Cực Phẩm Tiểu Nhị

Chương 96


“Rầm ——” nhìn thấy Lạc Tiểu Y vọt tới hướng mình, cước bộ Chu mỹ nam tránh qua, định đi qua bên cạnh nhường đường. Nào biết đâu rằng lúc này Lạc Tiểu Y cũng nhường lối cùng một hướng với hắn. Lập tức, thân mình nhỏ nhắn của nàng, liền mạnh mẽ vọt tới trong lòng Chu mỹ nam, ngã lăn ra đất!
Cước bộ Chu mỹ nam khựng lại, lạnh lùng nhìn tiểu mỹ nhân sau khi va chạm với mình, theo phản xạ rụt lui mấy bước, choáng váng xoay người ngã ngồi trên mặt đất!
Vừa nhìn, hắn đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo, lại nhíu mày.
Vừa cau mày, Chu mỹ nam vừa nghiêng thân về phiá trước, khuôn mặt tuấn tú chống lại khuôn mặt nhỏ nhắn rưng rưng nước mắt, đang ngơ ngác nhìn mình của Lạc Tiểu Y.
Vươn tay, Chu mỹ nam cũng không đỡ lấy Lạc Tiểu Y, lại dùng ngón tay trỏ nâng cằm Lạc Tiểu Y lên, dò xét cẩn thận. Nhìn đến vẻ mặt nghi hoặc của hắn, Lạc Tiểu Y nháy mắt một cái, hai hàng nước mắt bắt đầu chuyển động trong cặp mắt to.
Oa ha ha, tiểu tử này khẳng định đang rất mơ hồ, cảm thấy ta nhìn thật là quen mắt!

Giữa đường cái, đại mỹ nam khí chất băng hàn như vậy, lại nâng cằm một tiểu cô nương cực kỳ mỹ lệ lêm nhìn kỹ, tình cảnh này cũng không xuất hiện nhiều, trong thời gian ngắn, mọi người đều ngừng bước xem xét.
Mắt to điềm đạm đáng yêu nhìn Chu mỹ nam, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi khẽ chu ra, Lạc Tiểu Y như vậy, thực là động lòng người tới cực điểm. Chu mỹ nam nhìn đến trong ánh mắt hiện lên một chút mê mang, Lạc Tiểu Y vươn tay nhỏ bé trắng noãn như ngọc, nhẹ nhàng cầm lấy vạt áo của Chu mỹ nam, sau đó, nàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, như một con cún con, tội nghiệp nhìn Chu mỹ nam, yếu ớt kể lể: “Công tử. Mắt cá chân của tiểu nữ bị trặc rồi.”
Chu mỹ nam quen làm theo ý mình, hắn hồn nhiên không để ý đến ánh nhìn chăm chú và tiếng rì rầm bình luận của mọi người chung quanh, chỉ chuyên tâm đánh giá tiểu mỹ nhân ngã ngồi trên mặt đất. Cặp mày nghi hoặc khóa chặt, vẻ mặt hoang mang.
Lạc Tiểu Y mừng rỡ, mắt to của nàng lại chớp một chút, tiếp tục yếu ớt kêu lên: “Công tử, công tử?”
Nàng kêu vài tiếng, Chu mỹ nam mới sửng sốt hồi thần. Hắn vung tay kéo Lạc Tiểu Y đứng lên. Thấy Lạc Tiểu Y nhe răng nhếch miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở kêu đau. Hai mắt Chu mỹ nam còn đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cuối cùng mở miệng: “Tiểu thư họ gì? Tại hạ đưa tiểu thư hồi phủ nhé?”
Lạc Tiểu Y nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái đi, hàm răng cắn lên đôi môi đỏ mọng. Chu mỹ nam vừa thấy vậy, liền biết nàng không muốn trở về. Lông mày lập tức nhíu lại, thản nhiên nói: ” Hộ vệ của tiểu thư ở đâu?”
Lạc Tiểu Y lắc lắc đầu, vươn tay nắm lấy vạt áo của hắn, buồn bực nói: “Công tử đưa tiểu nữ đến y quán là được.”
Nghe được sự nghẹn ngào trong lời nói của nàng, lại nhìn thoáng qua mắt cá chân che lấp ở dưới vạt áo, chân mày Chu mỹ nam càng nhíu chặt hơn. Hắn từ trong lòng lấy ra một đĩnh bạc đặt vào tay nàng, lạnh giọng nói: “Nếu như thế, y quán ở phía trước hai mươi bước.”
Lạc Tiểu Y ngơ ngác nhìn đĩnh bạc chừng mười hai lượng trong tay, trong lòng mừng rỡ: Oa ha ha ha, phát tài, ta phát tài rồi! Lúc này. giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Chu mỹ nam truyền vào trong tai: “Cô nương. Cô nương, để tại hạ đưa cô nương đi y quán.”
“A?” Lạc Tiểu Y cúi đầu, hai mắt còn đang thâm tình dừng ở nén bạc trong tay: “Không cần.” Ta bình sinh lần đầu tiên nhận được đĩnh bạc lớn như vậy. Nên cẩn thận giấu kỹ, sao có thể dễ dàng đưa đến y quán chứ?
Giọng nói của nàng lúc này không che dấu chút nào, lập tức Chu mỹ nam lại nhướng mày. Một tay hắn dắt Lạc Tiểu Y đứng lên. Dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn gần trong gang tấc, Chu mỹ nam thản nhiên nói: “Thế nào, cô nương không đau nữa sao?”

