Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 71

Chương 71: Đến huyện Thuyền Thiết

 

Huyện Sơn Hương, căn nhà nhỏ xập xệ cuối phố Ăn mày.

 

Cảnh Đường Vân ngồi trong đình tam giác, nhận lấy giấy tờ nhà từ tay Thừa Tam Tự.

 

Thừa Tam Tự trách móc: "Tôi cứ tưởng Thừa Tuyển Doãn thật sự nhẫn tâm để cậu vừa ra tháng đã phải bôn ba, không ngờ là giấu vợ trong nhà đẹp (kim ốc tàng kiều) à."

 

Cảnh Đường Vân mỉm cười, nụ cười rụt rè: "Phu quân làm vậy là vì an toàn của tôi, đừng trách huynh ấy nữa."

 

"Tôi đâu dám trách hắn." Thừa Tam Tự trêu chọc: "Hắn là ông chủ của tôi mà."

 

Y khựng lại, rồi hỏi: "Cậu mua núi lớn như vậy, thật sự không cần nói với Thừa Tuyển Doãn à?"

 

"Có nói chứ." Cảnh Đường Vân cất giấy tờ nhà vào túi: "Đợi phu quân về tôi sẽ nói với huynh ấy."

 

Phu quân luôn tâm tâm niệm niệm việc mua lại ngọn núi sau, bây giờ cậu cuối cùng cũng có thể thực hiện ý nguyện của phu quân rồi.

 

Thừa Tam Tự: "..."

 

Trên đời này e rằng chỉ có Đường ca nhi mới dám tiền trảm hậu tấu với Thừa Tuyển Doãn như vậy.

 

"Cốc cốc cốc!" Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, sắc mặt Thừa Tam Tự trầm xuống, Tiên sinh ăn mày vội vàng chạy tới: "Đường ca nhi, mau vào nhà trốn đi."

 

Cảnh Đường Vân vừa định vào, thì cửa đã mở.

 

Trần Nhiễu Bình xông vào, nắm chặt tay Tiên sinh ăn mày, mắt rưng rưng: "Làm được rồi! Thừa huynh làm được rồi! Tôi có thể thi cử rồi!"

 

Mọi người sững sờ, đều cảm thấy vui mừng cho y.

 

Tiên sinh ăn mày cũng cười, ngượng nghịu rụt tay khỏi Trần Nhiễu Bình, nói: "Chúc mừng."

 

Trần Nhiễu Bình lau nước mắt nơi khóe mắt, kích động đến mức nói năng lộn xộn: "Thừa huynh không chỉ giúp tôi thi cử được, mà còn giúp tất cả ca nhi trên thiên hạ đều có thể tham gia thi cử, tôi thực sự không dám tin, hắn lại có thể làm được đến mức này."

 

Chỉ vì một mình y, Thừa huynh đã giúp cải cách hệ thống thi cử một cách cứng rắn.

 

Tiên sinh ăn mày đứng sững tại chỗ, môi khẽ run: "Ca nhi... cũng có thể thi cử à?"

 

"Đúng vậy." Trần Nhiễu Bình hoàn toàn không nhận ra sự bất thường của Tiên sinh ăn mày.

 

Tiên sinh ăn mày nhìn Đường ca nhi, Đường ca nhi nhìn y, đôi mắt ánh cười.

 

Y chợt nhớ đến lời Thừa Tuyển Doãn từng nói trong thư, rằng thù lao nhờ chăm sóc Đường ca nhi sẽ được gửi đến khi hắn trở về.

 

Đây chính là thù lao chăm sóc Đường ca nhi sao

 

Y hoàn toàn không ngờ Thừa Tuyển Doãn lại có thể tặng cho y một món quà lớn như vậy.

 

Móng tay y hằn sâu vào lòng bàn tay, cổ họng như bị nghẹn lại, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

 

Trần Nhiễu Bình cuối cùng cũng nhận ra sự bất thường của y, nắm vai hỏi: "Sao vậy? Cúi đầu làm gì?"

 

Tiên sinh ăn mày quay mặt đi không nhìn Trần Nhiễu Bình, Trần Nhiễu Bình hoảng hốt liền nắm lấy cằm Tiên sinh ăn mày, nhấc khuôn mặt y lên.

 

Lông mi Tiên sinh ăn mày khẽ run, hốc mắt ẩm ướt, đã đầm đìa nước mắt.

 

Trần Nhiễu Bình sợ hãi, ngón tay chạm vào cằm Tiên sinh ăn mày như bị bỏng, rụt lại, tim đập loạn xạ.

 

Một người hán tử bình thường, sao khi khóc lại đẹp đến vậy?

 

Tiên sinh ăn mày thoát khỏi y, đang định rời đi lại bị Trần Nhiễu Bình túm lấy.

 

"Ngươi, ngươi đừng khóc nữa." Trần Nhiễu Bình hiếm khi ngượng ngùng: "Ta biết ngươi vui mừng cho ta."

 

Mọi người: "..."

 

Không khí ngượng ngùng một lúc, Cảnh Đường Vân nhẹ nhàng hỏi: "Tin tức từ Kinh thành truyền về mất khoảng một tháng, nếu mọi chuyện thuận lợi, phu quân hẳn đã trên đường trở về rồi."

 

"Đúng vậy." Thừa Tam Tự ho khan một tiếng: "Tôi xin phép đi trước."

 

"Chờ chút." Cảnh Đường Vân gọi y lại: "Vân ca nhi có đến công xưởng tìm việc không?"

 

"Từng đến." Thừa Tam Tự nhìn Đường ca nhi, lập tức hiểu ý: "Tôi thấy cậu ấy tay chân nhanh nhẹn, hẳn là người làm việc tốt."

 

Ánh mắt Đường ca nhi càng thêm ý cười: "Tôi cũng nghĩ vậy."

 

Khi Thừa Tam Tự đi, Trần Nhiễu Bình cũng bị Tiên sinh ăn mày đuổi đi.

 

Tiên sinh ăn mày đóng cửa lại, mắt đỏ hoe hỏi Đường ca nhi: "Thừa Tuyển Doãn cần tôi làm gì cho hắn?"

 

Ân tình lớn lao như vậy, y nhất định phải báo đáp.

 

Đường ca nhi không nhanh không chậm nói: "Tiên sinh đừng vội, khi phu quân cần giúp, tự nhiên sẽ tìm đến huynh."

 

Ánh mắt cậu tinh ranh: "Phu quân sẽ không khách sáo với các người đâu."

 

Tiên sinh ăn mày nghe vậy, tâm trạng lại thả lỏng hơn nhiều.

 

Đang định đi vào nhà, thì cửa sân phía sau lại vang lên tiếng gõ.

 

Tiên sinh ăn mày lòng thắt lại: "Ai đó?"

 

"Là tôi." Giọng nói trầm khàn truyền đến từ cửa: "Hách Đa Dư."

