Cực Phẩm Thái Tử Phi

Chương 104

Đang lúc Tề Diệc Bắc sâu sắc khẳng định chuyện trước mắt vô cùng không thể tưởng tượng nổi thì cảnh trí trước mắt chợt nhạt dần, rồi lại có một hình ảnh khác hiện ra rõ ràng.

Trước mắt là một gian phòng, giữa phòng chất đầy vô số lễ vật được thắt nơ đỏ trông giống như là sính lễ, cô bé gái kia giống như đã trưởng thành hơn một chút, ngẩn người nhìn đống sính lễ trước mắt, lúc giận lúc cười, cũng không biết nàng là vui hay là không vui.

Trong nháy mắt quang cảnh đã chuyển đến ngày thành thân, tân lang chính là bé trai nhìn thấy lúc trước, lúc này đại khái khoảng mười bảy mười tám tuổi, dáng dong dỏng cao càng lộ vẻ ngọc thụ lâm phong, điều duy nhất không thay đổi là khóe miệng luôn chứa một chút ý cười, đêm Động Phòng Hoa Chúc, chàng trai nhấc lên khăn voan của tân nương, hai người bèn nhìn nhau cười, không phải là thẹn thùng e lệ mà trong hai đôi mắt chứa mấy phần trầm tĩnh, một đôi kim đồng ngọc nữ, cứ như vậy thuận nước đẩy thuyền.

Cuộc sống sau khi cưới của hai người bình tĩnh mà vui vẻ, không có sự việc gì cãi vả lại nhiều hơn một điểm bình thản, cho đến khi trong hình ảnh xuất hiện một gã nam tử khác, Phó Du Nhiên chỉ cảm thấy trong nội tâm run lên, rồi sau đó chính là trăm vị hỗn tạp.

Tuổi của nam tử kia cũng tương đương với tân lang, sắc mặt trắng bóc, mặt mày thanh tú, nụ cười thản nhiên tựa như gió xuân trong buổi bình minh. Người nọ có vẻ hơi yếu đuối, trên người mang theo vài phần bệnh khí nhưng lại làm nổi bật lên sự nho nhã hiền hòa của hắn.

Người nọ thường thường tới làm khách trong nhà, cũng dần dần quen thuộc với tân nương, ba người chung đụng cực kỳ tốt, thường xuyên cùng nhau ngắm hoa thưởng nguyệt, lúc đoạn hình ảnh hiện lên đến đây thì trong lòng Phó Du Nhiên hiện ra một sự chua xót, tựa như đang hoài niệm lại chuyện khi đó, nhưng rồi đáy lòng lại cực kỳ bài xích.

Dần dần, người đã từng là một đứa bé trai cũng đã làm cha, nhưng nụ cười thường chứa trên bờ môi đã biến mất không thấy, sự ưu sầu giữa hai lông mày càng ngày càng đậm, chỉ có khi người nọ tới chơi thì mới có thể trở về là một con người đã từng vui vẻ hoạt bát trước kia.

Nữ hài nhi đã làm mẹ cũng phát hiện phu quân mình có chỗ khác thường, cuối cùng cũng có một ngày, nàng lén đi theo thì thấy hai người kia nắm tay nhau đi tới một chỗ.

Bầu trời xanh thẳm, hổ nước xanh như ngọc, cỏ xanh, cây cũng xanh mướt, trong rừng sương mù mờ mịt, làn mây trắng nhẹ bay lơ lửng trên trời, tự do, thong dong. Tiên cảnh nhân gian có lẽ cũng chỉ đến thế này mà thôi.

Hai người hình như đang tiến hành công trình gì đó, cầm một cái đục đá đẽo mạnh vào một khối đá lớn màu xanh, một mặt của khối đá lớn đã bị đẽo ra gần một nửa, nhìn tình trạng này thì thấy có lẽ công trình này cũng đã tiến hành nhiều ngày, tuy hai người kia không có trao đổi quá lâu, cũng không có bất cứ động thân mật nào cả, nhưng đập vào mắt chính là tình cảnh thân thiết ấm áp, cũng là cảnh mà cả đời này cô gái cũng không gặp được.

