Chương 58 – Thiên tai giáng xuống
Thừa Tuyển Doãn thấy Thừa Tam Tự và Ngưu Tử đang bận rộn, cũng không chào hỏi mà trực tiếp đẩy xe lăn đi vào trong xưởng.
Trần Nhiễu Bình cũng đang bận đến đầu tắt mặt tối, thấy hai người họ thong dong đi ngang qua, tức thì mặt đen lại quát lớn: “Thừa Tuyển Doãn, tôi muốn nghỉ việc!”
Bước chân Thừa Tuyển Doãn khựng lại, cười hề hề nói: “Đừng vội, qua ngày kia là không thu mè đen nữa rồi.”
Sắc mặt Trần Nhiễu Bình dịu xuống đôi chút: “Thật không đấy?”
“Thật mà!” Thừa Tuyển Doãn nghiêm túc, “Không những không thu mè, tôi còn sắp xếp người đến giúp mọi người nữa.”
Trần Nhiễu Bình khoát tay, ra hiệu hắn đi mau. Thừa Tuyển Doãn liền đẩy xe đưa Cảnh Đường Vân vào trong phòng.
Hắn đặt Cảnh Đường Vân ngồi bên cạnh, xắn tay áo bắt đầu dọn dẹp sắp xếp. Cảnh Đường Vân không chịu ngồi yên, thừa lúc hắn đang trải giường liền lén lấy khăn bố lau sạch bàn.
Chờ Thừa Tuyển Doãn dọn giường xong quay đầu lại, cái bàn đã được lau sáng bóng sạch sẽ. Thừa Tuyển Doãn nheo mắt đầy nguy hiểm.
Cảnh Đường Vân ngẩng đầu, giọng đầy chính nghĩa: “Hồi nãy là Thao Thiết cứ đòi l**m bàn, em không cản được.”
Thao Thiết đang nằm chán nản trên sàn nghịch móng vuốt nghe vậy thì giật mình ngẩng đầu, mắt trợn tròn cả lên.
[Cậu lại là người như vậy luôn sao, Đường ca nhi?]
Thừa Tuyển Doãn: “…”
Phu lang của tôi lúc nào cũng mang đến những bất ngờ không tưởng.
Cảnh Đường Vân ngửa cổ, gương mặt nhỏ đầy cứng đầu như đang tuyên bố: Em chả sai, em không phục.
Thừa Tuyển Doãn vừa tức vừa buồn cười, nghiến răng: “Được, đều là lỗi của Thao Thiết.”
Thao Thiết nổi giận, bật dậy tát cho Thừa Tuyển Doãn một phát móng, cào rách luôn cả giày hắn đang mang.
[Lão tử đường đường là đại gia gia, ngươi dám vu oan cho ta sao?!]
Sắc mặt Thừa Tuyển Doãn đen lại: “Đôi giày này là Đường ca nhi tự tay làm cho ta đó!”
Thao Thiết im bặt, ba giây sau lập tức quay đầu bỏ chạy, mất hút không thấy bóng. Tiểu Trảo nhìn theo cái bóng nhỏ biến mất thành chấm đỏ của Thao Thiết, nghiêng đầu đầy nghi hoặc.
Rõ ràng là chủ nhân nói oan Thao Thiết đại nhân, sao đại nhân lại không trút giận lên chủ nhân mà lại đi đánh đại chủ nhân? Cũng rõ ràng là đại chủ nhân biết chủ nhân sai, sao vẫn chỉ trách Thao Thiết đại nhân mà không trách chủ nhân?
Haizz, loài người đúng là khó hiểu thật đó.
Cảnh Đường Vân chớp mắt đầy chột dạ, nhẹ giọng: “Phu quân, huynh đừng giận nó, để em làm lại đôi khác nha?”
Thừa Tuyển Doãn xót xa vô cùng: “Giày này vá lại vẫn đi được mà.”
Cảnh Đường Vân bất đắc dĩ: “Vậy phu quân tháo ra đi, để em vá cho.”
Thừa Tuyển Doãn thay giày ra, Cảnh Đường Vân vừa lấy kim chỉ vừa nói: “Phu quân nếu có việc cứ đi làm đi, trong xưởng rất an toàn, em sẽ không chạy lung tung đâu.”
Quả thật Thừa Tuyển Doãn còn việc phải làm, hắn xoa mặt cậu một cái, dặn dò: “Tôi quay lại nhanh thôi.”
Cảnh Đường Vân ngoan ngoãn gật đầu. Đợi hắn đi xa rồi, cậu lập tức đặt kim chỉ và giày sang bên, gọi Tiểu Trảo: “Chúng ta ra ngoài giúp một tay đi!”
Lúc vào đây, cậu đã thấy bên ngoài bận rộn cỡ nào rồi.
Tiểu Trảo nghiêng đầu, gật đầu cái rụp.
Đại chủ nhân không có nhà, vậy thì nghe theo tiểu chủ nhân.
Thừa Tuyển Doãn đến khu làm tương, gọi lớn: “Mọi người ngừng tay một lát.”
Đám người đồng loạt dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Hai ngày nữa, tôi muốn mọi người đến xưởng giúp một tay, tiền công vẫn như cũ.”
Hách thị hỏi trước: “Thật sự muốn bán tương ra ngoài sao? Mình chuẩn bị chừng đó có vẻ không đủ đâu nha.”
Trước giờ Thừa Tuyển Doãn chỉ bán tương cho thương nhân, giờ lại bán đại trà cho tất cả mọi người.
Mà tương xốt ngon như vậy, đến lúc đó nhất định có rất nhiều người tranh nhau mua.
“Không sao.” Thừa Tuyển Doãn thản nhiên, “Ngày mai Cầm Mạnh Liên sẽ dạy mọi người cách làm chè mè đen và tào phớ, tôi cần mọi người đến hôm kia dạy lại mấy món đó cho những người khác.”
Mọi người đều kinh ngạc.
Á ca nhi lắc đầu xua tay.
Anh không làm được đâu.
Tiểu Lương thị nhỏ giọng nói: “Tụi tôi làm gì có bản lĩnh mà dạy người khác…”
Bà lo lỡ đâu dạy sai, hư hết cả món…
“Được!” Hách thị nhìn quanh mọi người, giọng mạnh mẽ vang dội: “Sao lại không? Chúng ta kém hơn ai chứ? Chúng ta được chọn vào xưởng làm việc đã chứng minh là có bản lĩnh rồi!”
Á ca nhi và Tiểu Lương thị đều ngẩn người, Ngưu thẩm đứng lên phụ họa: “Hách thị nói đúng đó, không thử sao biết không làm được?”
Đàm ca nhi vừa kích động vừa phấn khởi: “Tôi chưa từng nghĩ có một ngày mình lại có thể dạy người khác nghề!”
