Chương 52 – Đường ca nhi bôn ba cứu chồng
“Đường ca nhi!” Hách thị vội đỡ lấy thân thể cậu đang lảo đảo suýt ngã, trừng mắt quát vào đám người kia, “Lúc trước là các người nài nỉ đòi mua tương, bây giờ cả đám kéo đến bắt một người mang thai phải trả tiền, các người còn có lương tâm không?”
Đàm ca nhi đứng chắn trước người Cảnh Đường Vân: “Ớt và mè làm tương đều là chúng tôi rửa sạch từng thứ rồi mới đưa cho Ngỗ ca nhi làm, chính bản thân chúng tôi cũng ăn, sao mà có chuyện ăn chết người chứ!”
Đám thương nhân cãi không lại họ, vốn định dựa vào sức mạnh áp đảo, nào ngờ lại thấy Tiểu Trung Tiểu Thiên từ sau lưng Cảnh Đường Vân bước ra, nhe răng nhếch miệng đi về phía họ.
Ai nấy hoảng hốt thụt lùi, hét lên: “Sói! Sao lại có sói!”
Có người trong bọn sực hiểu ra: “Ha, thì ra các người đã sớm chuẩn bị không trả tiền! Ngay cả sói cũng nuôi để canh phòng bọn ta!”
“Xì!” Đàm ca nhi giận dữ quát: “Mù mắt chó các người rồi, đó là chó săn!”
“Tiền tôi sẽ trả lại cho các người.” Cảnh Đường Vân đối mặt đám người kia, giọng bình thản mà kiên quyết, “Từ nay về sau, ai từng đến đòi trả tiền, nhà tôi làm ra bất kỳ món gì, cũng tuyệt đối không bán cho họ.”
“Xí, ai thèm mua nữa!” Đám thương nhân khinh khỉnh.
Cảnh Đường Vân rút tiền từ trong áo ra, trả không thiếu một xu. Đợi bọn họ đi khỏi, cậu liền đưa túi tiền cho Ngỗ ca nhi: “Ngỗ ca nhi, chỗ này giao cho huynh.”
Hách thị dường như đoán được gì đó, cuống lên: “Đường ca nhi, con không thể đi!”
Cậu chậm rãi nhưng kiên định gỡ tay y ra: “Con nhất định phải đi.”
Nói rồi, cậu đeo giỏ tre sau lưng, vào nhà bếp lấy một túi nhỏ bột chè mè, mang theo nước, mở cửa sân, một đường hướng về phía xưởng chế biến.
Thao Thiết biết lần này không thể ngăn được, lặng lẽ theo sau.
Tới xưởng, Cảnh Đường Vân không quấy rầy Thừa Tam Tự mà lặng lẽ dắt xe bò đi. Cậu không đi về phía huyện thành, mà là chạy về hướng Cầm Châu.
Cậu không tin tương nhà mình ăn chết người. Chuyện này phần lớn là do Ốc Dữ vì muốn đoạt công thức tương mà vu oan cho phu quân.
Nếu giờ đến huyện thành, chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ. Lúc này, chỉ có Cầm Mạnh Liên mới có thể cứu được phu quân.
Đầu xuân, trời vẫn chưa ấm, gió lạnh cắt da len lỏi vào từng khe áo. Cảnh Đường Vân một tay ôm bụng, một tay giữ lấy càng xe.
Thao Thiết ngoan ngoãn rúc vào lòng cậu, chắn cho cái bụng kia khỏi gió lùa.
Đường nhỏ gập ghềnh, cậu đi gấp nên xe bò không được lót đệm như mọi khi, có lúc xóc mạnh quá, cậu nhíu mày chịu đựng từng cơn khó chịu.
Ba ngày liền đi không ngừng nghỉ, vậy mà vẫn chưa tới Cầm Châu.
Cầm Châu quá xa xôi, cậu hiểu nếu cứ cố đi nữa, xe bò không chịu nổi, giữa đường mà hỏng, không quay về được thì lấy gì cứu phu quân?
Cậu đành dừng lại. Cả người rã rời vì mấy ngày đường dằn xóc, vừa buộc xe bò xong đã dựa vào gốc cây ngủ thiếp đi.
Một giấc ngủ chẳng hề yên ổn.
