Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 55

Chương 55: Trần Nhiễu Bình thắng lợi trở về

 

Cảnh Đường Vân vốn tưởng mình đói đến mức có thể ăn hết cả một con bò, vậy mà mới ăn xong một bát tào phớ trộn dầu hành, bụng đã bỗng dưng chẳng còn thấy đói, cũng không muốn ăn tiếp nữa.

 

Thừa Tuyển Doãn thu dọn bát đũa mang ra ngoài, lúc quay lại thì thấy Cảnh Đường Vân đã chừa ra nửa giường, mắt tròn xoe ngóng hắn: “Phu quân mau đến nghỉ ngơi đi.”

 

Hắn bước tới, nhưng không nằm xuống, chỉ nói: “Mình à, tôi không muốn ngủ.”

 

Cảnh Đường Vân chớp mắt: “Phu quân không muốn biết em đã trải qua chuyện gì sao? Mình lên giường rồi em kể cho nghe.”

 

Thừa Tuyển Doãn tuy đã nghe Thao Thiết kể lại đại khái sự việc, nhưng lúc Thao Thiết đi hái linh chi, Cảnh Đường Vân đã gặp chuyện gì thì hắn vẫn chưa rõ.

 

Hắn có chút động lòng, nhưng thuốc vẫn đang sắc trong bếp, chừng một canh giờ nữa là phải đi tắt lửa, hắn sợ bản thân ngủ quên.

 

Cảnh Đường Vân cũng ngửi thấy mùi thuốc bay ra từ bếp, đoán được tâm tư của phu quân: “Đợi thuốc sắc xong em sẽ gọi mình dậy.”

 

Cậu mở to đôi mắt nhìn Thừa Tuyển Doãn, giọng mềm nhẹ như cánh tơ: “Phu quân, mau lên giường ngủ đi.”

 

Thừa Tuyển Doãn nuốt khan một cái.

 

Xin hỏi, có ai nỡ từ chối lời nũng nịu như thế từ phu lang nhà mình không?

 

Hắn vô thức gật đầu, mơ mơ hồ hồ leo lên giường nằm xuống cạnh Cảnh Đường Vân, tim đập ngày càng nhanh.

 

Tiếng cười khúc khích vang lên bên tai, hắn giật mình tỉnh táo lại, chỉ đành bất lực che mặt.

 

Đúng là sắc đẹp hại người mà...

 

Cảnh Đường Vân rón rén trở mình, rúc vào trong lòng Thừa Tuyển Doãn: “Phu quân, em đã gặp tướng quân Vạn Bách Phiếm rồi.”

 

Thừa Tuyển Doãn ôm lấy cậu, thân mình thoáng cứng lại.

 

Trầm mặc một lúc, hắn nói: “Ông ấy trông rất giống tôi, phải không?”

 

Cảnh Đường Vân ngẩng đầu nhìn hắn: “Phu quân đang giấu em chuyện gì đó.”

 

Thao Thiết chưa từng gặp tướng quân Vạn Bách Phiếm, cậu cũng chưa từng nói tướng quân kia có hình dáng ra sao, vậy mà vừa nhắc đến ông ấy, phu quân liền im lặng, điều này không thể nào là trùng hợp được.

 

Thừa Tuyển Doãn đưa tay vuốt tóc mai của cậu ra sau tai, ánh mắt rơi trên gương mặt gầy đến hóp vào của Cảnh Đường Vân, ngón tay khẽ run lên.

 

“Ông ấy là cha tôi.”

 

Hắn nhẹ nhàng chạm lên má cậu: “Nhưng hiện giờ tôi không muốn nhận lại ông ấy.”

 

Đồng tử Cảnh Đường Vân khẽ co lại, ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu mới hỏi: “Vậy mình định bao giờ mới nhận ông ấy?”

 

“Đợi khi ông ấy tìm đến.”

 

Hắn rất cảm kích việc Vạn Bách Phiếm đã cứu phu lang mình, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn đã gạt bỏ hết những oán hận trong lòng.

 

Dẫu sao đời này, những người đó vẫn chưa làm sai điều gì. Hắn không muốn mang theo oán hận từ kiếp trước mà nhận lại họ.

 

Hắn muốn dùng thời gian để làm phai nhòa tất cả.

 

Trong lòng Cảnh Đường Vân rối như tơ vò. Phu quân vậy mà lại mang thân phận cao quý đến thế, vậy cậu... cậu còn xứng với phu quân nữa không?

 

Thừa Tuyển Doãn thấy cậu như sắp khóc đến nơi, vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay nhéo má cậu: “Sao thế? Biết cha tôi là Vạn Bách Phiếm liền không cần tôi nữa?”

 

Cảnh Đường Vân bị một câu của hắn làm tiêu tan sạch những cảm xúc rối ren trong lòng: “Đâu có đâu!”

 

Thừa Tuyển Doãn hôn nhẹ lên trán cậu: “Đường ca nhi, tôi là ai, cha tôi là ai, mẹ tôi là ai, tất cả đều không quan trọng với tôi. Quan trọng chỉ có mình em.”

 

Cảnh Đường Vân khẽ hôn lên khóe môi hắn, ánh mắt trong veo long lanh, nhưng lời hỏi ra lại cực kỳ sắc bén: “Vậy khi nào phu quân phát hiện mình không phải con ruột của nhà họ Thừa? Tại sao lại giấu em?”

 

Thừa Tuyển Doãn: “…”

 

Câu hỏi này, cậu hỏi hay lắm.

 

Nhưng hắn không thể trả lời.

 

Càng không thể lừa dối phu lang.

 

Trầm mặc một lát, hắn chuyển đề tài: “Đường ca nhi, tôi buồn ngủ rồi.”

 

Cảnh Đường Vân biết rõ hắn đang đánh trống lảng, nhưng thấy quầng thâm dưới mắt hắn, cậu lại nhẹ giọng nói: “Phu quân ngủ đi.”

 

Phu quân muốn nói thì sẽ tự khắc nói. Nếu phu quân không muốn nói, ắt có lý do của huynh ấy. Cậu sẽ không ép buộc.

 

Một canh giờ nhanh chóng trôi qua, Cảnh Đường Vân ngửi thấy mùi thuốc sắc càng lúc càng nồng, cậu thấp giọng gọi: “Thao Thiết? Thao Thiết, ngươi có đó không?”

 

Cậu không nỡ gọi phu quân dậy, chỉ còn cách nhờ Thao Thiết đi tắt lửa.

 

“Đừng gọi nữa.” Giọng Thừa Tuyển Doãn vừa thức dậy còn khàn khàn, “Tôi cho nó lên núi rồi.”

 

Cảnh Đường Vân tròn mắt: “Sao lại vậy?”

 

Thừa Tuyển Doãn nghiến răng: “Tôi bảo nó phải bảo vệ em cho tốt, vậy mà xem nó bảo vệ em thành ra cái dạng gì?”

