Chương 54: Cứu Thừa Tuyển Doãn
Trời sẩm tối thì Thao Thiết quay về.
Toàn thân nó lấm lem, lông dính thành từng cục, móng vuốt dính đầy bùn đất, nhưng trong miệng lại ngậm một cây linh chi còn nguyên vẹn.
Nó chẳng khách sáo gì, dùng chân đạp thẳng vị lang trung đang ngủ say dậy, khiến ông ta vừa mở mắt đã bắt gặp một đôi mắt đen đỏ đang nhìn chằm chằm, sợ đến suýt chút nữa hồn lìa khỏi xác tại chỗ.
Chửi thầm Thao Thiết vạn lần trong lòng, vị lang trung cuối cùng cũng nấu xong thang thuốc, đưa cho Cảnh Đường Vân.
Cậu đặt thuốc sang một bên chờ nguội, đưa tay chải lông cho Thao Thiết.
Thao Thiết biết mình bẩn, nằm cạnh cậu tỏ vẻ lười biếng, nhưng đôi mắt đỏ rực kia lại không hề mất cảnh giác.
Cảnh Đường Vân nhìn ra sự mỏi mệt của nó, dịu dàng vỗ về: “Ở đây an toàn lắm, nghỉ ngơi một lát đi, ngươi tỉnh dậy rồi mình về nhà.”
Cậu cong mắt cười với nó: “Ta đã có cách cứu phu quân rồi.”
Tai Thao Thiết giật giật, từ từ khép mắt lại.
Lang trung nhìn mà cảm thấy không thể tin nổi. Con vật này rõ ràng có thể giết người trong chớp mắt, vậy mà trước mặt Cảnh Đường Vân lại còn ngoan ngoãn hơn cả chó.
Cậu uống xong thuốc, lang trung liền dặn: “Đừng có nóng vội, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi thêm một ngày nữa.”
Dù linh chi tốt thật, nhưng cũng đâu phải thần dược. Ông nói một ngày là đã giảm xuống rồi, nếu có điều kiện thì phải nghỉ ngơi cả tháng ấy chứ.
Cảnh Đường Vân dịu giọng: “ Tôi thấy mình không sao nữa rồi.”
Lang trung tức đến nỗi râu mép cũng muốn dựng đứng: “Ta là lang trung hay ngươi là lang trung!”
Cảnh Đường Vân rụt cổ, không dám cãi lại.
Lang trung thấy vậy cũng mềm lòng. Thằng bé này cũng vì lo cho phu quân mà thôi, mình hung dữ với nó làm gì.
Ông nói: “Nếu ngày mai ngươi nhất định phải đi, thì để đám người nhà bếp kéo xe đưa ngươi đi, thân thể ngươi thế này nhất quyết không thể tự đi được.”
Người trong bếp phải kéo xe đi lấy mè, nhất định sẽ mang theo xe tay, mà Cảnh Đường Vân thì đâu có nặng gì, để cậu nằm trên xe mà đi, bọn họ dù vì mè cũng sẽ không từ chối.
Cảnh Đường Vân nhìn ông mỉm cười, ánh mắt cong cong: “Vâng.”
Cậu biết ông lang trung này thật lòng lo cho mình.
Làng Thiên Trùng.
Tại sân viện làm tương, người kéo đến đòi lại tiền không ngớt. Số bạc mà Cảnh Đường Vân để lại từ lâu đã dùng cạn, Hách thị phải triệu tập đám người làm gom góp bạc trong tay để trả cho thương nhân mà vẫn không đủ.
Thừa Tam Tự nghe tin liền dừng việc thu mè ở các thôn khác, gom hết số tiền còn lại mang đến trả. Vừa tiễn được đám thương nhân ngoài cổng đi, dân làng lại kéo tới, ùn ùn hỏi chuyện mè và ớt.
“Giờ thì Thừa Tuyển Doãn bị bắt, Đường ca nhi không rõ tung tích, chẳng phải họ không thu hàng nữa sao?”
“Không được đâu, tôi trồng toàn bộ ruộng nhà bằng ớt và mè rồi, giờ không ai thu, cả nhà năm miệng ăn của tôi biết sống sao?”
“Họ mà không thu mè ở thôn ngoài nữa thì mới có tiền thu đồ của mình!”
“Hồi đó tôi đã bảo không nên thu hàng ngoài thôn, giờ thì hay rồi! Gặp chuyện rồi đấy!”
“Tôi tin Thừa Nhị, tương của cậu ấy không thể hại người, chờ quan huyện điều tra rõ thì sẽ thả ra thôi.”
“Đường ca nhi còn bỏ chạy rồi, bà còn tin nổi nữa à?”
“Hồi đó Thừa Nhị cưng Đường ca nhi đó lắm, vậy mà vừa có chuyện là cậu ta chạy còn nhanh hơn ai hết, chẳng phải đã ôm hết tiền bỏ trốn rồi sao?”
Trong đám đông, Mộc Trắc nhân lúc hỗn loạn liền nói: “Đường ca nhi chạy mất, Thừa Tuyển Doãn không có nhà, chi bằng chúng ta lấy đồ trong nhà họ ra trừ nợ đi. Lúc trước trồng mè với ớt là nghe lời Thừa Tuyển Doãn, giờ hắn ta nói không thu là không thu à?”
“Phải đó!” Có người giơ tay hưởng ứng, vừa nói vừa định xông vào viện làm tương. Vừa lúc ấy, Vương Thảo Hán xách cuốc đứng chặn trước cửa: “Ai cũng đừng hòng vào!”
Gã không hiểu nhiều lý lẽ cao siêu, nhưng gã biết Thừa Nhị là người tốt. Người tốt thì không nên bị đối xử như vậy.
Hách thị xông ra, chỉ tay vào đám người mắng: “Các ngươi còn lương tâm không? Lúc Thừa Nhị có tiền thì muốn kéo cả làng sống tốt lên. Giờ nó gặp hoạn nạn thì từng người một chỉ nghĩ đến chuyện cướp bóc đồ nhà nó, không sợ bị người đời nguyền rủa chắc?”
Mọi người nghe vậy, bèn xấu hổ cúi đầu.
Lý chính thở hồng hộc chạy đến, giận dữ quát: “Đừng cản nữa, để họ vào!” Ông gầm lên: “Nếu các ngươi thật sự không sợ áy náy cả đời, thì cứ vào đi!”
Đám đông ồn ào lập tức im bặt như chết.
Vương Thảo Hán nghiêng người tránh ra, thế nhưng không ai dám bước vào.
Thừa Tam Tự lên tiếng trấn an: “Sau lưng Thừa Tuyển Doãn có quý nhân giúp đỡ, Đường ca nhi là đi tìm quý nhân đó. Tôi biết mọi người nuôi sống gia đình không dễ, nhưng những ngày qua Thừa Tuyển Doãn làm được bao nhiêu việc cho thôn, mọi người đều thấy cả. Tôi mong các vị vì những gì hắn từng làm mà cho hắn thêm chút thời gian. Đợi khi hắn quay lại, chắc chắn sẽ cho mọi người một lời giải thích rõ ràng.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có người lên tiếng: “Thật có người muốn gây chuyện thì cũng phải xem những người khác có đồng ý không đã.”