Trong mơ, phu quân cả người đầy máu ngã giữa vũng đỏ tươi, không ngừng gọi cậu cứu mạng. Cậu cố chạy tới, nhưng vô hình như bị ngăn cách, làm sao cũng không tới được.
Sự hoảng loạn và bất lực khiến cậu giật mình tỉnh giấc, mặt ướt đẫm, nước mắt chẳng biết đã chảy từ khi nào.
—-----------
Trong địa lao huyện Sơn Hương, Thừa Tuyển Doãn choàng tỉnh giữa giấc mơ, hét lên: “Phu lang!”
“Chít!” Một con chuột to tướng chạy ngang trước mặt. Hắn ngửa đầu tựa vào tường, trong lòng như lửa đốt.
Trong mộng, hắn thấy Cảnh Đường Vân vì biết hắn bị bắt mà đau đớn đến mức động thai, sinh non ngay tại chỗ. Cảnh Đường Vân trong mơ khóc đến tan nát cõi lòng, gọi tên hắn không ngừng, hắn muốn chạy tới mà cứ như có một bức tường vô hình ngăn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn phu lang mình máu chảy đầm đìa, rồi ngã xuống đất bất động.
Hắn cắn chặt răng, ngẩng đầu nhìn ra ngoài song sắt.
Đã lâu như vậy chưa trở về, chuyện hắn bị bắt chắc chắn không giấu được.
Hắn sợ Cảnh Đường Vân vì lo cho mình mà làm chuyện nguy hiểm, nên từng nhờ nha sai báo bình an giúp, hứa sau này ra ngoài sẽ đưa họ một trăm lượng bạc.
Tính kỹ lại, nha sai cũng nên quay về rồi.
Nhưng hắn chưa đợi được nha sai, lại đợi được Ốc Tiệm.
“Thừa Tuyển Doãn, nghe nói phu lang của ngươi đang mang thai hả?” Ốc Tiệm cười mà chẳng thấy ý tốt nào, “Ngươi lo cho cậu ta vậy, hay ta mời cậu ta tới đây bầu bạn với ngươi nhỉ?”
Đồng tử Thừa Tuyển Doãn co rút, cố gắng giữ bình tĩnh: “Em ấy đâu biết công thức tương, ngươi đưa đến thì có ích gì?”
Ánh mắt của Ốc Tiệm lạnh như băng: “Ngươi để tâm đến người ta, thì người ta liền có giá trị.”
Mấy ngày qua, gã đã dùng đủ mọi cách để moi lời từ miệng Thừa Tuyển Doãn, nhưng hắn mềm không ăn, cứng cũng chẳng chịu.
Từ sau khi làm huyện lệnh, có bao giờ gã từng chịu qua nhục nhã như thế? Mỗi lần nhìn thấy gương mặt lạnh nhạt kia của Thừa Tuyển Doãn, gã chỉ tiếc không thể một đao chém chết người nọ. Nhưng gã không thể làm vậy.
Hôm nay vốn định nếu thực sự không moi ra được công thức, thì cũng đành đánh đổi bằng một nữ nhi, chỉ cần Thừa Tuyển Doãn chịu cưới con gái gã, thì về sau món lợi từ việc làm tương dĩ nhiên sẽ có phần.
Chẳng ngờ hôm nay lại bắt được một tên chó chết hai mặt dám ăn hối lộ, tuy tên đó chẳng có ích gì, nhưng lại khiến gã nhớ ra một việc quan trọng —
Tên Thừa Tuyển Doãn này rất yêu thương phu lang của mình.
Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn dâng lên tơ máu, thấy Ốc Tiệm xoay người định rời đi, hắn khàn giọng nói: “Phương pháp làm tương xốt, ta cho ngươi.”
Bước chân của Ốc Tiệm khựng lại, khóe miệng cong lên đầy châm biếm: “Ta đổi ý rồi.”
Thừa Tuyển Doãn có thể làm ra tương mè, tương ớt, vậy chắc chắn còn có thể làm ra nhiều loại tương khác nữa.
Ban đầu gã chỉ định lấy hai công thức kia là đủ, nhưng nếu bắt được Cảnh Đường Vân về, muốn bao nhiêu phương thuốc, Thừa Tuyển Doãn chẳng phải sẽ phải ngoan ngoãn viết ra bằng hết hãy sao.
