Chương 33: Tầm Du đến xin lỗi
Ngưu thẩm mặt mày khó coi nói: “Đúng đó, nhiều phụ nữ với ca nhi trong sân thế mà họ chẳng kiêng dè gì cả, may mà Thừa Nhị luôn có mặt, nếu không thật sự khó mà giải thích.”
Cảnh Mỹ Hạnh không cam lòng: “Nam thị, thật vậy sao?”
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn Nam thị, chị ta như thể sợ hãi rút vào một góc, nói nhỏ: “Là thật, Thừa Nhị luôn ở đây, làm sao có ai dám ức h**p Đường ca nhi?”
Cảnh Mỹ Hạnh đột nhiên bật cười: “Tôi từ đầu đến cuối còn chưa từng nói là có ai ức h**p Đường ca nhi!”
Cô ta quét mắt nhìn Hách thị và những người khác: “Chẳng lẽ các người bày trò lừa gạt hết cả đám chúng tôi?”
Hách thị nghiêm giọng: “Chuyện không có thì chúng tôi lừa cô làm gì?”
Đàm ca nhi tức đến trừng mắt: “Cảnh Mỹ Hạnh, Đường ca nhi là ca ca của cô mà, sao cô lại có thể vu oan cho ca mình như thế!”
“Cảnh nha đầu,” Ngưu thẩm nghiêm mặt, “chuyện không có chứng cứ, đừng tưởng chỉ dùng cái miệng mà nói là thành thật. Cô nương chưa gả ra ngoài, nói năng phải biết giữ ý giữ tứ.”
Cảnh Mỹ Hạnh nghẹn lời, hận không thể nói toạc mọi chuyện để buộc tội Đường ca nhi bị nam tử lạ ức h**p cho cậu ta mất hết thanh danh, nhưng cô ta không thể không màng đến danh tiếng của mình.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của người xung quanh, cô ta đành gượng cười: “Mọi người hiểu lầm rồi, tôi với Đường ca nhi lớn lên bên nhau, tôi chỉ lo cho huynh ấy, sợ huynh ấy bị người xấu bắt nạt nên mới nôn nóng nói sai.”
Người trong thôn phần lớn chất phác, nghe vậy cũng không nghi ngờ gì, Vương Thảo Hán còn cười đùa: “Cảnh nha đầu hồi nhỏ cứ thích bám theo Đường ca nhi chơi.”
Đường ca nhi: “...” Rõ ràng là Cảnh Mỹ Hạnh giám sát cậu, không cho cậu lười biếng thì có.
Cảnh Mỹ Hạnh cố nặn ra một nụ cười, gương mặt gượng gạo.
Thừa Tuyển Doãn cười nói: “Chuyện hôm nay đều do ta trẻ người non dạ, không biết chừng mực, khiến Đường ca nhi chịu điều tiếng, lỗi là ở ta. Lát nữa ta sẽ lên núi tìm ít cành gai, để tạ tội với Đường ca nhi.”
Mọi người nghe xong liền phá lên cười. Nếu thật sự có người ngoài bắt nạt được cậu, thì Thừa Tuyển Doãn sao có thể bình tĩnh như vậy?
Xem ra đúng là bọn họ đã nghĩ quá rồi.
“Ha ha ha! Ta thấy cậu đáng đó!” Ngưu đại bá dạo gần đây nhờ có Thừa Tuyển Doãn mà rất có tiếng trong làng, tinh thần cũng phấn chấn hẳn, lúc này cười to nhất.
“Thôi được rồi.” Lý chính khoát tay bảo: “Nếu không có chuyện gì, mọi người giải tán đi.”
“Khoan đã!” Đường ca nhi quay người đi vào nhà, lấy ra ít hồng quả tử còn sót lại chia cho mọi người, “Quả dại hái trên núi thôi, không đáng giá gì.”
Cậu chân thành nói: “Dù hôm nay chỉ là hiểu lầm, nhưng tấm lòng của mọi người, tôi và phu quân đều thật sự cảm nhận được.”
