Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 53

Chương 53 - Vạn Bách Phiếm

 

Đường ca nhi hình như bị đau, khẽ rụt người lại, miệng thì thào điều gì đó.

 

Vạn Bách Phiếm hỏi: “Cậu ta đang nói gì vậy?”

 

Lang trung đáp: “Từ lúc hôn mê đến giờ vẫn luôn miệng gọi phu quân.”

 

Vạn Bách Phiếm như nhớ đến điều gì, thoáng sững người.

 

Lang trung hơi do dự, lên tiếng: “Tướng quân, khi nào chúng ta sửa soạn quân lên đường?”

 

Vạn Bách Phiếm hoàn hồn, cụp mắt liếc nhìn ca nhi dưới đất, trầm giọng: “Chậm nhất ba ngày nữa.”

 

Lang trung kinh hãi: “Liệu còn kịp không?”

 

Vạn Bách Phiếm nói: “Kịp, đi đường tắt là được.”

 

Đám thân binh nghe vậy, sắc mặt đều khẽ biến đổi.

 

Tướng quân chọn đường này là để dò xét tung tích người nọ tại vùng huyện Sơn Hương, nhưng nay lại bị việc này làm lỡ dở, e là tạm thời không thể tiếp tục tìm kiếm, đành phải rút theo đường gần nhất.

 

Lúc này, Phó tướng Phược Minh đi tới từ đối diện, thần sắc nghiêm túc: “Bọn sơn tặc này có vấn đề.”

 

Vạn Bách Phiếm nhìn hắn, Phược Minh đưa ra một đồng bạc đưa cho ông. Vạn Bách Phiếm lật mặt sau lên nhìn, thấy có khắc một chữ “Hướng”.

 

Phược Minh nói: “Trên người bọn chúng đều mang bạc có khắc chữ này.”

 

Đây là bạc nhà họ Hướng. Nhưng tại sao một nhóm sơn tặc lại có liên quan đến Hướng gia ở tận kinh thành?

 

Ánh mắt Vạn Bách Phiếm trầm xuống: “Người bắt được rồi chứ?”

 

“Chạy mất một tên, những kẻ còn lại đều đã tự vẫn bằng thuốc độc.” Giọng Phược Minh lạnh tanh, “Cách đây năm dặm phát hiện được xe bò của ca nhi ấy, bò đã chết, trên xe chỉ còn một bao cát và một hũ nước, e là toàn bộ tài vật đều bị cướp sạch.”

 

Cái hũ nước ấy cũng rất kỳ lạ, hắn đã phải nghiên cứu một lúc mới mở ra được.

 

Loại hũ này, công dụng chắc không ít.

 

Vạn Bách Phiếm nhướng mắt: “Dẫn người lục tung hang ổ bọn chúng.”

 

“Mạt tướng tuân lệnh!” Phược Minh đang định xoay người đi thì Vạn Bách Phiếm lại hỏi: “Người nhà của ca nhi ấy đã tìm thấy chưa?”

 

Phược Minh lắc đầu: “Vẫn chưa có tung tích.”

 

Vạn Bách Phiếm hừ một tiếng thật nặng: “Vậy mà ca nhi ấy lúc hôn mê vẫn nhớ mãi phu quân của mình!”

 

Phược Minh thầm thở dài trong lòng. “Có lẽ là bị việc gì đó làm lỡ mất.”

 

Như người khi xưa vậy.

 

Vạn Bách Phiếm nổi giận: “Chuyện gì mà quan trọng đến mức để cả phu lang đang mang thai cũng không màng? Nếu không lo được, thì ngày trước cưới người ta làm gì?”

 

Phược Minh không nói thêm lời nào nữa, mang theo nỗi buồn nặng trĩu mà rời đi.

 

Bao năm qua rồi, tướng quân vẫn chưa thôi trách mình.

 

Khi Cảnh Đường Vân tỉnh lại thì trời đã sáng rõ, cậu kinh hãi muốn ngồi dậy, nhưng lại bị lang trung bắt gặp, quát khẽ: “Không được động! Muốn mất đứa nhỏ sao?”

 

Lang trung đã dốc hết sức giữ lấy cái thai trong bụng ca nhi này, nhưng nếu cậu ta còn tiếp tục động đậy, e rằng cái thai này sẽ không giữ được nữa.

 

Đường ca nhi sợ đến cứng đờ, vẻ mặt gấp gáp: “Thao th…, Hồng Hồng đâu rồi?”

