Chương 103: Hướng Tuyệt bị bắt
"Hồng Ngọ Chiêu sắp chết rồi, nhưng huyết mạch Hồng gia không thể đứt, ông tìm cơ hội đưa Hướng Muội vào địa lao, dùng chút thủ đoạn để y mang thai cốt nhục Hướng gia chúng ta."
Hướng Muội lập tức mặt trắng bệch, tay gõ cửa lại không thu về, trong lòng hy vọng có thể nghe thấy lời từ chối của Hướng Tuyệt.
Giọng Hướng Tuyệt xuyên qua khe cửa rõ ràng lọt vào tai y, "Làm vậy ta có được lợi gì?"
Hồng Côn Lạc hừ lạnh một tiếng, "Ông đừng được lợi còn khoe mẽ, Hướng Muội mạnh hơn Hướng Điền nhiều, nếu y mang thai cốt nhục của Hồng gia chúng ta, với năng lực của Hướng Muội nhất định có thể vượt qua Hồng Ương nắm quyền Hồng gia, y là con trai ông, luôn hướng về ông, thậm chí không ngại ngàn dặm xa xôi mạo hiểm đi tìm thứ ông muốn, có y kiểm soát Hồng gia, ông còn sợ không kiếm được lợi sao?"
Hướng Tuyệt lạnh giọng nói: "Bà muốn nó mang thai cốt nhục Hồng gia chẳng phải cũng vì nhìn trúng năng lực của nó, có thể làm việc cho bà? Bề ngoài là nó kiểm soát Hồng gia, nhưng từ đầu đến cuối người kiểm soát Hồng gia chẳng phải vẫn là bà?"
Hồng Côn Lạc mất kiên nhẫn, "Chuyện này ôngi rốt cuộc có đồng ý hay không?"
Hướng Tuyệt im lặng nửa khắc, nói: "Ta sẽ cho người hạ thuốc nó."
Hồng Côn Lạc cười khẩy, "Bề ngoài giả vờ tình cha con sâu nặng, thực chất ông chẳng khác gì ta?"
Hướng Tuyệt không phủ nhận, nhắc nhở: "Nó lớn rồi, không còn dễ kiểm soát như vậy nữa."
Hồng Côn Lạc chỉ nói, "Ta không phải ông."
Hướng Tuyệt chịu nhường Hướng Muội, chẳng phải cũng vì gã cảm thấy sắp không kiểm soát được Hướng Muội nữa?
Tay Hướng Muội vô lực rủ xuống, toàn thân y run rẩy, là sự lạnh lẽo lan tỏa từ bên trong ra ngoài.
Y không biết mình rời đi bằng cách nào, nhưng y vô định quay về phòng, nằm trên giường, trùm chăn lại mới dám khóc thành tiếng.
Y biết mình là ca nhi, y ghét việc mình là ca nhi.
Mấy năm trước triều đình cải cách khoa cử, ca nhi cũng có thể làm quan.
Y kích động hơn ai hết, liều mạng học hành, chỉ để sau khi làm quan Hướng Tuyệt có thể coi trọng y, có thể trọng dụng y, nhưng đúng ngày thi khoa cử, y lại bị Hướng Tuyệt mạnh mẽ nhốt trong phủ.
Mọi nỗ lực bị Hướng Tuyệt gạt đi bằng một câu, "Ca nhi thì làm quan gì."
Y hận! Chưa bao giờ y hận như bây giờ.
-----
Đường ca nhi không về phủ ngay, mà xuống xe ngựa đi dạo.
"Đạo sĩ ở đạo quán ngoại ô linh nghiệm lắm, hắn ta còn tính được cháu nội ta là trai hay gái!"
"Thật không?"
"Thật đó, ta cũng đi tính rồi, chuẩn không cần chỉnh! Ta thấy vị đạo sĩ đó tiên phong đạo cốt, không chừng là thần tiên chuyển thế!"
Đường ca nhi nghe vậy, tiến lên hỏi: "Thật sự linh nghiệm sao? Bây giờ tôi đi còn kịp không?"
