Chương 60: Thoát chết trong gang tấc
Tại xưởng tương, Thừa Tuyển Doãn đưa một bao mè cho người ăn mày làm thù lao chạy tin, sau đó vội vàng quay vào trong.
Hắn sải bước vào phòng trong, ôm cả mền bế Cảnh Đường Vân đang ngủ say, nhẹ nhàng đặt cậu lên xe gỗ, quay sang mấy người Hùng Đậu và Mạc Nhị.
“Mọi người đưa em ấy lên núi lánh giúp. Nếu gặp nguy hiểm, cứ gọi lớn ‘Thao Thiết’, Nó tự khắc sẽ tới giúp.” Vừa nói, hắn vừa nhét thêm quần áo, đồ ăn và cả túi sưởi vào bọc vải, “Gần đây Đường ca nhi ăn uống không được, dù thế nào cũng phải ép em ấy ăn chút gì đó. Bây giờ em ấy không chịu được đói, đói là khóc.”
Hắn đưa gói đồ vào tay Hùng Đậu, dặn: “Xin nhớ kỹ, dù Đường ca nhi có quậy thế nào, cũng không được để em ấy xuống núi! Chờ việc này qua, đệ sẽ lên núi tìm mọi người.”
Hùng Đậu hỏi gấp: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Thừa Tuyển Doãn trầm giọng: “Ốc Dữ sắp dẫn người tới bắt đệ rồi.”
Mạc Nhị và Hùng Đậu đều giật mình, Thừa Tuyển Doãn trấn an: “Đệ sớm đã biết sẽ có ngày này. Nếu không may thì bị giam mấy ngày, có khi còn bị đánh đập tra tấn, còn nếu may mắn… thì trước khi trời tối, việc sẽ xong.”
Đêm qua trong người Cảnh Đường Vân khó chịu, mãi tới gần sáng mới ngủ được. Cũng may giờ cậu vẫn chưa tỉnh, nếu không hắn thật chẳng biết phải dỗ kiểu gì để đưa tiểu tổ tông này lên núi.
Hắn nhìn Đường ca nhi bằng ánh mắt vừa thương vừa tiếc, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu.
“Ngoan nha, tôi sẽ nhanh chóng đến tìm mình.”
Cảnh Đường Vân dường như cảm nhận được điều gì, nhíu mày đầy bất an.
Thừa Tuyển Doãn hít sâu một hơi, ép mình ngoảnh mặt đi không dám nhìn nữa, xách hai hũ chè mè đen đặt lên xe gỗ, thúc giục: “Mau đi đi.”
—-----------------------
Hùng Đậu và Mạc Nhị tuy trong lòng thấp thỏm, nhưng thấy tình hình như thế cũng không dám trì hoãn, vội vã đánh xe lừa rời khỏi xưởng từ cửa sau.
Sau khi tiễn bọn họ đi, Thừa Tuyển Doãn liền đi về phía cổng lớn, quay sang mọi người nói: “Xưởng sắp đóng cửa rồi, phiền mọi người về trước.”
“Gì cơ? Sao lại đóng cửa?”
“Tôi đã xếp hàng lâu như vậy, nói đóng là đóng à? Giỡn với người ta đấy hả?”
“Đừng vậy mà, trong nhà tôi đến nồi cơm cũng không còn, đang trông chờ mua ít gạo về nấu đấy.”
Thừa Tuyển Doãn mang vẻ mặt khó xử nói: “Không phải tôi không muốn bán, mà chuyện tôi bán gạo đã bị huyện lệnh phát hiện, giờ y đang dẫn người tới bắt tôi, tôi sợ liên lụy tới các vị, nên mới mong mọi người về trước.”
Người dân huyện Sơn Hương đều biết Ốc Tiệm không phải hạng quan tốt. Nghe đến đây, có người nhát gan đã cuống cuồng bỏ chạy, sợ bị Ốc Tiệm bắt giam. Nhưng càng nhiều người lại phẫn uất bất bình, có người tuyệt vọng gào khóc, có người giận dữ mắng mỏ.
“Con tôi đã hai ngày chưa được ăn gì rồi, khó khăn lắm mới vay được ít tiền đi mua mè. Nếu hôm nay không mua được đem về, nó sống không nổi đâu, nó mới hai tuổi mà!”
“Ốc Tiệm cái tên quan chó ấy! Giá lương thực trong huyện đẩy cao như thế, ai mà mua nổi? Hắn kiếm tiền thất đức như vậy, chẳng lẽ lương tâm không cắn rứt sao?”
“Chưởng quầy Thừa là người tốt mà! Huynh ấy dạy tụi tôi làm tào phớ, nấu mè, không thu bất cứ cái gì, cũng chẳng đòi đồng nào! Huynh ấy không thể chết được!”
“Đúng vậy! Gạo ông chủ Thừa bán vừa ngon vừa rẻ, nói một cân là đủ một cân, chưa bao giờ bớt xén. Ốc Tiệm dựa vào đâu mà bắt người?”
“Ốc Tiệm và Ốc Dữ câu kết làm bậy, thừa nước đục thả câu! Giá lương thực huyện nhà cao như vậy, chẳng khác nào muốn ép chết tụi tôi. Nếu ông chủ Thừa bị bắt, tụi tôi còn biết đi đâu mua gạo, mua mè nữa?”
“Mua không được mè, không được gạo giá rẻ, chẳng phải là bị đói chết sao?”
Trong lúc mọi người đang phẫn nộ đau khổ, Ốc Tiệm và Ốc Dữ dẫn theo nha dịch hùng hổ kéo tới.
Ốc Tiệm giận đến cực điểm, ánh mắt nhìn Thừa Tuyển Doãn như chứa đầy sát khí lạnh lẽo: “Người đâu! Bắt Thừa Tuyển Doãn lại cho ta!”
Hách Đa Dư sợ nha dịch làm bị thương Thừa Tuyển Doãn, lập tức lao tới trước, chủ động túm lấy hắn.
Thừa Tuyển Doãn không chống cự, bình tĩnh hỏi: “Không biết tôi phạm tội gì?”
“Ngươi còn dám hỏi? Ngươi làm gì trong lòng ngươi rõ lắm!” Ốc Tiệm nghiến răng nghiến lợi.
Thừa Tuyển Doãn đường hoàng nói: “Tôi không biết.”
Ốc Tiệm nghẹn lời, y không thể nói rõ lý do thật sự, đành nghiến răng nói: “Tú tài Thừa Tuyển Doãn, chưa được quan phủ cho phép đã tự ý mua bán lương thực, tội đáng chết! Ngươi còn gì để nói?”
Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn trầm xuống: “Không rõ trong pháp luật triều ta có điều nào quy định việc mua bán lương thực cần sự cho phép của ngài?”
Ốc Dữ cười lạnh: “Pháp luật triều đình không có, nhưng pháp luật huyện Sơn Hương phải nghe theo ca ta!”
Thừa Tuyển Doãn hỏi ngược lại: “Pháp luật là do hoàng thượng định ra, chẳng lẽ lời của huyện lệnh còn lớn hơn thánh chỉ sao?”
“Ngươi chớ nói bậy!” Ốc Tiệm toát mồ hôi lạnh.
