Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 57

Chương 57: Cảnh Mỹ Hạnh bị bắt quả tang 

 

Dọc đường đi, đám trẻ con ngửi thấy mùi thịt thơm lừng, đứa nào đứa nấy hí hửng chạy theo sau Đường ca nhi, mắt dán chặt vào tô thịt trong lòng cậu, nước miếng chảy ròng ròng.

 

Là thịt! Rất nhiều thịt! Lại còn thơm nữa!

 

Tuy thôn Thiên Trùng giờ đây đã không còn nghèo như trước, nhưng vẫn có không ít gia đình quanh năm không thấy mùi mặn trên bàn cơm. Một tô thịt to như thế này, có khi chỉ đến Tết mới được nhìn thấy.

 

Có mấy đứa nhỏ chịu không nổi mùi thơm, cứ bám lấy cha mẹ đòi mua tô thịt cậu đang ôm; có đứa thì xông thẳng tới trước mặt Đường ca nhi xin ăn, rồi lại bị người lớn trong nhà nhéo tai lôi về. Cũng có vài người lớn ham rẻ, cứ mặc kệ con mình quây lấy Đường ca nhi, hy vọng cậu mềm lòng mà chia cho một chút thịt.

 

Tuy Đường ca nhi là người mềm lòng, nhưng cậu lại hiểu rõ, càng gặp mấy tình huống thế này thì càng không thể chiều theo. Suốt dọc đường, cậu cứ ôm chặt tô thịt, ai nói gì cũng không màng để ý.

 

Từ xa, Mạc Nhị trông thấy một đám trẻ con vây quanh Thừa Tuyển Doãn và Đường ca nhi đi tới, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì. Đến khi nghe rõ nguyên do thì cũng chỉ đành lắc đầu bất lực: “Không nói tới chuyện khác, riêng cái mùi thịt này đã thật sự hấp dẫn rồi.”

 

Thừa Tuyển Doãn đưa tô thịt cho y: “Trong này có lòng heo đấy.”

 

Mạc Nhị sững người, cúi xuống nhìn kỹ, quả nhiên là có thật.

 

“Lòng heo mà cũng có thể làm ngon như vậy sao?”

 

Vừa hôm qua y còn nghĩ lòng heo chẳng làm được món gì ra hồn, giờ thì bị vả thẳng mặt rồi.

 

Tay nghề của Thừa nhị đúng thật không đơn giản.

 

Thừa Tuyển Doãn cười nói: “Phương pháp đúng thì cái gì cũng có thể làm thành món ngon.”

 

Hôm sau, Đường ca nhi vừa sáng sớm đã tỉnh dậy, cậu dụi mắt lồm cồm chui vào lòng Thừa Tuyển Doãn, giọng mềm oặt, “Phu quân, em muốn ăn thịt kho.”

 

Thừa Tuyển Doãn không nhịn được bật cười.

 

Hôm qua từ nhà Mạc Nhị trở về, nhân lúc Đường ca nhi đi tắm, hắn đã lén ăn hết chỗ thịt còn lại. Sau đó bị Đường ca nhi giận đến không thèm để ý đến, hắn phải dỗ mãi, hứa là hôm nay sẽ làm tiếp mới khiến cậu chịu ngủ.

 

Không ngờ sáng vừa mở mắt, câu đầu tiên cậu nói lại là chuyện này.

 

Hắn hôn nhẹ vành tai cậu, giọng khàn khàn, “Được, lập tức làm cho mình.”

 

Hôm nay trong thôn Vương thẩm không giết heo, Thừa Tuyển Doãn đành nhờ Ngưu thẩm đang chuẩn bị ra chợ sớm mua giúp hắn ít thịt heo.

 

Ngưu thẩm sảng khoái đồng ý, sau đó lên xe lừa của Ngưu đại bá đi luôn.

 

Đường ca nhi hỏi: “Hôm nay sao tỷ tỷ không ngồi xe lừa của Ngưu đại bá nữa vậy?”

 

Thừa Tuyển Doãn giải thích: “Tỷ ấy mua xe lừa mới rồi.”

 

Đường ca nhi thở dài một câu: “Tốt thật đấy.”

 

Đến giờ Thìn, quan sai tới đo đạc đất cho Thừa Tuyển Doãn.

 

Thừa Tuyển Doãn vốn nghĩ sẽ là Hách Đa Dư dẫn theo nha dịch tới, không ngờ người dẫn đầu lại là Ốc Dữ.

 

Ốc Dữ đã gầy đi trông thấy, hiển nhiên thời gian gần đây chịu không ít khổ sở, thế nhưng khi thấy Thừa Tuyển Doãn vẫn còn cố gắng nặn ra nụ cười, “Chúc mừng chúc mừng, Thừa tú tài.”

 

Thừa Tuyển Doãn chỉ hờ hững đáp lại: “Cùng vui cùng vui.”

 

Ốc Dữ: “……” Ta vui cái gì chứ!

 

Mảnh đất bên ngoài xưởng chiếm tổng cộng một trăm lẻ ba mẫu, Thừa Tuyển Doãn liền bỏ tiền ra mua luôn ba mẫu đất dư ra kia.

 

Ốc Dữ trong lòng thầm chê Thừa Tuyển Doãn là đồ ngốc, lại đi chọn ngay chỗ đất hoang vắng thế này, sợ là đến muốn bán cũng không bán nổi giá.

 

Y sợ Thừa Tuyển Doãn đổi ý, liền thúc giục thuộc hạ làm thủ tục thật nhanh cho hắn.

 

Đến khi lý chính nghe tin chạy đến thì mọi việc đã thành chuyện đã rồi. Lý chính trừng mắt nhìn Thừa Tuyển Doãn, hận không thể vỗ đầu hắn một cái.

 

“Sao con lại chọn ngay cái chỗ này hả? Trong núi thôn mình còn tốt hơn miếng đất đó.”

 

Bởi vì trong thánh chỉ chỉ ghi là ban thưởng đất, không đặc biệt chỉ rõ là ruộng tốt, ruộng xấu hay núi non, nên người khôn sẽ chọn càng nhiều ruộng tốt và ruộng thường càng tốt. Nếu không cũng phải là núi, cùng lắm mới tới hoang địa.

 

Ấy vậy mà Thừa Tuyển Doãn lại một phát chọn ngay chỗ tệ nhất.

 

Thừa Tuyển Doãn vẫn vô cùng vừa lòng, “Lý chính đừng lo, tôi thấy chỗ đó rất ổn.”

 

Nam thị vừa vặn đến, nghe được câu này, mặt liền đen lại.

 

Trong mắt nàng ta, trăm mẫu đất kia sớm muộn gì cũng sẽ là của nàng, mà Thừa Tuyển Doãn làm như vậy chẳng khác gì cắt thịt trong lòng nàng!

 

Cảnh Mỹ Hạnh thì lại vui sướng khi người gặp họa, cười lạnh trong lòng.

 

Dù sao gia sản nhà Thừa Tuyển Doãn có nhiều hay ít cũng chẳng liên quan gì tới cô, thứ cô ta muốn chỉ có công thức nước xốt.

 

Ốc Dữ âm thầm quan sát đám người trong thôn lần lượt kéo tới, rồi không chút để lộ biểu cảm mà tiến đến gần Vương Thảo Hán, “Ngươi là người thôn Thiên Trùng phải không?”

