Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 72

Chương 72: Trừng trị kẻ ác

 

Thừa Tuyển Doãn vén rèm xe, nhìn cánh cổng rõ ràng đã được sửa sang trước mặt, sắc mặt hắn lại tối sầm.

 

Huyện lệnh tiền nhiệm e rằng chê ngôi nhà này tồi tàn, nên đã tự ý sửa chữa.

 

Một ngôi nhà lớn như vậy, để sửa chữa cần rất nhiều tiền, hắn, chỉ là một Huyện lệnh nhỏ, lấy đâu ra nhiều tiền đến thế.

 

Cũng khó trách bá tánh lại có thái độ như vậy sau khi nghe thân phận của hắn.

 

Hắn đỡ Đường ca nhi xuống, Hy ca nhi gõ cửa, một lúc lâu sau cánh cửa mới mở, một ông lão ngoài năm mươi vịn cửa hỏi: "Ai đó?"

 

Hy ca nhi nói: "Huyện lệnh đại nhân đã đến, sao còn chưa ra nghênh đón?"

 

Ông lão sững sờ, vội vàng run rẩy bước ra quỳ rạp xuống đất.

 

Thừa Tuyển Doãn đỡ ông lão dậy, nhìn phủ Huyện lệnh rõ ràng đã bị cướp phá, hỏi: "Trong phủ chỉ có mình ông thôi sao?"

 

Ông lão run rẩy đáp: "Vâng ạ."

 

Ông vốn là người đổ phân đêm, khi Huyện lệnh tiền nhiệm bị diệt môn, ông vì đi đổ phân đêm nên thoát nạn.

 

Ông là quan nô, ai là chủ phu của phủ Huyện lệnh thì người đó là chủ nhân của ông, ông chỉ có thể quay về đây, sống trong sợ hãi mỗi ngày, sợ rằng những kẻ diệt môn sẽ quay lại giết ông, người sống sót.

 

Có lẽ vì ông quá tầm thường, không có ai đến giết ông diệt khẩu, ông mới sống sót đến bây giờ.

 

Thừa Tuyển Doãn nhìn phủ Huyện lệnh rộng lớn này, thở dài: "Đường ca nhi, chúng ta phải mua người rồi."

 

Lúc ở Kinh thành, hắn sợ đông người sẽ làm chậm tốc độ, ngoài năm thị vệ ngầm mà Vu Lược cố ép đưa cho hắn, hắn chỉ dẫn theo hai bà lão.

 

Thị vệ ngầm thường ẩn mình trong bóng tối, tất nhiên không thể để họ làm những việc này, còn mấy người còn lại của họ, hoàn toàn không thể dọn dẹp xong ngôi nhà này trong thời gian ngắn.

 

Hơn nữa, sau này ở trong nhà này, cũng cần có người hầu hạ.

 

"Phu quân, chuyện này giao cho em lo đi." Đường ca nhi nhìn ông lão, hỏi: "Lão bá có biết nhà môi giới ở đâu không?"

 

Ông lão sững sờ, lẩm bẩm: "Không có nha hành, làm gì có nha hành, ở đây nếu có người bán thân, trước đây là đến đây, bây giờ là đến nha môn."

 

Ông thở dài: "Mạng người không đáng tiền mà."

 

Sắc mặt Thừa Tuyển Doãn trầm xuống.

 

Tình hình ở huyện Thuyền Thiết còn tồi tệ hơn hắn nghĩ.

 

Cảnh Đường Vân im lặng một lúc: "Hôm nay chúng ta tự dọn dẹp phòng ngủ của mình trước, ngày mai sẽ đi mua người."

 

Thừa Tuyển Doãn nhìn cậu, ánh mắt đầy thương xót: "Mình nên nghỉ ngơi cho tốt."

 

Đường ca nhi nghe vậy, biết phu quân sẽ không để cậu động tay vào.

 

Cậu biết tự giác vừa nãy đã làm sai, cũng không dám lén lút làm việc, liền ngoan ngoãn chờ phu quân dọn dẹp phòng ngủ xong.