Câu này mà truyền ra ngoài, có mười cái đầu cũng không đủ để chém.
Ốc Dữ gào lên: “Người đâu, bịt miệng hắn lại!”
Hách Đa Dư lập tức nhét một miếng vải bố vào miệng Thừa Tuyển Doãn, trong mắt mang theo sự áy náy.
Đa Nặc vẫn còn nằm trong tay Ốc Dữ, Hách Đa Dư giờ vẫn chưa thể để lộ thân phận.
Thừa Tuyển Doãn trao cho hắn ta ánh mắt trấn an, sau khi bị bịt miệng thì ngoan ngoãn để nha dịch áp giải đi.
Chưa đi được bao xa, lý chính dẫn người trong thôn Thiên Trùng quỳ xuống trước mặt Ốc Tiệm cầu xin cho Thừa Tuyển Doãn.
Ốc Tiệm cau mày bực bội: “Còn đứng đó làm gì? Mau đuổi bọn họ đi!”
Thừa Tuyển Doãn sợ nha dịch làm bị thương dân làng, âm thầm đưa mắt ra hiệu cho Hách Đa Dư. Hách Đa Dư hiểu ý, tiến lên kéo lý chính và mấy người kia ra.
Lý chính nước mắt giàn giụa, miệng không ngừng lặp đi lặp lại: “Thừa Nhị là người tốt mà, sao có thể oan uổng người tốt chứ…”
Lương thị ở bên cạnh cười mỉa: “Đáng đời! Ai bảo hắn dám chống lại huyện thái gia.”
Hách thị nghe vậy lập tức mắng: “Hắn là con ruột của ngươi đó!”
“Đừng có nói bừa!” Lương thị sợ bị liên lụy bởi Thừa Tuyển Doãn, vội phủi sạch quan hệ, “Ta với nó không còn chút quan hệ nào nữa!”
“Được!” Lý chính đột nhiên nói, “Chờ việc này qua đi, ta sẽ đứng ra cắt đứt quan hệ cho hai người!”
Sắc mặt Lương thị cứng đờ: “Cắt thì cắt!”
Bà ta giờ đã nhìn thấu, Thừa Tuyển Doãn có tiền bà ta cũng chẳng được lợi, chi bằng dứt khoát đoạn tuyệt, tránh bị liên lụy.
Lâm thị lạnh lùng chen vào: “Cắt đứt là đúng. Thừa Nhị lần này đắc tội huyện thái gia, dù có qua được kiếp này, chẳng lẽ thoát được kiếp sau? Lần này mới bị bắt, lần sau e là diệt cả nhà cũng không chừng.”
Mục thị thì bịt miệng cười: “Tỷ nói đúng thật đấy.”
Trong đám người này, không ai mong Thừa Tuyển Doãn xui xẻo hơn bọn họ.
Hách thị tức đến nghẹn lời, được Đàm ca nhi vội vã đỡ lấy, giúp thuận khí. Thường thị và Hùng Lực Hiển nghe tin từ Đa Đậu thôn vội chạy tới, vừa thấy Thừa Tuyển Doãn bị bắt, Thường thị suýt nữa ngất xỉu.
Hùng Lực Hiển kéo Trần Nhiễu Bình hỏi: “Đường ca nhi đâu?”
Trần Nhiễu Bình hạ giọng: “Đường ca nhi không sao, đừng nhắc đến cậu ấy.”
Giờ phút này, giữ được một người là một người. Hùng Lực Hiển nghe vậy lập tức ngậm miệng.
Sau khi Thừa Tuyển Doãn bị đưa đi, đám đông chìm vào một sự yên lặng nKhông biết ai đó khẽ cất tiếng: “Thừa Tuyển Doãn không thể chết được!”
Nếu hắn chết rồi, hơn nửa dân nghèo huyện Sơn Hương cũng sẽ chết đói theo. Lời này vừa thốt lên, lập tức đồng thanh phụ họa.
“Đúng! Hắn không thể chết được!”
“Chúng ta phải cứu hắn, bằng mọi giá cũng phải cứu được!”
Dân chúng mắt đỏ ngầu kéo nhau đi về phía huyện nha, càng lúc càng nhiều người nghe tin kéo tới nhập vào đoàn người, đến lúc tới cổng huyện nha Sơn Hương thì đã rất đông.
Ốc Tiệm nghe tin này, suýt nữa ngã ngữa khỏi ghế, run rẩy nói: “Chúng… chúng định tạo phản chắc?”
Người trong nha huyện cộng lại còn chưa đến trăm, làm sao chống lại được bao nhiêu đấy người?
Y không ngờ uy tín của Thừa Tuyển Doãn trong dân lại cao đến mức này!
Y sốt ruột đi qua đi lại trong phòng, Ốc Dữ hốt hoảng chạy vào, mồ hôi đầy đầu, gào lên: “Ca! Giết Thừa Tuyển Doãn ngay đi!”
Chuyện đã đến nước này, bọn họ chỉ có thể lập tức g**t ch*t Thừa Tuyển Doãn, đám tiện dân kia mới biết rằng sự tình không còn đường vãn hồi, cuối cùng cũng chỉ đành tan rã mà về.
Ốc Tiệm nạt: “Vậy công thức làm tương xốt trong tay hắn không cần nữa à?”
Trước đó bọn họ vẫn chưa động thủ với Thừa Tuyển Doãn, chính là vì công thức làm tương trong tay hắn.
“Cần chứ!” Ốc Dữ giận dữ mà bất cam, “Nhưng tình hình bây giờ, chúng ta còn đâu thời gian mà tra tấn ép hắn cung khai.”
Ốc Tiệm lại rất quý mạng, “ Công thức làm tương có quan trọng đến mấy cũng không bằng mạng sống của hai huynh đệ chúng ta!”
“Đúng!” Ốc Dữ mắt thoáng hiện sát khí, “Làm theo lời huynh đi!”
Ngoài nha môn huyện, người dân cầm cuốc xẻng đứng đầy, đồng loạt hô to kêu oan cho Thừa Tuyển Doãn.
Tiên sinh ăn mày ẩn mình giữa đám đông, nhìn nha môn trước mặt mãi không có động tĩnh, sắc mặt trầm xuống.
Y sợ Ốc Dữ chó cùng rứt giậu, quay sang đám ăn mày trong đám người ra hiệu tay.
Đám ăn mày hiểu ý, hô vang: “Xông vào đi! Cứu Thừa Tuyển Doãn ra! Xông vào cứu người!”
Đám đông bị kích động, nha dịch giữ cổng thấy không ổn, vội vàng chạy vào đóng chặt đại môn. Người dân đập cửa nha môn, nhưng cửa không nhúc nhích chút nào.
Tiên sinh ăn mày càng cảm thấy bất an, thừa lúc không ai chú ý liền men theo tường vòng ra cửa sau nha môn, đang định leo tường thì bị Trần Nhiễu Bình ngăn lại.
“Ngươi điên rồi à?”
Tiên sinh ăn mày mím môi, “E là Ốc Dữ sắp ra tay với Thừa Tuyển Doãn.”
Trần Nhiễu Bình lập tức hiểu ra mấu chốt, siết chặt nắm đấm nói: “Chúng ta cùng đi!”