 

Vương Thảo Hán thấy Ốc Dữ đi cùng với quan sai thì có chút rụt rè, nói năng cũng khách khí hơn, “Phải.”

 

Ốc Dữ cười híp mắt, giọng thân thiết nói: “Không cần căng thẳng, ta với Thừa huynh quen biết đã lâu, vốn chuyện đo đất lần này không đến lượt ta, nhưng nghe nói là đất của Thừa huynh nên ta cố tình xin nhận việc này.”

 

Vẻ mặt của Vương Thảo Hán lập tức thả lỏng, “Thì ra là vậy.”

 

Ánh mắt thoáng lấp lánh, Ốc Dữ giả vờ vô tình hỏi: “Ta thấy Đường ca nhi thường hay ở một mình, chẳng lẽ bên cạnh không có người thân quen nào sao?”

 

Thừa Tuyển Doãn với cha ruột không hợp, với họ hàng khác cũng chẳng thân thiết, quanh mình ngoài Đường ca nhi thì chẳng có ai là nữ quyến hay ca nhi, Ốc Dữ đành nghĩ cách từ phía Đường ca nhi mà hạ thủ.

 

“Có chứ, Hùng Đậu là một nè.” Vương Thảo Hán đáp, “Nhưng Hùng Đậu với phu quân Mạc Nhị cả ngày bận buôn bán ngoài chợ, nào có rảnh mà kè kè bên cạnh Đường ca nhi được.”

 

Ốc Dữ thoáng khựng lại, vẫn không cam lòng, hỏi tiếp: “Ngoài Hùng Đậu ra, không còn ai khác sao?”

 

Vương Thảo Hán nghĩ ngợi, ánh mắt liếc sang Cảnh Mỹ Hạnh, nói: “Tiểu Cảnh với Đường ca nhi lớn lên cùng nhau, hai đứa tình cảm tốt lắm.”

 

Gã cười hiền lành: “Ngài xem, nó đang cười vui đến thế kìa.”

 

Ốc Dữ nhìn về phía Cảnh Mỹ Hạnh, ánh mắt dần sâu, “Vì sao nó lại đứng cách xa Đường ca nhi thế?”

 

Vương Thảo Hán thở dài, “Tiểu Cảnh thì tốt, nhưng cha mẹ nó lại không hiểu chuyện, suốt ngày gây gổ với Đường ca nhi. Thành ra hai đứa dù có tình cảm cũng không dám thân thiết lộ liễu.”

 

Ốc Dữ híp mắt, nhìn vẻ mặt tươi cười không khép miệng của Cảnh Mỹ Hạnh, ánh mắt đầy tính toán.

 

Đo đất xong, Thừa Tuyển Doãn liền dẫn Đường ca nhi về nhà làm thịt kho.

 

Thịt vừa chín, Cầm Mạnh Liên đã tới.

 

Ngửi mùi thơm lan tỏa khắp sân, y rất thành thật hỏi: “Ta có thể ké một bữa cơm không?”

 

Thừa Tuyển Doãn: “Nếu tôi nói không thì huynh có đi không?”

 

Cầm Mạnh Liên đáp ngay không cần nghĩ: “Không.”

 

Thừa Tuyển Doãn đặt nồi thịt vào tay y: “Muốn ăn thì làm việc, mang chỗ này tới xưởng giúp tôi.”

 

Cầm Mạnh Liên nuốt nước miếng ừng ực, “Ta nghĩ hay là để ta ăn no rồi đi.”

 

Thừa Tuyển Doãn thẳng thừng: “Không được.”

 

Cầm Mạnh Liên đành vừa thòm thèm vừa ôm thịt đi phân phát.

 

Phân phát cho viện chế tương xong, còn phải mang tới xưởng, cuối cùng mới phi ngựa về, vừa cắn miếng thịt đầu tiên liền nheo mắt thỏa mãn.

 

“Thừa huynh à! Huynh có tính làm món thịt kho này thành món buôn bán không?”

 

Thừa Tuyển Doãn gắp miếng thịt bỏ vào chén Đường ca nhi, chẳng buồn ngẩng đầu, hỏi: “Huynh muốn làm không?”

 

Cầm Mạnh Liên như bị điện giật: “Muốn!”

 

Thừa Tuyển Doãn điềm đạm: “Tôi đưa phương pháp, tiền lời huynh ba tôi bảy.”

 

Không còn cách nào khác, giờ hắn nghèo lắm rồi.

 

Hắn còn phải để Đường ca nhi trước khi sinh con được dọn vào nhà mái ngói tường gạch! Không nghĩ cách kiếm tiền thì làm sao được?

 

Cầm Mạnh Liên hít sâu một hơi, “Thành giao!”

 

Nói làm là làm, Thừa Tuyển Doãn chép công thức, Cầm Mạnh Liên lập tức viết giấy khế, hai bên điểm chỉ, coi như đã định xong.

 

Cầm Mạnh Liên cẩn thận nhét phương pháp vào ngực áo, tim đập thình thịch, chỉ hận không thể lập tức bay về Cầm Châu khởi nghiệp.

 

Nhưng y lại không nỡ rời nồi thịt kho, chỉ đành nước mắt lưng tròng mà ăn thêm một miếng.

 

Đúng lúc này, Đường ca nhi nhỏ giọng nói: “Mình ơi, em hình như ăn no quá rồi.”

 

Thừa Tuyển Doãn bất đắc dĩ, “Tôi đỡ mình đứng dậy đi dạo nhé?”

 

Đường ca nhi khoác tay lên cổ hắn, cả người mềm nhũn như không có xương, cứ thế tựa hẳn vào người hắn.

 

Thừa Tuyển Doãn đỡ cậu đứng lên, Đường ca nhi bước tại chỗ vài bước, thấy không khó chịu gì liền vô tình đẩy hắn ra.

 

“Phu quân, em tự đi được rồi.”

 

Thừa Tuyển Doãn bị đẩy ra, nhưng không dám đi xa, từng bước bám theo cậu, hai tay luôn giữ ở hai bên như sẵn sàng đỡ bất kỳ lúc nào, rõ ràng là khẩn trương đến mức viết hết lên mặt.

 

Ngay đúng lúc ấy, Cầm Mạnh Liên lặng lẽ bưng nồi thịt kho trên bàn chuồn mất.

 

Thao Thiết đang cúi đầu ăn ngon lành, chỉ cảm thấy một trận gió thơm sượt qua trước mặt, quay lại nhìn thì nồi thịt đã chẳng thấy đâu.

 

Hai mắt nó trợn tròn như chuông đồng.

 

Tiểu Trảo thì bắt đầu tru lên đầy bi thương, Thừa Tuyển Doãn nghe thấy động tĩnh, vừa quay đầu nhìn ra cửa thì đã thấy Cầm Mạnh Liên phi ngựa như bay khuất bóng.

 

Thừa Tuyển Doãn mặt tối sầm: “Tên đó thật có tiền đồ!”

 

Lần trước gặp còn một miệng nói chuyện đạo đức quân tử, giờ lại quân tử kiểu này sao?

 

Ngay lúc đó, một cái đầu thò vào từ cửa, là Trần Nhiễu Bình.

 

Y bưng bát không, cười xòa bước vào: “Quen biết đã lâu, ta dường như chưa từng cùng Thừa huynh đối ẩm một lần.”

