Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 62

Chương 62: Tuyển người vào xưởng

 

Thừa Đại Tài hung hăng trừng Lương thị, ánh mắt tràn đầy hận độc.

 

Gã vốn còn cơ hội chạy trốn, vậy mà thân mẫu ruột thịt lại tự tay chặt đứt con đường sống cuối cùng của gã.

 

Bao lần gã từng oán hận, vì sao? Vì sao gã lại là con của Lương thị? Vì sao lại sinh ra từ một phụ nhân quê mùa dơ bẩn ngu muội như bà ta!

 

Lương thị nhìn ra được tia căm hận trong mắt con trai, bà ta run rẩy vươn tay định chạm vào gã: “Đại Tài à, nương không biết là con!”

 

Vừa nghe động tĩnh, bà ta đã lập tức đi kiểm tra ngọc bội còn không, thấy ngọc mất liền hoảng loạn cho là bị sơn tặc trộm, tuyệt vọng đến mất bình tĩnh.

 

Bà thật nào có ngờ sơn tặc lại chính là đứa con ruột của mình, Thừa Đại Tài!

 

Thừa Đại Tài phất tay hất tay bà ra, gằn giọng: “Đừng chạm vào con!”

 

Lý chính cau mày: “Người đâu, trói hết chúng lại!”

 

Lương thị vừa khóc vừa gào, không cho người khác trói Thừa Đại Tài, nhưng người trong làng nào chiều ý bà, mấy phụ nhân kéo Lương thị ra, còn nam nhân thì trói chặt mấy tên trộm.

 

Thừa Đại Tài đảo mắt nhìn đám đông, hỏi: “Thừa Tuyển Doãn đâu! Tại sao không thấy hắn trong nhà?”

 

“Tôi ở đây.” Thừa Tuyển Doãn dắt  Cảnh Đường Vân bước tới, phía sau là mấy tên trộm bị công nhân trong xưởng trói chặt dẫn theo.

 

“Ngươi không biết từ huyện Sơn Hương đến đây bắt buộc phải đi qua ngoài xưởng à?”

 

Đồng tử Thừa Đại Tài co rút.

 

Dĩ nhiên gã biết, nhưng trừ khi Thừa Tuyển Doãn sớm đã phòng bị, bằng không không thể phản ứng nhanh đến vậy, bố trí sẵn mọi thứ.

 

Gã gào lên với Thừa Tuyển Doãn: “Thừa Tuyển Doãn, là ngươi hại ta!”

 

“Đủ rồi!” Lý chính thay Thừa Tuyển Doãn lên tiếng bất bình, “Chẳng lẽ Thừa Nhị có thể ép người cầm dao về trộm chính nhà mình chắc?”

 

Ông dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nếu không nhờ công nhân trong xưởng thấy các ngươi cầm dao đi về hướng thôn Thiên Trùng, tối nay làng ta e là sẽ đổ máu!”

 

Ông tức đến mặt đỏ cổ tía: “Thừa Đại Tài! Thân là người làng Thiên Trùng, sao lại có thể dẫn người ngoài về hại chính dân làng mình?”

 

Thừa Đại Tài trừng mắt nhìn lý chính: “Dân làng? Hồi đó mấy người đứng về phía Thừa Tuyển Doãn, làm chứng khiến tôi bị huyện quan đánh roi, mấy người có nhớ tôi cũng là dân làng không?”

 

Lý chính tức đến ngực phập phồng: “Chẳng lẽ là chúng tôi ép cậu vu oan giá hoạ cho Thừa Nhị? Gieo gió gặt bão, còn muốn chúng tôi bênh mù quáng chắc?”

 

Thừa Đại Tài không còn nghe lọt lời nào, gằn cổ nói: “Cứ giao tôi cho quan phủ đi.”

 

Thừa Tuyển Doãn và huyện lệnh vốn không thuận nhau, nếu bị bắt vào ngục, huyện lệnh biết gã là kẻ đối đầu với Thừa Tuyển Doãn, nhất định sẽ nương tay.

