Chương 65: Thừa Đại Tài tự sát được cứu
"Ngươi phái người theo dõi cho ta." Y khựng lại, trong mắt lóe lên một tia đỏ tàn độc, "Không thể để Hách Đa Dư biết được!"
Y ngàn vạn lần không ngờ, Hách Đa Dư lại dám phản bội mình!
Ốc Dữ cau mặt gằn từng chữ, "Đa Nặc đâu rồi? Hắn thật sự không màng sống chết của đứa cháu yêu quý sao?"
Ốc Dữ bất ngờ ngẩng phắt đầu, xốc vạt áo lao ra ngoài.
Khi gã tới viện của Ốc Tiệm thì mới phát hiện người đã rời đi từ lâu, phòng ốc trống trơn.
Ốc Dữ lập tức gọi đám hạ nhân trong sân: "Sao không ai nói gì với ta hết!"
Bọn hạ nhân quỳ đầy đất, run rẩy đáp: "Hách đầu mục bảo rằng ngài đã biết rồi."
Ốc Dữ vung tay hất tung chén trà trên bàn xuống đất, đáy mắt dâng đầy tia máu.
Ốc Dữ tức đến toàn thân mỡ rung lên bần bật, vô thức bấm ngón tay thành thế lan hoa chỉ, rống lên: "Người đâu! Mau bắt Hách Đa Dư lại cho ta!"
"Không được bắt!" Ốc Tiệm ngẩng đầu, vừa hay đối diện với tư thế lan hoa chỉ của Ốc Dữ, đầu óc như bị thứ gì đó nghẹn lại, trợn mắt đỏ bừng mặt, quát: "Ngươi đang làm cái trò gì thế! Ngươi là đàn ông! Chứ có phải thái giám đâu!"
Ốc Dữ hình như lúc này mới sực tỉnh, kinh hoàng nhìn tay mình, muốn giải thích nhưng không biết bắt đầu từ đâu, chỉ lắp ba lắp bắp "Đệ... Đệ... Đệ..." mãi không thôi.
Ốc Tiệm tức đến tê dại cả tay chân, vừa mở miệng định nói gì đó, lời còn chưa thoát ra khỏi môi thì người đã ngã lăn ra đất, hôn mê bất tỉnh.
—---------
Thời tiết càng lúc càng nóng, Đường ca nhi thường bị nóng mà tỉnh giấc. Thừa Tuyển Doãn suy nghĩ tới lui, liền nhờ người đi mua diêm tiêu, định thử làm theo cách chế băng bằng diêm tiêu được ghi trong Hỗn Độn Thiên Thư.
Cảnh Đường Vân ngồi dưới hiên, nhìn Thừa Tuyển Doãn mồ hôi đầm đìa loay hoay bên chậu, thấy xót xa: "Phu quân, mình nghỉ một lát đi."
Thừa Tuyển Doãn tiện tay lau mồ hôi, đáp: "Không sao, sắp xong rồi."
Mùa hè, băng là thứ rất hiếm.
Huyện Sơn Hương không quá nóng, nhưng hằng năm vẫn có vài người chết vì nắng.
Những huyện gần biên giới thì càng nghiêm trọng hơn, mỗi mùa hè đều chết hàng trăm người, mà phần lớn là người ở huyện Thiền Thiết.
Nếu thật sự có thể thành công chế tạo băng bằng diêm tiêu, tuy hắn không thể cứu được cả vùng biên giới, nhưng ít nhất cũng có thể cứu được vài mạng ở huyện Sơn Hương.
Cảnh Đường Vân chu môi, chống lưng đứng dậy, đội nắng bước đến bên cạnh Thừa Tuyển Doãn, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán hắn.
Thừa Tuyển Doãn thấy cậu tới, nhíu mày: "Trời nắng thế này, mình mau vào trong đi, đừng để bị nắng gắt."
Cảnh Đường Vân cong mắt cười: "Không phải mình sắp xong rồi sao? Cho em ở lại với mình một chút đi."
Thừa Tuyển Doãn đành bất lực, chỉ đành tăng tốc, chẳng bao lâu đã xong việc, rồi dắt cậu trở lại dưới hiên.
