Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 37

Chương 37: Thừa Đại Tài tiêu hết tiền

 

Tin tức trong thôn lan nhanh như gió, chỉ trong chốc lát, mọi người đều đã biết những chuyện Nam thị làm ra. Cả làng đều phỉ nhổ Nam thị, nhưng trong lòng nhiều người lại đang thầm tính toán chỗ trống mà nàng để lại.

 

Nam thị đi rồi, Thừa Nhị có tuyển thêm người không? Nhà mình có thể cho ca nhi hay phụ nhân đến làm không?

 

Nhà Thừa Uông cũng đang bàn bạc chuyện này, Lương thị nói: “Ta là mẹ hắn, lần này chắc đến lượt ta rồi chứ?”

 

Thừa Uông hừ lạnh một tiếng, “Tất nhiên là phải là bà!”

 

Lão ta nhíu mày: “Đại Tài vẫn chưa về à?”

 

Thừa Đại Tài đã ba ngày chưa trở về thôn rồi. Lương thị giải thích: “Nó bảo đọc sách rất hao tổn tinh thần, không nhất thiết phải ngày nào cũng về.”

 

Trong lòng bà cũng nhớ con, nên đứng dậy nói: “Tôi ra đầu làng xem thử.”

 

Chưa ra đến cửa thì Thừa Đại Tài đã lảo đảo đi vào, Lương thị vội ra đón, nhưng vừa đến gần đã ngửi thấy mùi phấn son nồng nặc.

 

Trong lòng bà ta chùng xuống, hỏi: “Con đi đâu về thế?”

 

Thừa Đại Tài mất kiên nhẫn: “Con không đã nói rồi sao? Hỏi gì mà hỏi mãi?”

 

Lương thị thương con, không dám hỏi kỹ, chỉ rụt rè nói: “Nương ngửi thấy mùi phấn son trên người con…”

 

Ánh mắt Thừa Đại Tài lóe lên, lớn tiếng quát: “Hôm nay con đi với Tầm huynh, nhà huynh ấy có vài thiếp thất, chắc là mùi từ họ truyền sang con!”

 

Từ sau chuyện gã vu hại Thừa Tuyển Doãn bị vạch trần, gã không còn dám ngẩng đầu ở trong thôn, lòng vừa ức chế vừa tức giận, lại bị lý chính âm thầm răn đe, không dám đến tìm Thừa Tuyển Doãn tính sổ, đành lấy cớ đi học để lánh sang huyện.

 

Trên huyện nhiều nơi tiêu tiền, mà chốn hoa lệ thì càng khiến người ta mê muội. Gã vừa bước chân vào kỹ viện đã bị cuốn hút, tiền mà Lương thị đưa cho để học hành đều tiêu sạch ở đó, đến khi cạn túi mới nhớ ra phải quay về.

 

“Nương, cho con thêm mười lượng bạc nữa.”

 

Lương thị kinh hãi: “Không phải mấy ngày trước nương vừa đưa mười lượng rồi sao?”

 

Thừa Đại Tài hạ giọng lạnh lùng: “Học sách không cần tiền chắc? Một nghiên mực cũng năm lượng, nương tưởng chút tiền đó là đủ chắc?”

 

Ở thanh lâu, nhìn những người khác rượu chè vung tay, gã sao mà không hâm mộ cho được. Mỗi lần say, gã lại nghĩ: tại sao lại sinh ra trong cái nhà này?

 

Chính vì nhà này, tài năng của gã không có chỗ dụng võ, hoài bão thành chuyện hão huyền, đến một đêm vui vẻ cũng phải xem giá cả có kham nổi hay không.

 

Giọng Lương thị yếu ớt: “Nhưng, nhưng nhà ta đâu còn tiền nữa…”

 

Thấy Thừa Đại Tài bắt đầu cau mặt, bà vội nói: “Nhưng con đừng lo, mai nương sẽ đi xin Thừa Nhị cho làm việc, nương sẽ xin hắn ứng trước tiền công.”

