Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 45

Chương 45: Nam thị bị ép tái giá

 

Thừa Tuyển Doãn chỉ cảm thấy đầu óc như bị sét đánh, “Em ấy ngất là vì đứa nhỏ sao? Có thể bỏ nó không? Nếu bỏ thì có tổn hại gì đến thân thể em không?”

 

Mọi người: “…” Thừa Tuyển Doãn này đúng là thật sự không ưa trẻ con.

 

Lưu lang trung với sắc mặt tối sầm, mắng hắn: “Nói bậy! Là vì chạy gấp quá, chưa kịp thở nên mới ngất xỉu! Liên quan gì đến đứa nhỏ!”

 

Thừa Tuyển Doãn lúc này mới thở phào, toàn thân như được thả lỏng, “Vậy khi nào em ấy sẽ tỉnh? Cơ thể em ấy có ổn không?”

 

Lưu lang trung đáp, “Chỉ cần tĩnh dưỡng cẩn thận, sẽ không có vấn đề gì.”

 

Vì câu nói ấy, Thừa Tuyển Doãn quên luôn đóng cổng viện tương xốt, cũng chẳng buồn để ý đến mọi người hay hai con sói, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Đường ca nhi, thận trọng bế về nhà.

 

Trên đường, chỉ cần gặp một hòn đá nhỏ, hắn cũng căng thẳng như gặp địch, sợ vấp ngã làm rơi Đường ca nhi.

 

Thế nên, đoạn đường đáng ra chỉ cần nửa khắc là đi hết, hắn lại mất gần nửa canh giờ mới về đến nơi.

 

Trước cổng viện làm tương, Tiểu Trung và Tiểu Thiên ngoắc đuôi tiễn người trong thôn rời đi, chờ đến khi không còn bóng dáng ai nữa, hai con sói đồng loạt cụp đuôi xuống.

 

Làm chó thật mệt. Vẫy đuôi đến mỏi luôn rồi.

 

Tiểu Thiên tự kiếm ăn, ngoạm phần cơm bị Thừa Tuyển Doãn làm rơi về nhà, Tiểu Trung thì giơ chân sau lên đá cửa viện đóng “rầm” một tiếng. Cả thôn Thiên Trùng lại chìm vào yên tĩnh như cũ.

 

Đường ca nhi tỉnh lại khi trời đã sáng hẳn.

 

Thừa Tuyển Doãn cả đêm không chợp mắt, vừa thấy cậu tỉnh, liền hấp tấp giải thích chuyện tối qua.

 

Đường ca nhi nhìn hắn, gương mặt bỗng đỏ bừng, ngạc nhiên nói, “Phu quân, thì ra thân thể nữ tử là như vậy đó hả.”

 

Thừa Tuyển Doãn lúc này mới phản ứng kịp — ở nước Dư, nữ tử và ca nhi cũng có thể kết hôn, nhưng trường hợp ấy cực kỳ hiếm.

 

Hắn đen mặt, giữ lấy đầu Đường ca nhi, để cậu chỉ có thể nhìn vào mình.

 

“Đường ca nhi, chuyện tối qua em nhìn thấy, lập tức, ngay lập tức quên hết cho tôi!”

 

Hàng mi dài đen nhánh của Đường ca nhi khẽ run, “Nhưng lỡ thấy rồi, sao quên hết được…”

 

Thừa Tuyển Doãn giận càng thêm giận.

 

Đường ca nhi hỏi: “Phu quân, hôm qua em vì sao lại ngất vậy?”

 

Thừa Tuyển Doãn đặt tay lên bụng cậu, mặt lộ vẻ khó xử, “Mình có rồi.”

 

Ban đầu Đường ca nhi chưa hiểu, mãi một lúc sau mới nhận ra điều gì đó, liền đưa tay sờ bụng mình, ngây ngô cười, “Em thật sự có rồi sao? Bao lâu rồi?”

 

Thật khó tin, trong bụng cậu lại có một sinh linh bé nhỏ. Một đứa trẻ là của cậu và phu quân.

 

Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn hơi phức tạp, “Được hai tháng rồi.” Hắn thật không ngờ, một câu nói đùa tối qua lại ứng nghiệm đến thế.

 

Đường ca nhi lần đầu mang thai, ngơ ngác hỏi, “Vậy phải làm gì bây giờ?”

 

“Mình chẳng cần làm gì cả.” Thừa Tuyển Doãn xoa đầu cậu, “Lưu phu lang nói thân thể mình không sao.”

