Cực Ác Phú Thiếu Gia

Chương 13


Họ Lôi kia,huynh có phải nam tử hán đại trượng phu không,khi dễ ta một nữ tử nhu nhược trói gà không chặt,ngươi có xấu hổ hay không!”
Lông mày nhíu lại,nàng chỉ muốn cắn đứt đầu lưỡi nói nhiều .
Hoắc Tiểu Ngọc,nữ nhân ngốc chết tiệt này,cọp cũng biết tức giận,nàng không biết sống chết còn nhổ râu nó.
A..không bị hắn ăn tươi nuốt sống,nàng sẽ theo họ hắn.
Sắc mặt của hắn xanh mét,bất quá vẫn rất tuấn tú. Nàng ở trong lòng nghĩ như vậy,nhưng suy nghĩ sau đó nhanh chóng được cô bỏ đi.
Hoắc Tiểu Ngọc,nàng điên rồi sao? Đến lúc nào rồi,còn mơ màng về hắn?
“Đời này có thể làm cho Lôi Hào ta đau lòng chỉ có nữ nhân ta yêu.”
Lòng nàng đột nhiên một sợ hãi.
“Huynh nói gì?” Là nói nàng sao? Phải không? Phải không? Phải . . . . .
“Nàng yên tâm,nữ nhân khắp thiên hạ đều chết sạch,ta cũng sẽ không yêu nàng.” Hắn khẩu thị tâm phi nói.
Tại sao?
Tại sao nghe được hắn nói vậy,lòng của nàng nhói đau?
Là bởi vì hắn nói hắn sẽ không yêu nàng?

Hay bởi vì nàng không muốn nghe hắn nói không yêu nàng?
Cảm giác bị thương làm cho nàng không có suy nghĩ nhiều, tiếp theo trong nháy mắt liền đánh về phía hắn,giống như mèo hoang cấu trên mặt, trên người bất kỳ nơi nào cũng có thể thấy lưu lại vết máu.
“Hoắc Tiểu Ngọc,nàng điên rồi!” Lôi Hào kêu to bắt được hai tay của nàng,nhưng lực của nàng quá mạnh,làm hắn cảm thấy kinh ngạc.
“Hừ! Huynh nói chết cũng sẽ không yêu ta? Tốt,ta đây sẽ làm cho huynh chết!”
Tiếng chưa dứt,nàng lưu lại trên mặt tuấn tú hắn năm vết móng tay,không lưu tình một chút nào.
“Chết tiệt nữ nhân,rất đau a.” Hắn rốt cục gào thét phát ra tức giận.
Hoắc Tiểu Ngọc bị hắn hét giật mình,thấy hắn thật nổi giận,nàng bản năng đẩy hắn ra,xoay người muốn trốn,nhưng muốn đi đã không kịp.
Lôi Hào như mãnh thú thất khống chạy về phía nàng,không để cho nàng bất kỳ cơ hội chạy thoát.
Lần này hắn cần phải dạy dỗ cho nhóc con không biết trời cao đất rộng này một trận khó quên,để nàng biết Lôi Hào này không phải là dễ trêu .
Hoắc Tiểu Ngọc bị hắn đẩy ngã trên mặt đất,còn chưa kịp lấy lại tinh thần,cả người hắn đã đặt trên người nàng.
“Ta. . . . . . Ta cảnh cáo huynh,đừng loạn .”
“Ta cũng vậy cảnh cáo nàng,đừng nghĩ phản kháng.” Bàn tay không an phận kéo vạt áo nàng.
“Huynh rốt cuộc muốn làm cái gì?” Nàng hoa dung thất sắc bắt được tay hắn,không để cho hắn làm loạn.
Hắn dùng lực siết chặt cánh tay nhỏ bé,ngăn lại công kích của nàng,đắc ý cười nói: “Ta nghĩ cổ nhân có câu nói thật tốt,nàng có muốn nghe không?”
“Không muốn.” Hoắc Tiểu Ngọc cố giữ vững bình tĩnh,không muốn ở trước mặt hắn ra vẻ mềm yếu bất lực.
“Nhưng ta muốn nói.” Hắn ác ý trêu cợt nàng.
“Vậy tại sao còn hỏi?” Nam nhân đáng ghét!
Lôi Hào cố ý đem thân thể khổng lồ đặt lên thân thể mềm mại của nàng,để cho hai người thật chặc kề nhau,cơ hồ không có một tia khe hở.
“Ta quyết định muốn đem bệnh truyền cho nàng.”
Sắc mặt của nàng tái đi, “Cái gì? Không thể.”
Lôi Hào trước kia sẽ nghe ai lời của, hiện tại tự nhiên cũng sẽ không nghe lời của nàng, rồi hãy nói đây là nàng tự tìm , dám trêu hắn sẽ phải trả giá thật nhiều.
Bàn tay to của hắn dùng sức xé,chiếc áo phong phanh đã bị kéo ra,lộ ra cái yếm màu trắng.
Ánh mắt Lôi Hào mê muội rơi vào làn da tuyết trắng,bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve,mềm nhẵn làm hắn yêu thích không nỡ buông tay.
Khi hắn xoa nhẹ, Hoắc Tiểu Ngọc cảm thấy trong thân thể giống như có ngọn lửa thiêu đốt,thật nóng, thật nóng. . . . . .
Hắn nắm lấy cằm khéo léo,ngang ngược hôn lên đôi môi hồng nộn,lưỡi nóng bỏng cậy mạnh xâm nhập miệng nhỏ của nàng,bừa bãi khêu lấy chiếc lưỡi đinh hương thơm mịn,cố ý trêu chọc ham muốn sâu trong cơ thể nàng.

