Không phải ai ở nơi này cũng biết Dương Kiệt, có người tò mò hỏi lai lịch của hắn. Dù sao có thể mang theo bạn đồng hành xinh đẹp như vậy đến tham gia tiệc rượu cũng chứng minh không phú thì quý, đáng để làm quen.
"Tôi tên Dương Kiệt." Dương Kiệt thản nhiên nói.
Hắn vừa lên tiếng mọi người đã không khỏi bất ngờ. Người ở nơi này ai cũng là thám tử, có thể những chuyện khác họ không biết nhưng giữa hào môn có một chuyện rất thú vị, cả chuyện hôn sự của Diệp Khinh Tuyết đã được định ra từ nhỏ, tất cả đều là chủ đề mà họ có thể nói cả ngày.
Diệp Khinh Tuyết có một vị hôn phu, nghe đồn là thiếu gia nhà họ Dương ở Đông Hải.
Nhưng vị thiếu gia nhà họ Dương này là nhân vật phi thường hơn người, từ nhỏ đã lên núi bái cao nhân làm thầy, có thể nói là người trong chốn thần tiên, tất cả mọi người mới chỉ nghe tên chứ chưa từng thấy mặt.
Không ngờ hôm nay lại được thấy người thật.
"Hóa ra là Dương thiếu gia, nghe danh đã lâu nghe danh đã lâu." Những người này đều nhìn chằm chằm Dương Kiệt như người ngoài hành tinh.
Dù sao người từ nhỏ lên núi bái sư như Dương Kiệt cũng đâu còn có trong xã hội hiện đại này nữa. Hơn nữa chuyện này còn xuất hiện ở ngay bên cạnh họ, lại còn là vị hôn phu của thiên chỉ kiêu nữ Diệp Khinh Tuyết thành phố Tương Đàm, đúng là vừa hấp dẫn vừa kịch tính.
"Kỳ Lân, hình như họ đều biết cậu thì phải? Danh tiếng của cậu lớn vậy sao?" Lâm Hồng Tụ rất tò mò.
"Bọn họ đang xem kịch mà thôi."
Dương Kiệt không quan tâm nói: "Lúc trước cha mẹ tôi mất sớm, con trai sư phụ tôi là anh em kết nghĩa của cha tôi, cũng qua đời sớm. Thế là sư phụ tôi sợ tôi cũng yểu mệnh không sống được đến năm ba mươi tuổi nên cố ý đưa tôi lên núi để tôi ở cùng với ông ấy."
Lâm Hồng Tụ nghe xong thì như phát hiện ra đại lục mới, cô nghiêm túc đánh giá Dương Kiệt.
Dương Kiệt mắt to mày rậm, da hơi đen, ánh mắt sâu thẳm, nhìn rất đàn ông, nhìn kiểu gì cũng không thấy hắn là loại yểu mệnh chết sớm.
"Ha ha...
Lâm Hồng Tụ quan sát một lúc thì bật cười, nũng nịu chọc chọc vào lồ ng ngực Dương Kiệt: 'Kỳ Lân, cậu thật biết nói đùa."
"Hả?"
Đúng lúc này trực giác của phụ nữ khiến Lâm Hồng Tụ phát hiện ra điều gì đó.
Cô quay đầu đi, va chạm với một ánh mắt lạnh như băng, chỉ thấy một người phụ nữ xinh đẹp động lòng người đứng cách đó không xa nhìn thẳng về phía bên này.
Cô gái kia mặc một bộ lễ phục dạ hội màu trắng, tóc búi cao, chỉ trang điểm nhẹ nhưng chỉ cần đứng đó thôi cũng hấp dẫn được ánh mắt của tất cả mọi người, cho dù là đàn ông hay phụ nữ cũng đều không nhịn được liếc mắt thêm mấy lần.
Lúc mới nhìn chỉ cảm thấy cô gái này xinh đẹp nhưng nhìn lâu mới phát hiện càng ngày càng đẹp, điều kì lạ là sau khi chiêm ngưỡng dung nhan của cô ấy rồi, nhìn những cô gái khác sẽ đều cảm thấy diêm dúa khó coi.
"Cô ấy là Diệp Khinh Tuyết? Quả nhiên khuynh quốc khuynh thành, khó trách cậu vừa nghe cô ấy khiêu vũ với người đàn ông khác là không nhịn được đến xem. Dù tôi là phụ nữ cũng không thể thừa nhận cô ấy rất đẹp, là một mỹ nữ hiếm có trên thế gian!"
Sau khi bị vẻ đẹp của Diệp Khinh Tuyết làm ngẩn người, Lâm Hồng Tụ nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Cô thân mật ôm lấy cánh tay Dương Kiệt, khiêu khích nhìn Diệp Khinh Tuyết, còn lả lơi thì thâm sát tai hắn khiêu khích.
"Hừ!" Diệp Khinh Tuyết thấy dáng vẻ thân mật của Lâm Hồng Tụ và Dương Kiệt thì không khỏi tức giận hừ một tiếng, rồi quay đầu đi mất.
Trước đó hai người vốn chưa từng gặp nhau nên đương nhiên không biết nhau, thế mà chỉ vừa gặp mặt đã bắ n ra tia lửa xoèn xoẹt.
Trông không khác gì kẻ thù trời sinh.