Cậu ta nhìn sang Á ca nhi: “Á ca nhi, huynh làm việc còn giỏi hơn tôi, tôi làm được thì huynh cũng làm được.”
Á ca nhi siết chặt tay, mặt đỏ bừng, một lúc sau gật đầu thật mạnh.
Tiểu Lương thị cắn môi nói: “Vậy… ta thử. Chúng ta cùng thử.”
Cầm Mạnh Liên chậm rãi giơ tay: “Nhưng mà… ta đây căn bản không biết cách làm tào phớ với chè mè đen mà?”
Mọi người: “…”
Thừa Tuyển Doãn nhướng mày: “Vậy giờ tôi dạy huynh.”
Cầm Mạnh Liên: “…” Học xong rồi dạy liền? Thừa Tuyển Doãn ngươi có phải quá coi trọng ta rồi không?!
Nhưng sự đã rồi, y cũng chỉ đành gồng lên mà học.
Tranh thủ trời chưa tối, Thừa Tuyển Doãn dạy cho Cầm Mạnh Liên công thức xong thì lập tức vội vàng quay về xưởng.
Về đến nơi thì thấy Cảnh Đường Vân đang ngồi trong phòng dưới ánh nến khâu giày, thấy hắn về liền cười dịu dàng: “Phu quân về rồi à?”
Trái tim Thừa Tuyển Doãn lập tức an định lại: “Ừ, về rồi.”
Hắn bước đến cạnh cậu, hỏi: “Đói chưa? Muốn ăn gì?”
“Muốn ăn thịt.” Cảnh Đường Vân tội nghiệp nói: “Em bé trong bụng đói quá trời luôn!”
Thừa Tuyển Doãn bật cười gật đầu, vừa định quay người thì liếc thấy đôi giày đang khâu dở, liền khựng lại: “Đường ca nhi, mình cả buổi chiều đều ngồi khâu giày đấy à?”
“Ừ, phải đó.” Đường ca nhi trưng ra vẻ mặt ngây thơ vô tội.
Thừa Tuyển Doãn ngồi xổm xuống, cười dịu dàng, “Mình ngồi một buổi chiều mà chỉ khâu được có mấy mũi này thôi à?”
Cảnh Đường Vân chớp chớp mắt, ánh mắt lặng lẽ trôi dạt sang bên cạnh, làm ra vẻ tôi không hiểu huynh đang nói gì.
Thừa Tuyển Doãn giơ tay đặt lên đầu cậu, “Khai thật thì được khoan hồng.”
Cảnh Đường Vân rụt cổ lại, “Em ra ngoài xem náo nhiệt một chút thôi mà.”
Thừa Tuyển Doãn siết nhẹ tay đang đặt trên tay cậu, “Chỉ xem náo nhiệt thôi à?”
Cảnh Đường Vân bứt rứt nghịch mấy ngón tay, “Thì em cũng chỉ giúp một xíu xiu, một tẹo tẹo thôi mà.”
Thừa Tuyển Doãn đưa tay luồn vào cổ cậu, vừa chạm vào lớp da dính dấp mồ hôi liền phì cười vì tức, “Giúp xíu xiu thôi mà đổ cả người mồ hôi?”
Đường ca nhi sờ bụng, “Là em bé đổ mồ hôi đó.”
Thừa Tuyển Doãn tức đến mức cắn nhẹ vào vành tai cậu, chẳng nỡ dùng sức, chỉ nhẹ nhàng nghiến răng, “Đúng là nhóc lừa đảo.”
Chẳng khiến người ta được yên tâm một khắc.
Đường ca nhi nghiêm túc phản bác, “Phu quân, đã hơn một tháng rồi, chẳng lẽ mình bắt em ngồi xe lăn mãi sao? Hôm kia lại còn loạn như vậy, em ngồi xe lăn cũng không tiện mà!”
Thừa Tuyển Doãn nghe thì thấy cũng có lý, nhưng nhìn vẻ mặt em ấy làm việc xấu mà còn dám lên tiếng đầy lý lẽ, hắn lại muốn đè luôn xuống giường, trừng trị cho đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn kia đỏ ửng mới hả dạ.
“Phu quân sao không nói gì vậy?” Đường ca nhi chu chu miệng, líu ríu hỏi.
Thừa Tuyển Doãn cúi người bịt miệng cậu, cắn đến khi đôi môi cậu sưng đỏ mới buông ra.
Đường ca nhi mặt đỏ bừng, trong mắt ngân ngấn nước, không biết là vì thẹn hay vì giận. Thừa Tuyển Doãn không chịu nổi ánh mắt ấy, đưa tay che mắt cậu lại, cúi đầu thì thầm bên tai, “Đừng khóc, từ mai trở đi chúng ta không dùng xe lăn nữa.”
Đường ca nhi lập tức đổi sắc mặt, cười híp mắt, giận dỗi tan biến sạch.
Sáng hôm sau, vừa dậy cậu đã không kịp chờ mà lén giấu cái xe lăn đi, vui vẻ tung tăng ra ngoài.
Bên ngoài xưởng vẫn còn rất náo nhiệt, nhưng cậu chẳng được tham gia gì, vì Thừa Tuyển Doãn cũng ở đó, thỉnh thoảng lại liếc nhìn, sợ cậu ngoài mặt nghe lời, sau lưng lại len lén đi làm việc.
Cậu đành ngồi trên ghế có trải đệm cỏ, lấy giày ra khâu lại để giết thời gian.
Bỗng có thứ gì đó khều nhẹ vào ống quần cậu. Cúi đầu nhìn, thì ra là Thao Thiết.
Thao Thiết chạy vòng vòng quanh cậu, tiếng kêu gấp gáp.
Đường ca nhi lập tức cảm thấy có điều chẳng lành, liếc mắt nhìn về phía Thừa Tuyển Doãn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt hắn như có linh cảm mà nhìn lại.
Không cần cậu lên tiếng, Thừa Tuyển Doãn liền đi tới, kéo cậu đứng dậy, hạ giọng nói: “Thao Thiết nói, Nam thị ra tay rồi.”
Đường ca nhi nhìn hắn, đồng tử khẽ mở to.
Hắn nói tiếp: “Nhưng tiếc là chưa thành công, bị Nhị Hoa ngăn lại.”
Tiểu Hoa đang canh chừng Cảnh Mỹ Hạnh, nên Thao Thiết đã để em trai Nhị Hoa đi giám sát Nam thị.
“Nam thị định lúc Thừa Kỳ nghỉ ngơi thì bịt chết hắn, nhưng ra tay quá bất ngờ, Nhị Hoa không kịp đến gọi chúng ta.”
Hắn đặt tay lên lưng Cảnh Đường Vân, giúp cậu đứng cho vững hơn, “Nếu không có Nhị Hoa ngăn cản, Nam thị ra tay thành công rồi thì sẽ nói Thừa Kỳ đột ngột phát bệnh mà chết, chết không đối chứng, chúng ta chẳng thể làm gì nàng ta được.”
