Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 61

Chương 61: Thừa Đại Tài dẫn trộm vào thôn

 

Tại Phủ Ốc.

 

Ốc Tiệm nằm trên giường, không thể tin được: “Cầm Mạnh Liên sao có thể đến đây chứ!”

 

Cầm Mạnh Liên tới thì thôi đi, lại còn dẫn theo cả quan sai, chẳng lẽ Cầm Mạnh Liên có năng lực biết trước tương lai?

 

“Đúng là hắn đến rồi!” Ốc Dữ lúc này mặt mày như đưa đám, “Ca, đệ không muốn chết! Mau nghĩ cách đi!”

 

Ốc Tiệm quát: “Hốt hoảng cái gì chứ? Nếu thật sự như đệ nói, vậy tại sao giờ ta với đệ vẫn còn nằm yên ở phủ này?”

 

Ốc Dữ kích động: “Vì Cầm Mạnh Liên không muốn bắt huynh với tội lạm dụng chức quyền, y không muốn tha cho chúng ta dễ dàng như vậy đâu! Y muốn tố việc huynh che giấu thiên tai ở huyện Sơn Hương lên Thánh thượng kìa, để hoàng thượng tru di cửu tộc chúng ta!”

 

Ốc Tiệm nghe đến đây thì không giữ nổi bình tĩnh.

 

Y lẩm bẩm: “Đừng lo, đừng lo... Hướng Tuyệt sẽ bảo vệ chúng ta, chúng ta đã từng giúp ngài ấy mà.”

 

“Đúng! Ca nói đúng!” Ốc Dữ vừa nói vừa lục tìm giấy bút khắp phòng, rồi nhét vào tay Ốc Tiệm, “Ca, mau viết thư cho Hướng Tuyệt, xin ngài ấy bảo hộ chúng ta!”

 

Ốc Tiệm cố nén đau, tay run run cầm bút lên viết thư.
----------------------

 

Trong xưởng, Cảnh Đường Vân uống thuốc xong thì mí mắt đã bắt đầu díu lại.

 

Thừa Tuyển Doãn cởi giày tất, nằm xuống bên cạnh cậu, cơ thể mệt mỏi rã rời nhưng hắn không dám ngủ. Hắn sợ Cảnh Đường Vân ngủ không ngon, sợ không kịp phát hiện cậu có khó chịu gì.

 

Cảnh Đường Vân như cảm nhận được gì đó, dùng cái đầu mềm mại cọ cọ vào cằm Thừa Tuyển Doãn, nhắm mắt mơ màng: “Phu quân, ngủ cùng em đi.”

 

“Ừ.” Thừa Tuyển Doãn nhẹ nhàng ôm lưng cậu, đợi hơi thở cậu ổn định rồi mới yên tâm nhắm mắt ngủ.

 

Giấc ngủ này kéo dài thật lâu. Tỉnh dậy thì trời đã tối đen. Thừa Tuyển Doãn thắp đèn đi vào bếp, định nấu một bát canh trứng cho Đường ca nhi. Cậu đã ngủ lâu như vậy, chắc chắn đói rồi.

 

Cảnh Đường Vân bị hắn gọi dậy, liền chu môi, vẻ mặt như muốn khóc nhìn đau lòng muốn chết. Thừa Tuyển Doãn dỗ cậu ăn mấy muỗng canh trứng, lau miệng rồi cho cậu súc miệng xong mới để cậu tiếp tục ngủ.

 

Hắn ăn nốt phần canh trứng còn thừa của Cảnh Đường Vân rửa bát xong thì bắt đầu đun nước nóng. Đường ca nhi nhà hắn vốn thích sạch sẽ, ngủ dậy thế nào cũng sẽ đòi tắm. Nếu hắn không chuẩn bị sẵn nước nóng, lát nữa e rằng cậu khó chịu đến mức dùng nước lạnh lau người.

 

Khi nước nóng vừa đun xong thì Cảnh Đường Vân vẫn chưa tỉnh. Hắn tranh thủ tắm trước. Vừa tắm xong trở lại phòng thì thấy cậu đã mở mắt.

 

Cảnh Đường Vân sau khi tỉnh lại cũng không nói gì, chỉ mở to đôi mắt long lanh nhìn hắn, bộ dáng nhỏ nhắn kia thật khiến người ta yêu thương.

 

Thừa Tuyển Doãn đi tới, khẽ cào nhẹ mũi cậu một cái, Cảnh Đường Vân quay mặt đi, ấm ức nói: “Trên người em hôi quá, em muốn đi tắm, mình đừng có chạm vào em.”

 

Cậu ở trên núi gây náo loạn lâu như vậy, toàn thân đầy mồ hôi, phu quân ngoài miệng không nói nhưng trong lòng nhất định đang thầm chê.

 

Nghĩ đến đây, ánh mắt cậu lại càng ai oán hơn.

 

Thừa Tuyển Doãn bị cậu nhìn chằm chằm đến mức da đầu run rẩy, tuy không biết trong lòng cậu đang nghĩ gì, nhưng khẳng định là chẳng có điều gì tốt đẹp.

 

“Tôi đã đun sẵn nước nóng rồi, em muốn tự tắm hay để tôi tắm cho?”

 

Cảnh Đường Vân đỏ mặt, vội vã đáp mà quên luôn chuyện vừa nghĩ: “Em tự tắm!”

 

Thừa Tuyển Doãn ánh mắt đầy ý cười: “Tiếc thật.”

 

Cảnh Đường Vân tức quá mặt đỏ tới tận vành tai: “Phu quân, mình thật không biết xấu hổ!”

 

Lúc Cảnh Đường Vân đi tắm, Thừa Tuyển Doãn liền đứng chờ bên ngoài, đợi cậu tắm xong, hắn mới vào thu dọn đồ đạc.

 

Cảnh Đường Vân ăn no ngủ đủ lại còn được tắm rửa sạch sẽ, tinh thần vô cùng sảng khoái, mặc xong y phục liền muốn ra ngoài.

 

Thao Thiết bước đến trước mặt Cảnh Đường Vân, ngẩng đầu nhỏ lên, cái miệng nhỏ chóp chép, như đang báo cáo chuyện gì đó.

 

Cảnh Đường Vân nghe không hiểu, liền gọi: “Phu quân ơi, mau lại đây.”

 

Thừa Tuyển Doãn bước đến rất nhanh, không cần cậu nói gì, vừa nghe giọng Thao Thiết, sắc mặt hắn liền trầm xuống.

 

Cảnh Đường Vân tò mò hỏi: “Phu quân, nó nói gì vậy?”

 

Thừa Tuyển Doãn nhìn cậu, sắc mặt dịu đi, nhẹ nhàng điểm vào trán cậu: “Mình nghĩ sao mà lại bảo Nhị Hoa theo dõi Lương thị?”