 

Dù sao bị bắt vào tù, gã có thể tránh khỏi đám chủ nợ trong sòng bạc, còn có thể sống yên ổn.

 

“Chúng tôi sẽ không giao cho quan phủ.” Thừa Tuyển Doãn rõ ràng hiểu hắn đang tính toán điều gì. Hắn quay sang hỏi lý chính: “Trong làng còn bao nhiêu nhà chưa dựng xong?”

 

Mắt lý chính sáng rỡ: “Cách này hay đấy!”

 

Giao quan phủ không được, đánh mấy roi cũng không giải hận, vậy thì cứ đánh một trận rồi bắt đi xây nhà, sửa sang đồng ruộng bị thiên tai phá hoại, cũng xem như góp sức cho làng.

 

Sắc mặt Thừa Đại Tài méo xệch: “Thừa Tuyển Doãn! Ngươi không sợ ta trốn ra rồi giết Đường ca nhi sao!”

 

Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn lập tức lạnh ngắt, nhặt con dao dưới đất lên, vung một đường vút một tiếng, mũi dao kề sát mắt Thừa Đại Tài, chỉ một chút nữa thôi là đâm mù.

 

Thừa Đại Tài lập tức cứng đờ tại chỗ, mồ hôi lạnh chảy ròng.

 

Thừa Tuyển Doãn ném dao xuống, cúi nhìn gã, ánh mắt như đang nhìn một con sâu cái kiến: “Ngươi cứ thử xem.”

 

Lương thị nghe nói Thừa Đại Tài không phải chết, thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng bà lại không biết rằng, thống khổ lớn hơn còn đang chờ phía sau.

 

Cảnh Đường Vân ngáp dài ngáp ngắn, thấy chuyện đã xong xuôi thì tựa người vào Thừa Tuyển Doãn, khẽ hỏi: “Phu quân, có thể về ngủ được chưa?”

 

Thừa Tuyển Doãn nhẹ vỗ lưng cậu: “Về thôi.”

 

Lương thị thấy bọn họ định rời đi, bỗng nhiên bật dậy chắn trước mặt, như phát điên mà chất vấn: “Có phải các người trộm ngọc bội của ta không!?”

 

Thừa Tuyển Doãn mặt không biểu cảm hỏi: “Ngọc bội gì? Bà lấy ngọc bội từ đâu?”

 

Lương thị nghẹn lời, không thể đưa ra lời giải thích, chỉ có thể không ngừng đòi Thừa Tuyển Doãn trả lại ngọc bội của bà ta.

 

Ngưu tử không chịu nổi nữa, dẫn người kéo Lương thị ra.

 

“Lương thị, trong nhà bà có mấy cân mấy lạng ai mà chẳng rõ? Ngọc bội loại này làm sao bà có nổi?”

 

Lương thị có miệng mà khó nói.

 

Thừa Đại Tài nhìn Lương thị, trong mắt ánh lên một tia suy nghĩ sâu xa.

 

Thừa Tuyển Doãn đưa Cảnh Đường Vân quay lại phòng bên, cửa phòng vừa đóng lại, Thao Thiết liền nhảy vào qua cửa sổ, miệng tha theo chính là chiếc ngọc bội mà Lương thị làm mất.

 

—-----------------------

 

Trời vừa sáng, Thừa Tuyển Doãn đã tìm Ngưu Tử bàn chuyện xây xưởng.

 

“Cậu cứ theo bản vẽ tôi đưa, xây xong bên đất phía nam rồi hẵng sang xây bên phía bắc.”

 

Sở dĩ phải chia ra phía nam và phía bắc là vì muốn chừa lại một khoảng đất cho thợ làm việc.

 

Ngưu Tử nghe xong rất nghiêm túc, ngập ngừng hỏi: “Xưởng có còn tuyển thêm người nữa không? Lần này có chỉ tuyển trong thôn Thiên Trùng không?”

 

“Lần này cần tuyển nhiều người, không giới hạn chỉ trong thôn Thiên Trùng, nhưng dân thôn Thiên Trùng vẫn được ưu tiên vào xưởng.” Thừa Tuyển Doãn nhìn ra điều gì đó, cười hỏi: “Là thay vị hôn thê ở thôn Đa Đậu mà hỏi đấy à?”