Nếu muốn định tội Nam thị, nhất định phải bắt quả tang lúc nàng ta ra tay, có chứng có người.
Đường ca nhi hiểu ra, “Chúng ta đánh rắn động cỏ rồi.”
Sói mà họ nuôi không biết sủa, giả tiếng sủa nghe y như tiếng kêu la bị đánh, nghe rất quái.
Nam thị vừa nghe liền đoán ra là chó của bọn họ.
Tính nàng ta đa nghi, chắc chắn sẽ thấy kỳ lạ vì sao chó của bọn họ lại xuất hiện trước cửa nhà mình.
Một khi nàng ta sinh nghi, lần sau ra tay chắc chắn sẽ cẩn trọng hơn.
“Là bọn mình sơ suất.” Thừa Tuyển Doãn xoa nhẹ lưng Đường ca nhi, hỏi: “Muốn về nghỉ một chút không?”
Cảnh Đường Vân lắc đầu, “Em muốn ở đây nhìn phu quân.”
Thừa Tuyển Doãn chạm nhẹ vào chóp mũi cậu, “Được, có gì thì gọi tôi, tôi sẽ qua ngay.”
“Thừa Nhị!” Giọng Hùng Lực Hiển rất lớn, dù trong cảnh huyên náo cũng nghe rõ mồn một truyền đến tai Thừa Tuyển Doãn.
Hắn ngoảnh lại, chỉ thấy Hùng Đậu đang đánh xe lừa tới, phía sau chất đầy mấy thùng gỗ lớn, từ xa nhìn lại trông rất nổi bật.
Thừa Tuyển Doãn vui mừng, kéo Đường ca nhi ra đón, “Thúc!”
Hùng Lực Hiển liếc nhìn Đường ca nhi, thấy cậu sắc mặt hồng hào, trên mặt lộ rõ nét vui vẻ, “Trên đường đi ta nghe bao nhiêu lời ong tiếng ve, tụi nó ai cũng bảo ngươi chiều Đường ca nhi quá mức. Mấy người đó thì hiểu cái quái gì? Nam nhân mà biết yêu thương phu lang, đó mới là bản lĩnh thật sự, đừng để bị dao động.”
Thừa Tuyển Doãn cười, “Người nói rất đúng.”
“Cái này đặt đâu?” Hùng Lực Hiển đánh xe vào sân, vừa hỏi vừa xuống xe bê thùng gỗ.
Thừa Tuyển Doãn định giúp thì bị ông ngăn lại, ông chỉ tay ra cửa, “Còn một xe nữa ở phía sau, ngươi ra dắt người vào đi. Ngoài kia đông lắm, tính khí Mạc Nhị thì lại không giỏi chen lấn, không khéo lại bị kẹt lâu.”
Thừa Tuyển Doãn gật đầu, quay sang nhìn Đường ca nhi. Cậu tưởng phu quân muốn nói gì với mình nên còn nghiêm túc lắng nghe, ai ngờ lại thấy Thừa Tuyển Doãn quay đầu bảo với Hùng Lực Hiển: “Đường ca nhi gần đây không chịu nghe lời, thân thể còn chưa khỏe hẳn mà cứ đòi đi làm. Con mà lơ là một cái là em ấy lại lén lút làm việc. Giờ tôi phải đi đón Mạc Nhị, để em ấy ở đây, phiền người trông giùm một lát.”
Hùng Lực Hiển trợn mắt, “Có chuyện như vậy sao?”
Đường ca nhi trừng mắt, mặt cũng phồng lên vì tức.
Phu quân lại dám mách lẻo nữa!
Thừa Tuyển Doãn cố nín cười, trước khi Đường ca nhi kịp mở miệng phản kháng thì đã vội vàng chạy ra cửa.
“Đường ca nhi?” Hùng Lực Hiển nghiêm mặt gọi. Cả người Đường ca nhi cứng đờ, cúi gằm đầu không dám lên tiếng.
Khi Thừa Tuyển Doãn dẫn Mạc Nhị quay về, chỉ thấy Đường ca nhi ngồi ngay ngắn trên ghế, hai chân khép sát, dáng vẻ ngoan ngoãn vô cùng.
Tim Thừa Tuyển Doãn khẽ chùng xuống, âm thầm cảm thấy không ổn.
Đường ca nhi có giả vờ ngoan đến mấy thì hắn cũng nhìn ra cậu đang ủ mưu tính kế rồi. Chắc chắn đang nghĩ cách xử hắn đây.
Hắn nuốt nước bọt, tiễn Hùng Lực Hiển và Mạc Nhị ra cửa xong, liền ngoan ngoãn đi tới trước mặt Đường ca nhi nhận lỗi: “Đường ca nhi, tôi sai rồi.”
“Phu quân làm sao mà sai được chứ.” Đường ca nhi mỉm cười híp mắt, “Ngày mai bận rộn nhiều việc, phu quân đi mà trò chuyện thâu đêm với Trần Nhiễu Bình, đừng tới làm phiền em.”
Thừa Tuyển Doãn nghe vậy mà lòng lạnh ngắt. Cậu đây là muốn đuổi hắn ra khỏi phòng sao?
Hắn vội nắm tay Đường ca nhi, vừa dỗ dành vừa kể khổ, miệng khô lưỡi cháy nói mãi mới làm cậu nguôi giận.
Tiết Xuân phân, trời còn chưa sáng, bên ngoài xưởng đã tụ tập từng đợt người.
Có người đi đường đêm tới, cũng có kẻ thức trắng cả đêm, trời tờ mờ sáng đã đứng chờ.
Đúng giờ Dần, cổng xưởng mở ra, mấy hán tử khiêng từng thùng lớn ra ngoài, đặt hai bên cổng.
Mọi người còn đang thắc mắc là cái gì, đã thấy Vương Thảo Hán gạt lớp lá trúc ở đáy thùng ra, nước nóng bốc hơi nghi ngút chảy ra từ ống tre.
Ai nấy đều giật mình.
Cái gì vậy chứ, bên trong còn có thể chảy ra nước nóng?
Vương Thảo Hán giải thích: “Một thùng này là nước nóng, thùng kia là nước lạnh, gạt lá trúc ra là có thể ch** n**c, đậy lại thì ngưng, ai muốn uống thì tự mình rót, không mất tiền.”
“Thế thì hay quá! Tôi còn đang lo hôm nay vội vàng đi sớm, quên không mang nước đây.”
“Thừa Nhị đúng là chu đáo thật.”
Vương Thảo Hán nói: “Nam nhân nào mà tinh tế được như vậy, đây là ý của Đường ca nhi đấy.”
