Chương 34: Luyện dầu thực vật
Đường ca nhi lắc đầu, hỏi chân thành: “Tôi chỉ có thể đưa mười hũ, mỗi hũ một lượng bạc, ông có mua không?”
“Một lượng?!” Tần Dư không kìm được hét to.
Giá tăng gấp mười lần! Mà còn chỉ có mười hũ! Vậy ông ta làm sao về giao cho chủ nhân được đây?
Đường ca nhi sợ hãi lùi về sau một bước: “Không mua sao?”
“Mua!” Tầm Du nghiến răng nói: “Tôi mua!”
Không mua thì ngay cả mười hũ cũng chẳng có!
Đường ca nhi đưa tay ra: “Tổng cộng mười lượng bạc.”
Tầm Du nuốt nước mắt, rút bạc ra đưa.
Đường ca nhi vào nhà lấy mười hũ xốt ra, Tầm Du thậm chí không dám hỏi trong mười hũ đó là loại xốt gì, chỉ biết cắn răng nhận lấy, cười gượng rời đi.
Vừa hay lúc đó Mạc Nhị đi tới, hai người sượt vai qua nhau. Tầm Du quay đầu lại nhìn thấy Mạc Nhị đến trước mặt Đường ca nhi, liền nhíu mày. Sao ông ta lại thấy người này quen quen, hình như từng gặp ở đâu rồi?
Đường ca nhi thấy Mạc Nhị, thắc mắc hỏi: “Sao thế, tỷ phu?”
Mạc Nhị nhìn quanh không thấy ai, ngượng ngùng hỏi: “Dầu sắp hết rồi, chỗ cậu còn không?”
Chuyện Thừa Tuyển Doãn biết làm dầu, Đường ca nhi không hề giấu hắn và Hùng Đậu, cả hai đều ngầm giữ bí mật.
Đường ca nhi trầm ngâm giây lát, hỏi: “Tỷ phu, dầu nhà huynh dùng được mấy hôm nữa?”
Mạc Nhị đáp: “Nhiều lắm là hai ngày.”
“Vậy qua giờ Dậu ngày kia tới lấy, được không?”
Chuyện dầu thực vật phải giữ bí mật, mấy hôm nay mấy người Đàm ca nhi bọn họ ở trong sân, phu quân cậu khó mà làm dầu.
Trước khi ra ngoài cậu cũng xem qua, dầu thực vật còn lại không nhiều, liền tính hôm kia để bọn Đàm ca nhi nghỉ ngơi, trống sân cho phu quân tập trung làm dầu.
Mạc Nhị gật đầu, do dự hỏi tiếp: “Vừa rồi người đó là chưởng quầy của nhà hàng Hảo Ngộ Kiến không?”
“Ừ.” Đường ca nhi chỉ đáp: “Nếu không có gì bất ngờ, nương huynh chắc sẽ không đến đòi công thức làm lương bì nữa đâu.”
Mắt Mạc Nhị đỏ hoe, một lúc lâu mới nghẹn ngào nói: “Cảm ơn.”
Tiễn Mạc Nhị đi rồi, Đường ca nhi mới quay về viện, bê cháo đến trước phòng củi, gõ cửa rồi vào. Lúc đó Trần Nhiễu Bình đang dựa vào đống củi đọc sách, thấy cậu liền đặt sách xuống.
Đường ca nhi đặt bát cháo trước mặt y, liếc mắt nhìn cuốn sách, hỏi: “Vết thương của huynh thế nào rồi?”
Thương tích trên người Trần Nhiễu Bình không chỉ có vết dao trên mặt, còn có nhiều chỗ bị đánh đập bầm tím. Theo lời y, vết dao trên mặt là do chính chủ nhân y rạch, mục đích là khiến y không thể tiếp tục theo đuổi khoa cử.
Ở nước Dư, có quy định rõ: người mang dị tật, thương tích rõ ràng sẽ không được tham gia khoa cử.
“Đỡ hơn nhiều rồi.” Trần Nhiễu Bình nhận thấy ánh mắt của Đường ca nhi, liền hỏi: “Cậu muốn học chữ không?”
Đường ca nhi lắc đầu, hỏi chân thành: “Tôi chỉ không hiểu, huynh lúc chạy trốn sao không mang theo tiền, không mang đồ ăn, lại cứ nhất quyết phải đem theo cuốn sách này?”
Dù sách có quý đến đâu, người mà gục xuống thì sách cũng vô dụng.
Trần Nhiễu Bình xấu hổ nói: “Lúc chủ nhân đến, tôi đang đọc nó.”
Y tiện tay nhét vào người, thế là cuốn sách theo y đến tận bây giờ.
Đường ca nhi gật đầu, lấy ra một túi bạc đưa cho hắn: “Trong đây có ba trăm lượng bạc, sáng sớm ngày kia huynh hãy lên đường, ra ngoài thành chờ Cầm Mạnh Liên, hắn sẽ đưa huynh tới Cầm Châu.”
Cậu dùng đôi mắt tròn xoe đầy mong chờ nhìn hắn, nói: “Phu quân tôi hi vọng huynh có thể dùng số tiền này kiếm được nhiều bạc hơn, mang về nhiều lương thực hơn nữa.”
Thực ra không phải họ không muốn cho thêm, mà là ba trăm lượng này đã là tất cả những gì họ có thể gom được lúc này.
Khóe miệng của Trần Nhiễu Bình giật giật.