Cuối cùng cũng không biết đã qua bao nhiêu thời gian, tảng đá lớn kia rốt cuộc cũng bị đẽo hết một mặt, bóng loáng bằng phẳng, hai người lau đi mồ hôi rồi nhìn nhau cười, tới đây thì rốt cuộc Phó Du Nhiên cũng đánh hơi được một hơi thở không ổn.

Hình ảnh kế tiếp rất quen thuộc, hai nam tử cùng nhau tiến đến, cách nói chuyện hơi lộ ra sự thân mật, họ đi đến trước tảng đá lớn, mỗi người cầm bút viết xuống một câu.

Chấp tử chi thủ dữ tử giai lão (*)

Chấp tử chi thủ dữ tử giai lão (執子之手與子偕老): Nghĩa là: Nắm chặt tay người, bên nhau trọn kiếp. Đây là một câu trong bài Kích cổ擊鼓, thiên Bội phong 邶風thể hiện tâm trạng của một người nước Vệ khi đi chinh chiến xuống phía nam đã thề thốt với người yêu.

Chỉ hai câu ngắn ngủn nhưng cũng đủ khiến cô gái len lén đi theo hai người chịu một đòn đả kích nghiêm trọng, cũng làm cho trong lòng Phó Du Nhiên dâng lên hận ý ngập trời.

Bên tai vang lên một tiếng gầm thê lương, Phó Du Nhiên chưa từng sợ hãi như lúc này, sự tức giận trong lòng khiến từng thớ thịt như căng cứng, như muốn phá nát thân thể của nàng mới có thể bỏ qua.

"Ra ngoài!" Lúc này người mở miệng đã không phải là Phó Du Nhiên nữa, "Ta biết rõ là ngươi."

Tề Diệc Bắc vừa hãi vừa sợ, chỉ sợ Phó Du Nhiên xảy ra điều gì không may, hắn hơi đẩy người trong ngực ra một chút nhưng trong tay lại nắm thật chặt, quát lên: "Ngươi đã làm gì Du Nhiên?"

Người nọ lạnh lùng nhìn thoáng qua Tề Diệc Bắc rồi thoát khỏi sự giam cầm của hắn, bước thẳng vào trong ảo cảnh, bóng người trong ảo cảnh dần dần biến mất, nhưng khối bia đá vẫn còn ở đó.

Tiếng bước chân giẫm trên lá rụng vang lên, tiếp theo từ sau tấm bia đá đi ra một người thân khoác áo màu trắng, mái tóc dài màu bạch kim như ánh trăng chảy xuống, trên mắt đeo băng vải thêu chú văn thời thượng cổ, nhưng cũng không che lấp được dung mạo tuyệt mỹ của người đó.

"Không nghĩ tới nhanh như vậy đã lại gặp mặt."

Hắn là Huyền Sắc.

Không đợi Tề Diệc Bắc kinh ngạc đã thấy Phó Du Nhiên cười lạnh một tiếng, "Liên Hoa, không ngờ đã nhiều năm như vậy mà ngươi vẫn còn chưa chịu từ bỏ!"

Đây dĩ nhiên không phải là Phó Du Nhiên, vậy Phó Du Nhiên thật sự đang ở đâu?

Nàng không biết bản thân đang ở nơi nào, chắc vẫn còn ở trong thân thể thôi, bởi vì bất kể là hoặc nói hoặc làm thì nàng đều có thể cảm thấy rõ ràng, thậm chí có thể cảm nhận được rung động khi giọng nói phát ra trên miệng mình. Nhưng lại không giống như đang ở trong thân thể của mình, bởi vì nàng không chịu sự sai khiến của ai cả, hoàn toàn không phải là nàng bị truyền đạt mệnh lệnh mà nói ra, mà nàng càng giống như một khán giả đang chứng kiến một màn kịch vừa cảm động lại vừa sâu sắc tuyệt luân vậy.

