Chương 46: Mua đầu bếp
Sắc mặt Thừa Tuyển Doãn âm trầm hẳn đi: “Y muốn đến tìm huyện lệnh đề nghị việc triều đình chiêu binh.”
Trăm năm trước, ba nước Dư Quốc, Trình Quốc và Sở Quốc lập minh ước, kết thúc chiến loạn, từ đó ba nước chia nhau thiên hạ. Nhưng mấy năm gần đây, nước Trình và Sở rục rịch không yên, liên tục xâm phạm biên cảnh nước Dư, có dấu hiệu liên thủ.
Nước Dư có binh lực hùng mạnh, nhưng vì quốc thổ cằn cỗi, sản lượng lương thực thấp, thánh thượng nhân từ, không nỡ tăng thuế, nên quốc khố quanh năm thâm hụt. Nếu thật sự khai chiến, nước Dư tất gặp nguy.
Có điều, chiến thần của Dư Quốc — Vạn Bách Phiếm — đang lúc tráng niên, khiến hai nước Trình Sở vẫn còn kiêng dè, nếu có đánh thì cũng chưa đến mức lập tức khai chiến.
Ở đời trước, hắn chỉ nghe người trong thôn nói chiến sự không ổn, quốc thổ của nước Dư ngày càng thu hẹp, nhưng huyện Sơn Hương vì nằm nơi hẻo lánh xa chiến tuyến, nên đến lúc Cảnh Đường Vân mất vẫn chưa bị ảnh hưởng bởi chiến tranh.
Cảnh Đường Vân lo lắng: “Thư đến muộn, e là Cầm công tử cũng bị trì hoãn bởi chuyện này.”
Thừa Tuyển Doãn gật đầu, ánh mắt sâu xa.
Vạn Bách Phiếm đến tận lúc đầu bạc vẫn lăn lộn nơi chiến trường, lấy máu giữ đất nước. Nếu Dư Quốc bại trận, Vạn Bách Phiếm ắt không thể sống.
Cảnh Đường Vân cảm thấy tâm trạng hắn hơi khác lạ, bèn hỏi: “Phu quân, mình đang nghĩ gì vậy?”
Thừa Tuyển Doãn hoàn hồn, dịu giọng: “Đường ca nhi, mình đi nha môn mua người đi.”
Sau khi xưởng chế biến gia vị hoàn thành, hắn cần rất nhiều người làm, người ngoài không thể tin tưởng, chỉ có thể mua về. Hắn vốn định đợi xây xong xưởng mới đi mua, nhưng chuyện chiêu binh khiến hắn nhận ra mình còn nhiều việc phải làm, không thể mãi giam mình trong bếp nấu gia vị được.
Cảnh Đường Vân mắt mở to: “Sợ là bạc trong tay mình không đủ.”
Thừa Tuyển Doãn im lặng hồi lâu, nói: “Cầm huynh hẳn còn đang ở trong huyện.”
Cảnh Đường Vân: “…”
Đường gập ghềnh, Thừa Tuyển Doãn lót nhiều lớp đệm trên ván xe, chắc chắn Đường ca nhi không bị xóc nảy mới đỡ cậu lên xe.
Hắn đánh xe đến huyện thành, vừa đến cổng huyện thì gặp đúng lúc Cầm Mạnh Liên chuẩn bị rời khỏi huyện Sơn Hương.
Cầm Mạnh Liên trông thấy họ, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lời chào chưa kịp thốt ra thì đã nghe Thừa Tuyển Doãn thẳng thắn hỏi: “Cầm huynh còn bao nhiêu bạc trên người, có thể cho tôi mượn được không?”
Tần Mạnh Liên: “... Hai người tới huyện thành, chẳng lẽ chỉ để tìm tôi vay tiền?”
Thừa Tuyển Doãn mỉm cười nhẹ: “Đúng thế.”
Cầm Mạnh Liên rất muốn xoay người rời đi ngay lập tức, tiếc là phải giữ phong độ. Cảnh Đường Vân cũng bất đắc dĩ: “Số bạc kiếm được từ việc bán gia vị mấy hôm nay đều đã đổ vào cái hố xưởng gia vị rồi, bọn tôi thật sự không còn dư dả mà mua người nữa.”