Mọi người bị lời cậu nói làm cho áy náy, nhưng trong lòng lại thấy rất ấm áp, khi ra về còn bàn nhau rằng Đường ca nhi là người biết ơn, sống có tình có nghĩa.
Sau khi Thừa Tuyển Doãn tiễn hết người đi, vừa đóng cổng viện lại thì sắc mặt liền trầm xuống. Hắn nắm lấy tay Đường ca nhi, nhìn lên nhìn xuống một lượt, hỏi: “Có bị thương ở đâu không?”
Đường ca nhi cố kéo khóe miệng, định nở nụ cười để phu quân yên lòng, nhưng chưa kịp cười đã đỏ hoe mắt vì tủi thân, dứt khoát tựa hẳn vào lòng Thừa Tuyển Doãn, mím chặt môi không nói. Cậu không bị thương, nhưng là thật sự bị dọa sợ. Chỉ là trong tình huống lúc ấy, nếu cậu lùi bước, thì đám người trong sân biết làm sao?
Tim Thừa Tuyển Doãn nhói lên từng cơn, hắn vỗ nhẹ lưng cậu trấn an, “Ngoan, là tôi sai, tôi đến trễ quá.”
Đường ca nhi dụi dụi vào ngực hắn, sau khi ổn định cảm xúc liền nhẹ nhàng đẩy hắn ra, “Không phải lỗi của mình.”
Cậu quay đầu nhìn về phía góc tường, nơi Nam thị đang đứng. Nam thị mặt trắng bệch, hoảng hốt nói: “Xin, xin lỗi, khi đó tôi sợ quá… tôi chỉ muốn cứu cậu, tôi…”
Đàm ca nhi nhịn không được mà gắt: “Cô mà gọi là cứu à? Suýt nữa đã hủy hoại thanh danh của Đường ca nhi rồi!”
Thanh danh đối với nữ tử và ca nhi, không khác gì một cái mạng thứ hai!
Dù Nam thị không cố ý, bọn họ cũng không thể tha thứ. Đường ca nhi mím chặt môi, Thừa Tuyển Doãn đặt tay lên vai cậu, quét mắt nhìn mọi người.
“Chuyện hôm nay cảm tạ mọi người ra tay giúp đỡ, Thừa Tuyển Doãn tôi vô cùng biết ơn, công hôm nay tính gấp đôi.”
Hắn lại nhìn sang Nam thị, “Cô thì không được tính.”
Đàm ca nhi tức giận, “Chỉ vậy thôi à? Ít nhất cũng phải đuổi cô ta đi chứ!”
“Đàm ca nhi!” Hách thị quát, “Lo làm việc đi, đừng nói nữa.”
Nếu giờ Thừa Tuyển Doãn thật sự đuổi Nam thị, chẳng phải càng khiến lời của Cảnh Mỹ Hạnh thành sự thật sao?
Nam thị vội vàng gật đầu, “Vâng.”
Thừa Tuyển Doãn kéo Đường ca nhi vào phòng, hỏi: “Em có thấy ấm ức không?”
Đường ca nhi phồng má, “Chẳng lẽ trong mắt phu quân, em lại ngu ngốc đến thế?”
Thừa Tuyển Doãn vội giơ hai tay đầu hàng, cười nói: “Tôi nào dám nghĩ vậy.”
Hắn chỉ sợ cậu vì thế mà hiểu lầm không đáng có. Chuyện liên quan đến Đường ca nhi, hắn luôn muốn suy xét thật cẩn trọng, thật toàn diện.
Đường ca nhi hừ nhẹ một tiếng, “Ngưu thẩm nói nhà sắp sửa sang xong rồi, em muốn đi xem, mình muốn đi cùng không?”
“Mình quên rồi à? Tôi còn chuyện quan trọng hơn phải làm.”
“Chuyện gì?”
Thừa Tuyển Doãn phun ra bốn chữ, “Phạt roi xin lỗi.”
Đường ca nhi trừng to mắt. Làm thật luôn à?
Chiều hoàng hôn buông xuống, Đường ca nhi cúi đầu nhìn những ống tre dẫn nước kỳ diệu, dùng tay khẽ gảy tấm ván tre, dòng nước mát lạnh liền ào ào chảy ra, khiến cậu mở to mắt kinh ngạc.