 

Ngưu Tử gãi đầu, “Sau thiên tai, nhà họ sống không dễ dàng gì.”

 

Thừa Tuyển Doãn vỗ vai cậu ta, “Nếu thương thê tử, vậy hãy nhanh chóng cưới nàng về đi.”

 

Ngưu Tử gật đầu mạnh, đầy mong đợi, “Sắp rồi.”

 

Cậu ta cười khờ khạo thành tiếng, “Đến lúc đó sẽ mời huynh uống rượu mừng.”

 

Thừa Tuyển Doãn cười đáp, “Vậy tôi chờ nhé.”

 

Việc tuyển người vào xưởng, Thừa Tuyển Doãn giao cho Hách thị phụ trách.

 

Khi Hách thị biết được tin này, phấn khởi đến mức miệng không khép lại được: “Ta, ta phải chuẩn bị gì? Phải làm những gì?”

 

Thừa Tuyển Doãn trấn an: “Cứ làm như bình thường thôi ạ, thế nào thì cứ theo thế đó.”

 

Hắn dừng một chút, lại nói: “Sau khi tuyển xong, con muốn để người làm quản sự, phụ trách nhóm công nhân này, phân công công việc phù hợp cho họ, con sẽ để Ngưu thẩm hỗ trợ người.”

 

Hách thị kinh ngạc: “Ta làm quản sự? Sao có thể? Ta chỉ là ca nhi mà.”

 

Hách thị chưa từng nghe nói ca nhi hay phụ nhân lại được làm quản sự.

 

“Người có năng lực đó.” Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn nghiêm túc, “Ca nhi không thua gì nam nhân, con hy vọng người nhận việc này.”

 

Hắn ngừng lại giây lát, rồi nói tiếp: “Sau khi trở thành quản sự, tiền công của người và Thừa Tam Tự đều sẽ là một lượng bạc một tháng.”

 

Hách thị lập tức lắc đầu như trống bỏi, “Một tháng một lượng bạc, nhiều quá rồi, chúng ta không nhận nổi.”

 

Thừa Tam Tự là con Hách thị, vậy là cả nhà mỗi tháng nhận hai lượng bạc từ Thừa Tuyển Doãn sao?

 

Thừa Tuyển Doãn thở dài, “Nếu người không nhận số tiền đó, con chỉ có thể tìm quản sự ở bên ngoài, mà người cũng biết đó, người ngoài thì không yên tâm.”

 

Hách thị nghe xong mới gật đầu nhận lời.

 

Tin tuyển công nhân nhanh chóng lan khắp huyện Sơn Hương, các thôn lớn nhỏ đều xôn xao.Chuyện phiếm của dân làng chuyển từ việc gia đình hàng xóm sang chủ đề “xưởng tuyển công à? Nhà ngươi đi mấy người?”

 

Ngày tuyển người, cả huyện gần như đều kéo nhau đến.Trước cổng xưởng chật như nêm cối, người người chen chúc, không ít người buôn bán thấy đông cũng chạy đến bày quán.

 

Lý chính thở dài: “Nếu là năm ngoái, ai mà tin nổi một nơi hẻo lánh thế này lại có thể náo nhiệt đến vậy.”

 

Lý chính thôn Đa Đậu tiến lại, giọng chua loét: “Nghe nói quản sự lần này vẫn là phu lang của ngươi?”

 

Lý chính mỉm cười không khép miệng, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Là phu lang của tôi đó, thì sao? Có vấn đề gì không?”

 

Lý chính mấy thôn khác trề môi vặn vẹo mặt mày vì ghen tị.

 

Có, có vấn đề to đấy. Sao chuyện tốt thế này không rơi vào đầu họ?

 

Hách thị vì đợt tuyển người lần này đã chuẩn bị từ lâu, để Đàm ca nhi và Á ca nhi phụ trách sàng lọc sơ bộ những người đến xin việc, nếu thấy không vấn đề gì mới để Hách thị đích thân phỏng vấn.

