Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 48

Chương 48: Họ Ốc bắt người

 

Lần này Cảnh Đường Vân thật sự bị dọa sợ đến mức hồn vía lên mây, dù đang được Thừa Tuyển Doãn ôm chặt trong lòng, thân thể vẫn không ngừng run rẩy.

 

Thừa Tuyển Doãn nhẹ nhàng vuốt lưng cậu từng chút một, không ngừng trấn an, mãi đến khi hơi thở của cậu dần ổn định mới cẩn thận đặt cậu xuống giường.

 

Hắn lo nếu để cậu giữ nguyên tư thế đó quá lâu thì cơ thể sẽ bị tê. Tay vừa rời khỏi người Cảnh Đường Vân, cậu liền thở mạnh một cái, sắc mặt lộ rõ vẻ bất an.

 

Thừa Tuyển Doãn vội vàng đặt tay trở lại, cởi áo khoác nằm xuống bên cạnh cậu, gắt gao nhìn cậu, chẳng thể nào chợp mắt.

 

Khi Cảnh Đường Vân tỉnh dậy, bầu trời bên ngoài đã tối đen.

 

Cậu vẫn nằm trong vòng tay Thừa Tuyển Doãn ôm chặt, tư thế này tuy không thoải mái, nhưng lại khiến cậu cảm thấy yên tâm vô cùng.

 

Thừa Tuyển Doãn khẽ vuốt lại những sợi tóc rối trên trán cậu, dịu dàng hỏi: “Mình tỉnh rồi à?”

 

Cảnh Đường Vân dụi đầu vào ngực hắn, khẽ khàng nói: “Xin lỗi phu quân, em lại làm chuyện sai rồi.”

 

Nếu cậu không tự ý đến xưởng khóa cửa, thì đã chẳng để Thừa Đại Tài tìm được cơ hội uy h**p đến đứa nhỏ trong bụng.

 

Hơi thở Thừa Tuyển Doãn chợt khựng lại, qua một lúc mới nhẹ cắn vành tai cậu, không dám dùng lực, chỉ nghiến răng nghiến lợi nói: “Em đúng là đồ nhóc hỗn xược!”

 

Cảnh Đường Vân ngoan ngoãn đáp: “Vâng, em là như thế.”

 

Nhưng phu quân luôn luôn tha thứ cho đứa nhóc hỗn xược là cậu.

 

Thừa Tuyển Doãn vò mạnh mái tóc cậu một trận, rốt cuộc vẫn chẳng nỡ nổi giận thực sự.

 

Trời vừa tờ mờ sáng, Thừa Tuyển Doãn đã dẫn Cảnh Đường Vân vào huyện, đi thẳng đến quán ăn Đa Dư. Hách Đa Dư thấy sắc mặt Thừa Tuyển Doãn không tốt, vội vã mời hai người vào trong.

 

Thừa Tuyển Doãn đi thẳng vào vấn đề: “Nhờ Hách huynh giúp tôi một việc.”

 

Hách Đa Dư lập tức nghiêm sắc mặt: “Cậu cứ nói.”

 

Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn lóe lên tia hàn ý: “Tôi muốn khiến Thừa Đại Tài bị kẹt lại trong huyện, không thể ra ngoài, cũng không thể quay về thôn.”

 

Chỉ cần Thừa Đại Tài còn ở trong thôn một ngày, hắn sẽ chẳng thể nào yên lòng.

 

“Chờ hắn vào thành, việc này dễ làm thôi.” Hách Đa Dư đồng ý ngay.

 

Thừa Tuyển Doãn cảm tạ rồi dắt Cảnh Đường Vân rời đi, vừa rẽ qua một ngã rẽ thì bị một đám gia đinh chặn lại.

 

Từ giữa đám người, Tầm Du bước ra, cười giả lả mà không giấu sự chế giễu: “ Chủ nhân nhà ta mời hai vị một chuyến.”

 

Thừa Tuyển Doãn xoay người chắn trước mặt Cảnh Đường Vân, ánh mắt quét qua đám người cầm gậy trước mặt, trầm giọng nói: “Chủ các ngươi ‘mời’ người như vậy sao?”

 

Tầm Du thu lại nụ cười, điềm đạm nói: “Chỉ cần các vị phối hợp, mấy thứ này cũng chẳng cần dùng tới.”

 

Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn trầm xuống: “Dẫn đường đi.” Có Cảnh Đường Vân ở đây, hắn không thể động thủ với bọn chúng được.

 

Ốc Dữ rất hài lòng với sự biết điều của Thừa Tuyển Doãn, phất tay áo nói: “Mời.”