Phụ nhân nói lúc đầu đáp, "Kịp chứ, vị đạo sĩ đó lợi hại lắm, không đi sẽ hối hận."
Đường ca nhi nhíu mày hơi sâu, "Vậy chúng ta đi xem sao."
Cậu bảo Hy ca nhi dẫn người hầu đưa đồ về, một mình ngồi xe ngựa chạy đến ngoại ô.
Đạo quán rách nát, khi đến nơi chỉ có một đạo sĩ cao lớn đang quét sân. Đạo sĩ hành lễ với cậu, hỏi cậu đến đây làm gì.
Cậu đáp, "Nghe nói đạo sĩ trong này linh nghiệm lắm, tôi muốn đến xin đạo sĩ xem quẻ."
Đạo sĩ giơ tay mời vào, "Sư huynh ở bên trong."
Đường ca nhi một mình bước vào, đạo quán bên trong tuy rách nát nhưng khá sạch sẽ, thỉnh thoảng có thể thấy đạo sĩ đi qua đi lại.
Khi cậu bước vào căn phòng trong cùng, cậu thấy một đạo sĩ đang ngồi quay lưng lại với cậu trên bồ đoàn. Cậu bước tới, khẽ gọi một tiếng, đạo sĩ không hề động đậy, cậu thấy lạ, vừa đến gần đạo sĩ, lại thấy đạo sĩ đột ngột quay người.
Một con dao găm lóe ánh sáng lạnh đâm thẳng vào ngực cậu, cậu kinh hãi, lùi lại, muốn chạy lại thấy cửa đã bị đóng.
Đạo sĩ đánh lén không thành không vội tấn công mà nhìn về góc bị rèm che khuất.
Hồng Ương từ góc khuất bước ra, trên mặt mang nụ cười đắc ý.
Cô ta hỏi: "Đường ca nhi, ngươi muốn chết kiểu gì?"
Đường ca nhi tựa lưng vào cửa, dường như đột nhiên bình tĩnh lại, "Hồng Ương, cô cũng muốn ăn thịt tôi sao? Thịt tôi ngon đến thế sao?"
Hồng Ương sắc mặt kinh biến, "Sao ngươi biết!"
Chuyện cô ta ăn thịt người vô cùng bí mật, Đường ca nhi sao có thể biết?
Lòng Đường ca nhi thắt lại, "Tôi còn biết cha mẹ cô đều bị cô cô của cô giết, da người nhà cô còn treo trong địa lao của Hồng Côn Lạc kia."
Đồng tử Hồng Ương run rẩy, muốn nói gì, lại đột ngột ho dữ dội.
Đường ca nhi cau mày, lùi ra xa một chút. Nếu bị dính phải, phu quân nhất định sẽ nổi giận.
Hồng Ương ho đến mặt đỏ bừng, vịn bàn bên cạnh, ngực phập phồng dữ dội, rất lâu sau mới trấn tĩnh lại, "Ngươi đừng nói bậy! Họ bị kẻ thù giết!"
Đường ca nhi giở giọng nói sắc lạnh, "Cái gọi là kẻ thù chẳng qua là cái cớ lừa người ngoài, người diệt khẩu Hồng gia là giặc cướp dưới trướng Hướng Tuyệt."
Hồng Ương nhìn ánh mắt quả quyết của Đường ca nhi, chợt nhớ đến lần đầu tiên cô ta và Hồng Ngọ Chiêu ăn thịt người, cô ta thấy một nốt ruồi đen quen thuộc trên miếng thịt cánh tay mình ăn.
Mẹ cô ta cũng có một nốt ruồi cùng vị trí cùng kích thước, hồi nhỏ cô ta luôn phải sờ nốt ruồi trên cánh tay mẹ mới ngủ được.
"Ba tấm da người..." Cô ta khàn giọng.
Thịt Hồng Ngọ Chiêu ăn không có da, còn thịt cô ta ăn là cả thịt lẫn da.
