Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 26

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 26: Tham Ăn

 

Trên núi muỗi mòng nhiều, Thừa Tuyển Doãn cẩn thận bọc Cảnh Đường Vân kín mít rồi mới nắm tay cậu cùng đi lên sườn núi.

 

Vừa lúc Mục thị mang một giỏ rau dại từ trên núi xuống, nhìn thấy cách ăn mặc của Cảnh Đường Vân thì giọng điệu mỉa mai: "Vừa mới sang đông mà đã trùm kín như cái bánh tét thế kia, chẳng lẽ trên người có chỗ nào không tiện cho người ta nhìn thấy à?"

 

Chuyện Cảnh Đường Vân đánh nhau với Thừa Nhị ai trong thôn cũng biết, giờ cậu quấn khăn quanh mặt, không dám gặp người, không phải là vì sợ lộ ra vết thương thì còn gì nữa?

 

Cảnh Đường Vân nghe vậy liền khựng lại, thản nhiên tháo khăn, để lộ gương mặt sạch sẽ thanh tú: "Là phu quân tôi xót tôi, sợ tôi bị muỗi đốt nên mới dặn tôi che kỹ như vậy thôi."

 

Cậu nghiêng đầu hỏi: "Thấy Mục thẩm cũng mới từ núi về, chẳng lẽ trước khi đi Mộc bá không dặn dò gì sao?"

 

Mặt Mục thị tối sầm lại.

 

Lão già nhà bà ta đời nào quan tâm sống chết của bà ta cơ chứ?

 

Thấy Thừa Tuyển Doãn và Cảnh Đường Vân tay trong tay rời đi, bà ta bĩu môi nhổ toẹt một cái, gằn giọng: "Làm bộ làm tịch! Hừ, sung sướng được mấy bữa nữa thôi!"

 

 

Lên đến núi, Thừa Tuyển Doãn đưa Cảnh Đường Vân đến bên mấy gốc cây hoa tiêu rừng. Cảnh Đường Vân đang định xắn tay áo giúp, liền bị hắn kéo ngồi xuống bên tảng đá: "Mình nghỉ một lát đi, tôi làm là được."

 

Cảnh Đường Vân khó hiểu hỏi: "Phu quân, sao chàng không cho em làm gì hết vậy? Người ta trong thôn đều bắt ca nhi làm việc mà."

 

Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn trầm hẳn xuống: "Vì em trước kia làm quá nhiều rồi. Giờ là lúc để em nghỉ ngơi."

 

Ở kiếp trước, Cảnh Đường Vân chính là bị lao lực mà ngã bệnh. Cậu nằm trên giường không ai chăm sóc, muốn tự rót một cốc nước uống cũng vì tay yếu chân run mà đánh rơi cốc xuống.

 

Cảnh Đường Vân vốn là người rất yêu sạch sẽ, dù có ốm vẫn luôn giữ cho căn phòng của mình gọn gàng tươm tất. Hôm đó, khi thấy mình đỡ hơn một chút, cậu dùng chổi và ki hốt dọn sạch mảnh ly vỡ, nhưng lúc đứng dậy lại bị trẹo lưng.

 

Thân thể cậu vốn đã yếu, cú trẹo ấy đã khiến cậu không bao giờ đứng dậy khỏi giường được nữa.

 

Thừa Tuyển Doãn xoay lưng lại với cậu, giọng trầm khàn: "Em là phu lang của tôi, có tôi ở đây, em không cần làm bất kỳ việc gì." Kiếp trước, hắn hận bản thân bất lực, hận ông trời bất công, càng hận chính mình mù quáng nhìn lầm người.

 

Nhưng hắn không làm được gì. Hắn chỉ là một linh hồn, đến cả chạm vào Đường ca nhi để an ủi cũng không thể. Chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu nằm bất động trên giường, từng chút, từng chút một tắt dần hơi thở.

 

Ông trời cho hắn một cơ hội sống lại, nhưng nỗi đau ám ảnh đó vẫn sẽ khắc sâu vào tận xương tủy hắn. Hắn không chịu được cảnh Cảnh Đường Vân phải vất vả, càng không chịu được khi cậu chịu chút uất ức nào.

 

Hắn sợ. Hắn thật sự rất sợ.

 

Hắn không muốn nhìn thấy Cảnh Đường Vân như kiếp trước nữa, như một đoá hoa héo tàn, vô thanh vô tức mà rời khỏi nhân thế.

