"Chính là chỗ này."
Tuy rằng không có rừng cây, tuy rằng không phải xuân về hoa nở, tuy rằng trong hồ đã sớm không còn nước xanh biếc, chỉ còn lại một ít nước bùn màu xám xanh nhưng Phó Du Nhiên dám khẳng định, nơi ngày hôm đó tới chính là nơi này.
Tề Diệc Bắc nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút rồi nói: "Du Nhiên, nơi này không có gì cả."
Phó Du Nhiên chỉ vào một khối đá nhỏ nói: "Chàng xem thử phía sau có cái gì."
Tề Diệc Bắc nhanh chóng bước lên hai bước, vòng qua khối đá nhỏ kia thì bước hơi chậm lại, chơt thấy có một bình rượu nhỏ được dựa vào khối đá nhỏ kia.
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Phó Du Nhiên lắc đầu một cái, "Có lẽ chỉ có Tề Vũ Tây biết." Nói đến đây, nàng có phần hiểu ra mà nói: "Hắn đột nhiên có thái độ khác thường mà muốn kết hôn, nói không chừng cũng có quan hệ với nơi này."
Tề Diệc Bắc hoàn toàn không hiểu, nhưng trong lòng Phó Du Nhiên tràn đầy sự tò mò đối với chân tướng sự thật, nàng chỉ vào bờ bên kia nói: "Chúng ta đi qua bên kia."
Bờ bên kia hồ nhỏ chỉ liếc qua là thấy ngay, trừ đất hoang ra thì không có gì cả.
Phó Du Nhiên chạy nhanh qua bên kia, trong lòng càng có một loại cảm giác quen thuộc, trong đầu lóe lên đoạn ngắn nhiều hơn, phần lớn là hình ảnh hai nam một nữ, có khóc, có cười, nhiều hơn chính là bất đắc dĩ, cuối cùng là một bức vẽ đầy máu tanh. Phó Du Nhiên biết, đây không phải là những hình ảnh tưởng tượng trong đầu nàng, mà là của một người khác.
"Nơi này."
Phó Du Nhiên dừng bước lại, nhìn vào một hố sâu trước mắt, "Ta nhìn thấy một tấm bia đá, chính là ở chỗ này."
Tề Diệc Bắc lo lắng nói: "Du Nhiên, nàng thật sự không có việc gì chứ?"
Phó Du Nhiên không nói tiếng nào, nửa ngồi xổm xuống, duỗi ngón tay ra ở trong hố sâu phác họa, trong miệng tự lẩm bẩm: "Nắm tay nhau cả đời, bên nhau đến già." Tựa như trước mặt nàng thật sự có một tấm bia đá, mà nàng đang viết trên tấm bia.
Khi ngón tay nàng dần dần dời xuống, ngâm nga trong miệng nàng cũng thay đổi làn điệu, bi thương mà tức giận, "Hai bên gặp nhau, là lúc mời về với Diêm vương, đời đời vĩnh viễn không gặp lại nhau."
Nhận thấy được sự khác thường của nàng, Tề Diệc Bắc vươn tay kéo nàng, gấp gáp nói: "Nàng làm sao vậy? Chúng ta mau trở về thôi."
Nhìn Tề Diệc Bắc, trong mắt Phó Du Nhiên lại dâng lên một loại cảm giác lạ lẫm, Tề Diệc Bắc bị nàng dọa sợ, giữ chặt vai của nàng nói: "Du Nhiên, nàng có biết mình đang làm cái gì không vậy!"
Phó Du Nhiên quay đầu lại tìm hiểu xem hố sâu kia có vật gì không, lại nhìn Tề Diệc Bắc một chút, giọng nói dường như phiêu diêu mà ngân nga, "Ta không biết, không biết vì sao phải làm như vậy, chỉ biết là, nhất định phải làm như vậy."
Đôi phượng nhãn hẹp dài của Tề Diệc Bắc trợn trừng lên, đẩy Phó Du Nhiên ra, giọng nói vừa rồi. . . . . . Không thuộc về Phó Du Nhiên.
"Ngươi. . . . . ."
"Ngươi đều đã quên mất ước nguyện ban đầu của mình, nhưng vẫn không chịu buông tha cho hai người kia sao?" Lúc Phó Du Nhiên dien dan le quy don nói chuyện, trên mặt đã trút bỏ sự mê mang, giọng nói cũng khôi phục lại bình thường.
Tề Diệc Bắc rất muốn không nể mặt mà ngất đi, đây rốt cuộc là đang làm gì? Phương thức biểu diễn mới nhất sao?
Nhìn Tề Diệc Bắc biểu hiện ra dáng vẻ không biết nên làm cái gì, Phó Du Nhiên cười cười, chỉ vào trong ngực mình nói: "Ở chỗ này của ta còn có một người khác, nếu như ta đoán không sai, chính là ngay tại thời điểm lúc đó, nàng ta đã vào ở đây."
