Trong một chỗ xa lạ, dưới những khu nhà xa hoa, một tòa biệt thư nằm ở khu trung tâm, truyền đến giọng nói
- Hừm, có lẽ là chúng ta đã quá coi thường tên Cổ Thiên Long này nhỉ, đúng là hổ phụ không sinh khuyển từ mà, con của Cổ Thiên Hào cũng không thể xem được. Tại đây có rất nhiều bóng người đang ngồi xung quanh một cái bàn tròn, mơ hồ có thể thấy thì đây chỉ là ảnh chiếu, phía trên nhóm người này, là một thân ảnh đang dựa vào ghế, nhắm nghiền mắt lộ vẻ suy tư, đây cũng là thân ảnh duy nhất bằng da bằng thịt, còn giọng nói phát ra từ gã đứng sau, tên này dáng người cao gầy, hắn cúi đầu hầu hạ gã đang ngồi trên ghế, điệu bộ cung kính mà phát ra âm thanh
- Có lẽ vậy, nếu hắn là chó, ta không ngại cho hắn cục xương, nhưng nếu là hổ, giống cha hắn thì ta đành phải bẻ nanh lột da thôi. Gã đang ngồi khuôn mặt hưởng thụ, hai mắt vẫn nhắm nghiền như cũ, chỉ là giọng nói thì lạnh tanh, tỏa đầy sát khí thẩm thấu cả căn phòng, những tên ở đây rơi vào trầm mặc
- Bác sĩ, con gái của tôi hiện tại như nào rồi ạ. Cổ Thiên Long nắm tay một bác sĩ vừa đi ra từ phòng hồi sức đặc biệt, giọng nói hắn khẩn trương mà tràn đầy lo lắng. - Con của anh hiện tại đã ổn, chỉ là con bé bị tổn thương nặng ở vùng kín, nhưng với kĩ thuật hiện tại, chữa sẽ rất nhanh chống bình phục, liên hiệp có đầy đủ khả năng giúp con của anh, anh yên tâm nhé. Bác sĩ bị hắn nắm tay cũng không có bất cứ hành động nào, trái lại nhẹ nhàng vỗ vai hắn, giọng nói nhẹ nhàng trấn an hắn nhưng bỗng nhiên bác sĩ lại bảo
- Con gái anh thì đúng là ổn, nhưng tinh thần thì chúng tôi không chắc, vì cô bé còn quá nhỏ, có lẽ sẽ bị hoảng sợ xã hội, thậm chí trầm cảm, việc này chỉ đành nhờ gia đình can thiệp.
- Cảm ơn bác sĩ, tôi đã hiểu, làm phiền bác sĩ chăm sóc con tôi nhiều hơn. Cổ Thiên Long khựng lại, giọng hắn hụt hẫng lên tiếng, tiễn bác sĩ đi, hắn nhẹ nhàng bước vào phòng hồi sức, nơi đó một thân ảnh nhỏ bé đang nằm ở chiếc giường, còn ai ngoài con hắn. Khuôn mắt cô bé còn đâu sự dễ thương, hồn nhiên mà thay vào đó là những vết bầm trải dài khắp khuôn mặt, mắt cô bé bầm tím, tay chân đầy những vệt đỏ, ánh mắt cô bé lúc này bình thản mà hướng về nơi xa xăm ngoài khung cửa sổ, thời gian như động lại, lúc này khung cảnh toát ra sự thê lương mà yên tĩnh đến lạ. Cô bé thấy tiếng động ở cửa, đưa mắt nhìn thì thân ảnh của Cổ Thiên Long xuất hiện trước tầm mắt của cô bé.