 

Thừa Tuyển Doãn nhìn vết dầu mỡ chưa lau sạch bên miệng y, mặt lạnh tanh đáp: “Thịt kho hết rồi.”

 

Trần Nhiễu Bình không tin, “Sao lại hết? Cầm huynh chẳng phải nói còn một nồi đầy à?”

 

Thừa Tuyển Doãn cười nhạt: “Y mang cả nồi đi rồi.”

 

Ngay cả cái nồi cũng không thèm để lại!

 

Trần Nhiễu Bình: “…”

 

Y quay phắt người đi ra cửa, “Ta đi đuổi theo có khi còn kịp.”

 

Thừa Tuyển Doãn nhắc: “Y cưỡi ngựa đó.”

 

Trần Nhiễu Bình lập tức khựng lại, tức đến phát run, “Thật quá đáng! Thật quá đáng!”

 

Đường ca nhi tựa vào Thừa Tuyển Doãn, nhìn Trần Nhiễu Bình vừa đi vừa mắng, bỗng nói: “Phu quân, hay là chàng thôi không cần đọc sách đâu.”

 

Thừa Tuyển Doãn ngẩn người nhìn cậu, cậu nghiêm túc bảo: “Thư sinh mà bị bắt nạt, mắng mắng cũng chỉ mắng ra câu Thật quá đáng, thiệt thòi lắm đó.”

 

Thừa Tuyển Doãn im lặng.

 

Một lát sau, hắn gật đầu: “Phu lang nói có lý.”

 

Đường ca nhi nhìn Thao Thiết và Tiểu Trảo đang tức đến dựng lông, bỗng hỏi: “Hay là mình để chúng nó đuổi theo Cầm công tử đi.”

 

Thừa Tuyển Doãn cười: “Vẫn là Đường ca nhi thông minh.”

 

Chỉ một chốc sau, Thao Thiết và Tiểu Trảo như hai trận gió đỏ rực từ đường nhỏ trong thôn lao vút đi, Ngưu thẩm thấy vậy tò mò hỏi: “Hai con thú này làm sao vậy? Trông giận dữ lắm luôn á?”

 

Nhất là con đỏ đỏ kia, trông như sắp bốc cháy đến nơi.

 

Đường ca nhi bất lực nói: “Cầm công tử đi rồi, phu quân lại để ảnh mang hết thịt kho nhà mình theo, tụi nó chắc thấy bị cướp mất đồ ăn nên giận, rượt theo đòi lại ấy mà.”

 

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn quyết định giữ lại chút thể diện cho Cầm công tử.

 

Ngưu thẩm cười ha ha: “Hai tiểu gia hoả nhà cậu nuôi đúng là có linh tính, biết cả đuổi theo giành đồ ăn nữa cơ mà.”

 

Bà còn nhắc nhở thêm: “Nhưng mà đừng để nó làm bị thương người ta đấy.”

 

Đường ca nhi khoát tay: “Chúng nó không cắn người đâu.”

 

Chỉ là... hơi dai dẳng một chút thôi.

 

Trên đường, Cầm Mạnh Liên đang vừa cưỡi ngựa vừa lẩm nhẩm hát, thoải mái ung dung mà đi. Bất chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát, bản năng sinh tồn trỗi dậy khiến ý lập tức quay đầu lại, vừa thấy hai tiểu gia hoả giận đến xù lông đang đuổi sát phía sau, da đầu y lập tức căng cứng cả lên.

 

“Không phải chứ?!”

 

Chẳng phải chỉ là mấy miếng thịt thôi sao! Có cần thiết vậy không?!

 

Y vung roi giục ngựa chạy điên cuồng, Thao Thiết và Tiểu Trảo cũng gào thét đuổi theo sát nút.

 

Bụi tung mù mịt, Cầm Mạnh Liên cưỡi đến mức hai chân run rẩy, vậy mà vẫn không nỡ buông nồi thịt kho trong lòng.

 

Cuối cùng, khi trời bắt đầu sụp tối, y vẫn bị Thao Thiết và Tiểu Trảo đuổi kịp.

 

Y ôm chặt nồi thịt trong ngực, giãy dụa nói: “Mạng cho các ngươi, nhưng thịt thì không được!”

 

Thao Thiết liếc mắt khinh thường nhìn hắn, phun ra một mẩu giấy nhỏ từ miệng.

 

Cầm Mạnh Liên cúi đầu nhặt tờ giấy lên, mở ra xem, trên đó viết: “Phiền Cầm huynh chăm sóc chúng một đêm.”

 

 Cầm Mạnh Liên cau mày.

 

Thừa Tuyển Doãn cố tình đuổi hai đứa nhỏ này ra ngoài, rốt cuộc là vì cái gì?

 

—---

 

Trong thôn Thiên Trùng, đêm đã về khuya, vạn vật yên tĩnh.

 

Cảnh Đường Vân cuộn tròn người lại, vô thức rúc vào lòng phu quân. Thừa Tuyển Doãn nằm nghiêng, cẩn thận ôm lấy cậu từ phía sau, trong lòng đầy dịu dàng mà nhìn hàng mi dài cong của cậu, cứ muốn đưa tay ra chạm thử một cái.

 

Ngoài sân có tiếng động rất khẽ, như thể có ai dẫm phải lá khô.

 

Hắn khẽ khàng buông Đường ca nhi ra, lấy hai miếng bông nhét vào tai cậu, rồi vén chăn dậy, nhẹ chân nhẹ tay bước xuống giường.

 

Hắn đẩy hé cửa ra một khe nhỏ, chỉ thấy Cảnh Mỹ Hạnh lén lút lẻn vào nhà bếp, liền âm thầm bước ra, không một tiếng động mà đóng cửa nhà bếp lại.

 

Ngay sau đó, hắn bước sang nhà bên cạnh, gõ cửa.

 

Ngưu đại bá bị đánh thức, đầu óc còn mơ màng, “Là Thừa Nhị à? Có chuyện gì thế?”

 

Thừa Tuyển Doãn hạ giọng nói: “Trong sân nhà tôi có người lẻn vào, tôi đã nhốt ả trong nhà bếp rồi, chắc ả còn chưa phát hiện.”

 

Ngưu đại bá bị dọa tỉnh hẳn, “Cậu đợi chút, ta bảo Tiểu Ngưu đi gọi người.” 

 

Thừa Tuyển Doãn chắp tay cảm ơn.

 

Ngưu đại bá thậm chí còn chẳng kịp xỏ giày, đã vội vàng chạy ra ngoài hô hoán. Ngưu Tử nghe thấy động tĩnh thì chạy ra hỏi rõ sự tình, rồi đi gọi Ngưu thẩm dậy.

 

Ngưu thẩm vừa nghe có kẻ trộm lẻn vào nhà Thừa Tuyển Doãn thì lập tức xắn tay áo, đi tìm các công nhân trong xưởng tới hỗ trợ.

 

Nửa khắc sau, một đám người tay cầm gậy gộc, căng thẳng chờ ở cửa nhà bếp. 

 

Thừa Tuyển Doãn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, mọi người lập tức xông vào. Một tiếng hét chói tai xé toạc màn đêm yên tĩnh, đánh thức cả thôn dân trong thôn còn đang mơ màng chưa rõ chuyện gì.

 

Ngưu thẩm nghi ngờ, “Sao tôi thấy tiếng này nghe quen tai quá vậy?”