Nhìn đến đây, nàng lại có thêm một vấn đề thắc mắc, Liên Hoa? Là vị nhân huynh nào thế?

Huyền Sắc thản nhiên cười một tiếng, "Ta và Tử Mạc có thể chờ đợi đến kiếp sau thì sao phải dễ dàng buông tha. Ly Nhi không phải cũng giống như vậy sao? Trăm ngàn năm qua, trong lòng vẫn có chấp nhất nên mới không chịu rời đi."

"Ly Nhi? Đúng, ta tên là Ly Nhi."

Phó Du Nhiên cảm giác được sự ê ẩm từ sâu trong lòng mình, đó là một loại muốn khóc nhưng lại không thể khóc được.

"Ta tên là Diệp Ly." Nhớ lại tên mình, Diệp Ly vừa khóc vừa cười, lại nhìn Huyền Sắc nói: "Ta thật sự phải đa tạ ngươi đã để cho ta nhớ lại tất cả, ngươi không nên làm như vậy, Huyết Chú đã làm tiêu phí mất ngàn năm, ngươi đã phải đợi ngàn năm, đợi Huyết Chú của ta tan thành mây khói là các ngươi có thể chân chính sung sướng. Mà bây giờ, ha ha. . . . . ." Tuy nàng đang cười nhưng trong mắt cũng không hề có một nụ cười.

Ngàn năm.

Phó Du Nhiên kinh hãi khi nghe cách nói của Diệp Ly, chẳng lẽ. . . . . . Nàng ấy đã ngây ngốc ở đây cả ngàn năm nay sao? Cho nên mới phải quên tất cả, đó là cả một khoảng thời gian dài như thế nào chứ.

Huyền Sắc hơi rủ đầu xuống nhưng trước miệng vẫn nhếch lên một nụ cười khẽ, "Ta đã đợi một ngàn năm, còn sợ phải chờ thêm ngàn năm nữa sao?"

"Ít nói nhảm đi!" Diệp Ly căm hận nói: "Nói thẳng ra đi, tại sao ngươi trăm phương ngàn kế muốn gọi ta ra ngoài?"

Nụ cười bên môi Huyền Sắc càng lớn hơn, "Chuyện ngươi ra ngoài, toàn bộ đều là ngươi tự nguyện."

"Nói bậy!" Diệp Ly cười gằn nói: "Ngươi cố ý tìm một thân thể thích hợp đi tới nơi này, không phải là muốn dụ ta ra ngoài để cùng ngươi gặp mặt sao?"

Huyền Sắc trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nói: "Ta để cho ngươi nhớ tới những việc này là muốn ngươi thật sự tha thứ cho chúng ta, mà không phải là chờ oán hận của ngươi tiêu tan theo thời gian." Nói đến đây, hắn lại có chút kích động, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy: "Huyết chú này của ngươi, cách năm trăm năm liền có một lần cơ hội để ngươi xuất hiện nhưng năm trăm năm trước, thời điểm ngươi gặp được một thân thể phù hợp thì lại bỏ qua, ngươi cự tuyệt gặp mặt ta, canh giữ tấm bia đá vô cùng chặt chẽ, coi chừng huyết chú của ngươi, nhưng năm trăm năm sau, ngươi lại không kịp chờ đợi muốn ra ngoài, thật ra thì ở trong lòng ngươi cũng đã tha thứ chúng ta rồi, đúng không?"

"Đó là bởi vì ta đã quên hết tất cả thôi!" Khuôn mặt của Diệp Ly có chút vặn vẹo, "Ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho các ngươi."

"Đã qua nhiều năm như vậy, tại sao ngươi còn phải chấp nhất như vậy?" Là Phó Du Nhiên đang nói chuyện.

Nói chuẩn xác thì tình huống bây giờ là ngược lại, Phó Du Nhiên nói chuyện ở trong đầu Diệp Ly.

