Chương 30 – Nghĩa lớn
Cầm Mạnh Liên nhướng mày, "Huynh cần tôi làm gì?"
Thừa Tuyển Doãn rót cho y một chén trà, khẽ nâng mí mắt, ánh nhìn lóe lên tia sắc bén, "Chỉ cần ngài cho phép tôi, với tư cách một người bằng hữu, có thể tồn tại nơi này."
Cầm Mạnh Liên là con trai của tri phủ Cầm Châu, nếu như bọn Ốc Dữ biết hắn có quan hệ thân thiết với Cầm Mạnh Liên, ắt sẽ không dễ động tới hắn.
Cầm Mạnh Liên bật cười, "Chuyện nhỏ thôi mà."
Đường ca nhi đặt ấm nước lên bàn, nghi hoặc hỏi: "Người giám sát chúng tôi ở quán ăn Đa Dư, là người của ngài sao?"
Ánh mắt Cầm Mạnh Liên thoáng qua một tia kinh ngạc, "Đúng vậy."
Người của y lại bị một ca nhi phát hiện dễ dàng đến vậy sao?
Y khẽ cười khổ: "Thương nhân huyện Sơn Hương ai nấy đều kín như bưng về nguồn gốc gia vị, bất đắc dĩ tôi mới phải dùng hạ sách này."
Đường ca nhi khẽ gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Thừa Tuyển Doãn.
Cầm Mạnh Liên thấy Thừa Tuyển Doãn không hề tỏ vẻ không vui, trong lúc ngạc nhiên lại mỉm cười, "Thừa huynh và lệnh phu lang quả là người đặc biệt."
Y chưa từng thấy ca nhi nào có thể ngồi tiếp khách ngang hàng với chủ nhà.
Thừa Tuyển Doãn lộ rõ vẻ vui vẻ, "Quá khen."
Không hiểu sao, Cầm Mạnh Liên lại thấy chút kiêu ngạo lộ ra nơi đáy mắt hắn.
Khóe miệng y giật nhẹ, quay lại chuyện chính: "Dựa theo tình hình hiện tại, dù sang năm các người có tuyển thêm bao nhiêu người, e rằng cũng không đáp ứng đủ lượng hàng ta cần."
"Được mà." Đườngca nhi chớp đôi mắt tròn xoe, nhẹ giọng nói: "Cầm công tử có thể đặt trước số lượng mong muốn, đến lúc có hàng sẽ ưu tiên giao cho Cầm công tử trước."
Cậu khẽ mím môi cười, có hơi ngượng ngùng: "Tất nhiên, đặt hàng cần thanh toán trước."
Cầm Mạnh Liên: "......" Chiêu này đúng là không cần vốn mà vẫn sinh lời mà!
Thừa Tuyển Doãn nhìn Đường ca nhi, ánh mắt ngập đầy ý cười, "Cách này hay đấy."
Phu lang của hắn đúng là thông minh, biết hắn đang thiếu tiền liền nghĩ mọi cách giúp hắn kiếm thêm.
Cầm Mạnh Liên nhìn chén trà nóng trong tay, đột nhiên cảm thấy khó mà nuốt trôi.
Y đặt chén trà xuống, trầm giọng: "Các người phải đảm bảo rằng trước thời điểm đó, công thức không bị lộ ra ngoài."
Vật hiếm thì quý, nhưng nếu công thức bị lộ, số lượng gia vị tăng lên thì tự nhiên cũng sẽ mất giá.
"Yên tâm." Thừa Tuyển Doãn hỏi: "Ngài muốn đặt bao nhiêu?"
Cầm Mạnh Liên lấy ra một tấm ngân phiếu trị giá một trăm lượng, "Xài đến đâu tính đến đó."
"Hay lắm." Thừa Tuyển Doãn nhận lấy ngân phiếu, không chút do dự đưa cho Đường ca nhi giữ.
Cầm Mạnh Liên suýt sặc nước bọt, ánh mắt nhìn Thừa Tuyển Doãn trở nên vô cùng phức tạp. Lúc này, y thật lòng lo lắng cho địa vị trong nhà của Thừa huynh. Trước mặt người ngoài mà giao tiền cho phu lang giữ chẳng khác gì thừa nhận mình bất tài.
