Tay giương nhẹ che miệng ngáp, động tác của Lạc Tiểu Y bỗng cứng đờ, tay phải đang phiêu đãng trên không trung vô lực hạ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn cũng chuyển thành trắng bệch.
Dừng lại một chút, miệng Lạc Tiểu Y bĩu ra, vô cùng uất ức nói: “Nhưng mà, Tiểu Nhất bị lệnh tỷ bắt về trước mặt mọi người! Mọi người trên đường có thể làm chứng, chẳng lẽ, lệnh tỷ chủ động, hoàn toàn không quan hệ đến Thập Nhị công tử?”
Trầm mặc! Hai người đều trầm mặc!
Dưới ánh trăng, Lưu Thập Nhị thong thả xoa xoa cằm mình. Thật lâu sau, hắn nhẹ nhàng cười, nói: “Tiểu Nhất, bản công tử thật sự không rõ, ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ ước định giữa Lam đại chưởng quỹ và bản công tử, thật sự có thể coi như bùa hộ mệnh?”
Hắn chậm rãi đứng lên, thẳng đến khi cái bóng cao lớn hoàn toàn bao Lạc Tiểu Y lại. Lưu Thập Nhị mới chậm rãi nghiêng thân về phía trước, đưa tay phải ra đặt ở trên vai Lạc Tiểu Y, nhẹ nhàng xoay hắn lại.
Vù một tiếng, Lạc Tiểu Y nằm ngửa, đối mặt với Lưu Thập Nhị!
Ánh mắt khẽ cong, mắt to đen trắng rõ ràng của Lạc Tiểu Y nhìn Lưu Thập Nhị mỉm cười: “Thập Nhị công tử, tiểu nhân thật sự muốn ngủ!”
Nụ cười nơi khóe miệng của Lưu Thập Nhị nghe vậy liền cứng lại, tiếp theo, hắn hừ lạnh một tiếng, vươn tay xoa cổ Lạc Tiểu Y, hắn vuốt ve trên xương quai xanh. Vừa làm ra động tác này, Lạc Tiểu Y rõ ràng nghe được, tiếng hô hấp của hắn trở nên dồn dập.
***, chẳng lẽ sở trường của ta, tối hôm nay phải bộc lộ ra hay sao?
Hai mắt Lưu Thập Nhị, rõ ràng hơi mê ly, một chút tình dục nhanh chóng tràn ra. Lạc Tiểu Y thở dài một tiếng. Tay trái trong chăn chậm rãi đưa về phía trước.
Hai mắt Lưu Thập Nhị sâu thẳm, nháy cũng không nháy mắt dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ cách hơn một tấc. Gương mặt này thanh tú, tinh xảo, đôi mắt đen nhánh giảo hoạt phát ra ánh sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn này, vô số lần xuất hiện ở trong mộng của mình, cũng làm cho mình khi nhìn đến người khác thì không còn hứng thú gì nữa.
Giờ phút này, hắn lại im lặng nằm ở trên giường mình, nhẹ nhàng ôn thuần.
Nghĩ đến đây, hầu kết Lưu Thập Nhị giật giật, gian nan nuốt một chút nước miếng. Mà vẻ mặt của hắn không ngừng biến ảo, dục vọng cùng lý trí không ngừng giao chiến!
Áp chế đi, hoàn toàn biến hắn thành người của mình. Về phần Lam Hòa, sau này sẽ nghĩ biện pháp đối phó!
Không được, hắn sớm muộn gì cũng là vật trong lòng bàn tay của ta, không cần vì vấn đề ba tháng này mà đắc tội kẻ địch mạnh như Lam Hòa, ta không thể xúc động như vậy!
Trong khi nội tâm hắn giao chiến, hai mắt Lạc Tiểu Y nhịn không được chớp chớp. Cố nén để không ngáp, Lạc Tiểu Y rất chân thành đối diện với Lưu Thập Nhị.
Rốt cuộc, Lưu Thập Nhị chậm rãi thẳng lưng. Hắn là gia chủ đời kế của Lưu gia, rất rõ ràng cái gì mình có thể làm, cái gì không thể, bởi vậy, chuyện này hắn không gấp được
Chính là, trong nháy mắt lý trí trở về thân thể đó. Một nụ cười mỉm ý vị sâu xa tràn ra trên mặt hắn: giỏi lắm Lạc Tiểu Nhất. Không hổ là người hắn nhìn trúng, cư nhiên nắm giữ tình thế và lòng người đúng chỗ như thế.