 

Cảnh Đường Vân mơ hồ cảm nhận được nỗi bất an của hắn, liền vòng tay ôm lấy eo hắn từ phía sau, tựa đầu lên lưng hắn dịu dàng nói: "Phu quân, em nghe lời mình mà."

 

Thừa Tuyển Doãn nắm lấy tay cậu, nhắm mắt điều chỉnh tâm trạng: "Ngoan, ra kia nghỉ một chút nhé, khát thì trong gùi có nước ấm."

 

Cảnh Đường Vân khẽ gật đầu. Lúc vừa buông tay thì bất chợt thấy một vệt đỏ, cậu bước nhanh tới, reo lên mừng rỡ: "Phu quân, là hồng quả tử kìa!"

 

Thừa Tuyển Doãn nghe tiếng quay đầu lại, thấy một cây hồng quả tử trĩu quả rực rỡ cả tán cây, liền sửng sốt.

 

Lần trước hắn lên đây, cây này gần như đã trụi lá, thế mà chỉ mới ít ngày lại rực rỡ đến vậy?

 

"Đường ca nhi, mình đừng hái vội." Hắn bước tới, cau mày nhìn kỹ.

 

Hồng quả tử kết quả vào mùa thu, sang đông cây sẽ rụng lá trơ cành, mãi xuân năm sau mới bắt đầu ra hoa kết trái.

 

Cây này sao lại ngược mùa như vậy? Có gì đó rất kỳ lạ.

 

Cảnh Đường Vân cũng bình tĩnh lại, hỏi: "Phu quân, quả này có độc không?"

 

Cậu rất thích ăn hồng quả tử. Vì những lúc quá đói, thứ duy nhất trên núi có thể ăn được chính là những trái này.

 

Thừa Tuyển Doãn lùi lại vài bước, nhìn quanh vùng đất dưới gốc cây, cảm thấy quen mắt một cách lạ lùng.

 

Hắn như chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng ngồi xuống, dùng tay đào đất xung quanh gốc cây.

 

Hố mỗi lúc một sâu, bỗng hắn chạm phải một vật gì đó cứng và còn hơi ấm, thần sắc hắn lập tức thay đổi.

 

Cảnh Đường Vân lo lắng hỏi: "Phu quân, có chuyện gì vậy?"

 

"Có thứ gì đó." Thừa Tuyển Doãn móc ra một vật từ đất, không khách khí ném xuống đất.

 

"Đây là... trứng hả?" Cảnh Đường Vân chau mày ngạc nhiên.

 

Một quả trứng đỏ rực.

 

Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn phức tạp: "Ừ."

 

Quả trứng này, là bạn cũ của hắn.

 

Kiếp trước sau khi hắn thành hồn ma, thứ duy nhất có thể trò chuyện với hắn, chính là quả trứng chưa từng nở này.

 

Cảnh Đường Vân ngồi xổm xuống, tò mò dùng ngón tay chọc chọc vào vỏ trứng: "Phu quân, sao chàng biết dưới đây có trứng?"

 

Thừa Tuyển Doãn đáp: "Cây này sinh trưởng bất thường như vậy, rễ cây tất có điều lạ."

 

Hắn luôn hy vọng Đường ca nhi một đời vô ưu vô lo, không muốn cậu biết những chuyện đời trước từng xảy ra.

 

Bỗng sắc mặt hắn biến động kịch liệt.

 

Kiếp trước, mùa xuân năm Dư Kỷ 188, huyện Sơn Hương xảy ra một thiên tai động đất, thương vong rất nhiều. Huyện lệnh vì sợ bị hoàng đế trách phạt nên giấu giếm không báo cáo, khiến thiên tai càng nghiêm trọng, biết bao người chết đói chết bệnh trong cơn hoạn nạn ấy.

 

Cũng chính trong trận động đất đó, quả trứng này lăn đến trước mặt hắn. Sau khi phát hiện có thể nói chuyện với hắn, nó liền ríu rít nói suốt ngày không dứt. Điều nó than phiền nhiều nhất chính là cây hồng quả tử này hút cạn sinh lực của nó, khiến nó mãi không thể phá vỏ chui ra.

 

Hiện tại vừa mới vào mùa đông, năm Dư Kỷ 187, tức là chỉ còn bốn tháng nữa là tai họa ập đến.

 

Cảnh Đường Vân chưa từng thấy quả trứng nào kỳ lạ như vậy, liền hỏi: "Khi nào thì nó nở vỏ vậy?"

 

Thừa Tuyển Doãn chưa kịp nghĩ đã trả lời: "Nó sẽ không nở đâu."