 

Cảnh Đường Vân vốn định bênh Thao Thiết, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt lạnh tanh kia liền ngậm miệng lại.

 

Bản thân cậu còn đang là ‘người mang tội’ đây, làm gì có tư cách xin xỏ cho Thao Thiết?

 

Thừa Tuyển Doãn ra bếp rót thuốc ra cho nguội, sau đó lại bắt đầu rửa đậu.

 

Cảnh Đường Vân chờ mãi không thấy phu quân quay lại, liền buồn bực vỗ vỗ đệm giường: “Phu quân à!”

 

Thừa Tuyển Doãn lau tay khô ráo, bước vào phòng trong, bế cậu ra đặt lên chiếc ghế có trải chiếu cói trong sân: “Đừng nghịch lung tung, có gì cứ gọi tôi.”

 

Cảnh Đường Vân chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu, rồi hỏi: “Phu quân lại làm tào phớ nữa à?”

 

“Không làm tào phớ.” Thừa Tuyển Doãn đáp, “Tôi muốn làm một loại gia vị mới, gọi là xì dầu.”

 

Đợi qua thiên tai, mở rộng nhân lực xưởng làm, nếu chỉ làm tương ớt với tương mè thì đơn điệu quá.

 

Cảnh Đường Vân tò mò lắm, nhưng nhìn phu quân được một lúc liền thấy chán, ánh mắt dần dời về góc sân.

 

Trước đây con bò của cậu hay nằm nghỉ ở góc đó, nếu có ai nhìn nó, nó sẽ nghiêng đầu lại, ánh mắt đầy tò mò như muốn hỏi “Nhìn ta làm gì?”

 

Thừa Tuyển Doãn thấy ánh mắt cậu, liền đặt củ khoai tây trong tay xuống, ngồi xổm trước mặt Cảnh Đường Vân: “Nó chết, tôi sẽ không để phí.”

 

Tất cả những đau khổ Cảnh Đường Vân đã chịu, hắn sẽ từng chút, từng chút một, đòi lại từ trên người Ốc Tiệm và nhà họ Ốc.

 

Cảnh Đường Vân thu ánh mắt về, gật đầu.

 

Phu quân tuy chẳng nói gì, nhưng cậu tin, trong lòng huynh ấy đã có tính toán cả rồi.

 

“Gâu!”

 

Ngoài cửa truyền tới một tiếng kêu lạ lẫm, Thừa Tuyển Doãn nhướn mày cười khẽ: “Tới rồi.”

 

Hắn bước ra mở cửa, Tiểu Trảo vèo một cái nhảy vụt vào, vui vẻ quẫy đuôi chạy vòng quanh Cảnh Đường Vân.

 

Bị dáng vẻ đáng yêu của nó chọc cười, Cảnh Đường Vân không nhịn được đưa tay ra chơi đùa cùng. Thừa Tuyển Doãn thấy phu lang nở nụ cười, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Hắn sợ cậu buồn chán sinh suy nghĩ lung tung, nên sáng nay đã sớm nhờ Thừa Tam Tự mang Tiểu Trảo tới.

 

Thừa Tam Tự cảm thán: “Đường ca nhi gầy đi nhiều quá.”

 

Mới chỉ ra ngoài mấy hôm thôi mà!

 

“Ừm.” Thừa Tuyển Doãn liền hỏi: “Bên xưởng làm tương thế nào rồi?”

 

“Như huynh đoán, mấy thương nhân trả hàng kia thi nhau tới tìm, muốn tiếp tục đặt mua.” Thừa Tam Tự hừ lạnh, “Mơ đẹp thật!”

 

Cậu ta lấy ra một túi tiền đưa cho Thừa Tuyển Doãn: “Đây là số tiền thu được hôm nay, tổng cộng một trăm tám mươi bảy lượng.”

 

Thừa Tuyển Doãn có chút ngạc nhiên: “Sao lại nhiều như vậy??”

 

Thừa Tam Tự giải thích: “Thương nhân ngoài huyện hình như đã nghe được chút phong thanh, kéo nhau tới liên tục.”

 

Trước đây bọn họ ưu tiên cung cấp tương cho thương nhân ở huyện Sơn Hương, nên không còn hàng cho các huyện khác. Nhưng đợt này quá nhiều người trả lại hàng, tương còn dư lại, vừa hay bán cho người ngoài huyện.

 

“Có một ông chủ họ Vương, đưa hẳn một trăm lượng bạc, bảo cứ trừ dần vào tiền tương sau này.”

 

Tức là ông ta trả tiền trước, nhận hàng theo từng đợt.

 

Thừa Tuyển Doãn có chút ấn tượng với ông chủ Vương, chỉ nhàn nhạt nói: “Người này cũng tinh khôn thật.”

 

Một trăm lượng, mua không phải là hàng, mà là tình người.

 

“Đúng thế.” Thừa Tam Tự cười nói: “Nhưng ai bảo huynh đang thiếu tiền?”

 

Thừa Tuyển Doãn nhét lại túi bạc vào tay hắn: “Đã vậy, cậu cứ sắp xếp người tiếp tục thu mè ở xưởng đi.”

 

Ánh mắt liếc về phía những hạt đậu còn đang ngâm trong nước, hắn nói thêm: “Đậu cũng có thể thu mua từ người làng ngoài, bao nhiêu cũng thu.”

 

Thừa Tam Tự không khách khí nhét bạc vào người, lại nói: “Lần trước Ngưu Tử thu mè khá tốt, lần này tôi định lại nhờ nó tới giúp, được không?”

 

Thừa Tuyển Doãn phẩy tay: “Huynh lo liệu là được.”

 

Thừa Tam Tự vừa rời đi, thì Hùng Đậu cùng Mạc Nhị cũng vừa tới.

 

Nhìn thấy Đường ca nhi gầy yếu đến mức chẳng còn ra hình người, Hùng Đậu liền òa khóc.

 

Cô ôm lấy Cảnh Đường Vân, vừa đấm cậu vừa không dám dùng sức: “Em nói xem, chuyện lớn như vậy sao không bàn với tụi tỷ? Nói đi là đi! Cha ta biết tin đệ mất tích, suýt chút nữa bị dọa đến ngất!”

 

Cảnh Đường Vân rụt cổ lại đầy tội lỗi, lấy khăn tay lau nước mắt trên mặt Hùng Đậu: “Tỷ tỷ, đệ sai rồi, tỷ đừng khóc nữa.”

 

Hùng Đậu tức giận: “ Đệ sai? Đệ sai cái gì! Là tên quan chó kia sai chứ!”

 

Cảnh Đường Vân: “…” Nhận sai cũng không đúng, không nhận cũng không xong.

 

“Đường ca nhi!” Hùng Lực Hiển thở hổn hển chạy vào từ ngoài cửa, vừa thấy cậu liền sa sầm mặt.