“A? Đương nhiên là đau rồi!” Lạc Tiểu Y ngẩng đầu, mắt to chớp chớp, đau đớn không chịu nổi nói: “Nhưng mà, tiểu nữ sợ làm trễ nãi chính sự của công tử, y quán này không xa, tiểu nữ đi một mình là được.” Nàng chuyển mặt về hướng bàn tay to của Chu mỹ nam đang khóa trên bả vai chính mình, biểu tình rõ ràng là đang nói: hai ta nam nữ thụ thụ bất thân, công tử, huynh vẫn là nên rời đi.
Hai mắt Chu mỹ nam vẫn đặt ở trên mặt nàng, làm như không thấy biểu tình của nàng lúc này. Một tay vòng ở dưới nách nàng, Chu mỹ nam nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”
Lôi kéo Lạc Tiểu Y đi hai bước, bỗng nhiên Chu mỹ nam nói: “Cô nương họ gì?”
Con ngươi Lạc Tiểu Y đảo một vòng, nhẹ lời mềm giọng: “Tiểu nữ họ Lạc.”
“Lạc?” Mày Chu mỹ nam càng nhíu chặt hơn, lại chăm chú nhìn Lạc Tiểu Y một lát, rốt cuộc hắn mở miệng: “Cô nương có huynh đệ chăng?”
“A?” Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, chớp mắt to ngơ ngác, khó hiểu nhìn Chu mỹ nam. Chu mỹ nam nhíu mày, ngữ khí nặng thêm vài phần: “Có huynh đệ nào diện mạo tương tự với cô nương không? “
Lạc Tiểu Y chớp mắt to hai cái, bỗng nhiên mặt ngọc ửng đỏ, hai tròng mắt gần như muốn chảy ra nước. Nàng cúi đầu, nhỏ nhẹ nói: “Công tử, công tử là muốn cầu hôn sao?” Hai chữ cầu hôn, nhúc nhích qua lại trong cổ họng của nàng, cũng không nói thật rõ ràng. Nhưng Chu mỹ nam công phu hơn người, tự nhiên nghe được hết.
Ngay cả tai ngọc nho nhỏ cũng xấu hổ đến đỏ bừng, gần như muốn nhỏ ra máu. Đồng thời, giọng nói lúng ta lúng túng, ngượng ngùng, mang theo sự ngạc nhiên mừng rỡ truyền vào trong tai Chu mỹ nam: ” Phụ thân của tiểu nữ đang ở khách điếm phía trước, nếu công tử muốn, có thể đi tìm phụ thân thương lượng.” Nói tới đây, nàng tựa hồ xấu hổ đến không chịu nổi, thân mình nhỏ nhắn uốn éo, hai tay ôm mặt đưa lưng về phía Chu mỹ nam.
Yên tĩnh!
Tất cả tiếng ồn ào náo động cũng tự động biến mất, chỉ còn lại tiếng tim đập của hai người!
Chu mỹ nam đứng thẳng tắp như kiếm, con ngươi sâu thẳm vẫn không nhúc nhích dừng trên người Lạc Tiểu Y , rốt cuộc cũng mở miệng, hắn hé mở môi mỏng, thản nhiên nói: “Cô nương nghĩ nhiều rồi.”

Dứt lời, tay áo hắn giương lên, cứ như vậy nhẹ nhàng lướt đi. Lạc Tiểu Y giương cái miệng nhỏ nhắn, mắt to đen láy trừng tròn xoe, trên mặt là sự mất mát cùng ảm đạm không nói nên lời. Thẳng đến khi bóng lưng của hắn chuyển qua một góc cua, biến mất trong tầm nhìn của nàng. Nàng mới mấp máy miệng, lẩm bẩm nói: “Thực quá mức, con gái người ta nhất kiến chung tình với ngươi, vậy mà chỉ ném ra hơn mười lượng bạc trấn an là xong a? Ai, ai ai! Con heo băng a con heo băng, ngươi cũng quá không hiểu phong tình.”
Cảm khái xong, Lạc Tiểu Y đã cười đến lông mày cong cong. ***, hóa ra còn có phương pháp kiếm bạc dễ dàng như vậy?
Chiếm được một khoản tiền lớn nhất bình sinh, Lạc Tiểu Y cảm thấy hưng trí trào dâng, phiêu nhiên như tiên. Loại khoái cảm giống như thần tiên này, khiến sóng mắt nàng như nước.
Bất quá, Lạc Tiểu Y đã học xong bài học dù đắc ý cũng không sơ xuất, bởi vậy, nàng thành thật tìm đến y quán, tốn ít tiền lấy mấy thứ thuốc chữa thương, sau đó ở tiệm ăn bên cạnh ăn một chén mì lớn, phỏng chừng “Vết thương ở chân” của mình đã có thể tốt rồi. Nàng phất vạt áo, thản nhiên đi về phía góc phố.
Ừm, trên người ta có mười lăm lượng bạc rồi, hì hì, ở nông thôn, cũng có thể lấy một cô con dâu.
Vui vẻ ngâm nga bài hát, hai mắt Lạc Tiểu Y chuyển động không ngừng.
Đang lúc nàng phiêu nhiên như tiên thì bỗng nhiên một giọng nói từ phía sau truyền đến: “Vị cô nương này!”
Trong lúc Lạc Tiểu Y sửng sốt, tiếng bước chân của người nọ đảo mắt liền tới phía sau: “Vị cô nương này, tại hạ nghĩ kỹ rồi, quyết định đến nhà cô nương cầu hôn!”


Bình Luận (0)
Comment