Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 44

Chương 44: Đường ca nhi mang thai

 

Cảnh Đường Vân đưa Tiểu Trung và Tiểu Thiên đi xong, lần chần trở về tới cửa nhà, cậu đẩy cửa viện, thò đầu vào nhìn một vòng thấy sân vắng tanh thì nhẹ nhõm thở phào, bước chân cũng nhẹ nhàng đi vào.

 

"Rầm." Sau lưng bỗng vang lên tiếng đóng cửa, nhưng rõ ràng cậu chưa hề khép cửa lại. Cả người Cảnh Đường Vân cứng đờ, xoay người lại, chớp mắt cười nịnh nọt: "Phu quân à..."

 

Thừa Tuyển Doãn nửa cười nửa không, nói: “Về rồi à?”

 

Cảnh Đường Vân khẽ gật đầu, “Ừm, nhớ phu quân quá.”

 

Thừa Tuyển Doãn ôm cậu vào lòng, cười dữ tợn: “Em vừa nãy dám đối xử với tôi như thế nào, còn nhớ không?”

 

Cảnh Đường Vân vốn rất biết điều, nghe vậy liền ngoan ngoãn nhận lỗi: “Em sai rồi, phu quân.”

 

Thừa Tuyển Doãn cảm thấy cần thiết phải cho cậu biết rằng nhận sai không phải vạn năng. Hắn đè cậu lên cổng sân mà hung hăng “trả thù”, cho đến khi đôi môi Cảnh Đường Vân sưng đỏ mới chịu buông tha.

 

“Thừa Nhị! Mở cửa!”

 

Bên ngoài vang lên tiếng Lương thị đầy khí thế. Cảnh Đường Vân sợ đến dựng cả tóc gáy, Thừa Tuyển Doãn vội dỗ: “Không sao đâu, để tôi ra mở cửa.”

 

Hắn mở cửa ra, thấy cả nhà Thừa Uông đứng ngay đó. Lương thị là người lên tiếng trước: “Dù có bao nhiêu bất hòa đi nữa, thì Tết đến vẫn phải sum vầy chứ?”

 

Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn tối lại, liếc qua bên thấy có không ít người trong làng đang lén nhìn sang, trên mặt hắn lập tức nở nụ cười: Nương nói phải, vào đi.”

 

Hắn nghiêng người nhường lối, Lương thị ngẩng cao đầu bước vào, Thừa Uông chắp tay sau lưng, vừa vào cửa đã bắt đầu đánh giá quanh sân.

 

“Chỗ này sửa sang cũng khá đấy.”

 

Lương thị nhìn quanh, ánh mắt tham lam: “Thừa Nhị, cái nhà bọn ta ở hay bị gió lùa, ta già rồi, thân thể yếu, đêm ngủ rét run, mà nhà con thì rộng rãi sáng sủa, hay là nhường cho bọn ta ở đi?”

 

Thừa Uông ra lệnh: “Còn các ngươi thì dọn về cái xưởng làm tương kia!”

 

Thừa Tuyển Doãn đóng cửa lại, sắc mặt lạnh hẳn: “Có vẻ như các người quên mất tôi từng nói gì rồi.”

 

Sắc mặt Lương thị biến đổi, giận dữ: “Ý ngươi là sao? Chúng ta là cha mẹ ruột của ngươi đấy! Xin cái nhà ở thôi mà cũng không cho?”

 

Thừa Tuyển Doãn chỉ nhàn nhạt hỏi lại: “Tôi dám nhường, còn các người dám ở không?”

 

Thừa Uông khinh thường: “Có gì mà không dám!”

 

Thừa Tuyển Doãn quay sang nhìn về phía Thao Thiết, mắt hơi nheo lại: “Còn đứng ngây ra đó làm gì?”

 

Thao Thiết lườm hắn một cái, rồi vèo một cái lao lên người Thừa Uông, cắn mạnh vào cổ lão. Thừa Uông theo phản xạ hét lên, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị Thừa Tuyển Doãn nhét đầy đất vào mồm. Lương thị nhất thời mặt mày trắng bệch, lảo đảo lùi về sau, nhưng ngay sau đó cũng bị Thao Thiết lao tới, cắn trúng y hệt vị trí đó.