Mọi người lại nhao nhao cảm ơn Đường ca nhi.
Người nóng tính bắt đầu giục: “Chúng tôi tới đây không phải để uống nước đâu, khi nào thì mới bắt đầu tuyển người?”
“Phải đấy, lúc nào mới dạy chúng tôi làm chè mè và tào phớ đây? Từ sáng sớm đã tới rồi, đừng bảo là gạt người đó nhé.”
“Nếu thấy bị gạt thì cút đi!” Đàm ca nhi chen qua đám đông, sắc mặt không tốt, “Thừa Nhị dạy các người chẳng qua là muốn để các người sống đỡ khổ hơn chút, chứ không phải để các người ở đây bôi xấu hắn, gây thêm phiền phức!”
Mọi người lập tức im bặt, người vừa lên tiếng lúc nãy cũng không dám mở miệng, nhưng vẻ mặt vẫn không phục.
Hách thị từ sau lưng Đàm ca nhi bước ra: “Thừa Nhị hắn dạy các người những thứ này, không lấy các người đồng nào, ta chỉ hy vọng dù không cảm kích cũng đừng lấy oán trả ơn, hắn không thiếu nợ gì các người cả.”
Ngưu thẩm cũng sầm mặt phụ họa: “Vì chuyện hôm nay, Thừa Nhị còn phải bỏ tiền túi của nó ra thuê hơn nửa dân làng Thiên Trùng tới giúp, các người tự nghĩ xem, mất bao nhiêu tiền? Đổi lại là các người, có chịu bỏ tiền làm cái chuyện vừa mệt vừa không được gì không?”
Mọi người nghe vậy đều xấu hổ, chẳng còn ai dám mở miệng giục giã hay nói lời khó nghe nữa.
Bên ngoài có người nói giúp, Thừa Tuyển Doãn không hề hay biết, hắn đang nhẹ tay nhẹ chân giúp Đường ca nhi mặc y phục.
Đường ca nhi rúc trong lòng hắn, buồn ngủ tới mức không mở nổi mắt.
Thừa Tuyển Doãn nhỏ giọng hỏi: “Hay là em ngủ thêm chút nữa đi.”
“Không ngủ!” Đường ca nhi siết chặt vạt áo hắn, lầu bầu: “Tôi không muốn ngủ, là bé con muốn ngủ, mình đừng có mà chiều nó.”
Thừa Tuyển Doãn vén lọn tóc bên thái dương cậu, hôn lên gò má đỏ ửng vì mơ ngủ, mỉm cười nói: “Được, không chiều nó.”
Đường ca nhi vẫn nhắm mắt, đẩy nhẹ mặt hắn, mơ mơ màng màng nói: “Em còn chưa rửa mặt…”
Thừa Tuyển Doãn bật cười thành tiếng.
Phu lang nhà hắn sao lại đáng yêu đến thế này.
Hắn dùng vải bông lau mặt cho Đường ca nhi, rồi bôi thuốc mỡ lên mặt và tay cậu.
Đường ca nhi như một con búp bê bông mềm oặt, mặc hắn lo tới lo lui. Đến khi Thừa Tuyển Doãn dọn dẹp xong xuôi, cậu mới mở mắt he hé một khe, lầm bầm: “Phu quân tốt ghê.”
Thừa Tuyển Doãn cúi xuống cắn nhẹ miệng cậu mấy cái rồi mới chịu buông ra, làm bộ uất ức: “Đường ca nhi đối với tôi càng ngày càng qua loa.”
Đường ca nhi chép chép miệng: “Phu quân, tôi đói rồi.”
Thừa Tuyển Doãn: “…” Làm phu quân kiểu này, đúng là càng ngày càng mất hết uy nghi rồi.
Sau khi đút cho Đường ca nhi ăn no, hai người mới nắm tay nhau ra khỏi xưởng.
Đường ca nhi còn đang ngái ngủ, thấy bên ngoài đông nghịt người thì lập tức tỉnh hẳn.
“Phu quân, nhiều người ghê!”
Thừa Tuyển Doãn ngước nhìn trời, nói: “Chút nữa còn đông hơn nữa đấy.”
“Các người thu vào một cân có ba văn, sao chúng tôi mua phải bốn văn một cân?!”
“Phải đó, không phải gian thương thì là cái gì!”
Đám đông phía xa bắt đầu ồn ào, Thừa Tuyển Doãn nắm tay Cảnh Đường Vân đi tới, thấy có ba bốn người đang vây quanh bàn của Thừa Tam Tự, mặt mày đầy phẫn nộ.
Thừa Tam Tự cau mày nói: “Giá thu mua mè cao nhất cũng chỉ năm văn một cân, nhưng giá bán ở huyện ít nhất cũng mười văn một cân. Mè của chúng tôi chỉ nâng giá thêm một văn, đó là tiền công thôi, sao lại bảo là gian thương?”
“Món này có thể so với lương thực được sao?” Người kia vênh mặt nói kiểu vô lại, “Tôi không cần biết, hôm nay mè này nhất định phải bán cho chúng tôi với giá ba văn một cân!”
“Đúng đó!” Trong đám đông có người hùa theo: “Nói cái gì mà dạy làm chè mè không lấy tiền, cuối cùng mè vẫn là chúng tôi tự bỏ tiền ra mua mà?”
“Mua thì thôi đi, lại còn tăng giá, Thừa Tuyển Doãn chẳng phải là muốn kiếm tiền của chúng tôi sao? Lại còn nói nghe hay như thế!”
“Phải, tôi chính là muốn kiếm tiền của các người.” Thừa Tuyển Doãn bước ra từ trong đám người, đứng cạnh Thừa Tam Tự, nói rõ ràng với mọi người: “Ai không muốn để tôi kiếm tiền thì bây giờ có thể rời đi.”
Mọi người nhìn nhau, không ai thật sự bỏ đi.
Họ nói vậy cũng chỉ để mặc cả cho mè rẻ hơn, nào ai thật sự ngốc đến mức bỏ về lúc này. Cách làm hồ mè vừa ra lò, bên ngoài mè cũng tăng giá theo, năm sáu văn một cân là chuyện thường, giá bốn văn thật ra đã là rẻ rồi.
Đường ca nhi siết chặt tay Thừa Tuyển Doãn, mặt căng lại, nói: “Chẳng qua các người thấy phu quân tôi hiền lành, dễ nói chuyện, nên muốn từ hắn kiếm thêm chút lợi. Có người còn nghĩ chúng tôi có tiền, thì phải giúp đỡ các người, phải để các người chiếm lợi, nhưng không phải như vậy.”
Giọng cậu mềm mại, nhưng lạnh lùng: “Chúng tôi giúp các người là vì chúng tôi muốn tích đức hành thiện, nhưng chúng tôi cũng có thể không giúp.”