 

Người muốn vào xưởng quá nhiều, Hách thị bận đến mức không kịp uống ngụm nước.

 

Khi hoàng hôn buông xuống, Đàm ca nhi và Á ca nhi chợt thấy trong đám người xuất hiện một người tiều tụy – chính là Vân ca nhi.

 

Ánh mắt Vân ca nhi né tránh khi thấy hai người, như sợ bị nhận ra.

 

Hai người liếc nhau, gọi Vân ca nhi lại.

 

Đàm ca nhi hỏi: “Ngươi chẳng phải đã gả đi rồi sao?”

 

Vân ca nhi nghiến răng nói: “Ta đã hợp ly với hắn rồi.”

 

Sau khi bị người bên nhà môi giới đưa về, họ muốn đem người kia đi bán, cậu ta không muốn thành quả phụ nên cầu xin họ giúp mình hợp ly với người đó. Sau khi về nhà, cha ruột chẳng ưa gì cậu ta. May mà mẹ còn thương, chịu cho ở lại, nhưng cậu ta vẫn luôn lo bị đuổi đi.

 

Nghe nói xưởng đang tuyển người, cậu ta mới muốn thử một lần.

 

Đàm ca nhi nói thẳng: “Chúng tôi không thể để ngươi vào, ngươi biết vì sao rồi đó.”

 

Mắt Vân ca nhi đỏ lên, “Ta đã thảm đến thế này rồi, sao hắn vẫn không chịu buông tha cho ta!”

 

Á ca nhi nhíu mày, Đàm ca nhi thì chỉ thấy Vân ca nhi thật vô lý: “Ngươi về hỏi mẹ ngươi đi.”

 

Y để người đuổi Vân ca nhi về, tiếp tục sàng lọc người.

 

Trời hoàn toàn sập tối, đám đông ngoài xưởng mới dần dần giải tán, Đàm ca nhi và Á ca nhi mới được thở một hơi.

 

Hách thị phỏng vấn xong người cuối cùng, từ trong xưởng đi ra, nói với họ: “ Thừa Nhị nói rồi, khi đám công nhân mới vào xưởng, sẽ để hai người làm tiểu quản sự, mỗi người được nâng công tiền lên năm trăm văn một tháng.”

 

Đàm ca nhi phấn khích nhảy cẫng lên, Á ca nhi đỏ mặt cười rạng rỡ.

 

Hách thị nghiêm giọng: “Làm tiểu quản sự không phải chuyện dễ, ta sẽ chia mỗi đứa một công việc, phải quản được người dưới tay mình hoàn thành phần việc trong ngày, bản thân cũng không được lười biếng, làm được không?”

 

“Làm được!” Đàm ca nhi đáp to rõ, Á ca nhi cũng đứng thẳng lưng thể hiện quyết tâm.

 

Không biết nghĩ đến gì, Á ca nhi ra hiệu hỏi.

 

Hách thị nhìn ra cậu muốn hỏi gì, đáp: “Tiểu Lương thị cũng thế, về nhà nói cho muội ấy tin tốt này, để muội ấy cũng vui một trận.”

 

Á ca nhi gật đầu lia lịa, vui đến mức không biết làm sao cho phải.

 

Nếu là một năm trước, bọn họ nào dám mơ tưởng đến chuyện tốt như vậy chứ? Mà tất cả những điều này đều là nhờ có Thừa Tuyển Doãn và Đường ca nhi.

 

Lần này Đường ca nhi và Thừa Tuyển Doãn quay lại thôn Thiên Trùng không dắt Tiểu Nhất theo, vì nhà tranh ở đó căn bản không đủ chỗ chứa nó.

 

Hiện giờ nó đang ở chung một phòng với Ngỗ ca nhi, Ngỗ ca nhi tuy bận rộn nhưng là cái bận đầy niềm vui. Trong xưởng không ai vì quá khứ của y mà nhìn y bằng ánh mắt khác thường, y rất thích nơi này.

 

Hách thị gật đầu đáp: “Được, mai ta lại đến.”