 

Bà ta đau đến mức tưởng như sắp chết, vươn tay cầu cứu Thừa Đại Tài, kẻ vẫn im lặng nãy giờ. Nhưng Thừa Đại Tài lại đang nhìn Cảnh Đường Vân đăm đăm như mất hồn, lẩm bẩm: “Cậu thật sự là Đường ca nhi à?”

 

Lần trước nương gã từ nhà lý chính trở về, đột nhiên không bắt gã đi làm thuê ở xưởng tương nữa, còn chủ động lấy tiền trong phòng đưa cho gã. Lúc đó gã đã nhận ra nương mình còn nhiều tiền hơn hắn tưởng, nhưng bà không chịu đưa hết một lượt, bắt phải mỗi lần quay về mới được nhận.

 

Lần này gã quyết tâm lấy cho bằng hết, nhưng nương có vẻ đã đề phòng, cứ chần chừ mãi không chịu đưa, gã mới nảy sinh ý định trộm cắp.

 

Điều khiến gã tức giận là nhà Thừa Nhị gộp lại chỉ có chưa đến mười lượng bạc. Gã không cam lòng, đoán rằng chắc chắn Thừa Nhị giấu tiền ở chỗ khác, nên mới thuyết phục cha mẹ tới cướp nhà để điều tra thêm.

 

Nếu hôm nay nhà Thừa Nhị vẫn ăn to uống lớn, chứng tỏ tiền bạc giấu ở nơi khác; còn nếu bắt đầu chắt bóp thì là ngoài mặt phô trương mà thôi.

 

Khi bước vào sân, gã định quan sát thử Thừa Nhị đang làm món gì thì lại nhìn thấy Cảnh Đường Vân – và lập tức như bị hóa đá, tim đập loạn lên.

 

Mấy tháng không gặp, Cảnh Đường Vân giờ đây đẹp đến kinh ngạc.

 

Ngay cả những nam kỹ đứng đầu thanh lâu cũng không thể sánh với cậu dù chỉ một phần vạn.

 

Nỗi hối hận như dâng trào muốn nuốt chửng gã. Gã nhìn gương mặt tinh tế, làn da mịn màng của Cảnh Đường Vân, chỉ biết nghĩ: người đẹp đến nhường này, đáng lẽ ra phải thuộc về ta mới đúng.

 

Cảnh Đường Vân cau mày khó chịu, nép ra sau lưng Thừa Tuyển Doãn. Hắn tức giận, một cước đá bay Thừa Đại Tài.

 

“Con ơi!” Lương thị hét lên, Thừa Uông loạng choạng mở cửa, vừa chạy ra vừa gào: “Cứu mạng! Cứu mạng! Thừa Nhị muốn giết cha ruột!”

 

Lão chỉ vào gáy mình: “Nó sai con súc sinh kia cắn ta! Ngay chỗ này này, chắc chắn là chảy máu rồi, mau mời Lưu lang trung tới xem!”

 

Người trong thôn nghe ồn ào kéo đến, xúm lại xem. Khi vạch tay hắn ra thì phát hiện sau gáy không hề bị gì, sắc mặt ai nấy đều đen lại.

 

“Thừa Uông, ông đùa người đấy à? Có thấy vết thương nào đâu?”

 

“Làm tôi sợ muốn chết, tôi đã nói rồi, Thừa Nhị là người tốt, sao có thể giết cha ruột được chứ!”

 

Thừa Uông tức đến nỗi suýt thổ huyết, Thừa Đại Tài thì chột dạ, không dám ở lại, cúi đầu lủi đi. Lương thị quý mạng sống, sờ sờ sau gáy không có chút tổn thương nào, lại thấy ánh mắt chê bai chỉ trích xung quanh, cũng câm như hến, lủi thủi đi theo con trai.

 

Thừa Tuyển Doãn đóng cửa, nhìn Thao Thiết đang đắc ý, cười nói: “Tối nay thưởng cho ngươi thêm một miếng thịt.”

 

Pháo nổ lách tách, Cảnh Đường Vân mặc áo đỏ mới, dưới ánh nến trông xinh như búp bê sứ.

