Cực : Duy Ngã Độc Tôn

Chương 5 - Chân Tướng

Trong khi đó, ở ngoài xe, Cổ Thiên Long đang trầm tư dựa vào tường, kế bên vẫn là Tam

- Tam à, giờ phải làm sao để an ủi tâm hồn của con tao đây. Cổ Thiên Long bỗng lên tiếng hỏi Tam

- Đại ca à, anh hỏi vậy thì sao em biết, em còn chưa được nắm tay cô nào đây, nhưng em nghĩ nên dùng thứ gì đó để an ủi cô bé chăng, thứ gì đó con bé cực yêu thích. Tam cười khổ lên tiếng, suy nghĩ một hồi hắn đưa ra ý kiến của mình. Cổ Thiên Long mắt chợt lóe lên, tay ghì vai của Tam, giọng kích động nói

- Đúng nhỉ, sao tao không nghĩ ra, là công chúa ore, haha, tao phải đi liền mới được. Cổ Thiên Long nhanh chống leo lên xe, khởi động mà chạy đi vội, bỏ lại Tam đang ngơ ngác một mình

Trong phòng bệnh lúc này

- Tuyết à, mẹ xin lỗi, vì để con vào trường hợp như vậy, tha lỗi cho mẹ Tuyết ơi. Tố Trinh vừa ôm chặt cô bé mà khóc, giọng run rẩy mà lo sợ mếu máo, còn cô bé lúc này dường như mới là người lớn, mặc dù khóc nhưng vẫn vỗ lưng mẹ, vừa khóc vừa bảo

- Không sao mẹ à, chỉ là con hơi sợ, mẹ đừng khóc, tim con đau lắm mẹ à, con vừa làm ba buồn, vừa làm mẹ khóc

Tố Trinh nghe cô con gái nỉ non mà nói, thật sự không kìm được mà khóc lớn hơn

- Con không có lỗi, tại sao bé yêu của mẹ lại có lỗi được chứ, con là người bị hại, là ba mẹ không để ý đưa đón con, ba mẹ xin lỗi con, giờ không sao cả, ba mẹ ở đây, sẽ không ai làm gì được con nữa, đừng sợ con nhé. Cô vừa ôm con, vừa vỗ về mà vừa khóc, khung cảnh đã thay bằng màu ấm áp

Cửa phòng bỗng mở ra, một hình nhân bước vào, hình nhân này hình tượng là một cô công chúa, đầu đội vương miệng, thì ra là một người nhồi bông, cô bé đưa mắt nhìn

- Aaaaa, là công chúa ore của mẹ ơi, oaaaaa. Dường như quên cả đâu đớn, cô bé vui sướng mà thốt lên, muốn chạy lại ôm người nhồi bông công chúa ore này, có vẻ là hiểu được tâm tình này của cô bé, hình nhân búp bê này tiến tới gần cô bé, dang tay ra, để cô bé xòa vào lòng mình, rồi ôm thật chặt. Mắt thường có thể thấy ánh mắt của cô bé vui hẳn lên, dù sao thì cũng chỉ mới tám tuổi, có mạnh mẽ hiểu chuyện tới đâu thì vẫn chỉ là cô bé. Tố Trinh nhìn thấy cảnh như vậy, khóe miệng cũng bất giác mỉm cười, cô biết đó là ai.

Trở lại vài phút trước

Cổ Thiên Long quay lại với một bộ đồ búp bé cỡ lớn, một người có thể chui vào để điều khiển, đây là búp bê tích hợp máy cảm biến ở trong, khi người chui vào có thể tự do điều khiển như thân xác của mình, thậm chí có thể thay đổi giọng nói, làm tay chân dẻo hơn. Tam trông thấy hắn cầm tới, trố mắt há miệng mà chưa nghĩ ra đại ca hắn làm gì

- Đây là công chúa ore, con gái tao thích nhất đấy, với nó tao có thể chăm sóc con gái mà không làm con bé sợ, mày thấy sao Tam. Cổ Thiên Long thấy biểu cảm của Tam, hắn bật cười mà nói với Tam

- Đỉnh, đường đường là con của ông trùm, giờ phải giả làm công chúa, thế thì trông đợi vào diễn xuất của đại ca. Tam âm dương quái khí mà nói, tay phải dơ ngón cái lên, biểu hiện cổ vũ cho Cổ Thiên Long, nên hiện tại chúng ta có một màn như bây giờ là vậy.

