“Được rồi, nếu đã đi đường này rồi thì thay vì ở đây ăn năn hối hận, ngược lại không bằng đối phó với Như Ý trước, đến lúc đó ngươi lại “mang thai” nữa cũng không muộn mà!” Thái Hậu vẫy tay, để cho Bình tài nhân lui ra.
Bình tài nhân hỗn loạn bước ra ngoài, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng lời của Thái Hậu cũng đã nói đến mấu chốt. Bây giờ nàng ta đã không còn đường lùi nữa rồi, vậy nếu nàng ta đánh ngã Như Ý, tiếp theo đó nàng ta sẽ bước lên, vậy thì sau này nàng ta sẽ có thể “mang thai” tiếp, đây cũng không phải là chuyện khó gì! Bình tài nhân nghĩ tới đây thì dẫn theo nha hoàn đắc ý của mình rời đi. Mấy nha hoàn này rất khôn khéo, sau này có thể sẽ giúp đỡ nàng ta được đấy.
“Hoàng hậu, người đoán chuyện như thần. Quả nhiên Bình tài nhân này đã đến gặp người!” Như Ý mỉm cười. Đương nhiên, chính là vì chuyện hôm qua, thêm vào đó cô mới vừa hồi cung nên có một số người tự nhiên muốn ngốc đầu dậy, sao có thể ngồi yên được. Rõ ràng, hôm qua đã ra tay một lần, nếu không phải Thác Bạt Liệt thì sợ rằng hành động này đã được thực hiện rồi.
“Ai ôi, vậy còn không mau bảo nha hoàn của nàng ta dìu người vào đây, bây giờ cơ thể của nàng ta rất quý giá đó, nếu có sơ sót gì thì phải làm sao?” Như Ý mỉm cười, lời nói này giống như có phần ghen tỵ nhưng từ trong miệng cô nói ra lại giống như rất quan tâm.
Tử Yên nghiêm túc nghe lời của Như Ý, Như Ý cố ý nhắc tới bảo nha hoàn của đối phương đỡ vào, ngược lại cũng khiến nàng ta cảm thấy bản thân sao không nghĩ tới điều này chứ? Sau này nếu đối phương có ý hãm hại bọn họ làm như vậy thì đối phương cũng hết cách.
Như Ý mỉm cười, nghênh đón ý muốn đỡ xuống: “Ngươi nói xem, muội muội bây giờ đang mang thai, nếu chuyện này bị Hoàng Thượng biết được, lại sẽ nói ngươi không biết để ý tới bản thân. Giống như chuyện trưa hôm qua vậy!” Ngoài mặt Như Ý tươi cười, nhưng nói chuyện lại không tha người.
Bình tài nhân nắm chặt tay, sau đó bỏ ra mỉm cười nói: “Chuyện này cho dù thế nào đi nữa, tỷ tỷ trở về rồi muội muội đương nhiên phải đến hỏi thăm mới được!” Bình tài nhân nói lời này đó là nàng ta muốn tỏ ra vĩ đại cỡ nào.
Như Ý cũng không khách sáo, cũng không để ý lắm, chỉ là ngồi đợi đối phương nói chuyện. Cô cảm thấy bản thân không có gì để nói với đối phương.
Bình tài nhân thấy bầu không hơi lạnh lẽo, trong lòng lập tức hồi hộp, ngược lại sức mặt nàng ta có phần lúng túng.
“Tỷ tỷ, đây là thứ gì vậy? Muội muội chưa từng ăn bao giờ!” Bình tài nhân kia giống như nhìn thấy báu vật quý hiếm, trong mắt tràn ngập chờ mong.
Như Ý mỉm cười: “Thứ này là bánh rán đấy. Đâu có gì lạ!” Như Ý mỉm cười, cũng không nói mời người ta ăn.
Bình tài nhân hết cách, không nghĩ tới Như Ý lại keo kiệt đến vậy. Nàng ta đương nhiên cho rằng Như Ý keo kiệt, thật ra Như Ý chỉ là cẩn thận, lỡ như nàng ta trở về nói bản thân mất con rồi, vậy thì Như Ý sẽ trở thành người bị nghi ngờ đầu tiên, chỉ là nếu cô cũng ăn thì đối phương cũng không còn gì để nói.
“Tỷ tỷ, muội muội hơi đói bụng, có thể ăn một miếng không?” Bình tài nhân mỉm cười, giống như rất đói, vẻ mặt vô cùng mong chờ.
