Chương 38 - Tiểu Lương thị
Khi Thừa Tuyển Doãn đi ra, Thừa Đại Tài đã lạnh đến mặt mày trắng bệch. Thấy Thừa Tuyển Doãn, gã tức tối quát lớn: "Sao giờ mới ra!"
Thừa Tuyển Doãn mặt không đổi sắc mà nói: "Tôi đang bận làm tương, nhất thời không rảnh tay, mong đại ca thông cảm."
Thừa Đại Tài không thể tiếp tục làm khó với lý do đó, trời lạnh thế này gã cũng chẳng muốn vòng vo, liền nói thẳng: "Vì ngươi mà nhà ta giờ không có tiền cho ta đi học nữa. Ta thấy việc làm ăn của ngươi không tệ, chắc là kiếm được không ít bạc nhỉ?"
Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn trở nên lạnh lẽo: "Không nhiều, chỉ khoảng năm mươi lượng."
Thấy mắt Thừa Đại Tài sáng lên, Thừa Tuyển Doãn tiếp lời: "Mua mười mẫu đất hoang vừa hết luôn rồi."
Thừa Đại Tài không tin: "Nếu ngươi không có tiền, sao còn dám tuyển thêm người?"
"Tiền công một tháng của người làm chỉ có ba trăm văn." - Thừa Tuyển Doãn dừng lại, hỏi - "Đại ca đến đây làm gì?"
"Ngươi bỏ tiền cho ta đi học đi, chờ ta thi đỗ, tuyệt đối sẽ không thiếu phần ngươi." - Thừa Đại Tài ép sát lại, giọng trầm xuống - "Nếu không bỏ tiền, đợi ta thi đỗ rồi, người đầu tiên ta xử lý chính là ngươi!"
Thừa Tuyển Doãn cười lạnh: "Cút."
Thừa Đại Tài giận dữ quát: "Thừa Tuyển Doãn, ngươi thật sự không còn tình nghĩa huynh đệ sao?"
Thừa Tuyển Doãn nhướng mày, lạnh giọng hỏi lại: "Không có thì sao?"
Dứt lời, hắn xoay người đi vào trong, rầm một tiếng đóng sầm cửa lại.
Thừa Đại Tài tức đến mức đạp mạnh một phát vào cửa, cửa thì chẳng hề gì, nhưng chân gã thì đau đến mức k** r*n.
Tại nhà Thừa Uông.
Lương thị đi đi lại lại trước cửa, thỉnh thoảng còn rướn cổ nhìn về phía xa.
Thấy Thừa Đại Tài lết về, bà liền chạy ra đón, còn chưa kịp mở miệng hỏi thì Thừa Đại Tài đã bắt đầu bô bô kể lại chuyện vừa xảy ra, còn tô vẽ thêm mắm dặm muối.
Lương thị tức đến toàn thân run rẩy, xắn tay áo định lao qua tính sổ với Thừa Tuyển Doãn.
Nhưng Thừa Đại Tài ngăn lại: "Nương, mẹ đi tìm hắn cũng vô ích."
Gã nhìn về hướng sân làm tương xốt, ánh mắt đầy âm lãnh: "Nương đi tìm lý chính, bắt ông ta giao vị trí mà Nam thị bỏ lại cho người."
Chỉ cần bà được vào sân làm tương, chẳng lẽ Thừa Nhị còn có thể ngăn bà không nhìn ra cách làm tương sao?
Danh tiếng của loại tương ấy gã cũng đã nghe nói ở huyện thành. Nếu Thừa Nhị đã không đưa tiền, thì đừng trách gã lấy công thức làm tương đi đổi lấy bạc.
"Được!" Lương thị gật đầu mạnh "Nương đi ngay bây giờ."
Nếu không lấy được tiền, thì ít nhất cũng phải giành lấy công việc.
