Cực Ác Phú Thiếu Gia

Chương 12


Wow! Thật thoải mái!
Một phòng vị thư hương làm người ta ngửi cảm giác thoải mái bình tĩnh.
Hoắc Tiểu Ngọc tỉ mỉ rút ra từng quyển từng quyển phủi bụi lau sơ,vừa chùi vừa lật xem,thỏa mãn tò mò của mình.
A! Có thể đi học biết chữ thật tốt .
Nếu như có thể cả đời đắm chìm trong biển sách,không biết sẽ tốt thế nào.Nàng trong lòng mong mỏi .
Đột nhiên,”Rầm” một tiếng!
Đầu tiên là thanh âm cánh cửa bị người dùng sức đánh tới trên tường,tiếp theo là thanh âm sách bị đánh rơi xuống trên mặt đất,khiến cho Hoắc Tiểu Ngọc suy nghĩ.
Là ai lá gan lớn như vậy,mở cửa dùng chân đạp,thật không có lễ phép.
“Là ai không có đạo đức,đạp cửa hư cửa phải bồi thường đấy?” Nàng tức giận gào thét,từ trong khe giá sách nhìn lại,nhưng không thấy có người.
Tim nàng đập nhất thời tăng nhanh. Không thể nào! Gặp quỷ sao?
Vừa lúc đó,một bóng đen cao lớn đột nhiên vọt tới trước mặt nàng,nàng bị sợ đến quát to một tiếng.
“Hoắc Tiểu Ngọc!”

Một tiếng tràn đầy tức giận hết sức quen thuộc gầm nhẹ truyền đến,nàng đột nhiên dừng lại âm thanh thét chói tai,bĩnh tỉnh thấy Lôi Hào vẻ mặt sát khí đứng trước mặt nàng.
“Huynh làm gì dọa người thế?”
Hắn không có trả lời,chẳng qua nhìn chằm chằm Hoắc Tiểu Ngọc ngồi trong đống sách.Bởi vì yêu thích sách,làm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng phiếm đỏ ửng mê người,một đôi mắt long lanh như nước trừng thật to,đôi môi trơn hồng không vui cong lên.
Thật đáng yêu!
Lôi Hào lửa giận trong lòng biến mất một chút.Ban nãy nghe được A Cửu nói nàng không muốn đến thăm hắn,hắn lửa giận thoáng cái tăng cao.
Hắn ngã bệnh nhưng hơn phân nửa trách nhiệm do nàng mà ra,hiện tại nàng bộ dáng như không liên quan đến mình,hỏi sao hắn không tức giận.
Hoắc Tiểu Ngọc nhìn gương mặt xanh trắng lần lượt thay đổi,xem ra hắn bệnh không nhẹ.
“Huynh có khỏe không?”
“Ta không tốt.” Hắn bắt được vai nàng dùng sức lung lay,tựa hồ muốn dao động nàng đến tan ra mới thôi.”Ta ngã bệnh tại sao nàng không đến thăm?”
“Ta không phải đại phu.”
“Vậy thì thế nào? Ta muốn nàng đến thăm.” Hắn bá đạo rống to.
“Huynh làm gì thế giống như tiểu hài tử ầm ĩ a?” Hoắc Tiểu Ngọc không vui rống trả lại,nhưng kinh ngạc trên mặt hắn nổi đỏ ửng quái dị .
“Ta nào có?” Hắn lên tiếng phủ nhận.
“Huynh..”
Trong lòng nàng hết sức kinh ngạc hắn lại đỏ mặt,một đại nam nhân mà đỏ mặt a.
Thật kỳ quái!
Lôi Hào cặp tròng mắt đen sắc bén liều mạng nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng nói: “Nàng đang nghĩ gì?”
Nếu như nàng trong lòng cười nhạo hắn,nàng hôm nay tuyệt đối chết chắc.
“Ta thấy rất kỳ quái huynh đỏ mặt, ha ha ha. . . . . . A!”
Nàng còn chưa có cười nhạo xong,một bàn tay to có lực chợt kéo cổ tay mãnh khảnh của nàng,dùng sức kéo nàng đến trong ngực.
Hô hấp nóng rực phả lên mặt của nàng,cảm giác bị áp bách cơ hồ làm nàng không thở nổi.
“Huynh muốn làm gì?”