Ngưu Tử tự hào nói: “Cái này là ý tưởng của Thừa Nhị đó, không biết sao cậu ta lại nghĩ ra được cách này, từ giờ mọi người không cần cực khổ gánh nước nữa rồi.”
Nói đến đây, cậu ta có chút ngượng ngùng hỏi: “Thừa Nhị có đến không? Tôi có chuyện muốn hỏi anh ta.”
Đường ca nhi khựng tay lại, không lên tiếng.
“Đường ca nhi.” Giọng Thừa Tuyển Doãn trầm ổn vang từ ngoài cửa vào, mắt Ngưu Tử sáng lên, vội vã bước ra ngoài, vừa thấy dáng vẻ hắn liền sững người: “Thừa Nhị, anh đây là làm sao vậy?”
“Tôi đến để phạt roi xin lỗi Đường ca nhi.” Thừa Tuyển Doãn nói lớn, Đường ca nhi nhìn thân ảnh hắn đón ánh chiều tà, lưng cõng bó roi dày nặng nề đi về phía mình, không kìm được đỏ cả hốc mắt.
Gả cho phu quân, là điều hạnh phúc nhất đời cậu.
Chỉ trong chốc lát, khắp làng đều biết Thừa Nhị thật sự đi chịu roi xin lỗi Đường ca nhi. Cái bó roi đó là thật, e rằng hôm nay hắn thật sự chọc giận Đường ca nhi rồi.
Đám phụ nhân và ca nhi trong làng thì miệng mắng Thừa Nhị đáng đời, nhưng trong lòng lại không khỏi ghen tị với Đường ca nhi.
Đêm xuống, Đường ca nhi bôi thuốc cho Thừa Tuyển Doãn, nhìn những vết thương do roi tre gây ra trên lưng hắn, cậu đau lòng đến mức không thốt nên lời.
Thừa Tuyển Doãn quay đầu lại, thấy cậu mím môi, gương mặt nhỏ nhắn đang nhăn lại như muốn khóc, liền vội vàng nói: “Không đau đâu, chỉ là vết xước nhỏ thôi.”
Đường ca nhi trợn mắt nhìn hắn, “Phu quân lúc nào cũng vậy, chẳng bao giờ lo cho bản thân.”
“Tôi có lo mà.” Thừa Tuyển Doãn nghiêng người đè cậu xuống, giọng khàn khàn, “Nếu Đường ca nhi đau lòng, vậy hay là… dỗ tôi một chút đi?”
Mặt Đường ca nhi lập tức đỏ bừng, nhưng vẫn cố gắng nén thẹn, khẽ phản đối: “Tôi lúc nào không dỗ huynh?”
Thừa Tuyển Doãn bật cười khẽ, “Đường ca nhi ngoan quá.”
Giọng hắn khàn khàn, khiến tim Đường ca nhi đập loạn không ngừng. Áo rơi xuống đất, ánh nến lay động, ánh trăng cũng xấu hổ mà trốn vào mây.
Sáng hôm sau, Thừa Tuyển Doãn mang vẻ mặt thỏa mãn bước ra khỏi phòng.
Đường ca nhi nằm trên giường, giận dỗi quấn chăn kín mít.
Phu quân sao có thể không biết tiết chế như vậy, trời sáng rồi còn chưa chịu buông tha! Làm cậu không chịu nổi phải nói bao nhiêu lời thẹn thùng!
Cậu không nhịn được che mặt lại.
Đúng là vô dụng! Rõ ràng biết phu quân gian xảo, thế mà chỉ vì đau lòng hắn lại để bị dụ hết lần này đến lần khác.
Lần sau, cậu tuyệt đối không đau lòng vì phu quân nữa!
Cả buổi sáng, tâm trạng Thừa Tuyển Doãn đều rất tốt. Hắn bưng dầu ớt ra ngoài, rồi quay lại bếp nấu cháo cho Đường ca nhi.
