Chương 10: Thuê người
Ngưu thẩm siết chặt tiền trong tay, vỗ đùi đánh đét một cái, "Không được! Dù gì chúng ta cũng không thể nhận số tiền này!"
Vừa nói bà vừa đi ra ngoài, chưa đến cổng nhà tranh thì đã thấy Ngưu Tử hấp tấp chạy tới, "Nương! Có chuyện rồi!"
Sắc mặt Ngưu thẩm lập tức thay đổi, "Con bị thương à?"
"Không phải con," Ngưu Tử vội nói, "Mộc Trắc gặp phải heo rừng trên núi, lý chính gọi tụi con lên núi cứu người, con tới báo nương một tiếng."
Mặt Ngưu thẩm lập tức tái mét.
Ngưu đại bá lập tức vác lấy cuốc, "Ta cũng đi!"
"Con đi, bá cứ nghỉ đi." Thừa Tuyển Doãn từ trong sân nhà bước ra, nói với Ngưu Tử: "Tôi đi cùng cậu."
Hắn lại quay sang nhìn Ngưu thẩm, "Phiền thẩm trông hộ Đường ca nhi một lúc."
Ngưu thẩm gật đầu theo phản xạ. Chờ Thừa Tuyển Doãn và Ngưu Tử đi xa rồi bà mới cảm thán: "Tên Thừa Nhị này đúng là cưng chiều Đường ca nhi như con vậy."
-
Dưới chân núi, Mục thị ngồi bệt xuống đất mà gào khóc om sòm.
"Hu hu hu! Trắc nhi mệnh khổ của ta ơi! Tất cả là do lũ súc sinh nhà họ Thừa kia! Nếu con có mệnh hệ gì, cả nhà ta biết sống sao đây!"
Vân ca nhi ngồi bên cạnh vừa khóc vừa lau nước mắt, dân làng bàn tán xôn xao.
"Chuyện này còn liên quan đến nhà họ Thừa nữa hả?"
"Cậu còn không biết à? Là Thừa Đại Tài nhà họ Thừa bảo Mộc Trắc dẫn cậu ta vào núi, kết quả là chỉ có mình Đại Tài quay về. Mục thị không làm loạn mới là lạ! Mộc Trắc là con trai duy nhất của bà ấy mà."
"Thế người nhà họ Thừa đâu? Sao không thấy ai hết?"
"Thừa Đại Tài vừa xuống núi chưa nói được mấy câu đã ngất xỉu, lý chính còn định đánh thức gã ta hỏi thêm, kết quả là Lương thị khóc lóc gào thét rồi vác Thừa Đại Tài về nhà luôn, Thừa Uông cũng theo về. Về đến nhà là khóa cửa trái lại ngay, sợ lý chính bắt đi cứu người đó mà."
"Nhà họ Thừa đúng là quá đáng thật! Tôi nhìn qua thấy Thừa Đại Tài cũng đâu có bị gì, nhiều lắm là quần áo rách một chút thôi."
Đàm ca nhi nghe vậy khinh miệt cười lạnh, "Nói xong là ngất, ai biết thật hay giả."
Lưu lang trung nghiêm giọng quát, "Đàm ca nhi!"
Đàm ca nhi bĩu môi. Cậu ta có nói sai đâu.
Thừa Đại Tài rõ ràng là sợ lên núi, giả vờ ngất xỉu thôi, ai mà không nhìn ra? Còn bày đặt là người đọc sách?
"Mau nhìn kìa! Thừa Nhị đến rồi! Cậu ta định lên núi cứu người thật hả? Coi như còn có khí phách nam nhi."
"Tôi từ trước đã thấy Thừa Nhị đàng hoàng hơn mấy người kia, chẳng hiểu ai bịa chuyện nói Thừa Nhị gian manh lại còn hay đánh người nữa."
Thừa Tuyển Doãn không hề hay biết mấy lời bàn tán đang khiến mọi người thay đổi cái nhìn về mình, hắn đứng trong đám đông, chờ mọi người tụ họp đủ.
Ngưu Tử len lén liếc hắn một cái, "Cậu với Mộc Trắc chẳng phải không ưa nhau sao?"