 

Ngày mai là ngày đầu tiên đám công nhân mới bắt đầu làm việc, còn nhiều việc phải lo.

 

Thừa Tam Tự xách đèn lồng đi ra, nói: “Hay là để tôi đưa mọi người về nhé?”

 

Danh tiếng tương ớt không biết sao lại truyền đến tận kinh thành, càng ngày càng nhiều thương nhân từ phương xa lặn lội đến tận đây mua tương, y bận đến mức không xuể, đành kéo Trần Nhiễu Bình vào thư phòng tính sổ sách cùng.

 

Giờ việc còn chưa xong, vốn định tối nay ngủ lại xưởng, nhưng lại không yên tâm để vài người bọn họ về một mình.

 

Hách thị từ chối: “Con bận mà, đừng làm lỡ chuyện của Thừa Tuyển Doãn.”

 

Thừa Tam Tự lùi một bước, đề nghị: “Vậy để hộ viện với Tiểu Nhất đưa mọi người về.”

 

Tiểu Nhất là con sói trong xưởng, do là con to lớn nhất nên đặt tên vậy.

 

Vân ca nhi cũng khuyên: “Cẩn thận vẫn hơn.”

 

Hách thị nghĩ đến Á ca nhi và Đàm ca nhi, liền gật đầu đồng ý.

 

...

 

Thừa Đại Tài mấy ngày nay sống còn thảm hơn chết.

 

Nhà Thừa Uông tuy nghèo nhưng Lương thị lại chiều gã, từ nhỏ đến lớn chưa từng để đụng tay vào việc nặng, giờ bị phạt, bị mấy gã tráng hán trong xưởng kèm sát giám việc, lười biếng thì liền ăn gậy, một ngày chỉ có một bữa cơm, mà còn là cháo loãng chẳng thấy bóng hạt gạo. Nếu làm không tốt thì ngay cả một bữa ấy cũng chẳng có.

 

Sau trận động đất, nhà có thể ở trong thôn Thiên Trùng chẳng còn mấy, mấy tên trộm như bọn gã chỉ có thể chen chúc trong chuồng heo rách nát bẩn thỉu, người với heo nằm lẫn lộn, hôi thối đến mức ngay ngày đầu tiên Thừa Đại Tài đã suýt nôn chết.

 

Lương thị xót con, muốn đưa cơm cho gã ăn thêm, nhưng bị người trong xưởng cản lại, khóc lóc gào thét cũng vô dụng.

 

Thừa Đại Tài thấy bà chẳng giúp được gì, đã chẳng còn sức để chửi nữa, mấy hôm nay đã bị hành hạ đến mất cả hình người.

 

Lương thị gào lên: “Con ơi! Con yên tâm! Mẹ sẽ cứu con mà!”

 

Thừa Đại Tài như nhớ ra gì đó, ngẩng cái đầu nặng trĩu lên, nhìn chằm chằm Lương thị: “Nương, nương vào thay con đi, con thật sự chịu không nổi nữa rồi...”

 

Lương thị do dự.

 

Không phải vì bà không muốn thay con làm việc, mà là vì Thừa Đại Tài ban đêm phải ngủ cùng mấy gã đàn ông khác, bà là phụ nhân có chồng, nếu chuyện đó lộ ra thì danh tiếng của bà ta còn đâu nữa?

 

Thừa Đại Tài từng bước ép sát: “Nương không nói sẽ cứu con sao? Giờ thì cứu con đi chứ!”

 

Gã gào khóc đến sắp phát điên: “Nếu nương không cứu con, con sẽ chết ở đây mất!”

 

Lương thị mềm lòng: “Được! Nương vào làm thay con!”

 

Bà ta nói xong là muốn xông vào xưởng, công nhân trong xưởng ngơ ngác nhìn nhau, không ai nghĩ sẽ có tình huống lố bịch như vậy xảy ra.

 

Cuối cùng một công nhân nhanh trí đi bẩm với lý chính, lý chính đập bàn: “Nhảm nhí! Quá sức nhảm nhí! Thừa Đại Tài muốn hại chết mẹ ruột mình chắc!”