Lời vừa dứt, không ít hán tử liền đứng dậy chắn trước cổng viện làm tương.
Có người đến là để thừa nước đục thả câu, cũng có người thật tâm muốn bảo vệ viện làm tương.
Thiên Trùng thôn tuy nhỏ, nhưng người lại không ít. Không dám chắc tất cả đều là người tốt, nhưng chí ít phần lớn đều là người có lương tâm.
Mộc Trắc mặt mày âm trầm, không cam lòng.
“Không hay rồi!” Mạc Nhị hấp tấp chạy tới trước mặt Lý chính, còn chưa thở đều đã nói, “Lương thị dẫn theo Thừa Đại Tài lên huyện nha tố cáo rồi!”
Sau khi xảy ra chuyện, Hùng Đậu đã lo Lương thị sẽ nhân lúc hỗn loạn mà giở trò, nên bảo y buông hết mọi việc để trông chừng nhà Thừa Uông, còn cô thì quay về thôn Đa Đậu vay tiền.
Mọi người vừa nghe liền lo sốt vó. Chuyện Thừa Đại Tài bị đánh là do hắn sai trước, nhưng việc Thừa Tuyển Doãn ra tay đánh người lại là sự thật.
Nếu lúc bình thường mà kiện lên huyện nha thì Thừa Đại Tài chưa chắc được lợi gì, nhưng giờ Thừa Tuyển Doãn đã là tội nhân, nếu Lương thị cố ý đảo trắng thay đen, đẩy hết tội lỗi sang cho hắn thì chẳng khác nào chồng tội lên tội, là đường chết không lối về.
Nếu Thừa Tuyển Doãn không trở lại, bọn họ biết bán mè, bán ớt cho ai? Tiền ai sẽ trả? Lời giải thích ai sẽ cho?
Lương thị này rõ ràng là muốn hại chết cả thôn họ rồi!
Sắc mặt Lý chính đen lại đáng sợ, “Có ai muốn đi cùng tôi lên huyện làm chứng cho Thừa Nhị không?”
Loại chuyện mất mặt này vốn chẳng ai muốn để người ngoài biết, nhưng chính Thừa Đại Tài lại tự mình chuốc họa!
“Tôi!”
“Tôi nữa!”
Vô số người giơ tay lên, Lý chính vô cùng cảm động, giọng cũng dịu lại, “Vậy thì đi thôi.”
Một đám người rầm rập kéo nhau lên huyện thành, Thừa Tam Tự còn chưa kịp thở, lại có thương nhân tới đòi hoàn tiền.
Lần này thương nhân có vẻ đã nghe được chuyện gì đó, dẫn theo cả một nhóm tiểu đồng trông hung dữ như ác quỷ.
Thừa Tam Tự bảo mấy nữ tử và ca nhi trốn hết vào trong viện, còn mình thì chặn trước cổng viện làm tương, nói: “Muốn đòi tiền thì cứ để lại họ tên, sau này tôi sẽ mang tiền tới tận nơi.”
“Hẹn sau?” Thương nhân cầm đầu hừ lạnh một tiếng, “Ta muốn hôm nay!”
Hắn ta phất tay ra hiệu, đám tiểu đồng định xông vào, nào ngờ vừa lao lên liền bị một đám hán tử chắn trước mặt.
Thừa Tam Tự sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ xúc động. Người Thiên Trùng thôn dù hay bất hòa với nhau, nhưng đối ngoại lại cực kỳ đoàn kết.
Thương nhân không ngờ lại có người chặn đường giữa chừng, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. “Hôm nay các ngươi định không trả tiền cho ta đúng không?”
Thừa Tam Tự nghiến răng, đang định mở miệng thì bị một giọng nói ngắt lời: “Khoan đã!”
Tiểu nhị của nhà hàng Đa Dư chở xe bò đến, vừa xuống xe đã vội vã đưa cho Thừa Tam Tự một túi bạc, “Đây là một trăm lượng mà chưởng quầy nhà ta nợ ông chủ Thừa, giờ trả lại.”
Thừa Tam Tự ngơ ngác, lại nghe tiểu nhị hỏi: “Còn tương xốt không?”
“Còn.” Thừa Tam Tự hoàn hồn, “Ngươi cần bao nhiêu?”
Tiểu nhị sảng khoái đáp, “Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu!”
Y chẳng tin cái trò tương độc chết người kia chút nào, những người khác không biết nhìn hàng thì thôi, chỉ cần chưởng quầy nhà y biết nhìn là đủ rồi.
Thừa Tam Tự nở nụ cười đầu tiên trong ngày, “Được, đợi ta xử lý xong chỗ này.”
Cậu ta trả tiền lại cho đám thương nhân. Thương nhân kia cầm bạc, cười khẩy với tiểu nhị: “Không ngờ Hách chưởng quầy cũng có ngày nhìn nhầm.”
“Chưởng quầy Thường, lời này không thể nói bừa.” Tiểu nhị mặt không đổi sắc, “Chưởng quầy nhà ta đâu như ngươi, ngày nào cũng nhìn nhầm.”
Chưởng quầy Thường: “…”
Chưởng quầy Thường phất tay áo bỏ đi, tiểu nhị mang theo xe bò đầy tương xốt hớn hở quay về.
Từ huyện đến thôn Thiên Trùng chỉ có một con đường, những thương nhân đang định trả hàng nhìn thấy tiểu nhị chở đầy tương quay về, lập tức do dự.
Kẻ đầu tiên kiếm được bộn tiền nhờ tương chính là nhà hàng Đa Dư, nếu tất cả đều trả hàng, còn Thừa Tuyển Doãn lại xoay chuyển được tình thế, vậy chẳng phải tiện nghi lại thuộc về nhà họ sao?
Ông chủ Vương ngồi trong xe ngựa, nghiến răng: “Quay về!”
Tiểu đồng không hiểu, “Ông chủ, tại sao vậy?”
“Mười lượng bạc thôi, ta sẵn sàng đánh cược.”
Đánh cược lấy một cơ hội.
Đường ca nhi kia đã nói, ai hoàn tiền rồi thì sau này đừng hòng mua tương nữa. Nếu Thừa Tuyển Doãn bình an vô sự, những người đòi lại tiền sau này muốn mua cũng không có chỗ mua.
Mười lượng bạc, ông ta không muốn mạo hiểm vì chút tiền đó.
Không chỉ ông chủ Vương nghĩ vậy, mấy xe ngựa khác cũng lần lượt quay đầu trở lại, người này thấy người kia chần chừ, chẳng mấy chốc ai nấy đều quay đầu.
