Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 25

Chương 25: Thanh danh

 

Cảnh Đường Vân cau mày, tuy trước giờ chưa từng ai nói mấy lời đó với cậu, nhưng bản thân cậu trước kia cũng từng chịu ảnh hưởng từ người ngoài mà nghĩ như thế.

 

Nhưng khoảng thời gian này, chịu ảnh hưởng từ phu quân, cậu dần cảm thấy như vậy là không đúng.

 

"Như vậy là không công bằng."

 

Phu quân tuy chưa từng nói với cậu, nhưng hắn yêu cậu, tôn trọng cậu. Phu quân luôn đặt cậu ở vị trí bình đẳng, từng bước từng bước dẫn dắt cậu học cách tôn trọng chính mình.

 

Cậu nhận ra, đây mới là mối quan hệ đúng đắn giữa phu phu, cái gọi là "ca nhi thấp kém, trượng phu tôn quý" mà người ta vẫn truyền tai nhau căn bản là sai lầm.

 

"Tôi biết điều đó không công bằng," Đàm ca nhi thở dài nói, giọng đầy chân thành, "nhưng thế đạo này vốn dĩ đã như vậy."

 

"Nếu thế đạo là vậy, thì tôi phải cúi đầu thuận theo nó sao?" Cảnh Đường Vân hỏi lại, "Tại sao bọn mình không thể trở thành một ca nhi khác biệt, không bị xiềng xích của thế đạo trói buộc, mà nỗ lực sống vì chính mình?"

 

Đồng tử của Đàm ca nhi khẽ mở to, trong lòng chấn động dữ dội.

 

"Ca nhi không kém gì nam nhân. Giờ mấy huynh mỗi ngày kiếm được bao nhiêu tiền, chẳng phải cũng chẳng kém cạnh ai?" Cảnh Đường Vân lại hỏi, "Dù có bị bỏ, thì ca nhi thật sự không thể sống nổi một mình sao?"

 

Đàm ca nhi mơ hồ rời khỏi sân, lúc về nhà thì ngồi trên giường, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, ánh mắt dần trở nên sáng rõ.

 

Phải rồi, ca nhi thì có gì thua kém nam nhân chứ?

 

Ngày hôm sau, khắp thôn Thiên Trùng đều truyền tai nhau chuyện Đường ca nhi và Thừa Tuyển Doãn cãi nhau, thậm chí còn đánh nhau.

 

Lương thị từ sáng sớm đã tới gõ cửa, vừa vào nhà với dáng vẻ bề trên đã trừng mắt quát Cảnh Đường Vân: "Đồ vô dụng! Không biết rót cho ta ly nước à?"

 

"Bà không có tay sao? Sao lại bắt Đường ca nhi rót?" Thừa Tuyển Doãn lập tức kéo Cảnh Đường Vân vào lòng, che chở.

 

Lương thị thấy Thừa Tuyển Doãn bảo vệ Cảnh Đường Vân như vậy thì ngạc nhiên hỏi: "Không phải hai ngươi cãi nhau rồi à?"

 

Thừa Tuyển Doãn không trả lời câu hỏi, chỉ thản nhiên hỏi lại: "Nương đến đây có việc gì?"

 

"Tất nhiên là có chuyện!" Lương thị chỉ tay ra ngoài cửa nói: "Nghe thử coi bên ngoài người ta đang chửi anh con thế nào! Con không định nói đỡ cho nó câu nào à?"

 

Bà ta nhìn thấy Thừa Tuyển Doãn sau khi tách hộ sống ngày một tốt, lòng như có người dùng gậy quấy tung lên, bực bội đến mất ngủ suốt đêm.

 

Bà ta hận vì người kiếm được tiền không phải là Thừa Đại Tài, hận vì Thừa Tuyển Doãn rõ ràng biết cách kiếm tiền lại cứ chờ đến khi phân gia mới đem ra dùng, hận vì Thừa Tuyển Doãn ăn cây táo rào cây sung, không mang tiền về phụng dưỡng bà ta.

 

Vài ngày trước, bà ta còn nằm mơ tính cách dụ dỗ Thừa Tuyển Doãn giao hết tiền ra, nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị lý chính cảnh cáo đến mức đành phải tạm gác suy nghĩ đó lại.

 

Tưởng rằng nhẫn nhịn thêm một thời gian nữa, ai ngờ hôm qua vừa nghe đám người trong thôn đàm tiếu như vậy, bà ta không nhịn nổi nữa. Tiền có thể để Thừa Tuyển Doãn giữ tạm, nhưng tiếng xấu đổ lên đầu Thừa Đại Tài thì bà ta không chịu được!

 

Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn sâu thẳm: "Tôi tại sao không giải thích, chẳng lẽ nương không rõ?"