Những lời nói xấu về Thừa Tuyển Doãn, phần lớn đều từ miệng Mộc Trắc mà ra.
Sắc mặt Thừa Tuyển Doãn vẫn bình thản, "Bất kể là ai, tôi đều sẽ đi cứu."
Hắn tưởng rằng mình không đồng ý đi vào núi cùng Thừa Đại Tài thì chuyện sẽ dừng lại. Ai ngờ Thừa Đại Tài cố chấp đến vậy, lại còn lôi Mộc Trắc theo.
Ngưu Tử trước giờ không thân với Thừa Tuyển Doãn, cũng bị mấy lời đồn ảnh hưởng ít nhiều. Nhưng giờ phút này, cậu ta ít nhiều đã thay đổi cái nhìn về Thừa Tuyển Doãn.
Lý chính vừa mới sắp xếp xong đám người chuẩn bị lên núi, liền thấy một bóng người tập tễnh đi xuống. Dân làng nhìn theo ánh lửa, người đó chính là Mộc Trắc.
Mộc Trắc vừa thấy dân làng đã ngã quỵ, lý chính lập tức gọi người khiêng cậu ta đến nhà Lưu lang trung, Mục thị vừa khóc vừa gào hỏi cậu ta đã xảy ra chuyện gì. Mộc Trắc liếc qua từng khuôn mặt một lượt, mặt đanh lại, "Thừa Đại Tài..."
"Ca!" Cậu ta còn chưa nói hết, Vân ca nhi đã nhìn cậu ta bằng ánh mắt van xin, khẽ lắc đầu.
Mộc Trắc nhắm mắt lại, không nói gì thêm.
Thừa Tuyển Doãn thấy không cần mình nữa, định rời đi thì bị Mục thị chặn đường, "Con trai ta bị thương ở chân, cả đời coi như tiêu rồi! Ngươi định cứ thế mà đi à? Ngươi còn có lương tâm không vậy?!"
Thừa Tuyển Doãn nhíu mày, "Ai đưa lên núi thì tìm người đó mà hỏi."
Mục thị định tiếp tục la lối thì bị lý chính quát lớn, "Đủ rồi! Oan có đầu, nợ có chủ! Thừa Nhị đã phân gia rồi, chuyện của Thừa Đại Tài thì liên quan gì đến hắn nữa!"
"Đúng rồi! Thừa Nhị có lòng tốt đi cứu người mà còn bị bà vu cho này nọ, thật xui xẻo!"
"Sau này ai còn dám giúp mấy người nữa?"
Vài câu nói của dân làng khiến Mục thị tức đến độ cứng họng.
Lý chính hạ giọng, "Được rồi, không sao rồi, mọi người về nhà đi."
Lý chính lên tiếng, dân làng cũng lục đục giải tán.
Lúc Thừa Tuyển Doãn quay về, thấy bếp lò còn đang cháy đỏ lửa, Cảnh Đường Vân ngồi xổm trước bếp, đang nhóm thêm củi.
Gió đêm thổi vù vù, Đường ca nhi xoa xoa tay, thở ra luồng khí trắng.
Đột nhiên cậu bị nhấc bổng lên, hoảng hốt la lên, vừa ngẩng đầu thấy người tới là ai thì cả người lập tức thả lỏng.
"Phu quân, mình về rồi à?"
Thừa Tuyển Doãn bế cậu vào trong nhà, đặt xuống, xoa eo cậu hỏi: "Còn khó chịu không?"
Mặt Đường ca nhi đỏ bừng, "Chỉ là lúc nãy hơi khó chịu, giờ đỡ nhiều rồi."
Cậu ôm chầm lấy Thừa Tuyển Doãn, ngẩng đầu nhìn hắn, lí nhí nói: "Phu quân, lần sau có thể bớt một chút không? Làm, làm... nhiều quá, em chịu không nổi."
Yết hầu Thừa Tuyển Doãn khẽ động, cất giọng khàn khàn: "Đường ca nhi, đừng cầu xin tôi, tối nay tôi có thể tha cho em một lần."