Thừa Tam Tự lo số tiền trong tay vẫn chưa đủ, nhưng lại vui mừng phát hiện thương nhân đến đòi tiền ngày càng ít, nói chuyện cũng dễ hơn hẳn.
Không còn áp lực quá lớn, cậu ta bắt đầu lo lắng cho tình cảnh của Thừa Tuyển Doãn trong huyện nha.
—---------------------------
Trong ngục tối.
Từ khi Ốc Tiệm rời đi, Thừa Tuyển Doãn không đêm nào ngủ được.
Hắn luôn dõi mắt nhìn ra ngoài song sắt, mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ, chẳng dám chợp mắt. Hắn sợ nếu Cảnh Đường Vân bị bắt tới đây mà mình không thể lập tức xông ra bảo vệ cậu.
“Cộp! Cộp! Cộp!” Tiếng bước chân gấp gáp vang lên ngoài ngục, Thừa Tuyển Doãn lập tức lao tới, dí mặt vào khe song ngục để nhìn ra ngoài.
Ốc Tiệm sải bước đi ra, sắc mặt âm trầm, theo sau là một nữ tử vóc dáng yểu điệu, lại không phải là Cảnh Đường Vân.
Thừa Tuyển Doãn sững người.
“Phu lang ngươi bỏ chạy rồi.” Ốc Tiệm cười lạnh nhấn mạnh, “Thừa Tuyển Doãn, phu lang ngươi nghe tin ngươi gặp chuyện liền trộm xe bò bỏ chạy hahaha.”
Thừa Tuyển Doãn buông tay khỏi song sắt, bề ngoài như bình tĩnh, kỳ thực trong lòng đau như dao cắt. Cảnh Đường Vân tuyệt đối không thể bỏ chạy.
Khả năng duy nhất là cậu đi đến Cầm Châu tìm Cầm Mạnh Liên cầu cứu.
Nhưng Cầm Mạnh Liên đâu có ở Cầm Châu.
Đường xá xa xôi hiểm trở, Cảnh Đường Vân lại xinh đẹp như vậy, nếu trên đường gặp phải kẻ xấu thì biết lấy gì bảo vệ bản thân? Dù không gặp kẻ xấu, với thân thể hiện giờ của Cảnh Đường Vân, làm sao chịu nổi hành trình mệt nhọc đó?
Ốc Tiệm quay sang nữ tử bên cạnh: “Đây là con gái lớn của ta, Ốc Diễm, ngươi thấy thế nào?”
Ốc Diễm c*n m** d***, thẹn thùng liếc nhìn Thừa Tuyển Doãn.
Ban đầu nàng không muốn gả cho một nông phu quê mùa chẳng biết chữ, nhưng khi nhìn thấy Thừa Tuyển Doãn, nàng cảm thấy người này khác hẳn những nông phu tầm thường kia.
Thừa Tuyển Doãn lập tức nhìn ra dụng ý của Ốc Tiệm, thần sắc lạnh lùng: “Không thấy thế nào cả.”
Ốc Diễm không thể tin nổi trừng mắt nhìn Thừa Tuyển Doãn.
Nàng bị… chê sao?
Ốc Tiệm nghẹn họng, nghiến răng nghiến lợi: “Thừa Tuyển Doãn, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”
Thừa Tuyển Doãn cười khẩy, co chân ngồi xuống, thần sắc lãnh đạm như khi mới bị bắt, “Đại nhân cứ tùy ý.”
Ốc Tiệm tức đến nỗi ngực phập phồng dữ dội, hung hăng trừng Ốc Diễm một cái, chỉ thấy nàng chẳng đủ mị lực!
Ốc Diễm thì ấm ức vô cùng. Nàng tuy không tuyệt sắc khuynh thành, nhưng cũng đâu thể thua một ca nhi nông thôn?
Rõ ràng là tên nông phu kia mù mắt, không nhận ra cái tốt của nàng.
Lúc này có một nha dịch hấp tấp đi đến, ghé tai nói nhỏ gì đó với Ốc Tiệm.
Ốc Tiệm liền bật cười: “Bảo họ đợi ở công đường.”
Nha dịch vâng dạ lui xuống, Ốc Tiệm quay đầu nhìn Thừa Tuyển Doãn, ánh mắt độc ác: “Thừa Tuyển Doãn, ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi không biết quý trọng.”
Chuyện gã vu khống Thừa Tuyển Doãn không thể chịu được sự điều tra, nên không dám viện cớ đó để xử tử hắn, nếu không một khi Cầm Mạnh Liên truy cứu, mũ ô sa trên đầu gã sẽ không giữ được. Nhưng nếu Thừa Tuyển Doãn thực sự phạm tội thì sao?
Gã là quan phụ mẫu của bá tánh, làm đúng chức trách, thay dân rửa oan, có gì sai?
Đến lúc đó dù Cầm Mạnh Liên có bất mãn cũng chẳng thể trách gã, còn có thể đem người tố cáo ra làm bia đỡ đạn.
Tuy không lấy được công thức làm tương thì hơi tiếc, nhưng Thừa Tuyển Doãn đã không thể lợi dụng, cũng không mang lại lợi ích, thì chỉ còn con đường chết.
Thừa Tuyển Doãn chậm rãi nâng mắt, ánh nhìn sâu thẳm, nhưng hoàn toàn không hề sợ hãi. Ốc Tiệm nghiến răng.
Tên Thừa Tuyển Doãn này thật sự không sợ chết sao?
Khi nhắc đến Đường ca nhi, hắn rõ ràng đã hoàn toàn mất bình tĩnh, chẳng lẽ ca nhi đó còn quan trọng hơn cả mạng hắn?
Ốc Tiệm quát lớn: “Người đâu, lôi hắn ra ngoài!”
“Rõ!” Nha dịch mang đao mở cửa bước vào, định bắt Thừa Tuyển Doãn, ai ngờ hắn lại gạt tay họ ra rồi bước nhanh ra trước, trông chẳng khác gì kẻ tới tuần tra đại lao.
Khí thế của Thừa Tuyển Doãn khiến nha dịch kinh sợ, tới lúc hoàn hồn thì hắn đã đi được một đoạn xa.
Ốc Tiệm tức đến mặt mày xanh mét, “Vô dụng!”
Ở cửa nha môn huyện Sơn Hương, Đường ca nhi chậm rãi bước xuống khỏi xe thồ, lúc chân vừa chạm đất thì bụng đau nhói, cậu vội ôm bụng lại, điều chỉnh hơi thở một lúc mới quay sang nói với quản sự tổ bếp: “Đi thẳng theo hướng này, tầm đến khoảng giờ Thân là có thể nhìn thấy một viện lớn xây bằng gạch xanh, đây là chìa khóa, mè đen chắc đều được thu về đó cả rồi, mọi người cứ trực tiếp vào trong chuyển đi là được.”
Chìa khóa nhà và chìa khóa xưởng đều do cậu mang theo bên người.
“Dùng xong thì đào đất chôn ở góc tường gần cổng vào.”