 

Đám người kia vốn là bị trừng phạt nên mới bị giao việc nặng nhọc nhất, Thừa Đại Tài là trai tráng còn chịu không nổi, huống hồ Lương thị đã lớn tuổi thì làm sao chịu nổi?

 

Lý chính dặn công nhân: “Lôi Lương thị ra ngoài! Chuyện này ta tuyệt đối không cho phép!”

 

Ai ngờ Lương thị biết lý chính không đồng ý, liền chạy đến nhà ông ta khóc lóc ăn vạ từ sáng đến tối.

 

Lý chính tức đến suýt ngất.

 

Hách thị thấy bà ta như trúng tà, khuyên không được, dứt khoát đề nghị:

 

“Ông cứ cho bà ta giúp Thừa Đại Tài làm ban ngày, tối thì về nhà ngủ.”

 

Lý chính hỏi: “Vậy Thừa Đại Tài thì sao? Cứ để nó thoát sao?”

 

“Đương nhiên là không thể.” Hách thị hừ lạnh: “Nó đã không muốn làm việc, vậy thì cho ở lì trong chuồng heo, đợi Lương thị làm xong phần của nó thì mới được ra.”

 

Chuồng heo thối kinh khủng không phải người bình thường chịu nổi, Thừa Đại Tài chưa chắc được lợi lộc gì.

 

Lý chính do dự: “Tôi chỉ lo Lương thị chịu không nổi.”

 

“Chịu không nổi thì cũng là do bà ta chuốc lấy, chúng ta đã khuyên rồi, ngăn rồi, bà ta vẫn cứ muốn chết thì ai cản nổi?”

 

Hách thị cũng tức Lương thị lắm. Cưng chiều quá mức chỉ hại con, Lương thị miệng thì nói thương Thừa Đại Tài, nhưng gã ra nông nỗi này chưa chắc không có công ‘giúp sức’ của bà.

 

Lý chính thở dài: “Được.”

 

Hách thị lại dặn thêm: “Nhớ bảo bà ta viết giấy cam đoan, nếu xảy ra chuyện thì tự chịu trách nhiệm, ép bà ta điểm chỉ lên giấy.”

 

Không phải y đa nghi, mà là con người Lương thị, không đề phòng không được.

 

Lý chính gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

 

Lương thị nghe tin lý chính đồng ý, lập tức điểm chỉ rồi chạy đi ‘cứu’ Thừa Đại Tài.

 

Thừa Đại Tài vui mừng khôn xiết, chẳng buồn liếc Lương thị lấy một cái, chỉ hận không thể lập tức chạy ra ngoài, ai ngờ mới được vài bước đã bị công nhân kéo ngược lại chuồng heo.

 

Gã lập tức hiểu ra gì đó, gào rú điên cuồng, chẳng ai thèm để ý.

 

Gã định cưỡng ép thoát ra ngoài, lại bị đẩy ngược trở lại, mông dính trúng phân heo, nôn tại chỗ.

 

Nôn xong thì cũng chẳng còn sức mà giãy, tuyệt vọng hỏi: “Tôi bị nhốt đến khi nào?”

 

Công nhân khinh khỉnh đáp: “Đến khi nương ngươi làm xong việc thay ngươi.”

 

Thừa Đại Tài hoàn toàn tuyệt vọng. Vui mừng chưa được bao lâu thì lại rơi xuống địa ngục, hắn sốc đến mức ngất xỉu tại chỗ.

 

Thừa Tuyển Doãn nghe chuyện này chỉ coi như vừa được kể một chuyện cười.

 

Đường ca nhi đang ngồi trong sân, chuyên tâm thêu một con búp bê.

 

Thừa Tuyển Doãn thấy búp bê quen mắt, liền hỏi: “Mình đang thêu gì đó?”

 

Cảnh Đường Vân nhìn Thao Thiết đang nằm bên chân mình ngáp một cái, dịu dàng nói: “Là nó đó.”

 

Thao Thiết khựng lại, đột ngột bật dậy, trừng mắt nhìn chằm chằm con búp bê trong tay Cảnh Đường Vân, không hài lòng đi qua đi lại.