Bà ta vội vàng chạy đến nhà lý chính, còn chưa bước vào cửa đã bắt đầu khóc lóc thảm thiết, tố cáo Thừa Nhị bất hiếu, mua đất mua trâu mà để mẹ ruột phải ăn cơm thừa canh cặn.
Lý chính vừa thấy bà ta đã nhức đầu, còn chưa kịp hỏi bà đến làm gì thì bà ta đã nói luôn: "Tôi muốn vào sân viện làm việc cho Thừa Nhị, hắn không cho tôi tiền, tôi phải tự kiếm!"
Lý chính im lặng.
Lương thị lập tức nóng nảy: "Sao? Chẳng lẽ tôi là mẹ ruột của nó mà đến cả công việc này cũng không được nhận?"
Lý chính thở dài: "Không phải không được, mà là Thừa Nhị vừa đến tìm tôi xong, vị trí đó đã định rồi, người ta giờ cũng bắt đầu làm việc rồi."
Lương thị cất giọng the thé: "Ai?!"
Lý chính ngước mắt lên nhìn bà ta, nói: "Tiểu Lương thị."
Tiểu Lương thị là em gái út của Lương thị, ngày trước hai chị em mỗi người lấy một người chồng, Lương thị lấy Thừa Uông, Tiểu Lương thị lấy Thừa Nhẫn.
Ban đầu cả hai nhà đều nghèo, còn hay giúp đỡ qua lại, quan hệ cũng tốt.
Nhưng sau khi nhà Thừa Uông giàu lên, mua đất cất nhà, Lương thị bắt đầu khinh thường gia đình Tiểu Lương thị, hai nhà hay cãi vã, đến cái năm Thừa Nhị bị ép không thể tiếp tục học, Tiểu Lương thị vốn luôn nhẫn nhịn rốt cuộc cũng nổi giận cãi nhau một trận lớn với Lương thị, sau đó quan hệ hoàn toàn rạn nứt.
Từ đó đến nay, hai nhà xem nhau như người xa lạ. Hiện tại trong thôn cũng chỉ còn vài người lớn tuổi nhớ rõ quan hệ giữa hai người, nhưng không ai dám nhắc đến chuyện này.
Đồng tử Lương thị co rút lại, ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ: "Sao lại là ả?!"
Lý chính giải thích: "Chuyện Nam thị lần này, là do Á ca nhi chịu thiệt. Để bù đắp cho Á ca nhi, Thừa Nhị đã để Tiểu Lương thị thay thế chỗ Nam thị."
Thật hay không bằng hên, Tiểu Lương thị lại chính là mẫu thân của Á ca nhi.
Thân thể căng cứng của Lương thị lập tức thả lỏng, bà ta vỗ ngực một cái, thậm chí còn mang theo chút sợ hãi mà nói: "Thì ra là vậy."
Dứt lời, bà ta lại bất ngờ không tiếp tục làm ầm ĩ như thường lệ mà xoay người rời đi, bước chân lộ rõ vẻ hoảng loạn.
Lý Chính nhíu chặt mày, chỉ cảm thấy phản ứng của Lương thị quá mức bất thường. Không hiểu sao, trong đầu ông ta lại bất chợt vang lên câu nói năm xưa Tiểu Lương thị từng nói với Lương thị: "Ngươi sẽ gặp báo ứng đấy!"
Ánh mắt ông ta tối lại, như đang ngẫm nghĩ điều gì đó.
Trời vừa hửng sáng, Thừa Tuyển Doãn đã dậy chuẩn bị bữa sáng.
Vừa mở cửa, hắn đã ngửi thấy mùi đậu nồng đượm. Trong lòng khẽ run lên, hắn khép cửa lại một cách nhẹ nhàng rồi sải bước dài về phía bếp.
Trên chiếc chậu gỗ đặt bên bếp, chứa đầy một loại chất trắng như ngọc mỡ, toát ra hương thơm của đậu nành.
Trần Nhiễu Bình mắt đỏ hoe nhìn hắn, giọng đầy kích động: "Thành rồi! Ta làm được rồi! Tào phớ! Ngươi thấy không? Đây là ta làm đó!"
