Chương 47 - Bị Thừa Đại Tài quấy rối
Cảnh Đường Vân giải thích: "Những nước phân này gom lại, phu quân con có việc dùng."
Hách thị kinh ngạc: "Thứ bẩn thỉu như vậy thì dùng được vào việc gì?"
"Phu quân nói nếu dùng đúng cách, sẽ có tác dụng rất lớn." Cảnh Đường Vân không nói nhiều, "Nếu mọi việc thuận lợi, mấy tháng nữa sẽ rõ thôi."
Đám công nhân tuy còn nghi ngờ nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.
Lý chính nghe nói Thừa Tuyển Doãn xây một cái nhà xí, đích thân đến hỏi: "Nhà xí này, dân trong thôn có dùng được không?"
Thừa Tuyển Doãn cười nói: "Tất nhiên là dùng được."
Hắn dừng một chút: "Chỉ là nước phân kia là thứ tốt, nếu dân làng dùng nhà xí thì sau này tuyệt đối đừng đến đòi phân với tôi."
Không phải là vì tiếc mấy thứ đó, mà là vì phiền phức.
Lý chính quả quyết: "Tuyệt đối không có chuyện đó!"
Thứ này trong làng ai cũng cảm thấy dơ bẩn, làm gì có ai muốn đi xin.
Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn trầm xuống: "Để phòng bất trắc, phiền ông nói trước với mọi người trong làng một tiếng."
Lý chính đáp: "Được, chuyện nhỏ."
Sau khi cả làng biết có thể đến nhà xí, nơi đó người tới người lui không ngớt, thậm chí còn hay có tình trạng phải xếp hàng vài người. Một thời gian, nhà xí trở thành nơi náo nhiệt nhất trong thôn. Mỗi lần đi xong, người làng kéo quần đi ra đều phải khen một câu: "Cái nhà xí này thật tốt, không giống trong huyện chút nào."
Người khác phụ họa: "Đúng vậy! Ở trong đó sáng sủa, mà cũng sạch sẽ không hôi!"
Có người cảm thán: "Đều nhờ có Thừa Nhị cả."
Thừa Tuyển Doãn nghe những lời ấy, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Kiểu nhà xí này là hắn học được từ Hỗn Độn Thiên Thư, hắn chỉ thấy như vậy thì sạch sẽ hơn, tiện cho việc thu gom nước phân, không ngờ lại được mọi người khen tới tấp.
Hắn quấn khăn mỏng lên mặt, xắn tay áo xách thùng phân ra ngoài, không quên dặn: "Đường ca nhi, em đứng xa một chút."
Nghe nói phu lang có thai khứu giác sẽ nhạy cảm hơn, hắn sợ mùi làm cậu khó chịu.
Cảnh Đường Vân ngoan ngoãn lùi lại vài bước, nhưng mắt vẫn chăm chăm nhìn Thừa Tuyển Doãn.
Lâm thị nghe chuyện, cố ý đến xem náo nhiệt, bà ta bịt mũi, vẻ mặt chán ghét: "Thừa Nhị, ngươi không thấy ghê sao? Dơ chết đi được, ngươi lại còn là người làm đồ ăn."
Bà ta ngừng lại, ánh mắt lóe sáng. Nếu để người trên huyện biết Thừa Nhị chơi đùa với phân, còn ai dám mua gia vị của hắn nữa?
Cảnh Đường Vân chỉ hỏi: "Lâm thẩm, nhà xí dùng có tốt không?"
Lâm thị mặt sầm xuống, ngượng ngùng nói: "Ta còn có việc, đi trước!"
Lần trước theo Thừa Kỳ đến gây sự, Thừa Nhị thật sự đã ghi tên hết bọn họ lại, không thu nhận hàng hóa nữa. Vì chuyện đó, nhà họ chỉ có thể trơ mắt nhìn những nhà khác kiếm tiền, sống ngày càng khấm khá. Còn nhà bà ta vốn là gia đình khá giả trong làng, nay lại dần bị người khác vượt mặt.
Lần này nếu lại làm phật lòng Cảnh Đường Vân, chẳng lẽ cậu còn không cho bọn họ dùng cả nhà xí?
