Chương 32: Tầm Du tìm đến cửa
Đường ca nhi nằm trong lòng Thừa Tuyển Doãn, bỗng cảm thấy một trận lạnh sống lưng, cậu vô thức rúc người sâu hơn vào lòng hắn.
Thừa Tuyển Doãn vỗ nhẹ lưng cậu, cậu lờ mờ ngẩng đầu, nhờ ánh trăng mờ mờ mà nhìn thấy đôi mắt sáng rõ của hắn, cậu thì thào: “Phu quân, sao mình còn chưa ngủ?”
Thừa Tuyển Doãn dịu dàng dỗ cậu như dỗ trẻ con: “Ngoan, mình ngủ trước đi, không mai lại không có tinh thần.”
Hắn đang nghĩ về chuyện nhà họ Cảnh, hắn không muốn để nhà họ Cảnh tiếp tục tác oai tác quái quá lâu, nhưng dù uy tín hắn có cao đến đâu ở trong thôn, cũng không thể vô cớ ra tay với họ, hắn cần một thời cơ thích hợp.
Đường ca nhi hôn nhẹ lên cằm hắn, giọng ngọt ngào: “Phu quân cũng ngủ đi.”
Trái tim Thừa Tuyển Doãn như tan chảy, hắn bất đắc dĩ cười: “Ừ, ngủ ngay đây.”
Vì thương nhân đặt quá nhiều hàng, trời còn chưa sáng Thừa Tuyển Doãn đã dậy.
Đường ca nhi cũng muốn dậy theo, nhưng lại bị hắn nhét trở lại trong chăn: “Ngoan, ngủ thêm một lát nữa.”
Đường ca nhi rúc vào chăn, chẳng mấy chốc đã lại thiếp đi. Thừa Tuyển Doãn mặc áo bông dày, vừa mở cửa ra đã đón một cái lạnh ùa vào, hắn vội vàng đóng cửa lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, thở dài một hơi.
Thời tiết ngày một lạnh hơn rồi. Phải vào huyện mua vài cái lò sưởi tay cho Đường ca nhi dùng, bằng không cậu e là không chịu nổi cái rét này.
Cổng sân bỗng nhiên mở ra, Thừa Tuyển Doãn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Nam thị đang lén lút đi vào. Trời lạnh đến vậy, trên người Nam thị chỉ khoác vài lớp áo vải thô, khuôn mặt xinh đẹp bị đông cứng đến tím tái.
Thấy Thừa Tuyển Doãn, Nam thị có phần hoảng hốt giải thích: “Trời lạnh, tôi dậy sớm nên tới đây luôn, nghĩ là có thể làm thêm chút việc.”
Thừa Tuyển Doãn chỉ lạnh nhạt gật đầu, rồi nhanh chân đi thẳng vào phòng bếp. Nam thị thấy vậy, đáy mắt thoáng tối sầm.
Khi Đường ca nhi tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ. Cậu vừa bước ra cửa, Ngưu thẩm liền nhìn cậu cười cười đầy trêu chọc: “Ấy da, dậy rồi à?”
Đường ca nhi chớp chớp mắt, cười ngại ngùng: “Dạ, dậy rồi.”
Trước đây ở nhà họ Cảnh, trời chưa sáng cậu đã phải dậy làm việc, vậy mà giờ đây lại được phu quân nuôi cho thành thói quen ngủ đến khi mặt trời lên cao, đúng là càng ngày càng sa đọa rồi.
Ngưu thẩm biết cậu không chịu được chọc ghẹo nhiều, cũng không tiếp tục trêu, liền nói sang chuyện chính: “Ngưu Tử bảo hai đứa khi nào rảnh thì về một chuyến, nhà sửa sắp xong rồi.”
Đường ca nhi gật đầu, hỏi: “Hôm nay có chuyện vui gì sao thẩm?”
“Chà, không gì qua được mắt con nhỉ!” Ngưu thẩm cười khanh khách nói, “Sáng nay có bà mối đến dạm hỏi cho Ngưu Tử nhà dì, cũng là cô nương làng Đa Đậu đó.”
Mà điều kiện lần này tốt hơn lần trước nhiều. Tất cả đều nhờ vào Thừa Nhị đó chứ.
Giờ cả nhà bà đều làm việc cho Thừa Nhị, một tháng cũng kiếm được gần một lượng bạc, chuyện này đặt trước kia thì đúng là nằm mơ cũng không dám nghĩ.
Đợi khi nhà của Thừa Nhị sửa xong, lão Ngưu nhà bà sẽ bắt đầu xuống đồng trồng ớt với mè, đến lúc mấy thứ đó thu hoạch được, lại có thêm một khoản thu mới rồi. Cuộc sống như vậy, vừa có hy vọng, vừa có mục tiêu để phấn đấu, nghĩ đến mấy chuyện này, bà cười đến nỗi miệng cũng khép không lại.
Hách thị cười nói: “Không chỉ nhà chị đâu, Tam Tự nhà tôi cũng có bà mối đến dạm hỏi đấy, có điều Tam Tự nó không vội, chúng tôi cũng đành từ chối.”
“Nhà con cũng có! Nghe cha con nói là người trong huyện, cha con từ chối rồi.” Đàm ca nhi hừ một tiếng, “Trước kia không thấy ai đến dạm hỏi, giờ từng người từng người một vội vàng tìm tới, chẳng phải là thấy con làm việc ở chỗ Thừa Nhị kiếm được tiền sao?”
Hách thị cười mắng: “Cái miệng này, mấy lời đó ra ngoài mà nói lung tung là không được đâu nha.”
