Chương 64: Mạc thị chết
Giao cho Thao Thiết trông coi Cảnh Đường Vân xong, Thừa Tuyển Doãn liền nhẹ tay nhẹ chân ra ngoài.
Hắn đi thẳng đến xưởng, dặn Thừa Tam Tự giao thư cho Hách Đa Dư, sau đó đưa nhóm thợ rời đi. Khi đi ngang nhà Thừa Đại Tài, hắn thấy trước cửa đã vây đầy dân làng, bên trong còn vang lên tiếng khóc lóc thê lương.
Hắn nhíu mày, đang nghi ngờ không biết chuyện gì xảy ra, thì đã có người làng phát hiện ra hắn, vội vàng nói: "Thừa Đại Tài lên huyện học người ta đánh bạc đấy! Nghe đâu thua sạch một đống tiền, giờ chủ nợ đến tận nhà rồi!"
Nghe đến đây, Thừa Tuyển Doãn chẳng còn tâm trí mà để ý thêm, dẫn người rời đi. Mãi đến khi vội vã quay về nấu bữa sáng cho phu lang xong, hắn mới nghe được chuyện sau đó.
Người trong sòng bạc không lấy được tiền thì đập phá nhà Thừa Uông, còn đánh gãy chân Thừa Đại Tài. Lưu lang trung nói, đời này Thừa Đại Tài không thể đứng lên được nữa.
Lương thị bị tiếng ồn làm tỉnh, nhìn thấy Thừa Đại Tài nằm trong vũng máu thì lập tức ngất đi lần nữa. Bây giờ nhà Thừa Đại Tài loạn như nồi cháo heo, dân làng đều tránh xa, chỉ thấy xúi quẩy.
"Phu quân ơi!" Cảnh Đường Vân vừa tỉnh liền ra cửa ngồi đợi Thừa Tuyển Doãn, vừa thấy hắn từ xa đã đứng dậy vẫy tay, nụ cười rạng rỡ làm tan hết âm u trong lòng hắn.
Thừa Tuyển Doãn bước nhanh tới ôm cậu vào lòng, hôn mạnh lên má cậu: "Ngoài trời nóng, sao không ở trong nhà chờ tôi?"
Cảnh Đường Vân lấy tay che mặt, ngượng ngùng đáp nhỏ: "Không nóng."
Thừa Tuyển Doãn đỡ eo cậu bước vào nhà: "Không nóng sao mặt đỏ thế này."
Cảnh Đường Vân trợn tròn mắt: "Còn không phải vì phu quân à, ở ngoài đường mà cũng hôn, bị người ta thấy thì xấu hổ muốn chết!"
Thừa Tuyển Doãn bật cười trầm thấp: "Được được được, tôi sai rồi. Mình muốn ăn gì?"
Cảnh Đường Vân nói: "Phu quân làm gì, em ăn nấy."
"Đường ca nhi." Phía sau vang lên tiếng gọi của Hùng Đậu, Cảnh Đường Vân ngạc nhiên quay đầu lại, thấy nét mặt Hùng Đậu có phần phức tạp.
Cậu vội bước tới hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Hùng Đậu mấp máy môi một lúc mới nói: "Mạc thị chết rồi."
Cảnh Đường Vân giật mình: "Sao lại chết?"
Hùng Đậu thở dài, kể lại đầu đuôi sự việc.
Mạc thị bị thương chân trong trận địa chấn, Mạc Đại ở huyện không thèm quan tâm sống chết của bà ta. Mạc Tâm thì muốn chữa bệnh cho nương, nhưng tiền của Mạc thị đều đưa cho Mạc Đại, bản thân cô ta lại không có xu nào.
Mạc Nhị và Hùng Đậu nghe được chuyện đó, liền mang ít mè chạy đến cho hai mẹ con họ.
Mạc Tâm nhận lấy mè, nhưng Mạc thị lại bảo cô đừng nhận, bắt Mạc Nhị và Hùng Đậu phải đưa tiền cho mình.
Thấy bà ta thật đáng thương, Hùng Đậu liền chủ động đưa một lượng bạc.
Không ngờ Mạc Đại chẳng biết nghe được tin từ đâu, liền dỗ dành lừa lấy số bạc ấy, khiến Mạc thị không có tiền chữa bệnh mà bệnh chết trong nhà.
Mạc Đại nghe được tin liền quay sang trách móc Mạc Tâm không chăm sóc tốt cho Mạc thị. Mạc Tâm rốt cuộc không nhịn nổi, chỉ thẳng mặt Mạc Đại mà chửi, phơi bày hết mọi việc hắn ta từng làm cho thiên hạ biết.
Mạc Đại không còn mặt mũi ở lại, đêm đó bỏ chạy khỏi thôn Đa Đậu, quay về huyện.
Mạc Tâm là người lanh trí, biết Mạc thị chết rồi, huynh trưởng lại như giá trưởng. Qua chuyện lần này, cô ta càng hiểu rõ Mạc Đại không dựa vào được, bèn tự mình làm chủ, vội vàng gả cho một người nông phu thật thà, ngay cả sính lễ cũng nắm trong tay.
Chờ đến khi Mạc Đại phát hiện ra, muốn bán cô ta cho một lão già trong huyện làm thiếp thì mới biết Mạc Tâm đã là phụ nhân có chồng, tức đến mức đoạn tuyệt quan hệ luôn với cô ta.
Mạc Tâm chẳng hề để tâm, trái lại còn chủ động đến kể hết mấy chuyện sau đó với Mạc Nhị và Hùng Đậu, giọng điệu có phần lấy lòng.
Cảnh Đường Vân hiểu vì sao cô ta lại làm như vậy. Mạc Đại không dựa vào được, nhưng một nữ nhân xuất giá rồi vẫn cần nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa.
Mạc Tâm biết Mạc Nhị là người tốt, nếu không có chè mè mà Mạc Nhị đưa đến, cô e rằng cũng không vượt qua nổi tai họa lần này.
Cô ta muốn nhận lại Mạc Nhị làm ca ca, một là để sau này còn có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, hai là trong lòng vẫn luôn mang theo cảm kích và áy náy với Mạc Nhị.
Cảnh Đường Vân không biết nên nói gì, Hùng Đậu chủ động nói: "Mạc thị mất vội, nghe nói đến cả quan tài tạm cũng không có. Mạc Nhị muốn tới mộ thăm một chút, nên ta tới đây, muốn mượn đệ một con bê."
Thừa Tuyển Doãn hỏi: "Không phải mọi người có xe lừa sao?"
Hùng Đậu bất đắc dĩ nói: "Hôm qua con lừa bị trẹo chân, bởi vậy hôm nay mới không đi lên huyện bán hàng."
Cảnh Đường Vân dắt con bê ra, dặn dò: "Tỷ có thai rồi, mọi việc phải cẩn thận đó."
Hùng Đậu cười đáp: "Được rồi, ta còn cẩn thận hơn đệ nhiều."
Cảnh Đường Vân chống nạnh: "Thật là, lo cho tỷ mà tỷ còn trêu đệ."
Hùng Đậu cười toe toét, trong lòng cũng dễ chịu hơn nhiều.
Sau khi Hùng Đậu đi rồi, Cảnh Đường Vân hỏi: "Đêm kia có phải trời đổ mưa không?"
Thừa Tuyển Doãn nghĩ một chút, gật đầu: "Ừ, có mưa đấy."
Cảnh Đường Vân cau mày: "Đường từ thôn Thiên Trùng tới huyện, cứ mưa là trơn trượt khó đi lắm, trách sao ngay cả con lừa cũng trẹo chân."
Thừa Tuyển Doãn trầm ngâm, đợi đến khi Cảnh Đường Vân ăn xong cơm trưa, bỗng nói: "Đường ca nhi, mình sửa đường đi."
Cảnh Đường Vân mở to mắt, Thừa Tuyển Doãn nói tiếp: "Con đường này sớm muộn gì cũng phải sửa."
Ngày càng có nhiều thương nhân đến xưởng mua gia vị, cũng có không ít người phàn nàn rằng đường khó đi.
Hắn đã quyết tâm làm xưởng gia vị ngày một lớn mạnh, sau này người tới sẽ còn đông hơn, thì con đường này càng phải sửa lại cho tử tế.
Cảnh Đường Vân do dự: "Nhưng mà... nhà mình có tiền đâu?"
Thừa Tuyển Doãn trấn an: "Lần này mình chỉ sửa đơn giản thôi, không tốn nhiều đâu."
Cảnh Đường Vân hỏi: "Chẳng lẽ sửa đường còn có cách sửa phức tạp hơn sao?"
Thừa Tuyển Doãn cười bí hiểm: "Sau này mình sẽ biết."
Cách sửa phức tạp kia vẫn chưa đến lúc áp dụng.
Cảnh Đường Vân nhíu mũi: "Mình lại giấu giấu giếm giếm em rồi."
Thừa Tuyển Doãn nhéo mũi cậu một cái: "Muốn ra ngoài đi dạo không?"
Cảnh Đường Vân lập tức gật đầu, Thừa Tuyển Doãn mỉm cười nắm tay cậu, hai người cùng nhau đi đến nhà lý chính.
Nói rõ ý định sửa đường xong, lý chính phấn khởi đi qua đi lại trong phòng: "Tốt! Là chuyện tốt!"
Ông đập mạnh vai Thừa Tuyển Doãn, mắt đỏ hoe: "Ta biết ta không nhìn nhầm con mà."
Thôn Thiên Trùng nằm sâu trong núi, đường lại khó đi, không ít nữ tử và ca nhi ngoài thôn chẳng ai muốn gả đến đây, vì vậy thanh niên độc thân trong thôn ngày càng nhiều.
Trước kia lý chính vì chuyện này mà tóc bạc đi không ít.
Sau này nhờ có Thừa Nhị làm gia vị, buồn bán, cuộc sống trong thôn ngày một khấm khá, mới có vài người chịu gả vào, nhưng vẫn có không ít người vì đường xá mà từ chối.
Mấy hôm trước ông còn đang nghĩ, nếu có thể giải quyết được chuyện đường xá, thì ông làm lý chính cũng coi như không thẹn với lương tâm.
Không ngờ hôm nay Thừa Nhị chỉ một câu nói đã giải quyết luôn vấn đề khiến ông đau đầu suốt bao năm.
Thừa Tuyển Doãn cũng không ngờ lý chính lại xúc động như vậy. Hắn an ủi lý chính xong, đưa ba mươi lượng bạc nhờ ông trông nom việc sửa đường, rồi mới rời đi.
Lý chính nhận tiền xong, mang chiêng trống gõ từ đầu làng đến cuối làng.
Chẳng bao lâu, cả thôn đều biết Thừa Tuyển Doãn quyên tiền sửa đường, ai nấy đều vui mừng rạng rỡ.
Đám thanh niên chưa cưới vợ càng cười không khép miệng, đường vừa sửa xong, chuyện cưới xin của họ cũng sẽ được thuận lợi hơn.
Nghe lý chính nói sắp tuyển người sửa đường, ai cũng xắn tay áo xông lên, nói không cần trả công.
Thừa Tuyển Doãn vì thôn làng mà bỏ tiền, họ tuy không có tiền nhưng cũng có sức lực.
Việc sửa đường trong thôn sôi nổi hừng hực, chưa đến hai tháng đã hoàn thành.
Cùng lúc đó, phương pháp làm đất màu mỡ cũng dần có kết quả.
Vương thị nhìn ruộng đầy cây mè chi chít kết trái, mặt mày hồng hào cười rạng rỡ: "Tôi sống đến giờ, lần đầu tiên thấy ruộng đất xấu mà kết được số quả thế này đó!"
Mục thị thì chua chát: "Ôi trời, Vương tẩu đừng vội vui, chừng nào chưa bổ ra thì chưa biết chừng bên trong toàn là rỗng."
Có người hối hận: "Sớm biết vậy đã theo họ trồng rồi, nhìn xem một mẫu ruộng đất xấu của người ta mà thu được gần bằng hai mẫu ruộng tốt nhà mình!"
Chỉ trong chốc lát, dân làng theo Thừa Tuyển Doãn học cách làm đất màu mỡ thì ngày nào cũng cười tít mắt, còn mấy người không làm theo thì suốt ngày mặt dài như cái thớt.
Ra đường gặp nhau chẳng cần hỏi, chỉ nhìn sắc mặt là biết ai theo, ai không.
Có người ngoài thôn nghe phong thanh, bèn chạy tới xem.
Vừa nhìn liền suýt rớt cả cằm.
"Sao mà làm được thế này? Dù là ruộng tốt thì cũng chẳng thể kết quả dày như vậy được!"
Nhà hắn cũng có trồng mè, thế mà ruộng tốt nhà hắn kết quả còn không bằng ruộng xấu của người ta!
Nếu không tận mắt nhìn, hắn ta còn tưởng ruộng tốt nhà mình thật ra chỉ là ruộng cằn.
Vương thị nghe thế thì cười kỳ lạ: "Ruộng này là ruộng xấu mà? Ruộng tốt ở đằng kia kìa!"
Bà chỉ tay ra cánh đồng không xa, người ngoài nhìn theo, suýt ngừng thở, tưởng mình đang nằm mơ. Đây là ruộng xấu? Còn kia mới là ruộng tốt ư?
Trời đất ơi, ruộng tốt nhà mình còn không bằng ruộng xấu của thôn Thiên Trùng!
Người ngoài thôn rời khỏi trong cơn chấn động, chẳng bao lâu sau, tin tức thôn Thiên Trùng dùng phương pháp đặc biệt cải tạo ruộng cằn thành ruộng tốt hơn cả ruộng màu mỡ liền lan ra khắp vùng.
Thậm chí người trong huyện cũng mơ hồ nghe tin đồn, nhưng vì chưa rõ sản lượng thực tế, phần lớn vẫn bán tín bán nghi, chọn cách quan sát thêm.
Bên ngoài vì chuyện đất đai mà ầm ĩ cả lên, trong nhà Thừa Tuyển Doãn cũng không được yên ổn.
Không vì gì khác, chỉ bởi Cảnh Đường Vân đã tới tháng cuối thai kỳ, bụng lớn như quả bóng da, mỗi lần Thừa Tuyển Doãn nhìn đều sợ bụng cậu bị căng đến vỡ.
Cảnh Đường Vân thì không sợ như hắn, bụng to khiến cậu bị đau lưng mỏi gối đi lại khó khăn, nhưng đã có Thừa Tuyển Doãn ở bên, những chuyện đó đều không thành vấn đề.
Cậu mà đau lưng mỏi chân, Thừa Tuyển Doãn có thể thức trắng cả đêm xoa bóp cho cậu; cậu mà đi đường mệt, Thừa Tuyển Doãn liền đặt cậu lên xe lăn luôn, từ từ đẩy cậu đi. Cậu thích sạch sẽ, một ngày phải tắm một lần, Thừa Tuyển Doãn liền hầu hạ cậu tắm rửa. Mới đầu cậu còn ngại, không muốn để Thừa Tuyển Doãn giúp, nhưng Thừa Tuyển Doãn hiếm khi tỏ ra cứng rắn, cậu không cãi lại được hắn, đành gật đầu đồng ý.
Cậu vẫn nhớ lần đầu Thừa Tuyển Doãn tắm cho cậu, lúc nhìn thấy thân thể gầy yếu của cậu đang phải gắng sức đỡ cái bụng tròn căng to tướng kia, hắn đỏ cả hốc mắt ngay tại chỗ.
"Mình à..."
Tháng sáu trời oi bức, Đường ca nhi nằm trên chiếu trúc mà Thừa Tuyển Doãn đan riêng cho cậu, khẽ gọi hắn một tiếng.
Thừa Tuyển Doãn đi đến bên cậu ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa eo cho cậu, "Nó lại quậy à?"
Tháng mang thai lớn, đứa nhỏ trong bụng Đường ca nhi càng ngày càng hiếu động, thỉnh thoảng lại "múa chân múa tay" trong bụng cậu, có lần còn đẩy bụng cậu lồi lên thành hình một bàn tay nhỏ.
Lúc ấy hắn suýt thì hoảng hồn, nhưng Đường ca nhi lại cười vô tư trong lòng hắn.
Đường ca nhi lắc đầu, "Em muốn ngồi một chút."
Thừa Tuyển Doãn liền đỡ cậu ngồi dậy, Cảnh Đường Vân hỏi, "Thư của Ốc Tiệm đến chưa?"
Hai tháng qua, cứ nửa tháng Thừa Tuyển Doãn lại giả làm Hướng Tuyệt để liên lạc với Ốc Tiệm qua thư.
"Đến rồi." Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn sâu thẳm, "Ốc Tiệm từng giúp Hướng Tuyệt chuyển vài đợt người."
"Người?" Cảnh Đường Vân nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn, hắn giải thích: "Hướng Tuyệt phát hiện một mỏ sắt ở huyện Thiền Thiết, cần người khai thác và chế tạo binh khí, liền sai thuộc hạ giả làm thổ phỉ, bắt dân lành về làm c* li."
Đường ca nhi như bừng tỉnh, "Vậy đám thổ phỉ năm đó em gặp là...?"
Thừa Tuyển Doãn gật đầu, "Việc này tôi đã báo với Cầm Trác, giờ Cầm Trác cần chứng cứ."
Đường ca nhi ngồi thẳng người dậy, "Nếu Ốc Tiệm chịu làm chứng..."
Cậu còn chưa nói hết, Thừa Tuyển Doãn đã lắc đầu, "Không dễ vậy đâu."
Nếu Hướng Tuyệt biết chuyện khai thác mỏ sắt lén lút bị bại lộ, chắc chắn sẽ tìm mọi cách rửa sạch bản thân, mà cách tốt nhất là kiếm một con dê thế tội.
Đường ca nhi thất vọng bĩu môi, "Vậy mình còn giả làm Hướng Tuyệt để gửi thư không?"
"Không nữa." Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn càng thêm thâm trầm, "Ốc Tiệm sẽ không tin nữa đâu."
Đường ca nhi nghiêng đầu, Thừa Tuyển Doãn nói: "Thánh chỉ sắp đến rồi, người của Hướng Tuyệt cũng sắp tới."
Hai tháng là đủ để triều đình ra lệnh cho người của hình bộ đến huyện Sơn Hương bắt Ốc Tiệm, cũng đủ để Hướng Tuyệt phát hiện chuyện xảy ra ở huyện Sơn Hương mà cử người đến diệt khẩu. Không biết rốt cuộc là người của Hướng Tuyệt đến nhanh, hay thánh chỉ đến trước.
Nghe vậy, trong lòng Cảnh Đường Vân chợt bất an, cậu nắm chặt tay Thừa Tuyển Doãn, "Nếu người của Hướng Tuyệt phát hiện thư từ qua lại giữa mình và Ốc Tiệm..."
Thừa Tuyển Doãn khẽ vỗ mu bàn tay cậu, "Những lá thư đó, tôi đã bảo Cảnh Mỹ Hạnh xử lý rồi."
Đường ca nhi nghe vậy chậm rãi tựa vào lòng hắn, nhưng hàng lông mày nhíu chặt vẫn chưa buông lỏng.
—------
Ốc phủ, thư phòng.
Cảnh Mỹ Hạnh bị Ốc Tiệm bóp cổ, ép sát vào tường.
"Nói! Ngươi trộm mấy cái phong thư này làm gì!"
Hai má Ốc Tiệm hóp lại, hai tháng nay y sống trong nơm nớp lo sợ, nhắm mắt lại là thấy đầu mình bị chém rơi, lăn lộn dưới đất.
Kinh hoàng quá độ khiến y ăn không ngon, ngủ không yên, thân thể ngày càng gầy gò.
Qua thư từ trao đổi với Hướng Tuyệt, y đã nhận ra Hướng Tuyệt không định cứu mình, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng y quyết định liều mạng.
Y muốn tố cáo Hướng Tuyệt để chuộc tội.
Dù không tránh được tội, ít nhất cũng giữ được cái mạng.
Y không ngờ là khi bước vào thư phòng định tìm hết thư từ qua lại với Hướng Tuyệt để làm bằng chứng, lại bắt gặp người phụ nữ mà mình luôn coi thường đang định lấy trộm cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình.
Cảnh Mỹ Hạnh khó thở, sắc mặt tím tái, ý chí cầu sinh khiến cô ta cố ép ra ba chữ, "Thừa... Tuyển... Doãn!"
Ốc Tiệm buông tay, Cảnh Mỹ Hạnh mất sức ngã ngồi xuống đất, ra sức hít thở, trên mặt toàn là vẻ hoảng sợ còn sót lại sau cơn nguy hiểm.
Ốc Tiệm quay lưng về phía ánh trăng, trong bóng tối Cảnh Mỹ Hạnh không nhìn rõ vẻ mặt y, chỉ thấy đôi tay y run rẩy không ngừng.
Cô nghe hắn từng chữ một hỏi: "Thừa Tuyển Doãn? Lại là Thừa Tuyển Doãn? Hắn bảo ngươi trộm thư làm gì!"
Cảnh Mỹ Hạnh vốn không định nói, cô ta đã lên cùng thuyền với Thừa Tuyển Doãn, nếu phản bội hắn, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Nhưng chính cái sự im lặng ngắn ngủi ấy khiến Ốc Tiệm như phát điên, rút dao găm ra từ ống tay áo.
Dưới ánh trăng, lưỡi dao ánh lên hàn quang, Cảnh Mỹ Hạnh chỉ cảm thấy cánh tay đau nhói, đầu óc trống rỗng, còn chưa kịp hét lên thì lưỡi dao lạnh lẽo đã dí sát vào môi cô.
Ốc Tiệm nửa quỳ xuống, ánh mắt âm trầm, "Ta không có nhiều kiên nhẫn đâu."
Y không ngốc, Cảnh Mỹ Hạnh đã trộm được lần này thì tức là trước đó đã lén lấy không ít thư.
Trong lòng y nảy sinh một suy đoán đáng sợ, tuy y không tin, cũng không dám tin, nhưng vẫn sợ nó là sự thật.
Cảnh Mỹ Hạnh sợ hãi thật rồi.
Cô ta rơi nước mắt, run rẩy nói: "Tôi nói, tôi nói hết, xin tha cho tôi."
Cô kể lại toàn bộ những gì mình biết, kể xong, cả thư phòng chìm vào tĩnh lặng như chết.
Vai Ốc Tiệm khẽ run, không ngờ lại bật cười.
"Thừa Tuyển Doãn à Thừa Tuyển Doãn! Là ta đã xem thường ngươi rồi!"
Tiếng cười của y đầy bi ai, trong đôi mắt chan chứa hận ý rưng rưng nước mắt không cam lòng, "Sớm biết thế này, ban đầu ta nên giết quách ngươi luôn cho rồi!"
Y dù thế nào cũng không ngờ rằng mình lại bị một tên nông phu nắm mũi dắt đi!
Cảnh Mỹ Hạnh liên tục lùi về sau.
Cô cảm thấy Ốc Tiệm điên rồi, nếu không sao lại còn cười được khi sắp chết tới nơi.
Cô ta lặng lẽ lùi dần về phía cửa, nhưng vì quá vội vàng nên tay chạm phải thứ gì đó, lúc nhận ra thì đã muộn.
Chiếc ghế gỗ nặng nề bị đẩy trên mặt sàn lạnh lẽo, phát ra một tiếng "két——"
Âm thanh chói tai vang lên rõ mồn một trong thư phòng.
Ốc Tiệm quay đầu lại, ánh mắt nhìn Cảnh Mỹ Hạnh không mang chút nhiệt độ nào.
"Ngươi tưởng ngươi chạy được à?"
Y vung dao găm lên, Cảnh Mỹ Hạnh tim đập mạnh, đầu óc trống rỗng, vội vàng nói: "Ta có thể giúp ngươi!"
Ốc Tiệm khựng tay lại, Cảnh Mỹ Hạnh run rẩy nói, "Thừa Tuyển Doãn sai một con chó canh chừng ta, nếu ta chết, Thừa Tuyển Doãn nhất định sẽ biết là ta bị ngươi phát hiện."
Mấy ngày nay, nàng không phải chưa từng nghĩ đến việc bỏ trốn, nhưng chỉ cần cô vừa chạy, Hách Đa Dư lập tức phát hiện và bắt cô ta về. Lâu dần, nàng cũng hiểu rõ có người đang âm thầm giám sát nàng.
Chỉ cần để tâm thêm một chút, cô ta liền biết thứ đó là gì.
Ốc Tiềm nghiêng đầu, tay vẫn nắm chặt chuôi dao, "Vậy thì sao? Ngươi tưởng ta còn có đường lui chắc?"
"Có! Có mà!" Cảnh Mỹ Hạnh thở gấp, "Thừa Tuyển Doãn sai ta đến trộm thư, nhất định là có dụng ý của hắn, ngươi nghĩ kỹ xem, nghĩ kỹ xem vì sao hắn phải làm vậy? Nếu ngươi không giết ta, ta có thể giúp ngươi tiếp tục che mắt Thừa Tuyển Doãn."
Giọng cô bắt đầu nức nở, "Chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù sao? Là Thừa Tuyển Doãn đã hại ngươi thê thảm như vậy đó!"
Ốc Tiệm nhìn đống thư rơi trên mặt đất, thu dao lại, chậm rãi ngồi xuống ghế.
Ánh trăng chiếu lên người y, kéo dài một bóng đổ, hắn cúi đầu, bất động, như đang trầm tư.
Cảnh Mỹ Hạnh không biết y đã im lặng bao lâu, chỉ biết đôi chân mình ngồi bệt trên đất đã tê dại, cho đến khi hoàn toàn không còn cảm giác, Ốc Tiệm mới lại cười.
Y ngẩng mắt lên, nụ cười méo mó, "Thừa Tuyển Doãn, thì ra ngươi cũng sợ chết."
Mấy ngày nay, y vì lo sợ mà hồn vía lên mây.
Giờ biết được ngày chết cận kề, trái lại y lại có thể bình tĩnh suy nghĩ.
"Cảnh Mỹ Hạnh, ngươi đem thư đưa cho hắn, nói với hắn, ta chẳng biết gì hết."
Thừa Tuyển Doãn muốn giữ mạng, y lại không để Thừa Tuyển Doãn như ý.
Cảnh Mỹ Hạnh lúc này mới thả lỏng người, biết mạng mình tạm thời được giữ.
Cô luống cuống đáp lời, vội ôm đống thư trên đất nhét vào áo, loạng choạng chạy khỏi thư phòng, vừa hay va phải Ốc Dữ đang chạy đến do nghe động.
Ốc Dữ cau mày, hỏi Ốc Tiệm: "Ca, có chuyện gì vậy?"
Mấy hôm nay gã cũng không ngủ ngon, luôn sợ vừa tỉnh dậy đã mất mạng.
Ốc Tiệm nhìn hắn, môi khô nứt bật ra tiếng.
Nghe xong lời Ốc Tiệm, Ốc Dữ lập tức suy sụp.
"Ý ca là, chúng ta chết chắc rồi sao?"
Ngực hắn phập phồng dữ dội, quýnh quáng nói, "Ca, mình chạy đi, còn núi xanh thì lo gì không có củi đốt!"
Ánh mắt Ốc Tiềom lạnh lùng, "Chọc giận Hướng Tuyệt, chúng ta còn chạy được đi đâu?"
Nếu bị hoàng thượng truy nã, bọn họ ít ra còn có một tia sống.
Nhưng đắc tội Hướng Tuyệt, y nhất định sẽ sai người truy sát họ đến tận chân trời góc biển, trốn cũng không thoát.
Ốc Dữ ngã ngồi xuống đất, lớp mỡ trên người run lên, bật khóc: "Đệ không muốn chết! Ca ơi, đệ không muốn chết! Không còn cách nào khác sao?"
"Có." Ốc Tiềm nói chắc nịch, "Chúng ta sẽ không chết."
Ốc Dữ ngừng khóc.
Sắc mặt Ốc Tiềm âm trầm, "Nếu người Hướng Tuyệt sai tới phát hiện sự tồn tại của Thừa Tuyển Doãn, ngươi nói xem, họ sẽ giết chúng ta trước, hay giết Thừa Tuyển Doãn trước?"
Ốc Dữ đáp, "Chúng ta."
Tính cách Hướng Tuyệt tàn nhẫn, nhất định là giết bọn họ trước rồi mới đến Thừa Tuyển Doãn.
Dù sao trong mắt bọn họ, Thừa Tuyển Doãn chỉ là con kiến có thể b*p ch*t bất cứ lúc nào.
"Chưa chắc." Ốc Tiệm chống tay đứng dậy từ ghế, "Ốc Dữ, ngươi nhớ kỹ, chúng ta sống là người của Hướng Tuyệt, chết là quỷ của Hướng Tuyệt, dù Hướng Tuyệt có muốn giết chúng ta, chúng ta cũng phải giết kẻ đe dọa y."
Thừa Tuyển Doãn chính là mối đe dọa đối với Hướng Tuyệt, nhưng Thừa Tuyển Doãn đã được hoàng thượng để mắt đến, nếu người của Hướng Tuyệt muốn giết hắn, thì nhất định phải đảm bảo sau khi giết được còn rút lui an toàn.
Khi bọn họ thể hiện lòng trung thành tuyệt đối, người của Hướng Tuyệt chắc chắn sẽ mượn dao giết người, dùng họ để giết Thừa Tuyển Doãn, rồi đổ hết tội lên đầu họ.
Ốc Dữ nghe không hiểu, "Y đã muốn giết chúng ta rồi, ta còn trung thành gì nữa!"
Ốc Tiềm đầy ẩn ý, "Lòng trung thành của chúng ta... chỉ cần kéo dài đến lúc thánh chỉ tới là được."
Bề ngoài, là người của Hướng Tuyệt mượn tay họ giết Thừa Tuyển Doãn. Nhưng thực chất, là họ mượn tay người của Hướng Tuyệt để trả thù.
Chỉ cần Thừa Tuyển Doãn chết, mục đích của y coi như đã đạt một nửa. Nửa còn lại, chính là câu giờ.
Câu đến lúc người của hoàng thượng đến, y muốn tố cáo Hướng Tuyệt mưu đồ soán ngôi!
Lúc đó, bọn họ là nhân chứng quan trọng, hoàng thượng sẽ không để họ chết dễ dàng.
Ốc Dữ hiểu ra, thì thào: "Nguy hiểm quá..."
Ốc Tiềm nghiến răng nói: "Giờ chúng ta chỉ có thể liều mạng thôi!"
Ốc Dữ bỗng nghĩ ra điều gì, phấn khích nói: "Phương pháp cải tạo đất ruộng của Thừa Tuyển Doãn hình như đã thành công rồi, nếu chúng ta dâng pháp đó cho hoàng thượng, có thể lấy công chuộc tội không?"
Sắc mặt Ốc Tiệm lập tức thay đổi: "Thật sao?"
Ốc Dữ nói, "Ngoài kia đồn ầm cả lên, nhưng nghe nói mấy loại cây đó còn chưa thu hoạch, sản lượng bao nhiêu vẫn chưa biết."
Ốc Tiệm cau mày đến cực điểm.
Nếu là trước đây, y nhất định sẽ không tin chuyện cải tạo đất đai có ích.
Nhưng Thừa Tuyển Doãn là kẻ tà môn như vậy... y không thể không đề phòng.