Tiên sinh ăn mày nhìn y, trầm mặc chốc lát, chậc lưỡi miễn cưỡng đáp: “Cũng được.”
Trần Nhiễu Bình: “…” Y bị chê rồi phải không?
Trần Nhiễu Bình bám vào cây liễu bên tường mới chật vật trèo qua, vừa định quay lại giúp Tiên sinh thì thấy y nhẹ nhàng nhảy vọt qua tường, tiếp đất nhẹ nhàng không một tiếng động.
Trần Nhiễu Bình trố mắt líu lưỡi. Bị chê cũng đáng.
“Đi thôi, tranh thủ lúc mọi người đang tụ ngoài cổng trước.” Tiên sinh ăn mày đi lướt qua y, mũi y khẽ động, ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.
Y bước theo hỏi: “Trên người ngươi dùng cao gì vậy? Thơm thật đấy.”
Tiên sinh ăn mày sải bước khựng lại, ánh mắt nhìn qua như muốn giết người.
Y lập tức nhận sai, “Là ta thất lễ.”
—-----------
Trong địa lao, Thừa Tuyển Doãn co chân tựa vào tường, trong lòng nghĩ không biết Đường ca nhi đã tỉnh chưa.
Nếu đã tỉnh, chắc chắn sẽ quấn lấy Hùng Đậu và Mạc Nhị hỏi cho bằng được. Đường ca nhi thông minh như thế, Hùng Đậu và Mạc Nhị chỉ sợ chẳng giấu được lâu. Cũng không biết em ấy có lén khóc không.
Tiếng bước chân mạnh mẽ truyền vào trong lao, Thừa Tuyển Doãn hoàn hồn, nhìn ra ngoài thấy Ốc Tiệm và Ốc Dữ đang tức tối bước vào, hắn nhướng mày hỏi: “Đại nhân định tra khảo tôi rồi à?”
Ốc Tiệm thấy vẻ thản nhiên của hắn thì càng giận sôi gan.
“Tra khảo?” Ốc Tiệm từng chữ từng chữ gằn ra: “Không! Vậy là quá rẻ cho ngươi! Chúng ta muốn ngươi chết ngay bây giờ!”
Trái tim Thừa Tuyển Doãn trầm xuống.
Chắc bên ngoài đã có biến, bằng không Ốc Tiệm sẽ không gấp giết hắn như vậy.
Ốc Dữ vung tay, Hách Đa Dư từ sau bưng một bình thuốc độc bước vào.
Ốc Dữ ngẩng cao đầu, nhìn Thừa Tuyển Doãn với ánh mắt như nhìn người chết: “Thừa Tuyển Doãn, ngươi biết tội mình tày trời, ở trong lao tự sát nhận tội.”
Nụ cười trên mặt Thừa Tuyển Doãn hoàn toàn biến mất.
Ốc Tiệm cười âm u, “Thừa Tuyển Doãn, cảm ơn ngươi đã thu gom đống lương thực đó, đáng tiếc là cuối cùng đám gạo, mè và công thức tương đều là của ta!”
Ốc Dữ hạ lệnh: “Hách Đa Dư, ra tay!”
Hách Đa Dư một tay bóp cằm Thừa Tuyển Doãn, một tay cầm lọ thuốc chuẩn bị đổ vào miệng hắn.
“Thả hắn ra!” Một tiếng quát giận vang lên trong địa lao, Hách Đa Dư hoảng đến run tay, thuốc trong lọ đổ ra, chỉ là nước trong suốt.
Hắn ta hoảng hốt, quay đầu lại, thấy Ốc Tiệm và Ốc Dữ còn chưa kịp phản ứng.
Tiên sinh ăn mày đang kề dao lên cổ Ốc Dữ, lạnh giọng: “Thả Thừa Tuyển Doãn, bằng không đại nhân các ngươi, lập tức chết không toàn thây.”
Ốc Dữ sợ tái mặt, vội nói: “Thả! Lập tức thả! Đại hiệp đừng manh động! Tay đừng có run!”
Ốc Tiệm hoảng sợ đến nép sát vào tường, sợ tên ăn mày kia cũng ra tay tới mình: “Có ai không! Người đâu mau tới!”
“Đừng gọi nữa.” Trần Nhiễu Bình nhếch miệng, “Người của các vị ngủ cả rồi, làm phiền giấc mộng của người khác là không có tốt đâu.”
Ốc Dữ kinh ngạc: “Là ngươi, ngươi biết võ công từ khi nào?”
Trần Nhiễu Bình nói: “Ta bảo người là bị ta đánh hồi nào?”
Ốc Tiệm nổi giận: “Không phải ngươi đánh, ngươi vênh váo cái gì!”
Trần Nhiễu Bình: “…” Học sinh nghèo không thể giả vờ làm hổ dữ chút à?
Y quay đầu nhìn Tiên sinh ăn mày, nghĩ đến thân thủ dứt khoát cùng ánh mắt sắc bén của người ta, tim chợt đập mạnh.
Hách Đa Dư nhét lọ thuốc vào áo, lui về sau nói: “Tôi thả người, mong đừng tổn thương đại nhân.”
Thừa Tuyển Doãn đứng thẳng dậy, chỉnh lại y phục, đi ngang qua mặt Ốc Dữ và Ốc Tiệm mà không hề chậm bước.
Tiên sinh ăn mày thấy Thừa Tuyển Doãn và Trần Nhiễu Bình cùng nhau đi xa, mới đẩy Ốc Dữ đâm sầm vào người Ốc Tiệm, nhanh chóng đuổi theo.
Thấy hai người vẫn thong thả bước đi, y mặt đen như đáy nồi: “Tản bộ hả?”
Trần Nhiễu Bình cười hề hề: “Ngươi đừng nói chứ, nha môn này làm cũng đẹp thật, Ốc Dữ đúng là biết hưởng thụ.”
Y lạnh mặt: “Vậy ngươi cứ từ từ hưởng thụ, ta đi trước.”
Trần Nhiễu Bình nhìn bóng y biến mất trong chớp mắt, lại quay đầu nhìn đám lính đang rượt tới, hoảng hốt kêu: “Chờ ta với!”
Thừa Tuyển Doãn vừa nghe câu đầu tiên của Tiên sinh đã lập tức thức thời chạy dẫn đầu.
Bọn họ vốn định chạy từ cửa sau, nhưng sau khi Ốc Dữ và Ốc Tiệm ra khỏi địa lao liền hạ lệnh chặn cả hai đầu, chuẩn bị bắt gọn cá trong rọ.
Thừa Tuyển Doãn sắc mặt trầm xuống: “Hai người đi trước, tôi đánh lạc hướng bọn họ.”
Mục tiêu của Ốc Dữ chính là hắn, không cần phải kéo hai người khác chết cùng.
Tiên sinh ăn mày không đồng ý, “Ta đã tới đây, còn để ta tay không về à?”
Trần Nhiễu Bình lập tức nghiêm mặt: “Chúng ta đi trước đi.”
Tuy y cũng không muốn bỏ lại Thừa Tuyển Doãn, nhưng lý do của hắn rất hợp lý. Lúc này, có thể chạy được mấy người thì cứ chạy.