Hồng Ngọ Chiêu thấy ghê tởm, nôn hết thịt ra.
Cô ta cũng muốn nôn, nhưng cô cô nói với cô ta, ăn thịt này có thể trở nên xinh đẹp.
Cô ta nuốt xuống.
"Ọe!"
Cô ta vịn tường, nôn thốc nôn tháo như phát điên, nôn đến toàn thân vô lực, mắt tối sầm mới ngã ngồi xuống đất.
Tay Đường ca nhi đặt trên tay nắm cửa, đang định đẩy cửa ra, ngón tay lại gõ vào cánh cửa, phát ra tiếng "đông".
Hồng Ương ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Đường ca nhi, "Ngoài đó đều là người của ta, ngươi không thoát được đâu."
Cô ta vịn tường đứng dậy, cổ họng đau rát, giọng nói càng khàn, "Dù ngươi nói là thật thì sao, cô cô vẫn nuôi ta lớn, cô ấy vẫn là cô cô ta, còn ngươi vẫn là kẻ thù ta."
Mặt mày cô ta vặn vẹo, gào lên xé lòng, "Giết nó!"
"Rầm!"
Cửa bị mở tung, ánh sáng chói mắt rọi thẳng vào trong phòng, làm cay mắt Hồng Ương và đạo sĩ giả.
Đường ca nhi chỉ cảm thấy mình được ôm vào một vòng tay quen thuộc, giọng nói bên tai làm cậu an tâm, "Có bị thương không?"
Đường ca nhi lắc đầu, "Không."
Thừa Tuyển Doãn yên tâm, nhìn Hồng Ương mặt đầy không dám tin, trầm giọng ra lệnh, "Bắt người lại!"
Hồng Ương muốn chạy, nhưng lại chạy rất chậm, cơ thể cô ta như bị thứ gì đó níu lại, bất luận thế nào cũng không nhanh được.
Thừa Tuyển Doãn cau mày, "Cô ta không ổn rồi."
Đường ca nhi chỉ nói, "Em nghĩ cô ta đang bị cảm lạnh, tự mình không phát hiện ra."
Ám vệ bắt Hồng Ương lại, nhốt thẳng vào Dũng Chân Vương phủ.
Thừa Tuyển Doãn dẫn Đường ca nhi về viện, cửa vừa đóng lại, hắn trước hết là kiểm tra Đường ca nhi từ trên xuống dưới, xác nhận Đường ca nhi không bị thương mới hoàn toàn yên lòng.
Đường ca nhi kéo Thừa Tuyển Doãn ngồi xuống, Hy ca nhi mang đến hai bát canh gừng, "Vừa rồi Lão phu lang đi ngang qua phòng củi nghe thấy Hồng Ương ho dữ dội, hỏi người hầu biết hai người tiếp xúc với cô ta, vội sai người nấu hai bát canh gừng."
Đường ca nhi thấy lòng ấm áp, nhận lấy canh gừng lại nghe Hy ca nhi nói, "Tỷ tỷ nói Hồng Côn Lạc thỉnh thoảng cũng ho như Hồng Ương, ho đến mức tưởng chết."
Đường ca nhi dừng tay lại, nhìn Thừa Tuyển Doãn.
Tuy không nói, nhưng trong lòng họ đều có chung một nghi ngờ.
Bộ dạng Hồng Ương và Hồng Côn Lạc, có phải có liên quan đến việc ăn thịt người không?
Uống xong canh gừng, rửa mặt xong trời cũng tối.
Họ dọn dẹp chuẩn bị nghỉ ngơi, Thừa Tuyển Doãn chợt hỏi, "Em có muốn về thôn Thiên Trùng không?"
Đường ca nhi giọng buồn buồn đáp, "Muốn, cha và cha nhỏ cũng phải về một chuyến."
Thừa Tuyển Doãn nhẹ nhàng vuốt lưng Đường ca nhi, giống như lúc trước ở căn nhà tranh rách nát an ủi Đường ca nhi đang khóc, hắn nói: "Đợi mọi chuyện xong xuôi, chúng ta về thôn Thiên Trùng một chuyến nhé."