 

Những người này là binh lính của nước Dư, cậu nào dám nhắc đến hai chữ Thao Thiết.

 

Lang trung nghe hai chữ “Hồng Hồng” liền biết là con thú toàn thân đỏ rực kia, bèn nói: “Đi tìm thuốc cho cậu rồi, trước khi nó mang thuốc về, tốt nhất cậu đừng cử động. Nếu không thì đứa bé trong bụng cậu, dù có Đại La Tiên tới cũng không cứu được.”

 

Đường ca nhi bấu chặt lớp đệm dưới thân, trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi muốn gặp tướng của các người.”

 

Lang trung lắc đầu bất lực: “Tướng quân chúng tôi đâu phải người ai muốn gặp là gặp được.”

 

Lời vừa dứt, liền nghe giọng Vạn Bách Phiếm vang lên từ phía sau: “Ngươi muốn gặp ta để làm gì?”

 

Lang trung giật mình, quay phắt đầu lại.

 

Đường ca nhi thấy Vạn Bách Phiếm, con ngươi co rút, tâm trí dâng trào.

 

Cậu hô hấp dồn dập một hồi, sau đó cố gắng ngồi dậy, nhịn cơn đau nơi bụng, quỳ xuống dập đầu với Vạn Bách Phiếm: “Xin tướng quân cứu phu quân của tôi!”

 

Mặt Lang trung tái mét vì hoảng sợ. Nếu còn động đến đứa bé nữa thì ông ta thực sự không cứu nổi rồi.

 

Vạn Bách Phiếm hạ ánh mắt: “Ngươi nằm xuống trước đã, rồi nói kỹ càng mọi chuyện.”

 

Đường ca nhi không nằm, mà thẳng lưng ngồi dậy, khéo léo tìm một tư thế không ép vào bụng, rồi chậm rãi kể lại mọi chuyện.

 

“Tri huyện Sơn Hương vì muốn cướp công thức nước xốt đã vu oan cho phu quân tôi. Tôi vốn định đến Cầm châu tìm bạn thân của phu quân là Cầm Mạnh Liên để xin giúp đỡ, không ngờ rằng...”

 

“Cầm Mạnh Liên không ở Cầm Châu.” Ánh mắt Vạn Bách Phiếm u ám, “Ta lấy gì tin ngươi?”

 

Đường ca nhi mím chặt môi, trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Lúc chạy trốn tôi đã bỏ lại xe bò, trên xe có một bao bột chè mè đen, có thể làm phiền các người đem đến đây không?”

 

“Chè mè đen?” Lang trung bên cạnh hỏi: “Cậu nói bao cát đó à?”

 

Ông đứng dậy, đi đến gốc cây gần đó xách lên một bao vải, đặt trước mặt Đường ca nhi. Cậu mở bao ra, nhìn thấy bên trong là hồ mè đen thì nói: “Làm phiền tướng quân sai người nấu một ấm nước sôi, rồi lấy cho tôi một cái bát.”

 

Tướng quân không rõ cậu định làm gì, nhưng vẫn sai thân binh làm theo.

 

Đường ca nhi trước mặt mọi người pha chè mè đen, hương mè lan tỏa, ai nấy đồng loạt nuốt nước miếng.

 

Thứ gì vậy chứ? Chỉ pha với nước nóng mà đã thơm đến thế sao?

 

“Đây là chè mè đen do phu quân tôi làm, đơn giản dễ dùng, một bát là có thể no bụng.”

 

Vạn Bách Phiếm với sắc mặt trầm hẳn lại nheo mắt quan sát Đường ca nhi.

 

Trong doanh trại, thiếu nhất chính là lương thực.

 

Đường ca nhi không hề e dè, thẳng thắn nhìn ông: “Nếu tướng quân chịu giúp tôi, tôi sẽ nói cho ngài biết cách làm món này.”

 

Vạn Bách Phiếm hỏi ngược lại: “Nếu ta không giúp thì sao?”

 

Đường ca nhi gầy yếu nhưng vẫn ngẩng đầu, gương mặt nhỏ nhắn đầy kiên định: “Vậy tôi sẽ đến Cầm châu, nếu không tìm được Cầm Mạnh Liên thì sẽ tìm tri phủ Cầm châu.”

 

Vạn Bách Phiếm nhìn cậu rất lâu, bỗng hỏi: “Phu quân ngươi... có biết ngươi vì hắn mà làm đến mức này không?”

 

Năm xưa, nàng cũng có lẽ vì mang quyết tâm ấy mà không ngần ngại bước vào chỗ chết.

