Vừa qua giờ Ngọ, Hách thị hồn bay phách lạc đi vào, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía bếp với ánh mắt phức tạp. Đàm ca nhi cũng đi vào, cũng giống như Hách thị, trong mắt mơ hồ lộ ra chút áy náy. Cảnh Đường Vân nhận ra có gì đó không đúng, cậu đặt kim chỉ xuống hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đàm ca nhi hỏi ngược lại: “Thừa Nhị có từng đánh em chưa?”
Lời còn chưa dứt, Hách thị đã phản bác: “Sao có thể chứ!”
“Cũng đúng.” Đàm ca nhi lẩm bẩm, “Vậy trước đây đúng là mọi người đều đã hiểu lầm Thừa Nhị rồi.”
Ngưu thẩm với mặt mày khó coi bước vào: “Trước đây ta đã không ưa nổi Thừa Đại Tài, không ngờ hắn lại làm chuyện tệ hại đến vậy, đúng là hại Thừa Nhị cả một đời.”
Trong nhóm làm thuê còn có Nam thị, là một quả phụ trong thôn. Nàng ta xinh đẹp nhưng mệnh khổ, còn nhỏ đã bị cha mẹ bán đi để xung hỉ. Ai ngờ ngày thành thân thì trượng phu qua đời, nhà chồng cho nàng là điềm xui, đuổi thẳng ra khỏi cửa. Lý chính thấy đáng thương, bèn cấp cho một căn nhà rách nát tránh mưa gió.
Bình thường nàng ta luôn né tránh thị phi, chỉ cúi đầu làm việc, rất ít nói chuyện. Lần này lại mở miệng: “Thừa Đại Tài thật không xứng làm người đọc sách!”
Ánh mắt Cảnh Đường Vân khẽ lóe sáng, rồi đứng dậy nói:“Em ra ngoài chăn bò một lát.”
Cậu dắt bò con ra bờ suối. Nước suối trong veo, bò con cúi đầu uống nước, còn cậu thì ngẩn người nhìn bóng mình phản chiếu trong làn nước.
Một giọng nói chua chát vang lên sau lưng: “Đường ca nhi, nghe nói chưa? Đã có người muốn mai mối cho Thừa Nhị rồi đấy, mà lại là tiểu thư nhà lành chính gốc.”
Cảnh Đường Vân quay đầu nhìn lại, mặt không biểu cảm, không nói một lời.
Cảnh Mỹ Hạnh cho rằng cậu đã hoảng loạn, đắc ý cười lạnh: “Sao không nói gì? Không phải trước giờ huynh luôn tin rằng Thừa Nhị sẽ không bỏ mình sao?”
Cảnh Đường Vân đỏ hoe mắt: “Liên quan gì đến cô?”
“Nếu giờ huynh quỳ xuống cầu xin tôi, tôi vẫn có thể giúp huynh.” Cảnh Mỹ Hạnh kiêu ngạo ngẩng cao đầu, trong mắt đầy ác ý.
Cảnh Đường Vân cắn chặt môi, nghiến răng: “Cút đi!”
Cảnh Mỹ Hạnh chẳng những không giận, ngược lại còn có cảm giác hả hê như vừa được báo thù.
“Đường ca nhi, em đang làm gì ở đây?” Thừa Tuyển Doãn bước tới vội, nét mặt tối sầm. Đường ca nhi tái mặt hoảng hốt, cúi gằm xuống, giọng run run: “Tôi… tôi đang trông bò.”
“Tôi có bảo em ra trông bò đâu?” Thừa Tuyển Doãn một tay túm lấy cổ áo Đường ca nhi, giật phăng lên, “Về với tôi ngay!”
Đường ca nhi sợ đến co rúm người, chẳng dám hé môi nửa lời.
Cảnh Mỹ Hạnh mím môi, miệng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
Quả nhiên là như vậy.
Thừa Tuyển Doãn hoàn toàn không ưa Đường ca nhi.