Đường ca nhi mím môi, cười cong khóe mắt, "Được ạ."
-----
Ngày hôm sau, Hướng Điền theo đúng hẹn mang sáu vạn lượng bạc đến Dũng Chân Vương phủ, Đường ca nhi đích thân ra đón.
Hồng Ương mơ hồ nghe thấy giọng Hướng Điền, vốn tưởng là ảo giác, lại nghe giọng nói ngày càng gần, cô ta cố gắng nhích cơ thể, nhìn qua khe cửa, thấy Hướng Điền và Đường ca nhi đi song song, đang nói chuyện vui vẻ.
Đồng tử cô ta co rút, trong đầu hiện lên những chuyện Đường ca nhi nói hôm qua.
Hồng gia bị diệt khẩu, ngay cả nô bộc cũng không tha, ngoài Hướng Tuyệt và cô cô, còn ai biết sự thật năm xưa?
Đường ca nhi biết cô cô và cô ta ăn thịt người, còn biết Hồng gia bị cô cô và Hướng Tuyệt diệt khẩu, khả năng duy nhất là, những chuyện này đều là do Hướng Tuyệt tiết lộ cho Đường ca nhi.
Đường ca nhi là phu lang của Thừa Tuyển Doãn, Thừa Tuyển Doãn lại là kẻ tử thù của Hướng Tuyệt...
Chẳng lẽ, Hướng Tuyển và Thừa Tuyển Doãn thực chất đã ngầm thông đồng, cái gọi là tử thù chỉ là diễn cho người ngoài xem?
Cái suy đoán này quá hoang đường, cô ta không dám tin.
Ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, cô ta thấy giọng nói này rất quen, vén cửa nhìn, thấy Hách Đồ biến mất ở phủ Thừa tướng.
Cô ta bàn tay rũ xuống siết chặt. Cô ta đoán quả nhiên không sai, Thừa Tuyển Doãn và Hướng Tuyệt đã ngầm thông đồng, mục đích là... giành lấy Hồng gia.
Họ lừa dối cô cô, trước hết làm suy yếu sức mạnh Hồng gia, rồi từng chút từng chút thôn tính Hồng gia. Hồng Ngọ Chiêu chết, cô ta bị Thừa Tuyển Doãn bắt, người tiếp theo họ muốn đối phó, chính là cô cô!
Cô cô đang gặp nguy hiểm!
Cô ta phải trốn thoát ra ngoài báo cho cô cô. Nghĩ đến đây, cô ta sững lại. Nhưng cô cô đã giết cha mẹ cô ta, còn ép cô ta ăn thịt mẹ cô ta. Cô ta còn phải cứu cô cô sao?
Cô cô mấy năm nay đối xử với cô ta rất tốt, có món thịt ngon nào cũng nghĩ đến cô ta. Cô ta không cứu cô cô sao?
Cô ta như bị chia thành hai người, một người bảo cô ta đi cứu, một người bảo cô ta không cứu. Cô ta chỉ thấy đầu đau như muốn nứt ra, cô ta ôm đầu lăn lộn trên đất gào khóc, cơ thể ngày càng nóng, cô ta lại cảm thấy mình như đang ở trong lò lửa.
-----
Đường ca nhi đến nơi chỉ thấy Hồng Ương nằm bất động trên đất, thoi thóp.
Cậu cau mày nói với Hy ca nhi: "Xem ra thuốc đã có tác dụng, cho cô ta ra bãi tha ma đi, cô ta không sống được bao lâu nữa đâu."
Hy ca nhi đáp lời.
Ngón tay Hồng Ương run lên.
Cô ta tuy không động đậy được nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất ý thức. Cô ta không hiểu, Đường ca nhi hạ độc cô ta từ khi nào, cô ta tại sao lại không hề hay biết?