Thừa Tuyển Doãn tiếp lời: “Mua người làm gia vị, chẳng bao lâu nữa có thể cung cấp thêm cho huynh nhiều hàng hơn.”
Khóe miệng Cầm Mạnh Liên khẽ co rút. Hai phu phu này rõ ràng phối hợp rất ăn ý, đến đây là để đào tiền của ý mà!
Y hít sâu một hơi: “Nhiều nhất là một trăm lượng.”
Thừa Tuyển Doãn chắp tay: “ Cầm huynh thật hào phóng.”
Cầm Mạnh Liên chẳng muốn hào phóng chút nào, nhưng một mình đấu không lại hai vợ chồng nhà này, đành cắn răng rút bạc ra rồi giận dữ rời đi, suốt đường không ngừng lẩm bẩm kết bạn sai người.
Thừa Tuyển Doãn dẫn Cảnh Đường Vân vào dịch trạm, gửi lá thư viết sẵn cho Trần Nhiễu Bình, sau đó mới đưa cậu đến nha môn.
Cảnh Đường Vân tò mò: “Phu quân, mình viết gì trong thư thế?”
“Tháng sau là đại thọ sáu mươi của Hoàng Thái hậu, tôi bảo Trần Nhiễu Bình nhân dịp này dâng phương pháp làm tào phớ lên Thánh Thượng.”
Thánh Thượng luôn lo nghĩ cho bách tính, nếu thấy món ăn hữu dụng, chắc chắn sẽ cho truyền bá rộng rãi khắp thiên hạ. Đến lúc đó, đậu vốn bị xem là vô dụng sẽ trở thành một loại lương thực tốt, giúp những nhà nghèo khó không đủ gạo cơm cũng có thể no bụng.
Việc truyền bá cần thời gian, và thời gian ấy đủ để Trần Nhiễu Bình kiếm được khoản tiền lớn, mua đủ lương thực giúp huyện Sơn Hương vượt qua thiên tai.
Cảnh Đường Vân cong mắt cười: “Phu quân thật tốt.”
Phu quân đưa ra công thức, không phải vì bản thân, mà là vì thiên hạ.
Thừa Tuyển Doãn ghé sát tai cậu, mỉm cười: “Tôi tốt vậy, sau này Đường ca nhi có thể đừng dùng mỹ nhân kế với tôi được không?”
Cảnh Đường Vân cười híp mắt từ chối: “Không được đâu phu quân.”
Thừa Tuyển Doãn thở nhẹ một tiếng, cam chịu dắt cậu vào nha môn. Người môi giới nhận ra họ, vừa thấy liền lập tức đi về phía Cảnh Đường Vân: “Phu lang muốn mua gì?”
Cảnh Đường Vân đáp: “Nô lệ.”
Người môi giới dẫn họ vào trong, đưa đến một nhóm ca nhi và nha hoàn gầy gò, sắc mặt tiều tụy: “Bọn họ đều có thân phận trong sạch, là vì nhà quá nghèo không sống nổi nên mới bán thân cầu đường sống.”
Cảnh Đường Vân không nói gì, người kia lại tiếp: “Tuy họ nhìn gầy yếu, nhưng đều ăn ít làm nhiều.”
Cảnh Đường Vân đảo mắt một lượt: “Ai biết nấu ăn, đứng ra.”
Một ca nhi gầy yếu đứng dậy, mặt dính đầy bụi bẩn, nhưng ánh mắt vẫn còn sáng: “Tôi biết.”
Cảnh Đường Vân hỏi người môi giới: “Có nam nhân nào biết nấu không?”
Người môi giới vốn tưởng cậu muốn tìm tiểu đồng hầu hạ, không ngờ là mua đầu bếp. Thấy Thừa Tuyển Doãn không phản đối, hắn vội cười xòa: “Ôi, tôi thật vụng về, dẫn nhầm chỗ mất rồi, để tôi dẫn hai vị sang bên kia xem nam nhân.”
Ca nhi kia tưởng rằng Cảnh Đường Vân không cần mình, ánh mắt ảm đạm, nào ngờ vừa nghe cậu nói: “Đi theo đi.”