 

Hy ca nhi đem nước nóng đến, ôm Tiểu Trúc Tử từ lòng cậu: "Tiểu Trúc Tử cứ để tôi và hai bà vú chăm sóc, người mau tắm rửa đi."

 

Suốt chặng đường này, Đường ca nhi ngày càng gầy đi, cậu ta nhìn vẻ ngoài tiều tụy của Đường ca nhi, còn sợ Đường ca nhi không trụ nổi.

 

"Cậu làm xong cũng mau đi nghỉ ngơi." Đường ca nhi biết người mệt mỏi trên chặng đường dài này không chỉ có mình cậu.

 

Cậu c** q**n áo ngâm mình trong thùng tắm, nước nóng làm ấm tay chân lạnh băng của cậu, cơn buồn ngủ ập đến, cậu mơ màng ngủ thiếp đi.

 

Thừa Tuyển Doãn dọn giường xong, thấy Đường ca nhi vẫn chưa có động tĩnh, sinh nghi, bước qua bình phong, liền thấy Đường ca nhi gục đầu bên thùng tắm, mặt trắng nõn hồng hào, miệng khẽ mở, đang ngủ rất say.

 

Hắn phì cười, định dùng khăn tắm quấn Đường ca nhi lại, nhưng khăn tắm quá nhỏ, hắn liền dùng áo khoác ngoài sạch sẽ của mình quấn Đường ca nhi từ đầu đến chân, bế cậu lên, nhét Đường ca nhi vào trong chăn, rồi mới lấy quần áo ướt ra để sang một bên.

 

Hắn mặc y phục lót cho Đường ca nhi trong chăn, rồi đắp chăn kỹ lưỡng, không để gió lùa vào, mới quay người tìm quần áo ngoài mới trong hành lý.

 

Cảnh Đường Vân quá mệt mỏi, giấc ngủ này kéo dài đến tận hôm sau.

 

Thừa Tuyển Doãn đã đi rồi, Cảnh Đường Vân chạm vào chỗ chăn gối lạnh băng bên cạnh, cảm thấy hụt hẫng.

 

Hy ca nhi canh thời gian bước vào, thấy Cảnh Đường Vân tỉnh, cười: "Đại nhân đoán đúng thật, nói người sẽ tỉnh vào giờ này, bảo tôi hâm nóng bữa sáng."

 

Đường ca nhi lòng ấm áp, hỏi: "Tiểu Trúc Tử đâu rồi?"

 

Hy ca nhi đặt bát cháo nóng lên bàn: "Yên tâm, hai bà vú chăm sóc rất tốt, chỉ là Tiểu Trúc Tử hình như luôn tìm người, lúc nãy tôi vào xem thằng bé, mắt nó cứ nhìn ngang ngó dọc không yên."

 

Đường ca nhi mím môi cười: "Tôi ăn xong sẽ đi qua nó."

 

Sau khi tắm rửa và ăn sáng xong, Cảnh Đường Vân đi xem Tiểu Trúc Tử, rồi dẫn Tiểu Trảo và Hy ca nhi ra ngoài.

 

Trên đường, Cảnh Đường Vân thấy mọi người đều đổ xô về một nơi, thần sắc kích động.

 

"Nhanh lên, nhanh lên! Huyện lệnh mới thật sự muốn trị tội Bố Sam! Bọn súc sinh ở nha môn đều bị bắt hết rồi, nhiều người thấy lắm, A Quế không lừa chúng ta!"

 

Cảnh Đường Vân trong lòng lay động, nói với Hy ca nhi: "Chúng ta cũng đi xem đi."

 

Hy ca nhi tất nhiên không ngăn cản, hai người cùng đến nha môn.

 

Cổng nha môn đông nghịt người, Cảnh Đường Vân chen không vào, cũng không nhìn rõ bên trong xảy ra chuyện gì.

 

Hy ca nhi hỏi: "Tôi vào báo với đại nhân một tiếng nhé?"

 

Ở đây lạnh, muốn xem đại nhân xử án, chi bằng vào thẳng bên trong.

 

Cảnh Đường Vân lắc đầu, chăm chú lắng nghe những lời bàn tán của mọi người.

 

"Trời ơi, gần như tất cả mọi người trong nha môn đều bị bắt hết rồi sao?"