 

Cảnh Đường Vân tuy không đau, nhưng vẫn cố tình ôm trán rụt cổ lại tỏ vẻ yếu thế: “Vì phu quân từng nói ngọc bội ở chỗ bà ta mà. Em nghĩ nếu muốn đoạn tuyệt thân thích, Lương thị sớm muộn gì cũng sẽ nhớ ra miếng ngọc bội.”

 

Cậu cũng không thể ngờ được Lương thị lại điên cuồng đến thế, không chỉ nhớ ra ngọc bội, còn định ném bỏ nó đi.

 

“Thôi được rồi.” Thừa Tuyển Doãn bật cười, “Tôi có trách gì em đâu.”

 

Cảnh Đường Vân len lén chui vào lòng hắn cười khẽ: “Tiếc ghê, bà ta lại không vứt.”

 

Nếu mà vứt, Nhị Hoa đã có thể nhặt lại ngay sau đó rồi.

 

Cậu hỏi: “Phu quân định khi nào lấy lại ngọc bội vậy?”

 

Phu quân trước kia không lấy ngọc bội, là vì không biết nó bị Lương thị giấu ở đâu, giờ thì biết rồi, nhất định sẽ muốn lấy lại.

 

Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn tối đi: “Chờ thời cơ, để Thao Thiết lén lấy lại.”

 

Đây là cách nhanh nhất, tiện nhất và hiệu quả nhất.

 

Thao Thiết tức giận: [Các người hỏi qua ý kiến của ta chưa hả?]

 

Thừa Tuyển Doãn thở dài: “Đường ca nhi, hình như Thao Thiết không được vui kìa?”

 

Cảnh Đường Vân nhìn sang Thao Thiết, nghiêng đầu: “Ngươi không muốn à?”

 

Thao Thiết chấn động, Thao Thiết nhịn nhục chịu đựng, Thao Thiết cúi đầu trước số phận.

 

Cảnh Đường Vân cong khóe mắt: “Nó đồng ý rồi đó, phu quân.”

 

Thừa Tuyển Doãn cười càng sâu: “Ừ, tôi thấy rồi.”

 

Thao Thiết nghiến răng ken két, ôi loài người gian xảo!

 

“Phu quân, em muốn ra ngoài đi dạo một chút.” Cảnh Đường Vân lắc lắc tay Thừa Tuyển Doãn, giương đôi mắt cún tội nghiệp nhìn hắn, Thừa Tuyển Doãn không chịu nổi, đành đồng ý.

 

Vừa ra đến cổng xưởng, Cảnh Đường Vân liền thấy bên cạnh cửa chất đống đủ thứ, nào là giỏ đan, khăn thêu hoa, hay một cái bát gỗ...

 

Cảnh Đường Vân nghi hoặc: “Cái này là...?”

 

Thừa Tam Tự bước đến giải thích: “Đây là tấm lòng của họ.”

 

Cảnh Đường Vân nhìn về phía những người mua lương thực đang đứng trước cửa, chỉ thấy ai nấy đều nở nụ cười đầy thiện ý.

 

Thừa Tuyển Doãn có chút xấu hổ: “Tôi cũng chẳng làm gì cả, bảo họ mang về đi.”

 

Thừa Tam Tự bất đắc dĩ: “Tôi ngăn rồi, vô dụng thôi.”

 

Dân làng đều biết, nếu không phải vì họ, Thừa Tuyển Doãn đâu cần vì bán lương thực rẻ mà rước lấy tai họa.

 

Cảnh Đường Vân nhẹ vỗ tay hắn: “Phu quân, nếu đã là tấm lòng của họ, mình cứ nhận đi.”

 

Thừa Tuyển Doãn thở dài: “Được.”

 

“Ngươi đang lén la lén lút làm gì đó!” Trong xưởng đột nhiên vang lên một tiếng quát.

 

Thừa Tuyển Doãn và Cảnh Đường Vân nghe ra là giọng của Hi ca nhi, vội bước vào thì thấy Hi ca nhi đang vặn tai Hách Đa Dư, nổi giận đùng đùng đi về phía họ: “Đường ca nhi, tôi bắt được chó săn của Ốc Dữ rồi!”

 

Hách Đa Dư kêu oai oái: “Thừa huynh đệ, mau giải thích giùm tôi đi!”

 

Giờ tình thế đặc biệt, y không dám công khai đến tìm Thừa Tuyển Doãn, đành phải lén trèo tường vào.

 

Nào ngờ lại bị ca nhi này bắt gặp. Hắn ta cũng thấy khó hiểu, cái xưởng này từ khi nào lại có một ca nhi mạnh mẽ như thế?

 

Thừa Tuyển Doãn ho nhẹ: “Thả người ra đi, đây là khách quý.”

 

Hi ca nhi sững lại, nhìn sang Cảnh Đường Vân.

 

Cảnh Đường Vân nhẹ giọng nói: “Hắn ta là người tốt.”

 

Hi ca nhi lúc này mới buông tay, Hách Đa Dư vừa được thả ra đã nhảy ra xa ba thước: “Tên ca nhi này đúng là ngang ngược quá mức!”

 

Hi ca nhi mím chặt môi, Cảnh Đường Vân cười nói: “Lần sau không được làm vậy nữa, cùng ta ra ngoài giúp một tay nào.”

 

“Đi liền!” Hi ca nhi vội vã đi theo Cảnh Đường Vân rời đi.

 

Thừa Tuyển Doãn nhìn sang Hách Đa Dư, hỏi: “Tình hình trong huyện thế nào rồi?”

 

Hách Đa Dư bỗng vén vạt áo định quỳ xuống trước mặt Thừa Tuyển Doãn, khiến hắn hết hồn vội đỡ lấy, quát: “Huynh làm gì vậy hả!”

 

Hách Đa Dư nhìn hắn chằm chằm: “Đa Nặc đang ở chỗ tôi rồi.”

 

Thừa Tuyển Doãn lập tức hiểu ra.

 

Cảnh Mỹ Hạnh hành động cũng thật nhanh đấy.

 

Hắn dùng lực đỡ Hách Đa Dư đứng dậy: “Chuyện nhỏ vậy mà đã hành lễ lớn như thế với tôi, chẳng lẽ khinh thường tình huynh đệ này sao?”

 

Hách Đa Dư vội đính chính: “Tất nhiên không phải!”

 

Hắn ta trấn tĩnh lại, bắt đầu nói chính sự: “Ốc Dữ và Ốc Tiệm giờ lo thân còn chưa xong, cả phủ Ốc và huyện nha đều loạn hết cả.”

 

Thừa Tuyển Doãn không ngạc nhiên, kết cục này vốn đã nằm trong dự tính của hắn.

 

“Thừa Đại Tài đã trốn khỏi sòng bạc rồi.” Hách Đa Dư nhắc đến chuyện này thì vô cùng hối hận, “Khi thiên tai ập đến, mọi thứ rối tung cả, tôi sơ suất một lúc, đến khi nhớ ra thì gã đã chạy mất.”

 

Thừa Tuyển Doãn sớm đã biết chuyện này: “Không sao, huynh biết gã đang ở đâu không?”