 

Cảnh Đường Vân chớp mắt mấy cái, ném ánh mắt cầu cứu sang Thừa Tuyển Doãn.

 

Thừa Tuyển Doãn im lặng cúi đầu, bưng một thau đậu lên, xoay người lủi thẳng vào nhà bếp.

 

Hắn trị không nổi phu lang, nhưng luôn có người trị được cậu.

 

Cảnh Đường Vân: “…” Tức chết mất! Phu quân sao có thể mặc kệ mình như vậy!

 

Hùng Lực Hiển dạy dỗ Cảnh Đường Vân suốt gần một canh giờ, khiến cậu như cái cây héo rũ xuống.

 

Thừa Tuyển Doãn đi ra ngoài, nói với Hùng Lực Hiển: “Cữu cữu, con có một món cần nhờ làm giúp.”

 

Không ra giải vây cho phu lang, tối nay hắn khỏi mong được ngủ giường.

 

Hùng Lực Hiển nghe nói hắn cần mình giúp liền vội hỏi: “Là thứ gì?”

 

“Xe lăn.” Thừa Tuyển Doãn nhìn về phía Cảnh Đường Vân, mỉm cười dịu dàng: “Làm cho Đường ca nhi.”

 

Cảnh Đường Vân nghiêng đầu, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

 

Hùng Lực Hiển nhìn thấy bản vẽ xe lăn, lập tức bị thu hút sự chú ý. Ông cùng Thừa Tuyển Doãn bàn bạc gần một canh giờ, rồi sốt ruột chạy về nhà làm ngay, đến bữa cơm cũng không thèm ở lại ăn.

 

—--

 

Trong huyện, tại nha môn.

 

Ốc Dữ nằm trên giường, sắc mặt âm trầm chất vấn Ốc Tiệm đang đứng cạnh: “Sao huynh lại thả Thừa Tuyển Doãn?”

 

“Đệ tưởng ta muốn vậy chắc?” Ốc Tiệm nổi giận: “Quân đội của Vạn Bách Phiếm vẫn chưa đi xa, một đội binh còn đóng trong huyện thành! Ngoài thả người ra ta còn cách nào? Chẳng lẽ chờ tên sát thần kia kiếm cớ chặt đầu ta chắc?”

 

Vạn Bách Phiếm biết hắn là người của Hướng Tuyệt, nếu ra tay thì tuyệt đối không nương tình.

 

“Nhưng giờ bọn họ đã rút rồi!” Mắt Ốc Dữ đỏ bừng, “Giờ huynh còn sợ gì nữa?”

 

“Sợ Hướng Tuyệt!” Ốc Tiệm giận dữ, “Thừa Tuyển Doãn rất có thể là người của Hướng Tuyệt! Ta động vào hắn, tức là phá hoại chuyện của Hướng Tuyệt, đệ nghĩ Hướng Tuyệt sẽ tha cho chúng ta sao?”

 

“Hắn lừa huynh đấy!” Ốc Dữ không tin vào những lời dối trá của Thừa Tuyển Doãn.

 

“Nhỡ đâu là thật thì sao!” Ốc Tiệm nghiến răng ken két, “Giả sử hắn nói thật, chúng ta có cá cược nổi không?”

 

“Chẳng lẽ cứ để hắn yên như vậy?” Ốc Dữ gào lên bất cam, “Người hại ta chính là hắn!”

 

Vết thương của y mãi chưa tra ra được thủ phạm, y đâu ngu mà không biết có kẻ cố tình hại mình!

 

“Không chứng không cứ, sao đệ cứ khăng khăng là hắn?” Ốc Tiệm cũng căm ghét Thừa Tuyển Doãn, nhưng gã hiểu rõ tính cách em trai mình.

 

Ốc Dữ bị phế ra nông nỗi này, gã thật sự chẳng thấy bất ngờ gì.

 

“Ta đã điều tra rồi, Thừa Tuyển Doãn cưng phu lang như bảo bối, chắc chắn hôm đó ta tìm cách đòi người, hắn sinh hận trong lòng, mới sai người hạ thủ!”

 

Không thì tại sao không bị thương chỗ nào khác, lại đúng chỗ đó?

 

Ốc Tiệm trầm mặc, hồi lâu mới nói: “Chuyện này chẳng phải đệ đáng đời sao?”

 

Ốc Dữ gào lên như sụp đổ: “Huynh có còn là ca ta không?!”

 

Ốc Tiệm khó chịu vì y hét to, lùi lại một bước: “Ta đã cho người gửi thư về kinh thành rồi, đợi có hồi âm, Thừa Tuyển Doãn là người hay quỷ cũng phải hiện nguyên hình.”

 

Gã lạnh lùng nói: “Đệ cứ nhẫn nhịn một thời gian, nếu có cơ hội, ta sẽ giúp đệ xả giận cho đã.”

 

Ốc Dữ miễn cưỡng được an ủi, rốt cuộc mới chịu bình tĩnh lại.

 

—------

 

Tại nhà Thừa Uông.

 

Thừa Đại Tài nằm rạp trên giường, mồ hôi lạnh đầm đìa vì đau: “Lang trung đâu rồi? Sao vẫn chưa gọi tới!”

 

Thừa Uông thô bạo đẩy cửa bước vào: “Gào cái gì! Lưu lang trung không chịu tới.”

 

Nếu không phải Thừa Đại Tài là con ruột, lão ta đã b*p ch*t từ lâu.

 

Chuyện ầm ĩ ra như thế, lão ta ở trong thôn chẳng còn mặt mũi nào ngẩng lên được nữa!

 

Lão ta ném cho gã một lọ thuốc, chửi đổng mấy câu rồi bỏ đi.

 

Thừa Đại Tài nhìn lọ thuốc lăn lóc trên đất với , vàánh mắt đầy hận thù.

 

Một lũ mắt chó coi thường người khác! Sớm muộn gì gã cũng bắt bọn chúng quỳ gối xuống đất, khóc lóc dập đầu nhận sai với gã!

 

Gã cầm lấy lọ thuốc, cắn răng tự bôi lên người.

 

Khi đêm đã khuya, Thừa Đại Tài lén mở cửa nhà kho.

 

Lương thị nằm trên nền đất lạnh băng, sắc mặt tím tái, không biết vì lạnh hay vì đau.

 

Thừa Đại Tài ngồi xổm xuống lay bà ta: “Nương, tỉnh đi.”

 

Lương thị yếu ớt mở mắt, thấy gã thì đôi mắt lập tức bừng lên khao khát sống sót: “Cứu ta! Đại Tài, cứu nương đi!”

 

Sau khi hai mẹ con trở về, vì bà ta tự ý làm liều mất mặt, Thừa Uông liền nhốt bà vào nhà kho, bỏ mặc không lo.