Để đề phòng bất trắc, Đường ca nhi lại dặn thêm một câu: “Nếu trong viện không có mè đen, thì các huynh vào thôn Thiên Trùng tìm người tên Thừa Tam Tự hỏi rõ, bảo huynh ấy lấy mè đưa cho các huynh là được.”
“Được.” Quản sự tổ bếp có chút lo lắng hỏi: “Một mình cậu có ổn không?”
Dọc đường đi họ thúc ngựa chạy liên tục, đến cả nam nhân như ông cũng mệt mỏi rã rời, huống hồ là một ca nhi đang mang thai.
Đường ca nhi cố nở một nụ cười: “Tôi ổn.”
Con cậu rất kiên cường, cả một đường gian nan đến thế vẫn gắng gượng được, thì cậu còn có gì không thể cố gắng?
Quản sự tổ bếp khẽ thở dài, “Vậy chúng tôi đi đây.”
Đường ca nhi gật đầu, sau khi chia tay với quản sự tổ bếp liền dẫn theo Thao Thiết đi về phía nha môn.
Thao Thiết toàn thân bẩn thỉu, chẳng còn nhìn ra hình dáng ban đầu.
Người qua đường thấy nó, chỉ tưởng là chó mèo hoang, đều ghét bỏ tránh xa.
Thao Thiết chẳng buồn để ý đến bọn họ, nó lúc này vừa ủ rũ nghĩ xem lát nữa phải khai báo với Thừa Tuyển Doãn thế nào, vừa lo không biết con của Đường ca nhi có cầm cự nổi không.
Đường ca nhi đi rất chậm, mới đi được nửa đường thì vì mụn nước dưới chân vỡ ra đau đến vã mồ hôi lạnh, bụng dường như cũng cảm nhận được sự suy nhược của thân thể mẹ mà bắt đầu nhói lên từng đợt.
Cậu nhẹ nhàng xoa bụng, thì thầm: “Con ơi, cha nhỏ biết con khó chịu lắm, nhưng chúng ta phải cứu cha con, con ráng chịu một chút, thêm một chút thôi…”
Không biết có phải đứa nhỏ nghe được lời cậu hay không, bụng cậu quả nhiên im bặt không còn động tĩnh gì nữa.
Cùng lúc đó, nha môn đã loạn thành một nồi cháo.
Bạn đầu Ốc Tiệm định bất kể ai đúng ai sai cũng dồn hết tội lên đầu Thừa Tuyển Doãn, bản án đã gần như chốt xong, thì đột nhiên có một đám người ùa đến muốn đứng ra làm chứng cho Thừa Tuyển Doãn.
Gã muốn sai nha dịch đuổi họ ra ngoài, nhưng không ngờ một canh giờ trước có nha dịch báo lại rằng trong huyện có một đội binh lính xuất hiện, Hách Đa Dư đã xung phong dẫn người đi điều tra.
Gã chẳng nghĩ ngợi gì nhiều liền đồng ý, mãi đến vừa nãy mới phát hiện, Hách Đa Dư đã mang gần hết số nha dịch đi rồi, những kẻ còn lại toàn là một đám yếu ớt chẳng ngăn nổi mấy dân làng đang phẫn nộ kia.
Lý chính quỳ rạp dưới đất, lớn tiếng nói: “Đại nhân! Là Thừa Đại Tài sai trước, nước Dư xưa nay trọng huyết mạch, Thừa Nhị đánh người là có lý do!”
Những người khác trong làng cũng nhao nhao phụ họa, Lương thị tức đến xanh mặt.
“Lũ súc sinh các người! Con trai ta đã chọc gì các người chứ? Sao lại muốn hại nó thế này? Con tôi khổ thân quá mà!”
Vừa nói vừa khóc, tiếng khóc thê lương như muốn xé toạc cả công đường.
Thừa Đại Tài cứ tưởng mọi chuyện đã xong, Thừa Tuyển Doãn chắc chắn sẽ chết trong tay gã, ai ngờ mấy tên dân quê thô lỗ này lại tự nhiên ở đâu nhảy ra phá hỏng chuyện.
Gã giận đến nghiến răng, nhưng ngẩng đầu lên lại nước mắt rưng rưng, nghẹn ngào: “Đại nhân, họ vu khống! Là vu khống!”
Giờ đây niềm hy vọng duy nhất của hắn chính là Ốc Tiệm.
Gã không ngu, gã nhìn ra được Ốc Tiệm cũng muốn lấy mạng Thừa Tuyển Doãn giống mình. Việc gã cần làm bây giờ là cung cấp cho Ốc Tiệm một chứng cứ xác thực để định tội Thừa Tuyển Doãn.
Đầu óc gã xoay chuyển điên cuồng, bỗng trợn trắng mắt rồi ngã vật ra ngất xỉu.
Lương thị hoảng hốt hét toáng lên, đưa tay kiểm tra thì thấy không còn hơi thở, bà ta lập tức gào khóc: “Con ơi! Con tỉnh lại đi, nhìn nương đi con!”
Dân làng đều hoảng hốt sững sờ. Thừa Đại Tài khi nãy còn khoẻ như vâm, sao bỗng dưng lại chết rồi?
Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn trầm hẳn xuống.
Ốc Tiệm thì lại mừng rỡ, cố tình phớt lờ nhịp thở nhè nhẹ nơi ngực Thừa Đại Tài, đập bàn hét lớn: “Thừa Tuyển Doãn! Ngươi còn gì để nói!”
Thừa Tuyển Doãn không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn Thừa Đại Tài, ánh mắt sâu thẳm.
Đàm ca nhi quỳ đang ở phía sau, lén ngẩng đầu nhìn Thừa Đại Tài, thấy ngực gã phập phồng khẽ, cậu ta mở to mắt.
Hảo hán thật đấy, Thừa Đại Tài vậy mà dám cả gan giả chết?
Ốc Tiệm thấy Thừa Tuyển Doãn không nói gì, đắc ý cười, định gõ bàn tuyên án thì chợt nghe một tiếng kêu thất thanh vang lên: “Cháy rồi!”
Thừa Đại Tài lập tức bật dậy, la lớn: “Cháy ở đâu? Cháy chỗ nào?!”
Công đường đang ầm ĩ bỗng im phăng phắc, mọi người đều trừng mắt nhìn hắn.
Một hồi lâu sau, đám dân chúng đứng ngoài xôn xao hẳn lên.
“Dám giả chết? Đúng là lừa người quá đáng!”
“Tên này nhất định muốn hại chết đệ đệ mình rồi!”
“Tôi vừa nãy còn bỏ công thương hại cơ đấy, thật là mù mắt mà!”
“Phản ứng nhanh vậy mà bảo bị thương nặng à?”
Mặt Thừa Đại Tài tái mét, run rẩy quỳ xuống, cố gắng biện hộ: “Đại nhân tha mạng! Vừa rồi tiểu nhân thật sự ngất đi, là bị tiếng hô ‘cháy’ làm cho tỉnh lại thôi!”