Giọng cậu trầm xuống: “Mời các người tự giác rời đi, xưởng không tiếp đón.”
“Dựa vào cái gì!” Kẻ vừa nãy la lối ầm ĩ nhất bắt đầu hoảng, “Chúng tôi chỉ nói mấy câu thôi mà, các người kiếm tiền của người ta còn sợ bị nói chắc?”
“Im miệng!” Vương Thảo Hán bước nhanh đến, tóm lấy cổ áo của gã đàn ông kia kéo mạnh một cái, “Muốn ăn đòn à?”
Gã nọ nhìn thân hình cao lớn lực lưỡng của Vương Thảo Hán thì sợ đến mức không dám thốt một lời. Vương Thảo Hán dùng một tay xách gã ra ngoài, mấy hán tử khác cũng xông tới, đuổi đám vừa nãy ồn ào ra ngoài.
Sau màn xử lý này, đám người vây xem đều lấy đó làm gương, chẳng ai dám làm loạn nữa.
Thừa Tuyển Doãn nắm tay Đường ca nhi đi dạo quanh ngoài xưởng, chợt thấy có người làng Thiên Trùng cũng đến đây bày sạp, vừa thấy hai người, đối phương ngượng ngùng cười.
“Tôi cũng không chắc có thể bày bán không, vừa nãy định tìm huynh hỏi một tiếng mà không thấy đâu, lại có người muốn mua đồ rừng tôi mang theo nên tôi mới tạm bày ra trước. Nếu không được thì tôi dọn đi ngay.”
Người nọ vừa nói vừa định thu dọn, Thừa Tuyển Doãn liền ngăn lại: “Bày đi.”
Hắn quay sang mọi người quanh đó nói: “Chỉ hôm nay thôi, ai cũng có thể đến đây bày sạp.”
Mọi người nghe vậy đều vui mừng, người lanh trí đã quay đầu chạy vội về nhà.
Thừa Tuyển Doãn quay sang nhìn Đường ca nhi, mỉm cười nhẹ. Người đến đây càng đông, chứng tỏ càng nhiều người sẽ còn sống sót qua thiên tai này.
“Đường ca nhi, uống tí nước đi.” Thường thị mang nước tới, dúi vào tay cậu, “Ta thấy con đi lâu rồi, cũng nên nghỉ một lát.”
Cậu tuy mệt nhưng vẫn đáp: “Con không mệt ạ.”
Nửa canh giờ nữa là phải “đuổi” hết người ra khỏi xưởng, lúc ấy sẽ không còn ai có thể vào trong được.
Thường thị cười: “Ta nghĩ con là thấy người đông vui quá nên luyến tiếc chưa chịu vào.”
Hùng Lực Hiển vác thùng nước to đi ngang, nói vọng lại: “Hùng Đậu ở bên kia, qua chỗ nó nghỉ chút đi.”
Đường ca nhi không dám cãi lời Hùng Lực Hiển, ngoan ngoãn đi đến chỗ Hùng Đậu ngồi xuống.
Hùng Đậu cười nói: “Lúc đệ bảo tụi ta tới giúp, ta còn tưởng đệ cố tình tìm cớ cho tụi ta kiếm ít tiền tiêu vặt, không ngờ hôm nay lại thật sự náo nhiệt vậy.”
Ngay cả lý chính tuổi đã cao mà cũng phải gân cổ hét lũ trẻ con đừng chạy loạn.
Đường ca nhi chỉ cười, không nói gì thêm.
Cậu gọi bọn họ đến giúp, mục đích chính là đảm bảo an toàn cho họ, việc hỗ trợ chỉ là thứ yếu.
Hùng Đậu liếc nhìn bên cạnh cậu, hỏi: “Con tiểu gia hỏa kia đâu?”
Đường ca nhi nhìn về phía dãy núi: “Bọn chúng ở nhà.”
Thiên tai sắp đến, Thao Thiết tất nhiên phải nghĩ cách bảo vệ đàn em của nó.
Hùng Đậu cứ tưởng “nhà” cậu nói là chỉ làng Thiên Trùng nên cũng không nghĩ nhiều.
Y lại hỏi: “Thế Thừa Tuyển Doãn đâu? Mới nãy ta còn thấy hắn bên cạnh ngươi mà.”
Đường ca nhi bất đắc dĩ nói: “Bị thương nhân bám lấy rồi.”
Cậu vừa đến chỗ Hùng Đậu thì một đám thương nhân đã xúm lấy Thừa Tuyển Doãn hỏi dồn về việc bao giờ bắt đầu bán tương xốt.
Hùng Đậu hạ thấp giọng: “Ta nghe nói các đệ chuẩn bị chỗ tương kia vốn không đủ bán mà.”
Đường ca nhi điềm đạm đáp: “Không đủ thì không bán.”
Thiên tai tới rồi, còn ai có tâm tư đi mua tương nữa? Bán tương chẳng qua là cái cớ để dẫn thêm người đến đây mà thôi.
“Thừa Tuyển Doãn đâu?” Trong lúc đang nói chuyện, Trần Nhiễu Bình tìm tới.
Đường ca nhi vừa định trả lời thì thấy sau lưng Trần Nhiễu Bình, Thừa Tuyển Doãn đang bước chậm rãi tới: “Tìm tôi làm gì?”
Trần Nhiễu Bình nôn nóng nói: “Người đã đông đủ rồi, sao ngươi còn chưa chuẩn bị bán gạo?”
Chữ “gạo” kia, y hạ thấp giọng, cố ý nhấn mạnh. Nếu bỏ lỡ cơ hội tốt này, đống gạo đó chẳng phải sẽ bán lỗ mất sao?
Thừa Tuyển Doãn không nhanh không chậm đáp: “Không vội.”
Trần Nhiễu Bình: “……” Hoàng đế không gấp, thái giám gấp chết rồi!
Thừa Thụy hấp tấp chạy đến: “Mấy người có thấy phụ thân ta không?”
Thừa Tuyển Doãn và Đường ca nhi nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều trầm xuống.
Hùng Đậu cau mày, nói: “Sáng sớm ta thấy ông ấy cùng Nam thị lên núi.”
Sắc mặt Thừa Tuyển Doãn và Đường ca nhi đồng loạt thay đổi.
Thiên tai đến nơi, trên núi chính là nơi nguy hiểm nhất.
Nam thị và Thừa Kỳ chẳng chịu ở yên nơi an toàn, lại cứ thích lao đầu vào chỗ chết!
“Lên núi?” Sắc mặt Thừa Thụy u ám, “Ông ấy cái tuổi đó rồi còn lên núi làm gì?”
Y nói xong liền định quay đầu chạy: “Ta đi tìm ông ấy!”
Cảnh Đường Vân theo bản năng muốn ngăn lại, tay vừa đưa ra thì cả người đã loạng choạng, mất thăng bằng ngã về phía trước.