Ca nhi lập tức mừng rỡ, vội vã đi theo nhưng không dám tới gần hai người, sợ mùi hôi trên người làm họ khó chịu.
Người môi giới đưa họ sang chỗ khác tìm nam nhân biết nấu ăn, nhưng lại không tìm được ai ưng ý.
Không vì kỹ năng nấu ăn, mà vì bọn họ thấy người ra quyết định là một ca nhi, ánh mắt nhìn Thừa Tuyển Doãn đều mang theo khinh miệt, như thể trách hắn vô dụng để ca nhi leo lên đầu làm chủ.
Người môi giới từng chứng kiến bản lĩnh mặc cả của Cảnh Đường Vân, không dám hô giá quá cao. Cuối cùng sau một hồi cò kè, Cảnh Đường Vân mua được ca nhi gầy yếu với giá mười lượng bạc.
Ca nhi tên là Linh Ngỗ, hóa ra là người trốn từ biên cương về.
Cậu vốn sống cùng bà ngoại dựa vào một quán ăn nhỏ mà sống qua ngày, nhưng chiến loạn liên miên khiến bà ngoại qua đời. Trước khi chết, bà dặn cậu nhất định phải trốn về phía Nam, càng xa biên giới càng tốt, vậy là cậu một mình chạy đến nơi này.
Vì Linh Ngỗ là ca nhi chưa xuất các, nên bọn họ sắp xếp cho cậu ở trong viện xưởng gia vị. Khi Thừa Tuyển Doãn dạy Linh Ngỗ làm gia vị, Cảnh Đường Vân sẽ ngồi cạnh quan sát.
Hành động này không phải vì nghi kỵ Linh Ngỗ, mà là vì hai người khác giới tính ở chung dễ ảnh hưởng danh tiếng của Linh Ngỗ.
Linh Ngỗ học rất nhanh, đến ngày thứ ba đã có thể tự tay làm ra mẻ gia vị khiến Thừa Tuyển Doãn hài lòng.
Thừa Tuyển Doãn giao toàn bộ công việc trong bếp cho cậu, lại hứa mỗi tháng trả năm trăm văn tiền công, nếu làm tốt, sau này sẽ còn cao hơn.
Linh Ngỗ như bị bánh bao rơi trúng đầu, mừng đến ngẩn ngơ.
Cậu bán thân chỉ mong có miếng ăn, không ngờ lại được công việc tốt đến thế.
Năm trăm văn một tháng đó! Công nhân nơi khác làm gì được mức công tiền cao như thế? Huống chi cậu ta còn chỉ là một nô lệ.
Thừa Tuyển Doãn đưa Cảnh Đường Vân rời khỏi viện làm tương, đi thẳng đến mảnh ruộng một mẫu của mình.
Cảnh Đường Vân nghi hoặc: “Phu quân, mình đến đây làm gì vậy?”
Thừa Tuyển Doãn nhìn cậu, nói: “Đường ca nhi, tôi muốn con của chúng ta có thể lớn lên trong yên ổn.”
Dưới tổ sụp, trứng nào còn nguyên.
Trận chiến này của nước Dư, nhất định không thể thua.
Nước Dư muốn mạnh, trước phải giàu; muốn giàu, trước phải có lương thực; muốn có lương thực, thì cần có ruộng tốt.
Trong Hỗn Độn Thiên Thư có ghi lại phương pháp làm đất màu mỡ.
Hắn muốn thử nghiệm phương pháp ấy trên mảnh ruộng này, nếu thật sự hiệu quả, sẽ dâng sớ lên Thánh Thượng, ban lợi cho toàn dân.
Cảnh Đường Vân xoa bụng, mơ hồ gật đầu: “Phu quân, mình hình như vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.”
Thừa Tuyển Doãn hơi cúi người, đặt cằm lên vai cậu, khẽ nói bên tai: “Cảnh Đường Vân, tôi muốn thử xem phương pháp làm đất màu mỡ có hiệu quả hay không.”
Cảnh Đường Vân thông minh cỡ nào chứ, nghe xong liền sáng tỏ trong lòng, cậu ôm chặt lấy Thừa Tuyển Doãn: “Phu quân, em ủng hộ mình.”