 

"Vậy ai bắt họ?"

 

"Hình như là Đô đầu mới."

 

"Chắc chắn là đánh rắn động cỏ, Huyện lệnh mới không thể phế hết mọi người được."

 

"Đúng vậy, những con súc sinh này yên tĩnh một thời gian, rồi chắc chắn sẽ bắt đầu làm điều ác trở lại, thì có ích gì?"

 

"Huyện lệnh này có vẻ khác Huyện lệnh trước."

 

"Bây giờ hắn có thể tốt, sau này thì sao? Haiz!"

 

Lời vừa dứt, trong nha môn liền truyền ra vài tiếng cầu xin tha thứ tuyệt vọng, đám đông kích động la hét.

 

"Đại nhân anh minh!"

 

"Đại nhân đã cách chức tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong nha môn! Ngay cả con chó canh cửa cậy quyền thế kia cũng không tha!"

 

"Bố Sam bị phán tử hình! Chém đầu giờ Ngọ! Tốt quá! Tốt quá!"

 

"Trời xanh có mắt, cuối cùng chúng ta cũng chờ được ngày này." Có người kích động khóc thành tiếng.

 

Đám đông rầm rập quỳ xuống đất, liên tục dập đầu hướng vào nha môn.

 

Hy ca nhi cảm thán: "Bọn súc sinh này đã làm bao nhiêu điều xấu mới bóc lột bá tánh đến mức này."

 

Cậu ấy nhìn Đường ca nhi, chỉ thấy Đường ca nhi thần sắc dịu dàng, mặt lộ vẻ tự hào.

 

Cậu ta bỗng nhiên hiểu tại sao Đường ca nhi lại nhất quyết phải đứng ở đây.

 

Cậu ấy hỏi: "Đại nhân cách chức hết mọi người trong nha môn rồi, vậy ai sẽ làm việc?"

 

Cảnh Đường Vân quay người rời đi, vừa đi vừa nói: "Huyện Thuyền Thiết này, thiếu tiền thiếu lương thực, chỉ không thiếu người."

 

Thà để tuyển chọn một nhóm người mới, còn hơn để những con sâu mọt do Huyện lệnh tiền nhiệm để lại hại bá tánh.

 

Mặc dù quá trình sẽ vất vả, nhưng là một lần làm, lợi ích dài lâu.

 

Hy ca nhi vội vàng đi theo Đường ca nhi: "Chúng ta đi mua người ở đâu?"

 

Đường ca nhi không trả lời, chỉ đi thẳng đến cổng nhà lão phụ.

 

Hy ca nhi gõ cửa, một lúc sau cửa mới chậm rãi mở một khe, một khuôn mặt trắng bệch như người chết lộ ra từ khe cửa, đôi mắt lồi ra vì quá gầy nhìn chằm chằm Cảnh Đường Vân: "Ngươi là ai?"

 

Hy ca nhi giật mình, Đường ca nhi thì nhận ra người trước mặt chính là thiếu niên được Thừa Tuyển Doãn cứu hôm qua, cậu từ tốn nói rõ thân phận của mình, thiếu niên hơi sững sờ, ánh mắt phức tạp.

 

"Ngươi đến đây làm gì?"

 

"Ta thay phu quân đến thăm ngươi." Đường ca nhi khựng lại, rồi nói: "Nhân tiện hỏi thăm Lan lão bà một vài chuyện."

 

"Lan lão bà đi ra ngoài rồi, chưa về." Thiếu niên mở cửa, có chút ngượng nghịu: "Ngươi có muốn vào không? Nhà rất nhỏ..."

 

Đường ca nhi cúi đầu bước vào, thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ kỹ, nhìn quanh rồi cười: "Lúc tôi và phu quân mới cưới, nhà cũng lớn chừng này thôi."

 

Cậu nghĩ đến điều gì, ánh mắt dịu dàng vô cùng: "Nhà tuy nhỏ, nhưng lòng tôi và phu quân lại đầy ắp."

 

Thiếu niên hơi kinh ngạc, trong ấn tượng của cậu, quan chức đều ăn sung mặc sướng, ở trong nhà cao cửa rộng.

