Thừa Tam Tự vẫn mang theo một bụng nghi vấn rời đi.
Cảnh Đường Vân bước vào sân, cảm giác có người đang nhìn mình, bèn quay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt của Nam thị.
Nam thị không tránh né, chỉ hỏi: “Đường ca nhi, ngày nào cũng thấy em uống thuốc, thuốc đó là thuốc gì vậy?”
Cảnh Đường Vân còn chưa kịp trả lời, Hách thị đã lên tiếng quát: “Liên quan gì tới cô?”
Nam thị mím môi, cụp mắt xuống.
Cảnh Đường Vân bưng chén thuốc lên, nhăn mũi một cái rồi dốc cạn, sau đó mới đáp: “Thuốc điều dưỡng thân thể.”
Hách thị bất đắc dĩ: “Đường ca nhi, con không cần phải trả lời cô ta đâu.”
“Không có gì phải giấu cả.” Cảnh Đường Vân mỉm cười, liếc Nam thị một cái, nói: “Trước kia em không để tâm, là phu quân em xót em, dắt em đi khám rồi kê thuốc. Chỉ mấy thang thuốc này thôi mà cũng tiêu hết số tiền huynh ấy kiếm được trong mấy ngày qua.”
Đàm ca nhi ở bên cạnh thốt lên đầy ngưỡng mộ: “Thừa Nhị đối với cậu thật tốt!”
Sáng sớm hôm sau, Hách Đa Dư tới tìm. “Tầm Du thật sự không biết chuyện này.”
Thừa Tuyển Doãn trầm mặc một lúc rồi nói: “Lại phải phiền Hách huynh giúp tôi thêm một việc.”
Hách Đa Dư sảng khoái đáp: “Khách sáo rồi, cậu cứ nói.”
Thừa Tuyển Doãn ghé sát tai hắn thì thầm: “Phiền Hách huynh truyền giúp một tin tới huyện thành, nói rằng—”
Hắn dừng lại, đáy mắt lóe lên ánh sáng sắc bén: “Công tử của Tri phủ Cầm châu, Cầm Mạnh Liên, là bằng hữu thân thiết của tôi, đã đặt trước rất nhiều mẻ tương xốt nhà tôi. Về sau muốn mua tương e rằng sẽ càng khó hơn.”
Hách Đa Dư kinh ngạc xen lẫn vui mừng: “Hay lắm, cách này hay.”
Công thức làm lương bì ở huyện thành đã chẳng còn là bí mật, Hách Đa Dư không tin Tầm Du lại không có trong tay. Chỉ là nhà hàng Hảo Ngộ Kiến vẫn luôn không bán lương bì, chẳng qua là vì Ốc Dữ không muốn mua tương xốt, chỉ muốn tìm cơ hội chiếm được công thức tương mà thôi. Nếu tin này truyền ra, Ốc Dữ vì sợ đắc tội với Cầm Mạnh Liên, nhất định sẽ không dám dễ dàng ra tay với Thừa huynh đệ.
Làm nghề ẩm thực thì điều tối kỵ nhất chính là bị so sánh. Khi các nhà hàng khác đều có tương để nâng tầm món ăn mà Hảo Ngộ Kiến vẫn giậm chân tại chỗ, Ốc Dữ nhất định sẽ nóng ruột, cuối cùng cũng chỉ có thể nhân nhượng mà mua tương trước để ứng phó.
Chỉ cần Hảo Ngộ Kiến có tương, ắt sẽ bắt đầu bán lương bì, đến lúc đó, Mạc thị thấy Hảo Ngộ Kiến đã có công thức rồi, tự nhiên cũng sẽ từ bỏ ý định đến tìm hai vợ chồng Mạc Nhị để đòi công thức.
Hách Đa Dư hành động rất nhanh, ngay trong chiều hôm đó, các thương nhân trong huyện đã rơi vào một trận hoảng loạn vì sợ mua không được tương. Những thương nhân đã đặt hàng liền dẫn người đến gia tăng số lượng, những ai chưa đặt thì vội vã chạy đến hỏi mua.