 

Thừa Tuyển Doãn vừa đi vừa thấp giọng trấn an: “Đừng sợ, không sao đâu.”

 

Có Cầm Mạnh Liên chống lưng, nhà họ Ốc không dám làm càn.

 

Cảnh Đường Vân ngẩng đầu nhìn hắn, bình tĩnh đáp: “Có phu quân ở đây, em không sợ.”

 

Cậu chỉ sợ phu quân bị thương.

 

Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn càng thêm dịu dàng.

 

Trong chính sảnh, Ốc Dữ đang ngồi trên ghế thái sư, nheo mắt hưởng thụ mỹ nhân bên cạnh đang đút quả.

 

Nghe tiếng bước chân, y chậm rãi ngẩng đầu, vừa thấy Cảnh Đường Vân thì ánh mắt dán chặt, không rời đi nổi.

 

Sắc mặt Thừa Tuyển Doãn lập tức lạnh lẽo, bước lên một bước chắn trước Cảnh Đường Vân:  “Ốc lão gia tìm tôi có chuyện gì?”

 

Ốc Dữ tỏ vẻ không vui: “Chuyện tương xốt, ngươi không định cho ta một lời giải thích sao?”

 

Thừa Tuyển Doãn bày ra sắc mặt thản nhiên: “Ngài muốn lời giải thích thế nào?”

 

Ốc Dữ đập bàn mạnh một cái: “Một hũ tương ớt giá năm mươi văn, ngươi lại bán cho ta giá một lượng! Không phải ngươi xem thường ta, xem thường cả huyện thái gia sao?”

 

Thừa Tuyển Doãn nhướng mắt: “Loại tương ớt đó, tôi có ép ngài mua đâu?”

 

“Không quan trọng.” Ô Dự lạnh giọng, “Quan trọng là ngươi định xử lý việc này thế nào.”

 

Y ẩn ý nói tiếp: “Ta biết ngươi là bằng hữu của công tử Cầm gia, nhưng Cầm công tử hiện ở tận Cầm Châu, đường sá xa xôi, nếu ngươi ở huyện Sơn Hương xảy ra chuyện gì, chỉ sợ hắn cũng không kịp cứu ngươi. Nhưng huyện thái gia thì khác, đây là địa bàn của ngài ấy, nếu ngươi làm hắn vui, thì ở cái huyện này, ngươi muốn làm gì chẳng được.”

 

Thừa Tuyển Doãn cười lạnh trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn bình thản: “ Ốc lão gia muốn tôi lấy lòng huyện thái gia thế nào?”

 

Ốc Dữ nhấp một ngụm trà, đáp: “Hắn rất tò mò cách làm tương ớt của ngươi.”

 

Thừa Tuyển Doãn thoáng lộ vẻ khó xử, sắc mặt Ốc Dữ lập tức sa sầm: “Thế nào? Ngươi không định nói?”

 

“Không phải không nói,” Thừa Tuyển Doãn chắp tay cúi đầu, che giấu sát khí lạnh băng nơi đáy mắt, “Tôi từng hứa với công tử Cầm rằng trước tiết Lập Hạ không được tiết lộ công thức ra ngoài, nếu giờ tôi đưa phương pháp cho huyện thái gia, e là khiến ngài ấy bị liên lụy.”

 

Ốc Dữ tay khựng lại, đặt mạnh chén trà lên bàn: “Thật sao?”

 

Thừa Tuyển Doãn cúi đầu: “Thật.”

 

Ốc Dữ sa sầm mặt mày, trông vô cùng phiền muộn.

 

Quan lớn ép người, cha của Cầm Mạnh Liên lại là tri phủ Cầm Châu, còn thân thiết với vị sát thần kia.

 

Nếu vì chuyện này mà đắc tội Cầm Mạnh Liên thì đúng là được chẳng bõ mất.

 

“Được!” Y nghiến răng, “Ta giúp ngươi nói với huyện thái gia, bảo huynh ta chờ đến sau tiết Lập Hạ, nhưng…”

 

Y nhìn chằm chằm Cảnh Đường Vân, ánh mắt đầy dâm tà: “Ta thấy phu lang của ngươi đẹp đẽ thế kia, cứ để lại đây chơi với ta hai ngày đi.”

 

Con ngươi Thừa Tuyển Doãn co rút lại, cánh tay rắn rỏi nổi đầy gân xanh.

 

Cảnh Đường Vân vội vàng nắm chặt lấy nắm đấm đã giơ lên của hắn, bước lên một bước, sắc mặt tái nhợt: “Tôi… tôi có chứng hàn, e là sẽ làm liên lụy đến lão gia.”