Mặt Ốc Tiệm xanh mét.
Tên Thừa Đại Tài này đúng là chẳng nên cơm cháo gì, chỉ giỏi phá hỏng việc.
Gã đảo mắt nhìn về phía Đàm ca nhi vừa nãy hét lên, ánh mắt đầy hung dữ, gằn giọng: “Thừa Tuyển Doãn vô tình với huynh đệ, mưu hại thân nhân, tội không thể dung! Nhưng xét thấy có nguyên do, miễn xử tử, phạt một trăm trượng, lập tức thi hành!”
Không giết được thì đánh chết!
Gã không tin Thừa Tuyển Doãn có thể chịu nổi trăm trượng ấy.
Mặt ai nấy đều biến sắc, lý chính còn muốn cầu xin cho Thừa Tuyển Doãn, thì Ốc Tiệm đã quát to: “Ai dám cầu xin cho hắn, coi như đồng tội xử lý!”
Cả đám người nghiến răng nghiến lợi căm phẫn, nhưng không ai dám hé răng. Lý chính rưng rưng nước mắt, cúi đầu bất lực.
Thừa Đại Tài và Lương thị mừng rỡ như điên, chờ mong được tận mắt thấy Thừa Tuyển Doãn bị đánh.
Thừa Tuyển Doãn từ từ ngẩng mắt lên, ánh mắt sâu thẳm: “Ngươi làm vậy… đã hỏi qua Tể tướng Đại nhân chưa?”
Mặt biến Ốc Tiệm biến sắc, thậm chí đứng bật dậy vì hoảng hốt: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Đám nha dịch chuẩn bị bắt người cũng dừng lại, không biết có nên tiếp tục hay không.
Khóe môi Thừa Tuyển Doãn nhẹ nhàng nhếch lên một đường cong mỏng: “Người của ngươi được Tướng phủ sủng ái, nhưng chính ngươi cũng rõ, loại ân sủng đó… đến nhanh, mà đi cũng nhanh.”
Ốc Tiệm ngã ngồi xuống ghế, mồ hôi lạnh đầy đầu.
Chẳng lẽ Thừa Tuyển Doãn này còn là người của Tướng quân Hướng Tuyệt?
Không khí trong công đường trở nên quỷ dị, sắc mặt Thừa Tuyển Doãn cũng âm trầm.
Ngay từ khi bị Ốc Tiệm bắt đi, hắn đã nghĩ sẵn đường lui này. Chỉ cần để Ốc Tiệm nghi ngờ hắn là người của Hướng Tuyệt, cho dù đối phương không chịu buông tay cũng sẽ không dám dễ dàng động đến hắn.
Ốc Tiệm trừng trừng nhìn Thừa Tuyển Doãn, nghĩ đến lời lẽ khác người và sự bình tĩnh khi bị bắt của hắn, càng nghĩ càng thấy hoảng.
Chẳng lẽ chủ nhân sau lưng xưởng tương xốt là Hướng Tuyệt sao? Nếu vậy, việc hắn bắt Thừa Tuyển Doãn chẳng phải là cản đường Hướng Tuyệt hay sao?
Lý chính và những người dân khác đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Lương thị sốt ruột, quát đám nha dịch: “Còn đứng ngây ra đó làm gì! Đại nhân đã ra lệnh, đánh đi chứ!”
“Khoan đã!” Một giọng nói vang lên bất ngờ khiến mắt Thừa Tuyển Doãn co rút, hắn lập tức quay đầu lại.
Cảnh Đường Vân đứng nơi cửa công đường, sắc mặt trắng bệch, má hóp lại, môi khô nứt nẻ, đôi mắt trong trẻo linh động ngày thường giờ đây đầy tia máu.
Thừa Tuyển Doãn nhìn cậu, mắt đỏ bừng.
Ốc Tiệm không nhận ra Cảnh Đường Vân, cất giọng lạnh: “Người bên dưới là ai?”
Cảnh Đường Vân thấy Thừa Tuyển Doãn tay chân vẫn lành lặn, cố giữ vững tinh thần, rút từ trong ngực ra một con dao găm: “Ta là Cảnh Đường Vân, người thôn Thiên Trùng, mang theo dao găm tín vật của Chiến thần Vạn tướng quân đến đây đòi lại công bằng cho phu quân Thừa Tuyển Doãn!”
Cả công đường xôn xao, ở nước Dư, ai mà không biết đến Chiến thần Vạn Bách Phiếm.
Thừa Tuyển Doãn nhìn chằm chằm con dao trong tay Cảnh Đường Vân, hơi thở nghẹn lại.
Ốc Tiệm suýt chút nữa tưởng mình nghe nhầm.
Rồi sao lại còn dính dáng đến cả tên sát thần Vạn Bách Phiếm kia nữa??
Gã vừa định lấy chày đánh bảng lệnh cho bắt tên ca nhi dám mạo danh để lừa gạt quan triều đình này, lại chợt nhớ ra sáng nay trong huyện quả thật có một đội binh lính xuất hiện, tay chợt khựng lại, đầu óc rối tung.
Nếu Thừa Tuyển Doãn thật sự là người của Hướng Tuyệt, thì phu lang của hắn sao lại có quan hệ với Vạn Bách Phiếm?
Ai cũng biết Hướng Tuyệt và Vạn Bách Phiếm là kẻ tử thù, giữa hai người này, nhất định có một kẻ đang nói dối, thậm chí là cả hai đều không thật lòng.
Nhưng khốn nỗi, hắn lại không dám tùy tiện phán đoán ai đúng ai sai, nhỡ mà sai đường nào, e rằng cái mạng nhỏ của hắn cũng chẳng còn.
Thừa Tuyển Doãn không để ai cản trở, đi thẳng đến bên cạnh Cảnh Đường Vân, giật lấy con dao trong tay cậu, đẩy cậu ra ngoài: “Ngoan, đến quán ăn Đa Dư đợi tôi, tôi không sao đâu.”
Cảnh Đường Vân nghe giọng hắn, sống mũi chua xót, rõ ràng lúc này không nên khóc, nhưng khóe mắt lại không kìm được mà đỏ hoe, cậu cắn môi, nghẹn ngào nói nhỏ: “Phu quân, đau lắm…”
Cậu ngẩng đầu nhìn Thừa Tuyển Doãn, nước mắt lưng tròng: “Chân em đau… bụng cũng đau…”
Thừa Tuyển Doãn như phát điên.
Hắn giận vì cậu tự mình làm bậy, lại đau lòng vì thân thể cậu yếu ớt.
Trái tim như bị xé làm đôi, một nửa trào lên ngọn lửa giận, một nửa chất đầy lo lắng, hai bên hòa vào nhau thành cơn đau thấu tâm can, khiến hắn gần như nghẹt thở.
“Thừa Tuyển Doãn! Quay lại cho ta!” Ốc Tiệm vốn định lấy cớ Thừa Tuyển Doãn khinh thường công đường mà trị tội, nhưng nghĩ đến việc hai người này dính dáng đến hai cái tên ông đây không dám động vào, gã đành nhịn, không dám xử bừa.
