Chương 23: Hũ tre
Cảnh Đường Vân nghe vậy thì hơi đỏ vành tai, chợt nghe tiếng gõ cửa từ ngoài vọng vào, cậu đứng dậy đi ra, hé cửa một khe nhỏ.
Thấy cậu ra mở cửa, Hách Đa Dư lập tức mừng rỡ, “Cuối cùng cũng tìm được hai người rồi!”
Cảnh Đường Vân bước hẳn ra ngoài, khép cửa lại, giải thích: “Trong sân có ca nhi chưa xuất giá.”
Đàm ca nhi vẫn chưa gả, cần giữ khoảng cách với người ngoài.
Mọi người khác khi làm việc cũng tự giác tránh xa bếp, một là để tránh hiềm nghi, hai là để không tiếp xúc quá nhiều với Thừa Tuyển Doãn mà sinh điều tiếng.
Hách Đa Dư gật đầu tỏ vẻ hiểu, nhưng vẫn sốt ruột hỏi: “Có thể mời Thừa huynh đệ ra một lát không?”
“Phu quân đang bận chế biến gia vị.” Cảnh Đường Vân suy nghĩ thoáng qua rồi nói tiếp, “Chuyện gia vị, huynh có thể bàn với tôi cũng được.”
Hách Đa Dư hơi ngẩn người. Đây là lần đầu tiên hắn thấy một ca nhi có thể làm chủ mọi việc. “Gia vị dùng hết rồi, bên các vị còn không?”
Dầu ớt và xốt mè còn hữu dụng hơn hắn tưởng, các món ăn hắn chế biến bằng hai loại gia vị ấy đều được hoan nghênh nồng nhiệt, nhưng cũng vì thế mà dùng hết rất nhanh. Lúc hắn còn đang mừng vì việc buôn bán khấm khá, nhà bếp đã chạy đến đòi thêm gia vị. Mà hắn thì đâu còn gì để đưa nữa. Đợi mãi Thừa Tuyển Doãn không đến tìm, hắn đành tự mình đến tận nơi.
“Không còn.” Cảnh Đường Vân nhìn vẻ mặt sụp xuống ngay tức thì của hắn, bèn nói tiếp, “Nhưng có thể tranh thủ làm gấp cho huynh một ít.”
Mắt Hách Đa Dư lập tức sáng lên, “Đa tạ!”
Cảnh Đường Vân bày bàn ghế dưới gốc đại thụ trước cổng, rót một bình trà mời hắn, “Huynh ngồi đây chờ một lát.”
Hách Đa Dư gật đầu lia lịa, ánh mắt không ngừng thúc giục cậu mau vào trong. Cảnh Đường Vân vừa bước vào sân, Thừa Tuyển Doãn đã bưng một nồi dầu ớt lớn từ bếp đi ra. Nhìn thấy cậu, ánh mắt hắn thoáng lảng tránh, “Đường ca nhi, sao em không vào phòng nghỉ ngơi?”
Cảnh Đường Vân nhìn thấy trán hắn ướt đẫm mồ hôi, bao nhiêu nỗi niềm trong lòng bỗng chốc hóa thành xót xa, cậu vừa nhờ người đem dầu ớt đi đóng vào hũ, vừa cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán hắn, “Phu quân nghỉ một lát đi, chuyện này để mình em lo.”
Thừa Tuyển Doãn vừa định mở miệng thì đã bị cậu ngắt lời, “Em không làm việc tay chân đâu.”
Thừa Tuyển Doãn thấy ánh mắt cậu chẳng lành, liền biết điều dừng lại, “Được rồi, vất vả cho mình rồi.”
Cảnh Đường Vân rót một chén nước nhét vào tay hắn, “Hách Đa Dư tới hối hàng, em để hắn chờ ngoài kia. Nồi này xem được bao nhiêu thì ưu tiên cho hắn trước nhé?”
Thừa Tuyển Doãn nghe vậy, cười đáp: “Mình quyết định là được.”
Lòng Cảnh Đường Vân chợt thấy ấm áp. Cậu biết phu quân cố ý rèn cho mình năng lực làm chủ gia đình. Tuy cậu cảm thấy hơi khác người, nhưng cũng không nỡ phụ lòng phu quân. Phu quân không để cậu động tay động chân, cậu chỉ có thể giúp đỡ bằng cách khác thôi.