 

Gã tụ tập một đám bằng hữu lưu manh quen ở sòng bạc, chẳng rõ định làm chuyện mờ ám gì.” Hách Đa Dư nhíu mày, “Tôi cho người trong sòng bạc đi bắt Thừa Đại Tài, không biết gã đã nói gì với bọn đó, mà bọn chúng lại chịu cho gã thời hạn ba ngày.”

 

Hắn ta nhìn sang Thừa Tuyển Doãn, nhắc nhở, “Tôi nghi là gã đã đánh chủ ý lên người huynh rồi.”

 

Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn tối hẳn đi, “Hách huynh có thể giúp tôi chạy thêm một chuyến không?”

 

Hách Đa Dư dứt khoát đáp, “Tất nhiên là được.”

 

Thừa Tuyển Doãn nói: “Huynh giúp tôi hỏi Cảnh Mỹ Hạnh, xem kẻ trộm hôm Tết là ai?”

 

Lần trước nhà bị trộm, hắn từng nghi ngờ người hạ độc và tên trộm là cùng một người. Nhưng Cảnh Mỹ Hạnh có thể vì tránh bị phát hiện khi hạ độc mà bỏ cả nhân sâm quý giá, sao lại vì mấy đồng bạc mà gây ra động tĩnh lớn đến vậy?

 

Cảnh Mỹ Hạnh chọn cùng lúc với tên trộm ra tay chính là để đổ tội lên đầu kẻ khác.

 

Nói cách khác, Cảnh Mỹ Hạnh nhất định đã từng thấy tên trộm.

 

Tuy hắn đã có suy đoán, nhưng vẫn nên xác nhận rõ ràng.

 

“Được, mai tôi sẽ cho huynh câu trả lời.” Hạo Đa Dư để lại lời này, lại lén lút trèo tường mà đi.

 

Vừa tiếp đất, một con sói nghiêng đầu nhìn chằm chằm hắn ta.

 

Hách Đa Dư lập tức toát mồ hôi lạnh, vội trèo lên ngựa, vừa chạy vừa la, “Thừa Nhị, quản thú cưng nhà mình đi!”

 

Tiểu Trung vô tội vẫy đuôi, nó chỉ muốn chào hỏi cái thôi mà.

 

Đúng là con người gan nhỏ như chuột.

 

Trong tường, Thừa Tuyển Doãn nghe thấy tiếng la thì khẽ gãi mũi. Hách Đa Dư này không đi cửa mà cứ thích trèo tường, Tiểu Trung Tiểu Thiên sao có thể không để mắt tới chứ?

 

—----------------

 

Đường ca nhi nói là đi giúp việc, nhưng người ngoài xưởng ai cũng canh cậu, không cho động tay, cuối cùng cậu chỉ có thể phồng má đứng một bên.

 

Thừa Tuyển Doãn vừa tới đã thấy bộ dạng đó của cậu, trong lòng lập tức thắt lại, dịu giọng hỏi: “Lại ai chọc giận Đường ca nhi nhà chúng ta thế này?”

 

Đường ca nhi bực bội hỏi: “Có phải mình dặn họ không được cho em làm việc không?”

 

Thừa Tuyển Doãn nghiêm túc nói: “Tôi không hề nha.”

 

Đường ca nhi lại hỏi: “Thế sao việc gì họ cũng không cho em làm?”

 

“Họ đều biết sức khoẻ em yếu, cần được dưỡng kỹ, ai dám để em vất vả chứ.” Thừa Tuyển Doãn đỡ lấy eo cậu, ôn tồn nói, “Lỡ em không cẩn thận bị va chạm gì, ai gánh nổi trách nhiệm này hả?”

 

Đường ca nhi ngẫm lại thấy cũng đúng, xoa bụng, bất đắc dĩ nói: “Thôi được rồi.”

 

Trần Nhiễu Bình đứng một bên, khoé miệng giật giật.

 

Vì sao mọi người lại biết Đường ca nhi thân thể yếu?

 

Là do Thừa Tuyển Doãn nói.

 

Tuy không trực tiếp dặn họ ngăn cản Đường ca nhi làm việc, nhưng lời nói bóng gió đó đều ám chỉ không thể để cậu mệt. Nghe hắn nói thế rồi, ai mà dám cho Đường ca nhi làm việc?

 

Hôm sau trời còn chưa sáng, Hách Đa Dư đã sai người đưa thư tới.

 

Thừa Tuyển Doãn mượn ánh nến đọc xong, gấp thư rồi đưa vào lửa. Ngọn nến lay động, ánh lửa rọi lên gương mặt Thừa Tuyển Doãn lúc sáng lúc tối.

 

“Phu quân, mình đang đốt gì vậy?” Đường ca nhi mắt vẫn mơ màng nhìn hắn.

 

“Thư của Hách Đa Dư.” Thừa Tuyển Doãn ngồi xuống mép giường, “Người trộm đồ lần trước là Thừa Đại Tài, gã định sắp tới sẽ trộm nhà chúng ta lần nữa.”

 

Lần trước không bị bắt, lần này Thừa Đại Tài to gan hơn, tụ tập đám lưu manh muốn ra tay với xưởng.

 

Đường ca nhi tỉnh hẳn, tức giận nói: “Phu quân, mình không thể tha cho hắn!”

 

Thừa Tuyển Doãn chọc chọc gò má phồng lên của cậu, tim hắn mềm nhũn, “Tất nhiên là không tha rồi.”

 

Thừa Đại Tài tự dâng đến cửa, hắn sao có thể bỏ qua cơ hội này?

 

Trời sáng rõ, Thừa Tuyển Doãn liền thu dọn hành lý, mang theo cả nhà trở về thôn Thiên Trùng.

 

Lý chính cười híp mắt vỗ vai hắn, “Nhóc con, cuối cùng cũng chịu về ở rồi hả?”

 

Thừa Tuyển Doãn khiêm tốn đáp: “Nơi đây là gốc rễ của bọn con, tất nhiên phải về ở.”

 

Lý chính nghe xong càng cười rạng rỡ, “Viện của các con chúng ta đã dọn dẹp giúp rồi, tuy có hơi cũ nát, nhưng vẫn ở được.”

 

Bà con cảm kích Thừa Tuyển Doãn nên tự giác dọn lại sân viện cho hắn.

 

Thừa Tuyển Doãn cảm ơn, rồi vào thẳng vấn đề: “Vãn bối muốn mua mảnh đất trong thôn.”

 

Sau khi bán được lương thực và mè, hắn đã có tiền trong tay.

 

Lý chính giật mình, “Con không phải đã có hơn trăm mẫu ruộng rồi sao? Sao còn mua nữa?”

 

“Con muốn xây một ngôi nhà.” Thừa Tuyển Doãn nhìn sang Đường ca nhi, ánh mắt dịu dàng, “Không thể để con cái sau này ra đời rồi vẫn phải ở chung căn nhà tranh dột nát được.”