Giờ thì hối cũng đã muộn, gã hối đến xanh ruột, sớm biết vậy thì đã nên điều tra thân phận của Thừa Tuyển Doãn và Đường ca nhi kỹ càng trước khi ra tay.
Giờ thì hay rồi, đúng là cưỡi lưng hổ, muốn mò xuống cũng không được.
Thừa Tuyển Doãn ngẩng đầu nhìn gã, ánh mắt đầy ẩn ý cảnh cáo: “Phu lang tôi mang theo dao găm của Vạn tướng quân, đại nhân chẳng lẽ không định ban cho y một chỗ ngồi?”
Ốc Tiệm hít sâu một hơi, nghiến răng: “Người đâu! Mang ghế lên!”
Thừa Tuyển Doãn bổ sung: “Đệm thêm đệm ngồi đi, thân thể phu lang tôi yếu.”
Ốc Tiệm: “...Làm theo lời hắn!” Tên Thừa Tuyển Doãn này xem công đường là nhà riêng của hắn chắc!
Ghế được mang lên rất nhanh, Thừa Tuyển Doãn bế Cảnh Đường Vân đặt lên ghế, bản thân thì đứng ngay bên cạnh, thẳng lưng như cây tùng, không thèm quỳ lấy nửa phần.
Thừa Đại Tài vốn định mở miệng nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt hoảng loạn và kiêng dè không giấu được của Ốc Tiệm thì cứng họng, lòng lạnh đi một nửa.
Ốc Tiệm gắng nuốt giận, cố nén xuống mà hỏi: “Đường ca nhi, ngươi vì sao lại có được dao găm của Chiến thần?”
“Trên đường đến Cầm Châu, tôi gặp sơn tặc, là binh lính của Vạn tướng quân cứu tôi. Để báo đáp, tôi dâng công thức nấu chè mè đen cho tướng quân, còn quyên tặng mấy vạn cân mè cho quân đội.”
Cảnh Đường Vân đau nhói vai vì bị Thừa Tuyển Doãn nắm mạnh, khẽ cựa người.
Thừa Tuyển Doãn lập tức sực tỉnh, vội buông tay, nhưng cảm xúc trong lòng lại chẳng sao bình ổn nổi.
Cảnh Đường Vân từng gặp sơn tặc, nếu hôm đó không gặp quân của Vạn Bách Phiếm… cậu chắc chắn sẽ chết. Nhận thức này khiến hắn toàn thân lạnh buốt, đầu óc như đông cứng, không thể nghĩ thêm điều gì nữa.
Ốc Tiệm suýt nữa chửi ra tiếng.
Tên ca nhi này thật đúng là mạng lớn! Gặp phải tình huống như vậy mà còn sống về được!
Cảnh Đường Vân nói tiếp: “Tướng quân hỏi tôi vì sao đến Cầm Châu, tôi nói là để cứu phu quân, đến đó tìm một ‘nhân chứng’. Tướng quân nghe xong bèn tặng cho tôi con dao này.”
Cậu dừng lại, chậm rãi nói rõ từng từ: “Tướng quân bảo, huyện lệnh nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho phu quân tôi, phải vậy không, đại nhân?”
Ốc Tiệm đau nhói ngực, chỉ cảm thấy trong miệng toàn mùi máu, gã hít sâu một hơi, khó khăn lắm mới nặn ra một chữ: “Phải!”
Bất kể Thừa Tuyển Doãn có nói dối hay không, thì lời của tên ca nhi này là thật!
Vì sáng nay quả thật có một đội binh lính đi qua huyện thành, đúng là theo hướng đến thôn.
Nghĩa là hôm nay, bất kể thế nào, gã cũng không thể động đến Thừa Tuyển Doãn!
Ốc Tiệm đập mạnh chày đánh, sắc mặt âm u tuyên bố: “Thừa Tuyển Doãn vô tội, Thừa Đại Tài và Lương thị tội vu cáo, mỗi người phạt hai mươi trượng!”
Mọi người vui mừng ra mặt, chỉ có Cảnh Đường Vân chưa thể thả lỏng, cậu lại nói: “Phu quân tôi bị bắt vì chuyện tương giết người.”
Ốc Tiệm đưa mắt ra hiệu cho sư gia, sư gia tiến lên nói: “Sáng nay đã điều tra rõ, đôi phu thê đó chết là do ăn nhầm cỏ độc, không liên quan gì đến tương.”
Ốc Tiệm nuốt máu xuống, nghiến răng phán lớn: “Thừa Tuyển Doãn, vô tội thả người!”
Toàn thân Cảnh Đường Vân căng chặt lúc này mới dần thả lỏng, ngẩng đầu nhìn sắc mặt u ám của Thừa Tuyển Doãn, cong môi cười lấy lòng: “Phu quân…”
Thừa Tuyển Doãn chẳng buồn để ý đến cậu, nhưng vừa quay đầu lại liền thấy thân thể Cảnh Đường Vân lảo đảo, rồi ngất lịm trong chớp mắt.
“Đường ca nhi!” Tim hắn khựng lại một nhịp, theo phản xạ ôm chặt lấy cậu.
___________________________
Cảnh Đường Vân mở mắt ra, thấy dầm xà quen thuộc trên trần nhà thì khẽ chớp mắt mơ màng.
Cậu đã về nhà rồi sao?
Tiếng bước chân trầm ổn vang lên từ ngoài cửa. Cậu quay đầu nhìn.
Cửa mở ra, Thừa Tuyển Doãn bưng một bát thuốc đen sì bước vào, thấy cậu tỉnh lại thì bước chân khựng lại trong chớp mắt, rồi quay đầu đi, đặt bát thuốc lên bàn.
Cảnh Đường Vân dịu giọng làm nũng: “Phu quân…”
Thừa Tuyển Doãn quay lưng về phía cậu, ngồi xuống ghế khuấy đều bát thuốc, không buồn đáp lại.
Tim Cảnh Đường Vân thoáng chùng xuống, biết chắc lần này phu quân thực sự tức giận rồi.
Cậu chống tay định ngồi dậy, nào ngờ vừa nhúc nhích thì Thừa Tuyển Doãn như mọc mắt sau lưng, đột ngột đứng bật dậy, một tay ấn cậu trở lại giường, ánh mắt đen thẳm đầy giận dữ.
Hàng mi dài rủ xuống của Cảnh Đường Vân khẽ run, giọng nhỏ nhẹ nhận sai: “Phu quân, em biết sai rồi, sau này sẽ không dám nữa… mình đừng giận mà, được không?”
Thừa Tuyển Doãn nghiến răng ken két.
Câu này hắn đã nghe cậu nói không biết bao nhiêu lần rồi. Lần nào cũng biết sai rồi, nhưng lần sau vẫn tiếp tục phạm!