 

“Thừa Nhị?” Thừa Đại Tài thoáng suy nghĩ, hỏi: “Nương, giờ Thừa Nhị giàu lắm sao?”

 

Lương thị nghiến răng: “Giàu! Hắn có tiền mà không mang về báo hiếu cho chúng ta, lại còn đi mua miếng đất chẳng có tí giá trị gì, cái thứ vong ân phụ nghĩa!”

 

Thừa Đại Tài nheo mắt lại: “Nương là bậc trưởng bối, sao có thể đi làm thuê cho hắn được?”

 

Gã ngừng lại, giọng lạnh tanh: “Để con đi.”

 

Là ca ca, gã không có tiền học hành, Thừa Nhị sao có thể bỏ mặc?

 

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Hách thị và những người khác đã lục tục kéo đến, không nói một lời đã cắm đầu vào làm. Thiếu mất một người, đương nhiên họ phải làm nhanh hơn để bù lại phần việc.

 

Cảnh Đường Vân nghe tiếng động, ngáp dài một cái bước ra, thấy mọi người đang bận rộn cũng bắt đầu cảm thấy tay chân ngứa ngáy.

 

Cậu hé mắt nhìn vào nhà bếp, thấy Thừa Tuyển Doãn đang quay lưng lại nấu nướng, liền len lén như kẻ trộm rón rén đến chỗ trước đây Nam thị ngồi, xắn tay áo lên bắt đầu làm việc.

 

Trời vào đông, tiết trời lạnh buốt, Cảnh Đường Vân nhúng tay vào chậu nước lạnh để rửa đậu, bị đông lạnh đến mức cả người run bắn lên.

 

Đàm ca nhi nhìn thấy, mắt mở to, đang định nói gì đó thì Cảnh Đường Vân đặt ngón trỏ lên môi: “Suỵt!”

 

Đàm ca nhi lập tức ngậm miệng, nhanh chóng liếc vào bếp một cái.

 

Cảnh Đường Vân nhỏ giọng nói: “Nam thị đi rồi, phu quân sợ các huynh làm không xuể nên để tôi đến giúp.”

 

Đàm ca nhi ngây ngô gật đầu, nhưng trong lòng cứ cảm thấy có gì đó sai sai.

 

Hách thị cũng chú ý thấy Cảnh Đường Vân đang phụ giúp, tuy biết cậu đang nói dối nhưng không ngăn cản.

 

Trong mắt y, Thừa Nhị đối xử với Đường ca nhi tốt là chuyện đáng mừng, mà Đường ca nhi muốn tiết kiệm tiền nên tự tay làm việc cũng chẳng có gì sai, dù gì trong thôn này đâu có ai là ca nhi mà không phải làm việc?

 

“Cốc cốc.” Cửa sân vang lên tiếng gõ, Cảnh Đường Vân vội đi ra mở cửa, nhìn thấy Thừa Đại Tài đứng ngoài thì sắc mặt khẽ đổi.

 

Thừa Đại Tài nhìn thấy Cảnh Đường Vân, lại chợt thấy tim khẽ nhói. Cảnh Đường Vân dường như đã trở nên xinh đẹp hơn, tuy vẫn còn đen, thật đáng tiếc.

 

Nếu không xấu xí đến thế thì cậu ta hẳn xứng đôi với gã. Gã thu lại thần sắc, nghiêm mặt nói: “Ta tìm Thừa Nhị.”

 

“Ngươi đợi đây.” Cảnh Đường Vân nói xong định đóng cửa, ai ngờ Thừa Đại Tài chợt vươn tay chặn cửa: “Ta là ca của Thừa Nhị, ngươi dám để ta đứng ngoài cửa sao?”

 

Gã giễu cợt: “Quê mùa vẫn đúng là quê mùa, chẳng biết chút lễ nghi nào!”