 

[Bổn Thao Thiết làm gì có đáng yêu thế này! Bổn Thao Thiết rõ ràng phải oai phong lẫm liệt! Con búp bê yếu xìu như thế làm sao là ta được!]

 

Miệng nó líu lo không ngừng, nhưng Cảnh Đường Vân nghe không hiểu, chỉ cảm nhận được sự bất mãn trong cảm xúc của nó.

 

Cậu đặt kim chỉ xuống, nhẹ giọng nói: “Ta muốn con búp bê này cùng ngươi, cùng con chúng ta lớn lên.”

 

Thao Thiết nhìn cái bụng nhô cao của Cảnh Đường Vân, tự nhiên thấy con búp bê Thao Thiết này trông cũng thuận mắt cực kỳ.

 

“Gâu u.” Tiếng sủa ngắn vang lên ngoài cửa, Thừa Tuyển Doãn đứng dậy mở cửa, thấy một con sói đang há miệng cố gắng phát ra tiếng chó.

 

Bị bắt gặp, nó lập tức ngậm miệng lại, ngậm lấy bức thư trên đất đưa cho Thừa Tuyển Doãn.

 

Hắn nhận thư, đi vào bếp cắt một miếng thịt đưa cho Tiểu Hoa. Tiểu Hoa nhận lấy miếng thịt rồi vèo một cái chạy biến.

 

Thừa Tuyển Doãn đóng cửa lại, Cảnh Đường Vân nhìn bức thư trong tay hắn, hỏi: “Là thư Ốc Tiệm gửi ra ngoài à?”

 

Thừa Tuyển Doãn gật đầu, mở phong bì ra xem, sau khi đọc xong nội dung, khóe miệng hơi cong lên: “Y đúng là cẩn thận, những gì không nên nói thì không nói một chữ.”

 

Cảnh Đường Vân hơi nhíu mày: “Phu quân, mình định hồi âm thế nào? Em sợ Ốc Tiệm không tin mình.”

 

Phu quân đâu có biết nét chữ của Hướng Tuyệt, làm sao giả mạo được thư hồi âm từ Hướng Tuyệt?

 

Thừa Tuyển Doãn ném thư vào bếp lò thiêu đi, nói: “Tôi đã sớm nhờ Hách huynh làm giả con dấu tư nhân và dấu thư của Hướng Tuyệt rồi, tính thời gian thì chắc cũng sắp xong rồi.”

 

Cảnh Đường Vân không keo kiệt khen ngợi: “Phu quân đúng là thông minh.”

 

Thừa Tuyển Doãn được phu lang khen đến lâng lâng, Cảnh Đường Vân lại nói tiếp: “Phu quân thông minh như vậy, hôm nay có thể đưa em ra ngoài đi dạo không?”

 

Thừa Tuyển Doãn: “…”

 

Hắn sớm nên biết, Cảnh Đường Vân mà không có chuyện lại khen hắn, chắc chắn là có việc cần nhờ!

 

Hắn khẽ thở dài: “Đường ca nhi muốn đi đâu dạo?”

 

Cảnh Đường Vân cong mắt cười: “Em muốn đi xem ruộng tốt của mình.”

 

Vì cậu mang thai, phu quân đành trì hoãn việc cải tạo ruộng tốt.

 

Thừa Tuyển Doãn nhíu mày, Cảnh Đường Vân dịu dàng khuyên nhủ: “Em sẽ ngồi xa xa, ngoan ngoãn, không phá phách gì đâu!”

 

Thừa Tuyển Doãn bất đắc dĩ, nhẹ nhàng khẽ chạm ngón tay vào bên má vừa mới tròn trịa hơn một chút của cậu: “Được, nghe em.”

 

Hắn thu dọn đồ đạc, đưa Cảnh Đường Vân đi về phía ruộng bạc màu.

 

Khi thấy mẫu ruộng bạc màu của mình, cả hai đều ngẩn người.