 

Tiên sinh ăn mày nghe vậy nhìn Đường ca nhi, Đường ca nhi thản nhiên nói: "Mở cửa đi."

 

Tiên sinh ăn mày mở cửa, Hách Đa Dư đang vác hành lý đứng ở cửa, tay dắt một cô bé.

 

"Tôi đoán cậu ở đây mà." Hách Đa Dư thấy Đường ca nhi thì thở phào nhẹ nhõm.

 

Đường ca nhi đầy vẻ nghi hoặc: "Huynh định làm gì?"

 

Hách Đa Dư nói thẳng: "Tôi muốn đi cùng các cậu."

 

Tiên sinh ăn mày nhường đường cho Hách Đa Dư vào, hỏi: "Sao ngươi biết Đường ca nhi ở đây?"

 

Hách Đa Dư cười chất phác: "Tôi thấy Thừa Tam Tự chạy về hướng này."

 

Đường ca nhi bất lực: "Tôi không có đi Kinh thành."

 

"Nhưng rốt cuộc các cậu cũng phải đi, chỉ là sớm hay muộn thôi." Hách Đa Dư thần sắc nghiêm nghị: "Tôi không biết Ốc Dữ có tiết lộ sự tồn tại của Đa Nặc với Hướng Kính không, Hướng Kính đã trốn thoát, Đa Nặc ở lại Sơn Hương huyện không an toàn, tôi phải đưa nó đi."

 

Tiên sinh ăn mày thấy ngoài cửa không có ai mới đóng cửa lại: "Thừa Tuyển Doãn không có ở đây."

 

Hách Đa Dư khẳng định: "Đường ca nhi ở đây, Thừa Tuyển Doãn nhất định sẽ đến đón cậu ấy."

 

Cảnh Đường Vân khẽ thở dài: "Phu quân cũng không biết khi nào mới về."

 

Tối hôm đó, Đường ca nhi ngân nga hát ru Tiểu Trúc Tử ngủ.

 

Bài hát còn chưa dứt, Tiểu Trúc Tử đã ngủ say, Cảnh Đường Vân nhìn trăng ngoài cửa sổ, lại một lần nữa mất ngủ.

 

Phu quân không có ở đây, cậu luôn không kiểm soát được mà nghĩ linh tinh.

 

Có mấy lần, cậu còn tự nghĩ mà khóc, tỉnh dậy lại thấy mình vô dụng.

 

Tiên sinh ăn mày hỏi mắt cậu sao lại sưng, cậu không dám nói sự thật với y.

 

Cậu thở dài một hơi.

 

Cậu nhớ phu quân quá đi.

 

Cửa mở đột ngột, ánh trăng từ cửa sổ rọi vào, in hình một bóng người cao lớn.

 

Đường ca nhi nhận ra điều gì, chống người ngồi dậy nhìn chằm chằm vào bóng người ở cửa, khi nhìn thấy Thừa Tuyển Doãn, hốc mắt cậu cay xè, vô vàn ấm ức dâng lên, nước mắt trào ra.

 

Thừa Tuyển Doãn hoảng loạn, hắn chạy đến dùng sức ôm lấy Đường ca nhi, hôn nhẹ lên lông mày và mắt cậu, an ủi cậu liên tục.

 

Đường ca nhi khóc nức nở: "Phu quân, em nhớ mình quá, sao mình về muộn thế."

 

"Là lỗi của tôi." Thừa Tuyển Doãn ôm chặt Đường ca nhi, chỉ thấy Đường ca nhi lại gầy đi, hắn vừa giận vừa xót xa: "Mình có phải không ăn uống đàng hoàng không? Sao gầy đến mức này?"

 

Đường ca nhi nghẹn ngào tố cáo: "Vì quá nhớ mình đó."

 

Thừa Tuyển Doãn nghe vậy, giận cũng không nổi.

 

Đường ca nhi dần khóc mệt, cơn buồn ngủ ập đến, cậu rúc vào lòng Thừa Tuyển Doãn, ngủ say.

 

Thừa Tuyển Doãn cẩn thận kéo tay Đường ca nhi ra, cậu lại như bị kinh động, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, ra vẻ sắp khóc.

 

Thừa Tuyển Doãn lại sợ hãi không dám động đậy.

 

Hắn nằm trên giường, thở dài bất lực.

 

Hắn vốn nghĩ Đường ca nhi đã ngủ, nên muốn vào nhìn cậu một chút, giải tỏa nỗi nhớ.

 

Nào ngờ Đường ca nhi chưa ngủ, lại còn rất bám người.

 

Thế này thì hay rồi, đợi Đường ca nhi sáng mai tỉnh dậy phát hiện hắn chưa tắm rửa đã dám lên giường, nhất định sẽ giận hắn.

 

Trời sáng rõ, Tiểu Trúc Tử mơ mơ màng màng mở mắt, thấy trước mặt là một khuôn mặt vừa lạ vừa quen.

 

Nó mở to mắt ngay lập tức, òa khóc nức nở.

 

Thừa Tuyển Doãn và Đường ca nhi giật mình tỉnh giấc, hai người nhìn nhau.

 

Giây tiếp theo, Đường ca nhi ôm Tiểu Trúc Tử, Thừa Tuyển Doãn bịt miệng Tiểu Trúc Tử.

 

"Rầm!" Tiên sinh ăn mày đá cửa xông vào.

 

Bầu không khí ngưng đọng trong khoảnh khắc, Thừa Tuyển Doãn theo bản năng cúi đầu xem mình đã mặc quần áo chỉnh tề chưa, thấy mình vẫn mặc quần áo tối qua về, hắn thở phào.

 

"Xin lỗi đã làm phiền!" Tiên sinh ăn mày cúi người lùi lại đóng cửa, thao tác liền mạch.

 

Tiểu Trúc Tử bị bịt miệng, mắt long lanh nước, ra vẻ Thừa Tuyển Doãn vừa thả tay ra sẽ khóc tiếp.

 

Cảnh Đường Vân gạt tay Thừa Tuyển Doãn ra, trách móc: "Phu quân, chàng làm thằng bé nghẹt thở rồi."

 

Làm gì có ai dỗ con như phu quân chứ.

 

Tiểu Trúc Tử lại òa khóc, Đường ca nhi hôn Tiểu Trúc Tử, dịu dàng dỗ dành: "Tiểu Trúc Tử đừng khóc, là cha đây, cha về con không vui hả?"

 

Tiểu Trúc Tử ấm ức nhìn chằm chằm Thừa Tuyển Doãn, một lúc sau, dường như nhận ra Thừa Tuyển Doãn rồi, nó mím môi quay mặt đi.

 

Thừa Tuyển Doãn tức đến bật cười: "Cái thằng nhóc thối này!"

 

Cảnh Đường Vân vỗ nhẹ lưng Tiểu Trúc Tử: "Phu quân có muốn ôm thằng bé không?"

 

Thừa Tuyển Doãn nói: "Được, tôi ôm nó một chút."