 

“Không biết.” Nhắc đến Thừa Tuyển Doãn, ánh mắt Đường ca nhi dịu xuống, “Phu quân tôi xưa nay luôn cưng chiều tôi, nếu biết, nhất định sẽ không đồng ý để tôi làm vậy.”

 

Cậu ngẩn ra một chút, khóe môi cong lên nụ cười dịu dàng, “Tôi biết phu quân tôi thương tôi, cũng như tôi thương huynh ấy vậy.”

 

Lang trung không nhịn được nói: “Nếu cậu thật sự đến Cầm Châu, đứa trẻ trong bụng cậu chắc chắn sẽ không giữ được.”

 

Cậu nhẹ nhàng xoa bụng, trong mắt hiện lên vẻ đau đớn và áy náy, nhưng giọng điệu lại kiên định đến lạ thường: “Là tôi có lỗi với nó, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.”

 

Một đứa trẻ chưa ra đời và phu quân, cậu chọn phu quân.

 

Vạn Bách Phiến nhìn cậu thật sâu, như thể đang xuyên qua người cậu để nhìn về một bóng hình khác, “Ta không thể cùng ngươi về huyện Sơn Hương cứu phu quân ngươi.”

 

Hắn rút con dao găm bên hông ra đưa cho cậu, “Vật này là đồ của phủ Vạn gia, ngươi mang theo nó trở về. Nếu phu quân ngươi thật sự trong sạch, chỉ cần huyện lệnh nhìn thấy vật này, chắc chắn sẽ không dám làm khó hắn ta nữa.”

 

Thân binh bên cạnh vừa thấy con dao, sắc mặt liền thay đổi: “Tướng quân!” Đây chính là con dao mà năm xưa tướng quân từng định tặng công chúa, nhưng còn chưa kịp tặng, công chúa đã...

 

Những năm qua, tướng quân vẫn luôn mang con dao ấy theo bên người, như một cách để hoài niệm về công chúa. Nếu con dao này mất rồi, về sau tướng quân biết lấy gì mà an lòng?

 

Vạn Bách Phiến chỉ khẽ nâng tay, thân binh đành ngậm miệng không nói gì nữa.

 

Vạn Bách Phiến nhìn về phía bụng cậu, giọng nói không ngờ lại dịu xuống, như thể sợ sẽ kinh động đến đứa trẻ trong bụng cậu: “Dùng vật này, có thể đổi được cách làm chè mè đen chứ?”

 

Trong mắt cậu rưng rưng ánh nước, cố gắng đè nén cảm xúc đang dâng trào, hai tay tiếp nhận con dao, trang trọng nói: “Đường ca nhi đa tạ tướng quân!”

 

Vạn Bách Phiến nhắc nhở: “Ngươi không cần quá vội vàng, phu quân ngươi sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng đâu.”

 

Cậu hơi sững người, bộ não mơ hồ suốt mấy ngày qua dường như vừa được thông suốt, bắt đầu dần tỉnh táo trở lại. Cậu nghĩ thông điều gì đó, nói: “Là tôi lo lắng quá nên rối trí, nhưng tôi không hối hận.”

 

Chỉ cần phu quân còn nằm trong tay Ốc Tiệm, cậu sẽ không thể nào yên lòng nổi.

 

Vạn Bách Phiếm quay người rời đi, “Hy vọng phu quân của ngươi, thật sự đáng để ngươi làm đến mức này.”

 

Cậu cong môi mỉm cười, ánh mắt sáng rực, “Huynh ấy rất đáng.”

 

Vạn Bách Phiến không nói gì thêm. Sau khi đi xa, thân binh rốt cuộc cũng không nhịn được hỏi: “Tướng quân, vì sao lại giúp cậu ta như vậy?”

 

Con dao ấy đối với tướng quân quan trọng biết chừng nào, cớ sao lại trao cho một ca nhi hoàn toàn xa lạ?

 

Vạn Bách Phiến ngẩng nhẹ đầu lên, giọng trầm thấp tan trong gió: “Nếu năm xưa cũng có người giúp nàng ấy, liệu nàng có phải chết không?”

 

Thân binh nghẹn lời, hồi lâu sau mới nói: “Thuộc hạ không biết.”

 

Đường ca nhi dạy cách làm chè mè đen cho bếp trưởng. Bếp trưởng tiếc nuối nói: “Tiếc là trong doanh trại hiện giờ không có mè.”