 

Hách thị nói, “Mong là không phải người tôi đang nghĩ.”

 

Nhưng đời vốn chẳng như ý. Khi Cảnh Mỹ Hạnh bị lôi ra, đám đông lập tức xôn xao.

 

Cảnh Đường Vân kinh hô: “Sao lại là cô?!”

 

Hách thị nghiêm giọng chất vấn: “Cô là một tiểu cô nương, sao lại đi làm chuyện trộm cắp trơ trẽn thế này!”

 

Lưu lang trung mặt mày âm trầm, “Cô ta không phải trộm cắp.”

 

Ông chỉ vào Cảnh Mỹ Hạnh, khuôn mặt tuyệt vọng của ả khiến ai nhìn cũng thấy ớn lạnh: “Cô ta... đang hạ độc Đường ca nhi!”

 

Đám đông sững sờ.

 

Chuyện này đã không còn là việc dân làng có thể tự giải quyết—phải báo quan!

 

Cảnh Mỹ Hạnh nước mắt như mưa, quỳ sụp xuống: “Đừng đưa tôi lên nha môn, đừng! Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết mà!”

 

Hùng Đậu xông ra khỏi đám đông, giáng một bạt tai nảy lửa vào mặt Cảnh Mỹ Hạnh: “Đồ ác phụ! Đường ca nhi đã làm gì cô mà cô lại hại người ta như vậy hả?!”

 

Cảnh Mỹ Hạnh không dám phản kháng, Lâm thị từ trong đám đông chen ra, đẩy Hùng Đậu ra, vừa khóc vừa thét: “Con gái à, sao con lại ra nông nỗi này!”

 

Bà ta liều mạng gỡ tay những người đang giữ Cảnh Mỹ Hạnh: “Các người bắt con bé làm gì! Các người có đền nổi sự trong sạch của con gái tôi không?!”

 

Mạc Nhị vội vã che chắn cho Hùng Đậu, vừa nhẹ nhàng dỗ vừa vuốt lưng: “Đừng giận, đừng giận, bây giờ không được để khí uất trong người đâu.”

 

Đàm ca nhi cười lạnh, “Cô ta còn trong sạch gì nữa? Hại người ta đến suýt mất mạng rồi! Vật chứng rõ rành rành!”

 

Lâm thị ngơ ngẩn, miệng lẩm bẩm “Không thể nào...” nhưng chẳng ai thèm để tâm tới bà ta nữa. Ngay cả Cảnh Nhị cũng cúi gằm mặt, biết mình dạy ra một đứa con gái như vậy, không còn mặt mũi nào nhìn người.

 

Lý chính sai người trói Cảnh Mỹ Hạnh lại, Lâm thị khóc lóc van xin: “Xin tha cho nó, nó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện!”

 

Lý chính hất tay ra: “Bà cầu xin cũng vô ích, người bà nên cầu là Thừa Nhị và Đường ca nhi.”

 

May mà chuyện này phát hiện kịp thời, nếu không e là đã thành án mạng.

 

Lâm thị nhìn sang Thừa Tuyển Doãn, lại phát hiện ánh mắt hắn nhìn bà chẳng có một chút độ lượng hay ấm áp nào.

 

Bà ta như bừng tỉnh, lập tức gào lên the thé: “Là ngươi! Là ngươi gài bẫy nó!”

 

Lý chính quát lớn: “Đủ rồi! Con gái bà đã tự nhận rồi, Thừa Tuyển Doãn còn có thể gài bẫy thế nào nữa?”

 

Khi ông dẫn người xông vào, vừa đúng lúc thấy Cảnh Mỹ Hạnh đang bọc gói thuốc lại.

 

Cảnh Mỹ Hạnh quá căng thẳng, căn bản không ý thức được mình đã bị nhốt trong nhà bếp. Lúc nhìn thấy người tới, theo phản xạ muốn giấu mấy lá trúc đào trong tay, nhưng bị đoạt lấy ngay. Sau đó, Cảnh Mỹ Hạnh liền òa khóc cầu xin tha thứ, chẳng buồn biện hộ nửa lời.

 

Lâm thị rụng rời ngồi bệt xuống đất, mắt trợn ngược rồi ngất lịm.

 

Lý chính mặt mày nghiêm trọng: “Việc này không đơn giản, sáng mai ta sẽ áp giải Cảnh Mỹ Hạnh lên huyện nha.”

 

Dân làng vừa nghị luận vừa tản đi.

 

Vì chuyện này mà cả thôn Thiên Trùng suốt một đêm không ai ngủ được, trời chưa sáng đã tụ tập quanh nhà chứa củi, xì xào bàn tán.

 

Vương Thảo Hán không tin nổi: “Tiểu Cảnh với Đường ca nhi quan hệ tốt như vậy, sao lại muốn giết người ta chứ?”

 

Mấy công nhân trong xưởng cũng vì chuyện này mà không đi làm, đứng vây bên ngoài chỉ mong lấy lại công đạo cho Đường ca nhi.

 

Ngỗ ca nhi nghe thế thì nhịn không nổi, mắng thẳng: “Mắt nào của ngươi thấy Đường ca nhi với con ác phụ kia quan hệ tốt hả?”

 

Vương Thảo Hán á khẩu, lại có người trong thôn tốt bụng giải thích: “Tiểu Cảnh xưa nay vốn không ưa Đường ca nhi, lúc cậu ấy chưa gả còn sai bảo đủ điều.”

 

Người khác tiếp lời: “Ai, tuy chúng ta đều biết hai người không hợp nhau, nhưng cũng chẳng nghĩ Tiểu Cảnh lại hận tới mức muốn lấy mạng người ta. Giữa họ cũng đâu có đại thù gì, sao lại phải làm đến mức ấy chứ?”

 

“Ghen tuông chứ gì nữa!” Giọng của Đàm ca nhi vang lên rõ ràng, “Cảnh Mỹ Hạnh lòng dạ hẹp hòi, thấy người ta sau khi xuất giá lại sống tốt hơn nàng ta, nàng ta sao có thể nuốt trôi cục tức này?”

 

Mọi người nghe xong đều xì xào bàn tán.

 

Lý chính đi ngang qua bên cạnh Vương Thảo Hán, chợt dừng bước: “Ngươi dẫn mấy người canh ở trước cửa nhà Cảnh Nhị, đừng để bọn họ chạy tới gây chuyện.”

 

Vương Thảo Hán mang tâm trạng phức tạp mà gật đầu nhận lời.

 

Trong phòng củi, Cảnh Mỹ Hạnh cuộn người dưới đất, tóc tai rối bời, mắt đỏ ngầu như máu.

 

Đường ca nhi một mình bước vào: “Biết sớm thế này, thì cần gì phải làm vậy từ đầu?”

 

Cảnh Mỹ Hạnh chống tay ngồi dậy, giọng khàn khàn: “Ngươi đang thương hại ta à?”

 

Đường ca nhi lắc đầu: “Ngươi không đáng được thương hại.”

 

Sắc mặt Cảnh Mỹ Hạnh vặn vẹo, dường như hiểu rằng Đường ca nhi tuyệt đối không tha cho mình, cô ta liền chẳng buồn che giấu nữa: “Ngươi tưởng ta chết rồi thì ngươi sẽ sống yên à? Ta nói cho ngươi biết, đây không phải lần đầu ta hạ độc! Ngươi đã ăn trúng rồi! Hiện tại chưa chết được đâu, nhưng ngươi sẽ chẳng sống được lâu! Ngay cả nghiệt chủng trong bụng ngươi cũng không giữ nổi!”

