“Một kẻ giả mạo do Hoàng Thượng phái tới không cần phải để ý, còn về Vệ Quốc Công kia thì từ lúc bắt đầu đã có âm mưu bí mật gì đó với Hoàng Thượng rồi!” Tốc độ dưới chân của Trác lão tướng trở nên chậm lại, nhìn Người thần bí nói.
Như Ý có thể cảm nhận được Trác lão tướng quân là muốn nói với bản thân chỉ có điều khoảng cách hơi xa, cũng may thị lực của Như Ý rất tốt, nếu không đúng là không cách nào nhìn rõ được…
Người thần bí cau mày: “Hoàng Thượng này à, ai…” Người thần bí thở dài nặng nề, dường như vô cùng tiếc hận, giống như Thác Bạt Liệt đã lựa chọn lầm, nhưng mà Như Ý không hiểu vì sao Người thần bí này lại không tự mình trực tiếp đi tìm Thác Bạt Liệt nói ra cái mà bọn họ gọi là chân tướng, lẽ nào trong này còn có bí mật gì sao?
Người thần bí thở dài, cũng khiến Trác lão tướng quân nhíu mày.
“Có lúc ta thật muốn nói chân tướng này ra cho thánh thượng hiện nay biết nhưng ta không thể. Ta đi rồi, Thái Thượng Hoàng phải làm sao đây…” Giọng nói của Người thần bí vô cùng thê lương, ánh mắt nhìn về hướng Bắc của kinh thành kia mang theo vẻ đau lòng và tuyệt vọng.
“Tuyệt đối không nên, vẫn là đi tới đâu hay tới đó đi. Lẽ nào ông không biết chuyện Huyền Hắc Lệnh này là một bài học sao? Bây giờ khó khăn lắm mới yên tĩnh được mấy chục năm, đừng gây nên sóng gió nữa!” Trác lão tướng quân viết mấy chữ cuối cùng, ánh mắt hơi trống rỗng nhìn về phương xa, chỉ là không biết rốt cuộc ông nhìn về phía nào?
Buổi nói chuyện giữa hai người cuối cũng cũng xong.
“Chờ chút, có người đến rồi, xử lý sạch sẽ những thứ này đi!” Trác lão tướng quân vẻ mặt căng thẳng nhìn về phía Người thần bí nói.
Người thần bí cũng đã phất bàn tay lên, mấy hạt cát kia tự động trở về góc khuất trong phòng: “Vậy ta đi trước đấy!” Người thần bí nói xong ôm quyền rời khỏi nơi này.
Như Ý tìm được chỗ bí ẩn, nhìn Vệ Quốc Công mang theo mấy người đi tới sân này.
Như Ý nhướng mày có vẻ hơi giật mình. Cô không nghĩ tới tốc độ của Vệ Quốc Công này nhanh như vậy, lẽ nào người được gọi Vệ Quốc Công kia trước đây chỉ là đang giả vờ. Nói như vậy Vệ Quốc Công này còn có Thái Thượng Hoàng và người thần bí kia đều không phải là những người có công phu mạnh bình thường, cũng có nghĩa là bản thân của cô đã bị gạt lâu như vậy rồi.
Như Ý nghĩ tới đây thân thể hơi lắc lư run rẩy. Cô nhớ tới một chưởng mà bản thân đã từng đỡ cho Thác Bạt Liệt, điều đó nói rõ cái gì? Như Ý cảm thấy lúc này rõ ràng đã là đầu mùa xuân, nhưng vì sao vẫn lạnh đến thế này? Thì ra mùa đông vẫn chưa từng rời đi, sao cô lại ngốc nghếch cảm thấy Thác Bạt Liệt thích mình như thế? Có lẽ đó là Thác Bạt Liệt đang thăm dò cô thôi. Hắn muốn xem thử có phải cô sẽ vì hắn mà không quan tâm tới tính mạng của bản thân hay không? Như Ý cứ phân tích như vậy sau đó nhận ra hình như trong lòng đột nhiên xuất hiện một vết nứt, có lẽ trước đây được bao bọc quá kỹ cho nên mới chỉ là một vết thương nhỏ đã thấy đau đến thế.
Như Ý mỉm cười không sao đâu. Không phải chuyện này còn chưa được nghiệm chứng sao? Hơn nữa mỗi lần mây mưa cô cũng cảm nhận được trái tim của hai người rất gần nhau.
Như Ý gượng cười cũng không cần thiết nghe tiếp nữa. Cô vỗ vào đầu Bạch Dực, Bạch Dực rất nghe lời chở cô rời đi.