Công chúa búp bê do Cổ Thiên Long thủ vai thật sự không phải chê, hắn nhảy múa, giả nai, giọng đáng yêu hay thậm chí là làm một cô công chúa thật sự, thế mới nói tình yêu của cha dành cho con gái là vô hạn. Cô bé lúc này cũng miệng cười không ngớt, vỗ tay mà cổ vũ, có lúc thì nằm gọn trong vòng tay cô công chúa trước mặt để được bế, thật là hạnh phúc biết bao, dường như lúc này mọi đau đớn đã tan biến, chỉ còn lại niềm vui khắp căn phòng này. Mãi một lúc sau thì cô bé cũng đã chớm mệt, nằm trên vai búp bê mà ngủ lúc nào không hay, Tố Trinh nhẹ nhàng ôm cô bé xuống, đặt ngay ngắn trên giường, đắp mền rồi cả hai cùng ra khỏi phòng bệnh. Tố Trinh nhào tới ôm búp bê thủ thỉ mà nói

- Vất vả cho chồng của em rồi

- Không vất vả, không vất vả, nếu con gái của anh vui, anh có thể làm mọi thứ cho con bé, miễn con của anh không phải chịu mọi thứ cực khổ mà cuộc sống này dành cho nó. Cổ Thiên Long lúc này cũng ôm lại vợ hắn, bộ búp bê cũng từ từ biến mất mà hiện ra thân ảnh một nam nhân, vẻ mặt trìu mền mà nhìn người phụ nữ trước mắt, nhẹ nhàng nâng lấy gò má của cô, gạt đi giọt nước mắt còn đọng lại trên ấy, sau đó hắn hôn nhẹ lấy bờ môi khô khốc của cô, không khí ngọt ngào đến tận cùng

- Em sẽ cùng với anh, cả hai ta sẽ khiến con gái ổn lại, rồi về nhà, cuộc sống sẽ ổn định lại thôi. Tố Trinh cảm thụ đôi môi của chồng, cũng đáp lại nhanh chống rồi từ từ buông ra, ngọt ngào mà nói với Cổ Thiên Long.

- Sẽ được mà, giờ em ở đây với con, vì con vẫn sợ đàn ông nên chỉ có em là hợp nhất, anh sẽ đi lo liệu việc còn lại, anh sẽ nhanh chống quay lại với em và con. Cổ Thiên Long ấm áp ôm cô, thủ thỉ bên tai nói. Có lẽ việc nói ra đi đâu không cần thiết cho cả hai lúc này, Tố Trinh gật đầu, âu yếm nhìn hắn mà khẽ nói

- Anh cẩn thận, nhanh rồi về với em, em và con đợi anh nhé.

Cổ Thiên Long ôm cô, sau đó đi ra ngoài nơi xe, Tam đang ngồi trong xe đợi hắn, còn Tố Trinh nhìn bóng lưng hắn khuất dần, cũng đi vào phòng, con của cô vẫn cần cô chăm sóc.

- Chở tao tới chỗ ba tao, tao có linh cảm không tốt trong truyện này. Cổ Thiên Long bước lên xe, ngã người ra ghế, giọng nói trầm lặng nói với Tam.

- Em biết rồi đại ca. Tam nhanh chống gật đầu, khởi động xe rồi nhanh chống khuất bóng

Khu đô thị Thăng Long

- Chết tiệt, mấy thằng già đó dám làm vậy với cháu ta sao, đúng là lũ chó chết. Tiếng la hét phẫn nộ vang vọng ở trong khu nhà, một người trung niên với mái tóc ngã trắng đang hất mạnh chiếc bàn phía trước, điên cuồng đấm vào sàn nhà, mỗi một cú đấm của người trung niên này thì sàn nhà lại rung một đoạn, căn nhà kiên cố lại một hồi rung lắc dữ dội. Sau một hồi phát tiết, ông ta cũng bình tĩnh, khuôn mặt ông ta đã không còn nét dữ tợn như khi nãy, mà thay vào đó là sự bình tĩnh, thân cao hơn hai mét, so sánh ông ta với người đang cúi đầu lo sợ kế bên, không khác nào một gã trưởng thành và đứa nhóc trẻ con cả. Ông ta giương mắt nhìn tên đang lo sợ, khàn giọng mà nói

- Ngươi mau lấy điện thoại, bấm số cho thủ tướng, ta có việc cần thảo luận, sau đó nhanh chống tập hợp lại tất cả võ giả, lực lượng tinh anh, tập kết ở sàn đấu phía nam của ta, mấy tên khốn kiếp đó muốn đụng cháu gái tao, ít nhất phải để tao gặt mấy cái đầu xuống cho chó ăn.

Tên được căn dặn gật mạnh đầu, vội cầm điện thoại bàn để trên kệ, bấm số một hồi, một thân ảnh hiện ra ở trong điện thoại, bên kia cất tiếng

- Thiên Hào, có việc gì sao. Thì ra, đây là Cổ Thiên Hào, vua của đế chế dưới lòng đất, còn hình chiếu đang hiện lên kia, là thủ tướng của Liên Hiệp. Cổ Thiên Hào hừ lạnh, giọng nói lạnh lẽo mà chất vất tổng thống

- Ngô Nam, ngươi nghĩ sao ? Không phải ngươi khẳng định nếu như con trai ta rút khỏi nơi này, an ổn làm một người chồng, người cha thì ngươi sẽ không để chuyện gì xảy ra với nó sao, giờ thì hay rồi, cháu gái yêu quý của ta bị người khác xâm hại, nhập viện mà đau đau khổ khổ, không lẽ ngươi muốn chiến tranh sao ? Tổng thống tựa Ngô Nam, nhìn qua ảnh chiếu thì còn khá trẻ, chạc chỉ bốn mươi tuổi hơn, hắn khuôn mặt ôn hòa, lúc này đang nhẹ giọng đáp lại

- Thiên Hào à Thiên Hào, không phải ta không giúp anh, mà hiệp hội với Đế Quốc đang muốn chèn ép anh. Thế lực của anh quá lớn, CLB của anh phải rụt tay lại thôi.