Sắc mặt tiên sinh ăn mày sa sầm, quát lớn: “Muốn đi thì ngươi đi!”
Trần Nhiễu Bình lập tức nắm chặt cánh tay Tiên sinh ăn mày, vừa chạm vào đã cảm thấy tay y gầy đến đáng sợ, không khỏi nhíu mày.
Một nam tử sao lại còn gầy hơn cả ca nhi?
Tiên sinh ăn mày muốn giật tay ra, nhưng phát hiện tay Trần Nhiễu Bình như cái kìm sắt, căn bản không thể gỡ nổi.
Y tức đến đỏ mặt, hung hăng trừng mắt với Trần Nhiễu Bình, mà tên kia thì lại nhân cơ hội ôm lấy y, lôi tuốt vào sau một hòn non bộ gần đó, còn Thừa Tuyển Doãn thì chủ động lộ diện, dẫn đám nha dịch chặn cửa sau đi chỗ khác.
Thấy Thừa Tuyển Doãn đã dụ người đi rồi, Trần Nhiễu Bình liền kéo Tiên sinh ăn mày mở cửa sau.
Vừa thấy Cầm Mạnh Liên đang đứng ngoài cửa, y liền yên tâm.
“Người ở bên trong đấy.”
Cầm Mạnh Liên biết rõ phía cổng chính khó mà xông vào, nên mới dẫn người vòng tới cửa sau, không ngờ vừa đến nơi thì cửa lại mở ra.
Y không khỏi cảm thán: Dù thân đang hiểm nguy, Thừa huynh vẫn có thể mưu tính chu toàn, quả là nhìn xa trông rộng.
Thấy Cầm Mạnh Liên đã dẫn người xông vào nha môn, Tiên sinh ăn mày thấy vậy cũng hơi thả lỏng, cúi mắt nhìn bàn tay đang bị Trần Nhiễu Bình nắm lấy, nhàn nhạt hỏi: “Trần huynh, tay huynh… còn muốn giữ không?”
Trần Nhiễu Bình lập tức rụt tay lại, cười gượng: “Tất nhiên là muốn rồi.”
Huynh đệ ăn mày này cái gì cũng tốt, chỉ có điều… hơi dữ.
Trong nha môn, Thừa Tuyển Doãn bị bao vây, không còn đường lui.
Ốc Dữ cười nham hiểm tiến tới: “Chạy ư? Ngươi còn có thể chạy đi đâu?”
Thừa Tuyển Doãn th* d*c, sắc mặt căng thẳng.
Hắn và Cầm Mạnh Liên từng có ước hẹn, nếu không nhận được tin huỷ, thì đến đầu tháng ba, Cầm Mạnh Liên chắc chắn sẽ đưa người đến sơn thành cứu viện.
Ước chừng thời gian, hẳn là hai ngày nay sẽ đến.
Hắn vốn tưởng vì công thức chế tương xốt, Ốc Dữ và Ốc Tiệm sẽ để hắn sống thêm vài ngày, không ngờ tình hình lại thay đổi quá nhanh.
Hắn cắn răng: “Ốc Tiệm, ngươi giết ta, không sợ Vạn Bách Phiếm tới tìm ngươi tính sổ sao?”
Hắn không thể chết ở đây. Nếu hắn chết rồi, vậy thì Đường ca nhi phải làm sao?
“Ngươi là vì tội mà tự sát, có liên quan gì tới ta chứ?” Ốc Tiệm ngang ngược đáp, “Huống hồ Vạn Bách Phiếm đang ở biên cương, sao biết được chuyện này? Chẳng lẽ ngươi còn trông cậy vào phu lang ngươi đi báo tin giúp sao?”
Ánh mắt hắn ta trở nên độc ác: “Ngươi cứ yên tâm, đợi ngươi chết rồi, ta nhất định sẽ cho phu lang ngươi xuống làm bạn với ngươi!”
Đồng tử Thừa Tuyển Doãn co rút, trong mắt như dấy lên vệt máu, nhưng lại như bình tĩnh trở lại, lạnh lùng nói: “Ốc Tiệm, ta đưa công thức chế tương cho ngươi, ngươi tha cho ta.”
Ốc Tiệm giả vờ cười thân thiện: “Được thôi.”
Chỉ cần Thừa Tuyển Doãn nói ra công thức, y sẽ lập tức giết người diệt khẩu.
Thừa Tuyển Doãn ngoắc tay với y: “Ngươi cũng không muốn để thiên hạ đều biết công thức chế tương chứ?”
Ốc Tiệm nghĩ mình đông người, đắc ý tiến lại gần.
Thừa Tuyển Doãn ra hiệu bảo hắn ghé tai lại, y vừa cúi đầu sát tới thì bị Thừa Tuyển Doãn tung thẳng một đấm vào mặt.
Ốc Tiệm bị đánh bay ra ngoài, trước mắt tối sầm, đầu ong ong.
Thừa Tuyển Doãn nhân lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, túm lấy cổ áo Ốc Tiệm, lại bồi thêm một đấm nữa, hung hăng như chó điên, cắn mãi không buông.
Ốc Dữ thất thanh hét lên: “Còn đứng ngây ra đó làm gì! Cứu người!”
“Cứu cái gì?” Một giọng nói như cười như không vang lên từ sau lưng, Ốc Dữ quay phắt lại, vừa thấy Cầm Mạnh Liên liền trợn trắng mắt: “Xong đời rồi.”
Gã mềm nhũn như mì luộc, ngã rạp xuống đất, ngất xỉu tại chỗ.
Đám nha dịch bị quan sai của Cầm Mạnh Liên áp chế, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ốc Tiệm bị Thừa Tuyển Doãn đánh đến máu thịt be bét.
Cầm Mạnh Liên thấy Ốc Tiệm hấp hối mới cho người kéo Thừa Tuyển Doãn ra: “Thừa huynh, cái tên cẩu quan này không thể chết dưới tay huynh được đâu.”
Thừa Tuyển Doãn điềm tĩnh chỉnh lại quần áo, vừa liếc thấy vết máu dính trên tay áo liền cau mày tỏ vẻ ghê tởm: “Tôi biết.”
Dù sao Ốc Tiệm cũng là quan, nếu y chết, không thể để là do hắn ra tay.
Cầm Mạnh Liên lạnh sống lưng, lẩm bẩm: “Thừa huynh, huynh làm sao mà có thể vừa điềm đạm vừa điên như vậy hả?”
Thừa Tuyển Doãn liếc nhìn hắn, hỏi: “Việc này tính sao?”
Cầm Mạnh Liên tiếc nuối đáp: “Ốc Tiệm thấy giam giữ huynh trái phép thì nhiều nhất cũng chỉ tính là lạm quyền thôi, nhưng nếu tội giấu nhẹm thiên tai ở sơn thành bị tố lên thánh thượng, ít nhất cũng là tội tru di cửu tộc.”
Ốc Dữ vừa mới tỉnh lại nghe đến câu đó thì trợn mắt, lại ngất thêm lần nữa.
Thừa Tuyển Doãn và Cầm Mạnh Liên đưa mắt nhìn nhau, khẽ cười.