Diệp Ly cả giận nói: "Câm miệng! Ngươi hoàn toàn không biết cái gì cả!" Nàng ta đưa tay chỉ Huyền Sắc, "Nếu không phải hắn, ta làm sao bị mất đi trượng phu và đứa con, ta vốn có một gia đình hạnh phúc nhất trong thiên hạ nhưng chỉ vì hắn, một nam nhân mà mất đi tất cả, ngươi tin tưởng được không? Một gã nam nhân lại đi làm chuyện quyến rũ trượng phu của ta!"

Trên mặt Huyền Sắc dần dần tái nhợt, vô lực giải thích: "Chúng ta. . . . . . Chúng ta chưa bao giờ nghĩ sẽ làm tổn thương ngươi, ta và Tử Mặc đều biết cuộc đời này sẽ vô duyên nên đã sớm định ước vào kiếp sau, nếu không phải như thế thì tội gì ta phải đi tha hương, trốn tránh không gặp mặt các ngươi? Sanh Nhi chết đi là một việc ngoài ý muốn, khi đó thiên hạ đang bị bệnh dịch hoành hành, một đứa bé chưa đủ hai tuổi. . . . . ."

"Vậy Tử Mạc thì sao?" Diệp Ly cắn răng nghiến lợi nói: "Hắn cũng đâu có mắc phải bệnh dịch, hắn chính là vì cùng ngươi định ước kiếp sau nên mới một lòng muốn chết!"

Nghe tiếng gào thét vỡ vụn của Diệp Ly, thân thể của Huyền Sắc loạng choạng, ảo cảnh vì vậy mà hơi bị dao động, hắn tựa vào trên tấm bia đá, đầu ngón tay miết qua chữ viết trên tấm bia, thì thầm nói: "Ta. . . . . . Không ngờ . . . . . ."

"Ngươi không ngờ, ta lại mất đi tất cả! Ta hận các ngươi, ta muốn các ngươi không có kiếp sau, ta muốn các ngươi gặp nhau lại không thể gần nhau!" Diệp Ly cười lạnh một tiếng, "Huyết Chú Thượng Cổ uy lực quả nhiên không giả, tuy rằng linh hồn ta bị khóa chặt ở đây, nhưng cũng đã khiến cho các ngươi vĩnh viễn không thể gần nhau. . . . . . Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . ." Tiếng cười bi thống thê lương, làm như ẩn chứa vô số sự chua xót, huyết lệ nhạt nhòa, thế sự xoay vần, nhân gian đổi thay, không biết nàng có từng hối hận hay không, năm tháng dài đằng đẵng như vậy, năm tháng rất dài đến nỗi khiến cho nàng quên hết mọi thứ trong lúc đó, chỉ còn lại một ý niệm hận thù trong lòng, chấp nhất cho đến tận hôm nay.

"Ngươi hận bọn họ yêu nhau hiểu nhau sao? Hay là hận bọn họ bỏ ngươi mà đi?" Chẳng biết tại sao Phó Du Nhiên lại nghĩ như vậy, cứ như vậy mà hỏi ra.

Tiếng cười của Diệp Ly đột nhiên ngừng lại, sắc mặt nàng ta nhiều lần biến ảo, khóe mắt hơi co quắp, "Ngươi. . . . . . Nói gì?"

Phó Du Nhiên theo thói quen nhún nhún vai, nhưng thân thể lại không nghe sai bảo, tò mò thử mấy lần vẫn không được lúc này mới buông tha, cười nói: "Theo ta thấy, ngươi cũng không thương trượng phu của ngươi, ngươi và hắn càng giống như bằng hữu hơn, nhưng hắn lại cùng với một người bằng hữu của cả hai định ước đến kiếp sau lại bên nhau, rồi lần lượt bỏ ngươi mà đi, sự hận thù trong lòng ngươi cứ như vậy mà bộc phát."