Tất cả đều do trước kia hắn quá dung túng, mới khiến cậu lá gan càng lúc càng lớn!
Hắn không nói một lời, bưng thuốc đến đút cho cậu từng thìa.
Cảnh Đường Vân uống xong thì mặt nhăn mày nhó vì vị đắng, nhưng lại không dám hé miệng kêu lấy một tiếng, chỉ sợ làm phu quân thêm bực.
Thừa Tuyển Doãn vốn đã quyết tâm mặc kệ cậu, nhưng thấy vậy lại không nhịn được, móc trong người ra một viên kẹo mạch nha nhét vào miệng cậu.
Cảnh Đường Vân lập tức nhoẻn miệng cười, đôi mắt cong cong: “Cảm ơn phu quân!”
Thừa Tuyển Doãn không đáp, chỉ bưng bát thuốc rời khỏi phòng.
Cảnh Đường Vân nhìn theo bóng lưng hắn, không nhịn được khẽ gọi: “Phu quân ơi.”
Tay đang nắm tay nắm cửa của Thừa Tuyển Doãn siết chặt đến nổi cả gân xanh, nhưng vẫn nghiến răng nhịn, xoay người bỏ đi không quay đầu lại.
Sắc mặt Cảnh Đường Vân tối sầm, uất ức chất chồng, vành mắt đỏ hoe trong khoảnh khắc.
Cậu biết mình sai rồi.
Nhưng cho dù phu quân có mắng cậu, đánh cậu… cũng được mà. Vì sao lại không buồn để ý đến cậu?
Cậu rất sợ, trong lòng đau như bị ai cào xé.
Thừa Tuyển Doãn rửa sạch bát thuốc, rồi bắt đầu sắc thuốc tối cho Cảnh Đường Vân.
Lang trung nói thân thể Cảnh Đường Vân quá yếu, nếu như giữa đường đứa trẻ không giữ được, thì cho dù cậu không mất mạng vì mất máu, cũng sẽ mang bệnh cả đời.
May mắn thay, đứa bé này mạng lớn, đã giữ lại được, nhưng tình trạng của Cảnh Đường Vân thì vẫn cực kỳ nguy hiểm.
“Thừa Nhị” Giọng Thừa Tam Tự vang lên từ ngoài cửa. Thừa Tuyển Doãn đi ra, hỏi: “Có chuyện gì?”
Thừa Tam Tự nói: “Đã giải thích rõ ràng với dân làng rồi, tiền mượn cũng trả hết, chỗ ta chỉ còn dư lại ba lượng bạc vụn.”
Cậu ta đưa bạc cho Thừa Tuyển Doãn: “Còn cần ta giúp gì nữa không?”
Thừa Tuyển Doãn lắc đầu: “Không cần.”
Thừa Tam Tự liếc về phía nhà trong, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: “Đường ca nhi tỉnh chưa? Mọi người đều lo cho cậu ấy lắm.”
“Tỉnh rồi.” Tim Thừa Tuyển Doãn như đè đá tảng, “Lang trung nói ít nhất phải nằm tịnh dưỡng một tháng.”
Chưa chắc đã hồi phục lại được.
Thừa Tam Tự vỗ mạnh lên vai hắn an ủi: “Dù sao hai người cũng bình an trở về rồi.”
Thừa Tuyển Doãn không lên tiếng.
Nếu có thể, hắn thà chính mình chịu tội còn hơn để Cảnh Đường Vân khổ thế này.
Sau khi Thừa Tam Tự rời đi, Thừa Tuyển Doãn cầm thuốc và vải sạch mở cửa vào nhà trong.
Cảnh Đường Vân đang nằm nghiêng trên giường, rõ ràng là đang giận dỗi, quay lưng về phía cửa.
Thừa Tuyển Doãn vừa tức vừa bất đắc dĩ.
Tên tiểu tổ tông này còn dám giận ngược lại hắn sao?
Hắn cũng không còn dỗ dành như trước, chỉ lặng lẽ ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng nâng chân cậu đặt lên đùi mình, bắt đầu cẩn thận tháo lớp băng gạc ra.
Lớp gạc bên ngoài bong ra, để lộ lớp gạc bên trong đẫm máu, khiến tim Thừa Tuyển Doãn nhói lên một cái.
Dù hắn đã nhìn qua vết thương ở chân Cảnh Đường Vân, nhưng mỗi lần nhìn thấy, tim vẫn đau nhói.
Khi gỡ hoàn toàn lớp gạc, lớp da thịt nát bét dưới lòng bàn chân cậu lập tức lộ ra.
Mặt hắn căng cứng, tay run rẩy không kiểm soát được khi xử lý vết thương cho cậu.
Thao Thiết nói, Cảnh Đường Vân vì gấp gáp nên hơn nửa đoạn đường đều tự đi bộ. Nếu nằm trên xe bò, vì kéo cậu mà tốc độ cả đoàn sẽ bị chậm lại.
Cũng vì vậy, những vết phồng chân vốn chưa lành mới mưng mủ rồi viêm nhiễm, nghiêm trọng đến mức giờ gần như không thể đụng vào.
Hắn rắc thuốc lên vết thương, toàn thân Cảnh Đường Vân run lên, hắn cố nghiến răng kiềm chế không an ủi, chỉ lặng lẽ dùng băng sạch bọc lại. Mỗi lần nhìn vết thương, tim hắn lại nhói một lần, lửa giận trong lòng cũng bùng thêm một phần.
Hắn cẩn thận đắp chân cậu lại vào chăn, dọn dẹp đống băng dính máu, vừa định rời khỏi thì chợt nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ từ sau lưng. Đồng tử hắn co rút, lập tức quay đầu lại, liền thấy bờ vai gầy của Cảnh Đường Vân khẽ run lên từng nhịp.
“Đường ca nhi!” Hắn vứt băng gạc xuống, vội vàng chạy đến, nhưng còn chưa chạm vào đã bị cậu hất tay ra.
“Huynh đi đi!” Cảnh Đường Vân mắt đỏ hoe, nghẹn ngào hét lên: “Em không thèm tốt với phu quân nữa!”
Thừa Tuyển Doãn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì khóc của cậu, bỗng chốc bối rối đến luống cuống.
“Em thấy khó chịu ở đâu? Chỗ nào đau? Em nói cho tôi biết, tôi đi tìm lang trung.”
Hắn cho rằng cậu khóc vì thân thể không khoẻ.
Cảnh Đường Vân ôm ngực, khóc đến nấc nghẹn: “Ở đây đau, trong lòng đau... hu hu hu… Em khó chịu lắm! Tất cả là tại phu quân! Em ghét phu quân!”
Thừa Tuyển Doãn nghe những lời này, tim như bị ai bóp nát, không nhịn được nữa, lập tức ôm chặt Cảnh Đường Vân vào lòng, dịu dàng hôn lên vành tai cậu, “Là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi, tôi không nên cố tình không để ý đến em… đừng khóc nữa, tôi không dám nữa đâu.”