 

Ốc Dữ thấy cậu mồ hôi lạnh ướt đẫm, gương mặt trắng bệch như giấy, liền mắng một tiếng xúi quẩy: “Người đâu! Còn không mau đưa họ ra ngoài!”

 

Chứng hàn mà không xử lý tốt thì mất mạng như chơi.

 

Y không muốn vì một tiểu ca nhi mà rước lấy thứ bệnh không may mắn đó.

 

Thừa Tuyển Doãn buông lỏng thân thể căng chặt, nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể yếu ớt đang lảo đảo của Cảnh Đường Vân, khàn giọng nói: “Đường ca nhi, mình đi thôi.”

 

“Khoan đã.”

 

Thừa Tuyển Doãn dừng bước, Cảnh Đường Vân toàn thân cứng đờ.

 

Ốc Dữ dò hỏi: “Tào phớ gần đây ở Cầm Châu… có phải liên quan đến ngươi không?”

 

Thừa Tuyển Doãn đáp: “Chẳng liên quan gì cả.”

 

...

 

Rời khỏi cổng lớn nhà họ Ốc, bước chân Thừa Tuyển Doãn dừng lại, lập tức ôm chặt lấy Cảnh Đường Vân vào lòng, bàn tay không ngừng run rẩy.

 

Hắn tưởng mình đã đủ năng lực để bảo vệ được Đường ca nhi, nào ngờ sau chuyện lần này mới phát hiện ra, bản thân mình thật ngây thơ và nực cười.

 

Muốn bảo vệ cậu, những gì hắn làm vẫn còn cách xa lắm.

 

Cảnh Đường Vân cũng sợ, nhưng cậu lại rất vui vì mình có thể bảo vệ được phu quân. Cậu nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, giống như cách hắn thường vỗ về cậu, từng chút một, “Không sao đâu phu quân.”

 

Thừa Tuyển Doãn buông cậu ra, hơi khom lưng, trán chạm vào trán cậu, nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt cậu, lặp lại từng câu từng chữ: “Đường ca nhi, không được có lần sau nữa, tuyệt đối không được.”

 

Cảnh Đường Vân cong cong đôi mắt, mỉm cười: “Phu quân, mình đi về thôi.”

 

“Không vội.” Thừa Tuyển Doãn ghé sát tai cậu, thấp giọng nói: “Dù tôi có làm gì, Đường ca nhi cũng không được sợ tôi, có được không?”

 

Cảnh Đường Vân nhìn hắn, ánh mắt kiên định, không chút do dự: “Được.”

 

Thừa Tuyển Doãn nắm tay cậu, đưa cậu đi vào con ngõ từng nhặt được Trần Nhiễu Bình.

 

Đi được khoảng một khắc, Thừa Tuyển Doãn dừng lại.

 

Trước mắt hắn là một nhóm ăn mày ngồi đứng lộn xộn chắn trước cửa, hắn mở miệng: “Tôi tìm Tiên sinh ăn mày.”

 

Sắc mặt những kẻ ăn mày thoáng thay đổi, một lão ăn mày run rẩy đứng dậy, trong mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo: “Ngươi là ai?”

 

Thừa Tuyển Doãn chỉ đáp: “Người mang tiền đến.”

 

Lão ăn mày liếc nhìn Cảnh Đường Vân, khẽ vung tay.

 

Đám ăn mày chắn trước cửa lập tức tản ra, nhường lối cho hai người. Thừa Tuyển Doãn dẫn Cảnh Đường Vân đi vào sân viện tồi tàn trước mắt.

 

Một nam tử thư sinh ăn mặc chỉnh tề, dung mạo tuấn tú đang ngồi trong sân, nhìn thấy Thừa Tuyển Doãn thì không hề tỏ ra bất ngờ.

 

“Ta không nhận đơn lấy mạng của Ốc Dữ.”

 

Chuyện xảy ra trong huyện Sơn Hương không qua mắt được cái bang, y biết Ốc Dữ sẽ ra tay với Thừa Tuyển Doãn, cũng đoán được Thừa Tuyển Doãn sẽ không nhượng bộ.

 

Nhưng mạng của Ốc Dữ, y tạm thời không thể lấy.

 

“Tôi không cần mạng Ốc Dữ.” Thừa Tuyển Doãn không bất ngờ vì Tiên sinh ăn mày biết thân phận của mình, chỉ trầm giọng: “Tôi muốn ông cắt đứt ‘gốc rễ’ của hắn.”