- Hừ, Vô Pháp chỉ là mới phát triển đến vậy mà cả đám lại rụt cổ rồi sao ? Nếu Thiên Long còn ở bên ta, CLB Vô Pháp sẽ còn kinh khủng hơn thứ các ngươi tưởng nhiều, nó đã chọn con đường như ý các ngươi, còn muốn chèn ép nó để răn đe sao. Còn ngươi Ngô Nam à, đừng tưởng ta không biết tay chân ở các trụ sở Công An của ngươi đã làm chậm trễ và đe dọa con ta như nào, ngay tối hôm nay, Vô Pháp sẽ tuyên chiến toàn diện với Đế Quốc, còn nếu hiệp hội cổ võ và liên minh võ giả muốn chống lại, ta không ngại hái từng đầu của mấy tên đó xuống làm banh cho cháu ta đá đâu. Cổ Thiên Hào âm trầm mà nói, sau đó ông hạ chiến thư, giương mắt mà khuôn mặt lạnh lẽo nhìn thân ảnh tổng thống.

- Sớm biết có ngày hôm nay mà, Thiên Hào à, có lẽ con của ngươi đang trên đường tới đây nhỉ, chà chà, nếu nó bị tai nạn, chết ngay giữa đường thì gọi là sự cố thương tâm nhỉ. Tổng thống Ngô Nam sau khi nghe lời tuyên chiến của Cổ Thiên Hào, hắn trái lại không sợ mà còn nghiền ngẫm, rồi nữa cười nữa không mà nói

- CÁC NGƯƠI DÁM. Cổ Thiên Hào lúc này tay chân chợt như to ra, tay ông gân các ngày càng nhiều, ông ta gầm một tiếng, mặt chợt đỏ, cả khu phòng lấy ông ta làm trung tâm lập tức bị chấn nát bấy.

- Nếu con trai ta mất chỉ là một sợi lông, cả tòa thành khu tổng thống sẽ lập tức bị Vô Pháp hỏi thăm, tất cả người nhà của ngươi sẽ không có chốn dung thân, ta sẽ diệt hết, một sợi cỏ cũng không còn aaa. Cổ Thiên Hào phát tiết xong thì gào thét nói với Ngô Nam, nhưng chợt ở trên ảnh chiếu lại nhiều ra hai thân ảnh, một tên cũng chạc Cổ Thiên Hào, nhưng nhiều ra khí thế thô bạo mà hoang dã, tên còn lại nhìn như thư sinh, khí chất ôn hòa mà tạo cho người ta cảm giác dễ gần. Tên thư sinh nhìn Cổ Thiên Hào, cất tiếng nói, âm thanh hắn ma mị mà uyển chuyển, rất có từ tính

- Lão huynh à, ngươi nghĩ hắn làm việc mà không có chuẩn bị sao haha, ngươi lại sai, hắn đã liên hệ với chúng ta từ lâu, chỉ đợi giờ khắc ngày hôm nay, ngày mà cái đầu của thiên tài bật nhất khu Liên Hiệp, quý tử của ngươi bị gặt xuống, hahaha.

- Đúng đúng đúng, có trách cũng trách Vô Pháp các ngươi đúng như cái tên, không xem luật lệ ra gì, lại còn có ngươi và tên con trai của ngươi chủ trì, nói thật là các ngươi làm chúng ta thấy uy hiếp đấy. Tên trung niên hoang dã cũng cất tiếng, giọng nói thô bạo mà hung ác

- Hay, hay cho ba tên các ngươi, Ngô Nam, Bá Hổ, Thụy Sinh các ngươi, thật sự là xem thường con trai ta quá, cũng xem thường Vô Pháp quá, cứ đợi mà gánh chịu lửa giận từ bọn ta đi. Cổ Thiên Hào tức giận, giơ tay lên đập vào nhau " chát ", tiếng xé gió từ bàn tay ông làm nát vụn chiếc điện thoại, cả khu nhà cũng gần như nát gần hết

- Bóng của ta, ra đây. Cổ Thiên Hào dậm chân, thủ thỉ ra lệnh. Đằng sau ông, chiếc bóng tưởng chừng như vô hại lại xuất hiện ra một tên, hắn thân ảnh bị bao phủ bởi màu đen, cúi đầu như lắng nghe chỉ thị của Cổ Thiên Hào

- Đi hỗ trợ con trai ta, ta lập tức phải đi tập trung các thành viên. Cổ Thiên Hào dường như đã quá quen với tên này, ông ra lệnh phân phó, tên này gật đầu, phát ra âm thanh trầm đục

- Rõ. Sau đó hắn hòa vào không khí mà biến mất không thấy tâm hơi, Cổ Thiên Hào ánh mắt nhìn nơi nào đó, tay xiết chặt, nhún người một cái vút lên trời, cũng biến mất không thấy tâm hơi

Bình Luận (0)
Comment