"Việc này kết thúc, tôi còn muốn bàn thêm một chuyện làm ăn khác với Cầm công tử." Vẻ mặt Thừa Tuyển Doãn trở nên nghiêm túc, "Tôi muốn thu mua một lượng lớn lương thực tại Cầm Châu, hy vọng Cầm công tử có thể hỗ trợ."
Ánh mắt Cầm Mạnh Liên nghi hoặc, hỏi: "Đường sá Cầm Châu xa xôi, huyện Sơn Hương lại không thiếu lương thực, vì sao Thừa huynh lại muốn làm chuyện vừa vất vả lại chẳng có lời này?"
Thừa Tuyển Doãn trầm ngâm một lúc lâu, "Nếu tôi nói, sang xuân năm sau, huyện Sơn Hương sẽ gặp thiên tai, ngài có tin không?"
Sắc mặt Cầm Mạnh Liên hơi đổi, "Có bằng chứng gì không?"
"Chỉ là một giấc mơ." Thừa Tuyển Doãn lắc đầu, nắm tay Đường ca nhi trấn an không lời, "Nhưng sáng nay tôi vào huyện, phát hiện lương thực trong huyện đã bị Ốc Dữ thâu tóm, nếu thật sự có thiên tai, e rằng huyện Sơn Hương khó tránh khỏi tai ương."
Hắn nhìn thẳng vào mắt Cầm Mạnh Liên, ánh mắt kiên nghị: "Tôi tình nguyện dùng toàn bộ gia sản đánh cược vào giấc mơ này, không vì danh cũng chẳng vì lợi, chỉ cầu một chữ "tâm an"."
"Được! Một chữ "tâm an", hay lắm!" Cầm Mạnh Liên đột ngột đập mạnh tay xuống bàn, ánh mắt sáng rực, "Thừa huynh thật có chí lớn nghĩa lớn!"
Nếu là y, chỉ vì một giấc mơ mà đánh cược toàn bộ gia tài thì tuyệt đối không thể.
Người quân tử như vậy, thật đáng để kết giao lâu dài.
Thừa Tuyển Doãn đứng dậy chắp tay thi lễ với Cầm Mạnh Liên, "Nếu tai ương thật sự xảy ra, mong Cầm huynh đường đường chính chính dẫn người đến giúp tôi."
Cái gọi là "đường đường chính chính", tức là để mọi người đều biết.
Cầm Mạnh Liên đã là tú tài, mùa thu năm sau sẽ lên kinh ứng thí, nếu trước kỳ thi mà được ghi tên trước mặt Hoàng đế, ắt sẽ có lợi cho con đường làm quan sau này.
Cầm Mạnh Liên dùng hai tay đỡ Thừa Tuyển Doãn đứng dậy, "Thừa huynh không cần làm vậy, tôi vốn không ham danh vọng hư ảo."
Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn kiên định, "Đó không phải hư danh, huynh trưởng của người tên Ốc Dữ chính là huyện lệnh huyện Sơn Hương, Ốc Tiềm."
Hắn muốn cho Cầm Mạnh Liên cái danh, chính là để mượn thế của y.
Cầm Mạnh Liên buông tay, ánh mắt phức tạp, "Tính toán của Thừa huynh, ta tự thấy mình không bằng."
Với tài năng của Thừa huynh, dù sinh ra ở nơi thôn dã hẻo lánh này, cả đời cũng nhất định làm nên đại sự.
Thừa Tuyển Doãn hỏi: "Cầm huynh bao giờ trở lại Cầm Châu?"
"Năm ngày nữa." Cầm Mạnh Liên hỏi lại: "Thừa công tử bao giờ sẽ đi Cầm Châu thu mua lương thực?"
"Tôi không đi." Thừa Tuyển Doãn không yên tâm để Đường ca nhi ở lại trong thôn một mình, cũng không nỡ rời xa.
Cầm Mạnh Liên lộ vẻ nghi hoặc, Thừa Tuyển Doãn chỉ khẽ cười.
Sau khi Cầm Mạnh Liên rời đi, Đường ca nhi lặng lẽ nhìn Thừa Tuyển Doãn, giọng u oán: "Phu quân..."