Đường ca nhi lạnh cả sống lưng, vội vàng nói: "Phu quân, em thấy hình như lại bắt đầu khó chịu rồi."
Thừa Tuyển Doãn bật cười, nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi cậu, "Nhóc bịp bợm."
Đường ca nhi biết hắn định tha cho mình, lập tức cười híp mắt, "Phu quân là tốt nhất."
Cậu nói: "Em đã hấp xong bột rồi, mì này cũng đã cắt sẵn, nhưng những phần còn lại thì không biết làm sao nữa."
Lúc cậu tỉnh dậy, Ngưu thẩm đã qua nhà nói là phu quân cậu có việc ra ngoài một lát. Thấy việc trong bếp vẫn chưa xong, cậu liền học theo cách của phu quân, làm được đến đâu thì làm.
Thừa Tuyển Doãn nắm lấy đôi tay lạnh buốt của cậu, trong lòng khẽ thở dài.
Hắn đâu có chỉ dạy gì cậu, vậy mà chỉ cần nhìn qua, cậu đã hiểu cách làm.
Đường ca nhi của hắn, đúng là giỏi giang.
Thấy phu quân không có ý trách mình, Đường ca nhi liền hỏi: "Phu quân, mai lúc mình đi bán, em có thể ở nhà làm lương bì không?"
Thừa Tuyển Doãn không trả lời, Đường ca nhi bắt đầu giận dỗi, đẩy hắn ra: "Mình không cho làm lương bì thì tôi ra đồng làm việc!"
Cậu càng nói càng tủi thân: "Rõ ràng huynh nói cho tôi ăn no rồi giúp huynh làm việc, tôi mỗi bữa đều ăn no căng, vậy mà huynh chẳng cho làm gì cả."
Thừa Tuyển Doãn lại ôm cậu vào lòng, "Không phải tôi không cho em làm, mà là tôi có việc quan trọng hơn muốn em làm."
"Việc gì vậy?" Hai tai Đường ca nhi vểnh cả lên.
Thừa Tuyển Doãn xoa nhẹ vành tai cậu, "Món lương bì này bán chạy hơn tôi tưởng, tôi muốn thuê thêm người giúp."
Người này, nhất định phải đáng tin cậy, không được để lộ bí quyết làm mì.
Đường ca nhi đột ngột ngẩng đầu nhìn hắn, "Để tỷ tỷ đến giúp có được không!"
Tỷ tỷ mà cậu nói không phải chị ruột, mà là con gái của thúc thúc ruột - Hùng Đậu tỷ.
Sau khi cha mẹ mất, nhà thúc ruột rất quan tâm đến Cảnh Đường Vân. Khi còn chưa xuất giá, Hùng Đậu thường lén đến thăm cậu, mang đồ ăn đến. Sau khi tỷ ấy gả đi, không tiện đến nữa, cũng vẫn tìm cách nhờ Đàm ca nhi mang cho cậu.
Đàm ca nhi là con nuôi của Lưu lang trung, thường theo ông chạy khắp nơi. Mỗi lần Đàm ca nhi đến thôn Đa Đậu, trở về đều mang đồ về cho cậu.
"Được." Mắt Thừa Tuyển Doãn trầm xuống, "Em quyết là được."
Đời trước khi Đường ca nhi qua đời, chính là Hùng Đậu đến thu dọn thi thể cho cậu.
Tuy chồng Hùng Đậu đối xử tốt với tỷ ấy, nhưng mẹ chồng lại thiên vị, khiến cuộc sống khó khăn. Vậy mà tỷ ấy vẫn nhớ tới Cảnh Đường Vân, hễ có cơ hội là lén đem đồ ăn tới.
Dù Đường ca nhi không nhắc đến, Thừa Tuyển Doãn cũng định khi thời cơ tới sẽ trả ơn tỷ ấy bằng một con đường sống bằng tay nghề.
Tối đó, Đường ca nhi phấn khởi quá mức, lăn qua lăn lại trên giường, Thừa Tuyển Doãn kẹp cậu vào lòng, chậm rãi nói: "Nếu Đường ca nhi không ngủ được, chúng ta có thể làm vài việc khác."