Mồi câu đã ném, kế tiếp chỉ còn chờ cá cắn câu.
Cầm Mạnh Liên thẳng thắn dẫn Thừa Tuyển Doãn bước ra cổng lớn nha môn, dân nghèo tụ tập ngoài cửa vừa thấy Thừa Tuyển Doãn liền hò reo vang dội.
Thừa Tuyển Doãn giơ tay ra hiệu im lặng, chỉ vào Cầm Mạnh Liên giới thiệu: “Vị này là công tử của tri phủ đại nhân – Cầm Mạnh Liên. Sau khi nghe tin sơn thành gặp nạn, liền từ Cầm Châu đích thân tới hỗ trợ tôi.”
Hắn nhấn mạnh: “Tôi có thể mua được mẻ lương thực cứu mạng kia, hoàn toàn nhờ Cầm công tử giúp đỡ.”
Dân chúng nghe xong liền đồng loạt cảm tạ, có người còn quỳ xuống dập đầu với họ.
Có người hỏi: “Thừa đại thiện nhân, lương thực… còn bán nữa không?”
Thừa Tuyển Doãn đáp: “Bán.”
Một chữ đơn giản khiến toàn bộ dân chúng mừng rỡ, lập tức đổ xô về phía xưởng.
Thừa Tuyển Doãn thấy trong đám đông có Cảnh Mỹ Hạnh đang mang sắc mặt âm trầm, liền nói với Cầm Mạnh Liên: “Cầm huynh đợi tôi một lát.”
Cầm Mạnh Liên liếc mắt nhìn Cảnh Mỹ Hạnh, gật đầu.
Thừa Tuyển Doãn đi theo Cảnh Mỹ Hạnh, vòng qua trái vòng qua phải, cuối cùng dừng lại ở một con hẻm vắng người.
Vừa dừng lại, Cảnh Mỹ Hạnh đã giận dữ gào lên: “Ngươi muốn hại chết ta à!”
Cô ta mới gả tới ngày thứ hai, Thừa Tuyển Doãn đã gây chuyện với Ốc Tiệm đến mức không thể vãn hồi, Ốc Tiệm còn có thể tha cho cô sao?
“Ốc Tiệm không dám động đến cô.” Thừa Tuyển Doãn thẳng thắn, “Cô đứng sau là ta, mà ta đứng sau là Cầm Mạnh Liên.”
Ánh mắt hắn lạnh xuống: “Tri huyện và tri phủ, cô biết phải chọn đứng bên nào.”
Cảnh Mỹ Hạnh mồ hôi đầm đìa.
Cô ta không còn lựa chọn nào khác.
“Cho dù Ốc Tiệm không dám động vào ta, nhưng y sẽ nghi kị ta! Ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì?”
Giọng Thừa Tuyển Doãn lạnh như băng: “ Ta muốn cô để ý mọi hành động của Ốc Tiệm, ngăn lại tất cả thư tín y gửi ra ngoài, giao lại cho chúng ta.”
Nếu muốn sống, Ốc Tiệm nhất định sẽ tìm cách cầu cứu Hướng đại nhân.
Hướng Tuyệt tuyệt đối không thể vì một huyện lệnh nhỏ bé như Ốc Tiệm mà rước họa vào thân, nhưng Ốc Tiệm lại biết một phần bí mật của hắn. Để giữ kín bí mật đó, Hướng Tuyệt tất sẽ giết người diệt khẩu.
Mà việc hắn phải làm, chính là tranh thủ trước khi Hướng Tuyệt giết người, giả trang thành Hướng Tuyệt liên lạc với Ốc Tiệm, từ đó thu thập chứng cứ mưu phản đoạt vị của Hướng Tuyệt.
Cảnh Mỹ Hạnh hỏi: “Ta phải làm thế nào để đưa thư cho các ngươi?”
Thừa Tuyển Doãn chỉ đáp: “Lúc cần thiết, có thể nhờ Hách Đa Dư, hắn sẽ giúp cô.”
Đồng tử Cảnh Mỹ Hạnh chợt co rút lại.
Ngay cả Hách Đa Dư cũng là người của Thừa Tuyển Doãn, thế lực của hắn từ bao giờ đã sâu rộng đến mức này?
Mãi đến giây phút này, cô ta mới thật sự nhận ra, Thừa Tuyển Doãn căn bản không phải một nông phu bình thường. Hắn là người có thể sánh vai cùng con trai tri phủ, là nhân vật tất sẽ có đại tiền đồ.
Một người như vậy, chính là lang quân mà trước kia cô ta đã từng khổ sở mong cầu.
Cô ta vừa hận vừa hối hận! Năm đó, vì sao người thành thân với Thừa Tuyển Doãn lại không phải là cô?
Thừa Tuyển Doãn ra lệnh bằng giọng điệu cứng rắn: “Nhân lúc mấy ngày này Ốc Tiệm đang hoảng loạn vì tai họa giáng xuống, hãy tìm cách đưa Đa Nặc ra khỏi Ốc phủ.”
Cảnh Mỹ Hạnh cụp mắt: “Được.”
Ốc Tiệm tất chết không nghi ngờ, cô tuyệt đối không thể để cả đời mình chôn vùi trong tay lão già Ốc Tiệm này.
Kế sách duy nhất bây giờ chính là nắm chặt lấy cây rơm cứu mạng mang tên Thừa Tuyển Doãn. Nếu những việc cô ta làm khiến Thừa Tuyển Doãn hài lòng, hắn có lẽ sẽ nhận ra giá trị của cô ta, rồi thu cô ta về làm người trong phòng.
Cô ta ghé sát vào Thừa Tuyển Doãn, giọng uyển chuyển êm tai hỏi: “Đường ca nhi đang mang thai, thân thể huynh… có thoải mái không?”
Cô ta ám chỉ: “Ốc Tiệm còn chưa từng động đến ta.”
Đường ca nhi mang thai rồi, Thừa Tuyển Doãn là nam tử, hẳn cũng có nhu cầu.
Cô ta có thể thỏa mãn Thừa Tuyển Doãn. Chỉ cần bước này thành công, cô ta không sợ Thừa Tuyển Doãn không mắc câu.
Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn chợt trở nên sắc lạnh, hắn hung hăng lùi lại khỏi Cảnh Mỹ Hạnh: “Thu cái ý nghĩ không nên có ấy đi. Còn có lần sau, ta sẽ cho cô chết trước cả Ốc Tiệm.”
Cảnh Mỹ Hạnh hoảng hốt, ngã ngồi phịch xuống đất, không dám động đậy.
Thừa Tuyển Doãn hất tay áo bỏ đi. Ở đằng xa, vừa thấy Cầm Mạnh Liên, hắn liền hỏi: “Cầm huynh là cưỡi ngựa tới sao?”
Cầm Mạnh Liên gật đầu. Thừa Tuyển Doãn lại hỏi: “Ngựa ở đâu?”
Cầm Mạnh Liên chỉ về phía con ngựa cách đó không xa.
Thừa Tuyển Doãn sải bước đi tới, nói: “Đa tạ.”
Hắn phi thân lên ngựa, giục ngựa phóng đi như bay.