 

Lý chính gật đầu tỏ ý hiểu, Thừa Tuyển Doãn lại nói tiếp: “Con với Đường ca nhi đều là người thôn Thiên Trùng, nhà cũng muốn xây ở đây.”

 

Lý chính rất cảm động, hỏi: “ Định mua bao nhiêu đất?”

 

Thừa Tuyển Doãn đáp: “Năm mẫu.”

 

Không phải hắn không muốn xây lớn hơn, mà thôn Thiên Trùng nhỏ, năm mẫu đã là mảnh đất lớn nhất có thể chia ra rồi.

 

Lý chính thì thấy năm mẫu đã là quá lớn rồi, nhà hộ phủ trên huyện cũng chỉ tám mẫu thôi, ông nhắc nhở: “Muốn xây lớn như vậy thì tốn bạc lắm đấy.”

 

Thừa Tuyển Doãn điềm nhiên, “Bạc đủ dùng ạ.”

 

Lý chính bèn nói: “Được, thu xếp ổn thỏa rồi đến tìm ta.”

 

“Làm phiền thúc.” Thừa Tuyển Doãn cảm tạ xong liền dắt Đường ca nhi đường đường chính chính quay lại nhà tranh.

 

Chưa tới một khắc đồng hồ, cả thôn Thiên Trùng đều biết Thừa Tuyển Doãn lại muốn mua đất xây nhà. Dưới gốc đại thụ ở đầu thôn, dân làng xôn xao trầm trồ.

 

“Ghê gớm thật, Thừa Nhị đúng là sắp thành đại lão gia rồi.”

 

“Không ngờ cái thôn nghèo như Thiên Trùng chúng ta lại có thể xuất thân một vị tú tài, nói ra cũng nở mày nở mặt.”

 

Mục thị chua ngoa, “Tiền của Thừa Nhị từ đâu ra? Không phải uống máu ăn bánh người khác mà có sao! Rõ ràng hắn nhiều tiền thế, sao mè với lương thực không lấy ra cứu đói?”

 

Vừa dứt lời, mọi người đã đồng loạt trừng mắt.

 

“Mục thị! Bà còn nói bậy nữa, tôi xé miệng bà bây giờ!”

 

“Nhà bà cũng nhiều mẫu ruộng thế, sao không tặng vài mẫu cho tụi tôi đi?”

 

“Tiền của Thừa Nhị cũng đâu phải từ trên trời rơi xuống, hắn tốn bao nhiêu công sức, suýt nữa còn mất cả mạng chỉ để bán lương thực giá rẻ cho chúng ta, cùng mọi người vượt qua thiên tai. Ngươi nói ra những lời như vậy mà không sợ trời đánh à!”

 

Mục thị không ngờ lại bị mọi người phản ứng dữ dội như thế, bị họ người trước kẻ sau mắng mỏ đến mức phải chật vật bỏ chạy, dáng vẻ chật vật vô cùng.

 

“Mục thị từ hồi chuyện chọn người làm công thất bại đã thù hận Thừa Nhị đến tận xương tủy, chưa từng thấy ai lòng dạ hẹp hòi như mụ ta.”

 

“Ây, mấy người nói xem bao giờ xưởng của Thừa Nhị mới lại tuyển người thế? Tôi nghe nói Hách thị với nhóm người đó lại được đi làm rồi, một tháng ba trăm văn, mỗi tháng nghỉ một ngày, lễ tết còn được phát quà, việc tốt như vậy, bao giờ mới đến lượt bọn mình đây.”

 

“Lần trước khó khăn lắm Thừa Nhị mới muốn tuyển người, ai ngờ lại gặp động đất, lần sau không biết phải đợi đến khi nào nữa.”

 

Mọi người đồng loạt thở dài, nhắc đến Hách thị và mấy người kia, ai nấy đều ánh mắt ngưỡng mộ.

 

Ở nhà Thừa Đại Tài, Lương thị ghen tị đến phát cuồng, cào cấu cả tay chân.

 

“Hắn lại muốn mua đất, lại còn muốn xây nhà lớn! Phi! Hắn thật sự nghĩ mình là mệnh ông lớn chắc? Những thứ đó vốn dĩ phải thuộc về con ta, vốn dĩ là của Đại Tài!”

 

“ Nương nói đúng lắm.” Giọng Thừa Đại Tài đột nhiên vang lên, Lương thị ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thừa Đại Tài đứng trước cửa thì mắt đỏ hoe, lập tức nhào tới ôm chặt lấy hắn.

 

“Đại Tài, cuối cùng con cũng chịu về rồi!”

 

Thừa Đại Tài cau mày đầy khó chịu, nhưng nghĩ tới mục đích chuyến này, hắn vẫn nhịn không đẩy Lương thị ra, chỉ hỏi: “Nương chắc chắn Thừa Tuyển Doãn muốn xây nhà, mua đất?”

 

“Chắc chắn!” Lương thị căm hận nói, “Hắn còn cố ý dắt Đường ca nhi từ xưởng quay về làng ở, chẳng phải để khoe khoang thì là gì? Hắn rõ ràng là không muốn thấy nhà ta sống yên ổn!”

 

Thừa Đại Tài lại hỏi: “Giờ họ vẫn ở chỗ cũ sao?”

 

Lương thị vừa gật đầu vừa mắng chửi Thừa Tuyển Doãn và Cảnh Đường Vân, càng nói càng độc mồm độc miệng, nhưng Thừa Đại Tài nghe mà trong lòng sảng khoái vô cùng.

 

“Họ quay về làng, có dắt chó theo không? Có mang theo tiền không?”

 

“Chắc chắn là có mang tiền! Khi Thừa Tuyển Doãn quay về, hắn đeo một cái bọc to đùng trên lưng, chắc chắn là giấu tiền trong đó, nếu không sao có thể nhanh chóng mua được năm mẫu đất. Còn chó thì không thấy, nhưng lại dắt theo con súc sinh đỏ đỏ kia.” Lương thị vừa khóc vừa kể, “Con ơi, Thừa Tuyển Doãn hắn không phải người! Hắn không nhận đồ của mình, không cho nhà mình tiền, cả làng dựa vào hắn mà sống ngày càng tốt, còn thân thích như chúng ta lại sống dở chết dở vì hắn! Nương không cam lòng đâu!”

 

Thừa Đại Tài cười lạnh, “Tốt? Chưa chắc đã là thật đâu.”

 

Ánh mắt gã tối lại, “Nương, chuyện con quay về lần này, đừng nói cho ai biết. Những gì con hỏi, nương cũng đừng nói với ai.”

 

Lương thị sững lại, giọng nghẹn ngào: “Tại sao?”

 

Thừa Đại Tài không trả lời, quay lưng bỏ đi.

 

Lương thị giữ không được, run giọng hỏi: “Con ơi, chỗ tiền đó con xài hết rồi à?”