 

Ruộng bạc màu của hắn được chăm sóc cực kỳ tốt, mè, ớt và đậu đều kết trái sai trĩu, chẳng hề giống như đã từng trải qua thiên tai.

 

Hắn suy nghĩ một chút liền hiểu, chắc là dân làng tự nguyện giúp hắn chăm ruộng.

 

Lòng hắn dâng lên một cảm giác ấm nóng.

 

Cảnh Đường Vân nhìn chằm chằm cánh đồng một hồi lâu, nghi hoặc hỏi: “Phu quân, mình có thấy mấy thứ này mọc tốt quá mức không?”

 

Cậu từng làm ruộng nhiều năm, đương nhiên biết năng suất bình thường của một mẫu ruộng bạc màu là thế nào.

 

Dù có dân làng giúp đỡ chăm sóc, thì đám hoa màu trong ruộng cũng không nên tốt đến mức này.

 

Trái tim Thừa Tuyển Doãn khẽ run, cố kiềm chế sự kích động trong lòng: “Đường ca nhi, em ra ngồi bên kia, để tôi thu hoạch thử xem năng suất thế nào.”

 

Lúc trước cải tạo ruộng tốt hắn chỉ làm được một nửa, vốn tưởng không hiệu quả, giờ xem ra chưa chắc đã vô dụng.

 

Cảnh Đường Vân cũng muốn giúp, nhưng nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng, chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu, ngồi một bên đợi.

 

Dân làng thấy Thừa Tuyển Doãn bắt đầu thu hoạch, chẳng nói chẳng rằng, liền xắn tay áo xuống ruộng giúp.

 

Tuy thôn Thiên Trùng hẻo lánh, nhưng lòng người phần lớn chân chất, họ cảm thấy mình được Thừa Tuyển Doãn ban ơn, liền luôn muốn báo đáp lại chút gì đó, nếu không sẽ cảm thấy bứt rứt.

 

Thừa Tuyển Doãn hiểu điều này nên cũng không từ chối.

 

Vương Thảo Hán vác cuốc đi tới, thấy trong ruộng đông người như vậy, lập tức ngẩn ngơ.

 

“Không phải nói rõ là để tôi thu hoạch sao? Sao mọi người ai nấy đều giành hết phần của tôi thế này?”

 

Bởi vì ai trong làng cũng tranh nhau muốn giúp Thừa Tuyển Doãn, mà hắn ta thì chỉ có một mẫu ruộng, việc ít người nhiều, dân làng bàn bạc xong thì phân công nhau.

 

Hôm nay vốn đến lượt Vương Thảo Hán phụ trách thu hoạch giúp hắn.

 

Dân làng cười nói: “Tới trễ rồi, Thừa Nhị người tatự xuống ruộng rồi.”

 

Vương Thảo Hán sốt sắng xắn tay áo lên: “Thế thì không được rồi, để tôi làm thêm chút việc đi.”

 

Cảnh Đường Vân nhìn đám dân làng vừa làm vừa cười nói trong ruộng, tay không ngừng nghỉ, cậu xoa xoa bụng, khóe môi vô thức cong lên.

 

“Bảo bối à, phụ thân con đang làm việc đấy, chúng ta đi chuẩn bị bữa tối cho phụ thân và các thúc bá thím thím nhé?”

 

Nói xong, Cảnh Đường Vân bỗng cảm thấy lòng bàn tay mình bị đá một cái, cậu sững người, cảm xúc khó diễn tả dâng trào trong lòng, viền mắt cay xè, nước mắt rưng rưng.

 

Thông thường thai nhi bốn tháng đã động thai, nhưng giờ cậu mang thai đã hơn năm tháng mà bụng vẫn im ắng.

 

Cậu vẫn luôn nghi ngờ, chẳng lẽ do trước kia mình hành con mình quá, nên bé giận cậu, không chịu để ý cậu?

 

Lại sợ con có vấn đề, hỏi Lưu lang trung thì chỉ được bảo là thai nhi yếu, phải kiên nhẫn chờ đợi.

 

Đây là lần đầu tiên, con cậu hồi đáp.

Bình Luận (0)
Comment