 

Đã một ngày một đêm bà không được ăn uống gì, vết thương trên người đau đến phát sốt, Thừa Uông ngay cả một cái chăn cũng không cho, lạnh đến nỗi bà ta run lẩy bẩy.

 

Bà ta thật sự nghĩ mình sắp chết rồi.

 

Thừa Đại Tài hỏi với sắc mặt lạnh như băng: “Nương, tiền của nương cất ở đâu?”

 

Lương thị ngớ người, Thừa Đại Tài tiếp tục ép hỏi: “Đưa hết tiền cho con, con mới cứu nương.”

 

Ánh mắt Lương thị trốn tránh: “Ta… ta không có tiền đâu… sao ta có tiền được…”

 

Khuôn mặt Thừa Đại Tài vặn vẹo: “Nương, người là đàn bà nông thôn, sao mỗi lần con hỏi xin đều rút ra được năm lượng, mười lượng dễ dàng như vậy?”

 

Đồng tử Lương thị co rút lại, Thừa Đại Tài lấy lọ thuốc ra: “Đây là thuốc, nương nói tiền ở đâu, thuốc con sẽ đưa.”

 

—-------------------------------------------------

 

Thừa Tuyển Doãn bế Cảnh Đường Vân từ trong nhà bước ra, ban đầu là nhẹ nhàng sờ thử lên má cậu, thấy nhiệt độ đã bình thường mới yên tâm buông xuống ghế, ngồi xổm xuống ngang tầm mắt cậu mà hỏi: “Sao vậy? Ai chọc phu lang của tôi không vui thế?”

 

Cảnh Đường Vân đung đưa đôi chân nhỏ lơ lửng, ỉu xìu nói: “Phu quân, chân em không còn đau nữa rồi, bao giờ thì em mới được ra ngoài đây?”

 

Cậu xoa nhẹ bụng: “Em bé cũng nói muốn ra ngoài dạo một chút.”

 

Thừa Tuyển Doãn mỉm cười trong mắt, “Nếu mình không thấy phiền, vậy chút nữa tôi bế mình ra ngoài đi dạo nhé?”

 

Mặt Cảnh Đường Vân ngay lập tức đỏ bừng, “Phu quân chẳng biết xấu hổ gì cả!”

 

Giữa thanh thiên bạch nhật, hai phu phu mà thân mật như vậy ư?

 

Thừa Tuyển Doãn đưa hai tay ra, làm vẻ bất đắc dĩ: “Vậy thì tôi hết cách rồi, ai bảo phu lang không cho tôi bế.”

 

Cảnh Đường Vân không phục: “Phu quân có thể cõng em ra ngoài mà.”

 

Thừa Tuyển Doãn nhướng mày: “Phu lang muốn đi đâu?”

 

Ngày thường Cảnh Đường Vân chỉ cần nắm tay hắn ngoài đường cũng đã đỏ mặt cúi đầu, hôm nay lại chủ động muốn hắn cõng đi? Quả thực có điều gì đó bất thường, hắn thật tò mò ngoài kia rốt cuộc có gì hấp dẫn mà khiến phu lang nhà mình dám phá lệ như thế.

 

Cảnh Đường Vân níu lấy cổ áo hắn, nhẹ nhàng lắc lắc: “Em muốn vào núi.”

 

Thừa Tuyển Doãn không nhịn được bật cười, vừa tức vừa bất đắc dĩ véo nhẹ má cậu: “Tôi còn thắc mắc sao hôm nay em lại bạo gan thế, thì ra là vì con tiểu Thao Thiết kia.”

 

Cảnh Đường Vân nghiêng người lại gần hắn, mắt nhìn thẳng không né tránh: “Phu quân, Thao Thiết vẫn còn bé xíu mà.”

 

Thừa Tuyển Doãn mặt lạnh tim sắt: “Nó không chết được đâu.”

 

Cảnh Đường Vân mắt lập tức đỏ hoe, ầng ậc nước: “Phu quân, em nhớ nó.”

 

Trái tim Thừa Tuyển Doãn chợt se lại.

 

Cảnh Đường Vân tựa đầu vào ngực hắn, giọng nghèn nghẹn mang theo ấm ức: “Khi em bị bọn đạo tặc truy sát, là Thao Thiết không màng hiểm nguy lao ra cứu em. Nó đối tốt với em như vậy, mà mình lại đuổi nó đi!”

 

Thừa Tuyển Doãn luống cuống, rốt cuộc không nhịn được mà buột miệng: “Tôi đâu có đuổi nó!”

 

Cảnh Đường Vân khựng lại, ngẩng đầu lên đầy nghi hoặc.

 

Thừa Tuyển Doãn nghiến răng nói: “Nó sợ tôi trách, nhân lúc tôi không để ý mà lén bỏ đi!”

 

Cảnh Đường Vân: “……”

 

Im lặng chốc lát, cậu hỏi: “Nếu nó quay về, phu quân có thể vì em mà đừng trách nó được không?”

 

Thừa Tuyển Doãn tức đến nghiến răng, nhưng đối diện với ánh mắt cầu khẩn kia của phu lang, hắn làm sao có thể từ chối nổi: “Được, tôi không trách nó.”

 

Cảnh Đường Vân lập tức nở nụ cười tươi rói.

 

Tim Thừa Tuyển Doãn lập tức “thình” một cái, trực giác mách bảo có gì đó không ổn.

 

Quả nhiên giây sau, Cảnh Đường Vân liền quay ra ngoài cửa gọi: “Vào đi, phu quân không có trách ngươi nữa đâu.”

 

Một con Thao Thiết đỏ rực chen qua khe cửa đi vào, lắc lắc lớp bùn đất trên mình, kiêu căng ngẩng đầu đi nghênh ngang qua người Thừa Tuyển Doãn.

 

Thừa Tuyển Doãn: “……”

 

Hắn lẳng lặng nhìn sang Cảnh Đường Vân, ánh mắt u oán vô cùng.

 

Cảnh Đường Vân làm vẻ ngây thơ: “Khi em vào nhà đã thấy nó đang do dự ngoài cửa, không dám vào.”

 

Khi ấy cậu cứ tưởng là phu quân đã đuổi Thao Thiết đi, khiến nó không dám quay lại, nên mới định giúp nó xin tha. Mặc dù sự thật khác với tưởng tượng, nhưng kết quả thì giống nhau là được rồi.

 

Thừa Tuyển Doãn miễn cưỡng chấp nhận lý do đó, sau đó lạnh lùng lườm Thao Thiết.

 

Phu lang nhà hắn đơn thuần thiện lương đến thế sao có thể thông đồng với tiểu yêu tinh này lừa hắn được, nhất định là con Thao Thiết này giở trò!

 

Lưng Thao Thiết ớn lạnh, lập tức chui ra sau lưng Cảnh Đường Vân núp.

