Dư Vô Dương cười nhẹ một tiếng, "Chuyện này phải cảm ơn người bên gối của ngươi đấy."
Thừa Tuyển Doãn đoán Hồng Côn Lạc có thể giấu chứng cứ của Hướng Tuyệt, nên dùng chiêu ly gián này, mục đích chính là để làm lộ ra chứng cứ trong tay Hồng Côn Lạc.
Sáng nay tan triều, hắn cố ý ra ngoài đi dạo một vòng, là để Hồng Côn Lạc tìm được cơ hội đưa chứng cứ cho hắn. Hồng Côn Lạc cũng hiểu chuyện, sai một đứa trẻ đưa sổ sách cho hắn, chính mình lại không lộ bóng dáng.
Hướng Tuyệt mắt đỏ ngầu, "Hồng Côn Lạc! Là Hồng Côn Lạc ả tiện nhân đó!"
Người hầu vội vã đến báo, "Thái tử điện hạ, Hướng Muội và Hồng Côn Lạc chạy rồi."
Hướng Tuyệt giận đến toàn thân run rẩy, "Dư Vô Dương, mau bắt Hồng Côn Lạc về! Hồng Côn Lạc kẻ điên đó ăn thịt người đấy, ta nguyện làm nhân chứng!"
Hồng Côn Lạc dám phản bội gã, gã muốn Hồng Côn Lạc phải chết.
Dư Vô Dương cười ôn văn nhã nhặn, "Vậy làm phiền Thừa tướng đại nhân rồi."
"Cút ngay!" Hướng Tuyệt gạt những người hầu đang giữ gã ra, ánh mắt lạnh lùng, "Ta có kim bài miễn tử của tiên hoàng, chỉ cần ta không mưu phản, các ngươi ai cũng không thể bắt ta chết, ngay cả Dư Thịnh Tuyệt cũng không được!"
Ánh mắt Dư Vô Dương tối lại, "Nước Trình chiến bại rồi, gửi Quốc sư của họ đến tay Vạn tướng quân để bày tỏ thiện chí, nói cũng thật trùng hợp, vị Quốc sư này lại là một gương mặt quen thuộc."
Hướng Tuyệt lúc này sắc mặt đã khó coi đến tột độ, "Họ làm sao dám!"
Hướng Kính mang phương pháp bón phân đến nước Trình, nước Trình làm sao dám qua cầu rút ván như vậy?
Dư Vô Dương bước ra ngoài, binh lính áp giải Hướng Tuyệt theo sau.
Dư Vô Dương nói như thể đang trò chuyện, "Hướng Kính không có kim bài miễn tử, hắn ta phạm tội phản quốc, phải chịu ngũ mã phanh thây, nhưng nếu hắn ta có thể lập công chuộc tội, cũng có thể chết một cách thanh thản, ngươi đoán hắn ta sẽ dùng chuyện gì để chuộc tội?"
Hướng Tuyệt khẳng định "Nó sẽ không."
Dư Vô Dương cười như không cười nhìn gã, "Ngươi sẽ để hắn ta làm không?"
Hướng Tuyệt có kim bài miễn tử, chỉ cần gã không mưu phản thì dù người khác biết những binh lính đó là gã nuôi, gã cũng không chết.
Chẳng qua Hướng Tuyệt sẽ bị đày, cả đời không có khả năng làm lại từ đầu.
Nếu gã không nhận tội nuôi binh lính riêng, nhiều nhất gã chỉ bị giáng làm dân thường, với năng lực của Hướng Tuyệt, nếu muốn đông sơn tái khởi, cũng có thể.
Là bị đày hay làm dân thường, còn phải xem Hướng Tuyệt lựa chọn thế nào.
Hướng Tuyệt im lặng rất lâu, khàn giọng hỏi: "Đệ đệ ta khi nào về?"
Dư Vô Dương cười, "Nửa tháng sau sẽ đến Kinh thành."
Hướng Tuyệt không nói gì nữa.