Cầm Mạnh Liên trầm mặc một lúc, rồi hỏi quan sai bên cạnh: “Hắn vừa rồi có hỏi mượn ngựa của ta sao?”
Quan sai cân nhắc đáp: “Lời công tử Thừa vừa nói, hẳn chính là ý mượn ngựa.”
“Thế ta có đồng ý không?” Cầm Mạnh Liên giận dữ, “Ngựa bị hắn cưỡi đi rồi, ta cưỡi cái gì?”
Y tức đến mức hất tay áo: “Cường đạo! Thổ phỉ! Người người phẫn nộ! Ta không ngại ngàn dặm xa xôi tới cứu hắn, mà hắn lại đối xử với ta như vậy?”
Càng nghĩ càng thấy tủi thân, lại hỏi: “Không đúng, thế hắn vừa rồi còn bảo ta chờ hắn làm gì?”
Quan sai trầm ngâm chốc lát, mới đáp: “Hắn sợ ngài cưỡi ngựa đi mất, thì hắn không có ngựa để cưỡi.”
Cầm Mạnh Liên tức đến giậm chân: “Thật quá đáng! Chẳng phải chỉ là ta trộm một nồi nước xốt của hắn thôi sao? Có cần làm quá như vậy không?”
Quan sai an ủi: “... Công tử Thừa trông có vẻ như có việc gấp cần xử lý.”
Cầm Mạnh Liên theo bản năng phản bác: “Hắn còn có việc gì gấp? Ốc Tiệm với Ốc Dữ đều đã hôn mê bất tỉnh, hắn còn gấp cái gì?”
Nói đến đây, y mới bừng tỉnh ngộ: “Chẳng lẽ là đi đón Đường ca nhi?”
Quan sai im lặng.
Cầm Mạnh Liên dường như đoán ra điều gì, liền phe phẩy quạt, mỉm cười nói: “Thừa huynh e rằng sắp gặp rắc rối rồi.”
—-------
Tâm tình của Thừa Tuyển Doãn quả thực rất tồi tệ, hắn vốn định lên núi đón Đường ca nhi, nhưng lại thấy Thừa Tam Tự đang dẫn theo Hùng Đậu và Mạc Nhị xuống núi.
Hắn bước lại gần nhìn, chỉ thấy trên xe gỗ, Đường ca nhi hai mắt đỏ sưng đang nằm đó, vậy mà khóc đến ngất đi.
Hùng Đậu và Mạc Nhị bất đắc dĩ nhìn hắn, mỗi người một câu: “Đường ca nhi quá thông minh, chúng tôi không giấu nổi đệ ấy.”
“Chúng tôi cũng chẳng nói nhiều, nhưng đệ ấy lại cho rằng đệ sắp chết, đứa nhỏ cũng không cần nữa, nên mới nhất quyết muốn xuống núi tìm đệ.”
Mạc Nhị và Hùng Đậu nhìn nhau, trong mắt đều một mảnh u tối:
“Đệ ấy tỉnh dậy rồi, vợ chồng chúng tôi cũng chẳng có nổi một hơi thở yên ổn.”
“Phu lang mang thai cảm xúc vốn đã nhạy cảm, ban đêm nằm mơ thấy chuyện xấu cũng sẽ suy nghĩ lung tung, lúc nào cũng sợ đệ gặp chuyện. Lần này chắc chắn em ấy bị dọa sợ hãi đến mức này rồi.” Thừa Tuyển Doãn nhìn Đường ca nhi, chỉ thấy vừa xót xa vừa áy náy.
“Chuyện này thật sự đã làm phiền hai người, hôm khác đệ sẽ sang tận nhà cảm tạ.”
Mạc Nhị nhíu mày: “Khách sáo rồi.”
Hùng Đậu mệt mỏi nói: “Đệ chỉ cần dỗ dành đệ ấy cho tốt là được, đừng nghĩ đến chuyện cảm ơn hay không. Chúng tôi cũng phải về nghỉ ngơi thôi.”
Cô chưa bao giờ ngờ rằng Đường ca nhi vốn ngoan ngoãn hiểu chuyện, mà sau khi có thai lại khiến người ta mệt mỏi đến vậy.
Thừa Tuyển Doãn có thể nhẫn nại chịu đựng Đường ca nhi lâu như thế, lại vẫn một lòng yêu chiều cậu ấy, thật sự chẳng dễ dàng gì.
Hắn ôm Đường ca nhi trở về, dùng vải bông khẽ lau đi vết nước mắt trên gương mặt cậu.
Hàng mi Cảnh Đường Vân khẽ run, vừa mở mắt đã thấy Thừa Tuyển Doãn, lập tức òa khóc thành tiếng.
Hai cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy cổ hắn không buông, khóc đến trời long đất lở, như thể chịu bao oan ức lớn lao.
Đôi mắt Thừa Tuyển Doãn cũng cay nóng, hắn nghe Đường ca nhi vừa khóc vừa ngắt quãng mắng hắn là kẻ lừa gạt, lại trách hắn một giấc tỉnh dậy chẳng thấy bóng dáng.
Mắng mãi cuối cùng, Cảnh Đường Vân lại nghẹn ngào cầu xin:
“Phu quân, em sợ… mình đừng bỏ rơi em.”
Trái tim Thừa Tuyển Doãn gần như vỡ vụn, cổ họng như bị thứ gì nghẹn lại, yết hầu khẽ động, chỉ thốt ra được một chữ:
“Ừ.”
Sau khi Đường ca nhi bình tĩnh lại, Thừa Tuyển Doãn mời Lưu lang trung đến bắt mạch.
Lưu lang trung hừ một tiếng, không vui nói: “Đứa nhỏ này mệnh lớn, chẳng có gì nghiêm trọng. Nhưng dẫu mệnh có cứng, cũng chịu không nổi các ngươi hết lần này đến lần khác.”
Ông ngừng lại, rồi kiên nhẫn khuyên bảo: “Thừa Nhị à, việc này ngươi làm không thỏa đáng chút nào. Nhìn xem ngươi dọa Đường ca nhi thành ra thế này. Ta đã dặn ngươi bao nhiêu lần rồi, phu lang mang thai không giống người thường, người khác nghĩ một chuyện thì phu lang có thể nghĩ mười chuyện, đôi khi nghĩ mãi thành ma trong đầu. Ta biết ngươi khó xử, nhưng ngươi cứ thế mà bỏ mặc Đường ca nhi, thử hỏi cậu ấy sẽ nghĩ gì?”
Thừa Tuyển Doãn xám mặt chịu trận, cẩn thận ghi nhớ mấy điều Lưu lang trung dặn dò cần lưu ý, sau đó mới cung kính tiễn ông về.
Bước vào phòng bên, hắn liền thấy Đường ca nhi đang mở to đôi mắt nhìn mình, “Lưu lang trung có mắng mình không vậy?”
“Là tôi đáng bị mắng.” Thừa Tuyển Doãn ngồi xuống mép giường, hỏi: “Có đỡ hơn chút nào không?”
“Không sao rồi, em vui là bụng không đau nữa liền.” Đường ca nhi nắm tay Thừa Tuyển Doãn áp lên mặt mình, cong mắt cười, “Phu quân ở đây là em vui rồi.”