 

“Cộc cộc cộc!” Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Thừa Tuyển Doãn mặt không đổi sắc ra lệnh: “Ra mở cửa.”

 

Thao Thiết không muốn đi, Thao Thiết không cam tâm, nó xoay một vòng giả bộ không hiểu tiếng người.

 

Tiểu Trảo nghiêng đầu một cái, nhảy từ lòng Cảnh Đường Vân xuống, lon ton chạy ra mở cửa.

 

Cảnh Đường Vân mừng rỡ: “Tiểu Trảo ngoan quá.”

 

Tiểu Trảo nghe ra là mình đang được khen, sung sướng chạy lại dụi dụi vào Cảnh Đường Vân.

 

Mắt Thao Thiết giãn ra như chấn động, nó vậy mà lại thua một con sói con ư?!

 

Nó lập tức đứng bật dậy, giả vờ như vô tình đẩy mạnh Tiểu Trảo sang bên, dùng đôi mắt đen nhánh vô tội nhìn về phía Cảnh Đường Vân, còn khẽ rên hai tiếng.

 

Cảnh Đường Vân cau mày, ôm Tiểu Trảo vào lòng an ủi, dịu giọng bảo Thao Thiết: “Không được bắt nạt đệ đệ đâu.”

 

Thao Thiết sững sờ, Thao Thiết ghen tỵ, Thao Thiết âm thầm nghĩ hay là nửa đêm đem sói con này vứt đi cho xong. Thao Thiết không cần một đứa đệ đệ hoang dã đến tranh sủng với mình!

 

Lúc này, Ngưu Tử đang vịn vào khung cửa mà thở hổn hển, chưa kịp điều hòa hơi thở đã vội hô lên: “Trần Nhiễu Bình dẫn theo cả đoàn xe lớn trở về rồi!”

 

Cái đoàn xe ấy kéo dài tít tắp không thấy đuôi, chẳng biết rốt cuộc là mang về bao nhiêu đồ nữa!

 

Thừa Tuyển Doãn mừng rỡ, cười nói: “Tôi tới ngay.”

 

Hắn quay sang ngồi xổm trước mặt Cảnh Đường Vân: “Phu lang, chúng ta cùng đi xem nào.”

 

Cảnh Đường Vân có hơi ngượng ngùng, nhưng cũng tò mò muốn xem Trần Nhiễu Bình mang về bao nhiêu lương thực, bèn cúi đầu nằm lên lưng hắn.

 

Thừa Tuyển Doãn cõng cậu lên, cảm nhận được cảm giác trên lưng thì ánh mắt tối lại.

 

Sao lại nhẹ đến thế?

 

Bên ngoài xưởng, dân làng vây quanh từng lớp từng lớp xem náo nhiệt.

 

Mục thị muốn vén tấm vải bố lên để xem bên trong xe chở gì, nhưng mỗi lần bà vừa có động tác, là mấy gã hán tử đứng gác bên xe liền lườm cho ánh mắt dữ tợn khiến bà ta phải không cam lòng rụt tay về.

 

Từ xa, Trần Nhiễu Bình đã nhìn thấy Thừa Tuyển Doãn cõng Cảnh Đường Vân tới, liền trêu chọc: “Mới mấy hôm không gặp, độ chiều phu lang của Thừa huynh lại tăng lên rồi đấy nhé.”

 

Đường ca nhi nghe vậy, vành tai cũng đỏ bừng lên.

 

Thừa Tuyển Doãn liếc mắt đầy nguy hiểm: “Xem ra ngươi cái gì cũng chẳng biết thật rồi.”

 

Trần Nhiễu Bình khựng lại, Thừa Tuyển Doãn lại hỏi tiếp: “Còn Cầm Mạnh Liên đâu?”

 

Cầm Mạnh Liên đi lên kinh thành cùng Trần Nhiễu Bình để dâng phương pháp làm tào phớ, sao giờ Trần Nhiễu Bình đã về đến nơi rồi mà bóng dáng Cầm Mạnh Liên còn chưa thấy đâu?

 

“Thời gian gấp rút, tôi liền quay về trước.” Trần Nhiễu Bình hạ giọng nói, “Ước chừng mấy hôm nữa Cầm huynh sẽ mang theo phần thưởng của Thánh thượng trở về.”

 

Thừa Tuyển Doãn cũng không quá để tâm đến mấy chuyện ấy, chỉ bảo người khuân đồ vào trong xưởng.

 

Có kẻ hiếu kỳ hỏi: “Thừa Nhị, ngươi mua cái gì thế? Chẳng lẽ lại là ớt với mè? Mấy thứ đó không phải trong làng cũng bán đủ rồi sao?”

 

Thừa Tuyển Doãn không đáp. Đúng lúc ấy có người trong lúc bưng vác sơ ý, khiến bao tải trong tay rơi xuống đất.

 

Từng củ tỏi từ trong bao lăn ra, rơi đầy mặt đất.

 

Không ít người thở phào nhẹ nhõm.

 

Không phải ớt với mè là tốt rồi.

 

Bây giờ người trồng mấy loại đó đã quá nhiều, nếu Thừa Nhị còn mua từ bên ngoài về nữa thì không chừng sau này sẽ không mua của dân trong làng nữa.

 

Thừa Tuyển Doãn liếc mắt ra hiệu cho Trần Nhiễu Bình, người kia lập tức hiểu ý, quát lớn: “Ngẩn người làm gì! Mau nhặt lên!”

 

Lý chính thắc mắc hỏi: “Thừa Nhị, thứ này mà cũng làm được tương à?”

 

Tỏi vừa cay vừa nồng, mùi lại hăng hắc khó chịu, bình thường chỉ có ai bị giun sán mới nhai vài tép để trị bệnh thôi chứ ai mà ăn?

 

Thừa Tuyển Doãn khẽ gật đầu.

 

Nam thị đứng lẫn trong đám đông, trông thấy từng xe từng xe chở đồ vào xưởng, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

 

Nhiêu đây tỏi không biết đã tốn mất bao nhiêu bạc!

 

Nếu tất cả số tiền ấy là của mình thì tốt biết mấy…

 

Nàng ta nhìn về phía Cảnh Đường Vân, thấy cậu bệnh tật yếu đuối như vậy, liền lạnh lùng cười khẩy.

 

Cảnh Đường Vân hiện nay mỗi ngày đều uống thuốc đã bị Cảnh Mỹ Hạnh hạ độc. Cậu ta sống chẳng còn được bao lâu nữa đâu.

 

Đợi mọi thứ được chuyển hết vào xưởng, Trần Nhiễu Bình đóng cửa lại, kéo tấm vải bố lên, lộ ra bên trong là những bao gạo trắng tinh: “Không phụ mong đợi chứ!”