Trở về từ phủ Vệ Quốc, rõ ràng Như Ý đã không còn tức giận nữa rồi. Cô chỉ lẳng lặng nằm yên, cứ nằm yên lặng nhìn lên trần nhà không hề nhúc nhích, cũng không biết trong lòng cô đang nghĩ gì mà khiến cho Tử Yên đang nhoài người bên cạnh giường của cô muốn đi qua cũng bị dọa giật mình.
“Xin nương nương thứ tội, vậy mà nô tỳ lại ngủ quên mất!” Tử Yên nhìn sắc mặt không tốt của Như Ý thầm nghĩ tối qua Hoàng Thượng và Hoàng hậu tán gẫu chẳng mấy gì vui vẻ nếu không…Tử Yên chỉ có thể nghĩ ra được nguyên nhân này nếu không thì không cách nào giải thích được chuyện này.
Như Ý nghe được lời của Tử Yên, lúc này mới xoay người lại nhìn Tử Yên một hồi, mỉm cười hờ hững nhưng dường như tâm trạng của cô vẫn không tốt, ý cười rất gượng ép. Như Ý nghĩ bây giờ cô và Thác Bạt Liệt đang diễn kịch, như vậy người ở bên ngoài sẽ thấy bản thân cô không có tinh thần, rất uể oải. Như vậy cũng không có gì không thích hợp. Thế là cô chẳng để ý gì nữa cứ nằm ỳ trên giường tỏ ra nhợt nhạt yếu ớt, cũng không quan tâm đến người khác nhìn cô thế nào, cứ để cho cô phóng túng một lần, sau đó sẽ ổn thôi.
“Nương nương, người muốn ngồi dậy không?” Tử Yên nhìn Như Ý tựa hồ không có ý muốn ngồi dậy nên cũng muốn để cho cô ngủ nhiều thêm một chút, có lẽ ngủ thêm một giấc nữa cô sẽ nghĩ thông suốt, bản thân nàng ta cảm thấy làm như vậy chắc sẽ khiến Như Ý dễ chịu hơn.
Như Ý gật đầu, sau đó nhắm chặt mắt lại.
Tử Yên cẩn thận đắp chăn cho Như Ý sau đó đi ra ngoài.
“Hoàng Thượng, thoạt nhìn sắc mặt của hoàng hậu không tốt lắm, có thể là vì chuyện của Hoàng Thượng và Bình tài nhân nên mới u uất như vậy!” Giờ phút này Tử Yên mượn lá gan bẩm báo cho Thác Bạt Liệt biết. Phải biết rằng Thác Bạt Liệt chỉ bảo nàng ta báo cáo sự khác thường của Như Ý hàng ngày mà thôi. Nhưng nàng ta lại ngông cuồng suy đoán nguyên nhân, chuyện này đã hoàn toàn vượt qua quyền hạn của nàng ta.
Quả nhiên Thác Bạt Liệt ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Tử Yên: “Là nguyên nhân gì, không cần ngươi nhọc lòng, ngươi là đang chỉ trích Trẫm sao? Không nghĩ tới Hoàng hậu lại có năng lực lớn như thế, mới đó mà đã thu phục được hết tất cả các ngươi rồi!” Ánh mắt của Thác Bạt Liệt sắp nổi lửa.
Tử Yên cúi đầu xuống, nàng ta bị ánh mắt của Thác Bạt Liệt dọa sợ: “Xin Hoàng Thượng trách phạt!” Nàng cũng biết mình đã quá phận cho nên cứ quỳ mãi trên đất.
Lúc này sắc mặt của Thác Bạt Liệt mới hòa hoãn đôi chút nhưng lời nói ra vẫn rất lạnh lẽo: “Sau này ngươi hãy nghiêm túc làm việc, có mấy lời không nên nói thì đừng nói, cho dù có nghẹn ở trong lòng cũng không được nói ra. Nếu nói ra sẽ không có lợi cho ngươi đâu!”
“Dạ!” Trong lòng Tử Yên vui vẻ, nàng ta đi theo Thác Bạt Liệt nhiều năm như vậy, tính tình Thác Bạt Liệt thế nào nàng ta hiểu rất rõ. Nếu đổi lại là người ngoài thì đã mất đầu từ lâu rồi. Nhưng lúc này hắn lại dễ dàng tha cho nàng ta một mạng, Tử Yên cảm thấy Hoàng Thượng đối xử với nàng ta có hơi khác biệt, nghĩ tới đây cho dù có cực khổ hơn nữa nàng ta cũng cảm thấy rất đáng giá, nàng ta nhất định sẽ toàn tâm toàn ý ở bên cạnh Thác Bạt Liệt.