Cô ta cảm thấy mình bị người ta khiêng lên dùng chiếu gói lại, ném lên tấm ván gỗ cứng. Ván gỗ di chuyển, cô ta bị xóc nảy suốt đường, chỉ thấy toàn thân đau nhức. Ván gỗ dừng lại, cô ta bị ném xuống, một mùi hôi thối kinh tởm xộc vào, cô ta suýt nôn. Nhưng cô ta không thể nôn, nếu cô ta nôn sẽ bị người hầu Vương phủ phát hiện. Tiếng bước chân đi xa, cô ta cuối cùng không nhịn được, nôn thốc nôn tháo. Cô ta thấy cơ thể vô lực, nhưng cô ta không thể ngã ở đây, cô ta phải đi tìm cô cô.
Tuy cô ta không biết tại sao thuốc Đường ca nhi hạ độc lại không g**t ch*t cô ta, nhưng cô ta đã sống sót, cô ta nhất định phải trả thù!
Thù hận trước đây thế nào cô ta không quản, Đường ca nhi dám hạ độc cô ta, cô ta nhất định phải làm Đường ca nhi trả giá!
----
Đêm khuya.
Hồng Côn Lạc bị đánh thức trong giấc ngủ. Ma ma thấp giọng, "Hồng tiểu thư đến rồi."
Hồng Côn Lạc cau mày, "Nửa đêm nửa hôm, con bé đến làm gì?"
Ma ma cách cửa nói, "Cô ấy nói có chuyện rất quan trọng cần nói với ngài."
Hồng Côn Lạc thần sắc thay đổi, mặc y phục đi ra ngoài.
Chưa đến sảnh phụ, bà ta đã ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc, bà ta cố nén dạ dày cuộn trào, giận dữ quát: "Cái gì mà hôi thối thế này? Sao lại thối như vậy?"
Người hầu không dám lên tiếng, ma ma đứng bên cạnh đáp, "Là Hồng tiểu thư."
Hồng Côn Lạc lấy khăn tay che mũi, quay người đi vào trong, "Ngươi bảo nó rửa ráy sạch sẽ rồi hẵng đến gặp ta."
Ma ma đang định đáp, lại thấy Hồng Ương vịn khung cửa gọi Hồng Côn Lạc đang đi, "Cô cô, chuyện này liên quan đến Hồng gia, không thể chậm trễ."
Hồng Côn Lạc quay đầu lại, thấy Hồng Ương thần sắc hơi đổi, "Vào nói!"
Bà ta bịt mũi bước vào sảnh phụ, cửa vừa đóng lại, Hồng Ương liền bắt đầu khóc lóc kể lể chuyện hôm nay. Khi Hồng Ương nhắc đến chuyện Hồng gia bị diệt khẩu năm xưa, Hồng Côn Lạc không còn giữ được bình tĩnh.
"Ngươi nói gì?!"
Hồng Ương đã cảnh giác, cô ta khóc lóc nói: "Con đương nhiên tin cô cô, từ nhỏ cô đối xử với con tốt nhất, con đương nhiên không tin cô sẽ làm chuyện đó, con đoán Cảnh Đường Vân chính là muốn ly gián chúng ta!"
Hồng Côn Lạc cố nén cảm xúc đang trào dâng, "Ngươi nói đúng."
Cảnh Đường Vân đâu chỉ muốn ly gián bà ta và Hồng Ngọ Chiêu, Cảnh Đường Vân rõ ràng đã kiêu ngạo đến mức không kiêng nể gì.
Bà ta biết Hướng Tuyệt tàn nhẫn, nhưng bà ta không biết Hướng Tuyệt lại dám hại cả bà ta!
Hướng Tuyển dám kể chuyện Hồng gia bị diệt năm xưa cho Thừa Tuyển Doãn, đủ chứng tỏ Hướng Tuyệt tin tưởng Thừa Tuyển Doãn đến mức nào. Bà ta mấy năm nay sống an nhàn quá lâu, lại thật sự bị Hướng Tuyệt lừa, tin Hướng Tuyển và Thừa Tuyển Doãn là thế lực đối lập.