Sắc mặt Tề Diệc Bắc trong nháy mắt trắng bệch, d.đ.l.q.đ trong đầu chỉ thoáng qua bốn chữ: 'Oan hồn nương nhờ'.
Phó Du Nhiên cầm tay của hắn tựa như an ủi, "Nàng ta không có ác ý, chỉ là muốn tới xem thế giới này một chút thôi."
Nói xong lời này, trong đầu Phó Du Nhiên lại vang lên giọng nói kia, hình như có chút chần chờ, "Đúng-- a --, tốt --"
Phó Du Nhiên khoát tay chặn lại, "Thật dễ nói chuyện!"
Tề Diệc Bắc lại sợ hết hồn, Phó Du Nhiên chỉ chỉ nơi xa, cười nói: "Ta nói chuyện với nàng ta một chút, chàng qua bên kia nghỉ ngơi một chút đi."
"Không được." Tề Diệc Bắc cũng không thèm quan tâm lời nói của Phó Du Nhiên là thật hay giả, lúc này muốn hắn rời đi là thể được, "Ta giúp nàng."
Phó Du Nhiên nở nụ cười ấm áp, gật đầu một cái nhưng vẫn là tránh ra mấy bước, nhỏ giọng nói: "Ngươi đi theo ta là có mục đích gì?"
Giọng nói kia dừng lại thật lâu sau mới than nhẹ một tiếng, "Rất lâu rồi ta cũng không rời khỏi nơi này, nên cũng muốn biết Ha Phuong ddlqđ thiên hạ giờ đây đã biến thành bộ dáng nào rồi."
"Nói như vậy, thời gian này ta luôn có hành động khác thường đều là bởi vì ngươi sao?"
"Khác thường?"
"Trên người đầy những vết xanh vết tím, còn không khác thường sao?"
Trong giọng nói kia mang theo chút áy náy, "Rất lâu không có đi ra ngoài nên cũng quên phải đi như thế nào."
Phó Du Nhiên kinh ngạc nói: "Đi bộ? Đi lúc nào?" Nói xong lại chợt hiểu ra mà nói: "Là sau khi chúng ta đi ngủ sao?"
Giọng nói kia ngừng lại một chút coi như là cam chịu, Phó Du Nhiên nghĩ đến tình cảnh mình ở thời điểm đêm khuya yên tĩnh xuống giường luyện tập "Đi bộ" thì không khỏi rùng mình một cái, bỗng cười nói: "Hèn chi, mấy ngày đó rõ ràng ta ngủ rất ngon nhưng lại luôn mang dáng vẻ mệt nhọc quá độ, cả ngày không ngủ được, không mệt mới là lạ."
"Ngươi. . . . . . Không sợ sao?"
"Có chút chút." Phó Du Nhiên tuy là nói như vậy nhưng mà trên mặt lại tràn đầy hưng phấn, "Nhưng hiếm khi có được cơ hội như vậy, ngươi. . . . . . Là quỷ sao?"
"Quỷ?" Giọng nói kia cười nhẹ, "Quỷ Hồn có oán khí mạnh hơn nữa thì trên đời này cũng chỉ có thể tồn tại trăm năm, đợi đến khi oán khí từ từ bị linh khí trời đất dung hợp thì sẽ tan thành mây khói."
"Vậy ngươi. . . . . ."
"Ta không biết." Âm thanh kia nói xong liền không lên tiếng nữa.
"Vậy tại sao ngươi lại phải ở chỗ này? Tại sao lại đi theo ta?"
Chờ thật lâu, mới nghe được giọng nói âm u kia than một tiếng, "Không nên hỏi ta...ta cũng chỉ nhớ được một chút vụn vặt, cũng không biết được nhiều hơn ngươi bao nhiêu. Có lẽ cũng đã quá lâu rồi, có vài thứ đang từ từ biến mất trong kí ức của ta."
Quên? Thỉnh thoảng có thể cảm nhận được cái loại hận ý đó, tất nhiên đó phải là một đoạn kí ức khắc cốt ghi tâm, thời gian bao lâu mới có thể khiến người ta quên những thứ này? Một trăm năm? Hay hai trăm năm?
Giọng nói kia lại vang lên: "Ta chỉ biết đây là một việc chuyện rất quan trọng, ta không thể rời đi, chỉ có thể canh giữ ở nơi này, nhưng đó là cái gì? Ta cũng rất muốn biết."
Chính mình cũng không biết là chuyện gì thì người ngoài làm sao có khả năng biết được. Phó Du Nhiên rất muốn nói nhưng lại không lên tiếng, mặc kệ chủ nhân của giọng nói này là ai, cũng không quan tâm rốt cuộc nàng ta có hình dáng như thế nào, ở đáy lòng Phó Du Nhiên đã sớm phân cho nàng ta sự đồng tình vô hạn, không vì cái gì khác, chỉ vì hận thù và sự cô độc của nàng ta.