Như Ý quay đầu liếc nhìn nha hoàn sau lưngBình tài nhân, lớn tiếng nói: “Ngươi làm nô tài kiểu gì thế? Lẽ nào không nghe được chủ nhân đói bụng sao? Còn không đi lấy bánh đưa cho chủ nhân?” Vẻ mặt Như Ý không vui la hét cung nữ kia.
Từ sau khi cung nữ kia được sủng ái, thì chưa cũng chưa từng bị mắng như thế, nàng ta tức nghẹn trong lòng nhưng có miệng cũng không giải thích được chỉ đành ngoan ngoãn lấy một miếng bánh cho Bình tài nhân.
Bình tài nhân vốn dĩ muốn để cho Như Ý lấy miếng bánh đưa cho nàng ta, không ngờ Như Ý vậy mà lại bảo nha hoàn của nàng ta lấy.
Nàng ta nhai miếng bánh kia, nhưng lại cảm thấy rất nhạt nhẽo, trong lòng bắt đầu phiền muộn, chẳng qua tiếp đó nàng ta suy nghĩ nếu nàng ta ăn miếng bánh này mà có vấn đề thì Như Ý cũng không thoát khỏi liên quan có phải không? Nghĩ tới đây nàng ta bắt đầu cố gắng ăn miếng bánh kia.
Có điều lập tức sắc mặt của nàng ta thay đổi, bởi vì kế tiếp Như Ý đã bảo cung nữ của mình lấy cho cô một miếng bánh.
“Ngươi xem, không ngờ bản thân ta nhìn thấy ngươi ăn, trong bụng bản cung cũng hơi đói theo. Thứ này cũng dễ ăn, ngươi thích thì tự nhiên ăn đi!” Như Ý mỉm cười, ăn rất vui vẻ.
Lần này, Bình tài nhân tức giận, nàng ta bỏ miếng bánh xuống: “Thật ngại quá tỷ tỷ, muộn ra ngoài lâu rồi nên muốn trở về nghỉ ngơi một lát!” Nàng ta nói xong muốn đứng lên, nhưng dáng vẻ rõ ràng là rất dùng sức, chỉ có điều nàng ta đã đánh giá quá cao lòng thông cảm của Như Ý, bởi vì Như Ý gần như là không có ý muốn đi tới đỡ nàng ta.
Ngược lại cô nói thế này: “Lẽ nào ngươi làm cung nữ như thế sao? Ngươi không thấy chủ nhân không đứng lên nổi sao? Có phải ngươi cảm thấy gần đây quá thoải mái rồi không?” Lúc Như Ý nói lời này, khuôn mặt bất bình tức giận khiến gương mặt cung nữ kia lúc xanh lúc tím, chỉ đành ảo não đỡ người đứng lên.
Chỉ là Như Ý lại mỉm cười nhìn người được đỡ lên nói: “Vậy ngươi về nghỉ ngơi đi sớm đi. Nếu không có chuyện gì thì đừng đi ra ngoài nữa. Dù sao lúc này cơ thể của ngươi cũng không tiện lắm. Đợi sau khi ngươi sinh con xong rồi lúc nào bổn cung cũng đợi ngươi!” Xem Như Ý nói lời này giống như đã đề cao đối phương, người bên ngoài nhìn vào sẽ thấy giữa hai người hài hòa cỡ nào.
Tử Yên nhìn theo bóng lưng đã đi ra ngoài kia, nàng ta quay đầu nhìn Như Ý: “Hoàng hậu người thật cẩn thận, chẳng qua sợ là đối phương đã tức đến nghẹn luôn rồi!” Tử Yên cũng đã ở trong cung mấy năm, những chuyện này nàng ta từng thấy rất nhiều, nàng ta cũng chẳng có vẻ thông cảm gì. Trái lại càng thêm khâm phục Như Ý.
Như Ý lắc đầu nói: “Không phải ai ta cũng đối xử như vậy. Thật ra ta rất tôn trọng và bảo vệ phụ nữ có thai!” Như Ý mỉm cười, nhưng trong lòng cô lại âm thầm bổ sung thêm một câu là: với điều kiện phương phải thật sự là phụ nữ có thai.
Tử Yên không hiểu rõ lời của Như Ý, nhưng nàng ta cũng không suy nghĩ sâu, nàng ta cảm thấy mấy lời Như Ý thường xuyên nói đều rất bí ẩn, sâu xa khó đoán.