Thác Bạt Liệt mơ hồ, người này vậy mà vẫn vui vẻ. Bỏ đi, hắn cảm thấy những người đi theo Như Ý đều sẽ kỳ lạ y hệt cô.
“Lui ra đi, Trẫm muốn yên tĩnh một mình!” Thác Bạt Liệt rất lạ, vậy mà lại giải thích với nàng ta.
Trong lòng Tử Yên run lên, nàng ta hồi hộp bước ra ngoài, bước chân kia cũng trở nên có khí thế hơn.
Thác Bạt Liệt nhìn bóng lưng đã rời đi kia lắc đầu một cái. Ngược lại hắn cũng không biết Như Ý này lại diễn thật như vậy, chỉ có điều cô cũng đủ kiên nhẫn, ngay cả Tử Yên mà hắn tin tưởng nhất lúc này lại còn bảo vệ cô như thế.
Tử Yên cảm thấy không sai, Như Ý ngủ một giấc xong thì chẳng còn khác thường gì, giống như hết thảy mọi chuyện đều chưa từng xảy ra.
“Ngươi đã trở về rồi?” Như Ý hỏi thẳng Tử Yên đang bước từ ngoài vào.
Tử Yên sững sờ, lập tức quỳ trên mặt đất, hơi thấp thỏm nói: “Xin nương nương thứ tội cho nô tỳ, chỉ là nô tỳ thấy tâm trạng của nương nương sa sút như vậy, lo lắng cho nương nương nên mới chủ trương xằng bậy, báo lên cho Hoàng Thượng biết, xin nương nương thứ tội.” Tuy Tử Yên nói thì nói thế, nhưng mà nàng ta tựa hồ không lo Như Ý sẽ trị tội nàng ta, cho dù có bị trị tội sợ rằng lúc này nàng ta cũng cảm thấy rất đáng giá.
Như Ý mỉm cười, không lo lắng chút nào, phỏng chừng Thác Bạt Liệt sẽ cho rằng mình đang diễn kịch nữa đấy: “Đứng lên đi, ta cũng biết ngươi bảo vệ chủ nhân, bổn cung không trách tội ngươi đâu, mà cũng phải, bên cạnh bổn cung chỉ có ngươi là hiểu ta nhất.” Như Ý mỉm cười, lần này nụ cười của cô rõ ràng tự nhiên hơn rất nhiều, lại còn nắm tay Tử Yên, ôn hòa nói.
Tử Yên thấy Như Ý cười tự nhiên như thế cũng biết lúc này tâm trạng của Như Ý đã tốt hơn nhiều, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi đi chuẩn bị ít đồ, lát nữa sẽ có khách tới!” Như Ý dặn dò Tử Yên, sau đó nhắm mắt lại không nhìn Tử Yên nữa.
Tử Yên vừa nghe Như Ý nói vậy, rõ ràng có hơi bất ngờ, sắp có khách đến sao? Là ai chứ? Chẳng qua nhìn tình hình này Như Ý là không muốn nói nhiều, nàng ta cũng chỉ muốn lui xuống chuẩn bị.
“Thái Hậu, người nói gì? Không phải người nói muốn hài tử sao? Bây giờ…” Bình tài nhân khó tin nhìn Thái Hậu, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng.
Thái Hậu tùy ý lướt mắt nhìn Bình tài nhân nhưng không lên tiếng an ủi, vẻ mặt hờ hững nói: “Ngươi đừng trưng ra bộ mặt như thế, làm như ngươi đã thực sự mang thai không bằng. Nhớ kỹ, ngươi không hề mang thai, phải biết rằng thời gian càng lâu thì sợ rằng đứa bé của ngươi sẽ càng khó xử lý hơn!” Thái Hậu lạnh lùng nhắc nhở.
Bình tài nhân căng thẳng, lập tức nói: “Làm sao Người biết thần thiếp không mang thai thật. Thần thiếp cũng không giấu Thái Hậu nữa, thần thiếp đúng là đã mang thai rồi, vì vậy, đứa bé này là có thể sinh ra được, đến lúc đó sợ rằng những đại thần kia cũng sẽ không để cho Như Ý làm hoàng hậu đâu!” Nói đến đây, Bình tài nhân còn trở nên kiên định lạ thường nhìn thẳng vào Thái Hậu.