 

Lâu rồi không gặp, hắn ít nhiều cũng nhớ đứa bé này.

 

Hắn vươn tay, đang định ôm, Cảnh Đường Vân lại đột nhiên ôm Tiểu Trúc Tử lùi lại, hỏi: "Phu quân, mình có tắm rửa trước khi lên giường tối qua không?"

 

Thừa Tuyển Doãn: "... Tôi đi tắm ngay."

 

Hắn quay người đi nhanh, sợ Đường ca nhi giận dữ.

 

Cảnh Đường Vân trợn mắt, nhưng lại không nhịn được lén cười.

 

Phu quân vì vội về gặp cậu, ngay cả râu cũng chưa cạo.

 

Cậu đặt Tiểu Trúc Tử lên giường, mặc quần áo rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.

 

Cậu biết phu quân vừa về, là họ phải đi ngay.

 

Hách Đa Dư nghe nói Thừa Tuyển Doãn về, kéo Đa Nặc đứng chặn trước mặt Thừa Tuyển Doãn: "Thừa huynh đệ, cuối cùng huynh cũng đến rồi, tôi đã thu dọn đồ đạc xong xuôi rồi."

 

Thừa Tuyển Doãn nghi hoặc: "Huynh thu dọn đồ đạc làm gì?"

 

Hách Đa Dư thản nhiên nói: "Đi cùng các cậu chứ sao."

 

Thừa Tuyển Doãn: "..."

 

Chuyện này được quyết định từ khi nào, sao hắn không biết?

 

Nhưng dù không biết, hắn vẫn không từ chối Hách Đa Dư.

 

Để về gặp Đường ca nhi sớm, hắn đã bỏ lại Vạn Bách Phiếm và tất cả người hầu, một mình cưỡi ngựa đến.

 

Hắn có thể cưỡi ngựa đến, nhưng Đường ca nhi không thể cưỡi ngựa về, hắn liền bảo Hách Đa Dư đi mua một chiếc xe ngựa.

 

Hách Đa Dư làm việc nhanh chóng, chiều hôm đó đã lái một chiếc xe ngựa về.

 

Thừa Tuyển Doãn trải một lớp đệm dày trong xe ngựa, mua món hoành thánh và bánh ngọt mà Đường ca nhi yêu thích, kiểm tra kỹ lưỡng không thiếu sót gì mới đỡ cậu lên xe.

 

"Đường ca nhi, mình chịu khó một chút nha."

 

Hách Đa Dư: "..." Thế này mà gọi là chịu khó à?

 

Cảnh Đường Vân ôm Tiểu Trúc Tử vừa ngồi lên xe, Tiên sinh ăn mày mặt đầy vạch đen hỏi: "Sữa non của Tiểu Trúc Tử các cậu không định mang theo sao?"

 

Đường ca nhi nghi hoặc nhìn Thừa Tuyển Doãn.

 

Cậu tưởng phu quân đã thu dọn lâu như vậy, nhất định sẽ không quên thứ quan trọng nhất chứ.

 

Thừa Tuyển Doãn thực sự đã quên.

 

Hắn chỉ nghĩ đến Đường ca nhi thôi.

 

Tiên sinh ăn mày mặt không cảm xúc: "Thảo nào Tiểu Trúc Tử thấy huynh là khóc."

 

Người cha ruột này, y nhìn cũng thấy khó ưa giùm.

 

Thừa Tuyển Doãn chột dạ lấy ra một phong thư từ trong lòng: "Đợi tôi đi rồi hãy xem."

 

Tiên sinh ăn mày nhận lấy thư, trong mắt gợn sóng: "Biết rồi."

 

Thừa Tuyển Doãn đặt sữa non vào trong xe ngựa, Thao Thiết và Tiểu Trảo nhảy vào xe từ hai bên, Thừa Tuyển Doãn ngồi trên xe, lái xe rời đi.

 

Hách Đa Dư cưỡi ngựa theo sau xe, Đa Nặc ngồi trong lòng Hách Đa Dư, mắt tò mò nhìn ngang nhìn dọc, hoàn toàn không biết mình sắp rời xa quê hương.

 

Vạn Bách Phiếm dẫn người đóng quân ở nơi cách huyện lỵ khoảng năm cây số, sau khi Cảnh Đường Vân đến, cậu mới nhận ra đây chính là nơi mà binh lính đã cứu cậu năm xưa.

 

Hai lão phụ tiến lên hành lễ với Cảnh Đường Vân: "Vương phi."

 

Cảnh Đường Vân có chút rụt rè, Thừa Tuyển Doãn lại ôm eo cậu, thản nhiên nói: "Sau này họ sẽ hầu hạ mình và Tiểu Trúc Tử."

 

Cảnh Đường Vân cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Thừa Tuyển Doãn, mày giãn ra, cười và gật đầu với hai lão phụ.

 

"Đường ca nhi!" Hy ca nhi chưa đến mà tiếng đã tới.

 

Đường ca nhi nhìn sang, Hy ca nhi phanh lại suýt ngã trước mặt cậu, cố nén kích động gọi: "Chủ phu."

 

Kể từ khi thân phận Thừa Tuyển Doãn bại lộ, cậu đã gọi Đường ca nhi là Chủ phu, nhưng thỉnh thoảng vẫn kích động mà quên.

 

Hách Đa Dư nhận ra Hy ca nhi, tim đập nhanh, ôm Đa Nặc lùi lại một bước.

 

Cái tên ca nhi hung dữ này sao cũng ở đây?

 

Vạn Bách Phiếm nghe tin người đã đến, vội vàng chạy tới, không nói lời nào đã giật lấy Tiểu Trúc Tử ôm vào lòng, yêu quý vô cùng.

 

Tiểu Trúc Tử đã quên Vạn Bách Phiếm, vừa định khóc, quay đầu lại thì thấy cha và cha nhỏ quen thuộc của nó biến mất, nó mở to mắt, cố nén nước mắt lại.

 

Cảnh Đường Vân trốn sau cây quan sát từ xa, thấy Tiểu Trúc Tử quả nhiên không khóc như phu quân đã nói, ngạc nhiên: "Phu quân, sao mình biết thằng bé không khóc?"

 

Thừa Tuyển Doãn hừ cười: "Thằng nhóc thối đó ranh mãnh lắm."

 

Đường ca nhi nghi ngờ nhìn hắn: "Phu quân, hồi bé chàng cũng thế sao?"

 

Thừa Tuyển Doãn theo bản năng ưỡn thẳng lưng: "Đường ca nhi, tôi đâu còn nhớ chuyện hồi bé."

 

Hắn ôm Đường ca nhi, vùi mặt vào cổ cậu: "Đừng lo cho Tiểu Trúc Tử nữa, có rất nhiều người chăm sóc nó, tôi chỉ có mình em thôi."