 

Đường ca nhi đợi nàng ta nói xong, mới bình thản đáp: “Ta không ăn. Ngay lần đầu ngươi hạ độc, chúng ta đã phát hiện.”

 

Giọng cậu nhẹ như gió: “Chỉ là khi đó chúng ta còn chưa biết người hạ độc là ngươi.”

 

Mắt Cảnh Mỹ Hạnh co rút dữ dội, cả người như sụp đổ hoàn toàn.

 

Đường ca nhi không thèm để ý nữa, quay người đi ra. Thừa Tuyển Doãn đỡ cậu ngồi lại vào xe lăn, nghiêm nghị: “Hôm nay không được đi đâu nữa.”

 

Đường ca nhi đưa hai ngón tay kẹp sát vào nhau, nhấn mạnh: “Phu quân, hôm nay em chỉ đi một tẹo tẹo thôi mà!”

 

Thừa Tuyển Doãn nắm trọn hai ngón tay của cậu trong lòng bàn tay, giọng hiếm khi cứng rắn: “Tôi nói không là không!”

 

Đường ca nhi tức đến phồng má lên.

 

Lý chính cùng người vào áp giải Cảnh Mỹ Hạnh ra khỏi phòng củi, vừa đi ra đã thấy Vương Thảo Hán hớt hải chạy đến: “Không xong rồi! Không xong rồi! Huyện thái gia muốn cưới Cảnh Mỹ Hạnh làm tiểu thiếp!”

 

Mọi người nghe xong đều như bị sét đánh giữa trời quang.

 

Đường ca nhi và Thừa Tuyển Doãn nhìn nhau, cùng nhíu mày.

 

Cảnh Mỹ Hạnh sững người đứng đó.

 

Lý chính gấp gáp hỏi: “Ngươi vừa nói gì? Huyện thái gia muốn cưới Cảnh Mỹ Hạnh làm tiểu thiếp? Ta nghe nhầm chăng?”

 

Vương Thảo Hán vội xua tay: “Không nhầm đâu! Huyện thái gia muốn cưới Cảnh Mỹ Hạnh làm tiểu thiếp, sính lễ đã đưa tới rồi! Người đưa lễ chính là bà mối nổi tiếng Kim Mai Bà trong huyện!”

 

Kim Mai Bà chỉ làm mối cho nhà giàu trong huyện, người nghèo bà ta khinh chẳng thèm liếc mắt. Nếu không phải vì làm mai cho Huyện thái gia, bà ta đâu có chịu tới cái nơi nghèo nàn như thôn Thiên Trùng?

 

“Người mới rời đi thôi! Nhưng đống sính lễ vẫn còn ở lại đó.”

 

Mấy rương sính lễ chất đống, nhìn mà hoa cả mắt.

 

Ngay cả Cảnh Nhị cũng còn đang ngơ ngác, tiễn Kim Mai Bà xong thì ngồi thẫn thờ trước cửa mà cười ngốc.

 

Cảnh Mỹ Hạnh bật cười.

 

Ban đầu cô ta run run vai mà cười nhỏ, rồi bất ngờ vùng khỏi tay mấy người đang giữ, ngửa đầu cười lớn.

 

“Ha ha ha! Ta, Cảnh Mỹ Hạnh, hạ độc thì sao chứ? Các ngươi còn dám đưa ta đến quan phủ à? Ta giờ là người của Huyện thái gia! Để xem ai dám động vào ta!”

 

Thừa Tuyển Doãn và Đường ca nhi đều thấy có điều không ổn, mọi người cũng đưa mắt nhìn nhau, Lý chính thì nhíu chặt mày.

 

Huyện thái gia vốn không phải người tốt, nếu không dính líu tới y, chuyện này Cảnh Mỹ Hạnh không thể thoát được.

 

Nhưng giờ Cảnh Mỹ Hạnh lại là người mà Huyện thái gia để mắt tới, nếu họ kiện lên nha môn, chỉ sợ không những nàng ta không sao, mà chính bọn họ lại rước họa vào thân.

 

“Trước tiên đến nhà Cảnh Nhị xem sao.” Lý chính quyết định, lập tức dẫn người đi.

 

Vừa đến nơi, Lâm thị đã cười ha hả chạy ra, đẩy mấy hán tử đang giữ con gái mình ra, hống hách quát: “Tránh ra hết! Con gái ta là phu nhân của Huyện thái gia! Ai dám động vào nó, ta cho Huyện thái gia chặt đầu các ngươi!”

 

Cảnh Nhị ngẩng cao đầu đi ra, còn cố ý mở toang cửa cho người ta thấy đống sính lễ đầy sân, kiêu căng nói: “Không phải định đưa con gái ta lên nha môn à? Đưa đi đi.”

 

Sắc mặt nhóm Lý chính đều cực kỳ khó coi, vài người nhát gan lẩm bẩm: “Hay là thôi đi? Dù sao Đường ca nhi cũng không sao mà.”

 

Hách thị giận dữ phản bác: “Vậy nếu ngươi bị hạ độc, có phải đợi chết rồi mới định tội hung thủ?”

 

Người kia lập tức câm miệng, bầu không khí căng như dây đàn.

 

Vương Thảo Hán băn khoăn đi đến cạnh Thừa Tuyển Doãn, khẽ nói: “Ta có chuyện phải nói với đệ.”

 

Thừa Tuyển Doãn nghiêm giọng: “Huynh nói đi.”

 

Vương Thảo Hán đem chuyện hôm qua có người tới tìm hỏi hắn kể lại, rồi nói tiếp: “Lúc đưa sính lễ, người đó cũng có mặt.”

 

Sau khi trò chuyện hôm qua xong, càng nghĩ hắn càng thấy có vấn đề.

 

Huống chi tối qua lại xảy ra chuyện Cảnh Mỹ Hạnh hạ độc, sáng nay người kia còn đem sính lễ đến, hắn càng nghĩ càng thấy không thể tách rời với lời hắn nói hôm qua.

 

Thừa Tuyển Doãn trầm mắt xuống: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn Vương đại ca đã nói tôi biết.”

 

Huyện thái gia cưới Cảnh Mỹ Hạnh là để lôi kéo hắn.

 

Nếu đã vậy, mọi việc liền dễ xử lý.

 

Hắn đặt tay lên vai Đường ca nhi: “Đường ca nhi, Cảnh Mỹ Hạnh chắc chắn phải chết.”

 

“Phu quân đừng vội.” Đường ca nhi nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay hắn, “Chuyện này chưa hẳn là xấu.”

 

Thừa Tuyển Doãn khó hiểu, Đường ca nhi ngẩng đầu, khẽ ngoắc hắn cúi xuống.

 

Thừa Tuyển Doãn nghiêng người, đưa tai lại gần, Đường ca nhi thì thầm: “Chúng ta cần một người giúp mình tìm bằng chứng Huyện thái gia làm chuyện mờ ám.”

 

Thừa Tuyển Doãn mắt càng sâu, Đường ca nhi nắm chặt tay hắn: “Phu quân, Cảnh Mỹ Hạnh không uy h**p được chúng ta, nhưng Huyện thái gia thì khác.”