Nghĩ vậy, bà ta càng chạy nhanh hơn.
"Đường ca nhi." Ngưu Tử tìm đến, mặt đầy hớn hở: "Xưởng xây xong rồi, khi nào hai người đi khóa cửa?"
Nhà xây xong, phải do chủ nhân đến làm lễ "khóa cửa".
Cảnh Đường Vân thấy Thừa Tuyển Doãn vẫn đang bận, quay đầu nói: "Tôi đi."
Ngưu Tử liếc bụng cậu, mặt lộ vẻ do dự.
"Phu lang trong làng có bầu vẫn xuống ruộng làm việc, tôi chỉ đi xem thôi, có động tay chân gì đâu mà sợ." Cảnh Đường Vân cảm thấy dân làng đều bị phu quân mình làm hư cả rồi.
Ngưu Tử cười: "Cũng đúng."
Hắn hỏi: "Có cần nói với Thừa Nhị một tiếng không?"
Cảnh Đường Vân lắc đầu: "Xưởng cũng gần, tôi chỉ khóa cửa một lát rồi về ngay."
Ngưu Tử không nói gì thêm.
Hai người hẹn gặp nhau ở đầu làng, Cảnh Đường Vân quay về nhà lấy tiền.
Đây là tiền công phải trả cho thợ xây, bình thường chủ nhà sẽ thanh toán lúc làm lễ khóa cửa, để người làm yên tâm ra về.
Lấy xong tiền, cậu khóa cửa lại, vừa quay đầu liền thấy Thừa Đại Tài chẳng biết từ bao giờ đã đứng sau lưng mình, cách chưa tới hai thước, dọa cậu dựa hẳn vào cửa, tim đập nhanh mấy nhịp.
Thừa Đại Tài ánh mắt âm trầm: "Đường ca nhi, em mang thai rồi?"
Cảnh Đường Vân ôm bụng, liên tục lùi về sau: "Ngươi muốn làm gì?"
"Phá cái nghiệt chủng này đi!" Thừa Đại Tài bất thình lình túm lấy tay cậu, hạ giọng: "Ta biết em còn tình cảm với ta, phá nó đi, chờ ta đỗ đạt, ta sẽ cưới em về!"
Cảnh Đường Vân dùng sức hất hắn ra: "Biến đi! Đừng có nói năng bậy bạ."
Thừa Đại Tài vốn ít làm việc, không khỏe bằng Cảnh Đường Vân, bất ngờ bị hất văng, mặt méo đi: "Cảnh Đường Vân! Em đừng không biết tốt xấu! Ta chịu cưới em là nể mặt em lắm rồi, nếu em cứ cố sinh cái nghiệt chủng này ra, chờ ta đỗ đạt, đứa đầu tiên ta xử sẽ là nó!"
Lời còn chưa dứt, một bóng đen vụt tới, đấm thẳng vào mặt Thừa Đại Tài.
"A!" Thừa Đại Tài bị đánh bay, đau đến mức tối sầm mắt. Gã cố gắng mở mắt ra, liền thấy Thừa Tuyển Doãn đứng trên cao nhìn xuống, ánh mắt như đang nhìn một xác chết.
Gã hoảng rồi, cảm giác Thừa Nhị thật sự muốn giết mình.
Gã bò lùi liên tục nhưng chưa được bao xa đã bị Thừa Tuyển Doãn đè xuống, nắm đấm như mưa rơi trên mặt hắn, hoàn toàn không có sức phản kháng.
"Thừa Nhị, ngươi làm gì vậy!" Nghe thấy động tĩnh, Ngưu đại bá chạy ra, thấy cảnh tượng ấy liền vội vàng kéo tay Thừa Tuyển Doãn: "Dừng tay đi! Dù sao hắn ta cũng là ca ca ngươi!"
Dù Thừa Đại Tài có hỗn láo đến mấy, nhưng Thừa Tuyển Doãn mà động thủ, lý sẽ biến thành không lý.
Thừa Tuyển Doãn bị Ngưu đại bá kéo tay, không giãy giụa, chỉ lạnh giọng nhìn mọi người vây lại: "Hắn vừa rồi ép Cảnh Đường Vân phá thai con của tôi với em ấy."
Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.
Đoạn tuyệt con cháu, dù có là kẻ thù cũng chẳng đến mức ra tay độc ác thế.
Sắc mặt Ngưu đại bá đen sì, buông tay Thừa Tuyển Doãn, quay mặt làm như không thấy gì.
Tiếng rên la của Thừa Đại Tài từ chửi rủa giận dữ chuyển sang van xin yếu ớt.
Mọi người nhìn nhau, không ai dám cản.
Việc Thừa Đại Tài làm, bị đánh một trận còn là nhẹ.
"Lý chính đến rồi!" Không biết ai hét lên một tiếng, Thừa Tuyển Doãn liền dừng tay, mặt không biểu cảm đứng dậy, lau máu trên mặt, chỉnh lại áo xộc xệch, rồi ngẩng đầu nhìn lý chính.
Lý chính nhìn thấy khuôn mặt máu thịt lẫn lộn của Thừa Đại Tài, suýt nữa nghẹt thở.
"Đây... đây là chuyện gì xảy ra thế này?!"
Ông biết Thừa Nhị không phải kẻ gây chuyện vô cớ, nhưng hắn là em trai mà đánh anh ruột đến mức này, dù vì lý do gì, nói ra cũng không hay ho.
Ngưu đại bá nhăn mặt: "Lý chính, Thừa Đại Tài muốn hại đứa con của Thừa Nhị, đáng bị đánh!"
Dân nước Dư coi trọng huyết mạch, chuyện này dù có đưa lên nha môn, Thừa Nhị vẫn đúng lý.
Lý chính tức đến nỗi đập mạnh gậy xuống đất: "Làm càn! Quá sức làm càn!"
"Con ơi!" Lương thị chen ra từ đám đông, lao đến bên Thừa Đại Tài, khóc nức nở.
"Thừa Nhị, đồ lòng lang dạ sói, sao ngươi có thể đối xử với ca ngươi như vậy, ngươi muốn hủy cả con đường khoa cử của nó sao! Biết thế này, năm xưa ta nên dìm chết ngươi trong hố phân cho xong!" Thừa Uông chỉ vào Thừa Nhị chửi rủa, lời lẽ độc địa.
Lão ta nuôi Thừa Đại Tài chính là để nó đỗ đạt công danh, nở mày nở mặt.
Bây giờ mặt mũi bị đánh thành thế, dù có lành lại cũng đừng mơ đến khoa cử nữa.
Thừa Nhị đã phá tan hy vọng cả đời của lão ta, sao lão không thể không tức giận cho được?
Dân làng bàn tán xôn xao, có người cho rằng là Thừa Đại Tài sai trước, cũng có người thấy Thừa Tuyển Doãn ra tay quá tàn nhẫn.
Thừa Tuyển Doãn nhìn Lương thị và Thừa Uông, chỉ lạnh nhạt nói: "Các người nếu thấy tôi có tội thì cứ đi tố cáo, tôi, Thừa Nhị, sẵn sàng đối đầu đến cùng."
Thừa Đại Tài tính kế hại hắn, khiến hắn kiếp trước chết thảm, hắn còn có thể nhẫn nhịn. Nhưng duy chỉ có việc khiến Đường ca nhi bị tổn thương là hắn tuyệt đối không thể dung thứ.
"Phu quân ơi..." Cảnh Đường Vân bật khóc, khuôn mặt đầy sợ hãi, vành mắt đỏ hoe, như con thỏ nhỏ bị dọa sợ, cứ nức nở không thôi.
Đám đông vốn ồn ào náo nhiệt bỗng như bị nhấn tắt tiếng, im bặt. Một lúc sau, không biết ai nhỏ giọng nói: "Thật là nghiệp chướng mà! Hù dọa phu lang nhà người ta thành thế này, trong bụng còn đang mang thai đó, lỡ đứa nhỏ có mệnh hệ gì thì ai chịu trách nhiệm nổi đây?"
"Tôi đi mời Lưu lang trung đến!"
"Đi nhanh đi nhanh! Phu lang mang thai đâu phải dễ, nếu mà vì chuyện này làm mất con thì... haiz!"