 

Cảnh Đường Vân nhìn ra sự ngạc nhiên của cậu, nói: "Quan chức cũng là người, không có gì khác biệt với các ngươi."

 

Thiếu niên nhìn chằm chằm Đường ca nhi, cơ thể căng thẳng dần thư giãn.

 

Vị phu lang này không giống người tâm ác, có lẽ Huyện lệnh đại nhân lần này thật sự là người tốt.

 

Đường ca nhi thấy thiếu niên đã buông bỏ cảnh giác, liền hỏi: "Ngươi tên gì?"

 

"Tôi tên Cẩu Khốn." Giọng thiếu niên khàn khàn vì yếu ớt.

 

"Ngươi nằm xuống đi, cơ thể còn chưa khỏe, đừng cố gắng ngồi dậy." Đường ca nhi khuyên.

 

Thiếu niên lại cố chấp ngồi: "Không, không được."

 

Phu lang Huyện lệnh ở đây, sao lại dám nằm.

 

Nếu để người khác nhìn thấy, chẳng phải sẽ làm ô danh Huyện lệnh phu lang sao?

 

"Ngươi là ai?" Cửa có tiếng động, Đường ca nhi quay đầu lại, thấy Lan lão bà đứng ở cửa, nghi hoặc nhìn họ.

 

Cảnh Đường Vân đứng dậy nói: "Phu quân tôi là Thừa Tuyển Doãn."

 

Lan lão bà à một tiếng, mặt lộ vẻ vui mừng kích động: "Là phu lang Huyện lệnh! Mời ngài ngồi, tôi đi lấy chút đồ."

 

"Không cần đâu." Đường ca nhi vừa nói vừa liếc nhìn Hy ca nhi, Hy ca nhi vội vàng kéo Lan lão bà vào.

 

Đường ca nhi nói thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn hỏi bà, huyện Thuyền Thiết hiện nay có bao nhiêu người già cô đơn và người yếu?"

 

Lan lão bà thần sắc nghiêm nghị: "Phu lang hỏi chuyện này làm gì?"

 

Đường ca nhi nói thẳng: "Tôi dự định mua một số người, ưu tiên người già cô đơn và người yếu, nghe nói huyện Thuyền Thiết đã không còn nha hành, tôi đến tìm bà hỏi thăm."

 

Lan lão bà nhíu mày, cảnh giác hỏi: "Mua người làm gì?"

 

"Mua người để lo liệu việc trong phủ." Cảnh Đường Vân giải thích: "Trong phủ ít người, chúng tôi đến vội, cũng không mang theo nhiều nô bộc, đành phải mua thêm."

 

Lan lão bà thần sắc thả lỏng, lẩm bẩm một mình: "Cũng phải, họ chỉ cần thanh niên trai tráng."

 

Cảnh Đường Vân lòng thắt lại: "Bà nói vậy là có ý gì?"

 

Lan lão bà nhìn cậu, ánh mắt hiện vẻ đau thương: "Quan chó cắt đứt nguồn thuốc men của chúng tôi, nếu gia đình nào có người bệnh nặng mà không có tiền mua thuốc, nha dịch sẽ cho nợ thuốc cho những nhà có thanh niên trai tráng, vài ngày sau, số tiền thuốc đã định trước sẽ vô cớ tăng gấp mấy lần, nếu không trả được, quan chó sẽ bắt những thanh niên trai tráng đó đi."

 

Cẩu Khốn đỏ mắt: "A Kiệt chính vì vay thuốc của quan phủ nên mới bị bắt đi mất tích."

 

Lan lão bà nghe vậy, nước mắt trào ra: "Là tại tôi vô dụng."

 

Nếu lúc đó bà không bị cảm nắng, A Kiệt đã không phải vì mua thuốc chữa bệnh cho bà mà bị quan phủ bắt đi, đến giờ mất tích.

 

Cảnh Đường Vân lòng trùng xuống: "Bây giờ trong huyện còn thanh niên trai tráng không?" "Có." Cẩu Khốn nghiến răng nói: "Sau khi chúng tôi phát hiện ra mưu kế của quan chó, ít người bị lừa hơn."