Trái tim Thừa Tuyển Doãn như bị Đường ca nhi làm tan chảy, hắn đổ người ôm chặt lấy cậu hít một hơi thật sâu, than: “Đường ca nhi, em đúng là hại tôi mất mạng.”
Theo đủ mọi nghĩa.
Đường ca nhi dịu dàng vuốt tóc hắn, giọng mềm như nước, “Phu quân không làm gì sai, chỉ là không hiểu tại sao, chỉ cần không thấy mình, em liền hoảng đến mức không khống chế nổi.”
Cậu chưa từng nghĩ rằng sau khi mang thai, mình lại trở nên yếu ớt như vậy. Giống như biến thành người khác, khiến cậu thấy xa lạ và sợ hãi. Cậu ngượng ngùng nhấn mạnh, “Em không cố ý khóc đến mức ngất đi đâu.”
Thừa Tuyển Doãn hôn nhẹ lên khóe môi cậu, “Tôi hiểu.”
Đường ca nhi của hắn kiên cường hơn người ta tưởng nhiều lắm.
“Thừa Nhị.” Giọng của lý chính từ xa vang tới, chẳng mấy chốc đã đứng trước cửa, “Con có trong đó không?”
“Con đây.” Thừa Tuyển Doãn đứng dậy mở cửa, lý chính vỗ vai hắn, nói: “Lúc con bị bắt, ta tự quyết giúp con cắt đứt quan hệ với nhà họ Thừa, con có bằng lòng không?”
Thừa Tuyển Doãn chắp tay, “Cầu còn chẳng được.”
Hắn từ lâu đã chán ngấy việc phải giả vờ giả vịt với nhà họ Thừa, nếu không phải nước Du quá coi trọng chữ hiếu, ràng buộc con cháu đủ điều, thì hắn đã cắt đứt quan hệ với nhà ấy từ lâu rồi.
Lý chính nở nụ cười hài lòng, “Chọn ngày không bằng gặp ngày, chúng ta đi làm việc đó ngay đi.”
Thừa Tuyển Doãn quay đầu nhìn Đường ca nhi một cái, “Chờ chút.”
Lý chính gật đầu, Thừa Tuyển Doãn đi đến mép giường, còn chưa kịp mở miệng, Đường ca nhi đã nói: “Đi đi, em nghe cả rồi.”
Hiện giờ thân thể cậu yếu, vẫn chưa xuống giường đi lại được.
Thừa Tuyển Doãn mím môi, “Tôi gọi Thao Thiết tới ở cùng mình.”
Hắn vốn không muốn rời xa Đường ca nhi, nhưng có việc, bắt buộc phải do hắn tự mình xử lý.
Thao Thiết tới rất nhanh, nó ngồi bên giường Đường ca nhi, nhăn răng với Thừa Tuyển Doãn, [Ngươi vô dụng thật đấy, ta đi có mấy ngày mà ngươi đã để Đường ca nhi thành ra như vậy?]
Thừa Tuyển Doãn hiếm khi không phản bác, chỉ căn dặn Thao Thiết phải chăm sóc Đường ca nhi cho tốt.
Cảnh Đường Vân tiễn mắt nhìn hắn rời đi, sau đó hỏi Thao Thiết: “Ngươi còn tiểu đệ nào không?”
Thao Thiết ngẩng cái đầu nhỏ lên, gật mạnh.
Đường đường là bản Thao Thiết, sao có thể thiếu tiểu đệ?
Đường ca nhi ngoắc nó lại, Thao Thiết hí hửng chạy tới, dựng tai lên nghe chăm chú.
Nghe xong những gì Đường ca nhi dặn dò, Thao Thiết lấy móng vỗ vỗ ngực, cái miệng nhỏ bô bô không ngừng.
Tuy không hiểu Thao Thiết nói gì, nhưng Đường ca nhi lại hiểu ý nó, cười nói: “Ừm, chuyện này giao cho ngươi, ta yên tâm.”
Ở nhà họ Thừa, Lương thị đi đi lại lại.
“Sao lại thế? Sao lại được thả ra! Huyện thái gia lúc ấy rõ ràng tức giận đến vậy cơ mà?”
Thừa Uông thấy bà ta cứ đi qua đi lại trước mặt mình thì bực bội vô cùng, quát to: “Cút đi! Đừng chắn mắt ta!”
Những lời Lương thị nói bên ngoài xưởng trước kia đã sớm truyền đi khắp nơi, giờ dân làng mỗi khi nhắc đến Thừa Nhị tốt thế nào đều phải mắng bọn họ một hai câu, nào là không xứng làm cha mẹ hắn, nào là mù mắt bỏ rơi một đứa con tốt như thế.
“Thấy tôi chướng mắt? Vậy sao trước kia ông còn cưới tôi!” Lương thị mắt đỏ hoe, trừng trừng nhìn Thừa Uông, “Thừa Uông! Đừng tưởng tôi còn sẽ nhịn ông như trước! Tôi là người đã chết qua một lần rồi, ông dám chọc tôi điên, thì tôi kéo ông cùng chết!”
Trước kia Thừa Uông thấy chết không cứu, còn nhốt bà ta vào nhà kho bỏ mặc, lúc ấy bà ta đã hiểu rõ, Thừa Uông là kẻ không có tim! Nếu bà ta còn sống sót được, thì tuyệt đối sẽ không bao giờ cam chịu lão nữa!
Thừa Uông đập mạnh bàn, “Bà thật tưởng tôi không dám đánh bà à?”
Lương thị nghển cổ thò mặt tới, ánh mắt hung hăng, “Đánh đi! Có gan thì một chưởng đánh chết tôi luôn, nếu không đánh chết được thì tôi sẽ khiến cả đời ông không được yên ổn!”
Thừa Uông dám đánh Lương thị, nhưng thật không dám đánh chết bà ta.
Bởi vì nếu Lương thị chết, lão cũng sẽ bị phán tội giết người chém đầu.
Lão còn chưa muốn vì Lương thị mà mất mạng đâu.
“Tôi không chấp kẻ điên như bà!” Lão quay đầu sang chỗ khác, cố chấp đổi đề tài, “Chuyện đoạn tuyệt quan hệ, chúng ta không thể chấp nhận!”
Hiện tại Thừa Nhị là đại thiện nhân nổi tiếng khắp nơi, chỉ cần quan hệ này chưa dứt, lão vẫn là cha của Thừa Nhị, người khác vẫn phải nể mặt lão đôi chút.
“Chuyện này e là không do các ngươi quyết định được nữa đâu!” Lý chính dẫn người xông vào, mặt trầm như nước, “Quan hệ này, dù các ngươi không muốn cắt, cũng phải cắt!”
Là lý chính của thôn Thiên Trùng, ông không cho phép nhà họ Thừa tiếp tục làm liên lụy tới Thừa Tuyển Doãn, đại ân nhân của thôn Thiên Trùng.
Thừa Uông ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt trắng bệch.
Lão biết, chuyện này đã không còn đường lui.
Lương thị nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Thừa Tuyển Doãn, ánh mắt độc ác phun ra một chữ, “Được! Ngươi đừng có mà hối hận!”