 

Bao tỏi kia là Thừa Tuyển Doãn cố ý bảo người “lỡ tay” làm rơi ra để cho người ngoài nhìn thấy. Tuy hắn không giải thích rõ nguyên nhân, nhưng Trần Nhiễu Bình đoán chắc hẳn là để đánh lạc hướng Ốc Dữ và bọn người kia.

 

Mặc dù nơi này hẻo lánh, chưa chắc Ốc Dữ sẽ nhận được tin, nhưng không thể không bội phục sự cẩn trọng của Thừa Tuyển Doãn.

 

Thừa Tuyển Doãn nghiêng đầu nhìn Cảnh Đường Vân, hai người trao nhau ánh mắt, trong lòng đều âm thầm thở phào.

 

Có số lương thực này, cộng thêm mè mà họ đã tích trữ, huyện Sơn Hương sẽ không cần sợ không qua được nạn kiếp thiên tai.

 

Trần Nhiễu Bình nhìn về phía Cảnh Đường Vân, hỏi: “Tôi vắng mặt mấy hôm, chẳng hay bên này có xảy ra chuyện gì không?”

 

Lại gần hơn, y mới nhận ra Cảnh Đường Vân đã gầy đi nhiều.

 

Trước kia gương mặt cậu còn phúng phính thịt, bây giờ chẳng khác gì bộ xương bọc da, trông hệt như người vừa trải qua khổ nạn lớn.

 

Thừa Tuyển Doãn trầm mặt, kể toàn bộ sự tình cho Trần Nhiễu Bình nghe.

 

“Chúng thật to gan!” Trần Nhiễu Bình giận dữ, “Chuyện này chẳng lẽ cứ để vậy sao?”

 

Thừa Tuyển Doãn ngẩng đầu: “Ngươi thấy có thể sao?”

 

Trần Nhiễu Bình: “……” Dĩ nhiên là không thể.

 

Y hỏi: “Ngươi tính làm gì?”

 

“Thời cơ chưa đến.” Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn sâu thẳm, “Ta cần ngươi giúp ta làm một việc khác.”

 

“Ta ngày đêm không nghỉ chạy về đây, ngụm nước còn chưa kịp uống, ngươi đã giao việc mới cho ta rồi.” Trần Nhiễu Bình nghiến răng trách, “Ngươi còn là người nữa không!”

 

“Việc thì ta cứ giao trước, mai ngươi bắt đầu làm cũng không muộn.” Thừa Tuyển Doãn thản nhiên dặn dò, “Ngày ba mươi tháng hai, ta sẽ công khai dạy cách làm tào phớ và chè mè trước xưởng, các loại tương cũng không hạn chế số lượng bán.”

 

Hắn dừng lại, đáy mắt trầm xuống: “Ta muốn ngươi truyền tin này cho khắp nơi đều biết.”

 

Động đất xảy ra, không chỉ hoa màu bị thiệt hại mà người cũng thế.

 

Huyện Sơn Hương nghèo khó, phần lớn dân đều ở nhà tranh tạm bợ chỉ đủ che mưa chắn gió, mà những căn nhà đó làm sao trụ nổi khi đất rung?

 

Kiếp trước, vô số người đã bị vùi chết ngay trong căn nhà của mình, đời này hắn tuyệt không muốn thấy cảnh ấy lặp lại.

 

Phía trước xưởng là mấy trăm mẫu đất hoang trống hoác, trước không dính làng, sau không kề núi, đủ để chứa cả dân huyện Sơn Hương, lại chẳng phải lo nhà cửa cây cối đổ sập đè người gây thương vong.

 

Nói cách khác, khi động đất đến, nơi này sẽ là nơi an toàn nhất.

 

Hắn cố ý truyền ra tin này, là để dụ càng nhiều người đến đây càng tốt.

 

“Ngươi không lo đi bán gạo, bày trò này ra làm gì?” Trần Nhiễu Bình ngừng lại, lại như nghĩ ra điều gì, “Ngươi không phải định lấy cớ này để hút người đến đấy chứ?”

 

Người càng đông, người mua gạo tự nhiên càng nhiều. Y sáng mắt, tán thưởng: “Không hổ là Thừa huynh, tại hạ xin bái phục!”

 

Thừa Tuyển Doãn: “……” Câu sau tự ngươi nói rồi tự ngươi kết luận luôn à?

 

“Phu quân, chẳng phải mình quên chuyện tuyển người rồi sao?” Cảnh Đường Vân nhẹ giọng nhắc, “Lần này mình tuyển là người già và trẻ con, chi bằng cũng để họ đến đây?”

 

Chuyện tuyển người có thể làm lý do, cái chính là người già với trẻ nhỏ.

 

Tin mà phu quân tung ra chỉ có thể hấp dẫn thanh niên tráng kiện, thế còn những người già yếu và trẻ con khi gặp thiên tai, đi đứng bất tiện, chẳng lẽ lại bỏ mặc họ?

 

Thừa Tuyển Doãn siết chặt lấy phía sau đầu gối Cảnh Đường Vân, nặng nề thở dài: “Cảnh Đường Vân, may mà có em.”

 

Những điều hắn lỡ quên, không nghĩ tới, cậu đều nghĩ thay hắn cả rồi.

 

Trần Nhiễu Bình chỉ thấy mình như người thừa đứng đó, liền chen lời: “Bàn chính sự trước có được không?”

 

Ăn h**p hắn cô đơn không ai nương tựa sao?

 

Thừa Tuyển Doãn không vui liếc hắn một cái: “Làm theo lời Đường ca nhi.”

 

Trần Nhiễu Bình: “…… Được!”

 

Người ở dưới mái hiên, chẳng thể không cúi đầu!

 

“Trần công tử, về sau ở lại xưởng luôn đi, phu quân đã sai người dọn sẵn phòng từ sớm rồi.” Cảnh Đường Vân giải thích, “Xưởng tương mới đến một ca nhi làm tương đó.”

 

Trần Nhiễu Bình không có ý kiến gì: “Được.”

 

Thừa Tuyển Doãn không biết nhớ ra điều gì, bỗng nở nụ cười đầy hàm ý: “Muốn làm xong việc nhanh, ngươi có thể tìm tiên sinh ăn mày.”

 

Trần Nhiễu Bình nghi hoặc: “Tiên sinh ăn mày? Đó là ai?”

 

“Cuối phố ăn mày có một viện nhỏ hoang tàn, lão ăn mày sống ở đó.” Thừa Tuyển Doãn ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Đường ca nhi phải nghỉ trưa rồi, đi trước đây.”

 

Trần Nhiễu Bình đứng trước cửa, nhìn theo bóng họ dần khuất, đưa tay ôm ngực, thở dài: “Tự dưng lại muốn lập gia đình quá.”

 

Chưa đi đến cửa nhà, Thừa Tuyển Doãn đã thấy Đường cả nhi ngủ mất rồi.

 

Hắn nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa vào, đặt Đường cả nhi nằm ngay ngắn lên giường, cẩn thận đắp chăn cho cậu.