-----
Sau khi Hướng Tuyệt bị giam, các quan viên phe Hướng Tuyệt đang định cứu Hướng Tuyệt, còn chưa kịp hành động đã bị tịch thu gia sản, tịch thu gia sản xong họ mới biết bằng chứng phạm tội của mình đã bị công khai.
Và những bằng chứng này, đều do Thừa Tuyển Doãn đưa ra.
Trên triều, Thừa Tuyển Doãn nhìn triều đình trống trải hơn nhiều, chỉ cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn vài phần.
Thật lòng mà nói, tất cả chuyện này phải kể đến công Hướng Muội.
Nếu không phải Hướng Muội tìm ra mật thất trong thư phòng, hắn làm sao có thể tìm được bằng chứng phạm tội của những quan viên này trong mật thất?
Chứng cứ xác thực, các quan viên ngay cả kêu oan cũng không dám, chỉ dám cầu xin Dư Thịnh Tuyệt tha mạng cho họ. Cũng có người muốn võ lực đối kháng, nhưng sau khi phát hiện binh lính Hướng Tuyệt nuôi đều bị nhổ cỏ tận gốc, họ hoàn toàn từ bỏ ý định.
Triều đình chấn động, Kinh thành cũng trong cơn mưa gió máu tanh.
Nửa tháng sau, lá cây chầm chậm rơi xuống đất, mọi chuyện đã định.
Hướng Tuyệt gửi một bức thư cho Hướng Kính, Hướng Kính liền khai ra tất cả, sau khi ký nhận tội trạng, hắn ta nhận được một lọ thuốc độc, hắn ta rưng rưng uống xuống, trước khi chết mơ hồ như quay về những ngày tháng cùng Hướng Tuyệt ăn xin.
Từ khi có ký ức, Hướng Kính đã đi ăn xin.
Ca ca bảo vệ hắn ta, nhường nhịn hắn ta, nuôi hắn ta.
Lúc đó họ mỗi ngày đều nghĩ cách làm sao lấp đầy cái bụng, cuộc sống tuy khổ, nhưng cũng thuần khiết.
Có lần, lão ăn xin thấy ca ca không có ở đó, muốn cướp bánh thô của hắn ta, hắn ta không chịu, bị đánh đến toàn thân đầy thương tích.
Lúc ca ca về, hắn ta khóc lóc trốn trong lòng ca ca kêu đau, ca ca ôm chặt hắn ta, một giọt nước mắt lăn xuống vai hắn ta.
Hắn ta khóc mệt ngủ thiếp đi, lúc tỉnh, ca ca toàn thân đầy thương tích xuất hiện trước mặt hắn ta, cười nói với hắn ta: "Ta giết hết bọn chúng rồi, đệ đừng khóc nữa."
Hướng Tuyệt ngã xuống nền địa lao lạnh lẽo, cười ngây dại, cười đến mắt đỏ hoe.
"Ca ca, ta đau quá..."
Trong địa lao u ám, giọng nói khàn khàn vang vọng rồi tan biến vào bóng tối.
-----
Ngày gia đình Hướng Tuyệt bị đày, Thừa Tuyển Doãn và Đường ca nhi đang ngồi trên lầu hai tửu lâu.
Bách tính ném lá cây thối vào Hướng Tuyệt, Hướng Tuyệt mặt không cảm xúc, không lên tiếng. Dường như cảm nhận được điều gì, gã ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, đối diện với mắt Thừa Tuyển Doãn.
Thừa Tuyển Doãn cười, ánh mắt Hướng Tuyệt âm trầm, như đang nói sớm muộn gã sẽ quay lại trả thù.
Khóe môi Thừa Tuyển Doãn nở nụ cười lớn hơn. Võ công Hướng Tuyệt không thấp, sự tự tin của gã đến từ viên 'Cố Linh Hoàn' trong lòng. Chỉ cần gã có thể trẻ lại, bắt được cơ hội liền có thể bỏ trốn. Bỏ trốn xong, Hướng Tuyệt đổi tên đổi họ, không sợ không có cơ hội báo thù.