 

Cũng có nghĩa là, tên gian nhân kia chỉ mới động tay vào gói thuốc hôm kia. Nghĩ lại hắn không khỏi run người. Nếu Đường ca nhi thực sự uống phải thang thuốc đó, chỉ e đứa nhỏ trong bụng cũng không giữ được.

 

Nếu thật sự như vậy, để Đường ca nhi biết sự thật, cậu sẽ đau lòng biết chừng nào.

 

Đường ca nhi nhìn quầng thâm dưới mắt hắn, xót xa nói, “Phu quân, nghỉ một chút đi.”

 

“Ngủ không nổi.” Thừa Tuyển Doãn giờ đầu óc vẫn căng như dây đàn, “Có thấy khó chịu chỗ nào không?”

 

Đường ca nhi lắc đầu, nói: “Vậy mình đi chúc tết công nhân đi.”

 

Thừa Tuyển Doãn gật đầu. Họ mang theo quà cáp, đến nhà Đàm ca nhi trước.

 

Đàm ca nhi kéo tay Đường ca nhi hỏi đủ thứ, nhìn bụng Đường ca nhi đầy tò mò thích thú. Thừa Tuyển Doãn thì đưa gói thuốc cho Lưu lang trung kiểm tra.

 

Lưu lang trung lôi ra một mảnh lá khô hình dạng giống lá trúc đào, nghiêm giọng, “Đây là lá trúc đào, dùng lâu sẽ nguy đến tính mạng.”

 

Ông hỏi: “Là ai làm việc này? Sao lại ác độc đến vậy?”

 

Thừa Tuyển Doãn lắc đầu, “Làm phiền Lưu lang trung giữ kín chuyện này giúp tôi.”

 

Lưu lang trung thần sắc ngưng trọng, “Ý cậu là, chuyện này có thể do người trong thôn làm?”

 

Thừa Tuyển Doãn im lặng.

 

Rời khỏi nhà Lưu lang trung, Thừa Tuyển Doãn cùng Đường ca nhi đến nhà các công nhân khác chúc tết. Sau khi đi chúc tết xong, Đường ca nhi thấy Thừa Tuyển Doãn mệt mỏi, liền ép hắn cùng mình nằm nghỉ.

 

Thừa Tuyển Doãn miệng thì bảo không buồn ngủ, nhưng chỉ lát sau đã ngáy khẽ.

 

Đường ca nhi bật cười, cậu thì chưa buồn ngủ, định ngồi dậy lấy kim chỉ, lại bị Thừa Tuyển Doãn ôm chặt không nhúc nhích nổi. Cậu bất lực, bèn ghé sát tai hắn nói khẽ, “Ngủ đi phu quân, em không đi đâu hết.”

 

Hơi thở Thừa Tuyển Doãn dần đều đặn.

 

Đến giờ Thân, hai người bị tiếng đánh trống ngoài sân làm tỉnh giấc. Họ nhìn nhau một cái, vội dậy thay đồ rồi ra ngoài.

 

Vừa mở cổng viện đã thấy Nam thị đang bị các phụ nhân trong thôn túm hai bên, lôi đi rêu rao khắp làng. Nam thị bị treo một tấm biển “đàn bà dâm loạn” trên người, đó vừa là trừng phạt nàng ta, vừa là lời cảnh cáo cho những nam nhân không an phận trong thôn.

 

Nam thị lúc này ánh mắt trống rỗng, nhưng khi nhìn thấy Thừa Tuyển Doãn, đáy mắt nàng ta lập tức bùng lên lửa giận lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thừa Tuyển Doãn! Ngươi không phải đàn ông!”

 

“Bốp!” Ngưu thẩm lao tới, tát cho Nam thị một cái im bặt, tức giận quát: “Mày đến nước này rồi mà còn không biết hối cải!”

 

Bà quay sang lý chính nói: “Lý chính, ta thấy loại người như thế này nên đuổi ra khỏi thôn thì hơn!”

 

Mọi người xung quanh đồng loạt phụ họa. Nếu để thôn khác biết trong Thiên Trùng thôn có một Nam thị vô sỉ thế này, thì danh tiếng thôn nhà bọn họ tiêu tan, ai còn dám cưới con gái hay ca nhi trong thôn nữa?

 

Lý chính nghiêm giọng hỏi Nam thị: “Ngươi có biết lỗi chưa?”

 

Nam thị cười lạnh: “Ta sai chỗ nào chứ?”