Trên đời này chỉ có bà ta là người duy nhất biết thân phận thật của Thừa Tuyển Doãn, nếu một ngày nào đó thân thích của hắn tìm tới, bà ta sẽ nói đứa nhỏ năm ấy đã chết rồi, hoàn toàn chặt đứt đường nhận tổ quy tông của hắn!
Thừa Tuyển Doãn lạnh nhạt đáp, “Bà nghĩ nhiều rồi.”
Sau khi đoạn tuyệt xong, mọi người đều thay hắn mà cảm thấy nhẹ nhõm.
Thừa Tuyển Doãn mỉm cười với họ, nhưng chân không hề dừng lại, lập tức quay về xưởng.
Trần Nhiễu Bình ra vẻ thần thần bí bí, “Ta tính toán một chút, chắc chắn là hắn đi tìm Đường ca nhi.”
Thừa Tam Tự liếc gã, “Chuyện đó mà cũng phải tính?”
Lương thị thấy tất cả mọi người đều đã rời đi, vội vàng khóa trái cửa, rồi nhanh chóng trở lại phòng bên.
Thừa Uông định đi theo xem bà ta định làm gì, còn chưa kịp bước vào, Lương thị đã đóng sầm cửa lại khóa trái.
Thừa Uông mắng to, nhưng Lương thị không buồn để tâm, bà ta cố sức đẩy chiếc bàn trang điểm cũ kỹ nặng trịch sang bên, dùng tay trần đào đất. Đào chừng một thước sâu, một miếng bao tải rách sậm màu mới dần lộ ra trước mắt bà ta.
Lương thị không buồn lau mồ hôi, vội vã lôi bao ra, mở ra xem, thấy bên trong là miếng ngọc bội trong suốt sáng loáng, bà ta liền ngã ngồi xuống đất, cười không thành tiếng.
Khi xưa, bà ta luôn cảm thấy miếng ngọc bội kia như đang không ngừng nhắc nhở điều gì đó, khiến bà ta chướng mắt, bèn giấu nó vào chỗ này lúc Thừa Tuyển Doãn vừa lên năm tuổi.
Bà ta từng nghĩ đời này sẽ không bao giờ đào miếng ngọc ấy ra nữa, không ngờ lại đến lúc phải làm vậy!
Lần này, bà ta muốn ném miếng ngọc đó đi, để Thừa Tuấn Doãn đời này không bao giờ nhận thân được nữa!
Bà ta bật dậy, nhét ngọc vào trong túi, mở cửa rồi vội vã bước ra ngoài.
Thừa Uông thấy bà ta đang giấu thứ gì trong ngực, đồng tử co rút, liền quát lên giận dữ: “Lương thị! Con tiện nhân nhà bà, bà dám trộm tiền của tôi à?”
Lão nhào tới, tóm chặt lấy tay Lương thị: “Trả tiền lại đây!”
Tiền của lão cũng giấu trong gian nhà bên, nhưng là chỗ Lương thị không hề biết. Sao ả tiện nhân này lại tìm ra được chứ?
Chẳng trách vừa rồi còn đóng cửa ngăn lão lại, thì ra là để trộm tiền!
Lương thị giãy giụa hét lên: “Ta không lấy tiền của ông, đây là đồ của ta, là của ta!”
Hai người giằng co dữ dội, miếng ngọc bội rơi ra khỏi tay, rơi “cạch” xuống đất.
Cả Thừa Uông và Lương thị cùng sững lại. Lương thị phản ứng cực nhanh định cúi xuống nhặt lại, nhưng Thừa Uông đã nhanh hơn một bước.
Ánh mắt lão lóe lên tham lam: “Miếng ngọc này là tên đó mang đến đúng không?”
“Không liên quan đến ông!” Lương thị giành lại miếng ngọc, nhưng bị Thừa Uông đẩy ngã xuống đất.
“Ta biết ngay là khi trước ngươi không giao hết đồ cho ta mà!” Thừa Uông siết chặt miếng ngọc, gương mặt vặn vẹo, “Bà định cầm ngọc này đi bán à? Bà dám nuốt trọn số tiền này?”
“Tôi muốn ném nó đi!” Hận thù dâng đầy trong mắt Lương thị, khiến bà ta mất hết lý trí, “Tôi muốn khiến Thừa Tuyển Doãn đời này không bao giờ nhận lại được thân nhân!”
Thừa Uông ngẩn ra, mắng một tiếng: “Con điên! Bà có biết miếng ngọc này đáng giá bao nhiêu không?”
“Đáng giá thì có ích gì?” Lương thị bước sát lại gần, “Ông dám bán à?”
Khi xưa người kia ném bỏ Thừa Tuyển Doãn lại, là vì đang bị truy sát.
Miếng ngọc này tượng trưng cho thân phận. Một khi bị bán ra, ai biết được người bị dẫn tới là thân nhân hay là kẻ thù của Thừa Tuyển Doãn?
Nếu là kẻ thù tìm đến, họ sẽ chẳng thèm để ý mối quan hệ giữa họ và Thừa Tuyển Doãn đâu, nhất định sẽ giết sạch bọn họ để diệt khẩu.
Nghe vậy, sắc mặt Thừa Uông hiện rõ vẻ sợ hãi.
Lương thị nhân cơ hội giành lại ngọc, đang định bỏ đi thì lại bị Thừa Uông chặn lại.
“Cho dù ngọc này không bán được, thì cũng có thể giữ làm báu vật truyền đời.” Thừa Uông chắn trước cửa, “Dù thân nhân hay kẻ thù của Thừa Tuyển Doãn là ai đi nữa, vài trăm năm sau, ai mà còn biết miếng ngọc này là gì?”
Lương thị dao động.
Thừa Uông nói tiếp: “Bà không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho con, cho cháu của bà sau này. Một thứ tốt như thế, bà thực sự ném đi, không sợ sau này tụi nó biết rồi oán bà à?”
Lương thị nhìn chằm chằm vào miếng ngọc, nhớ đến Thừa Đại Tài đã mất tích nhiều ngày, cơn tức nghẹn trong ngực cuối cùng cũng tiêu tan.
Thừa Uông nói đúng. Dù giờ không bán được, nhưng vài trăm năm sau thì khác.
Bà ta không tin là gia tộc hay kẻ thù của Thừa Tuyển Doãn có thể hiển hách vững vàng suốt mấy trăm năm không suy sụp!
Thừa Uông thở phào, nhìn miếng ngọc, nuốt nước miếng.
Nếu miếng ngọc này có thể trở thành báu vật truyền đời, vậy thì Thừa Uông lão đây cũng xem như làm nên chuyện vẻ vang cho tổ tông rồi!
Sau khi nghĩ thông suốt, Lương thị quay lại gian nhà nhỏ, đóng kín cửa lần nữa, tìm chỗ một hồi lâu, cuối cùng quyết định nhét ngọc vào trong xà nhà.
Bà ta giấu rất kỹ, Thừa Uông đợi bà ta đi rồi mới lẻn vào tìm, lục tung cả phòng cũng chẳng thấy đâu, cuối cùng đành tức tối rời đi. Lão không hề để ý bên cửa sổ có hai cái tai lén lút động đậy, sau đó lặng lẽ rụt lại.