Thảo nào, thảo nào Hách Đồ có thể được cứu đi dưới mắt bà ta. Ở phủ Thừa tướng này, ngoài Hướng Tuyệt ra, còn ai có năng lực lớn như vậy.
Ngực bà ta phập phồng dữ dội, cố nén cảm xúc nói: "Ngươi đi rửa ráy một chút đi, chuyện này giao cho ta."
Hồng Ương gật đầu, quay người rời đi nhưng không hề để ý ánh mắt sát ý lóe lên trong mắt Hồng Côn Lạc.
Hồng Ương đi rồi, Hồng Côn Lạc dặn dò ma ma bên cạnh, "Dùng tốc độ nhanh nhất kiểm kê tài sản Hồng gia, thu dọn một chút, chúng ta nên rời khỏi cái nơi xui xẻo này rồi."
Ma ma đáp lời, Hồng Côn Lạc lại nói, "Sáng mai tỉnh dậy, ta muốn tất cả mọi người ở Kinh thành đều biết thân phận trước đây của Hướng Tuyệt."
Bà ta đồng tử hơi chuyển, nhìn ma ma, "Ngươi làm được chứ?"
Ma ma căng thẳng, "Ngài yên tâm."
Hồng Côn Lạc lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài. Ma ma nhìn bà ta đi xa rồi mới thở phào nhẹ nhõm, gọi thủ hạ, "Hồng Ương tối nay đã chết ở bãi tha ma rồi, hiểu không?"
'Thu dọn một chút' trong lời Hồng Côn Lạc không chỉ là thu dọn đồ đạc, mà còn là xử lý những người không nên sống sót.
Thủ hạ đáp lời, gọi người chặn cửa phòng Hồng Ương đang tắm.
Họ cầm dao cạy cửa bước vào, nhìn bóng người nằm trong bồn tắm sau bình phong, họ giơ dao lên, đang định đâm xuống, đồng tử lại đột ngột co lại.
Hồng Ương đã chết trong bồn tắm, chết rất thảm, nhưng trên người không có bất kỳ vết thương ngoài da nào.
Ma ma cau mày, "Bị hạ độc chết cũng được, ném cô ta ra bãi tha ma."
Thủ hạ đáp vâng, khiêng Hồng Ương ra ngoài, gió thổi bay tấm vải trắng phủ trên mặt Hồng Ương, lộ ra khuôn mặt xanh xao của Hồng Ương.
Ma ma lòng run lên. Bộ dạng này, cô ta đã từng thấy trên mặt Hồng Côn Lạc.
Hồng Côn Lạc trước đây cũng ho, ho đến mức sống không bằng chết thì uống thuốc mà lão đạo sĩ cho, uống xong lại khỏe một thời gian.
Nhưng không lâu sau lại bắt đầu ho, nghĩ đến Hồng Côn Lạc và Hồng Ương đều ăn thịt người, lòng bà ta càng kinh hãi, nhưng không dám nói nhiều.
Bà ta có thể ở bên cạnh Hồng Côn Lạc đến bây giờ, chính là vì bà ta biết điều gì nên nói, điều gì không nên nói.
Hướng Tuyệt tan triều ngồi lên xe ngựa, chỉ cảm thấy bên ngoài ồn ào.
Gã vén rèm nhìn ra ngoài, thấy bách tính đều nhìn chằm chằm xe ngựa gã, ánh mắt kỳ lạ, mang theo sự ghê tởm và sợ hãi rõ ràng.
Gã thấy không ổn, bảo tiểu tư đi dò hỏi. Tiểu tư quay về mặt trắng bệch, "Đại, Đại nhân, họ đều đồn ngài là đạo tặc, là đầu lĩnh thổ phỉ."
Hướng Tuyệt lập tức biến sắc, gã buộc mình bình tĩnh lại, về phủ liền sai người đi kiểm soát tin đồn.
Nhưng gã biết đã quá muộn, gần như tất cả người Kinh thành đều biết chuyện Hướng Tuyệt là đạo tặc, tin đồn căn bản không kiểm soát được.