Hắn vốn chỉ muốn muốn trừng phạt nàng,nhưng khi nếm đến chất ngọt,hắn giống như gặp quỷ không khống chế được mình.
Nàng muốn trốn chiếc lưỡi của nóng bỏng của hắn,nhưng hắn vẫn bá đạo dây dưa,lý trí của nàng theo cái kia từ từ khuếch trương.
Nàng cảm thấy tứ chi toàn bộ không còn lực,chỉ có thể vô lực run rẩy,suy nghĩ từng chút từng chút biến mất khi hắn cuồng dã hôn hít.
“A. . . . . . Dừng tay. . . . . .”
Nàng đưa tay chống đỡ trước ngực,không cho hắn nhích tới gần lại bị hắn bắt được,thật chặc đặt lên trên đầu.
Nàng xấu hổ nhắm mắt lại,nhưng cảm nhận càng thêm khắc sâu được môi hắn rơi xuống vô số nụ hôn nóng bỏng trên da thịt của nàng làm người ta e lệ cả người run rẩy.
Môi hắn nóng như lửa không ngừng hôn trên mặt nàng,chiếc lưỡi ướt át nhẹ nhàng liếm khắp từ lỗ tai đến cổ nàng,cuối cùng đi tới vành tai của nàng,hắn mở to miệng ngậm vành tai nhỏ nhắn khéo léo.
“Huynh không nên như vậy. . . . . .” Hoắc Tiểu Ngọc giọng nói yếu ớt,muốn giãy dụa lại bị thân thể cường tráng của hắn ngăn cản,nàng căn bản không thể động đậy.
Tay hắn cũng không còn nhàn rỗi,cách cái yếm thật mỏng vuốt ve bộ ngực sữa của nàng,trêu chọc nhụy hoa nhỏ nhạy cảm của nàng.
Lôi Hào cười xấu xa,ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Không nên phản kháng,ta sẽ làm nàng khuất phục .”
“Hừ! Ta Hoắc Tiểu Ngọc chưa biết khuất phục trước bất kỳ ai . . . . . . A!”
Tay của hắn cách cái yếm thật mỏng vuốt ve bộ ngực sữa của nàng,trêu chọc nhụy hoa,dùng một loại lực tà ác giày vò làm người ta muốn rên rỉ.
“Dừng tay!” Nàng lớn tiếng quát bảo ngưng lại.
Lôi Hào lè lưỡi cách y phục liếm láp đầu vú nhỏ nổi lên, “Không nên.”
“Huynh . . . . . Hạ lưu!” Nàng giận dữ mắng mỏ một tiếng,nhưng một chút hiệu quả ngăn cản cũng không có.
Vì muốn trừng phạt nàng,hắn dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn một cái lên đầu vú nhỏ,nàng không nhịn được sợ hãi kêu lên tiếng.
“Lôi Hào!”

Không thể! Hoắc Tiểu Ngọc ở trong lòng reo hò ,nàng không thể để mặc hắn nhục nhã nàng, tuyệt đối không thể.
Mặc dù thân thể của nàng bởi vì hắn vuốt ve mà trở nên nóng bỏng,nhưng nàng tuyệt không chịu đầu hàng trước hắn.
Lôi Hào thì kéo vật che đậy duy nhất trên người nàng,tiếp theo trong nháy mắt,một đôi vú cao nhọn hiện rõ dưới mắt hắn.
Tay của hắn chần chờ một chút,nhưng vẫn kháng cự không được cầm lấy vú nàng,lấy hai ngón tay nắm đầu vú nhỏ nổi lên trước ngực,gian tà kéo ra, đùa bỡn.
“Không nên như vậy. . . . . . A!”
Nàng không nhịn được yêu kiều lên tiếng,bởi vì Lôi Hào cúi đầu ngậm một nụ hoa màu hồng phấn trên ngực tuyết trắng,sau đó giống như thằng bé trai tham lam mút lấy.
Không được! Hắn tại sao có thể đối với nàng như vậy?
Nhưng toàn thân nàng khó chịu giống bị ngọn liệt hỏa cuồng đốt,sau đó bàn tay mang theo ma lực cấp bách xoa lên cánh môi.
Nhưng như vậy không đúng.Hoắc Tiểu Ngọc tuyệt vọng nghĩ nhưng không thể ra sức.
“Dừng tay,đừng làm vậy. . . . . .” Nàng mãnh liệt lắc đầu,cánh môi hồng nhuận bật ra rên rỉ mất hồn,khi đầu lưỡi hắn bừa bãi liếm láp đầu vú,nàng run rẩy không thôi cơ hồ không thở nổi.
“Vừa thơm,vừa ngọt,vừa non,nàng đúng là cực kỳ mê người. . . . . .”
Thanh âm trầm thấp mang theo vô hạn khát vọng,ngón tay không ngừng đùa bỡn nàng,giống như đang đùa món đồ chơi.
“Đừng. . . . . . Như vậy. . . . . .”
Mãnh liệt bị điện giật làm cho nàng không thể nói ra khỏi miệng,chỉ cảm thấy từng đợt khoái cảm chưa từng có lẻn đến từ chi,nàng không cách nào an tĩnh nằm bất động,nàng cần động thân thể một chút!

Bình Luận (0)
Comment