Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 11

Chương 11 – Thôn Đa Đậu

 

Cảnh Đường Vân mím môi cười: “Con sẽ về nhanh thôi.”

 

Tối qua khi phu quân bảo cậu tìm người sang thôn Đa Đậu truyền lời, cậu cố tình giả vờ ngủ, không lên tiếng.

 

Cậu không có trả lời, vậy thì không tính là lừa dối phu quân, nhỉ.

 

Ngưu thẩm vừa nhìn đã hiểu, cười nói: “Coi chừng Thừa Nhị về nó mắng đó.”

 

Cảnh Đường Vân thản nhiên đáp: “Phu quân con không mắng con đâu.”

 

Thôn Đa Đậu nằm sát bên thôn Thiên Trùng, Cảnh Đường Vân đi chậm, đến nơi thì mặt trời đã lên cao.

 

Cậu không đến nhà họ Mạc ngay mà rẽ vào nhà họ Hùng trước.

 

Vừa đến nơi, đã thấy một phu lang trung niên dáng người cao gầy, sau tai còn có vết đỏ, đang đốt lửa trong bếp ngoài sân.

 

Đó là phu lang của người thúc thúc nhà Cảnh Đường Vân, Thường ca nhi.

 

Cảnh Đường Vân gõ cửa: Mợ ơi.

 

Thường ca nhi nghe thấy tiếng động, quay lại thấy Cảnh Đường Vân thì mặt mày giãn ra vui vẻ, vừa lau tay vừa bước đến: “Đường ca nhi, sao con lại tới?”

 

Cảnh Đường Vân liếc vào trong: “Thúc con không có nhà ạ?”

 

Thường ca nhi mời cậu vào, vừa rót nước vừa nói: “Ra đồng làm việc rồi.”

 

Ông hỏi tiếp: “Có việc tìm hả? Để ta đi gọi về.”

 

Cảnh Đường Vân gật đầu.

 

Thường ca nhi thấy thế thì biết là có chuyện nghiêm túc, không dám chậm trễ, để Cảnh Đường Vân trông lửa giúp rồi vội vàng đi ra ngoài.

 

Chưa bao lâu sau, Hùng Lực Hiển mặt mày sốt ruột chạy vào, túm lấy Cảnh Đường Vân nhìn từ đầu đến chân: “Tên súc sinh đó có đánh con không?”

 

Từ lúc nghe nói Cảnh Đường Vân bị ép gả cho tên Thừa Nhị nổi tiếng vũ phu, Hùng Lực Hiển mất ngủ suốt đêm.

 

Nhưng chuyện do cha mẹ hai bên định đoạt, ông có lo lắng đến mấy cũng vô dụng.

 

Vừa rồi nghe Thường ca nhi nói Cảnh Đường Vân tìm ông có việc, điều đầu tiên ông nghĩ đến là cậu bị đánh, đến nhờ giúp đòi lại công bằng.

 

Cảnh Đường Vân vội lắc đầu, mặt hơi đỏ: “Phu quân đối với con rất tốt mà.”

 

Hùng Lực Hiển thấy cậu không giống đang nói dối thì dần bình tĩnh lại.

 

Thường ca nhi kéo Hùng Lực Hiển ra một bên, mắng: “Lớn đầu rồi còn nóng nảy! Không sợ dọa Đường ca nhi hả?”

 

“Con không bị dọa đâu.” Cảnh Đường Vân đã quen với tính khí của Hùng Lực Hiển, ngẩng đầu nhìn mặt trời, rồi vào chuyện chính. “Thúc ơi, con muốn đặt chỗ thúc làm ít xiên tre, mười cây một văn tiền.”

 

Cậu dùng cành cây vẽ dưới đất: “Như vầy nè, một đầu vót nhọn là được.”

 

Hùng Lực Hiển là thợ mộc duy nhất trong thôn Đa Đậu. Tối qua khi phu quân bảo cần làm xiên, người đầu tiên Cảnh Đường Vân nghĩ đến chính là người cậu ruột này.

 

“Cái này đơn giản mà.”  Hùng Lực Hiển liếc qua đã hiểu,  “Một canh giờ là ta làm được cả bó, lấy tiền làm gì?”

 

“Đây là phu quân con bảo đấy.”  Cảnh Đường Vân thẳng thắn lấy Thừa Tuyển Doãn ra làm lá chắn, “Phu quân nói nếu thúc không lấy tiền, lần sau sẽ mướn người khác làm.”

 

Hùng Lực Hiển mắng một câu: “Tên nhóc thối kia, còn biết uy h**p ta nữa hả!”