 

Số tiền ấy có khắc dấu. Tuy bà không biết đó là chữ gì, nhưng cũng đoán được không phải bạc thường. Vì vậy bao năm nay, bà không dám động vào số bạc đó, chỉ dám tiêu mấy đồng bạc vụn không khắc dấu.

 

Thừa Đại Tài chẳng thèm ngoái đầu lại, chỉ ném lại một câu: “Xài rồi.”

 

Lương thị hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.

 

 

Lần nữa trở lại mái nhà tranh thân quen, Đường ca nhi vui vẻ vô cùng. Cậu đeo giỏ đi cho gà vịt ăn, lại còn muốn chạy ra ngoài sông bắt cá.

 

Thừa Tuyển Doãn nhanh tay ôm lấy eo cậu, “Thân thể mình thế này còn muốn ra sông bắt cá à? Nhỡ bị lạnh rồi làm sao?”

 

Đường ca nhi nũng nịu, “Em lâu rồi không được đi bắt cá.”

 

Thừa Tuyển Doãn vừa xoa eo cậu vừa dỗ, “Ráng nhịn chút nữa, đợi thời tiết ấm lên, tôi dẫn mình ra sông chơi cho mát.”

 

Dù không cam lòng nhưng Đường ca nhi vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

 

Sắp xếp lại đồ đạc xong, Thừa Tuyển Doãn dẫn Đường ca nhi đến tìm lý chính mua năm mẫu đất, mua xong về tới nhà thì thấy trước cửa đang buộc một con ngựa.

 

Hai người nhìn nhau, đi vào sân thì thấy Thao Thiết đang trừng mắt nhìn Cầm Mạnh Liên.

 

Vừa thấy họ, Cầm Mạnh Liên lập tức kêu oan: “Hai người mau phân xử giùm đi, con này rõ ràng là thứ gì đó nửa nạc nửa mỡ, tôi chỉ nói có một câu mà nó đã không vui rồi!”

 

Thừa Tuyển Doãn: “... Nó chưa xé xác huynh đã là huynh phúc lớn mạng lớn rồi.”

 

Cầm Mạnh Liên quay sang nhìn Đường ca nhi: “ Cậu nghe xem, phu quân nhà cậu nói thế có phải lời con người nói không?”

 

Đường ca nhi chớp mắt: “Phu quân tôi nói đúng á.”

 

Cầm Mạnh Liên tức đến giậm chân.

 

Đường ca nhi ôm Thao Thiết vào lòng vuốt lông cho nó, Thừa Tuyển Doãn thì đến bên cạnh Cầm Mạnh Liên ngồi xuống, “Sao rảnh rỗi ghé qua đây vậy?”

 

Từ khi đến Hương Sơn huyện, Cầm Mạnh Liên đã bận rộn cứu tế, dẫn theo y sĩ khắp nơi chữa trị cho dân bị nạn.

 

Thừa Tuyển Doãn nghe nói việc đó thì lập tức bảo Thừa Tam Tự chở mấy xe mè đến tặng. Dù mè rẻ tiền, nhưng vẫn có nhiều dân nghèo đến cả mè cũng không mua nổi.

 

Số mè này hắn mang đi, đã cứu sống hàng trăm mạng người.

 

Ánh mắt Cầm Mạnh Liên sáng rỡ: “Có chuyện tốt muốn báo cho huynh đây!”

 

Y lấy từ trong ngực ra một túi tiền đẩy qua cho Thừa Tuyển Doãn: “Đây là tiền chia hoa hồng nửa tháng từ tiệm bán thịt ướp tương.”

 

Tuy đã đoán tiệm thịt sẽ làm ăn tốt, nhưng y không ngờ lại phát đạt đến thế. Chỉ trong nửa tháng, không chỉ thu hồi hết vốn ban đầu, mà còn lời gần trăm lượng bạc.

 

Thừa Tuyển Doãn không thèm nhìn đã nhét túi tiền vào áo, Cầm Mạnh Liên nhịn không được hỏi: “Huynh không mở ra xem thử sao?”

 

Thừa Tuyển Doãn chỉ nói: “Tôi tin Cầm huynh.”

 

Cầm Mạnh Liên trong lòng ấm áp: “Tôi định mở thêm chi nhánh thứ hai ở Cầm Châu.”

 

Thừa Tuyển Doãn gật đầu, Cầm Mạnh Liên lại nhắc đến chuyện khác: “Người của huynh có tin gì chưa?”

 

Thừa Tuyển Doãn cau mày: “Chắc sắp rồi.”

 

Hắn hỏi: “Chuyện thiên tai ở Hương Sơn huyện, huynh có báo lên chưa?”

 

“Phụ thân tôi mấy ngày nay sẽ báo lên, nhưng đường xa từ đây đến kinh thành, muốn đến tai thánh thượng chắc cũng phải mất một tháng. Trong thời gian đó, chúng ta phải thu được bằng chứng.” Cầm Mạnh Liên hạ thấp giọng nói, “Đám đạo tặc truy sát Đường ca nhi, rất có khả năng là tay chân của Hướng Tuyệt như huynh nói trong thư.”

 

Những gì Thừa Tuyển Doãn viết trong thư quả thật kinh thiên động địa, Cầm Mạnh Liên khi nhận được cũng không dám đem thẳng cho Cầm Trác xem. Cho đến khi từ kinh thành trở về, Cầm Trác nói với y chuyện đám đạo tặc, y mới thực sự tin lời Thừa Tuyển Doãn.

 

Cầm Trác đọc xong thư thì thần sắc chưa từng có vẻ nghiêm trọng đến thế. Nghe tin huyện Sơn Hương gặp thiên tai, ông còn đặc biệt điều người, điều ngựa đến giúp hắn, đồng thời yêu cầu hắn điều tra Ốc Tiệm.

 

Ốc Tiệm là người của Hướng Tuyệt, nếu lời Thừa Nhị trong thư là thật, thì trong tay Ốc Tiệm chắc chắn có chứng cứ Hướng Tuyệt mưu phản đoạt ngôi. Có lẽ những chứng cứ ấy chưa đủ để định tội Hướng Tuyệt, nhưng “nghìn dặm đê điều cũng vỡ từ tổ kiến”.

 

Hướng Tuyệt quyền cao chức trọng, muốn lật đổ y tuyệt không phải chuyện dễ.

 

Thừa Tuyển Doãn trầm mặt: “Ốc Tiệm vẫn nghi ngờ vì sao Cầm huynh không động vào hắn, thư cũng không dám dễ dàng gửi ra ngoài.”

 

Cầm Mạnh Liên bực dọc tặc lưỡi: “Trước thì hống hách, giờ lại giả vờ làm rùa rụt cổ.”

 

Thừa Tuyển Doãn thu lại ánh mắt sâu thẳm, chỉ nói: “Chờ thôi.”

 

Muốn săn được con mồi, phải có kiên nhẫn.

 

Cầm Mạnh Liên nhướng mày: “Nghe nói huynh định xây nhà? Theo tôi thấy, căn nhà này huynh nên dỡ từ lâu rồi.”