 

Đường ca nhi chỉ cảm thấy chỗ da thịt bị Thừa Tuyển Doãn chạm vào nóng lên và ngứa ngáy, cậu không nhịn được quay đầu đi, khẽ giãy giụa: "Phu quân, ngứa."

 

Nụ hôn của Thừa Tuyển Doãn dày đặc rơi xuống, hắn dọc theo cổ đi lên, nhẹ nhàng cọ xát mặt Đường ca nhi, giọng nói trầm khàn: "Đường ca nhi, tôi nhớ em lắm."

 

Đường ca nhi đỏ mặt, biết lúc này không nên đáp lại Thừa Tuyển Doãn, nhưng vẫn không kiềm chế được cảm xúc dâng trào trong lòng, nói nhỏ: "Phu quân, em cũng nhớ mình."

 

Thừa Tuyển Doãn đột nhiên che mắt Cảnh Đường Vân lại, Đường ca nhi giật mình, nhưng cảm thấy môi mình chạm phải một sự ấm áp.

 

Hơi thở bị cướp đi, khoang miệng bị cướp đoạt, cậu không thể phản kháng, tim đập loạn xạ, đầu óc trống rỗng.

 

Nụ hôn kết thúc, Cảnh Đường Vân mềm nhũn trong lòng Thừa Tuyển Doãn, th* d*c từng hơi nhỏ.

 

Thừa Tuyển Doãn vuốt lưng cậu, cười khẽ: "Sao ngay cả thở cũng không biết?"

 

Cảnh Đường Vân ngước mắt lườm Thừa Tuyển Doãn, mắt cậu hơi đỏ, như mời gọi người khác làm thêm điều gì đó.

 

Thừa Tuyển Doãn thấy h* th*n căng cứng, vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn tiếp.

 

Đường ca nhi đẩy Thừa Tuyển Doãn ra, vừa ngượng vừa giận: "Phu quân! Giữa thanh thiên bạch nhật, sao mình có thể như vậy..."

 

Cậu khựng lại, hai từ cuối cùng không thể nói ra, cuối cùng tức giận nhéo mạnh vào phần mềm ở eo Thừa Tuyển Doãn.

 

Thừa Tuyển Doãn thực sự không ngờ Đường ca nhi tức giận lại nhéo người, đau đến mức hít một hơi khí lạnh, định xin lỗi cậu, nhưng cậu lại quay người bỏ chạy mất.

 

Hắn cười khổ bất lực.

 

Xong rồi, nhất thời không kiềm chế được, đã chọc giận Đường ca nhi rồi.

 

Cảnh Đường Vân chạy vào xe ngựa, ngồi ở góc ôm miệng hờn dỗi.

 

Phu quân hôn cậu những lần trước đa phần dịu dàng, nhưng hôm nay lại như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, vừa hung dữ vừa thô lỗ.

 

Cậu cảm thấy môi mình tê dại.

 

Cậu không nhịn được lấy gương đồng ra soi, khi nhìn thấy môi mình sưng đỏ, cậu sợ hãi che miệng lại.

 

Sao lại rõ ràng thế này?

 

Vậy nãy giờ cậu chạy đến đây, chẳng phải đã bị người ta nhìn thấy hết rồi sao?

 

Nghĩ đến việc người khác đoán được chuyện cậu và phu quân vừa làm, cậu xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu.

 

Cậu bực bội cất gương đồng đi, quyết định hôm nay không bước ra khỏi xe ngựa nữa.

 

Thừa Tuyển Doãn tìm tới tìm lui, cuối cùng tìm thấy Cảnh Đường Vân đang hờn dỗi trên xe ngựa.

 

Cảnh Đường Vân thấy hắn đến, quay mặt đi không thèm để ý, nhưng khi Thừa Tuyển Doãn ngồi xuống bên cạnh, cậu lại lén lút dựa vào lòng hắn.

 

Tim Thừa Tuyển Doãn như muốn tan chảy vì sự đáng yêu của Đường ca nhi.

 

Hắn ôm cậu, lắng nghe cậu than vãn nũng nịu, không hề phiền lòng mà đáp lời.

 

Sau khi nghỉ ngơi một ngày, đoàn người khởi hành đi huyện Thuyền Thiết.

 

Xe ngựa rung lắc, Cảnh Đường Vân nằm trên đệm mềm, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái. Cậu không phải say xe, chỉ là ngồi lâu, luôn cảm thấy cơ thể không dễ chịu.

 

Thừa Tuyển Doãn lo lắng Đường ca nhi không khỏe, nhiều ngày thà đi đường vòng chứ không đi đường xấu, nhưng dù vậy, Đường ca nhi vẫn ngày càng gầy đi.

 

Thừa Tuyển Doãn nắm lấy cổ tay thon thả đến mức cấn tay kia, lại một lần nữa nói: "Chúng ta nghỉ vài ngày đi."

 

Cảnh Đường Vân chỉ cười, "Không sao đâu phu quân."

 

Thừa Tuyển Doãn cau mày, im lặng.

 

Cảnh Đường Vân nhẹ nhàng tựa vào lòng Thừa Tuyển Doãn, chỉ nói: "Phu quân, em muốn đến huyện Thuyền Thiết sớm."

 

Thừa Tuyển Doãn thở dài: "Được, nếu cảm thấy không khỏe chỗ nào, nhất định phải nói với tôi."

 

Đường ca nhi cười, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng Thừa Tuyển Doãn.

 

Hai tháng sau, họ cuối cùng cũng đến Châu Thuyền, vừa bước vào địa phận Châu Thuyền, mọi người đã cảm thấy nhiệt độ giảm mạnh, gió rít như dao cắt da.

 

Thừa Tuyển Doãn quấn Đường ca nhi kín như chiếc bánh ú, nhưng tay chân Đường ca nhi vẫn lạnh như băng.

 

Mọi người dừng lại nghỉ ngơi, Vạn Bách Phiếm thở ra hơi sương mù: "Ai cũng nói Châu Thuyền khí hậu khắc nghiệt, không ngờ lại khắc nghiệt đến mức này."

 

"Tôi cứ tưởng mùa đông ở huyện Sơn Hương đã đủ lạnh rồi, không ngờ so với huyện Thuyền Thiết, khí hậu ở Sơn Hương lại tuyệt vời." Hách Đa Dư ôm Đa Nặc sưởi ấm.

 

Đường ca nhi nhìn những cây khô héo bên đường, vẻ mặt buồn rầu: "Thời tiết này, hoa màu có sống nổi không?"

 

Thừa Tuyển Doãn nhét tay Đường ca nhi vào lòng sưởi ấm: "Gió càng lúc càng lớn, tối nay e là có tuyết rơi."

 

Vạn Bách Phiếm ôm Tiểu Trúc Tử từ lòng Hy ca nhi: "Tối nay để Tiểu Trúc Tử ngủ với ta đi."

 

Ông khựng lại, nói: "Ngày mai, ta phải đi rồi."

 

Biên giới cần ông ta.