 

“Phu quân bảo đặt trước một ngàn cây.”  Cảnh Đường Vân lấy một trăm văn tiền đưa cho ông. “Phu quân yêu cầu rất cao, còn nói nếu cảm thấy phiền khi làm từng cây một, có thể làm một cái dụng cụ đơn giản để cắt khúc cho đều, rồi mài đầu nhọn là được.”

 

Hùng Lực Hiển làm thợ mộc cả đời, nghe đến đây mắt sáng rỡ, nhưng rồi lại nói:
“Mới một ngàn cây thôi, chưa tới mức phải làm thêm công cụ.”

 

Cảnh Đường Vân lắc đầu: “Thúc thúc, không chỉ có một ngàn đâu, tin con đi, sau này còn cần rất nhiều.”

 

Cậu kể chuyện Thừa Tuyển Doãn bán lương bì cần thuê người giúp. Thường ca nhi nghe xong thì cười vui mừng: “Ta đi tìm Hùng Đậu ngay!”

 

“Để con đi ạ.”  Cảnh Đường Vân biết Thường ca nhi và Mạc thị không hợp nhau, đứng dậy nói “Con có mang đồ đến, Mạc thị không đến mức ném cho con cái mặt thối, hai người yên tâm đi.”

 

Thường ca nhi bình tĩnh lại, mặt thoáng lo: “Chỉ sợ Mạc thị không chịu thả người.”

 

Cảnh Đường Vân nhướng mày: “Phu quân nói rồi, chỉ cần đưa đủ tiền, chuyện gì cũng giải quyết được.”

 

Hùng Lực Hiển không đồng ý: “Đường ca nhi, các con mới bắt đầu bán đồ ăn, chắc gì đã có nhiều tiền. Hùng Đậu qua giúp là chuyện nhỏ, con lo ăn uống cho nó là được, tiền nong miễn bàn.”

 

“Thúc ơi.” Cảnh Đường Vân quay đầu mỉm cười ranh mãnh với ông “Lời này, con không nghe đâu.”

 

Nói xong câu đó, Cảnh Đường Vân chạy vọt đi như bay. Hùng Lực Hiển vừa tức vừa buồn cười: “Cái thằng nhỏ này!”

 

Thường ca nhi nhìn theo bóng lưng hoạt bát của Cảnh Đường Vân, ánh mắt đầy ấm áp: “Ông không thấy đứa nhỏ này giờ có sinh khí hẳn lên sao?”

 

Khi còn ở nhà họ Cảnh, nói năng hành xử đều cúi gằm mặt, người thì gầy gò nhỏ bé, nhìn mà xót xa.

 

Giờ thì khác, lời nói dứt khoát, nét mặt sinh động, ánh mắt cũng bừng sáng.

 

“Tên Thừa Nhị đó chắc cũng là người tốt đấy.”

 

Hùng Lực Hiển “hừ” một tiếng, nhưng cũng không phản bác.

 

Cảnh Đường Vân còn chưa bước vào sân nhà họ Mạc thì đã nghe thấy bên trong vọng ra tiếng chửi: “Giặt đống đồ thôi mà lâu thế? Tay bị què hay người phế rồi? Nhà họ Mạc cưới cô về để ngồi ăn không à? Gà mái ăn còn đẻ trứng, cô thì được cái tích sự gì!”

 

“Mạc thẩm.” Cảnh Đường Vân đứng ngoài cổng lên tiếng, cắt ngang lời Mạc thị, “Con đến tìm tỷ tỷ con.”

 

Mạc thị bị dọa giật mình, hừ một tiếng: “Là Đường ca nhi à, chẳng phải lễ tết gì, đến tìm Hùng Đậu làm gì?”

 

Bà ta nhìn từ đầu đến chân Cảnh Đường Vân: “Mùa màng năm nay thất thu, nhà cũng sắp chẳng đủ cơm ăn, nếu ngươi đến vay tiền thì quay về sớm đi là vừa.”

 

“Nương!” Hùng Đậu còn chưa kịp mừng vì thấy Cảnh Đường Vân đến đã bị lời của Mạc thị chọc tức, quăng luôn đống đồ giặt xuống đất.

 

Sắc mặt Mạc thị trầm xuống: “Gào cái gì mà gào! Đừng tưởng ta không biết cô ngả về bên ngoài, cứ lén đem đồ trong nhà cho tên sao chổi này! Hôm nay ta nói rõ luôn, nếu còn dám cho nó bất kỳ thứ gì, ta bảo Mạc Nhị bỏ cô ngay!”