Gã nổi giận sai người điều tra triệt để, nhưng lòng lại càng thêm hoảng sợ. Gã sợ người đứng sau làm lộ thân phận gã biết gã là ai, trong tay có bằng chứng hay không.
Gã gọi Hướng Muội đến, hỏi Hướng Muội, "Chuyện bên ngoài đồn, con có ý kiến gì?"
Hướng Muội có tài năng có bản lĩnh, hầu hết thời gian đều có thể đưa ra lời khuyên sắc bén cho gã.
Hướng Muội rũ mắt, vẻ ngoài ngoan ngoãn nghe lời, nghe vậy chỉ nói: "Không có."
Gã nói: "Chúng ta đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để kiểm soát tin đồn."
Hướng Tuyệt hỏi: "Con có cách giải quyết nào tốt không?"
Hướng Muội cau mày suy nghĩ.
"Cha." Hướng Điền đến thấy Hướng Muội ở đó, sắc mặt trầm xuống, sau đó lại kích động nhìn Hướng Tuyệt, "Cha, làm xong rồi, hai viên, con còn chưa sai người thử hiệu quả."
Hướng Tuyệt thấy Cố Linh Hoàn, tâm trạng tốt hơn một chút.
"Hướng Muội, con tìm người thử thuốc, có kết quả thế nào nói với ta."
Hướng Muội sững lại, đáp lời.
Hướng Điền lại có chút không cam lòng. Thứ do hắn ta cực khổ làm ra, tại sao lại bị Hướng Muội lấy đi.
Hướng Muội như không thấy ánh mắt oán giận của hắn ta, cầm một viên Cố Linh Hoàn rời đi, khi đi đóng cửa lại.
"Đồ vô dụng!" Hướng Tuyệt nhìn ra sự không cam lòng của hắn ta, mắng: "Ngươi so đo với một ca nhi làm gì! Một thời gian nữa ta sẽ gả nó đi, nó sẽ không đe dọa ngươi."
Hướng Điền mừng rỡ, "Cha, người nói thật sao."
Hướng Tuyệt mày sắc lạnh đi, Hướng Điền toàn thân run rẩy, vội giải thích: "Con không nghi ngờ ý của người, con chỉ là quá vui thôi."
Hướng Tuyệt bất mãn, nhưng vẫn nói, "Nó gả đi, người dưới quyền nó ta sẽ thu lại cho ngươi dùng, sau này phủ Hướng này, vẫn phải dựa vào ngươi chống đỡ."
Hướng Điền tuy ngu dốt, nhưng ngu dốt cũng có cái lợi.
Sau này phủ Hướng dù có giao cho Hướng Điền, người thực sự kiểm soát phủ Hướng vẫn là gã, Hướng Điền chỉ là một con rối mà thôi.
Hướng Điền kích động gật đầu.
Tiếng gõ cửa vang lên, Hướng Muội trở lại.
Hướng Điền ra mở cửa, chỉ thấy Hướng Muội dẫn theo một tiểu nha hoàn.
Hướng Tuyệt túm cằm nha hoàn, đánh giá cô ta, hỏi: "Tuổi bao nhiêu?"
Nha hoàn run giọng đáp, "Ba mươi rồi."
Hướng Tuyệt kích động đỏ mắt, "Vừa rồi ăn gì?"
Nha hoàn sợ đến khóc, "Một viên thuốc."
Cô ta cầu xin, "Tha cho tôi! Đại nhân ngài tha cho tôi, tôi không làm gì cả."
Cô ta chỉ là trông không già, nhưng cô ta đâu có lừa họ!
Hướng Tuyệt cười, gã trước là cười nhỏ, sau đó là ngẩng đầu cười lớn.
"Hướng Muội, xử lý cô ta."
Nha hoàn khóc lóc cầu xin, gã làm như không nghe thấy, sải bước đi đến bàn cầm Cố Linh Hoàn, tay run rẩy.