Thừa Tuyển Doãn ôm Cảnh Đường Vân vào lòng, một tay vỗ nhẹ an ủi, thần sắc thì bình tĩnh mà mắt lại đỏ hoe như máu.
Lương thị gào khóc xé lòng: "Có mất một đứa nhỏ thì đã sao! Thừa Tuyển Doãn, nếu con trai ta có mệnh hệ gì, ta sẽ bắt cả nhà các ngươi đền mạng!"
Có người không nhịn được nói: "Thừa Nhị cũng là con trai bà mà."
Lương thị theo phản xạ đáp ngay: "Nó thì-"
"Câm miệng!" Thừa Uông phản ứng cực nhanh, cắt ngang lời Lương thị. Lương thị chợt nhận ra suýt nữa lỡ miệng, vội vàng im bặt, mặt mày hoảng hốt.
Lý chính nhíu mày, lông mày như chữ xuyên, sắc mặt nặng nề.
Lúc Lưu lang trung đến, Lương thị vội kéo ông ta đến xem cho Thừa Đại Tài, nhưng Lưu lang trung chỉ liếc mắt một cái rồi hất tay bà ta ra.
"Đường ca nhi còn đang mang thai đấy! Dù gì cũng là cháu nội nhà bà, sao lại không biết phân biệt nặng nhẹ như vậy?"
Lương thị nghẹn lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn lang trung Lưu sang bắt mạch cho Cảnh Đường Vân.
Lang trung Lưu vừa đặt tay lên cổ tay Cảnh Đường Vân liền cảm nhận được cậu đang run rẩy, bèn cố tình nói nặng thêm khi thu tay lại.
Đám đông vừa nghe, chỉ cảm thấy đứa nhỏ trong bụng Cảnh Đường Vân suýt chút nữa bị Thừa Đại Tài làm cho mất, lập tức nghiêng về phía Thừa Tuyển Doãn, đồng loạt chỉ trích Thừa Đại Tài tàn nhẫn, vô tình.
Thừa Uông vốn rất coi trọng thể diện, nghe đám đông chỉ trích mình không biết dạy con, chỉ thấy mất hết mặt mũi, tức giận quay đầu bỏ đi.
Lương thị thì vẫn còn muốn làm ầm lên, nhưng không ai đứng về phía bà ta, mà Thừa Đại Tài lại còn bất tỉnh nhân sự, bà ta chỉ có thể gào khóc mắng chửi, rồi cõng Thừa Đại Tài về nhà: "Thừa Nhị, đồ súc sinh! Ta không tha cho ngươi đâu! Ta sẽ kiện ngươi! Ta bắt ngươi đền mạng cho con ta!"
Thừa Tuyển Doãn lạnh giọng: "Tôi sẵn sàng tiếp đón đến cùng."
Đám đông thở dài cảm thán, đều là con cùng một mẹ sinh ra, mà sao lại khác nhau một trời một vực thế này?
Lương thị cõng Thừa Đại Tài về đến nhà, Thừa Uông đang định chửi rủa, nhưng vừa thấy Lưu lang trung theo sát phía sau Lương thị thì vội nén lại. Chờ lang trung khám xong rời đi, lão mới ném mạnh chén trà xuống đất, giận dữ hét lên: "Thừa Nhị đúng là ức h**p người quá đáng!"
Lương thị nhìn Thừa Đại Tài, xót xa lau nước mắt liên hồi: "Con mình không thể chịu oan như vậy được! Lý chính mà không lo, thì ta kiện lên tận huyện nha! Ta nhất định phải đòi lại công bằng cho Đại Tài!"
"Câm miệng!" Thừa Uông quát to: "Chẳng lẽ bà thấy chưa mất đủ mặt mũi hay sao?"
Lương thị giật mình rụt cổ lại, nhưng ánh mắt hung ác vẫn không giấu được vẻ oán độc. Mất mặt thì đã sao? Bà nhất định phải bắt Thừa Tuyển Doãn trả giá!
(*) Từ đây là truyện bắt đầu đi vào hướng nặng nề rồi các bạn ạ . Mình không định up nữa, ai vẫn muốn đọc tiếp thì cho mình biết ý kiến nhé.