Chỉ trong chốc lát, đầu thôn Thiên Trùng thôn xe ngựa nối đuôi nhau không dứt, lũ trẻ lanh lợi chủ động ra đón khách, gặp phải thương nhân rộng rãi thì dễ dàng kiếm được tiền tiêu cả năm nhà mình còn không bằng. Những phụ nhân đầu óc nhanh nhạy cũng tranh thủ gánh quang gánh ra đầu thôn bán sản vật rừng núi, kết quả bán được không ít.
Thấy thế, người trong thôn học theo rầm rộ, một ngày mà thật sự kiếm được không ít tiền. Tối hôm đó, phần lớn nhà trong thôn đều tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, thỉnh thoảng còn vang lên lời cảm tạ Thừa Nhị.
Có người vui thì cũng có kẻ buồn. Khi các gia đình khác đang vui vẻ nhẹ nhàng kiếm tiền, thì nhà họ Cảnh lại chìm trong bóng tối u ám.
Cảnh Mỹ Hạnh mặt đầy oán độc: “Nhịn? Cha còn muốn con nhịn tới bao giờ nữa đây!”
Cô ta có gì thua kém Đường ca nhi chứ? Cớ gì Đường ca nhi sống phơi phới rạng rỡ, còn nhà bọn họ thì bị cả làng cô lập bài xích!
“Đủ rồi!” Cảnh Nhị giận dữ quát, “Cha là cha của con! Ai cho con cái quyền nói chuyện với cha như vậy hả!”
Cảnh Mỹ Hạnh tức tối cắn chặt môi dưới.
Lâm thị nhẹ nhàng vỗ lưng con gái, dịu giọng dỗ dành: “Không phải cha con không muốn đi tìm Đường ca nhi tính sổ, mà là người trong thôn đều là kẻ gió chiều nào theo chiều ấy. Bọn họ thấy được lợi ích từ Thừa Nhị, ai nấy đều không chịu giúp chúng ta. Không có ai giúp, cha con đi tìm lý chính cũng chẳng có tác dụng gì đâu.”
Bọn họ cũng không ngờ, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, địa vị của Thừa Nhị trong thôn lại có thể lên cao đến vậy.
“Con hiểu rồi.” Cảnh Mỹ Hạnh đột ngột đứng bật dậy, sải bước đi ra ngoài, trong mắt ngập tràn thù hận.
Bọn họ không giúp cô, vậy thì cô tự ra tay!
Lâm thị vội vàng hỏi: “Con đi đâu đó!”
Cảnh Mỹ Hạnh không quay đầu lại, đáp cộc lốc: “Đi tìm Vân ca nhi.”
Nhưng cô ta không hề đi tìm Vân ca nhi, mà rẽ sang hướng căn lều tranh hẻo lánh ngoài đầu làng, gõ ba cái thật có tiết tấu lên cánh cửa.
Cửa mở ra, dưới ánh trăng, nửa khuôn mặt Nam thị khuất trong bóng tối.
Thấy Cảnh Mỹ Hạnh, sắc mặt Nam thị thoáng biến đổi: “Cô đến đây làm gì?”
Cảnh Mỹ Hạnh chất vấn: “Tôi nói với chị bao nhiêu chuyện như vậy, rốt cuộc chị có chịu làm không hả?”
Sao cô ta chẳng nghe được chút gió thổi nào hết?
Ánh mắt Nam thị tối đi: “Hắn không cho tôi lại gần.”
“Là do chị làm chưa tới nơi tới chốn.” Cảnh Mỹ Hạnh lạnh giọng: “Trên đời này làm gì có nam nhân nào không háo sắc? Chị tìm cơ hội leo thẳng lên giường hắn đi, xem hắn có còn từ chối được chị không?”
Sắc mặt Nam thị hoảng hốt: “Cô đừng nói bậy bạ ở đây.”