 

Điều ông có thể làm cho Thừa Tuyển Doãn là bảo vệ hắn đến Châu Thuyền, đoạn đường còn lại, Thừa Tuyển Doãn phải tự đi.

 

Thừa Tuyển Doãn nhìn ông, ánh mắt sâu thẳm, cuối cùng nói: "Sống sót trở về, Tiểu Trúc Tử cần một người ông bảo vệ nó."

 

Vạn Bách Phiếm chỉ nói: "Sẽ làm được."

 

Tối hôm đó, tuyết rơi dày đặc, hầu hết mọi người lạnh đến mức không ngủ được cả đêm.

 

Thừa Tuyển Doãn ôm chặt Đường ca nhi, cảm thấy cậu vẫn run rẩy vì lạnh trong lòng hắn, cả đêm lông mày hắn không hề giãn ra.

 

Trời sáng, Thừa Tuyển Doãn vén rèm xe ngựa, đập vào mắt là một màu trắng xóa.

 

Chỉ sau một đêm, trời đất đã đổi màu.

 

Vạn Bách Phiếm đã chỉnh đốn xong xuôi, ông tự tay giao Tiểu Trúc Tử cho Đường ca nhi, Đường ca nhi nhận thấy tóc mai Vạn Bách Phiếm đã có sợi bạc, cậu không nhịn được nói: "Cẩn thận trên đường."

 

Vạn Bách Phiếm không đáp, chỉ leo lên ngựa, quay lưng lại với họ vẫy tay.

 

Thừa Tuyển Doãn nhìn theo Vạn Bách Phiếm và những người khác rời đi, mới nói với những người còn lại: "Chúng ta cũng nên khởi hành."

 

Tuyết ngập đến mắt cá chân, họ phải giảm tốc độ, nhưng tuyết càng lúc càng rơi lớn, gió to đến mức như muốn quật ngã người, họ buộc phải đi rồi dừng, mất nửa tháng mới đến được huyện Thuyền Thiết.

 

Cổng thành huyện Thuyền Thiết đóng chặt, một ông lão mặc giáp cuộn tròn bên cổng thành run rẩy, thấy Thừa Tuyển Doãn và những người khác, ông ta nheo mắt chậm rãi hỏi: "Người nào đến vậy?"

 

Thừa Tuyển Doãn xưng danh, ông lão mới mở mắt, giậm chân cho đỡ tê, kéo giọng hét: "Mở cửa! Huyện lệnh mới đến rồi!"

 

Mãi lâu sau cánh cổng thành mới từ từ mở, bốn năm tên lính quần áo xộc xệch hốt hoảng chạy ra đứng thành hai hàng, hành lễ yếu ớt.

 

Thừa Tuyển Doãn bất động thanh sắc phẩy tay bảo họ đứng dậy, lái xe ngựa chậm rãi đi vào huyện Thuyền Thiết.

 

Lúc này tuyết vừa tạnh, Đường ca nhi vén rèm xe ngựa, nhìn ra ngoài, lông mày nhíu lại. Cậu biết huyện Thuyền Thiết nghèo, nhưng không ngờ nghèo đến mức ngay cả người trong huyện cũng ở nhà tranh.

 

Tuyết chất đống từng lớp trên mái nhà tranh, Đường ca nhi nhìn mà thót tim, luôn cảm thấy nhà tranh có thể bị tuyết đè sập bất cứ lúc nào.

 

Đang nghĩ, một tiếng ầm ầm vang lên.

 

Căn nhà tranh không xa quả nhiên đã sập, tim Đường ca nhi nhảy dựng, hoảng hốt định xuống xe giúp đỡ nhưng bị Thừa Tuyển Doãn kéo lại.

 

"Bên ngoài lạnh, mình đừng xuống, tôi xuống là được."

 

Hắn đặt Tiểu Trúc Tử vào lòng Hy ca nhi, dặn dò Hy ca nhi chăm sóc tốt Đường ca nhi rồi mới vén rèm xe ngựa, bước xuống đất thì tuyết ngập đến đầu gối hắn.

 

Tuyết lại rơi, Thừa Tuyển Doãn nheo mắt hét lớn: "Có ai không? Có ai bị đè ở dưới không!"

 

Không ai đáp lời, những căn nhà tranh gần đó thì lần lượt có người ra giúp đỡ.

 

Họ dường như đã quen với tình huống này, mặt vô cảm đào bới dưới tuyết lớn, một người đào mệt thì người khác thay thế.

 

Mười lăm phút trôi qua, người bị đè mới được đào ra.

 

Người bị đè là một thiếu niên, quần áo mỏng manh, gầy trơ xương, mặt mày xanh tím.

 

Thừa Tuyển Doãn cởi áo khoác ôm người đó lên: "Lang trung! Mau đi mời lang trung đi!"

 

Kỳ lạ là lần này không ai nhúc nhích, chỉ nhìn thiếu niên, ánh mắt buồn bã và bất lực.

 

Hách Đa Dư sốt ruột: "Các người đứng ngây ra đó làm gì? Mạng người quan trọng, không thể chậm trễ!"

 

"Mời lang trung cũng vô ích, ông ấy hết thuốc từ lâu rồi," một lão phụ bước ra từ đám đông, giọng nói khàn khàn yếu ớt.

 

Thừa Tuyển Doãn mặt tối sầm: "Thuốc đâu!"

 

Mọi người im lặng, lão phụ thở dài: "Thuốc ở nha môn, muốn có thuốc, phải mua, nhưng ai có tiền mà mua chứ."

 

Giọng Thừa Tuyển Doãn lạnh đi: "Thuốc trong nha môn tại sao phải trả tiền? Ai quy định?"

 

Mọi người không nói một lời, Hách Đa Dư vội vàng nói: "Hắn là Huyện thái gia mới của các người, nhìn các người thế này tôi cũng đoán Huyện thái gia trước đây chắc chắn không tốt, nhưng Thừa Tuyển Doãn khác, hắn là một người tuyệt vời, các người mau nói tình hình ở đây cho hắn biết."

 

Mọi người sững sờ, nhìn nhau.

 

Có người lộ vẻ căm hận, có người vẻ mặt đấu tranh, lại có người cúi đầu.

 

Trong lòng họ, quan chức đều tham lam hám lợi, không màng sống chết của dân.

 

Họ không tin Thừa Tuyển Doãn, lại càng không dám tin.

 

Cuối cùng, lão phụ bất chấp sự ngăn cản của người khác, kể ra tình hình ở huyện Thuyền Thiết.

 

Thì ra Huyện lệnh huyện Thuyền Thiết trước đây đã độc quyền thuốc men trong huyện, kiếm lời bất chính.

 

Nếu có ai tự ý mua bán thuốc men trong huyện, sẽ bị gán tội vô căn cứ và bị đánh chết.

 

Bá tánh khổ sở, cứ tưởng Huyện lệnh bị bắt đi thì thoát khỏi bể khổ, không ngờ Sư gia Bố Sam lại tạm quyền nha môn, hành động còn tàn bạo hơn Huyện lệnh cũ!