 

Cho dù họ có muốn làm thật nhiều chè mè đen, thì cũng chẳng thể “nấu cháo không gạo”.

 

“Tôi có.” Đường ca nhi nhìn nhóm bếp phu, “Nhà tôi có rất nhiều mè là đằng khác, nếu các người cần, tôi có thể tặng một nửa.”

 

Nửa còn lại cậu phải để lại để đề phòng thiên tai.

 

Ánh mắt bếp trưởng sáng rực lên: “Thật sao?”

 

Cậu hơi cong khóe môi, “Tất nhiên là thật.”

 

Vạn tướng quân tặng cậu dao găm cứu phu quân, cậu đáp lễ nửa số mè, có gì là không đáng?

 

Bếp trưởng bước nhanh ra ngoài, vui vẻ nói: “Ta đi nói tướng quân!”

 

Chẳng bao lâu sau, bếp trưởng đã hớn hở trở lại, “Tướng quân đồng ý rồi!”

 

Tướng quân cho phép hắn dẫn theo một đội binh lính đi cùng Đường ca nhi về lấy mè, sau đó đuổi theo đại quân.

 

“Đồng ý cái gì?” Phó tướng Phược Minh mang theo mùi máu tanh nồng đậm đi tới.

 

Đường ca nhi ngẩng đầu nhìn theo tiếng gọi, gương mặt sau khi rửa sạch bụi đất lộ ra vẻ trắng mịn tinh xảo, đôi mắt đen nhánh tròn xoe chăm chú nhìn Phược Minh.

 

Phược Minh sững người, suýt chút nữa đánh mất phòng bị trong lòng.

 

Lúc cứu cậu, cậu toàn thân đầy bùn đất, mặt cũng bị bẩn đến mức nhìn không rõ dung mạo thật sự, ai ngờ lại sinh ra đẹp đẽ thế này.

 

Bếp trưởng hành lễ: “Phó tướng quân.”

 

Đường ca nhi cũng định hành lễ theo, Phược Minh liền ngăn lại: “Không cần, thân thể ngươi yếu, nên nghỉ ngơi cho tốt.”

 

Cậu nhẹ giọng cảm ơn. Phược Minh nhìn những vết thương lớn nhỏ trên người cậu, trong lòng cảm thương, giọng cũng vô thức dịu lại: “Ngoài con bò kia ra, cậu còn mất gì nữa?”

 

Đường ca nhi hơi nghiêng đầu, vẻ mặt mơ hồ.

 

Ánh mắt Phược Minh trầm xuống, “Lũ cướp đều cứng miệng, ta chặt hết tay chúng nó mà chúng còn một mực bảo là không hề động đến tài sản của cậu.”

 

Cậu ngẩn người, khẽ mở mắt, “…Tôi đâu có mang tiền theo khi ra ngoài.”

 

Số tiền cậu có đã để lại cho Ngỗ ca nhi ứng phó khi cần rồi.

 

Phược Minh như không tin nổi: “Là một ca nhi đang mang thai mà ra ngoài đường không đem theo lấy một xu? Vậy ngủ ở đâu? Ăn uống thế nào?”

 

“Lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, chịu khó một chút là được.” Đường ca nhi ngại ngùng đáp, “Thứ tôi ăn là chè mè đen đó.”

 

Phược Minh kinh ngạc: “Là một ca nhi, gan cũng lớn dữ rồi đấy!”

 

Xinh đẹp thế này, không sợ bị kẻ xấu bắt đi sao?

 

Đường ca nhi cúi đầu, không nói gì.

 

Suốt quãng đường đó đều là Thao Thiết bảo vệ cậu. Cậu không biết Thao Thiết khi nào mới quay lại, nhưng cậu nhất định sẽ chờ.

 

Phược Minh cau mày hỏi: “Thế giờ cậu định về bằng cách nào?”

 

Bếp trưởng vội nói: “Tôi dẫn một đội người theo Đường ca nhi về lấy mè.”

 

Phược Minh nghi hoặc: “Mè là cái gì?”

 

Sao mới đi có một lúc mà cảm giác như doanh trại này chẳng còn quen thuộc nữa?

 

Bếp trưởng vội vàng giải thích cho Phược Minh. Khi Phược Minh ăn miếng mè đen đầu tiên, vẻ mặt vẫn đầy kinh ngạc khó tin.

 

Sao cái thứ giống như cát ấy, vừa đổ nước nóng vào lại thơm ngon đến thế?

Bình Luận (0)
Comment