“Thừa Nhị, có người gõ cửa.” Giọng Hách thị vọng từ xa đến, Thừa Tuyển Doãn liền bước nhanh ra ngoài, “Thẩm, trong bếp đang nấu cháo, phiền thẩm giúp tôi trông lửa một lát nhé.”
Hách thị nhanh nhẹn đứng dậy, nói: “Chuyện nhỏ thôi mà.”
Thừa Tuyển Doãn bước ra mở cửa, vừa thấy lại là Tầm Du đứng ngoài cổng thì sắc mặt lập tức trầm xuống, toan đóng cửa lại.
Tầm Du vội vã ngăn cửa, cười lấy lòng: “Chuyện hôm qua là ta sai, ta đến đây để xin lỗi. Mong ông chủ Thừa đại nhân đại lượng, cho một cơ hội nữa.”
Ông ta tối qua về nhà, kể lại chuyện xảy ra cho chủ nhân nghe, cứ ngỡ chủ nhân sẽ cho người tới phá chỗ này một trận, nào ngờ lại bị đá cho một cú.
Lúc đó ông ta mới biết phía sau Thừa Tuyển Doãn là Cầm Mạnh Liên.
Biết mình gây họa lớn, ông ta quỳ xuống cầu xin chủ nhân cho thêm cơ hội. Nếu hôm nay còn không mua được sốt mang về, e là ngay cả chức chưởng quầy chắc cũng không giữ nổi.
Thừa Tuyển Doãn lạnh giọng: “Ông đến xin lỗi tôi?”
Tầm Dư hơi khựng lại, dò hỏi: “Vậy... xin lỗi phu lang của ngươi?”
“Phu lang của tôi còn đang ngủ, chờ cậu ấy dậy rồi quay lại.” Sắc mặt hắn vẫn lạnh tanh. “Nếu cậu ấy nguôi giận rồi, tôi muốn bán bao nhiêu cũng được. Nhưng nếu cậu ấy không nguôi giận...”
Tần Dư tái mặt, vội nói: “Nhất định nguôi! Ta nhất định sẽ khiến cậu ấy nguôi giận!”
Ông ta cẩn thận hỏi: “Giờ đã quá trưa rồi, không biết phu lang của ngươi chừng nào mới dậy?”
“Không biết.” Thừa Tuyển Doãn thản nhiên nói: “Phu lang tôi muốn ngủ tới bao giờ là chuyện của cậu ấy, không tới lượt tôi quản.”
Tầm Du: “...”
Ngươi là phu quân người ta cơ mà, ngươi không quản thì ai quản! Có nhà nào mà phu lang ngủ tới quá trưa chưa dậy không? Có nhà nào mà địa vị của phu lang còn cao hơn cả nam nhân không?
Nếu hôm qua ông ta biết nhà Thừa Nhị là kiểu người như vậy, đã trực tiếp giao dịch với Đường ca nhi, đâu để xảy ra lắm chuyện như thế, còn vấp ngã đau như vậy.
Hối hận! Hối tới xanh cả ruột gan!
Nhưng trên đời nào có thuốc hối hận, ông ta chỉ có thể đứng ngoài cửa chịu gió lạnh thổi, cứng ngắc chờ hơn một canh giờ, Đường ca nhi mới mơ màng bước ra, vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Là ông muốn xin lỗi tôi sao?”
“Phải, phải rồi!” Tầm Du vội vàng bước tới, nuốt xuống cảm giác khinh thường dành cho ca nhi, gượng cười nói: “Chuyện hôm qua là ta không đúng, là ta có mắt không tròng, mong Đường ca nhi lượng thứ cho kẻ thiển cận này.”
“Tôi không giận.” Đường ca nhi nhẹ giọng nói: “Nhưng trong lòng vẫn không được thoải mái. Nếu các người muốn mua xốt thì tôi muốn tăng giá, được không?”
Cậu hỏi nghe rất mềm mỏng, nhưng rõ ràng là đang ép giá. Tầm Du không dám từ chối, cắn răng: “Được, tất nhiên là được.”
Đường ca nhi lại hỏi: “Vậy các người muốn bao nhiêu?”
Tầm Du vội đáp: “Có bao nhiêu lấy hết bấy nhiêu!”