Thừa Tuyển Doãn lập tức đỡ lấy cậu, ôm cậu chặt vào lòng.
Ngay lúc đó, có người hét to thất thanh: “Động đất rồi!”
Đám đông rối loạn, ai nấy gào thét bỏ chạy, Mạc Nhị là người đầu tiên lao đến bảo vệ Hùng Đậu, ôm cô vào lòng.
“Đi bên này!”
Thừa Tuyển Doãn đã sớm đoán được sẽ có hỗn loạn, từ trước đã chừa lại một mảnh đất trống. Trước khi mở cửa xưởng, hắn đã nói với tất cả công nhân rằng nơi đó là chỗ nghỉ ngơi của họ.
Vì vậy khi động đất xảy ra, nơi đầu tiên họ nghĩ đến để trú ẩn cũng chính là chỗ đó. Thừa Tuyển Doãn ôm Cảnh Đường Vân chạy vào nơi tránh nạn thì động đất đột nhiên ngừng lại.
Trong đám người hỗn loạn, có người nhận ra, lớn tiếng hét lên: “Dừng lại! Dừng lại rồi! Hết rồi!”
Mọi người dần bình tĩnh lại, không biết ai lẩm bẩm: “Mấy người ngu thật, động đất rồi, chỗ này mới là nơi an toàn nhất, chạy ra ngoài không phải đi tìm chết à?”
Đám người im lặng, có kẻ nhỏ giọng cãi lại: “Thì cũng bị hoảng chứ sao…”
Hùng Đậu bất an nắm chặt tay Mạc Nhị: “Chỉ vậy thôi à?”
Sắc mặt Thừa Tuyển Doãn rất khó coi: “Không, vừa rồi chỉ là trận cảnh báo.”
Dựa vào ký ức đời trước, hắn đoán động đất sẽ xảy ra trong nửa canh giờ nữa, nhưng hắn đã đoán sai rồi.
Cảnh Đường Vân nắm tay Thừa Tuyển Doãn, đang định an ủi hắn vài câu thì đột nhiên cảm thấy đất trời rung chuyển dữ dội.
Cơn rung này, còn mạnh hơn khi nãy.Trận động đất thật sự đã đến.
Tiếng hét chói tai vang lên khắp nơi, mọi người hoảng loạn, Thừa Tuyển Doãn lập tức cúi xuống, che chở Cảnh Đường Vân trong vòng tay.
Tiếng “rầm rầm” rung chuyển vang dội, cây cối trên núi đổ rạp như cánh đồng bị cơn bão càn quét.
Một lát sau, mặt đất mới ngừng chấn động, nhưng không ai dám cử động. Ai nấy đều lo sợ cơn địa chấn sẽ quay lại lần nữa.
Thừa Tuyển Doãn căng thẳng nhìn Cảnh Đường Vân, hỏi: “Mình có chỗ nào thấy không thoải mái không?”
Cảnh Đường Vân lắc đầu, nhìn về dãy núi phía xa đang bị sương bụi bao phủ, khẽ lẩm bẩm: “Thừa Kỳ và Nam thị… còn sống mà quay về được không?”
Thừa Tuyển Doãn trầm mặc.
Đám đông im phăng phắc, chẳng biết là ai bắt đầu khóc, rồi cũng chẳng biết ai vì người thân không sao mà bật khóc vì vui mừng.
Mạc Nhị kéo Hùng Đậu đứng dậy, Hùng Lực Hiển thì dắt Thường thị vội vã chạy tới. Thấy mọi người vẫn an toàn vô sự mới yên tâm thở phào.
Thừa Tuyển Doãn liếc một vòng quanh mọi người, thấy tuy có người bị thương nhưng không ai chết cả, giống như trút được tảng đá lớn trong lòng, toàn thân cũng nhẹ nhõm hẳn.
Hắn nói với mọi người: “Động đất tới quá bất ngờ, nếu ai không bị gì thì mau về nhà xem tình hình nhà cửa ra sao.”
Cách làm chè mè và tào phớ hắn đã truyền ra, mạng của phần lớn người dân huyện Sơn Hương hắn cũng đã cố gắng giữ lại, còn những việc khác thì đành nghe theo số mệnh.
Có người nghe xong thì vội vã quay đầu chạy về, nhưng cũng có vài người lên tiếng hỏi: “Cách làm chè mè với tào phớ không dạy nữa sao? Tôi còn chưa học được mà!”
“Chuyện tuyển người làm thì sao?”
Hách thị bước ra đáp: “Cách làm chè mè với tào phớ bọn tôi đã làm mẫu cho các người xem rồi, các người tới trễ, không thể trách người khác được.”
Ngưu thẩm thì mắt đỏ hoe, nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy rồi, còn lo gì tới việc tuyển người! Không thấy xưởng đều đổ hết rồi à? Tuyển cái gì mà tuyển?”
Lúc này mọi người mới phát hiện mái vải che bên trên xưởng đều đã sập xuống hết.
Mặt Thừa Tuyển Doãn biến sắc: “Trong xưởng còn người không?”
Mọi người giật mình, Ngưu thẩm đập đùi cái bốp: “Ngưu Tử, vẫn còn ở trong đó!”
Thừa Tuyển Doãn vội dẫn người chạy qua, đang định xông vào cứu người thì thấy Ngưu Tử ung dung bước ra ngoài, vẻ mặt xấu hổ nói: “Xưởng đổ rồi, là do tay nghề tôi không tới nơi tới chốn.”
Ngưu thẩm ôm con khóc rống lên: “Con làm nương sợ chết khiếp!”
Ngưu Tử ngơ ngác hỏi: “Nương, nương khóc gì chứ?”
Vải bạt đó đổ cũng đâu chết người được, huống chi lúc đó cậu ta núp trong góc, căn bản không bị đè trúng.
Cậu ta quay sang nói với Thừa Tuyển Doãn: “May mà khi trước huynh chọn dùng gạch xanh.”
Dù vải bạt đổ sập hết, nhưng mấy bức tường vẫn đứng vững. Nếu không thì chắc chắn cậu ta đã bị đập cho đầu vỡ máu tuôn rồi.
“Người không sao là tốt rồi.” Thừa Tuyển Doãn nắm chặt tay Cảnh Đường Vân thêm một chút.
Ngưu Tử cười hiền, lại nói tiếp: “Thừa nhị ca, huynh nhớ khóa cửa đó.”
Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn khẽ động, hắn gật đầu.
Lý chính và Lưu lang trung dìu nhau đi tới, Đàm ca nhi và Hách thị sắc mặt đồng loạt thay đổi: “Ôi, bị sao thế này?”
Lưu lang trung không nói gì, lý chính đáp: “Vừa nãy chạy vội nên ngã, không có gì nghiêm trọng.”