 

Dù vậy, không ít gia đình đã gặp nạn.

 

Cũng vì từng bị lừa, nên khi Thừa Tuyển Doãn xuất hiện, họ không dám tin hắn.

 

Đường ca nhi thở phào: "Có thể phiền bà chuyển lời cho những người già cô đơn và người yếu trong huyện, báo phủ Huyện lệnh mua người không?"

 

Lan lão bà khó xử: "Sợ là sẽ không có nhiều người đến."

 

Đường ca nhi quả quyết: "Sẽ có người đến."

 

Bá tánh chỉ là sợ bị lừa, nhưng một khi họ hiểu rõ phu quân cậu, nhất định sẽ gạt bỏ nghi ngờ, tự tìm đến.

 

Cẩu Khốn đột nhiên hỏi: "Tôi có thể không?"

 

Cảnh Đường Vân ngạc nhiên nhìn cậu bé, cậu ấy căng thẳng ưỡn thẳng lưng: "Bệnh tôi sắp khỏi rồi, việc gì cũng làm được."

 

"Đương nhiên có thể." Đường ca nhi ôn tồn nói: "Sau khi khỏi bệnh, ngươi đến phủ tìm Dạ bá, Dạ bá sẽ dẫn ngươi đi gặp Thường ma ma để nhận tiền bán thân."

 

Dạ bá chính là ông lão mở cửa cho họ hôm qua, Thường ma ma là một trong hai bà lão mà Thừa Tuyển Doãn mang đến, bà từng là quản sự nhỏ trong phủ Trưởng công chúa.

 

Cẩu Khốn dùng sức gật đầu.

 

Lan lão bà nghi hoặc hỏi: "Tại sao lại ưu tiên người già cô đơn và người yếu?"

 

Mua người không phải nên mua người tay chân lanh lẹ sao?

 

Đường ca nhi mắt lộ vẻ buồn rầu: "Nếu tôi không mua họ, e rằng họ không thể qua nổi mùa đông này."

 

Lan lão bà phủi tuyết trắng trên tay áo, thở dài một hơi thật dài.

 

"Cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên, Lan lão bà mở cửa, Cảnh Đường Vân quay đầu lại theo linh tính, vừa vặn đối diện với ánh mắt Thừa Tuyển Doãn.

 

Thừa Tuyển Doãn cúi người bước vào, khoác chiếc áo choàng dày lên người cậu, chạm vào ngón tay lạnh băng của cậu, Thừa Tuyển Doãn nhíu mày: "Sao không mang theo túi sưởi?"

 

Cảnh Đường Vân chớp chớp mắt, mặt đầy vẻ vô tội: "Quên mất."

 

Thừa Tuyển Doãn bất lực: "Em yếu như vậy, nhỡ bị cảm lạnh thì sao?"

 

Hắn về phủ, nghe Dạ bá nói Đường ca nhi đã ra ngoài.

 

Thấy bên ngoài tuyết rơi lớn mà Đường ca nhi chưa về, lòng hắn không yên, liền dẫn Thao Thiết đi tìm. Cũng may Thao Thiết mũi thính, nếu không hắn không thể tìm được nhanh như vậy.

 

Cảnh Đường Vân mím môi không nói, Thừa Tuyển Doãn biết Đường ca nhi không để lời hắn vào tai, đành dặn dò Hy ca nhi lần sau nhớ mang theo giúp Đường ca nhi.

 

Thừa Tuyển Doãn đưa cho Hy ca nhi một cây dù, rồi tự mình mở một cây dù, che cho Cảnh Đường Vân: "Về thôi."

 

Cảnh Đường Vân gật đầu, hai người tay trong tay rời đi.

 

Lan lão bà nhìn bóng họ khuất dần trong tuyết trắng xóa, lo lắng: "Tuyết lớn như vậy, không biết tối nay sẽ có bao nhiêu người chết cóng?"

 

Về đến phủ, Thừa Tuyển Doãn cởi giày vớ cho Đường ca nhi, đặt chân lạnh băng của cậu vào chậu nước nóng bốc hơi.

 

Đường ca nhi chỉ thấy lòng bàn chân nóng rát và ngứa ngáy, cậu khó chịu nhíu mày.