 

'Rắc--' một tiếng vang giòn như tát vào mặt hắn, quả trứng nứt toang nở ra. Chỉ trong nháy mắt, một sinh lông xù đỏ rực, nhỏ như lòng bàn tay, nhìn nửa như dê nửa như chó, xuất hiện trước mặt họ.

 

Sinh vật nhỏ run rẩy đứng dậy, dựng đuôi lên, đôi mắt đen láy long lanh đầy khí thế, há miệng nhìn Thừa Tuyển Doãn gầm lên một tiếng: "Gââuuuuu!"

 

Bộ dạng vừa dữ dằn vừa đáng yêu khiến tim Cảnh Đường Vân mềm nhũn: "Phu quân, nó đáng yêu quá trời!"

 

Thừa Tuyển Doãn vừa bị nó mắng một trận, đương nhiên không thấy đáng yêu gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Cảnh Đường Vân, hắn đành gật đầu: "Ờ , đáng yêu lắm."

 

...Rốt cuộc tại sao cái quả trứng tham ăn này lại theo hắn sống lại chứ?

 

Cảnh Đường Vân ôm Thao Thiết vào lòng, yêu thích không rời tay: "Chúng ta có thể nuôi nó không?"

 

Thừa Tuyển Doãn thật lòng không muốn, nhưng ánh mắt khẩn thiết của Cảnh Đường Vân hắn không thể chối từ, đành đè nén thôi thúc muốn ném nó đi, gượng gạo nói: "Mình muốn nuôi thì nuôi."

 

[Ê rõ ràng ngươi biết ta ở đây, thế mà ngươi còn không đến cứu! Ngươi là đồ vô dụng! Ngươi đúng là phế vật!] – Thao Thiết mắng xối xả, miệng nhỏ xíu mấp máy trông rất đáng yêu, chẳng ai nhìn ra nó đang nói lời độc địa.

 

Cảnh Đường Vân nhẹ nhàng vuốt lưng nó, hỏi: "Phu quân, nó đói rồi hả?"

 

Thừa Tuyển Doãn mặt không đổi sắc: "Nó ngứa da rồi."

 

Cảnh Đường Vân phồng má, Thừa Tuyển Doãn lập tức đổi giọng: "Cho nó ăn hồng quả tử đi."

 

Cảnh Đường Vân ngẩng đầu nhìn lên cây hồng quả tử đỏ rực, mắt lấp lánh: "Phu quân, em muốn..."

 

Thừa Tuyển Doãn ngắt lời: "...Tôi hái cho mình." Biết vậy lúc nãy đừng đào, đúng là tự rước họa!

 

 

Đúng lúc mặt trời lên cao, Thừa Tuyển Doãn gùi hai gùi đồ xuống núi, Cảnh Đường Vân đi phía sau ôm Thao Thiết, còn Thao Thiết thì ôm một quả hồng quả tử nhai rôm rốp.

 

Cảnh Đường Vân cười tít mắt: "Phu quân, ngay cả lúc nó ăn cũng đáng yêu nữa."

 

Thừa Tuyển Doãn im lặng.

 

Nếu em biết nó vừa ăn vừa nguyền rủa quả hồng chết không yên thân, chắc em chẳng nói vậy đâu...

 

Chưa về đến nhà, Thừa Tuyển Doãn đã trông thấy một đám người tụ tập ngoài cửa. Nổi bật nhất là bà mối Nhiên mặc đồ đỏ, cài hoa đỏ lòe loẹt.

 

Lòng hắn chợt lạnh toát, lo sợ quay sang nhìn Đường ca nhi.

 

Cậu lại chẳng tỏ vẻ giận dỗi gì, chỉ hơi khựng lại rồi bước tiếp, còn không quên giục hắn: "Phu quân, đi nhanh đi."

 

"Ờ, tới đây." Thừa Tuyển Doãn rảo bước theo sau, sắc mặt căng thẳng như ra trận.

 

Thao Thiết ngừng nhai, đôi mắt sáng rỡ đầy mong chờ xem kịch hay.

 

Cảnh Đường Vân bước đến cửa, liếc qua đám người, ánh mắt dừng lại trên người Cảnh Mỹ Hạnh một chốc, rồi hỏi: "Các người tới tìm phu quân tôi để làm mối sao?"

 

Bà mối Nhiên chen lên trước mấy bà khác, cười híp mắt: "Đúng vậy đó. Đường ca nhi yên tâm, bên nhà gái nói chỉ cần con không tranh giành, biết ngoan ngoãn hầu hạ, thì họ sẽ không đuổi con đi."