 

Thừa Tuyển Doãn trầm mặc, hồi lâu thở dài: “Đường ca nhi, có lúc tôi thật hy vọng em đừng quá thông minh.”

 

Huyện thái gia là người tâm cơ hiểm độc, nếu Cảnh Mỹ Hạnh vào phủ làm nội ứng, thứ có thể tra ra được không chỉ là mấy chuyện phạm pháp lặt vặt.

 

Đường ca nhi nghe vậy, biết Thừa Tuyển Doãn đã đồng ý, liền khẽ nói: “Học từ phu quân đấy.”

 

Cảnh Mỹ Hạnh đe dọa tính mạng cậu, nhưng Huyện thái gia lại là nguy hiểm với cả tính mạng phu quân.

 

Cậu thà tha cho Cảnh Mỹ Hạnh, cũng không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể kéo Huyện thái gia xuống ngựa.

 

Thừa Tuyển Doãn bực mình xoa đầu Đường ca nhi loạn cả lên, rồi quay sang nói với Lý chính: “Chúng tôi muốn nói chuyện riêng với Cảnh Mỹ Hạnh.”

 

Cảnh Mỹ Hạnh trừng mắt, giọng đầy hùng hổ: “Nói chuyện cái gì! Còn gì mà nói nữa! Có gan thì đi kiện đi!”

 

Cảnh Nhị ngẩng cao đầu, dáng vẻ kiêu căng: “Thừa Tuyển Doãn, ta khuyên ngươi đừng có không biết điều.”

 

“Thừa Tuyển Doãn, ngươi tưởng ta vẫn là Cảnh Mỹ Hạnh vô quyền vô thế, để người ta tùy ý xâu xé hay sao? Muốn nói chuyện với ta? Các ngươi cũng xứng?” Giữa cơn bi thương lẫn điên cuồng, Cảnh Mỹ Hạnh bật cười khinh mạn, giọng như điên dại: “Ta, Cảnh Mỹ Hạnh, vốn dĩ không giống đám đàn bà quê mùa thô lỗ các ngươi!”

 

Thừa Tuyển Doãn nhìn chằm chằm vào cô ta, ánh mắt sâu xa, hỏi: “Ngươi không thấy tò mò sao? Đường đường một vị huyện thái gia, cớ gì lại muốn nạp một người mà ngay cả mặt cũng chưa từng gặp làm tiểu thiếp?”

 

Câu nói ấy như trúng ngay tử huyệt của Cảnh Mỹ Hạnh, nụ cười của cô ta cứng đờ. Nhìn vào đôi mắt âm u của Thừa Tuyển Doãn, trong lòng cô ta bỗng nổi lên cảm giác bất an khó hiểu.

 

Một lúc lâu sau, cô ta nghiến răng nói: “Được, nói chuyện thì nói chuyện!”

 

Thừa Tuyển Doãn đẩy xe đưa Đường ca nhi đi về phía một gốc cây, Cảnh Mỹ Hạnh bước theo sau.

 

Mọi người không ai đi theo, chỉ đứng nhìn từ xa.

 

Thừa Tuyển Doãn đẩy Đường ca nhi đến nơi râm mát, thấy khoảng cách với người khác đã đủ xa mới đi thẳng vào vấn đề: “Ốc Dữ cưới cô là để kéo tôi về phe y. Nếu muốn sống, thì hãy nghe lời chúng tôi. Dùng nửa đời còn lại của cô để chuộc tội vì những việc đã làm.”

 

Cảnh Mỹ Hạnh phản ứng theo bản năng: “Không thể nào! Đường đường huyện thái gia sao lại phải đi lôi kéo một tên nông dân như ngươi?”

 

Thừa Tuyển Doãn lạnh lùng: “Cảnh Mỹ Hạnh, nếu không phải vì Đường ca nhi cầu xin, tôi tuyệt đối sẽ không cho cô cơ hội này.”

 

Đường ca nhi cảm nhận được sự mất kiên nhẫn của phu quân, liền siết chặt tay hắn, đan mười ngón tay vào nhau.

 

Thừa Tuyển Doãn lúc ấy mới dịu lại, hỏi: “Cô chọn thế nào?”

 

Cảnh Mỹ Hạnh không muốn chọn. Thậm chí cô ta còn muốn quay đầu bỏ đi. Nhưng nhìn ánh mắt lạnh băng của Thừa Tuyển Doãn, cô ta rõ ràng cảm nhận được: hắn càng muốn cô ta chết.

 

Cô ta không muốn chết!

 

Đôi môi run rẩy, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ kiêu căng đắc ý ban nãy chẳng còn sót lại gì. Thật lâu sau, cô ta mới nghiến răng đáp: “Được, ta nghe lời các ngươi!”

 

Nói rồi, cô ta cúi đầu, trong mắt thoáng lạnh lẽo.

 

Nhưng nếu sau khi vào phủ huyện mà phát hiện lời Thừa Tuyển Doãn nói không đúng, cô ta nhất định sẽ khiến hai người này sống không bằng chết!

 

Cô ta hỏi: “Muốn ta làm gì?”

 

Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn tối lại: “Trước khi xuất giá, giúp chúng tôi giữ chặt một người.”

 

Cảnh Mỹ Hạnh hỏi: “Ai?”

 

Thừa Tuyển Doãn đáp dứt khoát: “Nam thị.”

 

Đồng từ Cảnh Mỹ Hạnh co rút, nhìn sắc mặt bình thản của hai người trước mắt, cô ta mới thật sự hiểu: chuyện nàng ta và Nam thị làm, bọn họ đều biết cả rồi!

 

Ngưu Tử từ xa nhìn sang, không nhịn được hỏi: “Bọn họ nói cái gì lâu thế nhỉ? Làm ta sốt ruột quá!”

 

Hách thị cũng sốt ruột, nói: “Chờ thêm chút nữa xem sao.”

 

“Ra rồi kìa ra rồi kìa!” Đàm ca nhi phấn khích chỉ vào ba người đang quay lại, mọi người lập tức trừng to mắt, dựng tai chờ tin tức.

 

Đường ca nhi nhìn mọi người, chủ động nói: “Lý chính, việc này, bọn tôi sẽ không truy cứu nữa.”

 

Mọi người rì rầm xôn xao, Hách thị đỏ hoe mắt.

 

Tội cho Đường ca nhi quá đi mất!

 

Ngưu Tử không hiểu: “Sao lại thế được? Giết người đền mạng là đạo lý hiển nhiên, ngoài đời còn có câu ‘Thiên tử phạm pháp, tội như thứ dân’ kia mà!”

 

Hùng Đậu cũng đỏ mắt: “Đường ca nhi, không thể tha cho ả ta được!”

 

Đường ca nhi nhìn Hùng Đậu, dịu dàng an ủi: “Tỷ tỷ, đệ không thấy tủi thân đâu.”

 

Hùng Đậu sững người, dần bình tĩnh lại.

 

Người ngoài có thể nghĩ Đường ca nhi chỉ đang tự an ủi, nhưng nàng thì nhìn ra, Đường ca nhi nói thật.

 

Cậu, hẳn là còn có tính toán riêng.

 

Mạc Nhị cảm kích nhìn Đường ca nhi. Hùng Đậu cả đêm không ngủ, sáng nay còn xúc động đến vậy, y thật sự lo sẽ xảy ra chuyện.