 

Hồi hắn bắt đầu thể hiện năng khiếu học hành vượt xa Thừa Đại Tài, Lương thị đã không muốn hắn tiếp tục đi học nữa. Trước đây hắn không hiểu tại sao, nếu bà ta không muốn thì không cấm hắn ngay từ đầu, sau này hắn mới nhận ra: Lương thị cho hắn đi học là bị ép buộc.

 

Khi mẹ ruột hắn giao phó hắn cho Lương thị, đã để lại đủ tiền bạc, dặn dò kỹ càng rằng nhất định phải cho hắn đi học.

 

Lương thị chỉ là một phụ nữ quê mùa, cả đời chưa từng thấy nhiều tiền như thế, nhưng cũng đủ thông minh để đoán ra thân phận mẹ ruột hắn không đơn giản. Vì sợ người thân của hắn tìm tới, mấy năm đầu bà ta đối xử với hắn rất tốt.

 

Nhưng theo thời gian, thấy chẳng ai đến tìm, cũng chẳng moi thêm được lợi ích gì, thái độ của bà ta dần lạnh nhạt.

 

Sau khi nghe mấy lời đồn trong thôn rằng Thừa Đại Tài chẳng bằng Thừa Nhị, Lương thị liền nghiến răng, mặc kệ để Thừa Đại Tài mang tiền đi đút lót đám lưu manh trong thôn tung tin đồn, lấy đó làm cớ ngăn cản hắn tiếp tục việc học.

 

Lương thị nhìn vào đôi mắt đen láy sâu thẳm của hắn, lòng lạnh buốt từng cơn.

 

"Con... con nói gì đó, ta nghe không hiểu."

 

Thừa Nhị... không thể nào biết những chuyện đó được, không thể nào!

 

"Ta... ta về trước đây."

 

Bà ta không dám nhìn Thừa Tuyển Doãn thêm lần nào nữa, lảo đảo đứng dậy bước ra ngoài, thần sắc rõ ràng đầy chột dạ và hoảng loạn. Hồn bay phách lạc mà về đến nhà, chỉ thấy trước cửa đã có một đám người vây lại bàn tán xôn xao.

 

"Làm gì đấy? Tụ tập trước cửa nhà ta làm gì hả?"

 

Bà ta vừa lớn tiếng la hét vừa xông đến, lại thấy ánh mắt của đám người vây quanh đầy vẻ hả hê xen lẫn khinh bỉ, trong lòng bất giác thắt lại.

 

"Ối chà, bà còn chưa biết à?" Bà mối Nhiên vừa cười vừa nói đầy vẻ chế giễu: "Nhà họ Mộc từ hôn rồi! Chuyện Đại Tài nhà bà làm với Mộc Trắc trên núi cũng bị phanh phui hết rồi đấy!"

 

Trước kia Lương thị từng nhờ bà mối tìm một mối tốt cho Thừa Đại Tài, hứa nếu thành sẽ trả mười lượng bạc làm tiền tạ ơn. Kết quả bà ta tốn bao nhiêu công sức mới tìm được một gia đình ưng ý, Lương thị lại quay ra nói Thừa Đại Tài đã đính hôn với Vân ca nhi rồi, thế chẳng phải đem bà ta ra làm trò cười sao?

 

Giờ đây bà ta nói đầy ác cảm: "Một kẻ đọc sách mà lòng dạ độc ác, tính kế cả đệ đệ ruột thì thôi đi, lại còn lấy oán báo ơn, suýt nữa hại chết Mộc Trắc!"

 

Hôm qua vẫn còn nhiều người nghi ngờ chuyện Thừa Đại Tài bôi nhọ thanh danh của Thừa Nhị, nhưng hôm nay chuyện Mộc Trắc vừa lan ra, ai nấy cũng đều tin sái cổ.

 

Hóa ra Mộc Trắc lên núi là do Thừa Đại Tài rủ rê, đến khi gặp lợn rừng, gã lại đẩy Mộc Trắc ra làm bia đỡ đạn, lúc Mộc Trắc mất tích thì còn giả vờ ngất xỉu, đóng cửa không ra ngoài, đúng là thứ lòng lang dạ sói!

 

Lương thị nghe tiếng người ta chỉ trích rào rào xung quanh, mắt tối sầm, thở không lên nổi, ngã lăn ra đất bất tỉnh.

 

 

Lúc Thừa Tuyển Doãn hay tin, hắn lập tức kéo Cảnh Đường Vân mang theo thịt và một giỏ trứng mua từ Mạc Nhị đến trước cửa nhà họ Thừa, gõ cửa và đem đồ đặt xuống trước mặt tất cả mọi người.

 

Trước khi rời đi, Cảnh Đường Vân còn đưa cho Thừa Uông một túi tiền: "Cha, đây là ba trăm văn tháng này, cha cầm mua thuốc cho nương nhé."