 

Hách Đa Dư giận dữ nói: "Đúng là núi không có hổ, khỉ xưng vương!"

 

Thừa Tuyển Doãn mặt lạnh ôm thiếu niên lên, hỏi lão phụ: "Có thể cho tôi mượn một chỗ không?"

 

Mọi người đều ngạc nhiên Thừa Tuyển Doãn làm quan lại chịu hạ mình ôm một thiếu niên chưa từng quen biết, tâm trạng nhất thời vô cùng phức tạp.

 

Trong mắt lão phụ lại hiện lên ý cười: "Chỉ sợ ngài chê thôi."

 

Thừa Tuyển Doãn đi theo lão phụ vào căn nhà tranh thấp bé dột nát, hắn đặt thiếu niên lên giường, đắp chăn cẩn thận, nhờ lão phụ chăm sóc rồi lái xe ngựa thẳng đến nha môn.

 

Bên ngoài nha môn, hai tên nha dịch đang dựa lưng vào nhau gục đầu ngủ gật, Thừa Tuyển Doãn sải bước tới đá tung cửa nha môn, ầm một tiếng lớn làm hai tên nha dịch giật mình nhảy dựng.

 

Thấy Thừa Tuyển Doãn là người lạ, họ rút dao ra đồng loạt, đe dọa: "Ai đó? Không muốn sống nữa à?"

 

Hách Đa Dư đá bay từng tên một: "Mấy người mới là không muốn sống!"

 

Hắn ta chỉ vào Thừa Tuyển Doãn: "Nhìn cho rõ! Đây là Huyện lệnh mới nhậm chức của các ngươi, mau gọi cái tên Sư gia thối tha của các ngươi ra đây!"

 

Hai tên nha dịch biến sắc, thầm nghĩ, hỏng bét rồi.

 

"Thao Thiết, dẫn đường!" Thừa Tuyển Doãn hạ giọng ra lệnh, Thao Thiết liếc hắn một cái rồi vụt nhanh ra ngoài.

 

Mũi nó thính, chỗ nào có thuốc men, nó ngửi là biết ngay.

 

Đường ca nhi ngồi trong xe ngựa chờ đợi, lòng đã bay ra ngoài xe.

 

Phu quân sợ cậu bị lạnh, ngay cả xe ngựa cũng không cho cậu ra.

 

Tiểu Trảo thấy cậu sốt ruột, dụi mạnh vào Đường ca nhi, rồi nằm lăn ra đất lộ bụng, cố gắng thu hút sự chú ý của Đường ca nhi.

 

Hy ca nhi ôm Tiểu Trúc Tử lắc lư: "Chủ phu, có Thao Thiết ở đây, đại nhân sẽ không sao đâu."

 

Cậu khựng lại, rồi nói: "Hách Đa Dư còn đang canh ở cổng huyện mà."

 

Hách Đa Dư không đi theo Thừa Tuyển Doãn vào, một là để bảo vệ Đường ca nhi trong xe ngựa đậu ở cổng, hai là để ngăn ngừa kẻ nào lén chạy trốn.

 

Cảnh Đường Vân gật đầu, nhưng vẫn hơi lơ đễnh.

 

Trong nha môn, Thừa Tuyển Doãn đá tung cửa kho hàng, nhìn đầy ắp thuốc men trong kho, hắn giận dữ bốc lên.

 

Hắn tìm thấy thuốc cần thiết cho người bị cóng, đóng gói rồi đưa cho Thao Thiết: "Mang đến đó đi."

 

Thao Thiết mặt hậm hực nhận lấy, tuy miệng cằn nhằn nhưng tốc độ rời đi không chậm chút nào.

 

"Cái quái gì vậy!" Một tiếng kinh ngạc truyền đến từ cửa, Thừa Tuyển Doãn quay đầu nhìn, chỉ thấy một hán tử thân hình béo múp đang kinh hoàng nhìn Thao Thiết đang đi xa.

 

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Thừa Tuyển Doãn, gã quay lại, thấy Thừa Tuyển Doãn, vẻ mặt đầy ác ý: "Con súc sinh kia là ngươi nuôi?"

 

Thừa Tuyển Doãn liếc nhìn quần áo của gã, ánh mắt tối sầm: "Đúng."

 

Gã hán tử hừ lạnh một tiếng, thịt trên mặt rung rinh: "Ai cho ngươi gan lớn đến nha môn trộm đồ vậy?"

 

Gã rút con dao bên hông ra, mũi dao chỉ thẳng vào Thừa Tuyển Doãn: "Nói! Ngươi sai con súc sinh kia mang đồ bẩn đi đâu rồi!"

 

Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn rơi xuống con dao: "Ngươi không hỏi ta là ai sao?"

 

Gã cười khinh miệt: "Ngươi là ai ở đây cũng vô dụng, đây là huyện Thuyền Thiết, là địa bàn của lão tử!"

 

Thừa Tuyển Doãn cười, nhưng mắt không có ý cười: "Ta lại không biết huyện Thuyền Thiết khi nào lại do một nha dịch làm chủ rồi?"

 

Gã hán tử bị thái độ của Thừa Tuyển Doãn chọc giận: "Mẹ kiếp! Ngươi muốn chết!"

 

Gã vung con dao dài bên hông tiến gần về phía Thừa Tuyển Doãn, Thừa Tuyển Doãn không hề biến sắc, môi mỏng khẽ mở: "Kim."

 

Vừa dứt lời, một bóng đen thoáng cái xuất hiện trước mặt Thừa Tuyển Doãn.

 

Dao kiếm chạm nhau, keng một tiếng vang lên, con dao dài của gã hán tử bị lực mạnh hất văng, bay ngược ra ngoài cắm sâu xuống đất một thước.

 

Gã sợ đến ngây người, ngã bệt xuống đất, kinh hãi nhìn người hán tử áo đen đột nhiên xuất hiện trước mặt.

 

Hán tử áo đen cao khoảng tám thước, mặt đeo mặt nạ màu vàng sậm, phía trên mặt nạ là đôi mắt sắc lạnh như chim ưng khiến người ta rợn người.

 

"Ngươi, ngươi là ai?" Gã béo không dám nhìn thẳng người áo đen, chỉ dám nhìn Thừa Tuyển Doãn, run giọng hỏi: "Các ngươi có biết ta là ai không? Ta là Đô đầu! Là cháu ruột của Sư gia! Ngươi dám đụng vào ta, Sư gia sẽ không tha cho ngươi đâu."

 

"Ngươi yên tâm, lão ta cũng không thoát được đâu." Thừa Tuyển Doãn bước ra ngoài: "Trói lại."

 

Kim hành động dứt khoát, Lan lão bà hai lượt đã trói chặt gã kia.

 

Ở cổng nha môn, Sư gia Bố Sam đang ngồi kiệu đến, thấy hai chiếc xe ngựa đậu ở cửa, lão khó chịu hỏi: "Ai cả gan dám đậu xe ngựa ở đây?"

 

Nô bộc bên cạnh kiệu nghe vậy trực tiếp tiến lên định kéo xe ngựa đi, Hách Đa Dư trừng mắt, hét lớn: "Làm gì đấy! Ai cho mày động vào xe này, kinh động người bên trong, mày có gánh nổi trách nhiệm không?"

 

Nô bộc bị mắng sững sờ, Bố Sam nghe thấy động tĩnh nhìn về phía Hách Đa Dư, nghĩ đến lời nha dịch báo lại, lão nhầm Hách Đa Dư là Huyện lệnh, trên mặt lộ ra nụ cười giả tạo: "Thì ra là Huyện lệnh đại nhân."

 

Hách Đa Dư ngẩn ra: "Ngươi gọi ai đấy?"

 

Bố Sam lại tưởng Hách Đa Dư chưa nguôi giận, đi tới đá nô bộc ngã xuống đất: "Mắt chó mù rồi, xe ngựa của Huyện lệnh đại nhân mà mày cũng dám đụng vào!"

 

Nô bộc không dám biện minh, chỉ nằm sấp dưới đất cầu xin tha thứ.

 

Ánh mắt Bố Sam lạnh lùng: "Kéo xuống, đánh hai mươi gậy!"

 

Nha dịch tiến lên định kéo nô bộc đi, nô bộc sợ hãi khóc thét.

 

Thời tiết này mà bị đánh hai mươi gậy, lại không có tiền mua thuốc, chẳng khác nào lấy mạng.

 

"Khoan đã." Đường ca nhi không đành lòng, vén rèm xe ngựa bước ra.

 

Bố Sam quay đầu nhìn, khi thấy Đường ca nhi, mắt lão mở to, nuốt nước bọt.

 

Quả không hổ là người từ Kinh thành, đẹp quá.

 

Nếu có thể cho lão nếm thử một chút...

 

Lão không nhịn được cười, ý niệm xấu xa tràn ra trong mắt.

 

Đường ca nhi nhíu mày: "Thả nó ra."

 

Nha dịch không động đậy, Bố Sam tiến lại gần, hỏi: "Có phải là phu lang của Huyện lệnh không?"

 

Đường ca nhi ngầm thừa nhận.

 

Mắt Bố Sam như dán chặt vào cậu, giọng điệu cợt nhả: "Phu lang quả thực rất đẹp, nhưng dù đẹp đến mấy, một ca nhi bé nhỏ cũng không thể quyết định việc của đàn ông, chẳng lẽ Huyện lệnh đại nhân chưa dạy cậu sao?"

 

Sắc mặt Đường ca nhi biến đổi, giơ tay tát xuống.

 

"Chát!" Một tiếng tát giòn giã, khiến Bố Sam ngây người, cũng khiến mọi người sợ hãi.

 

Bố Sam méo mặt: "Ngươi dám đánh ta?"

 

"Tôi tại sao không dám đánh ông?" Đường ca nhi giấu bàn tay đỏ ửng sau lưng: "Tôi là phu lang của Huyện lệnh, tôi và hắn đồng lòng, đương nhiên có quyền thay hắn dạy dỗ ngươi cái thứ không biết trời cao đất dày này!"

 

Cậu nhìn quanh tất cả mọi người, lưng thẳng tắp, giọng nói chắc nịch: "Tôi là ca nhi thì sao, tôi dám làm dám chịu, đánh người tôi nhận, ông là hán tử, còn không bằng một ca nhi như tôi!"

 

Bố Sam giận dữ tột độ: "Người đâu! Bắt nó lại!"

 

Phu lang Huyện lệnh thì sao, huyện Thuyền Thiết là địa bàn của lão, cả nha môn đều nghe lệnh lão.

 

Một Huyện lệnh rỗng tuếch đến địa bàn của lão, cũng phải nhìn sắc mặt lão mà làm việc!

 

Nha dịch vây quanh Cảnh Đường Vân, bàn tay cậu siết chặt sau lưng vì căng thẳng, nhưng bề ngoài vẫn bình thản.

 

Hách Đa Dư chạy vội đến, nhưng bị các nha dịch khác chặn lại.

 

Bố Sam hừ lạnh: "Huyện lệnh đại nhân không biết dạy phu lang, vậy để ta thay ngươi dạy."

 

Hách Đa Dư hoảng sợ: "Tôi không phải Huyện lệnh! Các ngươi điên rồi! Các ngươi sẽ hối hận!"

 

Bố Sam ngạc nhiên một lát rồi thản nhiên: "Ai là Huyện lệnh cũng không quan trọng."

 

Trong xe ngựa, Tiểu Trảo cào mạnh vào ván gỗ, xoay vòng vòng vì sốt ruột.

 

Đường ca nhi bảo nó canh giữ Tiểu Trúc Tử trong xe, nó không thể ra ngoài.

 

Cảnh Đường Vân thấy nha dịch tiến gần, môi khẽ mấp máy, nhưng nghe thấy giọng nói quen thuộc từ phía trước truyền đến.

 

"Thật sao?"

 

Lời vừa dứt, Cảnh Đường Vân chỉ thấy một bóng đen thoáng qua trước mắt, các nha dịch đã liên tiếp ngã xuống đất, kêu la thảm thiết.

 

Kim đứng trước mặt cậu, thân hình cao ráo, sát khí tỏa ra.

 

Sắc mặt Bố Sam kinh biến, nhìn mạnh về phía cổng nha môn.

 

Thừa Tuyển Doãn áo xanh mặt lạnh lùng bước tới gần.

 

Chỉ một cái liếc mắt, Bố Sam đã biết người trước mặt mới là Huyện lệnh thực sự.

 

Thừa Tuyển Doãn không thèm nhìn Bố Sam, hắn đi thẳng đến trước mặt Đường ca nhi, vội vàng nắm vai Đường ca nhi: "Bị thương ở đâu rồi?"

 

Đường ca nhi ấm ức giơ tay ra, lộ ra lòng bàn tay đỏ ửng: "Phu quân ơi, đau."

 

Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn càng lạnh hơn, hắn thổi nhẹ vào lòng bàn tay Đường ca nhi, dịu dàng nói: "Bên ngoài gió lớn, mình mau vào trước đi, tôi giải quyết nhanh thôi."

 

Đường ca nhi ngoan ngoãn gật đầu, Thừa Tuyển Doãn đỡ cậu lên xe ngựa, kéo rèm dày xuống, sắc mặt hắn lập tức tối sầm lại.

 

"Kim, trói tất cả lại, quan này muốn dọn dẹp sạch sẽ rác rưởi trong nha môn này!"

 

Bố Sam nghiến răng: "Đại nhân! Không có bằng chứng, ngài dựa vào đâu mà bắt chúng tôi!"