 

Lý chính giơ tay bảo mọi người im lặng, nhìn Cảnh Mỹ Hạnh mặt mày tái mét, nghiêm nghị nói: “Cảnh Mỹ Hạnh, lần này là Đường ca nhi rộng lượng, không muốn liên lụy người trong thôn nên mới tha cho ngươi. Nhưng nếu còn lần sau, dù ta có liều cái mạng già này, cũng sẽ bắt ngươi phải trả giá!”

 

Cảnh Mỹ Hạnh siết chặt tay, cúi đầu đáp nhỏ: “Tôi biết rồi.”

 

Thừa Tuyển Doãn đẩy Đường ca nhi về nhà, vừa vào sân liền đóng cổng lại, hai tay vò tóc Đường ca nhi xả giận, “Em đó,em đó!”

 

Đường ca nhi bị vò đến choáng váng, r*n r* đứt quãng: “A… phu quân… chóng mặt quá… em sắp xỉu rồi…”

 

Thừa Tuyển Doãn buông tay trong uể oải, cúi đầu hôn lên lông mày, khóe mắt của Đường ca nhi một cái, giọng khẽ khàng: “Tôi không yên lòng.”

 

Đường ca nhi dùng hai tay véo lấy d** tai hắn: “Nếu phu quân lo, thì để Tiểu Hoa đi theo dõi nàng ta là được rồi.”

 

Tiểu Hoa chính là con sói từng bám theo Nam thị trước kia. Cái tên ấy là Thao Thiết đặt, vì hắn bảo đó là con sói lăng nhăng nhất bầy.

 

“Phu quân cúi xuống một chút được không?”

 

Thừa Tuyển Doãn quỳ một gối xuống trước mặt Đường ca nhi, đã sớm đoán được chuyện gì sắp xảy ra, chỉ hỏi: “Có thể nhẹ tay một chút không?”

 

Đường ca nhi liền kéo hai bên tai hắn, giọng vô cùng dịu dàng: “Không được đâu phu quân~”

 

Phu quân buổi sáng đã vò đầu cậu hai lần! Hai lần liền!

 

Lần đầu còn trước mặt bao nhiêu người! Không cần mặt mũi của cậu nữa à?!

 

Thừa Tuyển Doãn đau đến rít một hơi khí lạnh, sau khi bị kéo xong còn phải ủ rũ nhận lỗi.

 

Đường ca nhi vừa xoa tai hắn vừa mỉm cười: “Phu quân đã biết sai, sao em nỡ trách mình nữa~”

 

Thừa Tuyển Doãn: “…”

 

Em mới nãy kéo tai tôi chẳng hề có ý tha lỗi gì cả đấy nhé.

 

Đường ca nhi cong môi, cười rạng rỡ, vừa ngoan vừa khiến người ta muốn cưng chiều.

 

Thừa Tuyển Doãn tim đập thình thịch, ôm lấy Đường ca nhi, hôn lên má một cái rõ kêu: “Phu lang nói rất có lý!”

 

Nhà Cảnh Nhị đang một mảnh vui mừng rộn ràng, Cảnh Mỹ Hạnh cũng được Lâm thị ca tụng khắp nơi, nhe cả hàm răng vàng mà cười, thấy ai cũng khen con gái.

 

Dân làng phần lớn không muốn bén mảng đến nhà Cảnh Nhị, nhưng cũng có vài người đến để nịnh bợ Cảnh Mỹ Hạnh.

 

Riêng Cảnh Mỹ Hạnh thì không cười nổi.

 

Thấy người đến càng lúc càng đông, cô ta nhân lúc không ai chú ý, lén rời khỏi nhà, đi tới căn nhà tranh rách nát, gõ cửa.

 

Cửa mở, Nam thị đứng nép qua một bên cho nàng ta vào: “Ta biết thế nào ngươi cũng đến.”

 

Cảnh Mỹ Hạnh siết chặt đôi tay: “Lúc ta hạ độc, tuy bị Thừa Tuyển Doãn bắt được, nhưng bọn họ không biết ta còn bỏ độc vào chum nước nhà chúng nữa.”

 

Nam thị cau mày, “Giờ chưa thể để Thừa Tuyển Doãn chết được.”

 

Cảnh Mỹ Hạnh ngồi thẳng lưng, trán toát mồ hôi lạnh, “Thừa Tuyển Doãn thân thể tốt như vậy, cho dù có chết thì chắc chắn cũng phải là Đường ca nhi chết trước hắn. Chị chỉ cần tranh thủ trước khi hắn chết, đổ vạ cái chết của Đường ca nhi cho hắn là được.”

 

Nam thị nhìn chăm chăm cậu ta, “Vì sao ngươi còn muốn giúp ta?”

 

Tuy không biết Cảnh Mỹ Hạnh làm thế nào mà gặp may mắn được như thế, nhưng mục đích thực sự của cô ta hiển nhiên đã đạt thành.

 

Cảnh Mỹ Hạnh nghiến răng căm hận, “Tôi muốn Đường ca nhi và Thừa Tuyển Doãn chết không có chỗ chôn!”

 

Lời nói đầy căm phẫn và chân thật ấy triệt để xóa sạch chút do dự còn sót lại trong lòng Nam thị.

 

“Tôi tới đây là để nhắc chị, thời gian không còn nhiều đâu.” Cô ta cúi đầu, khóe môi cong lên nụ cười mỉa mai, “Muốn chiếm được gia sản của Thừa Tuyển Doãn, tốt nhất mấy hôm nữa chị phải dứt khoát vứt bỏ Thừa Kỳ, khôi phục lại thân phận quả phụ.”

 

Cô ta khổ đến thế này, dựa vào đâu Nam thị lại có thể an ổn sống tốt?

 

Thừa Tuyển Doãn bảo cô ta giữ chân Nam thị, nhưng đâu có cấm cô ta đổ thêm dầu vào lửa.

 

Nam thị nhìn bóng lưng Cảnh Mỹ Hạnh rời đi, móng tay sắc nhọn găm sâu vào mặt bàn, để lại từng vết hằn rớm máu.

 

Khi Thừa Tuyển Doãn nghe được chuyện này từ miệng Thao Thiết, hắn đang ở bếp làm thịt kho cho Đường ca nhi.

 

Đường ca nhi nghiêng đầu hỏi: “Cô ta làm vậy là vì sao?”

 

Cảnh Mỹ Hạnh rõ ràng biết rõ chuyện của bọn họ đã bị phát hiện, vậy mà vẫn cố tình đẩy Nam thị vào đường chết.

 

“Cảnh Mỹ Hạnh sống không ra gì, thì cũng không muốn thấy Nam thị sống tốt.” Thừa Tuyển Doãn đưa cho Đường ca nhi một chén nước, “Uống chút cho mát cổ họng.”

 

Đường ca nhi vừa uống nước vừa hỏi: “Phu quân định làm gì tiếp theo?”

 

Bọn họ bảo Cảnh Mỹ Hạnh ổn định Nam thị là để khiến Nam thị tưởng rằng mình vẫn chưa bị lộ. Nam thị một kế không thành, nhất định sẽ sinh kế khác, họ không sợ không bắt được Nam thị cùng tang vật tại trận.

 

Thừa Tuyển Doãn khẽ nói một chữ: “Đợi.”

 

Nếu Nam thị thật sự dám ra tay với Thừa Kỳ, thì nàng ta chỉ còn đường chết.