Hoắc Tiểu Ngọc mở to mắt so với mắt trâu còn muốn lớn hơn,khẩn trương nhìn gương mặt tuấn tú đang lớn dần trước mặt.
“Nàng đã nhẫn tâm vậy, ta cũng không cần khách khí với nàng.” Hắn chậm rãi mở miệng,từng chữ từng câu đều mang theo mùi vị nguy hiểm.
Con ngươi đen nhánh lóe ra tia sáng làm người ta không rét mà run,làm cho nàng nhớ lại Hắc Báo đang núp trong góc tối,chỉ cần có cơ hội sẽ nhào đầu về phía trước cắn con mồi.
“Huynh. . . . . . huynh . . . . . Muốn như thế nào?” Nàng rất muốn hung ác một chút,bất quá đầu lưỡi trở nên rất cứng ngắc,nói ra lộ vẻ yếu ớt.
Trên khuôn mặt anh tuấn của Lôi Hào chậm rãi câu khởi nụ cười nhìn Hoắc Tiểu Ngọc trong mắt giống như ác ma .
Nàng nuốt nuốt nước miếng,trong lòng vang lớn tiếng chuông.
Lại tới nữa,chỉ cần người nam nhân này không rống chỉ cần hắn vẻ mặt âm lãnh chăm chú nhìn nàng,chỉ cần hắn vừa xuất hiện bộ dáng đáng sợ,nàng cũng biết nàng thảm rồi.
Đại thiếu gia tức giận đúng là khác người.
“Hoắc Tiểu Ngọc,ta sở dĩ ngã bệnh,tất cả đều bởi vì ta ôm nàng nằm trên mặt đất lạnh như băng,ta muốn đứng dậy,nhưng nàng sống chết không chịu buông tay, ta chỉ đành ôm nàng trở về học viện,đi để cả người đổ mồ hôi,bị gió thổi mới có thể cảm lạnh,người gây nên là nàng,nhưng nàng ngay cả đến thăm ta cũng không chịu”
“Bộ dạng huynh tuyệt không giống như bệnh rất nặng . . . . . .”
“Ta bệnh chết nàng vui lắm,có phải không?” Hắn dùng lực gào thét,một tay xé vạt áo của nàng,vẻ mặt càng thêm hung ác nhích tới gần nàng.
Hoắc Tiểu Ngọc hít một hơi,vừa tức vừa vội phản bác nói: “Ta không xấu như huynh nói,huynh đừng đổ oan ta.”
“Đó,phải không?”
Đó,phải không? Nàng có nghe lầm hay không,hắn nói ngắn ngủn ba chữ bao hàm rất nhiều ý nghĩa,trong đó rõ ràng nhất chính là —— khinh thường.
Nàng tức giận điên rồi,lông mày dựng lên,hai tay nắm lấy vạt áo hắn.
“Nếu như huynh không tin,vậy huynh tại sao không rời xa ta một chút? Ta tới nơi này chính là muốn đọc sách không phải muốn đấu võ mồm nhàm chán nha.”

Hoắc Tiểu Ngọc nhìn về phía hắn vẻ mặt buồn chán rống to,nàng quyết định mình đã đủ rồi.
“Nàng dám rống ta?”
Lôi Hào ánh mắt nheo càng chặc hơn,khẩu khí thản nhiên,như sự yên tĩnh trước cơn giông bão.
“Ta rống ngươi đấy, như thế nào?” Nàng mặc kệ tất cả nói.
Dù sao trước kia ra tay đánh hắn,hắn cũng chỉ vẻ mặt hung ác gầm thét mấy câu thôi,cộng thêm quẳng một đống câu uy hiếp,nàng yên lặng đứng trước mặt hắn,nàng chỉ mắng hắn mấy câu,tin rằng hắn sẽ không dám làm gì nàng.
“Hoắc Tiểu Ngọc,nàng nghĩ mình là ai mà có thể mắng ta,mà sẽ không phải chịu trừng phạt?” Hắn lạnh lùng chất vấn.
“Ta. . . . . .”
Nàng nghĩ lại,cũng đúng,nàng không phải người thân của hắn,cũng không phải là thê tử của hắn,hắn không cần thiết dễ dàng tha thứ nàng.
Ai nha,nàng không phải bức mình đến tuyệt cảnh không đường để trốn rồi chứ?
Hoắc Tiểu Ngọc liếc trộm một chút bốn phía,trong tàng thư quán tất cả đều là từng dãy giá sách,lối đi duy nhất thì Lôi Hào đang đứng.Nếu như nàng muốn chạy trốn thì phải đẩy ngã hắn,sau đó giẫm lên người hắn chạy đi. . . . . .
Bất quá,nàng rất hoài nghi hắn chịu cho nàng giẫm lên không.

Bình Luận (0)
Comment