"Thấy rồi." Tuy rằng Thừa Tuyển Doãn đã biết món đậu hũ này được làm ra sao, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy tào phớ thật sự.
Hắn nếm thử một miếng, khẽ mỉm cười.
Dù Trần Nhiễu Bình thức trắng cả đêm, nhưng lúc này tinh thần lại vô cùng hưng phấn. Thấy Thừa Tuyển Doãn cười, cứ tưởng hắn rất hài lòng với mình, không nhịn được ngẩng cằm lên đầy kiêu hãnh. Ai ngờ lại nghe Thừa Tuyển Doãn thản nhiên nói: "Chắc chắn Đường ca nhi sẽ thích ăn."
Trần Nhiễu Bình: "......"
Thừa Tuyển Doãn không khách sáo bưng cả chậu tào phớ lớn đi thẳng vào trong nhà, không ngoái đầu lại mà nói: "Tới giờ rồi, ngươi nên đi huyện thành thôi."
Trần Nhiễu Bình mắt dán vào chậu tào phớ vẫn còn chưa kịp ăn nóng lấy một miếng, tiếc nuối nói: "Ta muốn mang một ít theo, một mình Đường ca nhi cũng không ăn hết được mà."
Thừa Tuyển Doãn bước chân khựng lại, cảm thấy cũng có lý, hào phóng chia cho y một khối to bằng bàn tay.
Trần Nhiễu Bình ôm khối đậu hũ ấy leo lên xe lừa của Mạc Nhị, suốt dọc đường cứ mắng Thừa Nhị keo kiệt.
Đường ca nhi tỉnh dậy, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là chén tào phớ nóng hổi được rắc hành hoa thơm lừng đặt trên bàn. Cậu không nhịn được nuốt nước miếng, thì nghe thấy tiếng mở cửa. Ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt mỉm cười của Thừa Tuyển Doãn.
"Rửa mặt xong rồi hãy ăn."
Đường ca nhi đỏ mặt vì ngượng, ngoan ngoãn đi rửa mặt xong mới ngồi xuống thưởng thức mỹ vị.
Ngay miếng đầu tiên, cậu đã trợn tròn mắt vì ngạc nhiên: "Đây là mùi gì vậy? Sao... sao lại mềm mịn thế này!"
Thừa Tuyển Doãn ngồi đối diện, nhìn gương mặt đầy biểu cảm sinh động của cậu, nhướng mày hỏi: "Mình đoán xem?"
Đường ca nhi ăn thêm một miếng, chậm rãi nói: "Đậu hũ?"
Thừa Tuyển Doãn cười.
Đường ca nhi nhà hắn, luôn thông minh như vậy.
Thấy hắn cười, Đường ca nhi biết mình đoán đúng, đắc ý lắc lư cái đầu, "Còn nữa không? Em muốn mang cho cậu mợ ăn thử."
"Có thì có." Thừa Tuyển Doãn giả vờ khó xử, "Nhưng nếu mình đem đi hết, thì mình không còn phần để ăn đâu đấy."
Đường ca nhi cau mày, suy nghĩ nghiêm túc một lúc rồi nói: "Vẫn nên mang cho cậu mợ thì hơn."
Gặp món ngon, điều đầu tiên nghĩ tới vẫn là muốn chia sẻ với người thân.
Thừa Tuyển Doãn nhịn cười, đứng dậy ra ngoài: "Vậy tôi gói lại, lát nữa nhờ Tam Tự tiện đường mang qua."
Dạo gần đây, Thừa Tam Tự vẫn luôn chạy khắp các làng thu mua ớt, mè, đậu.
__________________________
(*) Tào phớ (tàu hủ non), raw để chung là 豆腐 nhưng theo miêu tả thì giống với tào phớ hơn nên mình để hình món tào phớ nhé, tào phớ có cách làm khác đậu hủ, có cả tào phớ mặn và ngọt: