Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 63

Chương 63: Thừa Đại Tài chịu khổ

 

Cảnh Đường Vân muốn lập tức chia sẻ chuyện này với Thừa Tuyển Doãn, nhưng thấy hắn đang vã mồ hôi giữa ruộng, cậu đành nhịn xuống cảm xúc trong lòng, quay sang nói với Thao Thiết: “Chúng ta về thôi.”

 

Thao Thiết nghi hoặc nhìn cái bụng của Cảnh Đường Vân, nó rõ ràng cảm giác vừa rồi bụng cậu khẽ nhô lên một cái.

 

Chẳng lẽ nhãi con sắp ra đời rồi?

 

Nó lập tức căng người lên, đi bên cạnh cậu như một vệ sĩ hết sức cảnh giác, thấy cậu dừng trước cửa nhà Vương Thảo Hán, gọi: “Vương thẩm có ở nhà không?”

 

Trước kia thôn Thiên Trùng không ai nuôi heo, vì nhà nào cũng nghèo.

 

Nhưng từ sau khi Thừa Tuyển Doãn bắt đầu thu mua mè các loại, Vương Thảo Hán vì chịu khó làm ăn nên kiếm được không ít bạc.

 

Vương thẩm vốn là người nhà mẹ đẻ có nghề nuôi heo, sau khi chồng bà Vương Thảo Hán kiếm được tiền, bà liền mang vài con heo con về nuôi, trở thành nhà duy nhất trong thôn Thiên Trùng có nuôi heo.

 

Vương thẩm nhìn thấy cậu, “Ôi chao” một tiếng liền đỡ cậu vào nhà, “Thừa Nhị đâu? Sao lại đến một mình vậy?”

 

“Huynh ấy đang bận ngoài ruộng.” Cảnh Đường Vân đỡ lưng, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay nhà thím có mổ heo không?”

 

“Mổ!” Vương thẩm đập đùi một cái, “Cậu muốn con heo nào, giờ tôi mổ ngay cho!”

 

Dù không định mổ thì nay cũng phải mổ.

 

Cảnh Đường Vân muốn làm heo sữa quay, nhưng heo không được nhỏ quá, bằng không không đủ ăn, bèn hỏi: “Tôi có thể tự qua xem không?”

 

“Được chứ.” Vương thẩm nhiệt tình dẫn cậu ra chuồng heo, vừa đi vừa nói: “Lát nữa đứng xa một chút, tôi sợ mùi đó sẽ làm cậu buồn nôn.”

 

Cảnh Đường Vân gật đầu, lại nhắc: “Vương thẩm, mấy ngày nay phân heo nhà thẩm có thể giữ lại, sau này có thể dùng tới.”

 

Vương thẩm tuy không hiểu vì sao, nhưng vẫn đáp: “Được, giữ lại thì giữ lại.”

 

Chuồng heo cách nhà Vương thẩm không xa, đi mấy bước là tới.

 

Lúc này Thừa Đại Tài đang bám vào thành chuồng, mắt đỏ hoe cầu xin người công nhân, “Ngươi nói nương ta tới đây sau khi xong việc, ta muốn nói chuyện với nương một chút.”

 

Người công nhân mất kiên nhẫn: “Nói gì? Vừa nãy nương tới thay ngươi làm, cũng chẳng thấy ngươi liếc nhìn một cái.”

 

Đám công nhân chưa từng gặp ai vừa ích kỷ vừa bất hiếu như Thừa Đại Tài, nên càng không có nổi sắc mặt tử tế gì với gã.

 

“Tôi kêu bà ấy làm nhanh lên, để các huynh cũng có thể rời khỏi cái chuồng heo hôi thối này sớm hơn, không phải nhìn tôi nữa.” Cảm xúc của Thừa Đại Tài vô cùng kích động.

 

Cảnh Đường Vân nhíu mày, quay đầu sang nhìn đàn heo trong chuồng.

 

Giờ phút này, cậu thấy mấy con heo dơ bẩn toàn thân trong chuồng còn thuận mắt hơn cả Thừa Đại Tài.

 

Vương thẩm càng chẳng có sắc mặt tốt gì với Thừa Đại Tài, bà trước kia từng bị thương tổn thân thể, rất khó thụ thai, không con cái là nỗi đau cả đời của bà.

 

Hồi đó Lương thị không ít lần khoe khoang trước mặt bà, giờ nghĩ lại thì sinh ra đứa như Thừa Đại Tài còn chẳng bằng không sinh!

 

“Đường ca nhi, cậu nhìn trúng con heo nào, ta bắt cho.”

 

Nếu không phải lý chính yêu cầu, bà còn chê Thừa Đại Tài làm bẩn cả chuồng heo nhà mình.

 

Cảnh Đường Vân chỉ vào con heo ở góc chuồng có thân hình vừa phải: “Con kia đi.”

 

Vương thẩm xắn tay áo, “Được, bắt liền.”

 

Bà bước vào chuồng heo, đám công nhân thấy bà, dĩ nhiên cũng thấy Cảnh Đường Vân, liền đồng thanh chào, “Ông chủ nhỏ.”

 

Công nhân trong xưởng đều biết, ông chủ lớn nói có trọng lượng, nhưng ông chủ lớn lại nghe theo ông chủ nhỏ.

 

Ông chủ lớn thì còn dám đụng, chứ ông chủ nhỏ thì tuyệt đối không thể chọc.

 

Thừa Đại Tài nhìn thấy Cảnh Đường Vân dù đang mang thai nhưng vẫn đẹp như thần tiên, cả người cứng đờ, trơ mắt nhìn đến ngây dại.

 

Đợi đến khi Vương thẩm bắt heo xong quay đầu rời đi, Thừa Đại Tài mới bừng tỉnh, hấp tấp kêu lên, “Đường ca nhi, tôi sai rồi, nể tình trước đây của chúng ta, tha cho tôi một lần đi.”

 

Cảnh Đường Vân ngoảnh đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng cực độ: “Tôi với huynh không có tình nghĩa gì cả, nếu còn nói nhảm, tôi sẽ bảo lý chính nhốt huynh thêm vài ngày.”

 

Sắc mặt Thừa Đại Tài lập tức vặn vẹo, nhưng không dám nói thêm nửa câu.

 

Vương thẩm xử lý xong heo, còn đặc biệt mượn xe lừa, đưa thẳng đến cửa nhà Cảnh Đường Vân.

 

Cảnh Đường Vân định trả tiền, nhưng Vương thẩm không nhận, cậu bất đắc dĩ nói: “Nếu để một mình tôi làm con heo này, e là không kịp cho bữa chiều. Tôi vốn muốn nhờ thẩm giúp, nhưng thẩm không chịu nhận tiền, tôi đâu dám mở miệng?”

 

Vương thẩm lập tức đáp: “Nhận! Tôi nhận tiền, nhưng cậu nhất định phải để tôi giúp.”

 

Con heo to như thế mà để Đường ca nhi làm một mình, bà còn sợ cậu mệt đến sinh chuyện.

 

Cảnh Đường Vân cong cong khóe mắt, thấy Vương thẩm thật sự nhận tiền rồi mới đồng ý để bà vào bếp giúp.

 

Cậu đưa cho Vương thẩm một túi gạo, bảo bà nấu hết.

 

Vương thẩm kêu lên: “Đây là gạo tinh đó, nhiều gạo thế này nấu hết rồi ăn sao hết?”

 

“Bà con trong thôn giúp chúng tôi sửa nhà, lại giúp canh tác ruộng, lòng tôi cảm kích, nên muốn làm chút gì đó.” Cảnh Đường Vân thong thả giải thích, “Nếu cho tiền hay cho đồ, sợ tổn thương lòng người trong thôn, nên chỉ nghĩ đến làm bữa cơm, để mọi người cùng ăn cho thật ngon.”

 

Vương thẩm không ngờ thịt và gạo này lại là để cho họ ăn, nhất thời vừa cảm động vừa vui mừng.

 

Bà vỗ đùi cái nữa, “Đã là làm cho cả thôn ăn, thì không thể để mình tự bỏ tiền được. Nhà tôi rau nhiều ăn không hết, tôi đem sang chút, cậu đợi nhé.”

 

Nói xong bà liền hấp tấp đi ra ngoài, Cảnh Đường Vân không cản được, chỉ đành khẽ thở dài, chuyên tâm làm heo sữa quay.

 

Thao Thiết vẫn luôn chăm chú nhìn cậu, thấy cậu cần lấy gì liền chỉ đạo Tiểu Trảo đi lấy giúp.

 

Tiểu Trảo giờ cũng đã lớn, lấy củi hay đồ đạc đều dễ dàng, nên Cảnh Đường Vân cũng không phải mệt mỏi gì nhiều.

 

Lúc cậu làm được một nửa, Vương thẩm quay lại, phía sau còn kéo theo một đám người. Người thì mang tỏi, người thì xách trứng, tất cả đều là nghe Vương thẩm nói mà đến giúp.

 

Cảnh Đường Vân còn đang ngẩn người thì đã bị họ đẩy ra khỏi bếp, nói thẳng: “Nhà bếp đâu phải nơi để phu lang mang thai đứng? Cậu ở ngoài chỉ đạo tụi tôi là được rồi.”

 

Cảnh Đường Vân bất đắc dĩ vô cùng, lại nhớ khi nãy đi ra quên nói với phu quân một tiếng, vội sai Tiểu Trảo đi báo tin.

 

Thực ra Thừa Tuyển Doãn sớm đã phát hiện cậu không còn ở đó, bởi trước khi rời đi, Thao Thiết đã phi nhanh vào ruộng đá hắn một cước.

 

Thừa Tuyển Doãn nhìn theo bóng dáng Cảnh Đường Vân và Thao Thiết đi xa, đang định đuổi theo thì bị Vương Thảo Hán giữ lại.

 

“Cũng phải để cậu ấy đi dạo một chút chứ, bên cạnh chẳng phải còn có con thú đó sao?” Vương Thảo Hán an ủi, “Ở trong thôn không có gì nguy hiểm đâu.”

 

Thừa Tuyển Doãn cũng biết mình canh cậu quá chặt, do dự một lát, cuối cùng vẫn không đuổi theo.

 

Khi Tiểu Trảo tới nơi, Thừa Tuyển Doãn lập tức chú ý. Từ lúc Đường ca nhi đi, hắn đã không thể yên tâm làm việc, cứ chốc chốc lại nhìn về hướng cậu đi mất. Thấy Tiểu Trảo đến, hắn còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy Tiểu Trảo cứ thong dong lượn lờ trước mặt mình, liền biết đây là phụ lang nhà hắn đến giờ mới chợt nhớ ra phải báo tin.

 

“Nhóc ca nhi này…” Hắn bật cười khẽ, nhưng trái tim vốn căng thẳng rốt cuộc cũng được thả lỏng.

 

Khi hoàng hôn buông xuống, Thừa Tuyển Doãn rốt cuộc cũng thu hoạch xong hết thảy hoa màu trên ruộng.

 

Đám nam nhân nhìn đống nông sản đầy đất mà mặt mày ai nấy đều ngỡ ngàng.

 

Không thu thì không biết, thu rồi mới giật mình kinh ngạc.

 

Vương Thảo Hán cảm thán: “Trời ơi, chỗ này sản lượng chẳng khác nào một mẫu ruộng tốt, làm sao mà làm được thế?”

 

Thừa Tuyển Doãn cười đáp: “Còn nhớ thứ phân bón tôi làm hôm trước trên ruộng không?”

 

Mọi người sôi nổi lên, kích động đến mặt đỏ bừng. Không ai ngờ được thứ dơ bẩn mà ai cũng chê bai kia lại có tác dụng thần kỳ đến vậy.

 

Nước phân này dùng cho đất xấu còn đạt được năng suất như thế, vậy nếu dùng cho đất tốt, chẳng phải là…

 

Mọi người nghĩ đến đây, đều không khỏi nghẹn thở. Ruộng đất chính là căn cơ sinh tồn của nông dân đấy.

 

Lý chính nghe tin, vứt luôn ấm nước trong tay chạy thẳng ra ruộng, vừa thấy Thừa Tuyển Doãn liền vội vàng hỏi: “Nghe bảo nước phân kia có thể bón ruộng thật à?”

 

Thừa Tuyển Doãn điềm tĩnh đáp: “Thử nghiệm bước đầu là có hiệu quả, nhưng muốn xác thực thì vẫn phải thử thêm trên nhiều loại đất khác nhau.”

 

Lý chính nghe xong liền hắng giọng nói với mọi người: “Chuyện này chưa xác định rõ ràng, đừng truyền ra ngoài.”

 

Phương pháp bón ruộng bằng nước phân còn nhiều chỗ chưa chắc chắn, nếu có muốn truyền bá cũng phải chờ khi nó thực sự hữu hiệu.

 

Thừa Tuyển Doãn nói với đám người: “Tôi chưa thể khẳng định là cách này có ích cho ruộng đất, nhưng nếu có ai muốn thử, tôi sẽ không giấu giếm gì mà chỉ hết cho.”

 

Đám người đưa mắt nhìn nhau, có người do dự, có người thì nóng lòng muốn thử.

 

Thừa Tuyển Doãn lại nói: “Muốn thử thì đến ghi danh với lý chính, sáng mai mặt trời vừa mọc, tôi sẽ chờ các vị ở đây.”

 

Đám đông bắt đầu rì rầm bàn tán sôi nổi.

 

Đúng lúc đó, mùi thịt thơm ngào ngạt bay tới, đám nam nhân bụng liền réo từng cơn.

 

Mọi người sững lại rồi phá lên cười ha hả.

 

Vương thẩm lúc này cũng tới gọi: “Tới ăn cơm đi! Đường ca nhi chuẩn bị cơm nước cho mọi người rồi!”

 

Thừa Tuyển Doãn lúc này mới biết vì sao Đường ca nhi lại rời đi bất chợt, liền cười nói với mọi người: “Chỉ là cơm canh đạm bạc, mong các vị đừng chê.”

 

“Chê gì chứ! Bây giờ có cái ăn là quý lắm rồi!” Vương Thảo Hán cười lớn tiến lên trước, những người khác cũng bị mùi hương hấp dẫn mà rảo bước theo.

 

Bữa cơm hôm đó, ai nấy đều ăn no nê thỏa mãn, các phụ nhân và ca nhi sau khi ăn xong còn chủ động ở lại dọn dẹp sân rồi mới rời đi.

 

Cảnh Đường Vân tiễn người cuối cùng xong thì quay vào nhà, nhìn thấy Thừa Tuyển Doãn đang nhét bức thư đã viết xong vào phong bì.

 

Thừa Tuyển Doãn thấy cậu thì giải thích: “Phương pháp bón ruộng này quá hấp dẫn, Ốc Tiệm hiện tại đã bị dồn đến đường cùng, nếu y biết được cách này, e là sẽ tìm mọi cách chiếm đoạt, mong lập công chuộc tội.”

 

Cảnh Đường Vân ngồi xuống bên cạnh hắn, nói: “Phu quân định ra tay trước khi Ốc Tiệm kịp phản ứng?”

 

Thừa Tuyển Doãn ôm lấy cậu, nhẹ nhàng xoa eo: “Vẫn là phu lang hiểu tôi.”

 

Cảnh Đường Vân nắm lấy tay hắn đặt lên bụng, dịu dàng nói: “Phu quân, nó vừa đá em đấy.”

 

Thừa Tuyển Doãn khựng lại mới hiểu ý, lập tức từ trên ghế nhảy xuống, ngồi xổm trước mặt cậu, nhẹ nhàng áp mặt vào bụng, hồi hộp lắng nghe.

 

Một lúc lâu cũng chẳng nghe được gì, hắn có hơi thất vọng, ngước lên nhìn Đường ca nhi, đáng thương hỏi: “Nó không để ý đến tôi à?”

 

Cảnh Đường Vân đặt tay lên mu bàn tay hắn: “Có lẽ nó ngủ rồi.”

 

Lời vừa dứt, Thừa Tuyển Doãn liền cảm thấy lòng bàn tay bị đá một cú.

 

Đôi mắt hắn co rút lại, lại cẩn thận áp mặt lên bụng, dịu dàng nói: “Bảo bảo, con đá ta thêm lần nữa đi?”

 

Lần này em bé phản ứng mạnh mẽ, một cước đá ngay lên mặt hắn, làm hắn hoảng hốt ngã ngửa ra đất, má cũng đỏ ửng lên.

 

Cảnh Đường Vân vừa thương vừa buồn cười, xoa xoa gò má bị đá đỏ của hắn, Thừa Tuyển Doãn hỏi: “Nó cố ý phải không?”

 

Cảnh Đường Vân nghiêm giọng đáp: “Chẳng phải là chính phu quân bảo nó đá sao? Sao lại nói là nó cố ý?”

 

Bảo bảo của cậu tuyệt đối không phải đứa trẻ xấu tính đâu.

 

Thừa Tuyển Doãn thấy cậu nói có lý, nhưng xoa xoa má vẫn còn đau, lại thấy đứa con này đúng là không ngoan.

 

Cú đá đó, tựa hồ chất đầy một bụng tâm sự riêng ấy.

 

Hắn vừa mừng vừa lo, suốt cả đêm cứ đặt tay lên bụng Đường ca nhi, mong được đá thêm lần nữa, nhưng bảo bảo như đã ngủ say, chẳng thèm để ý đến hắn nữa.

 

Trời vừa tờ mờ sáng, Thừa Tuyển Doãn nghe nói Lương thị mệt quá mà ngất xỉu.

 

Lý chính lại lâm vào thế khó xử.

 

Nếu ngất là Thừa Đại Tài thì đã bị dội nước cho tỉnh rồi, một là vì thân thể đàn ông chịu được vất vả, hai là vì người gây chuyện chính là gã.

 

Nhưng nay Lương thị lại ngất, mà dội nước thì sợ bà ấy không tỉnh mà chết luôn.

 

Hách thị trên đường đến xưởng làm việc, nghe chuyện liền sai người báo lại với lý chính.

 

Lý chính nghe xong thì mắt sáng rỡ, liền phân phó: “Lương thị là người làm thay cho Thừa Đại Tài, nay Lương thị không làm được thì để Thừa Đại Tài làm tiếp, làm đến khi Lương thị tỉnh lại thì thôi.”

 

Mọi người nghe thấy đều thấy hợp lý, đang định kéo Lương thị dậy, thì bà ta lại bật dậy trước, vừa thấy người tới liền chửi rủa: “Đồ không có lương tâm! Các ngươi là muốn ép chết ta đúng không?!”

 

Lý chính lập tức nhận ra bà ta giả vờ ngất, sắc mặt lạnh xuống: “Nói thêm câu nữa là về nhà ngay, để Thừa Đại Tài ra làm thay.”

 

Lương thị nghe vậy không dám nói gì thêm, nước mắt lưng tròng tiếp tục làm việc.

 

Thừa Đại Tài nghe người qua đường kể lại chuyện này, tức giận chửi rủa: “Con mụ già không chết đó còn không chịu để ta yên! Giả vờ ngất cơ đấy!”

 

May mà gã chưa bị lôi ra làm việc tiếp.

 

Gã lại hỏi đám công nhân: “Bao giờ mới làm xong được chỗ này? Nương ta có phải đang lười không? Các ngươi mau đi thúc bà ta đi!”

 

Công nhân không buồn để ý hắn nữa.

 

Thừa Đại Tài còn muốn nói thêm, chợt ngửi thấy một mùi kinh khủng hơn, quay đầu nhìn thì thấy Vương thẩm dẫn người khiêng gì đó đi về phía này.

 

Gã bịt mũi hỏi: “Mấy người đang khiêng cái gì vậy?! Đừng có lại gần! Đừng tới đây nha!”

 

Vương thẩm chẳng thèm để ý đến gã, sai người đem toàn bộ nước phân đổ vào hố mới đào cạnh chuồng heo.

 

Bà cùng Vương Thảo Hán đều tin tưởng Thừa Tuyển Doãn, định sẽ dùng phương pháp bón phân trên toàn bộ ruộng nhà mình, nhưng như vậy thì lượng nước phân lại không đủ dùng, bà dứt khoát đi thu mua nước phân trong thôn với giá rẻ.

 

Trong thôn không phải ai cũng tin phương pháp bón phân, nhưng nghe nói bà muốn mua phân, tuy tiền không nhiều, nhưng muỗi dù nhỏ cũng là thịt, vẫn có không ít người bằng lòng bán cho bà.

 

Phân thứ này thật sự rất thối, bà liền nghĩ đến chuồng heo, dù sao cũng đã thối rồi thì gom về một chỗ luôn cho tiện, đỡ làm bẩn chỗ khác.

 

Thừa Đại Tài trơ mắt nhìn từng thùng từng thùng nước phân bị đổ vào hố phân cạnh bên, mùi hôi khiến trước mắt gã tối sầm, đang định ngất đi thì lại ngửi được một mùi cay nồng.

 

Mùi đó chẳng dễ chịu gì, nhưng lại giúp gã giữ được tỉnh táo.

 

Gã mở mắt nhìn, thấy là một tép tỏi nhỏ.

 

Bàn tay cầm tép tỏi đen nhẻm, móng tay còn dính chất bẩn không rõ, chỉ nhìn thôi cũng khiến Thừa Đại Tài buồn nôn theo phản xạ.

 

Gã lần theo tay nhìn lên, trông thấy một khuôn mặt tiều tụy.

 

Gương mặt ấy có chút quen thuộc, mãi một lúc lâu hắn mới nhận ra người trước mặt.

 

“Vân ca nhi?”

 

Vân ca nhi nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thừa Đại Tài, như thể đang hỏi vì sao gã lại thành ra nông nỗi này.

 

Ánh mắt cậu ta ảm đạm, nhét tép tỏi vào tay gã, không nói một lời, vác cái thùng rỗng đi lấy phân.

 

Ca nhi bị hòa ly trong nhà chẳng có địa vị gì, trở về nhà rồi thì việc nặng nhọc bẩn thỉu đều rơi lên đầu. Việc gánh phân như thế này, đương nhiên cũng là phần cậu ta.

 

Thừa Đại Tài nhìn tép tỏi trong tay, nhớ đến khuôn mặt khiến người ta mất khẩu vị kia, rất muốn vứt nó đi, nhưng mùi hôi quanh đây đâu đâu cũng có, nếu không có tép tỏi này, e là gã thật sự sẽ ngất xỉu mất.

 

Suy đi tính lại, gã vẫn cố nhịn ghê tởm mà không vứt tỏi.

 

Cũng nhờ có tép tỏi này, Thừa Đại Tài gắng gượng thêm được hai ngày. Đến ngày thứ ba thì vẫn bị mùi hôi hun cho ngã quỵ, bắt đầu nôn tháo tiêu chảy.

 

Trong thôn không ai muốn đi mời lang trung cho gã, ngay cả Thừa Uông cũng chẳng buồn quan tâm, cuối cùng là Lương thị lén lấy tiền của Thừa Uông đi mời thầy thuốc đến khám cho gã.

 

Sau khi kê thuốc, lang trung chỉ nói: “Nếu không rời khỏi nơi này, bệnh này không thể khỏi được.”

 

Thừa Đại Tài sợ hãi đến tột độ, túm chặt tay áo Lương thị khóc lóc: “Nương! Cứu con! Mau làm xong việc đi mà!”

 

Lương thị đau lòng đến rơi nước mắt, liên tục gật đầu nói: “Được, được, nương cứu con.”

 

Từ đó về sau, Lương thị cắn răng chịu cực, cuối cùng sau bảy ngày mới làm xong toàn bộ công việc, còn bản thân thì mệt đến ngã quỵ.

 

Khi Thừa Đại Tài được thả ra khỏi chuồng heo thì đã gầy đến mức chẳng còn hình người, gã không còn sức mà bước ra khỏi thôn, chỉ có thể lảo đảo lê thân về nhà.

 

Thừa Uông chê gã bẩn, dội lên người gã hết xô nước này đến xô nước khác để khử mùi rồi mới cho vào sân, còn bắt gã đi tắm thay đồ.

 

Thừa Đại Tài không còn hơi sức để cãi nhau với Thừa Uông, chính bản thân gã cũng không chịu nổi mùi hôi trên người mình nữa, sau khi tắm rửa xong thì leo lên giường nằm.

 

Có lẽ vì cảm thấy mình đã an toàn, tinh thần gã buông lỏng, đêm đó liền lên cơn sốt cao.