“Lấy giấy và bút cho ta. Đã lâu không luyện chữ, để bản cung tới ôn tập lại một chút!” Như Ý mỉm cười nói với Tử Yên.
Tử Yên vui vẻ, nàng ta rất tò mò Như Ý viết chữ ra sao? Ai cũng nói nàng ta tài nghệ song toàn, cho nên cô đúng là rất muốn xem.
Như Ý cầm bút lên, nhìn hoa cỏ bên ngoài ngẫu hứng muốn viết hai câu thơ, chỉ có điều vừa hạ bút xuống, ngược lại khiến cô nhớ tới kiểu chữ trước đây.
Điều này không thể không nói đến việc từ khi Như Ý xuyên không đến thế giới này, sở dĩ cô không có rào cản về ngôn ngữ, cũng không phải là người không biết chữ là vì cô có phần trí nhớ vốn có của chủ nhân khối thân thể này. Cho nên có mới sẽ không vất vả như vậy. Nhưng mà kiểu dùng bồ câu đưa tin trước đây, những kiểu chữ đó cô vừa nhìn đã biết không giống với hiện đại rồi.
Vì thế Như Ý đột nhiên muốn viết kiểu chữ hiện đại.
“Chuyện gì khiến nàng vui vẻ như vậy? Xem ra tâm trạng của nàng không tệ nhỉ?” Thác Bạt Liệt đứng từ xa trước tiên nghe được tiếng của cô, sau đó thì nhìn Như Ý trong tay cầm bút đang viết gì đó, trong lòng rất tò mò, bèn mở miệng hỏi.
Như Ý xem như không nhìn thấy hắn, Tử Yên đã dẫn người rời đi từ lâu, chỉ còn hai người bọn họ ở lại.
Thác Bạt Liệt bước vào nhà, cúi sát người nhìn chữ viết của Như Ý: “Đây là chữ gì?” Hắn nhìn từ trên xuống dưới, nhìn xung quanh, nhưng vẫn không hiểu rõ rốt cuộc là kiểu chữ gì.
Như Ý cũng không chú ý, chỉ mỉm cười nói: “Đây là tiên văn, đương nhiên chàng không biết rồi!” Vốn chỉ là một câu nói đùa, có điều lại gây ra gợn sóng trong Thác Bạt Liệt.
“Tiên văn? Nàng biết tiên văn?” Thác Bạt Liệt nói lời này có vẻ hơi là lạ, vẻ mặt rất khác thường.
Như Ý nghe Thác Bạt Liệt nói, vốn dĩ nàng chỉ muốn đùa giỡn: “Đương nhiên…” Nhưng cô vẫn chưa nói hết lời thì vẻ mặt của Thác Bạt Liệt rất kỳ lạ, cô cảm thấy nên thăm dò Thác Bạt Liệt một chút xem thử lời của hắn là có ý gì?
“Đương nhiên đúng rồi, bằng không làm sao ta biết được nhiều thứ như vậy?” Như Ý mỉm cười, lơ đễnh nói. Cô biết nhiều, nhưng lời này nói ra lại khiến người ta cảm thấy có gì đó không bình thường. Chỉ là đổi một ví dụ mà thôi. Cô so sánh hiện tại là tiên cảnh, cũng không phải không được.
Có điều Thác Bạt Liệt cầm lấy tờ giấy viết chữ kia lên, luôn cảm thấy kiểu chữ kia giống với kiểu chữ mà hắn đã nhìn thấy trong quyển sách kia, chỉ khác một chỗ chính là mấy chữ kia có vẻ rườm rà hơn một chút.
“Vậy nàng dạy ta nhận biết những chữ này. Ta muốn học tiên văn!” Vẻ mặt Thác Bạt Liệt rất kích động, vẻ mặt kia còn vui sướng hơn người trúng giải độc đắc mười lăm tỷ đồng ở hiện đại. Điều này khiến Như Ý cảm thấy có lẽ Thác Bạt Liệt đã nhìn thấy chữ này rồi, vì vậy…
“Này, chàng cũng biết tiên cơ không thể tiết lộ, hơn nữa ta chỉ biết những chữ này!” Như Ý cố ý nói dối. Khi chưa làm rõ tình hình cô sẽ không quyết định xằng bậy, đây chính là chỗ thông mình bình tĩnh của cô.