Cũng vì thế, Hướng Tuyệt mới chọn viết thư bảo Hướng Kính 'phản bội' gã, đổi lấy cho Hướng Kính một cái chết thanh thản.
Đáng tiếc.
Nếu Hướng Tuyệt có Cố Linh Hoàn thật, gã có lẽ còn có cơ hội đông sơn tái khởi.
Đường ca nhi lo lắng hỏi: "Phu quân, mình tìm được Hướng Muội chưa?"
Hướng Muội không biết lấy tin từ đâu, lại bỏ trốn trước khi Thái tử đến bắt người.
Lúc y bỏ trốn còn mang theo thủ hạ, thủ hạ này hẳn là do y tự mình bồi dưỡng, không có quan hệ với Hướng Tuyệt.
Thừa Tuyển Doãn nghịch ngón tay thon dài của cậu, "Tôi thả Hướng Điền ra để tìm Hướng Muội rồi."
Hắn cố ý sai người tiết lộ tin tức của Hướng Muội cho Hướng Điền, Hướng Điền bây giờ bước đường cùng, chỉ có thể đi tìm Hướng Muội.
Đường ca nhi hơi thở phào nhẹ nhõm.
Hướng Muội từng xuống tay với một đứa trẻ như Tiểu Trúc Tử, nếu không bắt được Hướng Muội, lòng cậu không yên.
"Chủ tử." Kim xuất hiện trước mặt họ, "Tìm được Hướng Muội rồi."
Đường ca nhi mừng rỡ, "Người đâu?"
Kim đáp, "Chết rồi."
Đường ca nhi và Thừa Tuyển Doãn nhìn nhau, trong mắt không giấu được sự kinh ngạc.
Hướng Muội dù thế nào cũng không phải người dễ chết như vậy.
Thừa Tuyển Doãn hỏi, "Ai giết?"
Kim đáp, "Hướng Điền."
Hướng Điền này tuy vô dụng, nhưng hắn được Hướng Tuyệt nuôi dưỡng từ nhỏ, võ lực không thua người thường.
Hướng Muội là ca nhi, hồi nhỏ học cầm kỳ thi họa, tuy có tài năng, thông thạo mưu lược, nhưng lại không đánh lại Hướng Điền.
Đường ca nhi trong lòng không biết là mùi vị gì, cậu hỏi: "Hướng Điền đâu?"
Kim nói: "Chết rồi, uống thuốc độc tự sát."
Thừa Tuyển Doãn cau mày, "Không thể."
Kim đưa ra một lọ thuốc, "Đây là thứ tìm thấy bên cạnh Hướng Điền, tôi không biết là loại độc gì, lang trung cũng không ngửi ra."
Thừa Tuyển Doãn nhận lấy lọ thuốc, ngửi xong liền hiểu ra, "Đây là 'Cố Linh Hoàn'."
Đường ca nhi bừng tỉnh, ánh mắt vô cùng phức tạp.
"Phu quân, Hướng Muội và Hướng Điền e là không ngờ bản thân họ lại chết theo cách này."
Thừa Tuyển Doãn đặt lọ thuốc lên bàn, nhìn Kim đang quỳ trên đất không đứng dậy, hỏi: "Còn chuyện gì không?"
"Hồng Côn Lạc cũng chết rồi, chết rất thảm, giống hệt bị ác quỷ đòi mạng." Kim dừng lại, lại nói: "Trên người họ không có bất kỳ vết thương nào, cũng không phát hiện ra thuốc độc ở đâu."
Đường ca nhi chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, Thừa Tuyển Doãn nghĩ đến thứ hắn từng đọc qua trong Hỗn Độn Thiên Thư, dặn dò, "Đốt xác họ đi."
Hỗn Độn Thiên Thư từng ghi chép một loại bệnh, loại bệnh này là do ăn thịt người mà ra.
Trước đây thấy bộ dạng Hồng Ương, hắn đã có suy đoán này. Kim đáp lời, nhưng vẫn không động đậy.