Cảnh Đường Vân lập tức nhắm mắt, úp mặt vào lòng hắn hét to: "Ngủ rồi! Tôi ngủ rồi!"
Thừa Tuyển Doãn bật cười khẽ, vuốt nhẹ tóc cậu, "Ừ, em ngủ rồi."
Trời chưa sáng, Thừa Tuyển Doãn đã mở mắt. Đường ca nhi mơ màng cảm thấy có động tĩnh, liền ôm chặt hắn, vô thức làm nũng.
Trái tim Thừa Tuyển Doãn mềm nhũn đi, suýt chút nữa nằm xuống lại.
Hắn thở dài một hơi, dỗ dành Đường ca nhi buông tay, hôn nhẹ lên mặt cậu rồi mới rón rén rời đi.
Khi Cảnh Đường Vân tỉnh dậy, mặt trời vừa lên. Cậu sờ sang bên, giường đã lạnh ngắt, bèn mím môi ngồi dậy, mặc bộ đồ mới vừa tự may xong cho mình, mở cửa ra đi về phía bếp.
Trên bếp vẫn có nước nóng. Cậu dùng nước nóng rửa mặt, đánh răng. Mục thị đi ngang nhà thấy cảnh này, lập tức mỉa mai: "Ồ, đây là thiếu gia nhà giàu nào ra đây? Còn dùng nước nóng rửa mặt, quý phái quá ha? Thừa Nhị biết ngươi xài phí thế này không?"
Củi khô ở huyện có thể bán lấy tiền đấy.
Trong thôn, ai mà không dùng nước lạnh rửa qua là xong, ai lại cầu kỳ như Đường ca nhi.
"Phu quân tôi thương tôi, dặn tôi nhất định phải dùng nước nóng." Đường ca nhi hỏi lại: "Chẳng lẽ Mục thẩm mấy chục năm nay chưa từng dùng nước nóng rửa mặt sao?"
Mục thị nghẹn họng, mặt tái mét.
Đường ca nhi cũng không thèm để ý đến bà ta nữa, nướng bánh xong thì khóa cửa ra ngoài.
Vừa hay Ngưu thẩm thấy cậu khóa cửa, liền hỏi: "Đường ca nhi đi đâu thế?"
"Con đi thăm tỷ tỷ ạ." Đường ca nhi liếc vào sân Ngưu thẩm, ngập ngừng hỏi: "Thẩm ơi, nhà mình có bán gà không?"
Đúng lúc Ngưu thẩm có một con gà không đẻ trứng, đang tính đem lên trấn bán, "Ngươi muốn mua gà đẻ hay không đẻ?"
Gà đẻ là để nuôi lấy trứng, không đẻ thì để ăn thịt.
Đường ca nhi nói: "Gà không đẻ ạ."
Nhà họ Mạc bên ấy tham lam như vậy, mua gà đẻ về cũng chẳng đến lượt tỷ tỷ mình ăn trứng đâu.
"Ta có một con muốn bán, nếu ngươi muốn thì ba mươi văn mang đi." Ngưu thẩm chỉ con gà béo mập, "Chính là con này."
"Được ạ." Đường ca nhi biết giá này là rẻ lắm rồi, trong lòng thầm cảm ơn bà.
Ngưu thẩm buộc gà lại, bỏ vào giỏ cho cậu, nhưng chỉ nhận hai mươi văn, "Mười văn còn lại Thừa Nhị trả rồi."
Đường ca nhi vội nhét lại số tiền còn thiếu vào tay bà, "Thẩm ơi, tiền xe lừa chẳng phải phu quân con đã nói với thẩm rồi sao? Thẩm mà cứ như vậy, sau này con có việc gì cũng không dám phiền thẩm nữa đâu."
Ngưu thẩm đành nhận tiền, "Ôi trời, tôi đúng là không nói lại được hai vợ chồng nhà này."
Bà lại hỏi: "Thừa Nhị biết con định ra ngoài không?"
Thừa Nhị này bảo vệ Đường ca nhi như bảo vệ con ngươi, sao có thể để cậu tự đi thăm họ hàng chứ?