Thừa Tuyển Doãn khẽ vỗ lên cánh tay cậu: “Nới tay chút, coi chừng đè vào bụng em.”
Cảnh Đường Vân: “...Phu quân, mình làm quá rồi đó.”
Giờ thai mới được vài tháng, bụng vẫn còn rất nhỏ, căn bản nhìn chẳng ra là trong bụng có đứa nhỏ nào, sao mà đè được.
Thừa Tuyển Doãn nghiêm túc nói: “Cẩn thận vẫn hơn.”
“Thì ra hai người ở đây.” Ngưu Tử từ bờ ruộng đi tới. “Ta vừa mới ghé qua sân viện làm tương mà không thấy ai.”
Thừa Tuyển Doãn hơi ngạc nhiên: “Chẳng lẽ thiếu gạch xanh sao?”
Nếu không phải trong xưởng có chuyện thì Ngưu Tử sẽ không tới vào giờ này.
“Đủ.” Ngưu Tử hớn hở. “Ngày mai là có thể xây xong tường rào quanh xưởng rồi, nhưng mà...”
Thừa Tuyển Doãn chưa kịp vui mừng đã nói luôn: “Nói thẳng đi.”
Ngưu Tử nghi hoặc: “Sao huynh không xây luôn nhà, mà lại định dùng vải bạt che lên xưởng vậy?”
Thừa Tuyển Doãn dặn họ trong xưởng dùng gạch xanh xây những bức tường ngăn cao khoảng hai thước, chia xưởng thành nhiều ô vuông nhỏ, sau đó dùng vải bạt phủ lên thành từng căn phòng nhỏ.
Thừa Tuyển Doãn không tiện nói ra nguyên nhân thật, đành bịa bừa một cái cớ: “Vì không đủ bạc.”
Ngưu Tử: “...”
Ngưu Tử tiếc hùi hụi quay về, Cảnh Đường Vân cười nói: “Phu quân nói dối.”
Rõ ràng là vì vải bạt có rơi xuống do động đất cũng không đè hỏng lương thực.
Thừa Tuyển Doãn ôm chặt Cảnh Đường Vân trong lòng, ra vẻ hung dữ: “Còn không phải học từ mình sao, mình ngày nào cũng xoay tôi như chong chóng.”
Cảnh Đường Vân cười hì hì xin tha: “Em không dám nữa đâu, phu quân.”
Thừa Tuyển Doãn nhéo nhẹ mũi cậu rồi mới thả ra, cậu nhún chân nhảy vài bước, quay đầu lại cười ranh mãnh: “Gạt mình đó, phu quân.”
Nói xong câu ấy liền chạy tiếp, như sợ bị Thừa Tuyển Doãn tóm được.
Thừa Tuyển Doãn bước nhanh đuổi theo, bất đắc dĩ nói: “Chậm chút thôi, coi chừng ngã.”
Hắn đương nhiên biết Cảnh Đường Vân đang lừa hắn, nhưng chỉ là Chu Du đánh Hoàng Cái, một người tình nguyện đánh, một người tình nguyện chịu mà thôi.
Muốn làm đất màu thì phải thu gom nước phân, Thừa Tuyển Doãn cho người xây một căn nhà xí bên cạnh viện làm tương.
Nhà xí vừa xây xong, Cảnh Đường Vân liền bảo công nhân đều đến đó giải quyết. Công nhân đều mừng rỡ.
Thôn Thiên Trùng quá nghèo, ai cũng tiếc không nỡ bỏ bạc ra xây nhà xí, muốn đi vệ sinh thì hoặc là trốn vào bụi cây, hoặc là ôm cái bô rồi đóng cửa mà giải quyết.
Nam nhân thì có thể giải quyết ngoài trời, nhưng nữ tử và ca nhi thì không được.
Công nhân ở viện làm tương đều là ca nhi và phụ nhân, ngại đi vệ sinh ở nhà người khác, nếu muốn thì phải chạy về nhà mình, phiền phức lại tốn công.
Giờ có nhà xí riêng rồi, ai mà chẳng vui?
Phải biết rằng, trong làng ai có nhà xí thì đều là người có thể diện cả.