Hắn vừa lau nước mắt trên mặt cậu, vừa vỗ nhẹ ngực cậu xoa dịu, nỗi hối hận tràn ngập gần như nhấn chìm hắn.
Hắn biết rõ Cảnh Đường Vân là người nhạy cảm, nghĩ nhiều, thế mà vẫn nghĩ ra cái cách tệ hại kia để phớt lờ cậu, khiến cậu buồn đến mức này… Hắn thật đáng chết!
Cảnh Đường Vân ban đầu còn giãy giụa không cho hắn ôm, nhưng vừa nghe Thừa Tuyển Doãn nhận sai, cậu lập tức “Oaaaa” một tiếng, khóc càng to hơn nữa.
“Hu hu hu! Em bị thương mà phu quân cũng không xót em, còn bỏ mặc em thế này! Phu quân có phải định bỏ em để cưới phu lang mới rồi không?!”
Thừa Tuyển Doãn luống cuống tay chân, “Tôi đi sắc thuốc cho em mà…”
Cảnh Đường Vân căn bản không thèm nghe hắn giải thích, vừa khóc vừa nấc, “Em đã khổ sở thế này rồi mà phu quân còn bắt em uống cái thứ thuốc đắng ngắt kia?! Có phải phu quân không yêu em nữa không?!”
Đầu Thừa Tuyển Doãn như muốn nổ tung, “Uống thuốc mới mau khỏi được chứ.”
Hắn thử dụ bằng đứa nhỏ, “Đứa nhỏ trong bụng em giờ cũng yếu lắm, em uống thuốc mới giữ được nó.”
Cảnh Đường Vân trợn tròn mắt, nhìn hắn như đang nhìn một tên phụ bạc, “Quả nhiên phu quân chỉ thương đứa nhỏ chứ không thương em! Có phải đợi em sinh xong là phu quân định bỏ em luôn rồi không?!”
Thừa Tuyển Doãn: “…”
Người ta bảo ca nhi và nữ nhân mang thai đều sẽ trở nên vô lý, hắn vốn nghĩ phu lang nhà mình ngoan ngoãn thế chắc sẽ không đến mức đó đâu, ai ngờ chẳng những không thoát được, mà còn trở thành “vùng tâm bão”.
Cảnh Đường Vân lúc này đâu chỉ là vô lý, cậu là đến cả lý cũng không thèm nghe!
Tối đến, khi bóng đêm buông xuống, Cảnh Đường Vân vì khóc mệt quá mà ngủ thiếp đi. Thừa Tuyển Doãn bưng nước nóng vào, nhẹ nhàng lau đi những vệt nước mắt còn sót lại trên mặt cậu.
Cảnh Đường Vân ngủ vẫn còn nhăn mặt, như thể chịu oan ức to lớn lắm vậy. Trên hàng mi cong dài còn vương một giọt nước mắt chực rơi xuống. Hắn nhìn mà thở dài một hơi, “Thôi vậy.”
Hắn biết rõ mình không thắng nổi Cảnh Đường Vân.
Hắn đặt khăn vào thau, bưng ra ngoài giặt sạch, phơi lên, sau đó đổ nước đi, xoay người chui vào bếp bắt đầu làm tào phớ. Thật ra lúc này hắn chỉ muốn quay về phòng ôm Cảnh Đường Vân thật chặt, vơi bớt những ngày tháng thương nhớ vừa qua.
Nhưng phu lang tuy ngủ rồi, vẫn còn đang giận, nếu hắn không nấu gì đó ngon ngon để dỗ dành, chỉ sợ mai tỉnh dậy lại còn một trận nữa.
Gió đêm lùa qua, mang theo hơi lạnh. Trong phòng bếp, vang lên một tiếng thở dài khe khẽ của Thừa Tuyển Doãn. Ngọn lửa do mình châm, cũng đành tự mình dập.
Cảnh Đường Vân tỉnh lại, chỉ thấy mắt mát lạnh như có vật gì đắp lên.
Cậu đưa tay gỡ ra, mở mắt nhìn, là một chiếc khăn mặt. Trên ghế cạnh giường đặt một thau nước đá, cậu bỏ khăn vào trong, sờ lên mắt mình, vẫn còn thấy khô rát.
Cậu mím môi, uất ức.
Tối qua khóc dữ quá, giờ mắt vẫn còn đau đây này.
Tất cả đều do phu quân!
Mùi đậu thơm phức theo khe cửa lẻn vào, bụng Cảnh Đường Vân đánh một tiếng “ọt”, cậu càng mím môi chặt hơn.
Trước kia phu quân đã bao giờ để cậu đói bụng đâu?
Thừa Tuyển Doãn vừa vào đã thấy gương mặt đầy oán thán kia của Cảnh Đường Vân, tim hắn thoắt cái trĩu nặng, giọng hạ xuống dịu hẳn, “Tỉnh rồi à? Mau dậy ăn chút gì đi.”
Cảnh Đường Vân chẳng đáp, chỉ trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt phủ một tầng hơi nước.
Thừa Tuyển Doãn sợ cậu lại khóc bất chợt, vội vã đi đến bên giường ngồi xuống, quỳ một chân, ngang tầm với cậu, “Chuyện hôm qua là tôi sai, tôi không nên cố ý không để ý đến mình. Mình có thể rộng lượng một chút, đừng giận tôi nữa được không?”
Cảnh Đường Vân phụng phịu, “Không được. Em cảm thấy mình sắp biến thành cái bánh bao to như này này…” Cậu giơ tay vẽ một vòng tròn thật lớn, “vì giận đó!”
Thừa Tuyển Doãn nhịn không nổi bật cười.
Phu lang nhà hắn, đến cả lúc giận cũng đáng yêu thế này…
Cảnh Đường Vân nhìn hắn bằng ánh mắt không thể tin nổi, đôi má hóp do mới bệnh vẫn còn phồng lên tức tối.
Cậu đang giận, mà phu quân này còn dám cười?!
Thừa Tuyển Doãn lập tức cảm giác nguy hiểm đang cận kề, vội vàng chữa cháy, “Đường ca nhi, giận thì giận, nhưng em không thể để bụng đói đâu.”
Cảnh Đường Vân quay mặt đi không thèm để ý hắn, hắn lại nói, “Tào phớ chan dầu hành để lâu là nguội đấy, nguội rồi sẽ không ngon.”
Cảnh Đường Vân hơi lưỡng lự, lại nghe hắn thở dài, “Đường ca nhi, tôi làm mẻ tào phớ này cho em mà cả đêm không ngủ đấy.”
Cảnh Đường Vân mềm lòng.
Cậu quay đầu lại nhìn hắn, giọng nhỏ nhẹ như sợ bị bỏ rơi, “Phu quân, sau này không được không để ý đến em nữa.”
Cậu ngập ngừng, mi mắt cụp xuống, “Em thật sự rất buồn…”
Tim Thừa Tuyển Doãn như bị ai đó siết lại một cái.
Hắn đau lòng rồi.