 

Thừa Uông tiếc tiền không mời lang trung, chỉ dùng mấy mẹo dân gian chữa trị, Thừa Đại Tài cuối cùng cũng mạng lớn mà vượt qua.

 

Còn Lương thị thì vẫn hôn mê bất tỉnh, nằm trên giường không ai chăm sóc.

 

Cầm Mạnh Liên dẫn theo một đội thợ xây đến đúng lúc Thừa Tuyển Doãn đang bận rộn dạy mọi người phương pháp bón phân, bị mùi hôi xộc đến choáng váng, nhưng vẫn cố bịt mũi lại gần.

 

“Đây chính là phương pháp bón phân huynh nói sao?” Sau khi đọc xong thư Thừa Tuyển Doãn gửi, y kích động đến mất ngủ cả đêm, sáng sớm hôm sau liền sai người đưa thư về Cầm Châu.

 

Thừa Tuyển Doãn gật đầu, “Sao rảnh mà qua đây?”

 

Cầm Mạnh Liên nói thẳng, “Tôi phải trở về rồi.”

 

Nạn động đất ở huyện Sơn Hương xem như đã qua, y ở lại cũng chẳng giúp được gì thêm, chi bằng về trông coi việc làm ăn.

 

Y nhìn về phía đám thợ sau lưng, giọng điệu nhiều tầng ý nghĩa, “Thứ huynh muốn, tôi đều mang tới cả rồi.”

 

“Những người này phiền huynh đưa đến xưởng, giao cho Thừa Tam Tự. Tôi đã dặn y rồi, y sẽ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi, mai mới bắt đầu làm việc.” Thừa Tuyển Doãn đưa tay ra, “Còn đồ kia, đưa tôi đi.”

 

Cầm Mạnh Liên rút từ ngực ra một túi vải nâu, trao cho hắn, giọng đầy ẩn ý: “Có chuyện gì thì thư từ liên lạc.”

 

Có Thừa huynh để ý nhà họ Ốc, y cũng yên tâm mà rời đi.

 

Thừa Tuyển Doãn gật đầu, tiễn Cầm Mạnh Liên đi rồi lại quay về dạy mọi người cách bón phân.

 

Khi mặt trời khuất núi, Thừa Tuyển Doãn mới trở về nhà. Sợ mùi hôi trên người ảnh hưởng đến Đường ca nhi, hắn đứng ngoài rửa sạch rồi thay đồ mới đi vào phòng.

 

Trên bàn cơm vẫn còn bốc hơi nóng, Đường ca nhi đang ngồi ở bàn lim dim ngủ gật.

 

Thừa Tuyển Doãn xót xa định bế cậu lên giường, vừa chạm vào thì cậu đã tỉnh.

 

“Phu quân, mình về rồi hả.” Đường ca nhi vòng tay ôm cổ Thừa Tuyển Doãn, giọng mềm nhũn.

 

Thừa Tuyển Doãn dịu dàng hỏi: “Không phải bảo em ăn trước rồi sao?”

 

Bữa tối hắn đã chuẩn bị từ trưa, để sẵn trên bếp giữ ấm.

 

Đường ca nhi nũng nịu, “Em muốn đợi phu quân mà.”

 

Thừa Tuyển Doãn ôm lấy cậu, thở dài bất đắc dĩ, “Em thật là…”

 

Ăn xong cơm, Thừa Tuyển Doãn thu dọn bát đũa sạch sẽ rồi trở lại phòng, thắp nến lên. Đường ca nhi nhìn thấy liền biết hắn lại định viết thư, hỏi: “Phu quân định viết cho ai vậy?”

 

“Nhà họ Ốc.” Thừa Tuyển Doãn lấy túi tiền trong ngực ra, mở ra đổ xuống bàn, “keng” một tiếng, rơi ra hai con dấu bằng gỗ, một lớn một nhỏ.

 

Cảnh Đường Vân nhặt con dấu lên nghịch, “Cầm công tử đến rồi à?”

 

Thừa Tuyển Doãn vừa viết vừa nói: “Tới rồi, còn mang theo cả thợ, ngày mai nhà mình có thể bắt đầu xây rồi.”