 

Huyện lệnh này có lai lịch gì, bên cạnh lại có người lợi hại đến vậy.

 

Vừa nãy lão thậm chí không nhìn rõ hành động của người áo đen.

 

Thừa Tuyển Doãn quay đầu nhìn lão, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ: "Chỉ dựa vào hành vi vừa rồi của ngươi, quan này có thể giết ngươi một vạn lần!"

 

Hách Đa Dư gật đầu điên cuồng: "Tôi đã nhắc nhở các người rồi!"

 

Bố Sam giận đến đỏ mặt: "Tôi làm sai chuyện gì? Là nó đánh tôi trước!"

 

Thừa Tuyển Doãn cúi đầu nhìn nô bộc đang cuộn tròn run rẩy dưới đất, hỏi: "Vậy hắn làm sai chuyện gì? Bá tánh mua bán thuốc men ở huyện Thuyền Thiết làm sai chuyện gì? Ngươi có thể tùy tiện xử lý họ mà không cần bằng chứng, tại sao ta không thể tùy tiện xử lý các ngươi mà không cần bằng chứng?"

 

Bố Sam ngừng bặt, thần sắc hoảng loạn.

 

Vị Huyện lệnh mới này làm sao biết những chuyện lão làm ở huyện Thuyền Thiết?

 

Lão căm hận cảnh báo: "Đại nhân, tôi đã cống hiến cho huyện Thuyền Thiết nhiều năm, nếu ngài tùy tiện xử lý tôi mà không có bằng chứng, e rằng sẽ làm nản lòng mọi người!"

 

Thừa Tuyển Doãn nghe ra lời đe dọa trong lời nói của lão, cười: "Ngươi kiêu ngạo như vậy, chẳng qua là vì không ai dám không nghe lời ngươi trong nha môn, ngươi có thể khiến họ chống đối ta khắp nơi, tước quyền của tên Huyện lệnh lẻ loi này, đáng tiếc..."

 

Giọng hắn rất khẽ: "Nếu ngươi chết rồi, ngươi nghĩ họ sẽ nghe lời ai?"

 

"Ngươi dám!" Bố Sam mặt tái mét: "Ngươi giết ta, Tri phủ Châu Thuyền truy cứu trách nhiệm, ngươi gánh nổi không!"

 

Lão có chỗ dựa là Tri phủ Châu Thuyền, Tri phủ Châu Thuyền lại có Thừa tướng Hướng Tuyệt chống lưng.

 

Cũng chính vì vậy, lão không coi cái chức quan nhỏ này ra gì.

 

Nhưng lão không ngờ Huyện lệnh mới này lại hành động quyết liệt và không màng hậu quả đến vậy!

 

Thừa Tuyển Doãn không nhanh không chậm: "Ta đường đường là Dũng Chân Vương gia, không đến lượt một Tri phủ bé nhỏ truy cứu trách nhiệm."

 

Bố Sam đồng tử co rút, mở miệng nhưng sợ hãi đến mức không nói nên lời.

 

Sao, sao lại thế! Một Vương gia đường đường sao lại đến cái nơi bé nhỏ này làm Huyện lệnh!

 

Thừa Tuyển Doãn sai Kim áp giải tất cả mọi người vào ngục tối, rồi hỏi nô bộc dưới đất: "Ngươi có muốn làm việc cho quan này không?"

 

Nô bộc quỳ sụp xuống trước mặt Thừa Tuyển Doãn, hét lớn: "Tiểu nhân A Quế, nguyện vì đại nhân tận trung!"

 

"Ngày mai giờ Ngọ, vị quan này sẽ đích thân xét xử những phạm nhân này tại nha môn, ngươi đi loan tin này ra."

 

"Vâng! Tiểu nhân đi ngay!" A Quế bò dậy nhanh chóng, cầm chiêng trống chạy như bay.

 

Hách Đa Dư hỏi: "Sao không dán bảng thông báo?"

 

Thừa Tuyển Doãn khẽ thở dài: "Tình hình huyện Thuyền Thiết thế này, ngươi nghĩ có bao nhiêu người biết chữ?"

 

Hách Đa Dư xoa mũi: "Thừa huynh nói rất đúng."

 

Thừa Tuyển Doãn bước lên xe ngựa, chợt nhớ ra điều gì, quay lại hỏi: "Hách huynh, không biết huynh có ý định quay lại nghề cũ không?"

 

Hách Đa Dư cười: "Có chứ!"

 

Thừa Tuyển Doãn mỉm cười: "Vậy làm phiền Đô đầu mới nhậm chức ở lại đây canh giữ thuốc men nhé."

 

Sâu mọt trong nha môn, không chỉ có mình Bố Sam.

 

Hách Đa Dư: "..." Biết thế lúc nãy đã không đồng ý nhanh như vậy.

 

Hắn ta ấm ức nhìn Thừa Tuyển Doãn lái xe ngựa đi xa, thở dài một hơi thật dài.

 

Thôi kệ, vào làm việc thôi.

 

Vừa vào xe ngựa, Thừa Tuyển Doãn đã nắm tay Đường ca nhi bôi thuốc.

 

Đường ca nhi da mỏng, đánh như vậy, mặt Bố Sam không sao, lòng bàn tay Đường ca nhi lại như chịu đựng đau đớn tột cùng.

 

Lông mày Thừa Tuyển Doãn càng lúc càng nhíu chặt: "Mình không nghe lời."

 

Hắn tức giận, nhưng ngay cả một lời nặng lời cũng không dám nói với Đường ca nhi.

 

Đường ca nhi cúi mắt nhận lỗi, bàn tay còn lại nhẹ nhàng kéo tay áo Thừa Tuyển Doãn, dùng giọng nói ngọt ngào mềm mại thì thầm bên tai Thừa Tuyển Doãn: "Đừng giận nữa phu quân."

 

Cơn giận trong lòng Thừa Tuyển Doãn xì hơi ngay lập tức, hắn thở dài bất lực, ôm bàn tay lạnh như băng của Đường ca nhi vào lòng, lẩm bẩm: "Không biết nơi hẻo lánh này có bán túi sưởi không."

 

Mặc dù đã mua vài cái túi sưởi trên đường, nhưng đặt xung quanh Đường ca nhi cũng không làm ấm được cơ thể cậu.

 

Đường ca nhi nhẹ nhàng tựa vào vai Thừa Tuyển Doãn: "Không có cũng không sao."

 

Có phu quân ở đây là được.

 

Thừa Tuyển Doãn cúi đầu, chạm nhẹ vào mũi cậu: "Mình đấy, chẳng làm tôi yên tâm chút nào."

 

Đường ca nhi mím môi, định giả vờ thành tâm nhận lỗi, cuối cùng vẫn không nhịn được lén cười thành tiếng.

 

Xe ngựa dừng lại, giọng Hy ca nhi vang lên bên ngoài rèm: "Chủ phu, đại nhân ơi, đến nơi rồi."

Bình Luận (0)
Comment