Đường ca nhi nghĩ đến điều gì, "Xử lý xong những chuyện này, ngươi chuẩn bị sính lễ đi, ba ngày sau là ngày tốt, Hỏa và Hy ca nhi cùng xuất giá từ viện của ta."
Hỏa từ Dũng Chân Vương phủ gả đến Dũng Chân Vương phủ, còn Hy ca nhi từ Dũng Chân Vương phủ gả đến viện mới Hách Đa Dư mua.
Hách Đa Dư đã chuẩn bị đón Hy ca nhi về, Kim đoán là nghe ngóng được, nên mới sốt ruột.
Thừa Tuyển Doãn cười, "Lỗi của tôi, suýt quên mất chuyện này."
Kim bình thường luôn giữ vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc, lúc này trên mặt lại lộ ra nụ cười mừng rỡ, "Tạ Đại nhân, Chủ phu thành toàn!"
------
Ngày họ thành thân, Đường ca nhi mặc một thân hồng y, tôn lên vẻ đẹp rạng ngời. Thừa Tuyển Doãn ôm Đường ca nhi không cho cậu ra ngoài, "Đường ca nhi, sao em lại luôn đẹp như vậy? Còn tôi già rồi."
Đường ca nhi cười đẩy Thừa Tuyển Doãn, "Đừng có quậy nữa, chúng ta phải ra ngoài rồi."
Thừa Tuyển Doãn than dài một hơi, miễn cưỡng buông Đường ca nhi ra.
Bước ra ngoài, Cẩu Khốn vội vã đến, nói nhỏ vào tai Thừa Tuyển Doãn hai câu.
Đường ca nhi thắc mắc nhìn Thừa Tuyển Doãn, Thừa Tuyển Doãn cười, "Trên đời không còn Cố Linh Hoàn nữa rồi."
Đường ca nhi liền hiểu, "Gã ta cũng nhịn thật."
Nhịn đến khi rời xa Kinh thành, mới dám uống viên Cố Linh Hoàn 'cứu mạng' đó.
Thừa Tuyển Doãn khoác vai Đường ca nhi đi ra ngoài, hỏi: "Cha khi nào về?"
Nước Sở thấy nước Trình thất bại liên tiếp, hoàn toàn từ bỏ ý định liên thủ với nước Trình tấn công Dư Quốc.
Nhưng nước Sở có thể rút quân, nước Trình lại không thể dễ dàng rút quân.
Hai quân giao chiến, nếu nước Trình rút quân, chẳng phải là nhường đất cho Dư Quốc?
Để ngừng chiến, nước Trình phải dâng tiền dâng lương. Vạn Bách Phiếm thấy tình hình đã ổn, liền đồng ý yêu cầu ngừng chiến.
Thật ra không phải cha không muốn đánh tiếp, mà là đánh nhau chắc chắn sẽ hao binh tốn của, dù họ có thể chiếm được nước Trình, nếu nước Sở thừa cơ tấn công nước Trình, Dư Quốc đã kiệt sức vì chiếm nước Trình sẽ đối phó thế nào?
Trận chiến này, sớm muộn cũng phải dừng.
"Khoảng một tháng nữa." Thừa Tuyển Doãn nói, "Cữu cữu lại muốn ban thưởng cho tôi rồi, mấy ngày này tôi lên triều cứ thấy đồng liêu lườm lườm nguýt nguýt tôi."
"Trận chiến này có thể đánh nhanh như vậy, là nhờ những binh khí kỳ lạ của mình mà, Cữu cữu sao có thể không thưởng cho mình?" Đường ca nhi cười cong khóe mắt.
Thừa Tuyển Doãn rũ mắt, ánh mắt bất lực lại cưng chiều, "Những thứ đó nếu em thích, đều cho em hết."
Đường ca nhi cố ý hung dữ hỏi: "Mình không sợ có ngày em giận mình, đuổi mình ra khỏi nhà không còn gì sao?"
Thừa Tuyển Doãn đan mười ngón tay vào tay cậu, "Tôi có thể tịnh thân xuất hộ, nhưng bên cạnh phải có em."
"Mãi mãi phải có em."
Đường ca nhi mày mắt cong cong, nhìn hắn cười dịu dàng, "Được."
-------------------------------
Đường ca nhi không thất hứa, cho đến khi tóc mai bạc trắng, cậu vẫn luôn ở bên cạnh Thừa Tuyển Doãn.
Ngày cậu trút những hơi thở cuối cùng, Thừa Tuyển Doãn vẫn nắm tay cậu, canh bên giường, giọng khàn khàn, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng như thuở ban đầu.
Gương mặt Đường ca nhi đã đầy nếp nhăn, nhưng trong mắt Thừa Tuyển Doãn, cậu vẫn vô cùng xinh đẹp.
"Phu quân à..."
"Tôi đây."
"Mấy ngày này em thường mơ thấy mình chết, em canh bên mộ mình, canh đến khi em cũng chết luôn."
"... Ừm."
"Có một giọng nói hỏi em muốn ước nguyện gì, em đã nói... em muốn quay lại từ đầu."
Đường ca nhi nói rất chậm, mí mắt từ từ nhắm lại, "Muốn bảo vệ phu quân, muốn để phu quân sống tốt..."
"Em không hối tiếc."
"Phu quân, em sẽ đợi mình ở dưới đó..."
Đường ca nhi dần không còn tiếng nói, Thừa Tuyển Doãn nắm tay Đường ca nhi, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cậu.
"Em đi chậm thôi, đừng để ngã nhé."
"Em hễ đau là khóc, khóc đến vô lý, biết rõ tôi không nỡ thấy em rơi lệ, lại cứ khóc làm tôi đau lòng."
Hắn nói, "Tôi đến rồi, tôi đến đây."
Hắn như thường lệ nhét tay Đường ca nhi vào trong chăn, đứng dậy cởi áo ngoài, lấy bộ đồ liệm giấu dưới tủ ra mặc vào, uống chén trà độc đã nguội trên bàn, nằm xuống bên cạnh Đường ca nhi, đắp chăn cho cả hai rồi nắm chặt tay Đường ca nhi.
Lúc nhắm mắt, trên mặt hắn mang theo một nụ cười.
Hắn đã để Đường ca nhi đợi cả đời, làm sao nỡ để Đường ca nhi tiếp tục đợi hắn.
—Hết chính truyện—
【Lời tác giả】
Thân ái nhắc nhở: Có một phiên ngoại nhỏ ~
Truyện tiếp theo sẽ ra mắt 《Phu lang nũng nịu khiến người ta yêu》chủ thụ điền văn, xin ủng hộ!
Thôn Thiên Hợp có một hán tử chạy nạn đến, hán tử cao lớn chân dài, lông mày rậm mắt chim ưng, trời sinh vẻ ngoài khó chọc, cả thôn đều tránh xa hắn, chỉ có một ca nhi luôn ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn hắn, "Này, đến hợp tác làm ăn không."
Hán tử nhìn chằm chằm cổ họng ướt đẫm mồ hôi của cậu, ánh mắt tối lại, "Ừm."
*
Yêu Nhất Đồng là một ca nhi thân thể yếu ớt, tuyến lệ phát triển, đau là khóc ré lên.
Một sớm trùng sinh, cậu lại trở thành ca nhi... sống khổ nhất thôn Thiên Hợp.
Công: Khả năng động thủ cực mạnh hán tử thô kệch x Thụ: Ca nhi thiên tài đầu óc mít ướt nũng nịu
—---------------------------
Anne: Vậy là đã hết truyện rồi huhu. Mình sẽ nhớ Thừa ca và Đường ca nhi lắm. Đoạn sau truyện cũng hay nhưng mình vẫn thích lúc hai đứa này nghèo rách mồng tơi ở thôn Thiên Trùng nhất, cảm thấy rất ấm áp hihi. Cảm ơn những ai đã ghé qua và vote truyện ạ.
P/s: Truyện sau của tác giả nghe cũng dễ thương, để đọc thử TT_TT