Lạc Tiểu Y nhìn thấy Lưu Thập Nhị khôi phục thanh tỉnh, tay trái cũng trở về nguyên chỗ. Mắt to của hắn chớp chớp. Lại chớp chớp, rốt cuộc, ngáp một cái.
Vội vàng dấu tay phải đi, Lạc Tiểu Y nhìn Lưu Thập Nhị, vẻ mặt kia hơi ngượng ngùng. Nhìn đến Lạc Tiểu Y như vậy, Lưu Thập Nhị lại ngơ ngẩn.
Hắn chậm rãi ngồi trở lại ghế dựa trước giường, hai mắt vẫn chăm chú nhìn Lạc Tiểu Y chằm chằm. Thật lâu sau, hắn rốt cuộc than nhẹ một tiếng, nói: “Tiểu Nhất, càng quen biết với ngươi, bản công tử lại càng không thể buông tay, thế này thì phải làm sao cho tốt?” Không đợi Lạc Tiểu Y trả lời, hắn cứ thế cười khẽ một tiếng: “Ta đã từng nghĩ chính mình sẽ vĩnh viễn không có loại cảm giác này.”
Dứt lời, hắn đứng dậy mở cửa phòng, bước đi ra ngoài. Nhìn thấy bóng lưng của hắn hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, hơn nửa ngày Lạc Tiểu Y mới lẩm bẩm nói: “Hình dáng này của ta làm cô nương bị chèn ép, kỳ thật không vui chút nào.”
Sờ cằm, lắng nghe bên ngoài một hồi. Sau nửa canh giờ, một đạo bóng người màu xanh giống như làn khói từ trong phòng bay ra.
Một đường chạy băng băng, Lạc Tiểu Y dùng một canh giờ mới đi đến ngoài cửa Thiên Lý Hương . Lúc này còn chưa tới thì từ xa nhìn vào trong tửu lâu, bóng người chớp động, tiếng cười mơ hồ.
Chu công tử đi vào sương phòng của mình, nhấc ấm trà lên rót, theo tiếng nước trà ồ ồ lưu động, thân thể hắn bỗng nhiên cứng đờ!
Lúc này, một cái bóng xuất hiện ở phía sau, đồng thời, một giọng nói quen thuộc truyền đến: “Chu công tử, Tiểu Y tìm công tử đến khổ.”
Chậm rãi thả ấm trà lại chỗ cũ, Chu công tử xoay người lại, bình tĩnh đánh giá Lạc Tiểu Y một lát, nói: ” Sao ngươi không tìm Lam Hòa?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y nhăn nhó, điềm đạm đáng yêu nhìn Chu công tử, thở dài nói: “Chưởng quầy đào tẩu, tiểu nhân tìm hắn không ra.”
Chu mỹ nam nghiêm mặt, thản nhiên nói: “Chuyện lần này không tốt lắm, những nữ tử áo trắng đó vốn là thà rằng giết lầm một ngàn, cũng không thể buông tha một người. Các nàng thực sự đã nghi ngờ ngươi, bởi vậy, tình cảnh của ngươi rất đáng lo.” Lạnh lùng nhìn Lạc Tiểu Y, Chu mỹ nam nói: ” Thế lực những người này rất lớn, muốn động đến bọn họ, ngươi nhất định phải mượn lực lượng của Lam Hòa.”
Lạc Tiểu Y quăng cho hắn một cái liếc mắt, bĩu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Không nghiêm trọng như vậy chứ?”
Khóe miệng Chu mỹ nam giật giật: “Đúng rồi, Lạc tiểu công tử cũng là người rất giỏi, có lẽ có thể nghĩ ra cái biện pháp làm một mẻ, khỏe suốt đời.”
Lạc Tiểu Y đi lại vài bước, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng. Quay đầu, hắn ôm quyền hướng về phía Chu mỹ nam đang kinh ngạc nhìn mình : “Đa tạ Chu công tử đã cho biết, tiểu nhân cáo lui trước.” Dứt lời, hắn như con én nhỏ bay vào rừng, nhẹ nhàng mở cửa sổ nhảy xuống.
***, nếu ta muốn quay về làm điếm tiểu nhị nho nhỏ, lực cản trước mặt thật lớn a. Nữ tử áo trắng, thiếu chủ Liễu gia, con heo băng, Hà Chấn Vân, ai ai ai, nhiều đại nhân vật như vậy a, ta vừa muốn xem cuộc vui, vừa muốn diễn trò, thật đúng là khó khăn, quá khó khăn!
