vậy còn tự mình ra mặt, hơn nữa mục đích vẫn là vì tuyên bố thân phận nhị thiếu Kỳ gia, như vậy Kỳ Phong vẫn luôn là người thừa kế độc nhất vô nhị của Kỳ gia lại không xuất hiện, rõ ràng có mờ ám.

Phóng viên kia vội vàng truy vấn, “Một khi đã như vậy, như vậy Hàn tiên sinh có khả năng trở thành người thừa kế Kỳ gia chưởng quản tập đoàn tài chính Côn Luân không?”

Lão gia nhìn chằm chằm máy quay, tựa như nhìn chằm chằm Kỳ Phong, chậm rãi mở miệng, “Việc này có quan hệ đến phát triển ngày sau của tập đoàn tài chính Côn Luân, không tiện lộ ra, tôi chỉ có thể nói hết thảy cũng không phải không có khả năng.”

Nghe xong lời này, sắc mặt Kỳ Phong đều không biến đổi, chỉ khinh thường nở nụ cười một tiếng.

Lão gia ám chỉ rõ ràngchính là muốn nói với y.

Chỉ cần con nghe lời, hết thảy đều là của con, nếu gian ngoan mất linh (hồ đồ ngu xuẩn), sẽ mất đi hết thảy.

Lời lão gia nói làm Hàn Chiêu hé mắt, khóe miệng gợi lên một tia châm chọc.

Tin tức tuyên bố được phân thành hai chủ đề, điều thứ nhất đã nói xong giờ là điều thứ hai.

“Mọi người đều biết, tập đoàn tài chính Côn Luânvề bất động sản cùng dệt nghiệp rất có thành tích, để phát huy ưu thế phẩm bài, tập trung phát triển ưu thế sản nghiệp, còn lại chức nghiệp cô phiếu đều sẽ đình chỉ. Cho nên ngày sau toàn bộ điền sản, trang phục, còn có đầu tư điện ảnh và truyền hình nghiệp, quảng cáo nghiệp, toàn bộ cũng sẽ không hợp tác với bất kỳ nghệ sĩ nào trong giải trí Lưu Bạch, bất luận hạng mục đầu tư nào của giải trí Lưu Bạch, kể cả quảng cáo cùng điện ảnh và phim truyền hình, tập đoàn tài chính Côn Luân cũng sẽ khởi triệt hết, sau này cũng sẽ không tái hợp tác, cám ơn.”

MCnói xong hiện trường một mảnh tĩnh mịch, mấy chục giây sau mới một mảnh ồ lên, đèn điên cuồng sáng lên, tất cả mọi người sợ ngây người.

Toàn thế giới cũng biết giải trí Lưu Bạch là do Kỳ Phong sáng lập, hiện giờ Kỳ gia công khai tuyên bố cùng y đoạn tuyệt hết thảy công việc thương nghiệp, không minh xác nói ra, cũng tương đương phế bỏ thân phận người thừa kế của y!

Hơn nữa Hàn Chiêu nhận tổ quy tông, hết thảy tựa hồ cũng có đáp án.

Kỳ gia đại danh đỉnh đỉnh chẳng lẽ muốn đổi chủ!?

Phân đoạn phóng viên nóiKỳ Phong đều lười xem, vươn tay tắt đi TV, trên mặt không có nửa phần biểu tình, đồng tử màu đen nhìn không ra hỉ giận.

Bên cạnh Lạc Khâu Bạch hít một hơi thật sâu, hắn vô pháp đoán trước phương hướng phát triển.

Hàn Chiêu làm sao có thể là huynh đệ của Kỳ Phong? Này… Này buồn cười quá, anh ta không có nửa phần tương tự!

Chính miệng Kỳ Phong nói cho hắn, sua khi phụ thân của y bị bệnh chết, mẫu thân thương tâm quá độ cũng qua đời, đầy đủ biểu hiện cha mẹ y phi thường ân ái, hiện giờ đột nhiên toát ra một đệ đệ, tương đương đảo điên nhận thức hơn 30 năm với cha mẹ.

Hiện giờ đệ đệ này lại đăng đường nhập thất (đi dần từng bước), biến thành một thành viên đứng đắn trong Kỳ gia, hơn nữa trước đó làm chuyện quá phận như vậy với mình, thậm chí về sau sẽ hoàn toàn thay thế Kỳ Phong biến thành chủ nhân Kỳ gia, hắn quả thực không dám tưởng tượng nếu mình là Kỳ Phong, lúc này sẽ có tâm tình gì.

Hắn gắt gao nắm lấy tay Kỳ Phong, như là cho y sức mạnh.

“Em có tiền, em đã kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, nếu anh có hai bàn tay trắng liền đến lượt em nuôi anh.”

Một câu làm Kỳ Phong lộ ra rõ ràng ý cười hiếm thấy, y như ngốc mạo nhìn Lạc Khâu Bạch, cười nhạo một tiếng, “Thu hồi lời nói buồn nôn của em đi, anh nhìn giống như kẻ ăn bám sao?”

Lạc Khâu Bạch đặc biệt thành thực gật gật đầu, “Giống”

Dù có tiền hay không, luận tư sắc mà nói, Kỳ Phong chính là đại mỹ nhân, so với mình xinh đẹp cũng không phải là một hai cấp bậc.

Một câu làm mặt Kỳ Phong đều tái, y không kiên nhẫn rút về cánh tay, “Em cả đời cũng đừng tưởng!”

Nhìn TV đã tối đen một mảnh, y thâm hút một hơi, trên mặt lộ ra thần sắc cường hãn lại quyết tuyệt, như vậy y quả thực giống vương giả quan sát chúng sinh, mang theo khí phách kiêu ngạo cùng nắm chắc.

Nghi hoặc đều có đáp án, đây là lão gia đập nồi dìm thuyền (quyết đánh đến cùng), nhưng y cũng không phải người hèn nhát đánh không lại.

Trước kia là y lười so đo, nhưng lúc này đây, y đảo muốn nhìn, Kỳ gia này đến tột cùng là ai làm chủ!

Lời của editor: Bạn Phong ghen kinh thật luôn! Sau này sống sao!
Bình Luận (0)
Comment