 

Y thở dài: “Nếu không phải để mua mớ lương thực kia, các người đâu phải sống chật vật trong cái nhà nát này tới bây giờ.”

 

Mắt Thừa Tuyển Doãn sáng lên: “Cầm huynh có biết thợ giỏi nào không?”

 

Cầm Mạnh Liên lập tức hiểu ý hắn, đập bàn nói: “Có! Chuyện này giao cho tôi, đảm bảo đưa đến một đội thợ tốt nhất luôn.”

 

Thừa Tuyển Doãn chắp tay: “Đa tạ.”

 

“Khách sáo thì khỏi.” Cầm Mạnh Liên cười gian xảo, “Huynh còn công thức gì ngon lành không? Mở tiệm mới, phải có món mới chứ?”

 

Thừa Tuyển Doãn: “…”

 

Vì một câu này của y, hắn đã đưa ra ba công thức: chân gà ngâm ớt, chân gà cay không xương và kẹo mềm kéo sợi.

 

Cầm Mạnh Liên vác đầy túi, rời đi mà đắc ý không tả nổi.

 

Cảnh Đường Vân hỏi Thừa Tuyển Doãn: “Sao không gọi Ngưu Tử tới?”

 

Thừa Tuyển Doãn xoa đầu cậu: “Ngưu Tử còn phải tiếp tục xây xưởng.”

 

Sau thiên tai, xưởng cũng không thể cứ quấn vải dầu mà làm.

 

“Vậy tiền của chúng ta còn đủ dùng không?” Cảnh Đường Vân xoa bụng, tội nghiệp nói, “Cứ tiêu như thế này, liệu có còn tiền mà nuôi con không?”

 

Xưởng và nhà đều phải xây bằng gạch xanh ngói ngói, không có cả nghìn lượng bạc thì không làm nên trò trống gì.

 

Cậu biết trong nhà còn hơn sáu trăm lượng, nhưng ngần ấy tiền đâu có đủ?

 

Cậu thở dài sườn sượt, buồn bã như ông cụ non. Thừa Tuyển Doãn mỉm cười, đưa túi tiền trong lòng ra: “Mình yên tâm, mấy hôm nữa xưởng nước chấm sẽ tuyển người, tuyển đủ rồi thì có thể bắt đầu làm nước xốt mới.”

 

Dạo gần đây, hắn tranh thủ dạy Ngỗ ca nhi cách làm loại nước chấm mới. Ngỗ ca nhi cũng chọn vài người trong đám công nhân mua từ xưởng về làm học trò, chờ khi tuyển đủ người thì đám học trò ấy cũng có thể làm được việc.

 

Đến lúc đó, sản lượng nước chấm tăng lên, tiền kiếm được cũng sẽ ngày một nhiều.

 

Cảnh Đường Vân nhìn hắn đầy ủ ê: “Kiếm bao nhiêu tiền cũng không đủ cho phu quân tiêu như nước thế này.”

 

Thừa Tuyển Doãn hơi chột dạ, gãi mũi rồi đánh trống lảng: “Đường ca nhi, có muốn lên huyện chơi không?”

 

Hắn nói: “Trời ấm rồi, tôi không còn đủ áo để mặc.”

 

Cảnh Đường Vân hừ khẽ: “Là phu quân thấy em không đủ áo mặc, hay là muốn mua đồ mới cho em?”

 

Phu quân lần nào cũng viện cớ lấy mình ra mà lừa cậu, tới huyện thì toàn mua đồ cho cậu thôi.

 

Thừa Tuyển Doãn ôm cậu cười khẽ: “Đường ca nhi, hay là mình mua thêm một con bò nữa đi.”

 

Bò cũ chết rồi, một thời gian hắn chưa mua bò mới, một là sợ Đường ca nhi đau lòng, hai là sợ bò mới không qua được thiên tai.

 

Cảnh Đường Vân khựng người lại: “Được.”

 

Thừa Tuyển Doãn lại nói: “Vậy hôm nay Đường ca nhi ăn thêm một bát cơm được không?”

 

Dạo gần đây Cảnh Đường Vân cuối cùng cũng không còn ăn gì nôn nấy nữa, nhưng vẫn ăn uống chẳng ngon lành.

 

Cảnh Đường Vân bịt tai: “Em không nghe! Em không muốn! Trừ phi…”

 

Mắt cậu đảo một vòng: “Em muốn ăn hoành thánh ở huyện!”

 

Đó là món ăn đầu tiên phu quân dẫn cậu đi ăn ngày sau đêm tân hôn.

 

Thừa Tuyển Doãn nghe vậy, ánh mắt dịu lại, khẽ đáp: “Được.”

 

Ngưu đại bá nghe nói bọn họ muốn lên huyện, liền bỏ việc đang làm, đánh xe ra ngoài: “Mượn gì mà mượn? Đường ca nhi có thai không tiện, con phải ngồi sau mà trông nó, ta đưa hai đứa đi.”

 

Thừa Tuyển Doãn không tiện từ chối, đành đồng ý.

 

Lên huyện rồi, hắn liền bảo Ngưu đại bá quay về. Ngưu đại bá vốn không muốn, nghe nói hai người định mua xe bò mới chịu đánh xe quay lại.

 

Cầm Mạnh Liên đến khiến Ốc Tiệm không dám nâng giá lúa gạo nữa, nhưng dù giá quay lại mức cũ, vẫn chẳng có ai muốn đến hiệu gạo mua cơm. Mấy hôm chật vật cầm cự, hiệu gạo đành đóng cửa.

 

Hai bên phố huyện có nhiều tiệm đã lần lượt mở lại, cả huyện thành đang dần khôi phục lại vẻ sầm uất như trước. Thừa Tuyển Doãn đưa Đường ca nhi đi thẳng đến tiệm vải.

 

Năm ngoái lúc này, Đường ca nhi toàn mặc mấy bộ đồ cũ không vừa người.

 

Sau khi thành thân với cậu, hắn liền lén đem hết số quần áo ấy đi vứt.

 

Chẳng mấy chốc nữa trời lại nóng, hắn phải mua đồ mới cho cậu trước khi Đường ca nhi phát hiện ra chỗ áo cũ đã bị hắn vứt rồi.

 

Lần này vải mà hắn chọn cho Đường ca nhi đều là loại tốt nhất, không những thoải mái lại còn đẹp mắt, chẳng thèm quan tâm giá tiền.

 

Đường ca nhi đứng bên cạnh vừa xót xa vừa lẩm bẩm: “Mua nữa là em không trả tiền đâu đấy!”

 

Thừa Tuyển Doãn chả sợ gì, vì tiền bán gạo vẫn còn nguyên trong người hắn.

 

Lúc thanh toán, chủ tiệm cười tít mắt, còn Đường ca nhi thì mắt to trừng trừng nhìn chỗ giấu tiền của Thừa Tuyển Doãn, làm bộ hung dữ: “Chút nữa em cướp hết tiền của phu quân!”