 

Cảnh Đường Vân vui vẻ cười: “Trước khi bé con đầy tuổi mình có thể dọn vào ở không?”

 

“Chắc là kịp.” Thừa Tuyển Doãn viết xong thư, kiểm tra kỹ rồi nhỏ sáp đóng dấu.

 

Cảnh Đường Vân hơi lo lắng: “Thật có thể lừa được sao? Lỡ y phát hiện rồi sai người đến bắt mình thì sao?”

 

Thừa Tuyển Doãn thổi tắt nến, bế cậu lên giường, “Không đâu, giờ xưởng có mấy chục người, nhà họ Ốc không dám làm loạn như trước nữa đâu.”

 

Cảnh Đường Vân vỗ vỗ chỗ trống bên giường, Thừa Tuyển Doãn nằm xuống, cậu lập tức chui ngay vào lòng hắn, giục: “Phu quân, mau ngủ đi, ngày mai mình còn bận rộn nữa.”

 

Thừa Tuyển Doãn nhẹ nhàng hôn l*n đ*nh đầu của Cảnh Đường Vân: “Bây giờ bụng em lớn rồi, ban đêm nếu dậy thì nhất định phải gọi tôi, biết chưa?”

 

Cảnh Đường Vân thương hắn, dậy giữa đêm cũng chỉ tự mình đi, đến lúc thức giấc không thấy phu lang đâu, hắn bị dọa cho toát cả mồ hôi lạnh.

 

Cậu không đáp, Thừa Tuyển Doãn nâng mặt cậu lên nghiêm túc hỏi: “Biết chưa?”

 

Ánh mắt Cảnh Đường Vân dao động: “Biết rồi, Đường ca nhi biết sai rồi mà.”

 

Thừa Tuyển Doãn thấy bộ dạng qua loa của cậu, tức đến nỗi cắn nhẹ lên mũi cậu một cái: “Còn không ngoan, chờ sinh xong con, xem tôi xử em thế nào!”

 

Cảnh Đường Vân không coi lời này ra gì. Bé trong bụng còn phải mấy tháng nữa mới sinh ra, đến lúc ấy phu quân khẳng định đã quên sạch chuyện này, cậu chẳng sợ gì cả.

 

Thừa Tuyển Doãn vừa giận vừa bất đắc dĩ, chỉ đành tự nhắc mình đừng ngủ quá say.

 

Trời vừa sáng, Thừa Tuyển Doãn đã tỉnh dậy, còn Cảnh Đường Vân thì không dậy nổi, lại còn dính lấy hắn không cho rời giường.

 

Thừa Tuyển Doãn đành dịu giọng dỗ dành: “Tôi đi chuẩn bị bữa sáng, giờ em không chịu được đói bụng đâu.”

 

Cảnh Đường Vân cứ rúc vào lòng hắn, sống chết không buông. Thừa Tuyển Doãn chỉ có thể cứng lòng kéo cậu ra, Cảnh Đường Vân ủy khuất bĩu môi, hắn lại không nhịn được mà hôn nhẹ lên mặt cậu.

 

“Ngoan, ngủ thêm một lát.”

 

Dạo này Cảnh Đường Vân càng ngày càng hay buồn ngủ, nếu không cho ngủ đủ, cả ngày tinh thần sẽ chẳng tốt. Cậu được an ủi, miễn cưỡng không bám theo nữa, nhưng gương mặt nhỏ trong lúc ngủ vẫn nhăn lại đầy bất mãn.

 

Thừa Tuyển Doãn đắp chăn lại cho phu lang xong, vội vã chạy đi làm bữa sáng.

 

Làm xong, Cảnh Đường Vân vẫn chưa dậy, hắn liền ôm cậu dựa vào người mình, dụ dỗ cậu trong lúc mơ màng ăn được chút đồ rồi mới để cậu tiếp tục ngủ.

 

Nếu không làm vậy, Cảnh Đường Vân nhất định sẽ ngủ đến khi đói đến mức tỉnh lại.

 

Mà mỗi lần cậu đói bụng, sẽ tủi thân rơi nước mắt, bộ dáng đó hắn nhìn một lần là đau lòng một lần.

Bình Luận (0)
Comment