Thác Bạt Liệt lập tức sa sầm mặt, trong lòng rất cụt hứng. Hắn vốn dĩ cho rằng đã nhìn thấy hy vọng, nhưng lập tức lại bị đẩy xuống vực sâu.
“Quên đi, Trẫm đang suy nghĩ!” Thác Bạt Liệt hơi cụt hứng, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Như Ý không nói lời nào cũng không tiếp lời chỉ nhìn Thác Bạt Liệt chậm rãi tỉnh táo lại.
Không lâu lắm hắn đã bình tĩnh lại, nói với Như Ý: “Nàng có cho ta mấy chữ này không? Ta muốn giữ lại!” Thác Bạt Liệt rất thâm tình nói, hắn nhìn Như Ý phảng phất như muốn nói những thứ này giống như là đại diện cho Như Ý vậy.
Như Ý mỉm cười, thứ này cũng không có tác dụng gì với nàng. Nếu Thác Bạt Liệt muốn thì cứ cho hắn thôi, hơn nữa nàng muốn có thể có được tin tức gì đó.
Thác Bạt Liệt mới đến, chỉ là vì mấy chữ này, lấy xong liền rời đi. Chuyện này khiến Tử Yên sau khi nghe kể lại cảm thấy không đáng cho Như Ý.
“Sao Hoàng Thượng lại đi vội vàng như vậy chứ?” Tử Yên nghĩ không ra, rất rõ ràng Thác Bạt Liệt là có ý định đến thăm Như Ý, sao chỉ mới nói hai ba câu đã đi rồi nhỉ? Có phải hai người họ lại cãi nhau rồi không?.
Nhận thức này trở thành câu trả lời duy nhất mà Tử Yên có thể tìm được. Phải biết rằng, vẻ mặt lúc ấy của hoàn thượng rất không đúng.
“Hoàng hậu, thứ cho nô tỳ lắm miệng, khó khăn lắm Hoàng Thượng mới đến thăm người, bây giờ Hoàng Thượng đã xuống nước nhỏ rồi ngươi cũng đừng bực bội nữa, chuyện này sẽ không tốt với nương nương đâu!” Tử Yên giống như người từng trải, nên nói là nàng ta đã nhìn thấy quá nhiều chuyện, cho nên nàng ta mới cẩn thận nhắc nhở Như Ý.
Như Ý mỉm cười: “Yên tâm đi, ta có chừng mực, cũng cảm ơn lời nhắc nhở của ngươi!”
Tử Yên cúi đầu: “Nô tỳ không dám kể công…” Tử Yên có vẻ ngại ngùng.
Như Ý mỉm cười, lát nữa nàng có chuyện phải làm cho nên…
“Đúng rồi Tử Yên, ta cảm thấy bụng ta được thoải mái lắm, hơi bị chướng bụng, người đến thái y viện bảo thái y kê chút thuốc cho bổn cung đi!” Như Ý một tay che bụng, dặn dò Tử Yên.
Tử Yên vừa nghe nói bụng Như Ý không thoải mái, lập tức sốt ruột nói: “Nương nương, ngươi không sao chứ? Sao lại đau bụng chứ?” Nàng ta có vẻ rất lo lắng.
Như Ý mỉm cười yếu ớt: “Trước hết ngươi hãy đi đến thái y nói triệu chứng bệnh của ta cho ông ấy biết, như vậy mới có thể hốt thuốc đúng bệnh.”
“Dạ!”Tử Yên thấy Như Ý khó chịu như vậy, cũng không muốn như Ý bị giày vò nữ, vội vàng lui ra ngoài đi mời thái y.
Như Ý chẳng phải rất yêu thích Tử Yên hàng ngày đi theo bên cạnh. Sợ rằng bản thân Tử Yên cũng không biết, Như Ý sớm đã biết được chuyện mỗi ngày nàng ta đều báo tin của cô cho Thác Bạt Liệt biết. Chỉ là Tử Yên giám sát cô cũng có mặt không tốt, nhưng đồng thời chỉ cần Như Ý biết lợi dụng vậy đương nhiên cũng sẽ có lợi cho cô rồi.
Vì thế, mỗi lần chỉ cần Như Ý không muốn để cho Tử Yên biết hành tung cô, mà chỉ lầm tưởng cô đang ở tẩm cung vậy thì lúc cô ra ngoài làm việc, đương nhiên Thác Bạt Liệt sẽ không biết rồi.