 

Lời vừa dứt, còn chưa thấy Cảnh Đường Vân phản ứng, mặt Thừa Tuyển Doãn đã đen như than.

 

"Cô ta là cái thứ gì, cũng xứng để Cảnh Đường Vân phải hầu hạ sao?"

 

Bà mối Nhiên giật mình run lẩy bẩy, còn Cảnh Mỹ Hạnh thì cứng cả nụ cười.

 

Thừa Tuyển Doãn lạnh lùng quét mắt qua từng người: "Đời này tôi chỉ lấy một mình Cảnh Đường Vân làm phu lang. Các vị mời về cho."

 

Cảnh Mỹ Hạnh trợn trừng mắt, không thể tin nổi.

 

Sao có thể? Không phải Thừa Tuyển Doãn không ưa gì Cảnh Đường Vân sao?

 

Các bà mối không cam lòng, thi nhau ca ngợi đối tượng mình giới thiệu. Thừa Tuyển Doãn không mảy may động lòng. Bà mối Nhiên sợ bị thua thiệt, liền cao giọng: "Thừa Nhị, ca nhi rất khó mang thai, chẳng lẽ cậu định tuyệt tử tuyệt tôn sao?"

 

Cảnh Đường Vân tái mặt, vô thức siết chặt Thao Thiết trong tay.

 

Thao Thiết chớp mắt, bắt đầu hoảng: [Xong rồi! Đừng có khóc mà!]

 

"Dù tuyệt tử tuyệt tôn thì đã sao? Tôi vốn không thích trẻ con, ồn ào phiền phức lắm." Thừa Tuyển Doãn liếc nhìn Thao Thiết.

 

Thao Thiết im bặt vài giây... rồi dựng cả lông lên, giận sôi máu.

 

Các bà mối chết lặng. Trên đời này lại có người không cần con nối dõi thật sao? Dù sao cũng là huyết mạch của mình mà!

 

Cảnh Đường Vân khẽ đặt tay lên bụng, cụp mắt xuống.

 

Chẳng lẽ phu quân thật sự không thích trẻ con sao? Nhưng cậu lại rất thích mà...

 

"Các người muốn làm mối cho tôi chẳng phải vì thấy tôi có tiền sao? Nhưng các người có biết giờ tôi vẫn nghèo rớt mồng tơi không?" Thừa Tuyển Doãn móc túi tiền của mình ra, dốc ngược... không rơi nổi một đồng.

 

Đám đông vẫn không tin. Hắn liền nhìn sang Cảnh Đường Vân: "Trong nhà, tiền đều do Đường ca nhi quản. Nhỡ đâu sau này chúng tôi cãi nhau, tôi bị đuổi ra khỏi nhà tay trắng, thì các người chắc chắn đối tượng nhà mình sẵn lòng cùng tôi ăn rau luộc, cháo loãng đấy chứ?"

 

Đám bà mối nhất thời sững sờ, ai nấy đều bàng hoàng kinh ngạc. Trước đây bọn họ cũng từng nghe vài lời đồn thổi, nhưng nào ai ngờ lại là thật!

 

Đám người đưa mắt nhìn nhau, rồi nhanh chóng tản đi mỗi người một ngả.

 

(*) Thao thiết  (饕餮; bính âm: tāotiè) là một trong Tứ Đại Hung Thú của thần thoại Trung Hoa bao gồm Thao Thiết, Hỗn Độn, Cùng Kỳ và Đào Ngột, chuyên đại diện cho những tính cách xấu xa và nguy hiểm. Trong nghệ thuật cổ đại Trung Quốc, hình ảnh của Thao thiết - đại diện cho sự tham lam vô độ , thường xuất hiện dưới dạng hoa văn trang trí trên các đồ đồng thời Thương Chu, với nét chạm trổ tinh xảo, dữ tợn và đầy tính biểu tượng. Ngày nay, từ "thao thiết" cũng  có nghĩa là "Tham ăn",  còn dùng để chỉ những người  tham ăn, tham lam, hay tham lợi quá mức.

 

Hình tượng ngầu lòi của thao thiết nguyên hình

 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Meanwhile, thao thiết nhà Thừa ca trong mắt Đường ca nhi chắc là như vầy =))))

 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Cre ảnh: 墨说动漫, Writing 生活玩家

 

(*) Hồng quả tử

 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Bình Luận (0)
Comment