Làm Gia Cát Lượng là một việc rất thống khổ, còn con sói đói Lưu Thập Nhị kia trước mắt cũng không dễ dàng buông tha. Lạc Tiểu Y bi thương phát hiện mình thật sự là mạng khổ.
Ai, khi chưa nghĩ ra biện pháp tốt, ta cứ tiếp tục ở trong Lưu gia đi, ở đó, nhóm nữ tử áo trắng kia có muốn ném chuột cũng sợ vỡ đồ.
Lạc Tiểu Y thi triển khinh công, lại dùng ước chừng một canh giờ, mới trở lại biệt viện Lưu phủ.
Sáng sớm, Lạc Tiểu Y liền xuất hiện ở trên đường cái Lạc Dương. Hắn suy tư một đêm, cũng không nghĩ ra cái chủ ý gì. Cho nên hôm nay liền chuẩn bị đi dạo thưởng ngoạn cảnh xuân, tắm nắng một phen.
Nện bước hình chữ bát, Lạc Tiểu Y tiêu sái đi lại trên con phố. mặt trời chiếu ánh vàng rực rỡ trên bầu trời, gió xuân như nước thổi qua. Một đám mỹ nhân hoa phục cùng đệ tử nhà giàu đi ngang qua. Lạc Tiểu Y ngó ngó cái này, ngắm ngắm cái kia, đột nhiên cảm giác được mình giống như một con gà rơi vào trong đàn hạc!
Khi Lạc Tiểu Y đi về hướng đường cái thì một thân ảnh cao to lạnh như băng xuất hiện ở trong tầm nhìn. Người nọ ngũ quan như đao gọt kiếm khảm, khí chất lãnh ngạo, chính là con heo băng!
Tròng mắt đi lòng vòng, Lạc Tiểu Y chợt nhớ tới một chuyện, không khỏi che miệng cười trộm . Sau khi nở nụ cười một lúc, hắn lắc mình tiến nhập vào một con đường tắt. Ở chỗ sâu trong đường tắt, khắp nơi là tường đỏ ngói lưu ly. Cho nên, khi Lạc Tiểu Y xuất hiện lần nữa thì đã là tiểu thư nhà giàu một thân lụa là, nhanh nhẹn như gió!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tiểu Y, đã qua xử lý. Hắn lúc này, tựa như một đóa u lan sắp nở rộ, đã trở thành một tiểu mỹ nhân xinh đẹp diễm lệ.
Hắn, không đúng, là nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng đỏ, hai mắt sáng trong suốt , cái miệng nhỏ nhắn cũng hồng nộn mân mê, một cỗ khí chất thanh tú khó có thể hình dung chảy xuôi theo toàn thân. Dù là ở thành Lạc Dương người đến người đi, mỹ nhân như mây, cũng khiến mọi người liên tiếp ngoái đầu nhìn lại.
Mà lúc này, con heo băng kia đang nện bước về hướng của nàng, mà xung quanh tiểu tử này, là một ít nữ nhân vây xem! Những nữ nhân theo sát kia, vẫn cách con heo băng một khoảng. Xem bộ dáng của các nàng, tựa hồ vẫn còn sợ hãi sát khí của con heo băng.
Bộ dạng này, cảnh sắc này Lạc Tiểu Y khát vọng đã lâu, khổ nỗi giờ phút này Tiểu Y đã biến thành nàng không còn là hắn, không tiện đổ thêm dầu vào lửa.
Nhìn đến gương mặt lạnh lùng của con heo băng, bộ dạng xem thường ngạo mạn vác mặt lên trời, con ngươi Lạc Tiểu Y đảo một vòng, híp mắt cười. Chỉ thấy nàng đánh giá bốn phía một chút, cước bộ liền di dộng, cúi đầu vội vàng chạy tới phía trước.
Phương hướng Lạc Tiểu Y đi tới, là đường con heo băng phải băng qua. Theo nàng quan sát, nếu con heo băng không muốn tiếp xúc gần gũi với đám người vây xem có hứng thú với hắn, chắc chắn sẽ gặp mình!
Mắt to cong thành một đường, Lạc Tiểu Y cúi đầu. Cước bộ nhanh hơn, vội vàng xông về phía trước.