"Ngươi hiểu cái gì gọi là yêu không?" Diệp Ly quay đầu lại xem xét Tề Diệc Bắc, chế giễu: "Chỉ cần phát lời thề độc thì chính là yêu sao? Lúc tình nồng thắm Tử Mạc cũng nói bao nhiêu là lời ngon tiếng ngọt với ta, nhưng đảo mắt một cái hắn lại cùng người khác thề hẹn kiếp sau!"

"Ngươi có biết đó chính là điểm khác nhau." Phó Du Nhiên than một tiếng, "Cái người gọi Tử Mặc, cảm tình của hắn đối với ngươi đúng như ngươi đối với hắn, các ngươi đều rất rõ ràng, các ngươi kết hợp chẳng qua cũng chỉ là ‘ông trời tác hợp cho’ mà thôi, nếu không ở đêm tân hôn, các ngươi cũng sẽ không lộ ra nụ cười như vậy."

Từ một nụ cười thật có thể nhìn ra những điều này sao?

Diệp Ly sợ run một hồi lâu nhưng vẫn nói: "Không có gì khác cả!" Giọng điệu không thê lương như mới nãy nữa, rồi lại cười lạnh một tiếng, "Chỉ là một tiểu nha đầu, lại hiểu cái gì gọi là yêu sao? Chỉ một lời thề độc đã khiến ngươi đầu óc choáng váng, làm sao ngươi biết hắn sẽ không phát một lời thề độc với một người khác?"

Phó Du Nhiên im lặng thật lâu không nói, rồi sau đó nhỏ giọng nói: "Còn có lời thề nào độc hơn so với lời thề đó sao?"

Diệp Ly có chút tức giận, lạnh lùng nói: "Có muốn thử một chút hay không, thử xem tình lang của ngươi yêu ngươi bao nhiêu!"

"Cái gì?"

Diệp Ly cười lạnh nói: "Nếu như hắn nguyện ý vì ngươi mà không màng tính mạng, ta liền thừa nhận những gì ngươi nói."

"Không được!" Phó Du Nhiên cười đến vừa nhanh vừa vội, "Có thừa nhận hay không cùng là chuyện của các ngươi, đừng có kéo chúng ta vào."

"Ngươi sợ sao?" Trên mặt Diệp Ly mang theo nụ cười lạnh lùng, nàng ta xoay người đi tới bên cạnh Tề Diệc Bắc.

"Đứng lại!" Phó Du Nhiên hết sức muốn khống chế hành động của mình nhưng lại không làm gì được.

Bước chân Diệp Ly hơi khựng lại, cười khẩy nói: "Thế nào? Ngay cả chính ngươi cũng không dám tin tưởng hắn sẽ vì ngươi mà buông tha tất cả sao?"

"Không phải như vậy!" Phó Du Nhiên gấp gáp nói: "Hắn là Thái tử Đại Tấn, cũng chính là tương lai của một quốc gia, làm sao hắn có thể tùy tiện buông bỏ sinh mạng. . . . . ."

"Tất cả đều là nói nhảm." Diệp Ly lạnh giọng nói: "Đương Kim Thiên Tử còn đó, thiếu đi một Thái tử thì lập người khác thay thế là được, nếu hắn lấy lý do này cho có lệ để . . . . . ." Nàng ta cười lạnh một tiếng, "Trước tiên ngươi nên quản tốt chuyện của mình đi rồi hãy đến trông nom chuyện của người khác!"

Nhìn "Mình" cách Tề Diệc Bắc càng ngày càng gần, trong lòng Phó Du Nhiên dâng lên một hơi thở yếu ớt sợ hãi, đương nhiên nàng cũng muốn xem Tề Diệc Bắc biểu hiện ra chân tình thực lòng với mình nhưng nàng lại sợ, nàng không biết Diệp Ly sẽ nói gì với Tề Diệc Bắc, chuyện liên quan đến tính mạng, coi như trong lòng Tề Diệc Bắc có nàng. . . . . . Nếu như nàng thật sự nghe được một cái đáp án khác, thì sau này khi đối mặt với Tề Diệc Bắc nàng còn có thể cư xử một cách bình thản sao?
Bình Luận (0)
Comment