 

Thừa Tuyển Doãn bật cười: “Cướp đi, cướp hết đi, đều là của em cả.”

 

Cảnh Đường Vân cũng không giận nổi nữa.

 

Hai người tới quán hoành thánh cũ, Thừa Tuyển Doãn chỉ gọi một bát.

 

Cảnh Đường Vân hỏi: “Sao không gọi hai bát? Mình giờ có tiền mà.”

 

Thừa Tuyển Doãn không đáp, chỉ cười.

 

Cảnh Đường Vân nghiêng đầu, không hiểu. Cậu chậm rãi ăn từng miếng, chưa được mấy thì đã thấy no. Nhìn bát hoành thánh còn dư, cậu vừa xót xa vừa do dự.

 

Hoành thánh ngon như thế mà ăn không hết thì phí quá…

 

Cậu lặng lẽ nhìn sang Thừa Tuyển Doãn, hắn tự nhiên đưa bát lại phía mình: “Giờ thì hiểu vì sao tôi chỉ gọi một bát chưa?”

 

Cảnh Đường Vân đỏ mặt đến mức không nói nên lời.

 

Chủ quán nhận ra Thừa Tuyển Doãn, sống chết không chịu lấy tiền của hắn. Thừa Tuyển Doãn bất đắc dĩ, đành lén đặt bạc lên bàn rồi dắt Cảnh Đường Vân lén chuồn đi.

 

Đi được một đoạn, Cảnh Đường Vân bật cười “phì” một tiếng: “Phu quân, mình y như kẻ trộm vậy.”

 

Thừa Tuyển Doãn điểm nhẹ lên chóp mũi cậu: “Vậy em chính là phu lang của kẻ trộm rồi.”

 

Cảnh Đường Vân cong hàng mi, giọng vừa mềm vừa ngọt: “Em là phu lang của phu quân.”

 

Câu ấy khiến ngực Thừa Tuyển Doãn như bị gì đó đánh vào một phát, rung động dữ dội.

 

Cảnh Đường Vân bước nhanh lên trước, thấy Thừa Tuyển Doãn còn chậm chạp chưa đi theo thì giục: “Phu quân, mình phải đi mua bò!”

 

Thừa Tuyển Doãn ôm tim, sải bước đuổi kịp, ôm lấy eo cậu: “Đi chậm chút, em không khó chịu à?”

 

Cảnh Đường Vân lắc đầu: “Không sao hết!”

 

Vết thương của cậu đã khỏi từ lâu, chỉ là phu quân quá lo cho cậu thôi.

 

Chỗ nha hành người rất đông, Cảnh Đường Vân trông thấy không ít gương mặt lạ, cậu hỏi người môi giới: “Sao lại có nhiều người mới như vậy?”

 

Người môi giới thở dài: “Chẳng phải vì thiên tai đó sao, nhiều người không sống nổi, đành phải bán thân.”

 

Y hỏi thêm: “Phu lang lần này muốn mua mấy người? Trong này có không ít đầu bếp đó!”

 

Cảnh Đường Vân liếc nhìn Thừa Tuyển Doãn, hỏi: “Có ca nhi với phụ nhân không?”

 

“Có!” Nha nhân mừng rỡ, dẫn bọn họ đi xem.

 

Không ít ca nhi và nữ nhân trẻ tuổi thấy Thừa Tuyển Doãn diện mạo tuấn tú, liền không an phận mà vây quanh, muốn hắn chọn mình.

 

Cảnh Đường Vân còn chưa mở miệng, nha nhân đã nhìn sắc mặt mà ra tay, lập tức tiến lên đuổi hết bọn họ đi. Trước kia y từng tiếp xúc với Cảnh Đường Vân, biết rõ trong nhà này người thực sự làm chủ là cậu.

 

Cảnh Đường Vân và Thừa Tuyển Doãn đều hài lòng với cách xử sự của y, cuối cùng chọn mua năm ca nhi, năm phụ nhân, năm nam nhân cao to khỏe mạnh và một con bê.

 

Họ mua nhiều như vậy khiến quản sự của nha hành cũng phải ra mặt.

 

Quản sự cùng nha nhân cười rạng rỡ, tiễn bọn họ ra khỏi nha hành, Cảnh Đường Vân vừa định bước đi thì bất chợt nghe thấy một tiếng gào thảm thiết: “Buông tôi ra! Các người buông tôi ra! Tôi không muốn bán thân! Tôi không muốn bán thân!”

 

Quản sự nhíu mày quát: “Ồn cái gì? Không thấy đang có quý khách ở đây à?”

 

Một tráng hán ủ rũ đáp: “Là phu quân của ca nhi này đem y đến bán, nhưng bản thân y lại không hề biết.”

 

Quản sự lập tức vỗ trán y một cái: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, nha hành không thu nhận người không tự nguyện bán thân! Mau đưa y về, lấy lại tiền cho tôi!”

 

Tráng hán khó xử nói: “Tiền bị hắn đem đi đánh bạc hết rồi.”

 

Quản sự rít lên: “Vậy thì để hắn tự bán mình đi! Bán phu lang của mình thì ra cái gì chứ!”

 

Thừa Tuyển Doãn nghe đến đó, cũng nhìn quản sự bằng con mắt khác.

 

Hắn nắm tay Cảnh Đường Vân định rời đi, nhưng thấy Cảnh Đường Vân vẫn nhìn chằm chằm ca nhi bẩn thỉu, tóc tai rối bời nằm trên đất, hắn nghi hoặc hỏi: “Đường ca nhi, sao mình không đi?”

 

Cảnh Đường Vân không đáp, ngược lại là ca nhi kia đột nhiên ngẩng đầu, nhìn trừng trừng cậu, ánh mắt mang theo cảm xúc mà cậu không thể hiểu nổi.

 

“Vân ca nhi...” Cảnh Đường Vân thì thào, tâm trạng ngổn ngang.

 

Cậu nghe nói sau khi Cảnh Mỹ Hạnh tìm được hôn sự tốt cho Vân ca nhi, y liền vội vàng xuất giá lên huyện thành.

 

Cậu cũng đã rất lâu không gặp lại Vân ca nhi, chẳng ngờ nay lại rơi vào cảnh thê thảm thế này.

 

Vân ca nhi cắn chặt răng, cúi đầu nhục nhã, cả người run rẩy không ngừng.

 

Lúc gả lên huyện, y tưởng mình cuối cùng cũng tìm được lang quân tốt.

 

Nào ngờ tất cả chỉ là lừa dối, người mà y cứ ngỡ là tốt hóa ra lại là một con nghiện cờ bạc nổi danh, bởi chẳng ai trong huyện chịu gả cho nên mới mò xuống thôn tìm.

 

Lẽ ra y nên hiểu, đời này không có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống, dù Cảnh Mỹ Hạnh có khôn ngoan thì cũng chỉ là nữ tử quê mùa, làm gì tìm nổi mối hôn sự tốt thế cho y.

 

Nhưng đã muộn rồi, y đã sa chân vào vực sâu, không còn lối thoát.