 

Làm xong mọi việc, hắn bước ra khỏi phòng nhỏ, ánh mắt nguy hiểm dừng lại trên Thao Thiết đang lén lút định chuồn ra ngoài, “Muốn đi đâu?”

 

Thao Thiết toàn thân cứng đờ, một chân đã bước ra ngoài, một chân còn trong cửa, nửa người kẹt ngay khe cửa, đứng im như tượng.

 

Thừa Tuyển Doãn chậm rãi tiến lại gần, khóe môi nhếch lên nhưng không có chút độ ấm nào, “Muốn lập công chuộc tội không?”

 

[Muốn!] Thao Thiết lập tức xoay người lại, thái độ tích cực chưa từng thấy.

 

Thừa Tuyển Doãn cúi nhìn nó: “Xưởng làm việc đang thiếu vài con ‘chó’ trông cửa.”

 

Thao Thiết đập tay vào ngực đảm bảo: [Không vấn đề gì!]

 

Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn lạnh đi: “Phái một con sói lanh lợi theo dõi Nam thị.”

 

Hắn không bỏ qua ánh mắt Nam thị nhìn Cảnh Đường Vân lúc nãy.

 

Ánh mắt ấy, là đang nhìn một người đã chết.

 

Hắn không thể không đề phòng.

 

Thao Thiết ngẩng đầu: [Chuyện nhỏ!] Nó tự tin hỏi: [Còn nữa không?]

 

Thừa Tuyển Doãn nghĩ ngợi một lát, nói: “Gây chút phiền toái cho Mộc Trắc.”

 

Lúc hắn bị nhốt, Mộc Trắc định thừa cơ đoạt lấy xưởng làm tương, dù không thành công nhưng cũng không thể cho là hắn ta sẽ bỏ qua chuyện đó.

 

Hắn nhắc: “Để lại mạng cho hắn.”

 

Thao Thiết lắc đầu đắc ý: [Chuyện nhỏ! Đại nhân Thao Thiết ta cam đoan sẽ làm đâu ra đó!]

 

Thừa Tuyển Doãn nheo mắt: “Ngươi là đại nhân gì cơ?”

 

Ánh mắt Thao Thiết lập tức trốn tránh, phóng cái vèo chuồn mất.

 

Chuyện Thừa Tuyển Doãn mua một lượng lớn tỏi chẳng bao lâu đã truyền đến tai Ốc Dữ. Hắn cười lạnh: “Thừa Tuyển Doãn phát điên rồi chắc?”

 

Dạo trước thì tích trữ phân nước tiểu, giờ lại tích trữ tỏi. Chắc là nhiều tiền đến mức không biết tiêu vào đâu rồi?

 

Hắn liếc nhìn Tầm Du đang cúi đầu, không dám đối diện hắn, phân phó: “Đi gây chút phiền phức cho Thừa Tuyển Doãn đi.”

 

Tạm thời chưa giết được Thừa Tuyển Doãn, nhưng gây chút rắc rối thì vẫn làm được.

 

Tầm Du ráng nuốt nghẹn đáp lời, ra khỏi phủ rồi thì vừa đi vừa thở dài sầu não.

 

Ngay cả Ốc Dữ cũng chẳng làm gì được Thừa Tuyển Doãn, một tiểu chưởng quầy như gã, còn có thể gây được phiền gì cho Thừa Tuyển Doãn đây?

 

“Ta là mẹ ngươi! Tiền này là của ta!”

 

Tiếng ồn ào chói tai từ đầu phố truyền đến, Tầm Du liếc nhìn, thấy bà thông gia Mạc thị mà gã luôn khinh thường đang chỉ thẳng vào mặt một tiểu thương mà mắng chửi: “Đừng tưởng có Thừa Tuyển Doãn chống lưng cho ngươi là ta không làm gì được! Ta sinh ra ngươi, mạng của ngươi là của ta, tiền của ngươi cũng phải là của ta! Ngươi mà không đưa, tức là bất hiếu!”

 

Tầm Du thấy mặt nghiêng của tiểu thương kia hơi quen, đi thêm vài bước, đến khi thấy rõ mặt đối phương thì sắc mặt hơi đổi, nhưng lại bật cười.

 

Hôm đó gã đã thấy người này quen mắt, không ngờ lại là Mạc Nhị, em trai của con rể gã.

 

Mặt Mạc Nhị sa sầm, tay buông hai bên siết chặt. Y từng thử nói lý với Mạc thị, nhưng bà không chịu nghe, cứ liên tục đến đây gây chuyện, khiến việc buôn bán cũng bị ảnh hưởng.

 

Y thật sự không muốn nhịn nữa rồi.

 

Ánh mắt đỏ bừng, y hung hăng trừng Mạc thị.

 

Mạc thị bị dọa lùi lại một bước: “Ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn đánh mẹ ruột ngươi à? Trời ơi ông trời ơi!”

 

Bà ta ngồi phịch xuống đất, vừa khóc vừa gào: “Ngươi nhìn xem cái đứa nghiệt súc này, nó muốn giết mẹ ruột nó! Còn có thiên lý nữa không?!”

 

“Ào!” Một chậu nước lạnh xối thẳng từ đầu xuống, tiếng Mạc thị lập tức tắt ngấm, bà ta không thể tin nhìn về phía Hùng Đậu đang cầm chậu gỗ.

 

Hùng Đậu ném chậu sang bên, lớn tiếng: “Không phải bà muốn gây chuyện sao? Bà cứ việc! Nếu bà khiến chúng tôi không làm ăn nổi, thì tôi sẽ ngày nào cũng đến quán Hảo Kiến Ngộ mà quậy, quậy đến mức con trai cưng của bà cũng không còn việc mà làm!”

 

Cô đã tức đến mức th* d*c: “Bà đã không muốn chúng tôi sống yên, thì đừng ai mơ sống yên cả!”

 

Mạc thị nghe vậy quên cả người ướt, bật dậy quát: “Ngươi dám?!”

 

“Bà cứ thử xem tôi có dám không?” Hùng Đậu hét to hơn cả bà, “Mạc thị, bà đừng quên, Mạc Đại còn có một mối hôn sự ngon lành. Bà nói thử xem, nếu tôi đến nhà họ Tầm mà gây náo, hôn sự này còn thành được không?”

 

Mạc thị run lên.

 

Mấy ngày nay bà ngày nào cũng đến đây ăn vạ, Mạc Nhị và Hùng Đậu đành phải để bà lấy nửa tiền.

 

Nhưng bà không hài lòng, muốn lấy hết, hôm nay đến đây là định vét sạch, ai ngờ ép người quá đáng lại bị Hùng Đậu phản đòn độc như vậy.

 

“Mạc Nhị! Ngươi cứ để thứ đàn bà này làm nhục ta và anh ngươi thế à?!”