“Đường ca nhi, đây là cơ hội cuối cùng của huynh.”
Nếu có thể, cô ta cũng không muốn dễ dàng buông tha Cảnh Đường Vân.
Từ nhỏ cô ta đã nhận ra thôn Thiên Trùng nghèo khổ biết bao. Cô ta hận cái xuất thân thấp kém của mình, muốn rời khỏi nơi này, muốn gả vào nhà quyền quý, muốn trở thành người trên cơ người khác.
Mà công thức làm tương xốt chính là tấm vé thông hành để cô ta gả vào nhà giàu. Cô ta muốn thông qua Cảnh Đường Vân để lấy được công thức. Nhưng nếu Cảnh Đường Vân không biết điều, cô ta cũng không thiếu cách khác.
Cảnh Đường Vân khựng lại, quay đầu nhìn Cảnh Mỹ Hạnh, ánh mắt kiên định: “Tôi không cần!”
Cảnh Mỹ Hạnh tức đến bật cười: “Đường ca nhi, là huynh ép tôi đấy.”
Cảnh Đường Vân không trả lời, vì lúc ấy cậu đã bất ngờ bị Thừa Tuyển Doãn kéo đi. Thừa Tuyển Doãn mặt đen như than, sải bước kéo cậu vào nhà. Người trong sân đưa mắt nhìn nhau đầy khó hiểu.
Đàm ca nhi hỏi: “Sao thế nhỉ?”
Hách thị bặm môi: “Đừng lo linh tinh, chẳng có gì đâu.”
Nam thị liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, rồi lại cúi đầu tiếp tục công việc.
Bên trong, Thừa Tuyển Doãn cúi đầu, tựa trán lên vai Cảnh Đường Vân, giọng oán trách: “Đường ca nhi, em làm khó tôi quá.”
Cảnh Đường Vân vuốt mái tóc đen nhánh của hắn: “Phu quân diễn rất tốt mà.”
Thừa Tuyển Doãn ngẩng đầu, nhẹ nhàng vuốt khóe mắt ửng đỏ của cậu: “Là vì cô ta mà khóc, hay vì tôi?”
Dù là vì ai, cũng khiến lòng hắn không yên.
Cảnh Đường Vân ấn đầu hắn xuống: “Nước mắt em chỉ rơi vì phu quân thôi, tất nhiên là vì phu quân mà khóc.”
Thật ra cậu khóc chỉ để cho Cảnh Mỹ Hạnh thấy thôi.
Cậu muốn làm rõ những lời vu khống với phu quân, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Cảnh Mỹ Hạnh tự đến khai, mang cơ hội đến, cậu sao có thể không nắm lấy?
Thừa Tuyển Doãn cảm nhận lực ấn trên đầu càng lúc càng mạnh, u oán hỏi: “Đường ca nhi, tôi còn phải ra ngoài gặp người ta đấy, em có thể nhẹ tay chút không?”
Cảnh Đường Vân cười híp mắt: “Không sao đâu.”
Cậu thả mái tóc đen nhánh xuống, khuôn mặt tươi cười như hoa: “Em sẽ đi cùng mình.”
Thừa Tuyển Doãn mang đầu tóc rối như ổ chim, nhìn người gây ra tất cả, lại cảm thấy... động lòng một cách không biết xấu hổ.
Cảnh Đường Vân thật đẹp, đẹp đến mức hắn chỉ muốn giấu cậu đi, không để ai nhìn thấy.
Hách thị dù miệng nói đừng lo, nhưng lòng vẫn không yên, hết lần này đến lần khác ngó về phía phòng trong. Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra.
Tóc Cảnh Đường Vân xõa tung, đuôi mắt đỏ ửng, mím môi như thể chịu uất ức rất lớn.
Hách thị giật nảy mình đứng bật dậy.
Thừa Nhị ra tay đánh Đường ca nhi rồi sao?
Sao có thể thế được?