 

“Nương! Con không bỏ!” Mạc Nhị nghe nói Cảnh Đường Vân đến là biết sắp có chuyện, vội từ ruộng chạy về, vừa vào đã nghe thấy thế, mặt lập tức sa sầm.

 

Hùng Đậu đỏ mắt: “Đúng là con có cho Đường ca nhi đồ, nhưng chỉ là ít rau dại con tự hái ngoài núi, không đụng đến của nhà mình một đồng một cắc!”

 

Toàn bộ tiền trong nhà đều nằm trong tay Mạc thị, dù cô muốn giúp Cảnh Đường Vân cũng chẳng có tiền để giúp.

 

“Nghe chưa? Mọi người nghe thấy chưa? Rau dại không phải để ăn hả? Cô đã gả vào nhà họ Mạc rồi mà còn hái rau đem cho người ngoài, đúng là loại đàn bà phá của, đáng lý lúc đầu tôi không nên cho Mạc Nhị cưới cô về!” Mạc thị như vớ được điểm yếu, càng nói càng lớn tiếng.

 

Cảnh Đường Vân không ngờ chuyện mình nhận chút đồ từ tỷ tỷ lại khiến tỷ ấy lâm vào cảnh khó xử đến vậy, cậu vội bước đến muốn nói gì đó, thì nghe thấy một tiếng quát lớn của Mạc Nhị:

 

“Đủ rồi!”

 

Mạc Nhị siết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ rực: “Nương! Nhà họ Hùng cả năm không biết gửi bao nhiêu đồ đến cho chúng ta, mấy thứ đó cuối cùng vào miệng ai, người chẳng lẽ không biết?”

 

Hắn nghẹn giọng: “Con và Hùng Đậu cả năm trời cày như trâu như ngựa vì cái nhà này, con không cầu người phải nhớ gì tới bọn con, nhưng nương không thể đối xử với Hùng Đậu như vậy!”

 

Khi hắn cưới Hùng Đậu về, đã từng thề sẽ cho người ta một cuộc sống tốt đẹp.

 

Thế nhưng kết quả thì sao? Hắn tận mắt nhìn thấy Hùng Đậu gầy đi từng ngày, ánh sáng trong mắt dần biến mất, bị chính mẹ ruột hắn chà đạp từng chút một, tất cả là bởi vì hắn bất tài.

 

Thật đau lòng! Là hắn có lỗi với Hùng Đậu!

 

Tính Mạc Nhị vốn trầm, không khéo ăn nói, bao năm qua luôn cam chịu khổ sở, chịu đánh chịu mắng, chưa từng phản kháng nương mình như hôm nay.

 

Mạc thị tức đến chống nạnh chửi ầm lên: “Được lắm Mạc Nhị! Vì cái đồ tiện nhân kia, đến cả nương mày mà mày cũng không nhận nữa? Muốn không ly hôn à? Được thôi!”

 

Bà ta túm lấy cây chổi định đánh Hùng Đậu: “Phân gia! Ngay lập tức phân gia đi! Tao muốn đuổi tụi bây ra ngoài, không cho mang theo gì sấc!”

 

Mặt Hùng Đậu biến sắc, Mạc Nhị lảo đảo một bước, sắc mặt tái nhợt, trong mắt dâng đầy đau đớn: “Nương, người thật sự tuyệt tình đến vậy sao?”

 

Ánh mắt Mạc thị lạnh băng: “Là mày bất hiếu trước!”

 

Mạc Nhị nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng dữ dội, nghiến răng rít ra một câu:
“Phân gia thì phân gia!”

 

Mạc thị là góa phụ, dựa vào nghề làm đậu phụ mà nuôi ba đứa con, cũng coi như vất vả, chính vì thế Mạc Nhị mới nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác.

 

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Mạc Nhị cũng không hẳn là do một tay bà ta nuôi lớn. Lúc Mạc Nhị mới sinh ra, cha hắn, người hay phát bệnh khó thở, vì quá vui mừng mà chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.

 

Từ đó, Mặc thị ôm hận với đứa con trai này. Khi Mạc Đại và Mạc Tâm có cái ăn, thì Mạc Nhị thường chỉ biết ôm bụng đói. Dân làng thấy thương mới lén cho hắn ít đồ ăn, hắn cũng mạng lớn, bữa đói bữa no mà vẫn lay lắt sống được tới lớn.

 

Cuối cùng, lý chính trong thôn ra mặt chủ trì phân gia. Mạc thị khăng khăng đòi đuổi Mạc Nhị ra ngoài tay trắng. Mạc Nhị đã hoàn toàn lạnh lòng: “Nương, nếu người đã muốn con ra đi không mang theo gì, thì sau này cũng đừng trách con bất hiếu.”