 

Thừa Tuyển Doãn hôn lên mặt cậu, đưa bát đũa tới.

 

Hắn nhìn cậu, ánh mắt đầy yêu thương:  “Đường ca nhi, năm mới đến rồi, mong em bình an vui vẻ, mọi khổ đau trên đời đều tránh xa em.”

 

Cảnh Đường Vân mỉm cười dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Phu quân cũng vậy.”

 

Món ăn đêm giao thừa mà Thừa Tuyển Doãn chuẩn bị tuy nhiều món nhưng mỗi món không nhiều, vậy mà Cảnh Đường Vân không kiềm chế được, ăn đến mức căng bụng.

 

Thừa Tuyển Doãn sờ sờ bụng cậu, cười bảo: “Chắc là được hai tháng rồi.”

 

Cảnh Đường Vân đỏ mặt, gạt tay hắn ra: “Phu quân không phải từng nói không thích trẻ con sao?”

 

Thừa Tuyển Doãn cười dịu dàng: “Con của em, làm sao tôi có thể không thích được.”

 

Khóe môi Cảnh Đường Vân cong lên không kiềm được, Thừa Tuyển Doãn đứng dậy: “Tôi đi mang cơm cho Tiểu Trung và Tiểu Thiên.”

 

Cảnh Đường Vân cũng muốn đi, nhưng trời bên ngoài lạnh quá, Thừa Tuyển Doãn không cho đi. Cậu bĩu môi, trong lòng bỗng thấy có chút bất an: “Phu quân mau quay về nhé.”

 

Thừa Tuyển Doãn xoa đầu cậu: “Ừ.”

 

Xưởng tương nằm ở nơi hẻo lánh, Thừa Tuyển Doãn lần theo ánh sáng mờ mờ trong đêm tới cổng sân.

 

Vừa mở cửa ra, hắn lập tức cảm giác có thứ gì đó lao tới bên sườn, theo bản năng giơ tay lên chắn, cảm giác trơn trượt nơi tay khiến hắn buồn nôn...

 

Hai con sói nhỏ, Tiểu Trung và Tiểu Thiên, vừa ngửi thấy mùi lạ đã lao vọt ra ngoài, liền thấy Nam thị đang kéo áo của Thừa Tuyển Doãn xuống, mà hắn thì đang gắt gao giữ chặt cổ tay nàng ta.

 

Hai con sói cùng lúc khựng lại, đồng tử mở to kinh ngạc.

 

Thừa Tuyển Doãn có phu lang thơm ngát như Đường ca nhi rồi, lại còn dính dáng đến cái thứ hôi thối trước mặt này?

 

Mắt mũi kiểu gì vậy?

 

Thật khiến sói cũng khinh thường!

 

Thừa Tuyển Doãn hất tay Nam thị ra, giận dữ quát: “Ngươi định làm gì!”

 

Ánh trăng mờ xuyên qua tầng mây chiếu xuống, Nam thị ngã lăn dưới đất, xiêm y xộc xệch, để lộ làn da trắng nhợt.

 

Thừa Tuyển Doãn vội quay mặt đi, hận không thể tự móc mắt mình ra.

 

Nam thị vậy mà chỉ khoác mỗi lớp áo ngoài dám đi dụ dỗ hắn!

 

“Thừa Nhị, ta thật lòng thích ngươi.” Nam thị mang ánh mắt ai oán, từ dưới đất bò dậy, từng bước từng bước tiến lại gần Thừa Tuyển Doãn, “Ta không cần danh phận, chỉ muốn khiến ngươi thoải mái một chút, như thế cũng không được sao?”

 

Nàng ta đoán được Thừa Tuyển Doãn sẽ đến đưa cơm cho hai con chó, nên từ sớm đã nấp sẵn ở đây. Đây là cơ hội tốt nhất, nàng ta phải nắm lấy.

 

Nàng không tin có ai từng nếm qua nàng mà còn dứt ra được!

 

Thừa Tuyển Doãn nhặt lên một cành cây khô dài gần một trượng dưới đất, gí vào nàng ta, lạnh giọng nói với Tiểu Trung và Tiểu Thiên: “Ngơ ra đó làm gì? Đến tiếng chó sủa cũng không biết kêu à?”