Một nồi lớn dầu ớt cuối cùng đóng được ba mươi hai hũ tre, Ngưu thẩm và Hách thị cùng nhau mang ba mươi hũ ra ngoài. Hách Đa Dư thấy cửa mở, liền lao tới.
Cảnh Đường Vân nói: “Trong này có ba mươi hũ tre dầu ớt, huynh mang về dùng tạm.”
“Đóng gói mới hả?” Hách Đa Dư cầm một hũ lên xem ngắm trước sau, không tìm được chỗ mở, ngạc nhiên hỏi, “Cái này mở sao vậy?”
“Vặn ra.” Cảnh Đường Vân đích thân mở một hũ làm mẫu, khiến hắn sửng sốt, “Có thể như thế sao?”
Hắn không tiếc lời tán thưởng, “Tốt lắm! Thứ này quá tốt!”
Vừa rồi hắn lắc mạnh mà dầu ớt không tràn ra chút nào, đủ biết khả năng kín khí tuyệt vời thế nào. Thứ tốt thế này không chỉ dùng đựng gia vị đâu! Chỉ những công dụng hắn nghĩ ra ngay lúc này thôi đã nhiều không đếm xuể.
Cảnh Đường Vân nhìn ra được hắn đang tính toán gì, mỉm cười nói: “Những hũ tre này đều là do cậu của tôi làm, nếu huynh hứng thú thì có thể đến nhà họ Hùng ở thôn Đa Đậu tìm ông ấy.”
“Được, được!” Hách Đa Dư yêu thích không rời, lại hỏi: “Không có xốt mè sao?”
Cảnh Đường Vân chỉ đáp: “Huynh không kịp lấy đâu.”
Hách Đa Dư lập tức hiểu ý, chắp tay nói: “Mai tôi sai tiểu nhị đến lấy.” Hắn rút ra mười lượng bạc, “Tôi gửi trước tiền, cậu ghi lại giúp tôi lấy bao nhiêu, nếu không đủ thì báo trước cho tôi.”
Thừa Tuyển Doãn đã ưu tiên hàng cho hắn, hắn cũng phải thể hiện thành ý. Cảnh Đường Vân không từ chối.
Vì đang gấp nên Hách Đa Dư cưỡi ngựa đến, hắn sắp xếp xong gia vị rồi mới bất chợt hỏi: “Thừa huynh đệ có một người ca ca đúng không?”
Cảnh Đường Vân thẳng thắn: “Có, nhưng không thân.”
Hách Đa Dư bật cười ha hả: “Vừa nãy gã qua tìm tôi mượn ngựa, tôi không cho mượn.”
Lúc Thừa Đại Tài đến mượn ngựa, điệu bộ thì cao ngạo, rõ ràng chỉ muốn cưỡi đi khoe khoang, vậy mà lại nói năng hết sức văn vẻ, hết lý do này tới lý do khác. Hách Đa Dư chẳng buồn nghe, kiếm cớ đuổi khéo đi.
Khóe môi Cảnh Đường Vân khẽ cong lên một độ cong kín đáo: “Vậy thì tốt.”
Thấy cậu cười không hề che giấu, Hách Đa Dư cuối cùng cũng yên tâm mà rời đi. Ban nãy lỡ miệng từ chối Thừa Đại Tài, hắn còn hơi thấy hối hận, giờ xem ra phán đoán của hắn không sai, Thừa Đại Tài không cùng một loại người với Thừa Nhị.
Cảnh Đường Vân vừa định quay lại sân, chưa kịp đẩy cửa thì cửa đã mở. Hách thị cõng thứ gì đó đi ra, nhìn thấy cậu thì cười bảo: “Thừa Nhị bảo con quay về nghỉ ngơi đi, đừng quá mệt.”
Cảnh Đường Vân nghi hoặc nhìn cái sọt sau lưng, Hách thị giải thích: “Thừa Nhị bảo tôi đem chỗ mè này đi xay thành bột.”
Trong sân không có cối đá, phải ra gốc đa đầu thôn để xay. Cảnh Đường Vân hơi sững lại. Mè này bị khét rồi, còn xay thành bột làm gì? Chẳng lẽ phu quân lại nghĩ ra món mới?
Cậu nghĩ ngợi, xoay người đi ra ngoài, phải đi mua một cái cối đá về thôi. Muốn làm xốt mè rang thì phải xay mè thành bột. Mà cối đá trong thôn là đồ dùng chung, đâu thể cứ đến đó mãi được.
Trời đã tối đen, Cảnh Đường Vân nằm trên giường xoa bóp cho Thừa Tuyển Doãn: “Phu quân, mình định dùng mè khét để làm món gì mới vậy?”
“Làm chè mè đen.” Thừa Tuyển Doãn nắm lấy tay cậu, “Chỉ có lớp đáy nồi bị khét, lớp mè bên trên còn nguyên.”
Nhưng dù sao cũng đã bị ảnh hưởng mùi vị, không thể làm xốt mè được, nên hắn mới nghĩ đến món chè mè. Hắn nói: “Chè mè đen ăn no bụng, lại dễ làm, không cần phải giấu công thức.”
Chè mè vừa rẻ vừa dễ bảo quản, cách làm cũng đơn giản. Nhà họ chỉ nhận mè loại tốt. Những hạt mè chất lượng kém thì chẳng ai lấy, nếu tận dụng được, cũng coi như giúp được vài hộ nghèo trong thôn có cái mà sống qua ngày.
Cảnh Đường Vân mỉm cười: “Em biết rồi.” Cậu hiểu ý phu quân mình.
____________________
Chưa đến sáng, Thừa Tuyển Doãn đã bị tiếng gõ cửa lẻ tẻ đánh thức.
Lông mi Đường ca nhi khẽ run, trông như sắp tỉnh, hắn vội bịt tai cậu lại, thấp giọng dỗ: “Ngoan, ngủ thêm chút nữa.”
Đường ca nhi rúc vào ngực hắn, lại ngủ tiếp.
Thừa Tuyển Doãn nhẹ tay nhẹ chân ngồi dậy, nhét quần áo của cậu vào trong chăn cho ấm, rồi xoay người nhanh chóng bước ra ngoài, kịp lúc mở cửa trước khi người bên ngoài lại gõ tiếp.
Trước cửa có bốn năm người, trông không phải cùng một nhóm. Vừa thấy hắn ra, ai nấy đều nhích tới, chen lấn đẩy nhau chỉ để đến trước mặt Thừa Tuyển Doãn.
“Chủ tiệm Thừa, tôi muốn bàn chuyện hợp tác làm ăn với nước xốt nhà huynh!”
“Chủ tiệm Thừa, tôi tới trước! Ông Vương, ông đừng chen vào!”
“Rõ ràng là tôi tới trước!”
Một đám người ăn mặc lụa là sáng sớm chen nhau náo loạn trước mặt Thừa Tuyển Doãn, mặt đỏ bừng, dáng vẻ chẳng ra thể thống gì.
Thừa Tuyển Doãn nhẹ gõ vào cánh cửa sau lưng, đám người lập tức ngoảnh đầu nhìn.
Hắn chỉ vào trong, hạ giọng nói: “Phu lang tôi còn đang ngủ.”
Mọi người sững lại, im bặt không dám ồn ào.
Thừa Tuyển Doãn bước ra, đóng cửa lại kín mít rồi mới nheo mắt nói: “Muốn mua xốt à? Được thôi.”
Ai nấy đều mừng rỡ, Thừa Tuyển Doãn nói tiếp: “Xếp hàng, ai đến trước thì được trước.”
Ông chủ Vương lập tức lao lên đầu tiên: “Phần còn lại tôi lấy hết!”
Các chủ tiệm khác lập tức đỏ mắt, suýt nữa xông vào xé ông ta tại chỗ.
Tìm được Thừa Tuyển Doãn đâu phải dễ, ai cũng thức trắng đêm canh ở đây chỉ để mua được nước xốt. Thế mà lão Vương này lại định ôm trọn hết? Thế thì mấy người còn lại mua gì? Chẳng phải mất công chờ cả đêm sao?
Thấy đám người sắp cãi nhau nữa, sắc mặt Thừa Tuyển Doãn sa sầm, đang định nói không bán nữa thì cánh cửa phía sau bỗng mở ra. Đám người lập tức khựng lại, thấy sắc mặt âm trầm của Thừa Tuyển Doãn thì nuốt nước miếng đầy chột dạ.
Xong rồi, thật sự đánh thức người ta rồi.
Cảnh Đường Vân quét mắt lướt qua họ một lượt, đưa giấy bút cho Thừa Tuyển Doãn, cất giọng nhàn nhạt: “Ghi danh từng người, mỗi người không được quá năm mươi hũ.”
Không ai nhúc nhích, vì nghĩ rằng một ca nhi thì nói có là gì. Sắc mặt Thừa Tuyển Doãn lạnh xuống: “Còn không nghe thấy sao?”
Ông chủ Vương lập tức dúi năm mươi lượng bạc vào tay Cảnh Đường Vân: “Bốn mươi hũ dầu ớt, mười hũ tương mè.” Vừa nói vừa lén nhìn Thừa Tuyển Doãn, thấy hắn cúi đầu ghi số vào sổ, y mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy thấy khó tin, nhưng xem ra người quản lý nhà này thật sự là ca nhi!
“Dầu ớt và xốt tương mè, mỗi hũ năm mươi văn, ông đưa dư tiền rồi.”
Cảnh Đường Vân vừa nói vừa trả lại tiền thừa, ông chủ Vương suýt không tin vào tai mình: “Mỗi hũ chỉ năm mươi văn?!”
Y cứ tưởng đồ hiếm thế này, ít nhất cũng phải một lượng một hũ. Y ngẩn ra, hỏi: “Nặng bao nhiêu?”
“Ba cân.” Cảnh Đường Vân mỉm cười, “Chúng tôi muốn làm ăn lâu dài.”
Dầu ớt với xốt mè dẫu có quý hiếm thì cũng chỉ là gia vị. Mục tiêu của phu quân là để mọi nhà đều có thể dùng được, giá tất nhiên không thể cao.
Đám người hít một hơi khí lạnh, đúng là rẻ đến không tưởng.
“Tôi lấy năm mươi hũ dầu ớt!”
“Tôi ba mươi hũ xốt mè, hai mươi hũ dầu ớt!”
“Tôi trả thêm tiền, có thể lấy nhiều hơn không?!”
Mọi người gào lên: “Cút!”
Khi mặt trời đã lên cao, từng chiếc từng chiếc xe ngựa chầm chậm rời khỏi thôn Thiên Trùng, khiến dân làng nhìn theo không ngớt.
“Chắc lại tới bàn chuyện làm ăn với Thừa Nhị đấy.”
“Hôm qua vừa có một người cưỡi ngựa tới, hôm nay lại có mấy xe ngựa nữa, khiếp thật.”
Thôn Thiên Trùng trước đây cả năm cũng chẳng có mấy xe ngựa vào làng, mấy hôm nay lại tới tấp như vậy.
“Thừa Nhị thật sự sắp phát tài rồi.”
Có người ghen ghét nói: “Phát tài gì chứ? Thừa Nhị gian manh xảo quyệt lại thích đánh người, ai biết được chỗ tiền đó kiếm từ đâu ra?”
Lão độc thân trong thôn cười khẩy: “Chuyện này chắc chỉ có mấy người các anh tin thôi. Mấy người quên lúc nhỏ Thừa Nhị từng được tiên sinh khen là thần đồng à?”
“Nghe nói đúng là có chuyện đó.”
“Mà này lão độc thân, ông nói vậy là có ý gì?”
Lão độc thân thần thần bí bí nói: “Tôi kể cho mà nghe, nhưng đừng nói cho ai khác đấy nhé.”
Mọi người vội vây quanh, gật đầu lia lịa.
Ánh mắt lão xa xăm: “Chuyện của Thừa Nhị ấy mà…”
(*)Chè mè đen hoặc súp mè đen có tên Hán Việt là Chí ma hồ (芝麻糊)", trong đó, chí ma là "mè", còn hồ là chỉ những món được nấu đến khi có dạng nhuyễn, nát (như hồ dính vậy). Đây là một món tráng miệng phổ biến của người Trung Quốc, tốt cho tiêu hoá, mượt tóc. Nguyên liệu của món này gồm: hỗn hợp bột mè đen (vừng đen), bột gạo (hoặc bột sắn), nước lọc, đường trắng, có thể thêm nước cốt dừa.