 

Nàng ta chỉ là muốn sống tốt hơn một chút thôi. Nếu có sai, thì là sai ở chỗ Thừa Tuyển Doãn không hiểu thương hoa tiếc ngọc, còn ép nàng ta đến đường cùng!

 

Lý chính sa sầm mặt: “Nếu đã như vậy, vậy thì ngươi hãy tự mình rời khỏi thôn đi.”

 

“Không được!” Một người từ trong đám đông lao ra, chính là Thừa Kỳ. “Hai chúng ta là tình cảm tự nguyện, chuyện hôm qua chắc chắn là có kẻ vu oan cho nàng ấy!”

 

Câu nói ấy như hòn đá ném xuống mặt nước tĩnh lặng, làm cả đám đông xôn xao hẳn lên. Mọi người không bất ngờ về câu sau, mà là choáng váng vì câu trước.

 

Nam thị là quả phụ, Thừa Kỳ thì mất vợ đã một năm, hai người vốn không có chút liên hệ nào, bỗng dưng lại bảo là có tình cảm qua lại, vậy chẳng phải là tư thông không qua mai mối hay sao?

 

Thừa Kỳ vậy mà còn có mặt mũi ra nói những lời này? Còn định kéo cả Thừa Nhị xuống nước?

 

Thừa Thụy hốt hoảng kéo cha mình lại: “Cha! Cha đang nói bậy bạ gì thế!”

 

Nam thị còn nhỏ tuổi hơn cả hắn ta! Nếu Nam thị thật sự gả cho cha mình, thì thể diện của hắn ta để đâu?

 

“Tránh ra!” Thừa Kỳ gạt mạnh Thừa Thụy, nói như mê muội: “Ta không nói bậy! Bà mối đã tới cửa rồi.”

 

Ông ta ngẩn ngơ nhìn Nam thị, tha thiết: “Gả cho ta, nàng có nguyện ý không?”

 

Nam thị nhìn khuôn mặt già nua nhăn nheo của Thừa Kỳ, trong lòng chỉ thấy ghê tởm, nhưng ngoài mặt lại cười duyên: “Nguyện ý.”

 

Đã lâm vào bước đường này rồi, thì gả cho lão già cũng có sao?

 

Làm một lần quả phụ, chẳng lẽ lại không thể làm lần thứ hai?

 

Thừa Kỳ nuốt nước miếng, mắt sáng rỡ: “Tốt, tốt lắm.”

 

Ông ta quay đầu nói với lý chính: “Nàng ấy sẽ trở thành thím của ngài, nếu ngài đuổi nàng ấy đi, chẳng phải là đại nghịch bất đạo sao?”

 

Lý chính mặt đen như đáy nồi, Thừa Kỳ lại quay sang đám người: “Từ nay nàng ấy không còn là quả phụ nữa. Nếu các người muốn đuổi nàng ấy đi, chẳng lẽ cũng muốn đuổi cả ta đi luôn sao?”

 

Mọi người rơi vào trầm mặc, sắc mặt ai cũng khó coi.

 

Thừa Tuyển Doãn không ngờ mọi việc lại xoay chuyển thành ra thế này. Hắn nhớ lại lần trước Thừa Kỳ dắt người đến gây rối, ánh mắt lạnh đi khi nhìn về phía Nam thị.

 

Bên kia, khi Hùng Lực Hiển nghe tin Cảnh Đường Vân mang thai, lập tức không làm việc nữa, xách đủ thứ túi lớn túi nhỏ, kéo theo Thường ca nhi đi thẳng đến Thiên Trùng thôn.

 

Cảnh Đường Vân thấy họ mang nhiều đồ như vậy, vừa vui mừng vừa trách yêu:  “Tốn kém quá rồi!”

 

Hùng Lực Hiển nghiêm mặt nói: “Đây là quà cho cháu trai của ta, tốn bao nhiêu cũng xứng đáng.”

 

Dạo gần đây, nhờ làm ống trúc xoay dẫn nước, ông kiếm được không ít bạc, đang đau đầu không biết làm sao báo đáp ân tình của Thừa Nhị, thì Cảnh Đường Vân lại mang đến cho hắn một bất ngờ lớn thế này.

 

Chút quà này đâu có là gì, chờ cháu ông chào đời, ông còn muốn tặng nhiều hơn nữa! Thường ca nhi mỉm cười cảm khái: “Đừng nói nó nữa, không tặng cái gì thì trong lòng nó lại thấy áy náy.”