Thừa Tuyển Doãn lập tức nhào tới trước song sắt, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Ốc Tiệm, gần như nghiến răng ken két: “Đừng động vào phu lang của ta!”
Lần đầu tiên Ốc Tiệm cảm thấy hả hê như thế: “Yên tâm, ta sẽ không làm cậu ta bị thương đâu.”
Gã sẽ mang một Cảnh Đường Vân lành lặn không sứt mẻ gì đến trước mặt Thừa Tuyển Doãn, nhưng nếu Thừa Tuyển Doãn không chịu phối hợp, thì gã không dám đảm bảo người kia còn có thể toàn mạng được hay không.
Ốc Tiệm cười to bỏ đi, để lại Thừa Tuyển Doãn siết chặt song sắt, gương mặt vặn vẹo, gân xanh nổi lên rần rật.
—-----------
Cảnh Đường Vân cho bò uống nước xong, vừa định trèo lên xe bò tiếp tục lên đường thì thấy Thao Thiết đột nhiên xù lông, toàn thân căng cứng, mắt gắt gao nhìn về phía trước.
Cậu vội nhìn theo, mơ hồ thấy trong bóng tối có ánh đao loáng lên lạnh lẽo. Tim cậu chùng xuống, không còn để ý đến xe bò nữa, chỉ ôm bụng lao vào trong rừng, tận dụng cây cỏ rậm rạp để che giấu thân hình.
Nhờ ánh trăng nhàn nhạt, cậu ngoái đầu lại, nhìn thấy đám sơn tặc đó một đao chém chết bò của cậu, cả người chấn động, sợ hãi đến mức không dám nấn ná thêm giây nào.
Thao Thiết xoay quanh cậu chạy theo, lúc này nó không dám nhảy lên người cậu, sợ tăng thêm trọng lượng làm cậu chịu không nổi.
Đám sơn tặc nhanh chóng phát hiện ra dấu vết, vung đao từ bốn phía truy đuổi.
Cảnh Đường Vân cảm thấy bụng mình bắt đầu đau quặn, trong gió truyền đến tiếng la hét của chúng:
“Là một ca nhi!”
“Nó nhìn thấy chúng ta rồi, không thể để nó sống!”
Cậu chỉ có thể liều mạng chạy. Cậu không sợ chết, nhưng trong bụng còn có đứa bé, phu quân còn đang đợi cậu đến cứu.
Không biết đã chạy được bao lâu, trong lúc hoảng loạn, khóe mắt cậu thoáng thấy Thao Thiết cắn gãy cổ một tên sơn tặc.
Cơn đau nơi bụng mỗi lúc một dữ dội. Ngay khi cậu gần như tuyệt vọng, thì trong bóng đêm, cậu thấy trong tầm mắt một ánh lửa nhấp nháy ở đằng xa.
Cậu dốc hết sức gào lên cầu cứu. Khi đã đến gần, cậu nhìn thấy đám người ấy mặc giáp sắt, tay cầm đao kiếm. Lúc này, trong lòng cậu mới thấy nhẹ nhõm.
Phu quân từng nói với cậu, ở nước Dư dù có quan lại tham ô, nhưng nếu một ngày rơi vào hiểm cảnh, hãy tìm tới binh lính trong quân doanh. Họ dù không cứu mình, cũng tuyệt đối sẽ không hại mình.
Cả người cậu rũ xuống, ngã thẳng về phía trước.
Trong cơn mê man, cậu nghe có người kêu lên:
“Là một ca nhi!”
“Người này ôm bụng! Là đang mang thai! Mau gọi lang trung!”
Cậu mơ hồ thấy Thao Thiết toàn thân đầy máu, r*n r* mà l**m mặt mình, vô cùng hoảng loạn. Cậu khó khăn giơ tay, nhẹ nhàng xoa lên đầu nó một cái, Thao Thiết thân mật dụi dụi vào tay cậu, nhưng tay cậu lại vô lực rơi xuống.
Thao Thiết hoảng đến mức dựng hết lông lên. Binh lính thấy con vật toàn thân dính đầy máu này rất có linh tính, một người khuyên: “Lang trung đến rồi, ngươi đừng nóng ruột.”
Nghe vậy, Thao Thiết liếc người đó một cái, ánh mắt mang theo sát khí, như thể đang uy h**p cảnh cáo.
Tên lính kia rùng mình, sống lưng lạnh toát.