Phu quân này giữa đêm gặp ác mộng, vậy mà lại không nói với mình lấy một lời.
Thừa Tuyển Doãn hơi chột dạ, ho khan một tiếng rồi quay mặt đi, "Tôi chưa kịp kể cho mình thôi."
Ai mà ngờ Cầm Mạnh Liên lại đến nhanh như cơn mưa đúng lúc.
Đường ca nhi phồng má, giận dỗi nói: "Không được có lần sau!"
Thừa Tuyển Doãn lập tức ôm lấy cậu, nhỏ giọng dỗ dành: "Ừ, không có lần sau nữa."
Hắn khẽ hít nhẹ cổ Đường ca nhi, hỏi: "Mình chưa uống thuốc à?"
Mỗi lần cậu uống thuốc xong, trên người sẽ có một mùi hương thuốc nhè nhẹ.
Đường ca nhi chớp mắt mấy cái, "Thuốc đang để nguội."
Thật ra là vừa định uống thì Cầm Mạnh Liên tới, cậu chưa kịp uống thôi.
Thừa Tuyển Doãn nhìn ra nhưng không vạch trần, "Thuốc chắc cũng không còn nhiều, vài hôm nữa tôi đưa mình lên huyện gặp lang trung, kê thêm thuốc nhé."
Đường ca nhi cau mày, nhăn mũi lại, cậu thật sự không muốn uống thuốc. Thuốc thì vừa đắt lại vừa khó uống.
Thừa Tuyển Doãn nhìn ra được tâm tư của cậu, khẽ chọt lên mũi cậu một cái, dỗ dành: "Ngoan, nghe lời."
"Ò..." Cảnh Đường Vân ỉu xìu đáp một tiếng, ánh mắt lén liếc sang một bên, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Thừa Tam Tự nhà lý chính, cậu hoảng quá vội vàng đẩy Thừa Tuyển Doãn ra.
Thừa Tam Tự lúng túng gãi mũi, nói: "Tôi tới giao hàng."
Cậu ta cũng có muốn thấy cảnh đó đâu, nhưng ai bảo hai người này cứ thản nhiên ôm nhau ngay trước cổng, cậu ta muốn né mà cũng không có chỗ mà trốn.
Thừa Tuyển Doãn bị cắt ngang, không vui chút nào, nhưng thấy Cảnh Đường Vân ngượng đỏ cả mặt, hắn cũng không dám nói thêm gì, đang định bảo cậu vào nhà lánh đi thì đã bị cậu đẩy ngược trở lại sân: "Phu quân, tôi phải đi làm việc rồi."
Chuyện nhận hàng xưa giờ đều do cậu phụ trách, sao có thể để phu quân giành đi mất. Cậu hít sâu một hơi, lúc quay đầu lại đối mặt với Thừa Tam Tự thì vẻ mặt đã hoàn toàn khôi phục bình thường.
Thừa Tầm Tự: "..."
Cảnh Đường Vân đúng thật là một ca nhi không giống ai cả.
Sau khi đối soát xong sổ sách, Thừa Tâm Tự nhắc tới chuyện lần trước về việc trồng ớt và mè: "Trong thôn có nhiều nhà muốn trồng lắm, cha tôi bảo tôi hỏi thử các người định thu bao nhiêu."
Cảnh Đường Vân trầm ngâm một lúc rồi nói: "Trước mùa hè năm sau, ớt cần không nhiều, mè thì có bao nhiêu lấy bấy nhiêu."
Cậu bổ sung thêm: "Nếu thôn khác cũng có người muốn trồng mè, chúng tôi cũng thu."
Ớt và mè thường chỉ mất hai đến ba tháng là thu hoạch được, nếu bắt đầu trồng từ bây giờ, có thể kịp thu hoạch trước khi thiên tai xảy ra, giúp giảm bớt tổn thất cho người trong thôn.
Thừa Tầm Tự hơi kinh ngạc: "Tôi cứ tưởng là ớt cần nhiều hơn chứ."
Cảnh Đường Vân khẽ cười: "Ớt không thể ăn thay cơm được."
Nhưng mè thì có thể.
Sau khi thiên tai giáng xuống, nếu họ không có đủ lương thực, thì mè sẽ trở thành thức ăn cứu mạng.