Có điều Thái Hậu giống như đang nghe chuyện cười: “Ha ha ha, thực sự là buồn cười!”
Bình tài nhân thấy vẻ mặt của thái hậu lại còn mấy lời mỉa mai kia nữa, trong lòng nàng ta đau như bị kim đâm. Chỉ có điều người ta thường nói tìm đường sống từ chỗ chết, nàng ta hạ quyết tâm đánh cược: “Nếu không, nếu không người bảo thái y đến kiểm tra cho nô tì đi, nô tì thật sự mang thai mà!” Bình tài nhân có vẻ rất kiên quyết.
Nàng ta cho rằng với tính cách của Thái Hậu chắc chắn bà ta sẽ để cho thái y đến kiểm tra, như vậy nàng ta biết một phương thuốc dân gian, sẽ khiến cho đối phương hiểu lầm nàng ta đã mang thai, đến lúc đó nàng ta sinh con thì chỉ việc đánh tráo đứa bé đã chuẩn bị sẵn là được rồi, dghĩ tới đây Bình tài nhân không khỏi mừng thầm với mưu kế của bản thân.
Có điều rõ ràng Thái Hậu hoàn toàn không nể mặt: “Không cần kiểm tra, chỉ là ngươi có hay không đều phải bỏ đi mà thôi!” Chiêu này của Thái Hậu cũng thật là tàn nhẫn.
Bình tài nhân hơi bối rối, tâm trạng trở nên kích động ngay lập tức: “Thái Hậu, người không thể nhẫn tâm như thế. Đứa bé này là cháu của người đấy. Là đời sau của nhà họ Thác đấy, hơn nữa có đứa bé rồi, thì phần thắng sẽ càng nhiều hơn!”
“Hừ, đứa bé này có phải là của nhà họ Thác hay không còn chưa biết, hơn nữa không có thời gian đợi đứa bé của ngươi sinh ra nữa rồi!” Thái Hậu mỉm cười, nhưng trong ánh mắt toàn là sự độc ác.
Bình tài nhân tuyệt vọng ngồi xuống ghế, có điều nàng ta phải tóm cho chặt sợi rơm cứu mạng kia, cho dù sợi rơm đó chỉ là mây bay, nàng ta cũng quyết không buông: “Thái Hậu, nô tì trong sạch, người không thể ô uế sự trong trắng của nô tì như vậy được, đứa nhỏ này thật sự là của Hoàng Thượng mà!” Nàng ta không cam lòng, nàng ta đang liều mạng.
Rõ ràng Thái Hậu đã mất kiên nhẫn, nhìn Bình tài nhân cười nói: “Ngươi cảm thấy trong lòng ngươi nghĩ gì ai gia không biết sao? Nói cho ngươi biết, sở dĩ ai gia dám kết luận đứa bé kia không phải là của nhà họ Thác đó là vì ngươi căn bản không thể mang thai con của Hoàng Thượng được!”
Bình tài nhân nghe Thái Hậu phân tích, ánh mắt hơi né tránh trong chớp mắt, có điều nàng ta đã lập tức cười nói: “Thái Hậu, người không thể kết luận qua loa như vậy, đứa bé trong bụng thần thiếp, trong lòng thần thiếp rất rõ ràng.”
Thái Hậu nổi giận, bà ta ghét nhất là những người tự cho mình là đúng, không biết suy nghĩ, trừng mắt nhìn Bình tài nhân.
“Vậy ai già liền chặt đứt ý nghĩ của ngươi, còn cái gọi là chân lý trong lòng ngươi nữa. Ngươi còn nhớ viên thuốc mà lần trước ai gia đã đưa cho ngươi chứ? Ai gia nhớ là trước khi ai gia đưa cho ngươi, ai gia đã nói viên thuốc này không phải ai cũng có gan uống, bởi vì chỗ không tốt khi uống viên thuốc này nằm ở chỗ cả đời cũng sẽ không có thai!” Thái Hậu gằn từng chữ nói với Bình tài nhân.
Bình tài nhân cảm thấy mọi thứ trước mặt đều trở nên mơ hồ. Nữ nhân độc ác hoàng Thái Hậu mơ hồ, còn có tiền đồ của nàng ta cũng rất mơ hồ. Con đường của nàng ta, nàng ta không muốn có kết cục như thế này, không mang thai, chuyện này đối với nữ nhân mà nói là tàn nhẫn cỡ nào, thậm chí nàng ta không biết, lựa chọn của bản thân có đúng không?