Lang trung tới nơi, có binh lính lo Thao Thiết sẽ cản trở, ai ngờ nó lại tự giác nhường chỗ.
Lang trung bắt mạch cho Cảnh Đường Vân, sắc mặt trầm lại, nhìn quanh rồi hỏi: “Bên cạnh y không có ai sao?”
Một binh lính đáp: “Y bị sơn tặc truy sát, nếu có người đi cùng thì e là đã...”
Lang trung thở dài lắc đầu: “Tội nghiệp quá.”
Thao Thiết cắn áo lang trung kéo mạnh, ông ta quay đầu lại, thấy bộ lông đầy máu, sợ đến mức ngã ngồi xuống đất: “Cái... cái gì thế kia?”
“Chắc là thú cưng của ca nhi này, rất biết bảo vệ chủ. Phía trước phát hiện vài xác sơn tặc, đều bị nó cắn chết,” một binh lính nhắc nhở, “Ngài đừng chọc giận nó.”
Thao Thiết lo lắng l**m lấy mặt Cảnh Đường Vân, đôi mắt đen lay láy đầy vẻ khẩn thiết.
Lang trung bình tĩnh lại, như hiểu được ý nó, khẽ nói: “Người thì còn sống, nhưng đứa nhỏ e là...”
Ông nhìn phu lang trước mặt, mạch tượng yếu ớt, khí huyết hư hao nghiêm trọng, có lẽ mấy ngày nay không được nghỉ ngơi.
Đứa bé còn sống đến lúc này đã là mệnh lớn, nhưng thân thể của ca nhi quá yếu, đứa nhỏ dù có gắng gượng được cũng khó giữ.
Thao Thiết lại xù lông, gào lên, nhảy nhót, trong mắt lóe lên tia sáng đỏ.
Lang trung dường như đã hiểu được nó nói gì, trầm giọng: “Dù ta có kê thuốc an thai, thì thân thể y quá suy nhược, cũng không giữ được đứa nhỏ. Trừ phi có linh chi hay thứ tương tự, nhưng...”
Còn chưa dứt lời, Thao Thiết đã gào lên một tiếng, rồi cúi đầu l**m mặt Cảnh Đường Vân, sau đó quay đầu nhìn ông ta một cái, thoắt cái đã lao vọt vào trong khu rừng.
Lang trung lẩm bẩm: “Dù ngươi có tìm được linh chi mang về, thì sáng mai chúng ta đã phải lên đường, sao kịp chứ...”
Ông nhìn ca nhi vẫn hôn mê bất tỉnh, chỉ thấy đau đầu nhức óc.
Không xa, một người đàn ông đang dựa lưng vào cây nghỉ ngơi bỗng mở mắt, ánh mắt sắc lạnh như băng: “Có chuyện gì?”
Thân vệ quỳ một gối, không dám ngẩng đầu nhìn vị tướng quân đầy sát khí trước mặt: “Khởi bẩm tướng quân, gần đây có sơn tặc lộng hành, có một phu lang mang thai vì tránh nạn mà chạy đến đây, được binh lính trực ban cứu được.”
Vạn Bách Phiếm thoáng biến sắc: “Phu lang mang thai hả?”
Ông đứng dậy, nói: “Ta muốn đi xem thử.”
Lang trung không ngờ chuyện lại kinh động đến Vạn Bách Phiếm, đang định đứng dậy hành lễ thì bị ngăn lại: “Cứu người quan trọng hơn.”
Lang trung bèn ngồi lại, tiếp tục xử lý vết thương cho Đường ca nhi.
Ca nhi này tuy không bị sơn tặc chém trúng, nhưng trên đường chạy trốn, khắp người bị cành cây cào xước không biết bao nhiêu vết lớn nhỏ, hai bàn chân thì phồng rộp đầy mụn nước.
Những vết phồng đó chỉ cần chạm nhẹ cũng đau thấu tim gan. Lang trung ngó kỹ, thấy làn da ca nhi mềm mại trắng trẻo, y phục tuy không phải loại đắt tiền, nhưng chất vải lại rất tốt, hiển nhiên ở nhà là người được cưng chiều.
Một ca nhi như vậy, làm sao lại có thể chịu nổi đau đớn như thế, còn cố gắng chạy trốn được lâu đến vậy?