 

Nam thị khựng lại, nhìn hắn với vẻ không dám tin.

 

Hai con sói: “…” Quả thực không biết.

 

Nhưng vì áp lực, chúng đành cố mở miệng.

 

Chốc lát sau, trong thôn Thiên Trùng vang vọng tiếng sủa kỳ dị.

 

“Gâu? À úuuu…”

 

“ Àuuú auuú! Gâu?”

 

Thừa Tuyển Doãn: “…” Bỗng nhiên hối hận vì đã nuôi sói.

 

Mặt Nam thị trắng bệch: “Thừa Tuyển Doãn, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?”

 

Thừa Tuyển Doãn lạnh giọng đáp: “Là ngươi tự chuốc lấy.”

 

Ánh mắt Nam thị thoáng hung dữ: “Vậy thì đừng trách ta!”

 

Nàng ta bất ngờ vung tay hất cành cây ra, lao thẳng về phía Thừa Tuyển Doãn, nhưng hắn đã có phòng bị, nhanh chóng nghiêng người tránh né.

 

Nam thị mất thăng bằng, ngã sấp mặt xuống đất.

 

Lớp sa mỏng như cánh ve chẳng che được gì, Thừa Tuyển Doãn quay mặt đi đầy chán ghét, và ngay khoảnh khắc đó hắn liền nhìn thấy Đường ca nhi đang thở gấp đứng không xa.

 

Thừa Tuyển Doãn hoảng loạn, “Đường ca nhi, để tôi giải thích…”

 

Đường ca nhi chậm rãi nhìn hắn, vừa định mở miệng, chưa kịp nói gì thì cả người đã loạng choạng như sắp ngã.

 

Tim Thừa Tuyển Doãn như ngừng đập, hắn vội vàng lao đến đỡ lấy cậu trước khi cậu ngã, giọng run rẩy, “Đường ca nhi, em đừng dọa tôi! Em tỉnh lại đi!”

 

Hai con sói nghe thấy tiếng bước chân, liền theo bản năng quay lại vây quanh Nam thị mà sủa dữ dội.

 

Dân làng kéo tới thấy cảnh tượng ấy thì xôn xao cả lên.

 

Lý chính mặt tái xanh rồi lại đỏ bừng, Hách thị vội chạy tới cởi áo choàng che lên người Nam thị.

 

Nam thị không nói một lời, siết chặt áo, nước mắt lăn dài: “Là Thừa Nhị kéo ta lại… ta… ta…”

 

Hách thị dùng ánh mắt lạnh băng, giơ tay tát một phát vang dội.

 

“Ngươi tưởng mọi người đều ngu hết sao? Nếu thật sự là Thừa Nhị cưỡng ép ngươi, vậy tại sao trên người ngươi chỉ có mỗi lớp áo mỏng này? Chó nhà hắn vì sao lại coi ngươi là kẻ trộm mà sủa? Lúc làm việc ngươi liên tục bám lấy hắn, hắn không để ý, ta cũng đã cảnh cáo ngươi rồi, ngươi lại cứ cố chấp. Giờ còn làm ra chuyện bẩn thỉu đê tiện thế này! Ngươi… ngươi… sao lại trơ trẽn đến vậy!”

 

Dân làng nghe xong càng thêm sững sờ.

 

Không ngờ Nam thị nhìn bề ngoài yếu đuối dịu dàng, lại là loại người như vậy!

 

“Cha! Bên này!” Đàm ca nhi kéo Lưu lang trung chạy về phía Đường ca nhi. Lưu lang trung chưa kịp thở đã bị ép bắt mạch.

 

“Ồ?” Lưu lang trung bắt mạch cho Đường ca nhi, sắc mặt liền trở nên nghiêm túc.

 

Thừa Tuyển Doãn nắm chặt tay Đường ca nhi, ánh mắt dán chặt vào Lưu lang trung, đồng tử như phủ đầy máu, “Em ấy thế nào rồi?”

 

Lưu lang trung buông tay cậu ra, bỗng nhiên mỉm cười, “Chúc mừng, Đường ca nhi có thai rồi.”

Bình Luận (0)
Comment