 

Khoảng thời gian sau khi Hùng ca nhi mất, Hùng Lực Hiển là một nam nhân mà đêm nào cũng trốn đi khóc thầm. Khóc vì Hùng ca nhi mệnh khổ, khóc vì tương lai Cảnh Đường Vân không biết sẽ thế nào, lại khóc vì mình bất lực!

 

Từ sau khi Cảnh Đường Vân và Thừa Tuyển Doãn thành thân, tuy ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng ông vẫn lo rằng Cảnh Đường Vân không thể sinh con sẽ bị ghét bỏ.

 

Giờ thì cuối cùng ông cũng có thể yên tâm.

 

Cảnh Đường Vân cay cay sống mũi, mắt đỏ hoe.

 

...

 

Những ngày ồn ào ấy thế rồi cũng trôi qua, xưởng gia vị mở cửa lại, Thừa Tuyển Doãn vùi đầu vào bếp làm gia vị, chuyện bán hàng và thu tiền đều giao cho Thừa Tam Tự xử lý.

 

Thừa Tam Tự mừng đến không khép được miệng.

 

Ớt và mè từ các thôn lân cận đã thu mua gần hết, cậu ta còn tưởng mình lại phải lên huyện tìm việc, ai ngờ năm vừa mới qua, Thừa Nhị đã sắp xếp công việc mới cho cậu ta rồi. Cha cậu ta nói đúng, bám chặt đùi Thừa Nhị, cả đời này không lo cơm áo!

 

Cảnh Đường Vân thì không vui, phản đối nhưng vô hiệu, đành phải ngồi yên trên ghế vá lại mền bị kẻ gian cắt rách. Tiểu Trung và Tiểu Thiên nằm một trái một phải cạnh cậu, bỗng đồng loạt dựng tai lên nhìn ra ngoài.

 

Cảnh Đường Vân biết ngay là có người tới, thấy Thừa Tam Tự còn chưa phát hiện, cậu đặt mền xuống, lén lút bước ra mở cửa. Người đứng ngoài cửa lại là Cầm Mạnh Liên đã lâu không gặp. Gặp Cảnh Đường Vân, y chắp tay chào: “Lâu rồi không gặp.”

 

Cảnh Đường Vân quay đầu liếc nhìn Thừa Tuyển Doãn đang bận trong bếp, nói:  “Phu quân tôi đang bận, ngài chờ một lát có được không?”

 

“Tôi đến lần này là để đưa tin, đồng thời cũng muốn lấy thêm ít gia vị.” Cầm Mạnh Liên lấy ra một phong thư, đưa cho Cảnh Đường Vân, “Hai việc này, Cảnh huynh hẳn là có thể làm chủ được.”

 

Cảnh Đường Vân nhận lấy thư, hỏi: “Ngài còn muốn thêm bao nhiêu?”

 

“Số cũ, gấp đôi.”

 

Cảnh Đường Vân thoáng lộ vẻ khó xử.

 

Cầm Mạnh Liên cười khổ: “Nếu không phải bất đắc dĩ, tôi cũng chẳng dám mở miệng.” Gia vị bán chạy quá mức, y chưa từng nghĩ có một ngày mình lại đau đầu vì làm ăn phát đạt.

 

“Tôi sẽ cố gắng chia phần cho ngài.” Cảnh Đường Vân nói, “Ngài đường xa đến đây, lẽ ra phải mời vào ngồi, hay ngài chờ một chút.”

 

“Không cần.” Cầm Mạnh Liên giơ tay ngăn lại, “Tôi còn việc gấp, để hôm khác lại cùng Thừa huynh tụ họp.”

 

Cảnh Đường Vân không miễn cưỡng, tiễn Cầm Mạnh Liên xong mới mang thư đến tìm Thừa Tuyển Doãn.

 

Thừa Tuyển Doãn xem thư xong, giữa mày mắt ánh lên vẻ vui mừng. Cảnh Đường Vân khẽ hỏi: “Mọi chuyện thuận lợi chứ?”

 

Thừa Tuyển Doãn gật đầu: “Trần Nhiễu Bình còn lợi hại hơn tôi nghĩ.”

 

Trần Nhiễu Bình đã mở một xưởng làm tào phớ ở Cầm Châu, làm ăn phát đạt. Chỉ trong vòng hai tháng, hắn đã kiếm được cả ngàn lượng bạc.

 

Thiên tai sẽ đến trong hai tháng nữa, khoảng thời gian này, đủ để hắn chuẩn bị cho những chuyện tiếp theo.

 

Cảnh Đường Vân nói: “Cầm công tử bảo có việc gấp nên đi trước rồi.”

Bình Luận (0)
Comment