"Này Kỳ Lân, cậu nói như vậy làm tôi đau lòng quá, tôi đang giúp cậu đấy..."
Lâm Hồng Tụ buồn bã liếc Dương Kiệt.
Dù biết cô đang diễn nhưng ánh mắt ấy vẫn khiến trái tìm Dương Kiệt rung động, người phụ nữ này thực sự quyến. rũ đến tận xương tủy, mỗi cái cau mày và cả từng nụ cười đều tràn đầy vẻ độc đáo và lôi cuốn.
"Chào Khinh Tuyết, em không giới thiệu tôi sao?"
Đúng lúc này, một người đàn ông tuấn lãng mặ trang xuất hiện trong tầm mắt Dương Ki:
Người đàn ông này cao hơn một mét tám, mặc một bộ âu phục bình thường, phác họa nên tấm lưng rộng và phần eo hẹp khiến dáng người trông rất cao và thẳng. Người này có nước da trắng bóc, chiếc mũi thẳng tắp, đôi mắt hoa đào tự nhiên, khi cười khóc miệng hơi nhếch lên, đáng vẻ tràn đầy tự tin và không kém phần sang trọng.
Diệp Khinh Tuyết khẽ mỉm cười, nói với Dương Kiệt một cách thờ ơ: "Đây là phó tổng giám đốc của thương hội Diệp thị, Diệp Thiên Vũ."
"Ổ, Diệp thiểu gia, tôi đã ngưỡng mộ anh từ lâu rồi. Dương Kiệt mỉm cười nói, thực ra hắn chưa từng nghe tới cái tên này bao giờ.
"Không đám." Đương nhiên Diệp Thiên Vũ biết Dương. Kiệt là ai, thế nên trong mắt anh ta hiện lên vẻ thù địch.
Lúc này, bắt gặp vẻ mặt khinh thường của hắn, Diệp 'Thiên Vũ cũng không buồn nhiều lời, quay sang nói với Diệp Khinh Tuyết: "Khinh Tuyết, hình như bên kia có người đang tìm em."
Nói xong, anh ta làm giả vờ chào thân sĩ rồi bỏ đi.
Sau khi anh ta rời đi, Lâm Hồng Tụ nói: "Kỳ Lân, người này là đại thiểu gia của nhà họ Diệp, một gia tộc giàu có ở kinh thành. Nghe đồn anh ta là người có triển vọng nhất của thế hệ này, hai mươi tuổi đã có được học vị thạc sĩ kinh tế của Đại học Harvard. Khi còn học đại học, anh ta cùng bạn bè đến Phố Wall ở Mỹ để khởi nghiệp, một năm sau đã thành lập được một công ty chứng khoán. Hai năm trước, khí cuộc khủng hoảng tài chính nổ ra, các công ty chứng, khoán khác lao lao rút vốn phá sản, nhưng anh ta đã tận. dụng cơ hội này để phát triển lớn mạnh hơn, sau đợt đó tài sản của anh ta đã tăng gấp bội."
"Vị hôn thê của cậu có quan hệ khá tốt với người này, cậu đang gặp nguy hiểm rồi." Lâm Hồng Tụ cười duyên.
''Cũng có thể." Dương Kiệt vẫn rất thản nhiên.
Cách đó không xa, Cố Nhược Thu đang mỉm cười nhìn. ại đầy ý đồ xấu xa. Trong mắt cô ta, nếu Diệp Thiên Vũ là chân long thiên tử thì Dương Kiệt chính là loài bò sát bò trên mặt đất, hai người khác nhau một trời một vực.
Cùng là con cháu thế gia nhưng Diệp Thiên Vũ tự lập, tự thân cố gắng, từ nhỏ đã làm gì cũng xuất sắc, ở tuổi đi mươi đã đạt được thành tựu mà người bình thường mấy đời cũng không thể đạt được, mà dung mạo của anh ta cũng đẹp. tới mức ngay cả phụ nữ cñng không khỏi ghen tị.
Về phần Dương Kiệt, cô ta cũng không biết nhiều lắm.