 

Mạc thị hừ lạnh: “Tao đâu có cần mày nuôi già!”

 

Sự việc đến nước này, lý chính lập văn bản phân gia: Mạc Nhị ra riêng tay trắng, về sau không cần chu cấp dưỡng lão cho Mạc thị.

 

Hình thức phân gia như vậy, chẳng khác nào đoạn tuyệt quan hệ ruột thịt.

 

Chuyện kéo dài đến tận lúc mặt trời lặn, Hùng Lực Hiển mặt lạnh như băng, đưa hai vợ chồng họ về nhà.

 

Mọi người ngồi trong sân, Hùng Đậu nắm tay Cảnh Đường Vân, dịu dàng an ủi: “Cảnh Đường Vân, em đừng nghĩ nhiều. Nương vốn đã muốn đuổi bọn tỷ ra ngoài từ rất lâu rồi.”

 

Mạc Nhị cũng nói: “Đại ca ta dạo này lên làm quản sổ sách ở quán ăn trên huyện, nương muốn bán ruộng lên đó sống cùng huynh ấy, không muốn vợ chồng bọn ta theo cùng, cũng chẳng định để lại mảnh đất nào, sớm đã có ý đẩy bọn ta ra ngoài.”

 

Hùng Lực Hiển giận dữ mắng chửi tại chỗ, nếu không phải vì Mạc thị là quả phụ, ông thật sự muốn ra tay cho bà ta hai cái bạt tai.

 

Cảnh Đường Vân nghe mà trong lòng ngổn ngang trăm mối, không ngờ sự việc lại thành ra như vậy. Nhìn bộ dạng mệt mỏi tiều tụy của Hùng Đậu, cậu nắm chặt tay tỷ ấy, nói:

 

“Tỷ, tỷ đến giúp em đi. Phu quân em nói, mỗi tháng sẽ trả tỷ ba trăm văn.”

 

Hùng Đậu sững người: “Cảnh Đường Vân, em nói cái gì vậy? Dù tụi ta bị đuổi đi thì vẫn còn tay chân lành lặn, tuy vất vả nhưng không đến nỗi chết đói. Sao có thể để em nuôi ăn nuôi ở như vậy?”

 

Cảnh Đường Vân vội xua tay giải thích, Hùng Đậu ban đầu còn không tin, mãi đến khi Thường ca nhi đứng bên xác nhận, tỷ ấy mới ngập ngừng tin một nửa, nhưng vẫn nói:

 

“Một tháng không cần tới ba trăm đâu.”

 

Lên huyện vác bao cả tháng cũng chỉ được hai trăm văn, tỷ là nữ nhân, làm sao kiếm nổi nhiều tiền như vậy?

 

Cảnh Đường Vân ưỡn ngực, kiên định nói: “Là phu quân em định ra, không đổi được!”

 

Hùng Đậu bán tín bán nghi nhìn cậu: “Em đừng lấy Thừa Tuyển Doãn ra dọa chị đấy nhé.”

 

Cảnh Đường Vân ánh mắt chớp lóe: “Không có mà...”

 

Phu quân vẫn chưa biết cậu định ra tiền công bao nhiêu đâu, về nhà phải dỗ dành hắn cho tốt mới được...

 

Hùng Đậu nhìn một cái là biết cậu đang giấu diếm, sắc mặt trầm xuống: “Chuyện này để chị đích thân đi nói chuyện với Thừa Tuyển Doãn!”

 

Tỷ không muốn vì chuyện này mà khiến vợ chồng hai đứa xảy ra mâu thuẫn.

 

“Không cần nói đâu.” Một giọng nói trầm thấp từ cửa truyền vào, Thừa Tuyển Doãn đứng đó, mắt nhìn Cảnh Đường Vân đầy vẻ nửa cười nửa không: “Chuyện này tỷ bàn với tôi cũng vô ích.”

 

Lúc hắn trở về thấy trong nhà trống không, còn tưởng xảy ra chuyện, hỏi thăm Ngưu thẩm mới biết tiểu phu lang dám gan to tày trời chạy một mình tới đây.

 

Hắn biết nhà họ Mạc thế nào, sợ cậu chịu ấm ức nên không nghỉ ngơi liền vội vã chạy đến thôn Đa Đậu. Ai ngờ chưa kịp vào cửa đã nghe thấy Cảnh Đường Vân lấy hắn ra làm bia chắn, hắn lập tức buồn cười.

 

Cái đồ nhóc lừa gạt này, biết cầm lông gà làm lệnh tiễn thật rồi.

Bình Luận (0)
Comment