Hướng Điền liếc nhìn nha hoàn, tay trái vô tình che ngực, cảm nhận sự lạnh lẽo cứng rắn nơi ngực, hắn ta mới yên tâm, khóe môi không nhịn được cong lên.
Ai cũng muốn trường sinh, ai cũng muốn trẻ mãi, hắn ta giữ lại một viên Cố Linh Hoàn cho mình thì có sao.
"Hai ngươi ra ngoài!" Hướng Tuyệt thúc giục.
Hướng Muội cúi đầu rời đi, Hướng Điền bước qua Hướng Muội.
Hướng Muội nhìn bóng lưng vội vã của Hướng Điền, ánh mắt lóe lên sự chế giễu.
Đi qua vườn, người hầu đang vây quanh một hồ cá chết bàn tán, thấy hắn ta đến vội vàng im lặng, hắn ta không nhìn, chân bước qua cầu.
Tại Thư phòng, Hướng Tuyệt đang định ăn Cố Linh Hoàn, cửa lại bị đẩy ra, Hướng Điền vội vã chạy vào.
Hướng Điền mặt trắng bệch đáng sợ, ánh mắt tuyệt vọng, "Cha, tất cả mọi người đều bị bắt, tất cả binh lính chúng ta nuôi đều bị bắt rồi."
Hướng Tuyệt tay run lên, gã run rẩy tay nhét Cố Linh Hoàn vào lòng, "Ngươi, ngươi nói lại lần nữa?"
Hướng Điền thần sắc xám xịt, "Tất cả tâm huyết bao năm nay của cha, đều mất hết rồi."
Hướng Tuyệt đột ngột hất tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất, gầm lên: "Không thể! Điều này căn bản không thể! Làm sao họ có thể tìm thấy những nơi đó, hắn..."
Gã dừng lại, bừng tỉnh, mắt đỏ ngầu, "Minh Cái! Là Minh Cái!"
Hướng Điền khóc nói, "Bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Hướng Tuyệt vịn bàn ngã ngồi xuống ghế, dường như già đi vài tuổi trong khoảnh khắc, rất lâu sau, gã mới nuốt xuống mùi máu tanh trong miệng, khàn giọng nói: "Những binh lính đó, không liên quan gì đến chúng ta."
Gã xưa nay cẩn trọng, dù binh lính gã nuôi có bị bắt hết, Thừa Tuyển Doãn họ cũng không thể có bằng chứng chứng minh binh lính là do gã nuôi!
Lời vừa dứt, một nhóm binh lính xông vào, thô bạo đè hai người xuống đất.
Thái tử Dư Vô Dương bước vào, ngồi xổm xuống ngang tầm Hướng Tuyệt, mở ra một quyển sổ sách cũ kỹ trước mặt gã.
"Quen mắt không? Sổ sách này ghi lại rõ ràng ngươi khi nào, ở đâu cướp bao nhiêu tiền, giết bao nhiêu người." Y nói, "Ngươi không cần phủ nhận, ta nghĩ ngoài ngươi ra, cũng không ai có thể viết được thảo thư đẹp như vậy."
Thừa tướng Hướng Tuyệt, một tay thảo thư viết tuyệt diệu, được tiên hoàng tán thưởng.
Bây giờ thảo thư từng mang lại vinh quang cho Hướng Tuyệt lại trở thành vũ khí chĩa vào gã.
"Sao ngươi có được thứ này, làm sao ngươi có thể có?" Hướng Tuyệt thậm chí không dám tin vào mắt mình, lúc đó gã tận mắt thấy những thứ này bị đốt thành tro.
Trước khi làm quan, gã thích ghi lại những việc mình làm, mỗi khi rảnh rỗi lại lấy ra xem. Khi thấy mình đã giết bao nhiêu người, cướp bao nhiêu đồ, gã sẽ cảm thấy thỏa mãn và an toàn.
Gã lấy đó làm vinh dự.
Sau khi làm quan, gã nhận ra những thứ này đều sẽ trở thành bằng chứng hại chết gã, liền sai người đốt hết từ lâu.
Sao có thể còn sót lại?