 

Cậu cảm thấy mình có lẽ đã bị cước rồi. Cậu không dám nói với Thừa Tuyển Doãn, nhưng Thừa Tuyển Doãn lại tự mình phát hiện.

 

Lông mày Thừa Tuyển Doãn thắt chặt như gút, một lúc lâu sau mới nói: "Là tôi sơ suất."

 

Hắn lau khô chân cho Đường ca nhi, bôi thuốc, rồi nhét cả người Đường ca nhi vào trong chăn: "Mình nên nghỉ ngơi đi."

 

Đường ca nhi cũng mệt mỏi, cậu ngáp một cái, khóe mắt rịn nước mắt, nói nhỏ: "Phu quân, khi nào mình về vậy?"

 

Thừa Tuyển Doãn hôn nhẹ lên trán cậu: "Mình ngủ dậy là tôi về."

 

Giờ Ngọ, khu phố nhộn nhịp.

 

Hách Đa Dư công khai chặt đầu Bố Sam.

 

Đám đông hò reo vui mừng, Thừa Tuyển Doãn khẽ giơ tay, mọi người lập tức im lặng, đôi mắt rực lửa nhìn hắn.

 

Hắn nhìn quanh đám đông, hỏi: "Trong số các ngươi có thợ thủ công không?"

 

Mọi người nhìn nhau, không lâu sau, một cặp anh em sinh đôi bước ra.

 

Thừa Tuyển Doãn hỏi: "Các ngươi có muốn làm việc cho ta không?"

 

Cặp sinh đôi quỳ xuống: "Thảo dân nguyện ý."

 

Thừa Tuyển Doãn đỡ hai người dậy, rồi nhìn những người khác: "Kẻ gian đã chết, kẻ ác đã trừ, bây giờ thuốc men đều nằm trong tay ta, những thứ thuốc này ta không bán, cũng không cho."

 

Mọi người nghe vậy, sắc mặt đều thay đổi, có người nóng nảy giận dữ: "Ngươi muốn chiếm đoạt thuốc men? Vậy ngươi có gì khác bọn quan chó kia?"

 

Thừa Tuyển Doãn không hề giận, chỉ nói tiếp: "Ta muốn các ngươi dùng sức lao động của mình để đổi lấy thuốc men."

 

Mọi người sững sờ, không hiểu ý.

 

Thừa Tuyển Doãn chắp tay sau lưng: "Sau khi tuyết tạnh, toàn huyện sẽ dọn tuyết, dọn càng sạch, đổi lấy thuốc men càng nhiều."

 

Hắn trầm giọng: "Bổn quan không muốn thấy có ai chết cóng hay chết vì tuyết đè trong thời gian ta tại vị! Vì vậy, việc đầu tiên các ngươi cần làm là dọn tuyết trên mái nhà của mình, ai dọn tốt nhất, bổn quan sẽ bổ nhiệm người đó làm nha dịch, làm việc cho bổn quan."

 

Trong tuyết trắng bay mù mịt, mọi người im lặng như chết.

 

Không biết ai đó hò reo trước, mọi người vui mừng đến rơi nước mắt, nhảy múa giữa tuyết lớn.

 

Thừa Tuyển Doãn vốn không hiểu tại sao họ lại vui mừng đến vậy, cho đến khi cặp sinh đôi mắt đỏ hoe nói với hắn: "Khi quan chó còn tại vị, để ép chúng tôi mua thuốc của hắn ta, hắn không cho phép ai dọn tuyết trên mái nhà, nhưng lại yêu cầu chúng tôi dọn tuyết trên đường, lý do là đường tích tuyết quá nhiều, xe ngựa của hắn ta không đi được."

 

Thừa Tuyển Doãn nghe vậy, chỉ thấy Huyện lệnh tiền nhiệm chết quá dễ dàng.

 

Hắn nhìn đám đông đang hò reo giữa tuyết trắng xóa, ánh mắt sâu thẳm: "Các ngươi có biết chỗ nào có thể đào đất không?"

 

"Đất hả?" Cặp sinh đôi nhìn nhau, A Đại khó khăn nói: "Đất vào thời tiết này lạnh cứng hơn cả đá."