Thấy khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của Cảnh Đường Vân bị nắng hồng lên, hắn sa sầm mặt mày, lấy nước giếng mát lạnh: "Ngồi xuống, tôi rửa mặt cho mình."
Cảnh Đường Vân ngoan ngoãn ngồi yên, nhắm mắt lại, ghé mặt tới gần hắn.
Thừa Tuyển Doãn nhìn đôi lông mi dài đen của cậu khẽ run run trước mặt mình, bất giác thấy mũi nóng ran, một dòng chất lỏng chảy xuống rơi tõm vào chậu.
Cảnh Đường Vân cảm giác hắn đứng mãi không nhúc nhích, kỳ lạ mở mắt ra nhìn, liền hốt hoảng kêu lên: "Phu quân, mình bị chảy máu rồi!"
Thừa Tuyển Doãn lúng túng lau mũi: "Bị nóng trong người thôi, không sao đâu."
Cảnh Đường Vân cau mày không hài lòng: "Phu quân, mình cần nghỉ ngơi, không thể suốt ngày bận rộn như vậy được."
"Ừ." Thừa Tuyển Doãn đáp, chột dạ không dám nhìn vào mắt cậu.
Bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân lộn xộn cùng vài câu bàn tán, Thừa Tuyển Doãn và Cảnh Đường Vân liếc nhìn nhau.
Cảnh Đường Vân chớp mắt, tay đặt nhẹ lên người hắn.
Thừa Tuyển Doãn đỡ cậu đứng dậy, bảo vệ cậu cùng bước ra ngoài.
Thao Thiết đang nằm tránh nắng trong góc thấy Cảnh Đường Vân đi ra, cũng vẫy vẫy đuôi, lè lưỡi lừ đừ theo sau.
Vào mùa hè, Thao Thiết và Tiểu Trảo đều bị nóng đến lười biếng, nhưng chỉ cần Cảnh Đường Vân có động tĩnh, tai hai con liền dựng đứng.
Nhất là Thao Thiết, biết Cảnh Đường Vân sắp sinh, nên dính lấy cậu không rời nửa bước.
Ngoài cửa, dân làng vội vã chạy về cùng một hướng, Thừa Tuyển Doãn túm lấy Vương thẩm đang đi ngược chiều hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Thừa Đại Tài nhảy sông tự sát, may mà nhà tôi kéo được lên rồi, tôi đang định chạy đi mời Lưu lang trung đến cứu mạng đây."
Vương thẩm nói xong vội đi luôn, chuyện liên quan đến tính mạng, chẳng thể chần chừ.
Cảnh Đường Vân vừa đi về phía bờ sông vừa hỏi: "Thừa Đại Tài chẳng phải không đi lại được sao? Sao lại tự sát được?"
Từ nhà họ Thừa tới bờ sông cũng cách một đoạn khá xa.
Thừa Tuyển Doãn trầm giọng: "Tới nơi rồi sẽ rõ."
Khi họ đến nơi, bờ sông đã có một đám người vây quanh, thấy hai người tới liền lập tức nhường đường.
Qua lối đi vừa được mở, Thừa Tuyển Doãn thấy một người đang nằm dưới đất.
Nhìn thân thể gầy trơ xương, mặt đen nhẻm, hốc mắt lõm sâu, tóc tai khô xác rối bù kia, Thừa Tuyển Doãn suýt chút nữa không nhận ra Thừa Đại Tài.
Từ sau khi Thừa Đại Tài bị nhốt trong chuồng heo, hắn không quan tâm thêm nữa. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thừa Đại Tài kể từ khi gã bị bắt, vậy mà đã hơn hai tháng rồi.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi đó, Thừa Đại Tài đã biến thành thế này.
Nhìn sơ qua, người khác chắc còn tưởng Thừa Đại Tài đã bước qua tuổi tứ tuần.
Lương thị gục bên cạnh con trai khóc lóc thảm thiết: "Con ơi, đừng chết, con không thể chết được!"
Lưu lang trung vội vã tới nơi, đẩy Lương thị ra, châm vài mũi kim vào người Thừa Đại Tài, ngay lập tức gã gồng ngực dữ dội, ho sặc nước liên hồi.
Chẳng mấy chốc, Thừa Đại Tài run run lông mi, chầm chậm mở mắt.
Ánh mắt gã trống rỗng, thấy nhiều người vây quanh cũng không mấy phản ứng, chỉ lẩm bẩm: "Tại sao không để ta chết, tại sao?"
Lương thị đẩy Lưu lang trung ra, nhào lên người gã, hốt hoảng hỏi khắp người có đau chỗ nào không.
Thừa Đại Tài nhìn thấy bà, cảm xúc lập tức kích động.
"Lại là bà! Lại là bà! Sao bà không chịu tha cho tôi! Bà để tôi chết đi! Để tôi chết đi!"
Lương thị gào khóc thảm thiết: "Con ơi, nương sẽ chăm sóc con cả đời này."
"Tôi không cần bà chăm!" Thừa Đại Tài giận dữ đẩy bà ra, tay run rẩy chỉ vào mặt bà, từng chữ như rỉ máu: "Tôi chết rồi còn có thể đầu thai thành đứa trẻ nhà giàu, còn sống thì tôi có gì? Có người mẹ th* t*c như bà sao? Hay có thân thể tàn phế như thế này?"
Gã giàn giụa nước mắt, căm phẫn gào lên: "Bà sinh tôi ra làm gì! Nếu bà không sinh tôi, bây giờ tôi đã là công tử nhà giàu, không phải chịu khổ, có tiền tiêu xài không hết, sống còn hơn ai hết, tôi có thể đi thi làm quan, cả đời là người đứng trên thiên hạ!"
Lương thị tay chân tê rần, ngã phịch xuống đất, môi run rẩy đến mức không thốt nên lời phản bác nào.
Lưu lang trung không nhịn nổi nữa, giận dữ quát: “Thừa Đại Tài, cậu không chê nương mình xấu tốt! Giờ ra nông nỗi này, không thể trách người khác, chỉ có thể trách chính mình!”
Lương thị lập tức đẩy Lưu lang trung ra: “Ai cho ông dạy dỗ con tôi? Cút đi!”
Lưu lang trung tức đến nghẹn họng, không nói nên lời.
Thừa Đại Tài không màng tới Lương thị, chống tay bò về phía bờ sông, dường như muốn nhảy sông lần nữa. Lương thị lại tru tréo ngăn gã lại. Hai chân Thừa Đại Tài đã phế, không thể đẩy được Lương thị, chỉ đành dịu giọng: “Nương! Người giữ con lại chẳng phải là để con nối dõi tông đường sao? Nhưng người nhìn con bây giờ đi, ai muốn gả cho con chứ? Con sống chỉ là gánh nặng thêm thôi, người để con chết đi đi, con cầu xin người đó!”
Gã thật sự không muốn sống nữa.
Nếu chết đi, kiếp sau có lẽ còn có thể đầu thai tốt hơn.
Nhưng sống tiếp, lại chẳng khác gì sống không bằng chết.
Lương thị nước mắt lưng tròng lắc đầu.
Mọi người sau khi chứng kiến kết cục của Lưu lang trung, không ai muốn xen vào.
“Ta nguyện ý gả cho huynh.” Giọng của Vân ca nhi vang lên, vô cùng đột ngột giữa lúc đó.
Thừa Đại Tài và Lương thị cùng lúc nhìn về phía Vân ca nhi. Dáng vẻ Vân ca nhi tiều tụy, nhưng trong mắt lại ánh lên một tia sáng khó nhận ra, “Thừa Đại Tài, ta gả cho huynh. Đời sau ta hầu hạ huynh, huynh chịu lấy ta không?”
Lương thị phản ứng nhanh hơn cả: “Chịu! Nó chịu mà!”
Mộc thị giọng the thé: “Vân ca nhi! Con điên rồi sao!”
Vân ca nhi gạt tay Mộc thị ra, kiên định nhìn Thừa Đại Tài. Thừa Đại Tài nhìn Vân ca nhi, không nói tiếng nào, nhưng cũng không còn tìm cách chết nữa.
Sự việc cứ như vậy mà kết thúc theo cách hoang đường đến khó tin.
Trên đường về, Đường ca nhi nhíu mày nói: “Phu quân, Thừa Đại Tài không muốn lấy Vân ca nhi.”
Thừa Đại Tài không phản kháng, chỉ là biết lần này bản thân không còn cơ hội tìm đến cái chết nữa rồi.
Thừa Tuyển Doãn đáp: “Vân ca nhi cũng chẳng thật lòng muốn gả cho Thừa Đại Tài.”
Sau khi bị đuổi về nhà mẹ đẻ, Vân ca nhi sống rất khổ sở, chỉ muốn nhanh chóng tìm ai đó cưới mình để sau này có cuộc sống dễ thở hơn một chút.
Nhưng cậu ta không biết rằng, lấy Thừa Đại Tài chẳng thể khiến cuộc đời cậu ta dễ chịu hơn bao nhiêu.
Lương thị sau khi khiêng Thừa Đại Tài về, sợ Vân ca nhi đổi ý, liền gom hết đồ đạc trong nhà, sai mối bà đi dạm hỏi.
Mộc thị vốn không đồng ý, nhưng sau khi Vân ca nhi khóc lóc kể khổ, Mộc thị mềm lòng, bất chấp áp lực từ người chồng, vẫn gật đầu nhận lời hôn sự này.
Lương thị mãn nguyện quay về, vừa mở cửa đã thấy Thừa Đại Tài đang cầm kéo đâm vào cổ mình.
Lương thị sợ đến hồn vía lên mây, bản năng lao đến giằng kéo ra khỏi tay gã rồi ném xuống đất, sau đó giơ tay tát mạnh vào mặt Thừa Đại Tài một cái.
“Thừa Đại Tài, con không được đối xử với ta như vậy! Con không thể làm vậy!”
Tay bà run rẩy, tim đau thắt.
“Nương chỉ có mỗi mình con là con trai, nếu con chết rồi, ta chỉ còn cách đi theo con thôi! Nhưng ta không muốn chết! Con cũng không thể chết!”
Bà ta gào lên, hoàn toàn sụp đổ.
Thừa Đại Tài ngây người nhìn bà, chợt hỏi: “Người chỉ có mình con là con trai, vậy Thừa Tuyển Doãn thì sao? Hắn là ai?”
Ánh mắt Lương thị thoáng hoảng loạn. Thừa Đại Tài kích động túm lấy cổ áo bà: “Nói cho con biết! Thừa Tuyển Doãn là ai?”
Lương thị nhìn hắn, môi khẽ mấp máy.
Một khắc sau, Thừa Đại Tài mắt đỏ ngầu, trong mắt nửa là ghen ghét, nửa là phấn khích.
Gã ghen tỵ với thân phận phi phàm của Thừa Tuyển Doãn, nhưng cũng phấn khích vì thân phận ấy, có lẽ sẽ không còn là của Thừa Tuyển Doãn nữa.
Gã hỏi: “Nương, người muốn con sống không?”
Lương thị gật đầu thật mạnh: “Nương muốn mà.”
“Vậy người hứa với con một chuyện.” Thừa Đại Tài nói rất chậm, giọng nói như dụ dỗ.
Lương thị nóng lòng đáp: “Bất kể chuyện gì, nương đều đồng ý, chỉ cần con sống!”
Trên mặt Thừa Đại Tài hiện lên nụ cười duy nhất trong mấy ngày nay, “Nếu người nhà của Thừa Tuyển Doãn tìm tới, người hãy nói với họ, con mới là Thừa Tuyển Doãn.”
Đồng tử Lương thị co rút.
Thừa Đại Tài hỏi: “Nương, người hiểu chưa?”
Lương thị đau đớn lắc đầu: “Đại Tài, con là con ruột của nương, nương không thể chịu nổi khi con gọi người phụ nữ khác là nương!”
“Bà ta đã chết rồi!” Sắc mặt Thừa Đại Tài ngày càng điên dại, “Bà ta chết rồi, nhưng con còn sống, con là con bà ta, con đáng được hưởng vinh hoa phú quý. Chẳng lẽ người không hy vọng con sống tốt sao? Nếu con sống tốt rồi, chẳng lẽ con không lo cho người à? Người không muốn sống cuộc sống cao sang với con sao?”
Lương thị vẫn chần chừ, bà ta sợ.
Thừa Đại Tài từng chữ từng lời nói: “Nương, người thật sự chưa từng nghĩ tới, nếu Thừa Tuyển Doãn được nhận lại, người cam lòng để hắn sống sung sướng còn chúng ta như bùn đất dưới chân sao!”
Đồng tử Lương thị rung lên: “Ta không cam lòng!”
Bà siết chặt tay, cả người run rẩy vì kích động: “Đại Tài, nương nghe con.”
Khóe môi Thừa Đại Tài càng cong lên: “Người nói cho con biết, chuyện này ngoài người và cha ra, còn ai biết nữa?”
“Tiểu Lương thị.” Lương thị đắm chìm vào hồi ức, “Lúc gặp người đàn bà kia, ta với tiểu Lương thị đang đi cùng nhau.”
Năm đó, bà và tiểu Lương thị cùng đi bán rau ở huyện, trên đường về làng, bà đau bụng sinh. Biết mình sắp sinh, nhưng trước sau không có làng xóm nào, bà chỉ có thể núp vào bụi cỏ để tiểu Lương thị giúp mình sinh con. Chính lúc đó, họ gặp được thân nương của Thừa Tuyển Doãn.
Dù đã bao nhiêu năm trôi qua, bà vẫn còn nhớ rõ — người phụ nữ kia dù lâm vào cảnh khốn cùng, vẫn chói sáng đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Bà biết người đó xuất thân không tầm thường, vì thế khi bà ta giao Thừa Tuyển Doãn cho tiểu Lương thị, bà đã cướp lấy đứa bé ấy.
Bà nói với tiểu Lương thị: “Ngươi bỗng nhiên mang một đứa trẻ về làng, người trong làng sẽ nhìn ngươi thế nào? Ngươi giải thích ra sao? Ngươi đưa đứa bé cho ta, ta sẽ nói với mọi người là ta sinh đôi, sẽ không ai nghi ngờ đâu.”
Tiểu Lương thị tin, cũng đưa luôn cho bà toàn bộ đồ vật người đàn bà kia để lại.
Bà chưa từng thấy nhiều tiền đến vậy, vừa cầm được đã thề thốt sẽ đối đãi Thừa Tuyển Doãn như con ruột.
Những năm đầu, bà thực sự đã làm thế.
Nhưng con người vốn ích kỷ. Khi nhận ra Thừa Đại Tài ở đâu cũng thua kém Thừa Tuyển Doãn, bà dần sinh lòng chán ghét.
Đến khi thấy người thân của Thừa Tuyển Doãn e rằng cả đời cũng không tìm lại, thái độ của bà đối với hắn liền thay đổi.
Thừa Đại Tài nắm chặt tay bà, ánh mắt âm hiểm: “Nương, Tiểu Lương thị không thể sống được.”
Tay Lương thị run lên, bản năng muốn rút về, nhưng Thừa Đại Tài lại không chịu buông.
Gã đang ép bà phải đồng ý.
Giọng Lương thị run rẩy: “Con à, người nhà của Thừa Tuyển Doãn bao nhiêu năm rồi không đến, chắc chắn bọn họ sẽ không đến nữa đâu.”
“Họ sẽ đến!” Thừa Đại Tài nghiến răng từng chữ. “Nếu núi không tìm ta, ta sẽ tự tìm đến núi! Nương, con nhất định sẽ nhận lại thân thích của mình!”
Chỉ cần tìm được người nhà, cho dù đôi chân gã cả đời không thể chữa khỏi, gãcũng chẳng sợ.
Lương thị nhìn vào đôi mắt u tối kia, môi mấp máy thật lâu, cuối cùng vẫn thoả hiệp:
“Được…”
Thừa Đại Tài mới chịu buông tay: “Nương, chuyện hôn sự của con với Vân ca nhi đã định chưa?”
Lương thị gật đầu lia lịa: “Định rồi, định rồi. Nó nôn nóng muốn gả sang đây! Sau này sẽ có người chăm sóc con chu đáo hơn.”
“Bỏ.”
“Cái… gì?”
“Con nói là từ hôn.”
Gã lạnh lùng hỏi: “Chẳng lẽ nương muốn con – một người mang thân phận thế này – lại đi cưới một ca nhi nhà quê sao? Nếu để người nhà con biết, họ sẽ nhìn con thế nào?”
Chưa kịp nhận thân, gã đã tự coi mình là Thừa Tuyển Doãn.
Chính giữa trưa, trời nóng như lửa.
Vân ca nhi trong sân lại thấy lạnh từ bàn chân dâng lên. Cậu ta ôm đầy đồ trong tay, ngẩn ngơ nhìn cánh cửa phòng khép chặt.
Đây là sính lễ mà vừa rồi Lương thị mang sang nhà cậu ta cầu thân, nhưng cậu ta sợ sau này bị khinh khi, nên lại lén đem trả về. Hiện tại xem ra, chỉ là cậu ta tự đa tình.
Cửa phòng vang động, cậu lập tức giật mình, vội ôm đồ bỏ chạy. Không biết đã chạy bao lâu, đến khi dựa vào vách đất mới dừng lại thở hổn hển.
“Ngươi không sao chứ?” Một giọng chất phác vang lên.
Vân ca nhi quay đầu, thấy một hán tử trung niên đầy nếp nhăn đang nhìn mình hiền lành.
Cậu nhận ra đó là Thừa Nhẫn, trượng phu của Tiểu Lương thị. Vừa nhớ lại những lời vừa nghe được, trong lòng cậu hoảng hốt, vội lắc đầu rồi chạy đi.
Thừa Nhẫn ngơ ngác gãi đầu, nhanh chóng quên bẵng chuyện này.
Ngày hôm sau, Lương thị lại ầm ĩ đến nhà Mộc gia để từ hôn.
Mộc thị tức đến chửi ầm trời, nhưng Vân ca nhi lại thản nhiên đem toàn bộ sính lễ trả lại, bình tĩnh dứt khoát.
Cậu ta trở thành trò cười mười dặm tám làng, cha cậu ta, Mộc thợ mộc, cảm thấy mất mặt, đối xử ngày càng tệ bạc. Nhưng Vân ca nhi không hối hận vì đã lui hôn với Thừa Đại Tài.
Nghe xong những gì gã nói, cậu chỉ thấy may mắn – may mắn vì kịp nhận ra bản chất thật của gã, kịp tránh khỏi hố lửa ấy.
Nếu thật sự gả sang, e rằng ngay cả mạng cũng khó giữ.
…
Đường ca nhi cùng Thừa Tuyển Doãn nghe xong đoạn chuyện này thì ngơ ngác nhìn nhau, cả mặt toàn dấu chấm hỏi.
Không ai ngờ sự việc lại càng thêm ly kỳ đến thế.
Đường ca nhi khẽ thở dài: “Phu quân, đám vừng đậu ớt chắc cũng sắp thu rồi nhỉ?”
Thừa Tuyển Doãn áp tai lên bụng cậu: “Ừ, sắp rồi.”
Hắn ngẩng đầu: “Sao con vẫn chưa có động tĩnh?”
Đường ca nhi đặt tay lên bụng, dịu dàng gọi: “Bảo bối à.”
Lời vừa dứt, cậu liền cảm giác có cái gì đó từ trong bụng áp vào lòng bàn tay.
Cậu rụt rè nhấc tay, dùng ánh mắt ra hiệu, Thừa Tuyển Doãn lập tức áp mặt vào chỗ bàn tay nhỏ kia vừa in.
Nhưng đúng lúc mặt hắn chạm vào, dấu tay liền biến mất.
Đường ca nhi bật cười khúc khích, Thừa Tuyển Doãn mặt sầm lại, nghiến răng: “Đường ca nhi, nó chắc chắn có ý kiến với tôi!”
Đường ca nhi chớp mắt, không lên tiếng. Bé con chẳng thích để ý đến phu quân.
Ban đầu cậu nghĩ chỉ là trùng hợp, nhưng lần nào cũng vậy, cậu cũng ngượng không biết nói đỡ thế nào.
Thừa Tuyển Doãn giả vờ hung dữ, dọa vào bụng: “Chờ con chui ra, tôi nhất định đánh mông con! Đánh cho khóc mới thôi!”
Đường ca nhi ôm bụng: “Không được phép!”
Hắn nhìn bộ dáng che chở con của cậu, ánh mắt ủy khuất: “Đường ca nhi, nó còn chưa ra đời mà em đã che chở rồi sao?”
Cậu thở dài: “Phu quân ơi, mình ghen với con làm gì!”
Thừa Tuyển Doãn ôm lấy cậu, khẽ giọng: “Tôi sẽ không ghen với nó, vì em là phu lang của một mình tôi thôi.”
Đường ca nhi đưa ngón tay ra: “Phu quân phải nói được làm được.”
Hắn móc tay với cậu, chắc nịch: “Tất nhiên rồi.”
Thao Thiết trừng mắt, quay đầu chỗ khác. Nó thề, nếu Thừa Tuyển Doãn mà không ghen, nó sẽ đổi họ theo hắn luôn!
Đường ca nhi thấy nóng nực, ấm ức nói: “Phu quân, mình đừng ôm em nữa.”
Thừa Tuyển Doãn chợt thấy buồn, mình bị chê rồi. Muốn tiếp tục ôm, hắn bèn đứng dậy vào bếp. Nhìn thấy trong thau có tảng băng lớn, hắn liền cười.
Hắn ôm băng ra, Đường ca nhi nhìn thấy thì tròn xoe mắt.
Hắn hỏi: “Đường ca nhi, giờ tôi ôm mình được chưa?”
Cậu đỏ mặt: “Phu quân muốn ôm em, em nào nỡ từ chối.”
Hắn nhìn khối băng trong tay, tức tưởi: “Em… vừa nãy đâu có nói thế.”
“Em sao nào?” Đường ca nhi mở to mắt, ra vẻ vô tội.
Hắn đành đặt băng vào góc phòng, không dám nói nốt câu sau.
Đường ca nhi nhìn chằm chằm khối băng, nuốt nước bọt: “Phu quân, băng này ăn được không vậy?”
Hắn bật cười: “Ăn được, nhưng giờ em không ăn được.”
Cậu tiếc nuối gật đầu, lại nói: “Phu quân, em thèm dưa hấu quá. Một quả to bằng bụng em vậy đó.”
Thừa Tuyển Doãn: “… Tôi đi tìm cho mình nhé.”
Trong làng không trồng dưa hấu, muốn ăn phải lên huyện mua. Nhưng đi xa quá, hắn không yên tâm để cậu ở nhà một mình, đành phải hỏi khắp làng xem nhà nào có.
Khổ nỗi tìm cả làng cũng không có một quả, hắn đang tính nhờ người chạy đi huyện, thì chợt thấy có vật gì lao tới.
Nheo mắt nhìn kỹ, thì ra là Thao Thiết ngậm theo một quả dưa hấu to tròn chạy về.
Khi đến gần, nó cố tình giảm tốc, dựng tai, nhướng mày, nhếch miệng, chậm rãi đắc ý bước ngang qua mặt hắn.
Thừa Tuyển Doãn: “…” Nắm đấm cứng lại.
Về tới nhà, Đường ca nhi đã ngồi ăn dưa hấu ngon lành.
Vừa thấy hắn, cậu vội đưa phần to nhất mát lạnh cho hắn, đôi mắt cong cong cười:
“Phu quân, ăn dưa hấu.”
Thừa Tuyển Doãn nhận lấy, ánh mắt dịu hẳn.
Đường ca nhi lấy khăn lụa lau mồ hôi trên cổ hắn, vui vẻ nói: “Phu quân, Thao Thiết giỏi quá, dưa là nó tìm được đó.”
Động tác của hắn khựng lại, miệng cắn dưa răng rắc, cười nhàn nhạt: “Hẳn trong núi có cả ruộng dưa, nếu để thối rữa thì phí quá. Hay để Thao Thiết giúp mang về hết đi.”
Cả người Thao Thiết cứng đờ.
“Thao Thiết à…” Đường ca nhi quay sang, mắt sáng long lanh.
Nó lấy vuốt che mắt, giả vờ không thấy, nhưng chẳng bao lâu đã chịu không nổi, ủ rũ đi ra ngoài.
Giữa trưa nắng chang chang mà phải lên núi hái dưa, chẳng khác nào muốn mạng của bản Thao thiết!
Đường ca nhi mềm lòng: “Hay thôi, nóng thế này, đừng đi nữa.”
Thao thiết lập tức khựng lại, móng vuốt căng cứng bấu xuống đất.