 

Đường ca nhi ngáp một cái, “Phu quân, em buồn ngủ rồi.”

 

Thừa Tuyển Doãn rửa sạch tay, ôm Đường ca nhi quay về phòng trong.

 

Khi Đường ca nhi nằm xuống giường, mí mắt đã sụp xuống không mở nổi, vậy mà vẫn còn níu lấy tay áo hắn lẩm bẩm, “Thịt kho, em muốn ăn.”

 

Thừa Tuyển Doãn bật cười, “Được được được, để phần lại cho em.”

 

Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực Đường ca nhi, ánh mắt dịu dàng như nước, “Ngoan, ngủ đi.”

 

Khi Đường ca nhi tỉnh dậy, Thao thiết và Tiểu Trảo đã quay về. Để đền đáp công sức giúp bọn họ diễn tuồng, Thừa Tuyển Doãn thưởng còn cho mỗi con một miếng thịt to.

 

Lúc Đường ca nhi bước ra, liền thấy hai đứa đang ăn ngon lành.

 

Tiểu Trảo thấy cậu, vừa muốn chạy lại chơi vừa tiếc miếng thịt chưa ăn xong, gấp đến độ chạy vòng vòng, vừa chạy vừa rên ư ử.

 

Còn Thao Thiết thì ngoạm thịt chạy đến bên Đường ca nhi, vừa ăn vừa dụi vào người cậu, tiện thể liếc Tiểu Trảo một cái với ánh mắt kiêu căng coi thường.

 

Đường ca nhi bị chọc cười khúc khích, bỗng ánh mắt tối đi, “Phu quân, ngày kia là xuân phân rồi.”

 

Ba mươi tháng hai, xuân phân, chính là lúc tai họa ập đến.

 

Thừa Tuyển Doãn từ bếp đi ra, ánh mắt sâu thẳm, “Đừng sợ, tôi sẽ thu xếp ổn thỏa.”

 

Hắn đẩy xe lăn tới bên Đường ca nhi, dắt tay cậu ngồi lên, “Hôm nay, mình dọn tới xưởng gia vị ở luôn đi.”

 

Đường ca nhi nghiêng đầu dựa vào tay hắn, “Chúng ta có thể mang theo mấy con gà vịt đi không?”

 

Thừa Tuyển Doãn tiếc nuối, “Không được.”

 

Họ dọn tới xưởng còn có thể lấy lý do, nhưng nếu như thật sự chuyển cả gà vịt đi, đợi đến khi thiên tai xảy ra, người ta sẽ nghi ngờ, thậm chí có thể kéo tới họ những phiền toái không cần thiết.

 

Đường ca nhi chu môi, “Nếu họ chịu tin chúng ta thì tốt biết mấy.”

 

Bọn họ rất muốn nói cho mọi người biết thiên tai sắp đến, nhưng cũng biết rằng sẽ chẳng có ai chịu tin lời họ.

 

Thừa Tuyển Doãn dịu dàng an ủi, “Đường ca nhi, có những việc, mình không thay đổi được.”

 

Nếu họ nói ra, chẳng những sẽ không ai tin, mà sau khi thiên tai xảy ra, ngược lại còn có thể quay sang trách cứ họ, thậm chí đổ vấy thiên tai là do họ mà ra.

 

Hắn tin lòng người hướng thiện, nhưng chưa bao giờ dám xem nhẹ mặt tối của nhân tính.

 

Đường ca nhi cụp mắt, “Em hiểu mà, phu quân.”

 

Thừa Tuyển Doãn thu dọn xong hành lý nhẹ, đẩy Đường ca nhi hướng về phía xưởng chế biến nước tương, Thao Thiết và Tiểu Trảo như hai hộ vệ trái phải hộ tống bên cạnh.

 

Ngưu Đại bá trông thấy hắn mang hành lý trên người, hỏi: “Thừa Nhị, cậu định đi đâu thế?”

 

“Dọn lên xưởng ở mấy ngày.” Thừa Tuyển Doãn đáp rất thoải mái, “Xưởng bận quá, tôi phải đến phụ một tay mà lại không yên tâm để Đường ca nhi ở nhà, dứt khoát đưa em ấy lên đó ở luôn một thời gian.”

 

Đại bá Ngưu gật đầu, “Xưởng đúng là đang bận, vậy cũng tốt.”

 

Có người nói móc, “Thừa Tuyển Doãn này có phải chiều phu lang quá mức rồi không? Nhà ai mà phu lang chẳng phải tự đi lại? Có bầu thôi mà, cứ làm như chưa ai từng mang bầu ấy?”

 

Lại có người tràn đầy ngưỡng mộ, “Cái ghế hắn làm thật thần kỳ, tôi cũng muốn có một cái, chỉ không biết phải tốn bao nhiêu bạc mới mua được?”

 

Ngoài xưởng, người xếp hàng dài đến không thấy cuối.

 

Thừa Tuyển Doãn đẩy Đường ca nhi đi ngang qua hàng người, có một hán tử thẳng tính hét lên: “Ê! Sao không xếp hàng hả!”

 

Bên cạnh có người lập tức kéo lại, “Anh nói cái gì thế! Đó là Thừa Nhị và phu lang của hắn đấy!”

 

Người kia sững người, gãi đầu ngượng ngùng, thấy Thừa Tuyển Doãn và Đường ca nhi sắp đi xa, lại vội vàng hét lên: “Thừa Nhị! Huynh thật sự muốn dạy bọn tôi cách làm chè mè và tào phớ à? Không lấy tiền sao?”

 

Vừa dứt lời, những người xung quanh cũng đồng loạt quay đầu nhìn Thừa Tuyển Doãn, ánh mắt nóng rực.

 

Thừa Tuyển Doãn gật đầu.

 

Ánh mắt mọi người đều sáng lên, có một ông cụ th* d*c hỏi: “Mấy người có tuyển cả người già và trẻ con không? Ngươi xem ta có được không?”

 

Đường ca nhi dịu dàng đáp: “Tuyển dụng bọn tôi có yêu cầu khác nhau, bất kể là người già, trẻ nhỏ hay ca nhi, nam nhân đều có cơ hội.”

 

Cậu ngừng một lát rồi nói thêm: “Cho dù không thể trở thành công nhân của xưởng, các vị cũng có thể học cách làm chè mè và tào phớ. Hai thứ này nhìn thì đơn giản, nhưng muốn học được trong một ngày không phải dễ, tốt nhất là đưa cả nhà đến học cùng, thêm một người là thêm một đôi mắt, nếu có ai quên gì, cũng có người nhắc nhở.”

 

Được.

 

Mọi người nghe vậy đều gật đầu tán thành.

 

Cảnh Đường Vân nhìn sang Thừa Tuyển Doãn, hai người liếc nhau mỉm cười.

 

Thừa Tam Tự đang bận đến tối tăm mặt mũi, vừa thấy Thừa Tuyển Doãn liền như thấy cứu tinh, nhưng khi thấy Cảnh Đường Vân bên cạnh hắn thì lập tức xì hơi như quả bóng xì, mắt điếc tai ngơ với cả hai người.

 

Nếu chỉ có Thừa Tuyển Doãn đến thì nghĩa là đến làm phụ.

 

Nhưng nếu Thừa Tuyển Doãn dắt theo Cảnh Đường Vân thì nhất định chỉ là đến để xem náo nhiệt.

Bình Luận (0)
Comment