Y đang định xông đến nói lý lẽ thay cho Đường ca nhi thì thấy Thừa Tuyển Doãn cũng bước ra, đầu tóc rối bù, mặt đen thui, trông còn thảm hại hơn cả Cảnh Đường Vân.
Hách thị lặng lẽ ngồi xuống, nhắm mắt làm ngơ.
Cảnh Đường Vân nhìn thì mềm mại yếu ớt, ai ngờ đánh nhau cũng chẳng vừa.
Đàm ca nhi trợn tròn mắt, chỉ cảm thấy Cảnh Đường Vân thật đúng là biết gây sốc. Một ca nhi sao lại có thể đánh nhau với trượng phu của mình? Như vậy sẽ bị bỏ ngay mất thôi. Cậu ta lo đến mức chẳng làm nổi việc gì nữa.
Nam thị nhìn Thừa Tuyển Doãn mặt mày u ám đi về phía nhà bếp, khẽ nhíu mày, trong mắt hiện rõ vẻ lo lắng.
Không khí trong sân trầm hẳn xuống, ngay cả Đàm ca nhi bình thường hoạt bát nhất cũng im thin thít.
Tiểu nhị của quán ăn Đa Dư đến lấy hàng, Cảnh Đường Vân đưa cho hắn ba mươi hũ tương mè, còn lấy thêm hai hũ chè mè đưa kèm: “Chỉ cần pha với nước nóng là dùng được ngay.”
Tiểu nhị ghi lại cẩn thận, lúc rời đi còn đặt thêm năm mươi hũ dầu ớt và năm mươi hũ tương mè, hẹn năm ngày sau quay lại lấy.
Sau khi tiểu nhị rời đi, Mạc Nhị đến, Cảnh Đường Vân đưa cho y năm hũ tương mè và năm hũ dầu ớt đã để riêng sẵn, lại còn tặng thêm một hũ chè mè.
Mặc Nhị cẩn thận xếp hàng vào gùi tre. Cảnh Đường Vân hỏi: “Huynh định bao giờ ra huyện bày sạp?”
“Không vội.” Mạc Nhị hơi khựng tay, ánh mắt thoáng trầm xuống: “Đợi thêm một thời gian nữa đi.”
Cảnh Đường Vân hơi nhíu mày, nhưng cũng không hỏi thêm.
Hoàng hôn dần buông, Cảnh Đường Vân bảo mọi người về sớm, tránh đi ban đêm nguy hiểm.
Đàm ca nhi cứ chần chừ mãi, đợi mọi người đi hết mới kéo Cảnh Đường Vân ra góc sân cách xa nhà bếp, thì thầm nói: “Đường ca nhi, sao cậu lại có thể ra tay với Thừa Tuyển Doãn? Huynh ấy là trượng phu của cậu mà.”
Cảnh Đường Vân không vội biện minh, chỉ nhẹ nhàng hỏi lại: “Vì sao tôi lại không thể?”
Đàm ca nhi khựng người, như chợt hiểu ra điều gì đó.
Phụ thân và cha của Cảnh Đường Vân đã mất sớm, mà Cảnh Nhị và Lâm thị thì tuyệt đối sẽ không dạy cậu mấy chuyện này.
Trong mắt Đàm ca nhi hiện lên sự thương cảm: “Cảnh Đường Vân, bọn mình là ca nhi, sau khi xuất giá không thể trái lời trượng phu, càng không thể ra tay với trượng phu. Nếu không, trượng phu sẽ có lý do để bỏ mình đấy.”
Vốn dĩ thân phận ca nhi ở nước này đã thấp kém nhất, một ca nhi bị bỏ thì sẽ bị thiên hạ khinh thường, dù có quay về nhà mẹ đẻ cũng chẳng được đối xử tử tế.
Chắc không ai nói cho Cảnh Đường Vân biết những điều này, nên cậu mới phạm phải sai lầm lớn như thế.
Nếu thật sự bị bỏ, e là nhà họ Cảnh cũng sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà mất.