 

Quản sự lấy làm ngạc nhiên, hỏi: “Quý nhân nhận ra ca nhi này sao?”

 

Cảnh Đường Vân chỉ đáp: “Cùng thôn.”

 

Nói xong liền quay đi cùng Thừa Tuyển Doãn.

 

Quản sự trầm ngâm ba giây, cúi đầu nhìn Vân ca nhi đang nằm dưới đất, nói: “Đem người theo, đi với ta.”

 

Rời nha hành, Thừa Tuyển Doãn mua một chiếc xe thô buộc vào con bò, đặt từng món hàng lên rồi mới bế Cảnh Đường Vân ngồi lên đệm vải mềm, chậm rãi đánh xe về phía công xưởng.

 

Hắn giao người mới cho Thừa Tam Tự sắp xếp, sau đó gọi Trần Nhiễu Bình đến: “Thừa Đại Tài định ăn trộm bạc của tôi để trả nợ cờ bạc, tôi đoán gã sẽ hành động vào tối nay hoặc mai.”

 

Trần Nhiễu Bình bày sắc mặt khó coi: “Vậy tôi phải làm gì?”

 

“Từ huyện thành đến thôn Thiên Trùng nhất định phải đi qua con đường ngoài công xưởng, tôi sẽ để sói theo dõi, nếu có động tĩnh, huynh dẫn người đến tiếp ứng.” Thừa Tuyển Doãn không sợ Thừa Đại Tài, nhưng kẻ kia gọi đông người như thế, hắn luôn cảm thấy mục đích không chỉ đơn thuần là ăn trộm bạc.

 

Trần Nhiễu Bình gật đầu đồng ý.

 

Đêm đó, khi cả thôn yên tĩnh, Thừa Đại Tài mang người lén lút tiến vào thôn Thiên Trùng.

 

Gã vung tay, chia người ra làm ba đường, mỗi toán men theo một hướng khác nhau. Thừa Đại Tài tự mình dẫn một nhóm, hướng thẳng về phía nhà tranh.

 

Tới nơi, người đi cùng thấy căn nhà tranh nghèo nàn rách nát thì hoài nghi hỏi: “Chắc chắn nhà này có tiền không? Ngươi đừng có lừa tụi ta!”

 

Bọn họ mang cả đao theo, coi như đã liều mạng, nếu tay trắng trở về thì biết khóc ở đâu?

 

Thừa Đại Tài lạnh giọng: “Thừa Nhị một hơi mua năm mẫu đất, còn định xây nhà lớn, ngoài kia cái công xưởng to đùng cũng là của hắn, mi nói xem hắn có tiền không?”

 

Đám người nhất thời câm nín, lại có kẻ run rẩy hỏi: “Chúng ta thật sự phải giết người sao?”

 

Tụi hắn tuy ăn chơi trác táng, nhưng chưa từng giết ai cả.

 

Thừa Đại Tài ánh mắt âm u: “Không giết người, để bị bắt lại sòng bạc, thì sống còn khổ hơn chết!”

 

Người kia không dám lên tiếng nữa, lại có người khác an ủi: “Không sao, chỉ cần không bị phát hiện, thì không cần giết người... Hy vọng người trong nhà kia biết điều, đừng chạy ra ngoài.”

 

Thừa Đại Tài siết chặt khăn vải đen trên mặt, nơi khoé môi dưới lớp vải nhếch lên một tia cười lạnh đầy đói khát và âm độc.

 

Gã rơi vào bước đường cùng như hôm nay, tất cả đều là tại Thừa Tuyển Doãn. Đã có cơ hội tốt như vậy, làm sao có thể bỏ qua Thừa Tuyển Doãn cho được!

 

Gã biết rõ Thừa Tuyển Doãn yêu thương Đường ca nhi nhất, vậy nên lần này, nhất định phải khiến Thừa Tuyển Doãn sống không bằng chết!

 

Gã cúi người bước lên, vẫy tay ra hiệu cho những kẻ khác theo sau.

 

Trong sân lặng ngắt như tờ, tựa như không có ai ở nhà.

 

Thừa Đại Tài rón rén đi đến ngoài phòng bên, bất ngờ đẩy mạnh cửa rồi lao thẳng về phía giường, vung con dao dài trên tay lên cao.

 

Ánh dao sắc bén dưới ánh trăng lóe lên tia sáng lạnh lẽo rợn người, gã nhắm thẳng vào phần nhô lên trên giường mà chém xuống mạnh mẽ.

 

Một tiếng “bịch” vang lên, nhưng lại không có máu trào ra như gã tưởng. Gã sững lại, một dự cảm chẳng lành đột nhiên dâng lên trong lòng. Còn chưa kịp phản ứng, bên ngoài đã vang lên một tiếng hô lớn: “Sơn tặc đến rồi!”

 

Gã lập tức lao ra ngoài, nhưng đã muộn, người trong làng cầm đuốc vây quanh bọn họ chật như nêm, lý chính sắc mặt nặng nề bước ra từ đám đông.

 

“Người đâu! Mau bắt bọn chúng lại!”

 

Thừa Đại Tài lập tức giơ dao lên chĩa vào đám người: “Không ai được lại gần!”

 

Đám đông bị con dao của gã doạ cho giật mình ngừng bước, đúng lúc đó, Lương thị từ trong đám đông điên cuồng lao ra nhào lên người Thừa Đại Tài mà chửi rủa: “Ngọc bội của ta đâu rồi! Có phải bọn mày trộm mất không! Trả ngọc cho ta! Trả ngọc cho ta!”

 

Số bạc Thừa Đại Tài đã tiêu sạch, sợ mấy người bên Thừa Tuyển Doãn lần theo dấu bạc tìm đến, thì bọn họ chỉ còn cách bán ngọc bội mới có tiền rời khỏi quê mà trốn chạy.

 

Miếng ngọc đó là hi vọng cuối cùng của cả nhà bà ta, nếu mất rồi thì Thừa Đại Tài phải làm sao đây!

 

Thừa Đại Tài không kịp phòng bị, bị Lương thị đè ngã xuống đất, mấy kẻ còn lại cũng hoảng loạn. Lý chính thừa cơ hô to cho mọi người xông lên bắt bọn chúng.

 

Trong lúc hỗn loạn, Lương thị giật phăng chiếc khăn đen trên mặt Thừa Đại Tài, thấy rõ mặt gã thì tay bà ta run bắn lên, sắc mặt lập tức trắng bệch, nước mắt cũng tuôn ào ạt.

 

Đám người xung quanh kinh ngạc, xì xào bàn tán.

 

“Thừa Đại Tài?”

 

“Sao lại là Thừa Đại Tài! Gã chẳng phải người đọc sách à? Sao lại thành ra thế này rồi?”

 

Mặt Thừa Uông lập tức biến sắc, thấy không ai để ý đến mình thì lặng lẽ che mặt len lén lủi đi mất.

Bình Luận (0)
Comment