 

Mạc Nhị cầm dao thái rau, ánh mắt âm trầm: “Nương, nếu người còn không đi, con không ngại biến lời người vừa gào thành sự thật đâu.”

 

Mạc thị xanh mặt, thấy tay con trai động đậy, tưởng y thực sự định chém mình, liền lăn lộn mà bỏ chạy.

 

Hùng Đậu nhìn theo bóng bà ta, giật lấy con dao trong tay Mạc Nhị, quát: “Nói bậy nói bạ cái gì thế! Nếu thật sự không làm ăn được ở đây, chúng ta chuyển chỗ khác, đâu đến mức phải liều cả mạng sống?!”

 

“Bà chủ nói phải đấy, ông chủ cần phải bình tĩnh.” Một khách quen rõ nội tình lên tiếng khuyên, “Tôi thích nhất là món lương bì của hai người, đừng vì cái mụ mặt dày kia mà không bán nữa nhé.”

 

Không ít người đồng thanh phụ họa.

 

Mạc thị đến phá cũng không phải một hai lần. Ban đầu còn có khách không biết rõ, bênh vực bà ta, nhưng dần dần mọi người đều nhận ra bản chất thật.

 

Mỗi lần bà ta đến, họ coi như xem một màn kịch.

 

Giờ thật sự bị bà ta dọa chạy thì cũng chỉ có vài ba vị khách mới không biết chuyện.

 

Mạc Nhị cất giọng khàn khàn: “Hùng Đậu, là tôi liên lụy đến mình.”

 

“Đừng nói nhảm!” Hùng Đậu lau nước mắt, quay sang cảm ơn các thực khách, “Hôm nay ai đến đều được tặng một phần đậu phộng.”

 

Khách cười nói: “Bà chủ hào sảng thật.”

 

Một phần đậu phộng chẳng đáng bao nhiêu, nhưng cách làm này khiến khách cảm thấy mình được xem trọng. Lòng khách thấy ấm, chỉ mong lần sau lại đến.

 

Mạc thị chạy xa rồi mới dám dừng, vịn tường thở hổn hển, miệng vẫn không ngừng nguyền rủa Hùng Đậu và Mạc Nhị.

 

“Thông gia.” Giọng Tầm Du khiến bà giật bắn người, quay đầu lại, vừa thấy gã thì hoảng hơn nữa.

 

“Tầm chưởng quầy, sao ông lại ở đây?” Bà lúng túng sửa sang quần áo, vẻ mặt dè dặt.

 

Tầm Du luôn khinh bà, mỗi lần gặp mặt thái độ đều lãnh đạm.

 

“Vừa đi ngang sạp lương bì, không cẩn thận nhìn thấy.” Tầm Du không nói hết câu, nhưng Mạc thị đã biến sắc, vội vàng giải thích: “Là lỗi của Mạc Nhị, không liên quan đến Mạc Đại đâu, tôi cũng là bất đắc dĩ!”

 

Bà đem hết tội lỗi đổ lên đầu Mạc Nhị và Hùng Đậu, Tầm Du không kiên nhẫn nghe, cắt lời: “Gỡ chuông phải là người buộc chuông, nếu thật sự muốn Mạc Nhị và Hùng Đậu quay về, không bằng đi tìm kẻ gây họa đầu tiên.”

 

Mạc thị ngẩn ra, thử hỏi: “Ông muốn tôi tìm Đường ca nhi gây phiền phức?”

 

Tầm Du mỉm cười.

 

Mạc thị liền hiểu, đảo mắt hỏi: “Khi nào mới làm hôn sự của con tôi và Lê nhi?”

 

Mạc Đại và Tầm Lê chỉ mới đính hôn, chưa thành thân.

 

Bà biết Tầm Du xem thường nhà họ Mạc, muốn kéo dài xem có tìm được mối nào tốt hơn cho con gái không.

 

Nhưng bà thì mong sớm có cháu bế, mới nghĩ cách lấy tiền từ Mạc Nhị đưa cho Mạc Đại, để lấy lòng Tầm Lê, mong đám cưới diễn ra sớm.

 

Giờ Tầm Du rõ ràng muốn mượn tay bà, tuy không rõ bọn Cảnh Đường Vân từng đắc tội Tầm Du lúc nào, nhưng vì đứa cháu, bà không ngại làm “dao”.

 

Ánh mắt Tầm Du tối lại: “Chờ khi bà làm xong việc này, thì đến tìm tôi bàn chuyện cưới hỏi.”

 

“Được!” Mạc thị cười rạng rỡ, “Tôi nhất định khiến Đường ca nhi không yên thân!”

 

Tầm Du hài lòng nheo mắt lại, đợi Mạc thị đi khuất, gã  vừa đi vừa ngân nga, lúc ngang qua đầu hẻm thì nghe thấy hai đứa ăn mày đang thì thầm:

 

“Thừa Tuyển Doãn thực sự muốn công khai dạy cách làm tào phớ và chè mè đen sao?”

 

“Thật đó, hắn đích thân nói mà. Lúc đó người đến chắc chắn đông lắm, chúng ta đến đó xin tiền chắc nhiều lắm.”

 

“Đồ ngốc!” Tên ăn mày cao lớn giận không chịu nổi, “Nếu học được cách làm tào phớ với chè mè đen thì còn phải đi ăn xin làm gì?!”

 

Tên thấp hơn xoa đầu bị đánh, chợt hiểu ra: “Ờ ha, mày nói cũng đúng!”

 

Sắc mặt Tầm Du đại biến, vội vã quay đầu chạy về phủ.

 

Thừa Tuyển Doãn điên thật rồi! Thứ tốt như vậy mà cũng dám dạy hết cho người ngoài!

 

Tại thôn Thiên Trùng, Cảnh Đường Vân ngồi trên xe lăn, tự tay đẩy xe tiến về phía trước, giọng phấn khích: “Phu quân, nó thật sự có thể đi được luôn!”

 

Thừa Tuyển Doãn quỳ một gối bên cạnh cậu, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau sạch bàn tay cậu, “Bánh xe bẩn, lúc tôi không có thì em hãy tự đẩy, nhưng lúc tôi ở đây thì gọi tôi là được.”

 

Cảnh Đường Vân chu môi, “Nhưng phu quân luôn luôn ở cạnh em mà.”

 

Thừa Tuyển Doãn dùng ngón tay sạch sẽ chọc nhẹ vào trán cậu, “Ừ, vì vậy em không được tự mình đẩy, ngoan nào.”

 

Cảnh Đường Vân phồng má lên, cậu vẫn chưa chơi đã tay mà.

 

Nhưng Thừa Tuyển Doãn thì chẳng chiều theo, từ sau khi Đường ca nhi gặp chuyện, hắn luôn trong trạng thái nơm nớp lo sợ, không thể chấp nhận cậu có chút sơ sẩy nào.

Bình Luận (0)
Comment