 

Thừa Uông đang tức giận đùng đùng, vừa nghe đến ba trăm văn liền hất tay cậu ra:
"Ba trăm văn? Các người đang bố thí cho ăn mày đấy à?!"

 

Mấy trăm đồng tiền đồng rơi loảng xoảng đầy đất, một miếng bạc vụn màu trắng lăn lông lốc đến bên chân Đường ca nhi, phản chiếu ánh sáng trắng yếu ớt dưới ánh mặt trời.

 

Đám hàng xóm hóng chuyện đều sững sờ. Không phải nói là ba trăm văn sao? Sao lại có cả bạc?

 

Ánh mắt Cảnh Đường Vân u ám, cúi xuống nhặt miếng bạc lên, giọng nhẹ như gió thoảng: "Là lỗi của tôi, là tôi tự ý."

 

Thừa Tuyển Doãn giận đến giọng trầm xuống: "Đường ca nhi, thôi, mình đi."

 

Hai người sóng vai rời đi, đám người xung quanh cuối cùng cũng hiểu ra.

 

"Thừa Nhị đúng là vẫn nhớ đến Lương thị, dù trong lòng có giận cũng không nỡ bỏ mặc họ."

 

"Thừa Nhị là đứa tốt bụng, Thừa Uông với Lương thị đối xử với nó như thế mà nó còn nghĩ cho mặt mũi của Thừa Uông."

 

Cảnh Đường Vân bảo là ba trăm văn, là vì sợ Thừa Uông giận mà không chịu nhận.

 

Ai ngờ kết quả lại hoàn toàn ngược lại.

 

Thừa Uông khi nhìn thấy miếng bạc thì cả người chết lặng, nhưng tiền đã do lão ta vung ra, lại có bao nhiêu người đứng nhìn, lão dù muốn cũng không thể cúi đầu xuống nhặt lại.

 

Lão tưởng Cảnh Đường Vân sẽ nhặt từng đồng đưa lại, không ngờ cậu chỉ nhặt mỗi miếng bạc rồi bỏ đi. Lão tức đến run tay, nhưng bị người vây xem bao quanh nên đành phải nhẫn nhịn.

 

Đám người tụ tập trước cửa thấy hết trò để xem thì định tản ra, lại có người đột nhiên hỏi: "Khoan, hồi nãy là Đường ca nhi lấy tiền ra đúng không?"

 

Tất cả im lặng.

 

Chỉ chốc lát sau, một vòng tranh luận mới lại nổ ra.

 

___________________

 

Cảnh Đường Vân và Thừa Tuyển Doãn dắt tay nhau quay về, đi đến đâu cũng gặp người làng tươi cười chào hỏi, vài gã hán tử thật thà còn tiến đến xin lỗi, nói rằng lúc trước hiểu lầm Thừa Tuyển Doãn.

 

Thừa Tuyển Doãn trên đường cười suốt, Cảnh Đường Vân bên cạnh len lén nhắc nhở: "Thu lại chút đi, phu quân."

 

Đừng quên bọn mình vừa bị Thừa Uông 'đuổi ra khỏi nhà' đấy.

 

Thừa Tuyển Doãn vội thu lại nét cười. Hắn tuấn tú, dáng người cao lớn, mấy cô gái trong thôn chưa gả thấy hắn từ xa liền đỏ mặt thẹn thùng. Cảnh Đường Vân trông thấy cảnh đó thì hơi bực, mím môi đầy ghen tuông.

 

Thừa Tuyển Doãn lập tức khựng lại, cúi đầu chạm vào vai cậu, tay ôm lấy eo cậu: "Đừng giận, tóc tôi nè, cho em nghịch."

 

Cảnh Đường Vân lập tức tiêu tan bực bội, liếc nhìn mấy cô gái mắt chữ A mồm chữ O kia, cười tươi đẩy đầu phu quân về: "Chúng mình về nhà thôi, phu quân."

 

"Ừ." Thừa Tuyển Doãn ôm eo cậu: "Đường ca nhi, lát nữa tụi mình lên núi nhé."

 

Cảnh Đường Vân ngước nhìn hắn: "Lên núi làm gì?"

 

"Làm dầu ớt với tương mè cần thêm vài thứ nữa, trong núi có."

 

"Hôm trước hái về dùng hết rồi à?"

 

"Ừm." Thừa Tuyển Doãn nói: "Lại phải để Đường ca nhi vất vả rồi."

 

"Thế còn mẻ tương hôm nay thì sao?"

 

Thừa Tuyển Doãn trầm mặc một lát:"... Thì... chiều về làm cũng được."

 

Ban đầu hắn muốn dẫn Cảnh Đường Vân lên núi để yên tĩnh một chút, nhưng cuối cùng mới phát hiện, mình chẳng xứng để trốn.

Bình Luận (0)
Comment