"Ta có thể hỏi một chút cái này là bởi vì sao không?"
Phó Du Nhiên chỉ chân của mình, trong lòng tràn đầy nghi vấn. Luyện đi bộ cũng không cần đi đá chân bàn chứ?
"Ta. . . . . ." Giọng nói kia chần chừ một lúc, "Ta không hy vọng ngươi đi tìm người kia."
"Người kia?" Phó Du Nhiên suy nghĩ một chút, cũng không nhớ ra nàng muốn đi tìm người nào.
"Người kia có thể ngăn cản hắn lập gia đình."
Cặp mắt Phó Du Nhiên khẽ nới rộng ra chút, trước mắt chuẩn bị lập gia đình chỉ có hai người Tề Vũ Tây và Cố Khuynh Thành, mà có thể ngăn cản hai người họ . . . . . ." Ngươi nói là Mộc Thanh Y sao?"
Giọng nói kia không có trả lời, Phó Du Nhiên tự động coi là đồng ý, trong đầu nàng không ngừng hợp kế, đột nhiên nói: "Ngươi và Tề Vũ Tây có quan hệ?"
"Tề Vũ Tây. . . . . ." Giọng nói kia nhẹ nhàng cân nhắc ba chữ này, cuối cùng vẫn nói: "Không biết."
"Vậy vì sao ngươi không muốn để cho Mộc Thanh Y trở lại?"
"Người ngươi nói ta không biết là ai, nhưng ta có một loại cảm giác, nam nhân mà hôm đó ngươi nhìn thấy, ta chỉ cho phép hắn cưới một nữ nhân."
Phó Du Nhiên càng nghe càng hồ đồ, "Lấy vợ dĩ nhiên chỉ có thể cưới nữ nhân."
"Không!" Giọng nói kia chợt trở nên lạnh, "Còn có nam nhân! Buồn cười? Nam nhân với nhau mà cũng muốn lập gia đình!" Nói xong lời cuối cùng, giọng nói đã trở nên có chút thê lương.
Phó Du Nhiên giật mình thật lâu, trong đầu không ngừng hồi tưởng từng đoạn ngắn đã lóe lên, hai người nam nhân, một nữ nhân, tiên cảnh ảo giác, Tề Vũ Tây khuyên can, những chữ kia, những oán chú nguyền rủa kia. . . . . . Nghi vấn của nàng tựa như đã có chút đầu mối, nhưng mơ hồ lại cảm thấy còn cách điểm mấu chốt một chút.
Chợt trong đầu nàng lóe lên một ý tưởng, "Là Huyền Sắc!" Phó Du Nhiên hưng phấn nói: "Chính là nam nhân ngày đó ngươi bóp chặt hắn."
Chờ thật lâu, giọng nói kia mới khẽ phát ra chút rên rỉ thống khổ, tựa hồ đang giãy giụa.
Đúng lúc này, bên tai Phó Du Nhiên lại vang lên một giọng nói, không phải giọng nữ mềm mại trong đầu nàng mà là một giọng khác, thê lương, ngân nga thở dài.
"Àizz --"
Sau khi tiếng thở dài đi qua, trước mắt Phó Du Nhiên dâng lên một màn sương mù, càng ngày càng đậm.
Tề Diệc Bắc tiến lên vài bước, bảo hộ Phó Du Nhiên ở trong ngực rồi cảnh giác nhìn chung quanh, Phó Du Nhiên lại như có chút dự cảm, cầm tay của hắn nói: "Chàng không cần lo lắng, có lẽ đây chính là đáp án."
Vừa dứt lời, sương mù trước mắt dần dần tản đi, cảnh trí đã có biến hóa, hình như đây là một cái thôn xóm nho nhỏ, một đôi nam nữ đang đi trên đường, nhìn cũng khoảng mười bốn mười lăm tuổi, tuy tuổi cũng không lớn nhưng cũng là một đôi bích nhân, bé trai thần thái phấn khởi, khóe miệng thường chứa đựng một nụ cười bướng bỉnh, bé gái như hoa như ngọc, một đôi mắt như hai hồ nước sâu không thấy đáy, cử chỉ hai người thân mật, không hề có bộ dáng ngượng nghịu, thẳng một đường đi tới, mọi người trên đường ai thấy cũng hâm mộ.
Tề Diệc Bắc trợn mắt hốc mồm nhìn tất cả trước mắt, quay đầu lại xem xét Phó Du Nhiên, trên mặt mang vẻ vui mừng nhưng lại có chút kinh ngạc, hắn không khỏi hoài nghi, cái này có phải là Phó Du Nhiên tìm được cao nhân nào đó truyền dạy cho thủ thuật che mắt hay không, nếu không sao giữa ban ngày ban mặt lại xuất hiện chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy chứ?