Mấy ngày đã trôi qua, y vẫn chưa thể thích ứng nổi việc Đường ca nhi với gương mặt đẹp tựa thần tiên lại có thể đưa ra những yêu cầu đáng sợ như ác quỷ.
Y hỏi: “Là ý muốn của cậu, hay là của phu quân cậu?”
Đường ca nhi mím môi, cười ngượng nghịu.
Trần Nhiễu Bình: “……” Y biết ngay mà!
Y khó khăn hỏi: “Sao cậu lại tín nhiệm tôi đến mức đó?”
Đường ca nhi cong khóe mắt, “Không bằng huynh thử mở túi tiền ra xem?”
Trần Nhiễu Bình ngẩn người, mở túi tiền ra, thấy bên trong kẹp một tờ giấy dầu thô, y mở ra xem, nội dung trên giấy khiến tim ý đập ngày càng nhanh, “Đậu này thật sự có công dụng kỳ diệu như thế?”
Đường ca nhi nói: “Nếu huynh không tin, thử là biết.”
“Được.” Trần Nhiễu Bình cẩn thận gấp tờ giấy công thức lại, giấu kỹ bên người, hỏi: “Món này định giá thế nào?”
Đường ca nhi chỉ nói: “Món đậu hũ này, tôi hay huynh đều có thể ăn.”
‘Tôi-huynh’ – có nghĩa là dân thường.
Thức ăn cho dân thường, không thể bán giá cao, phải đi theo con đường lời ít lãi nhiều.
Ánh mắt Trần Nhiễu Bình hơi thay đổi, một lúc sau chắp tay trước Đường ca nhi, trịnh trọng nói: “Trần mỗ nhất định dốc toàn lực, không phụ sự kỳ vọng của hai người.”
Là người làm ăn, hắn hiểu rõ giá trị của món này.
Nếu phu quân của cậu mang món đậu hũ này biếu cho các nhà quyền quý, giá đậu hũ chắc chắn sẽ tăng gấp mười mấy lần, đến lúc đó tiền bạc sẽ đổ vào như nước. Nhưng phu quân cậu lại chọn bán cho dân thường, không phải vì bản thân, mà là vì những gia đình nghèo khổ không có cơm ăn.
Đậu hũ rẻ, người nghèo cũng mua được.
Đường ca nhi cười e thẹn nói: “Tôi đi chuẩn bị đồ ăn trên đường cho huynh.”
Trần Nhiễu Bình giật mình suýt bật dậy, “Không được!”
Đường ca nhi nghi hoặc nhìn sang, y vội nói: “Tối nay bếp trống, để tôi tự làm là được.” Nếu để phu quân Đường ca nhi biết cậu ta vì y mà chuẩn bị đồ ăn, thì không biết sẽ hành y ra sao nữa.
Đường ca nhi nghiêng đầu nói: “Được thôi.”
Quân tử xa nhà bếp, Trần Nhiễu Bình là người đọc sách, vậy mà cũng biết nấu ăn sao? Cậu mang theo nghi hoặc mà rời đi.
Ngoài sân, Hách thị chỉ vào một đống đậu chất ở góc sân, hỏi: “Đường ca nhi, đậu nhiều như thế, phải xử lý thế nào?”
Đường ca nhi nói: “Phiền các thẩm ngày mai giúp làm sạch số đậu này, ngày kia phu quân cần dùng để nghiên cứu món mới.”
Đậu tự nhiên biến mất thì khó giải thích, cậu chỉ có thể lấy cớ như vậy. Đến lúc đó làm ít đậu hũ mang bán, lại có thể tiếp tục thu gom đậu.
Hách thị vốn là người biết điều, nghe vậy liền nói: “Vậy ngày kia chúng tôi sẽ không đến.”
Đường ca nhi hơi cong mi mắt, “Phu quân tôi nói rồi, ngày kia các thẩm được nghỉ có lương, không cần làm việc, tiền công vẫn lãnh như thường.”
“Thế sao được!” Ngưu thẩm là người đầu tiên phản đối.
Làm gì có chuyện không làm mà vẫn nhận tiền?
Một ca nhi ăn mặc giản dị ngồi ở góc cũng đứng lên, vội vã xua tay, mặt đỏ bừng.
Đó là người công nhân thứ năm trong sân, do một tai nạn hồi nhỏ khiến cậu không nói được. May mắn là cha mẹ cậu không ghét bỏ, dù cuộc sống khó khăn vẫn khôn lớn.
Cả nhà cậu đều là người thật thà, lương thiện, khi Lý chính chọn người, đầu tiên nghĩ đến là Á ca nhi, rồi mới đến Nam thị.
Vì không nói được, sự hiện diện của Á nhi trong sân gần như rất mờ nhạt.
Hách thị cũng không đồng ý, nói: “Không được, nhận tiền thế này, chúng tôi không yên lòng.”
Đàm ca nhi cũng từ chối: “Không nhận, dù sao tôi cũng không thể nhận số tiền này.”
Nam thị chỉ im lặng.
Đường ca nhi thở dài, sau một hồi tranh luận, hai bên đều nhượng bộ một bước: hôm đó nghỉ, nhưng chỉ lãnh nửa công.
Dù vậy, khi chuyện này truyền ra ngoài, người trong thôn cũng đỏ cả mắt vì ghen tỵ.
Nhà họ Cảnh và nhà Thừa Uông thì tức đến mức ăn không vô, ngủ không được, cả đêm lăn qua lộn lại tiếc hùi hụi.