“Chị còn giả vờ cái gì nữa?” Cảnh Mỹ Hạnh cười khẩy một tiếng, “Không phải chị đã nhắm vào Thừa Nhị từ lâu rồi sao? Giả vờ đáng thương trăm phương nghìn kế cũng phải chui đầu đi làm thuê cho hắn, chẳng phải chỉ vì muốn tiếp cận hắn thôi à?”
Người trong thôn ai cũng nghĩ Nam thị là kẻ đáng thương, nhưng cô ta thì không nghĩ vậy.
Cha mẹ Nam thị trọng nam khinh nữ, đối xử với chị ta còn tệ hơn với nô bộc. Trước khi gả cho tên bệnh ốm yếu, cha mẹ Nam thị từng nhiều lần muốn bán chị ta đi, nhưng cuối cùng vì nhiều lý do mà chẳng bán được.
May mắn thay, sau khi lấy chồng, ngay trong đêm tân hôn chồng đã chết, Nam thị trở thành quả phụ, bởi cái danh xui xẻo đó mà không ai dám lại gần. Nhìn ngoài thì là bị vứt bỏ, thực ra lại là được giải thoát.
Khi biết Nam thị được Thừa Nhị thuê làm việc, cô ta liền đoán được ngay là Nam thị có dã tâm, bèn chủ động tiếp cận, dụ dỗ Nam thị cùng thông đồng.
Nam thị không từ chối, nhưng tiến triển quá chậm, cô ta đã không thể đợi thêm nữa rồi.
Trong mắt Nam thị lóe lên hàn ý: “Vậy còn cô thì sao? Cô sốt sắng bắt tôi leo lên giường Thừa Nhị, chẳng phải cũng vì cái công thức làm tương đó ư?” Giọng nàng ta lạnh như băng: “Muốn thông đồng với tôi thì biết điều mà chờ đi, đến lúc cần cô, tôi tự nhiên sẽ tìm.”
Cảnh Mỹ Hạnh nghiến răng, hạ giọng gằn từng chữ: “Tôi chờ không nổi nữa!”
Nhìn Đường ca nhi sống ngày càng sung túc, cô ta chỉ thấy như có hàng ngàn con kiến đang gặm nhấm trong lòng, đau đớn khó chịu tới phát điên.
Nam thị nhìn cô ta một lúc, bỗng nhếch môi nở một nụ cười mơ hồ: “Đường ca nhi mỗi ngày đều uống thuốc, nghe nói là để điều dưỡng thân thể, nếu cô thật sự sốt ruột, hoàn toàn có thể tự ra tay.”
Cảnh Mỹ Hạnh lập tức hiểu ý, giọng lạnh đi: “Ban ngày bọn họ làm việc trong sân, ban đêm thì đi vào ngủ, tôi chẳng có cơ hội gì mà ra tay.”
Nam thị cụp mắt: “Bây giờ không có, nhưng nếu Thừa Nhị xây xong nhà mới thì sao? Tôi nghe nói hắn định thuê lại cái sân và nhà dưới núi kia.”
Nghĩa là sau khi sửa lại nhà hoàn thành, ban ngày Thừa Nhị sẽ làm việc trong sân dưới núi, còn buổi tối thì về lại nhà.
Chỉ cần Cảnh Mỹ Hạnh tránh mặt được Đường ca nhi, muốn làm gì thì cũng không phải chuyện khó. Trong mắt Cảnh Mỹ Hạnh bỗng hiện lên tia lạnh lẽo tàn độc: “Tôi hiểu rồi.”
Nam thị khẽ nhếch môi, nhẹ giọng nhắc: “Tôi khuyên cô đừng để Đường ca nhi chết quá nhanh, nếu không thì cô cũng khó thoát được liên lụy.”
Cảnh Mỹ Hạnh nhìn nàng ta chăm chăm: “Chị còn ác hơn tôi tưởng đấy.”
Chả trách cha mẹ Nam thị chết bất đắc kỳ tử ngay trong năm thứ hai sau khi nàng ta làm quả phụ.
Nam thị không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ khép cửa lại.