 

Tiên sinh ăn mày hơi sững lại, khi ánh mắt rơi xuống mặt Cảnh Đường Vân thì mỉm cười thấu hiểu: “Người ta đồn rằng ông chủ Thừa yêu chiều phu lang như mạng, hôm nay gặp rồi, quả thật không sai.”

 

Thừa Tuyển Doãn có thể nhẫn nhịn việc Ốc Dữ nhòm ngó công thức làm nước chấm của mình, nhưng không thể chịu đựng việc hắn dòm ngó phu lang hắn.

 

Y từng thấy vô số kẻ vì một chữ "lợi" mà trở mặt thành thù, thậm chí huynh đệ, phu phu cũng có thể cầm dao đâm nhau.

 

Lúc mới gặp Thừa Tuyển Doãn, y còn tưởng hắn vì lợi mà muốn lấy mạng Ốc Dữ, không ngờ hắn chẳng vì lợi ích, chỉ vì phu lang mà cam tâm đụng đến con sâu khó chọc, khó đuổi như Ốc Dữ.

 

“Nhận chứ?” Thừa Tuyển Doãn biết năng lực của Tiên sinh ăn mày, nếu nói trong huyện Sơn Hương ai còn có thể động được đến Ốc Dữ, thì chỉ có y.

 

Kiếp trước, Tiên sinh ăn mày từng cứu Trần Nhiễu Bình, sau khi Trần Nhiễu Bình trở thành thảo khấu, dắt theo cái bang của Sơn Hương huyện đi theo, trở thành cánh tay đắc lực nhất của y .

 

Kiếp trước nếu không có y giúp sức, Trần Nhiễu Bình muốn giết Ốc Dữ, đúng là khó như lên trời.

 

“Không nhận.” Thư sinh ăn mày nhìn Thừa Tuyển Doãn, trong mắt mang theo tán thưởng, nhưng từ chối thì dứt khoát.

 

Giọng Thừa Tuyển Doãn nặng hơn: “Năm mươi lượng!”

 

Cảnh Đường Vân tròn xoe mắt.

 

Hai người họ bây giờ trên người chỉ còn có tám mươi sáu lượng bạc, mà số đó còn là mượn từ Cầm công tử!

 

Thư sinh ăn mày vốn định từ chối, nhưng khi thấy Cảnh Đường Vân trốn sau lưng Thừa Tuyển Doãn ra sức vẫy tay ngăn cản, khóe miệng y khẽ cong: “Giao dịch thành công.”

 

Cảnh Đường Vân tức đến phồng cả má.

 

Ra khỏi sân viện cũ, Thừa Tuyển Doãn ghé sát lại gần, nịnh nọt: “Đường ca nhi, tôi đói rồi, hay mình đi mua cái bánh bao thịt ăn nhé?”

 

Cảnh Đường Vân nghiêm mặt, ra chiều giận dỗi: “Không có tiền đâu, không có tiền mua bánh bao thịt đâu! Ngay cả bánh bao rau tụi mình cũng không mua nổi nữa!”

 

Thừa Tuyển Doãn ôm bụng: “Nhưng tôi đói đến sắp không đi nổi nữa rồi, Đường ca nhi thật sự nỡ để tôi đói sao?”

 

Cảnh Đường Vân liếc hắn bằng khóe mắt, thấy bộ dáng hắn khổ sở thì lập tức mềm lòng, “Tuy không có tiền, nhưng chắc vẫn còn đủ mua một cái bánh bao rau.”

 

Thừa Tuyển Doãn liền ghé qua hôn cậu một cái, cười dịu dàng: “Cảm ơn phu lang.”

 

Cảnh Đường Vân đỏ bừng mặt, ra đến quầy hàng vẫn móc tiền ra mua hai cái bánh bao thịt to đùng cho hắn.

 

Thừa Tuyển Doãn không ăn lấy một miếng, tất cả nhét hết vào tay Cảnh Đường Vân: “Tôi tự dưng lại không đói nữa, Đường ca nhi, mình ăn giúp tôi đi.”

 

Hai người họ dậy từ sớm, bữa sáng cũng ăn sớm, giờ đã quá giờ trưa, chắc chắn Cảnh Đường Vân đã đói rồi.

 

Bạc nằm trong người Cảnh Đường Vân, nếu hắn không viện cớ mua đồ ăn, cậu nhất định không nỡ tiêu.

 

(*) Sorry mấy hôm ròi Anne bị ốm không lên check thông báo, vì thấy có vài bạn muốn đọc nên mình up tiếp nhé. Cảm ơn các bạn ạ, nếu có ghé qua thì để lại comment hoặc vote giúp mình cho vui cửa vui nhà nhé ^^

Bình Luận (0)
Comment