 

Cảnh Đường Vân bình tĩnh nhìn gã, khẽ hỏi lại: “Trong sân toàn là ca nhi với phụ nhân, một nam nhân như ngươi vào, đó là lễ nghi à?”

 

“Ngươi!” Thừa Đại Tài giận dữ hất mạnh tay áo, “Thôi đi, ta không chấp với loại ca nhi nhà quê như ngươi!”

 

Cảnh Đường Vân đóng cửa, quay lại nhà bếp gọi Thừa Tuyển Doãn. Thừa Tuyển Doãn lúc ấy đang rang mè, không rảnh tay, nghe vậy thì quay đầu lại nói: “Đừng để ý đến gã, cứ để gã đứng ngoài chờ.”

 

“Dạ.”  Đường ca nhi đáp lời, đang định xoay người rời đi thì lại nghe thấy Thừa Tuyển Doãn gọi: “Khoan đã!”

 

Đường ca nhi giật mình, cẩn thận xoay người lại, liền thấy Thừa Tuyển Doãn sắc mặt âm trầm đứng ngay trước mặt mình, duỗi tay nắm lấy bàn tay đỏ bừng lạnh buốt của y: “Em vừa đi làm việc à?”

 

Đường ca nhi chột dạ đáp: “Chỉ một chút thôi mà…”

 

Thừa Tuyển Doãn nghiến răng nói: “Tôi sợ em bị lạnh, ngày nào cũng dậy nấu nước nóng cho em rửa mặt, thế mà em lại chạy đi ngâm tay trong nước đá, em…!”

 

Hắn ngừng lại, tức đến mức không biết phải nói gì, môi mấp máy hồi lâu mới nghẹn ra được một câu: “Em là định làm tôi đau lòng đến chết mới cam lòng phải không!”

 

Đường ca nhi ấm ức nhìn hắn: “Em không dám nữa đâu, phu quân đừng giận…”

 

Thấy mặt Thừa Tuyển Doãn vẫn căng thẳng, Đường ca nhi lại nhẹ giọng nói nhỏ: “Em sợ quá…”

 

Thừa Tuyển Doãn: “…”

 

Đường ca nhi liền thò tay vào trong lòng hắn, thì thào: “Phu quân, tay em lạnh, giúp em làm ấm một chút đi.”

 

Bức tường lửa giận mà Thừa Tuyển Doãn vừa dựng lên trong nháy mắt đổ sập. Hắn bật cười giận dữ, vỗ vào mông cậu một cái, nghiến răng nghiến lợi: “Em cứ biết rõ tôi chịu không nổi cái kiểu này của em!”

 

Đường ca nhi chôn mặt vào ngực hắn, lén mím môi cười. Đúng vậy, cậu chính là biết phu quân mình thương mình, mới dám gan to như vậy. Phu quân cũng biết điều đó, nhưng lại không nỡ giận cậu thật.

 

Thừa Tuyển Doãn xoa tay cậu cho ấm lên rồi mới buông ra: “Tôi ra ngoài gặp Thừa Đại Tài, nếu mình thật sự rảnh thì trông lửa giúp tôi.”

 

Bếp luôn có lửa, nhiệt độ cũng cao hơn trong phòng, Đường ca nhi ở đó cũng sẽ không bị lạnh.Đường ca nhi ngoan ngoãn đáp: “Dạ.”

 

Thừa Tuyển Doãn lo cậu lại ngâm tay trong nước lạnh, nên giả vờ dọa dẫm: “Nếu mình còn không ngoan, tôi sẽ…”

 

Đường ca nhi tròn mắt, nghiêng đầu hỏi: “Sẽ…?”

 

Thừa Tuyển Doãn nghĩ đến điều gì đó, bật cười: “Tôi sẽ không cho mình phụ trách chuyện giao hàng nữa.”

 

Đường ca nhi sững người, gương mặt dần phồng lên tức tối.

 

Tiêu rồi…

Bình Luận (0)
Comment