Thừa Tuyển Doãn quay sang nói với dân làng: “Mọi người về đi, chỗ này cứ để tôi dọn dẹp.”
Hách thị tuy lo cho tình hình nhà mình, nhưng vẫn phản bác: “Sao được! Nhiều đồ như vậy sao để một mình con dọn được, chúng tôi đông người, một lát là xong ngay.”
Vừa dứt lời, Hách thị liền gọi mọi người cùng dọn dẹp.
Ngưu Tử bảo mọi người để đồ trước cửa xưởng, cậu ta sẽ chuyển vào sau.
Thừa Tuyển Doãn thấy nguy hiểm, nhưng Ngưu Tử khoát tay: “Nguy hiểm gì đâu, nếu thật sự nguy hiểm thì tôi còn sống mà bước ra sao được.”
Sau khi dọn xong mọi thứ, mọi người mới sốt ruột chạy về làng. Nhà cửa ở Thiên Trùng thôn sập quá nửa, nhưng do lúc địa động xảy ra, phần lớn người trong thôn đều ở xưởng nên toàn thôn không ai bị thương vong.
Các thôn khác cũng có người bị thương nhưng số lượng rất ít.
Không ai ngờ, toàn huyện Sơn Hương, nơi chịu thiệt hại nặng nề nhất lại là huyện thành.
Dân thành tuy có nghe nói đến chuyện xưởng mở cửa, nhưng đa số không muốn tới một nơi xa xôi hẻo lánh như vậy. Chỉ có một số phú hộ sai người hầu đến xem, còn đích thân tới nơi thì chỉ có mấy thương nhân do Hách Đa Dư dẫn đầu và một số ít không ngại đường xa.
Cho nên khi địa động xảy ra, phần lớn người vẫn còn ở huyện thành.
Nhà cửa ở thành tuy tốt hơn ở thôn nhưng vẫn không chống nổi thiên tai, vô số người bị đè dưới đống đổ nát không thể cử động, người đi đường thì mặt mày tro bụi, ai nấy đều lộ vẻ u sầu.
Huyện thành ngày thường náo nhiệt, giờ phút này rơi vào tuyệt vọng chết chóc.
Phủ huyện xây bằng gạch xanh ngói xám, khi động đất xảy ra chỉ sập vài gian nhà, so với cảnh tượng tường sập mái đổ khắp phố thì đã là khá lắm rồi.
Ốc Tiệm và Ốc Dữ đứng trong sân, xung quanh là một đám người hầu, ai nấy đều mặt mũi bàng hoàng.
“Xong rồi…” Sắc mặt Ốc Tiệm cực kỳ khó coi, “Chuyện này mà báo lên trên, cái mũ quan của ta chắc chắn không giữ nổi.”
“Thì đừng báo!” Ngực Ốc Dữ phập phồng, cười đầy kích động: “Ca, chẳng lẽ huynh quên rồi à, giờ đây lương thực trong thành đều nằm trong tay chúng ta? Chỉ cần chúng ta giấu đi đoạn thời gian này, đợi gom được một khoản bạc rồi dâng một phần cho đại nhân Hướng Tuyệt, ngài ấy nhận tiền thì tự nhiên sẽ bảo vệ chúng ta thôi.”
Ốc Tiệm nhìn y, ánh mắt dần dần trầm xuống.
Ốc Dữ siết chặt tay Ốc Tiệm: “Ca, chẳng phải huynh vẫn luôn muốn thăng chức sao? Đây là cơ hội trời cho đó!”
Ốc Tiệm hơi động tâm, nghiến răng gật đầu: “Được!”
—----
Tại Thiên Trùng thôn.
Cảnh Đường Vân tựa vào lòng Thừa Tuyển Doãn, nhìn căn nhà sập một nửa, mím chặt môi.
Thừa Tuyển Doãn nhéo mặt cậu: “Đừng buồn nữa, ít ra gà vịt vẫn còn phân nửa sống sót.”
Họ vốn đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, không ngờ lại chỉ chết mất một nửa.
Cảnh Đường Vân thở dài: “Vậy tụi mình ở đâu bây giờ?”
“Ở xưởng.” Thừa Tuyển Doãn bất đắc dĩ, “Mấy hôm nay em chịu khó theo tôi ủy khuất một chút nhé.”
Xưởng tuy có phần đã sập, nhưng dọn dẹp một chút thì vẫn có thể ở được.
“Không ủy khuất gì đâu.” Cảnh Đường Vân vừa lùa gà vịt trở lại sân vừa nói: “Phu quân, em muốn ăn gà nướng đất.”
Thừa Tuyển Doãn cười bất lực: “Được.”
Họ bị chết mất năm con gà, ba con vịt, còn đè hỏng không ít trứng.
Gà vịt chết rồi phải xử lý ngay, nếu để lâu sẽ thối rữa.
Hắn xách chúng ra trước cửa xử lý, sợ mùi tanh làm phiền Cảnh Đường Vân.
Có mấy người trong thôn đi ngang qua cửa, vừa đi vừa xì xầm:
“Thừa Kỳ quay về rồi kìa!”
“Đúng là mạng lớn thật, còn Nam thị thì sao?”
“Nam thị chết rồi, nghe nói là lúc địa chấn không đứng vững, ngã nhào đầu xuống trước mà chết, ta vừa nãy nhìn từ xa, đầu đầy máu, trông rợn người lắm.”
Hắn khựng tay lại, đem số gà vịt đã xử lý xong về lại trong viện, rửa sạch tay rồi mới nắm tay Đường ca nhi đi tìm Thừa Kỳ.
Khi họ đến nhà Thừa Kỳ thì Thừa Kỳ đã tỉnh lại, đang ôm thi thể Nam thị mà gào khóc thê lương, tiếng khóc đầy đau thương khiến người ta động lòng.
Có người nói Nam thị chết là đáng, nhưng cũng có người nói người chết thì nên được tôn trọng.
Thừa Thuỵ mang mặt mày u ám hỏi: “Cha, nếu không phải nàng ta bảo cha lên núi, thì cha làm sao bị gãy chân?”
Hắn ta gần như đã nói toạc ra là Nam thị đáng chết.
“Con biết cái gì!” Thừa Kỳ gào lên, “Nàng ấy là vì cha! Là vì cha đó!”
“Vì cha cái gì chứ!” Thừa Thuỵ tức đến phát điên, vì trận địa chấn này mà nhà hắn ta tiêu rồi, cả nhà không biết phải ở đâu, mà cha hắn ta còn ở đây làm loạn, “Con thấy là bà ta cho cha uống mê hồn dược thì có!”
Thừa Kỳ như phát điên hét lên: “Nàng ấy nói trên núi có nhân sâm! Nàng ấy muốn dẫn cha lên núi hái nhân sâm! Nàng ấy là vì cái nhà này, vì cha! Mới dẫn cha lên núi!”