- Tuyết à, con của ba. Cổ Thiên Long đôi tay run run, chậm chậm hướng tới đôi bàn tay nhỏ bé mà đầy vết thương của con hắn, khi bàn tay hắn gần như chạm được vào tay của con gái hắn thì cô bé bất ngờ rụt đôi tay lại, co ro lại một góc trùm mền mà run rẩy. Cổ Thiên Long sững sờ, hắn như chết lặng, tay chân hắn bủn rủn, thế giới quan của hắn như sụp đổ, tín niệm, sự kiên định của hắn vỡ tan ngay lúc này, hắn bật khóc, nước mắt chảy trên khuôn mặt điềm tĩnh của hắn, từng giọt, từng giọt chậm rãi tuôn ra, hắn ngước nhìn nơi thân ảnh con gái hắn đang run rẩy, hắn đau khổ đứng dậy, nhanh chống bước ra khỏi phòng bệnh. Tam đứng canh ngoài cửa sau khi thấy Cổ Thiên Long bước ra, nhìn những giọt nước mắt đang đọng lại ở khóe mắt đại ca hắn, hắn âm trầm nhưng cũng không biết làm gì, hai thân ảnh trầm mặc, không phát ra là lời nào mà chỉ im lặng đứng đó. " RENG....RENG....RENG " , tiếng chuông điện thoại của Cổ Thiên Long vang lên, phá tan bầu không khí, hắn lấy chiếc điện thoại ra, một hình ảnh được phản xạ ra, là vợ hắn
- Anh à, con của mình sao rồ.... Tố Trinh sau khi ở bệnh viện, hôn mê dài thì tỉnh lại, tinh thần ổn định thì cô vội vàng gọi cho Thiên Long, sau khi hắn bắt máy cô vội vã hỏi, nhưng lời chưa ra khỏi miệng, cô thấy nước mắt của hắn, nước mắt của chồng cô, cô là ai cơ chứ, là vợ hắn, người con gái đã đi theo hắn qua bao thăng trầm, cùng chăn gối với hắn bao đêm, điều khiến chồng cô rơi nước mắt không nhiều, cô hiểu ra phần nào đó nhưng thay vì khóc, cô bình tĩnh
- Qua đón em, anh ở đó với con gái, hãy kêu ai đó tường thuật lại cho em, em sẽ tới bên anh mà, bình tĩnh đi chồng của em, chỉ một chút khi em tới, nhé. Cô an ủi Cổ Thiên Long, cô biết hắn đã sụp đổ, hắn đã không còn hi vọng gì nữa, điều cô có thể giúp hắn bây giờ là tới bên hắn và con. - Anh sẽ kêu Tam qua đón, cậu ta là anh em với anh. Cổ Thiên Long cũng hiểu mọi chuyện, hắn biết vợ hắn đã thấu hiểu lòng hắn, có người vợ như vậy, hắn thân là đàn ông sao có thể thể hiện ra bộ mặt yếu đuối, nhẹ giọng giới thiệu Tam với vợ hắn, cô ấy an ủi hắn vài câu rồi cúp máy.
- Tam, đi đón vợ tao, trên đường kể cho cô ấy nghe mọi chuyện, có lẽ cô ấy đã biết thân phận của tao, nên lựa lời mà nói, những thứ giấu được hãy giấu, rõ chưa. Cổ Thiên Long bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói với Tam kế bên. - Em biết rồi, chị dâu sẽ tới liền thưa đại ca. Tam thấy hắn bình tĩnh thì cũng thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng hắn như mở cờ, nhanh chống nhận lệnh Cổ Thiên Long tức tốc mà đi
Nữa tiếng sau
- Anh à, mọi chuyện ổn chứ. Một thân ảnh phụ nữ vội vã chạy vào, nắm lấy tay Cổ Thiên Long, giọng gấp gáp như sắp khóc mà hỏi, còn ai ngoài vợ hắn. Trên đường, Tam đã kể cho Tố Trinh mọi thứ, từ thân thế của hắn cho đến tình trạng của cô bé, chỉ có việc bắt được tên kia thì hắn đã giấu đi, thay vào đó bảo là đã giao cho cảnh sát
- Con của chúng ta ổn, với kĩ thuật hiện nay của khu liên hiệp thì hoàn toàn là đủ để con gái chúng ta hồi , chỉ là có vẻ tinh thần của Tuyết không chịu được, khi nãy con bé còn tỏ ra sợ hãi đối với anh, giờ chỉ có em mới an ủi được con thôi. Cổ Thiên Long nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ mà trắng nõn của vợ hắn, nhẹ giọng kể tình hình nhưng tới cuối câu hắn vẫn không kìm được mà run nhẹ đôi tay thô cứng của hắn.
- Anh à, mọi chuyện sẽ ổn, em vào với con, anh đi đâu đó cho tâm trạng ổn định, rồi con của chúng ta sẽ ổn mà. Cảm nhận được cảm xúc của người cùng chung chăn gối với mình, Tố Trinh nhẹ nhàng an ủi hắn, nhanh chống đưa ra giải pháp mà nói. - Vậy con nhờ em, anh sẽ đi ra ngoài tìm biện pháp để giúp con vui. Cổ Thiên Long trầm mặc một lúc rồi gật đầu, hắn đỡ vợ đứng lên, nhẹ nhàng hôn nhẹ một cái lên trán cô, rồi nhanh chóng bước đi. Tố Trinh dõi mắt theo bóng lưng của chồng mình, mãi đến khi hắn bước ra khỏi bệnh viện, cô hít sâu một hơi, chấn chỉnh tâm trạng rồi nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh, bước vào trong. Dù đã dặn lòng là sẽ mạnh mẽ nhưng khi bước vào phòng, thấy hình ảnh cô con gái hoạt bát, xinh xắn ngày nào giờ đang run rẩy trên giường, trái tim nhỏ bé của cô không kìm được, nước mắt lại không tự chủ được mà rơi xuống. Cô bước tới gần giường bệnh
- Tuyết à, con của mẹ, mẹ đây con. Cô nhẹ nhàng ôm lấy cô bé, cố gắng nuốt nước mắt xuống mà an ủi con gái cô, dường như cô bé cũng cảm nhận được đó là mẹ mình, nhẹ nhàng tháo xuống chiếc mền đang trùm kín cả người, cũng nức nở mà ôm lấy thân ảnh của mẹ mà khóc, hình ảnh ấm áp nhưng thật thê lương.