Đàm ca nhi lè lưỡi tinh nghịch.
“Rầm!” Cửa viện đột nhiên bị đẩy mạnh ra, khiến ai nấy đều giật mình.
Một người đàn ông trung niên dáng người gầy gò dẫn theo hai tiểu đồng xông vào không chút khách sáo, sắc mặt Đường ca nhi biến đổi, vội bước nhanh đến chặn lại.
“Các người là ai?”
Người đàn ông trung niên quét mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới, mặt đầy khinh khỉnh: “Ta đến tìm ông chủ Thừa.”
“Tôi là phu lang của huynh ấy – Đường ca nhi. Nếu các người muốn mua tương, tìm tôi là được.” Đường ca nhi không nhường một bước.
Sắc mặt người đàn ông trung niên tối sầm lại: “Một ca nhi như ngươi thì có thể làm được chủ cái gì? Chẳng lẽ ông chủ Thừa cố ý để ta mất mặt?”
Sắc mặt Đường ca nhi trở nên nghiêm túc, giọng cũng lạnh đi vài phần: “Nếu ông cho rằng tôi không thể làm chủ, vậy thì mời về cho.”
“Láo xược!” Người đàn ông trung niên quát lớn, “Ta là chưởng quầy Tầm Du của nhà hàng Hảo Ngộ Kiến! Chủ nhân của ta chính là em ruột của huyện lệnh – Ốc Dữ! Một ca nhi nhỏ nhoi như ngươi cũng dám đắc tội với ta, không sợ Thừa Nhị biết rồi sẽ bỏ ngươi sao?”
Đường ca nhi nhìn thoáng qua hai tiểu đồng theo sau hắn, khẽ ra hiệu bằng ánh mắt với Đàm ca nhi. Đàm ca nhi đang khom người rón rén đi ra ngoài, thì Nam thị bỗng hét toáng lên: “Cứu mạng với! Có người bắt nạt Đường ca nhi!”
Tầm Du quay phắt đầu lại, bắt gặp lúc Đàm ca nhi đang lẻn ra ngoài, sắc mặt hắn tối lại, quát: “Còn ngây ra đó làm gì? Mau đóng cửa lại cho ta!”
Hắn lại trừng mắt nhìn Nam thị đang mặt trắng bệch: “Bịt miệng bọn họ lại cho ta!”
Miền núi nghèo nàn sinh ra lắm kẻ vô lý, hắn chẳng muốn dây dưa với đám dân quê này.
“Ta xem ai dám!” Một tiếng quát vang dội khiến hai tiểu đồng giật nảy người, đứng sững lại.
Thừa Tuyển Doãn sải bước đến, chắn trước mặt Đường ca nhi. Đường ca nhi níu lấy tay áo hắn, đôi mắt đỏ hoe: “Phu quân, hắn là Tầm Du, chưởng quầy của Hảo Ngộ Kiến.”
Tầm Du ngẩng cao đầu, nói bằng giọng trịch thượng: “Ta muốn mua tương, có bao nhiêu, ta lấy hết.”
Giọng Thừa Tuyển Doãn lạnh như băng: “Dám đắc tội với phu lang của ta mà còn muốn mua hàng? Cút đi!”
Sắc mặt Tầm Du biến đổi hẳn: “Ngươi biết ta là ai không? Chủ ta là em ruột huyện lệnh! Đắc tội với ta, ngươi không sống yên đâu!”
“Ngươi cứ thử xem.” Thừa Tuyển Doãn nhấc cái quang gánh lên, Tầm Du nổi giận, đang định bảo tiểu đồng dạy hắn một bài học thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân lộn xộn.
“Ai dám bắt nạt Đường ca nhi?”
“Gan lớn thật đấy? Dám tới làng Thiên Trùng ức h**p phu lang của Thừa Nhị?”
Giọng nói tràn đầy sát khí vang vọng trong sân, khiến Tầm Du tái cả mặt, chỉ có thể tức tối ném lại một câu: “Cứ đợi đấy cho ta!” rồi chật vật bỏ chạy.
Không bao lâu sau, dân làng ùa vào viện, người nào người nấy cầm sẵn đòn gánh, giận dữ hỏi: “Ai bắt nạt Đường ca nhi?!”
“Là ta.” Thừa Tuyển Doãn mỉm cười áy náy với mọi người, “Là ta với Đường ca nhi đùa giỡn một chút, Nam thị không thấy rõ, tưởng Đường ca nhi bị bắt nạt nên mới hét lên, gây ra hiểu lầm, khiến mọi người chạy một chuyến uổng công.”
Mọi người chợt hiểu ra, bật cười xua tay: “Không sao, không sao.”
Có người trêu ghẹo: “Biết hai đứa còn trẻ, nhưng... lúc cần nhịn thì cũng phải nhịn một chút chứ!”
Mặt Đường ca nhi đỏ bừng, chỉ muốn chui ngay vào lòng Thừa Tuyển Doãn trốn đi.
“Vậy thì mấy năm nhân vừa chạy ra ngoài là ai?” Một tiếng hỏi có phần lạ lẫm vang lên từ đám đông, Đường ca nhi quay lại nhìn, là Cảnh Mỹ Hạnh.
Mọi người im lặng thoáng chốc, đưa mắt nhìn nhau đầy nghi hoặc.
Thừa Tuyển Doãn bình tĩnh cười nói: “Cũng trùng hợp thôi, Nam thị vừa la lên thì nhóm người kia xông vào mua tương.”
Hách thị vội hùa theo: “Đúng vậy, cái đám người đó vô lý lắm, trong sân còn đang hỗn loạn mà cứ đòi chen vào.”