Mọi người đều sững sờ, Thừa Thuỵ cũng ngây người ra.
Có người kích động hỏi: “Trên núi có nhân sâm? Ở đâu?”
Thiên Trùng thôn vốn đã nghèo, nay lại gặp phải địa chấn, đúng là họa vô đơn chí. Hiện tại lại nghe nói trong núi có nhân sâm, ai mà không phấn khích cho được. Nếu như có thể tìm được một củ nhân sâm, thì những ngày khốn khó này sẽ chấm dứt!
“Ta không biết!” Thừa Kỳ nhìn về phía Thừa Tuyển Doãn trong đám người, cười lạnh nói, “Nhưng ngươi biết!”
Hắn nói thêm: “Khi Cảnh Mỹ Hạnh hạ độc Đường ca nhi, rõ ràng nhìn thấy bên cạnh túi thuốc có một củ nhân sâm! Nhân sâm đắt như vậy, ngươi căn bản không thể mua nổi, chỉ có thể là hái được từ trong núi, chuyện này là do chính miệng Cảnh Mỹ Hạnh nói với Nam thị, không tin các ngươi có thể đi hỏi cô ta!”
Mọi người theo ánh mắt hắn nhìn qua, thấy Thừa Tuyển Doãn với vẻ mặt bình thản. Có người nhịn không được hỏi: “Thừa Tuyển Doãn, thật sự ngươi biết chỗ có nhân sâm à?”
Thừa Tuyển Doãn gật đầu thừa nhận.
Mọi người xôn xao, Mộc Trắc lập tức chất vấn: “Ngươi biết chỗ có nhân sâm, tại sao không nói cho chúng ta?”
Thừa Tam Tự phản bác: “Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ nói không? Coi người ta là ngốc à?”
Mộc Trắc mặt đỏ bừng, phản bác: “Núi đâu phải của hắn, nhân sâm tất nhiên chúng ta cũng có phần!”
“Nói xàm!” Ngưu Tử quát, “Quy tắc trong thôn xưa nay vẫn là ai tìm được thì của người đó! Có bản lĩnh thì tự đi tìm một củ đi!”
“Được! Chúng ta tự đi tìm, nhưng ngươi phải nói ra.” Mộc Trắc ép hỏi Thừa Tuyển Doãn, “Nhân sâm ở đâu?”
Vì bị Thừa Tuyển Doãn chèn ép, cuộc sống của hắn ta ngày càng khó khăn, hắn ta vốn định lên núi hái chút sản vật bán kiếm tiền, nhưng không hiểu sao lần nào cũng gặp đủ chuyện bất trắc, lần nào cũng về tay không, nếu có thể tìm được nhân sâm, thì hắn ta cũng không cần sống cuộc sống khổ sở như bây giờ nữa!
Thừa Tuyển Doãn sắc mặt hờ hững, hỏi lại: “Tại sao các ngươi lại nghĩ một nơi có thể mọc liên tiếp mấy củ nhân sâm?”
Mọi người trầm mặc.
Đúng vậy, nhân sâm làm gì có chuyện mọc từng đám, tìm được một củ đã là may mắn lắm rồi.
Thừa Tuyển Doãn nói thẳng: “Nhân sâm là tôi vô tình phát hiện được trong núi sâu, nếu các ngươi cũng muốn, thì cứ đi, nhưng đừng trách tôi không nhắc trước, lúc đó tôi đã viết sẵn di thư mới dám vào núi sâu, hy vọng các người cũng chuẩn bị tâm lý rồi hãy đi.”
Người Thiên Trùng thôn đều biết núi sâu có nhiều thứ tốt, nhưng người dám vào thì rất ít.
Mộc Trắc không cam lòng, nhưng phần lớn người trong thôn đều đứng về phía Thừa Tuyển Doãn, hắn ta cũng chẳng làm gì được.
Thừa Kỳ mặt mày méo mó vặn vẹo, “Thừa Tuyển Doãn, nếu không phải vì nhân sâm đó, Nam thị cũng đâu chết!”
Mắt lão đỏ như máu, “Là ngươi hại chết Nam thị!”
Thừa Tuyển Doãn liếc sang, giọng lạnh tanh, “Người hại chết Nam thị, là chính nàng ta.”
Nam thị dẫn Thừa Kỳ lên núi, vốn chẳng phải để hái nhân sâm, mà là muốn g**t ch*t Thừa Kỳ.
Nhưng người tính không bằng trời tính, còn chưa kịp ra tay thì nàng ta đã chết, còn Thừa Kỳ sống sót lại bị nàng ta lừa đến cuối cùng, một lòng tin rằng nàng ta là vì tốt cho lão.
Trên đường về, Đường ca nhi nói với Thừa Tuyển Doãn: “Phu quân, em thấy vậy là lợi cho nàng ta rồi.”
Thừa Tuyển Doãn xoa đầu cậu, “Cũng là số cả.”
Chắc Nam thị cũng không ngờ mình tính kế cả đời, cuối cùng lại chết một cách hồ đồ đến như thế.
Đường ca nhi bỗng nhớ ra điều gì, nói: “Nàng ta dẫn Thừa Kỳ lên núi, là sợ chúng ta phá hỏng việc sao?”
Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn trầm xuống, “Phần lớn là vậy.”
Nam thị hẳn là lo nếu ra tay dưới chân núi sẽ bị bọn họ phát hiện lần nữa, dứt khoát chọn lúc xưởng bận nhất để lừa Thừa Kỳ lên núi.
Tang lễ của Nam thị được làm sơ sài, nàng ta không còn thân nhân, Thừa Kỳ tuy ngoài miệng khóc lóc thảm thiết nhưng lại tiếc tiền không mua nổi cái quan tài mỏng, chỉ cuộn người nàng ta trong tấm chiếu rồi chôn đại xuống đất.
Thừa Tuyển Doãn dẫn Đường ca nhi đến xưởng, dựng lại một phần vải bạt, dọn dẹp lại gian phòng rồi để Đường ca nhi vào nghỉ ngơi.
Đường ca nhi mệt rồi, vừa nằm xuống giường đã ngủ say.
Thừa Tuyển Doãn nhẹ tay khép cửa lại, rồi đi về phía kho lương.
Vừa bước vào, hắn đã thấy Trần Nhiễu Bình đang cau mày nhìn về góc phòng.
Hắn đi đến hỏi: “Có chuột chui vào à?”
Trần Nhiễu Bình chỉ đám gạo trắng vương vãi dưới đất, “Lúc động đất, chắc gạo rơi ra ngoài, rồi có người gom lại bỏ vào.”
Thừa Tuyển Doãn nghĩ tới điều gì, khẽ cười: “Không sao.”
Bảo sao Ngưu Tử nấn ná mãi mới rời khỏi xưởng.