 

A Tiểu hỏi: "Đại nhân muốn đất làm gì?"

 

"Để làm hỏa khoáng (lò sưởi kiểu giường)."

 

A Nhỏ nghi hoặc: "Hoả kháng là gì?"

 

Thừa Tuyển Doãn chỉ nói: "Đợi các ngươi đào đất ra, ta sẽ dạy các ngươi làm."

 

Hắn giơ tay, một vệt tuyết trắng rơi vào lòng bàn tay hắn tan thành nước: "Nếu lò sưởi này làm được, huyện Thuyền Thiết sẽ không còn ai chết cóng vào ban đêm nữa."

 

A Đại và A Tiểu kinh ngạc, nhìn nhau, mặt tràn ngập vui mừng.

 

A Đại hô lớn: "Đại nhân! Chúng tôi đi đào đất ngay đây, dù tay tôi có phế, tôi cũng nhất định đào được đất!"

 

Hai người nói xong, không dám chậm trễ vội vàng rời đi.

 

Thừa Tuyển Doãn nhìn bóng họ, lẩm bẩm: "Giao cho các ngươi."

 

Dạ bá nói với hắn, bây giờ chưa phải là lúc lạnh nhất ở huyện Thuyền Thiết.

 

Nếu cái lò sưởi này không làm được, hắn thực sự sợ Đường ca nhi không chịu nổi.

 

Trên đường trở về, Thừa Tuyển Doãn thấy bá tánh đã hăm hở dọn tuyết.

 

Có lẽ vì cảm thấy cuộc sống sau này đã có chút hy vọng, bá tánh dù gầy gò xanh xao, trên mặt vẫn rạng rỡ nụ cười không ngớt.

 

Đi qua cổng nha môn, Hách Đa Dư đang hét lớn: "Đừng vội! Đừng chen lấn! Mỗi người đều có phần! Này! Ngươi! Chính là ngươi! Vừa đến một lần rồi, còn dám đến hả! Còn ngươi, tuyết trên mái nhà dọn sạch chưa? Mau cút đi, để ta bắt được nữa, ta cho ngươi đến giúp ta làm việc, chữa cái bệnh lười của ngươi!"

 

Người bị chỉ đỏ mặt vì xấu hổ, lại có một hán tử tiến lên hỏi: "Tôi không có bệnh lười, tôi có thể đến giúp không?"

 

Hách Đa Dư vỗ vai hán tử: "Ta thích người như ngươi đấy!"

 

Hán tử sợ hãi lùi lại liên tục: "Tôi có phu lang rồi."

 

Mọi người cười ồ lên.

 

Trên mặt Thừa Tuyển Doãn cũng vô thức nở nụ cười.

 

Về đến phủ, Đường ca nhi đã tỉnh dậy. Cậu không phải tự tỉnh, mà là bị lạnh mà tỉnh.

 

Thừa Tuyển Doãn vào phòng, Hy ca nhi đang nhét túi sưởi vào trong chăn Đường ca nhi.

 

Đường ca nhi chưa ngủ đủ, khóe mắt hơi đỏ, thấy hắn lại cố gắng nặn ra một nụ cười: "Phu quân, mình về rồi."

 

Thừa Tuyển Doãn lòng thắt lại: "Ừm, về rồi."

 

Hy ca nhi tự giác rời đi và đóng chặt cửa, Thừa Tuyển Doãn ngồi bên giường, tay Đường ca nhi vươn ra từ trong chăn kéo góc áo Thừa Tuyển Doãn: "Phu quân, ngủ cùng."

 

Thừa Tuyển Doãn nhét tay cậu vào trong chăn: "Tôi vừa về, người còn lạnh lắm."

 

Đường ca nhi mím môi ấm ức: "Vậy tôi không ngủ nữa."

 

Cậu vừa nói vừa định đứng dậy, Thừa Tuyển Doãn ấn vai cậu: "Ngoan, bên ngoài lạnh hơn, mấy ngày này em đừng ra ngoài nữa."

 

Đường ca nhi nói: "Nhưng trong phòng cũng lạnh mà."

 

Thừa Tuyển Doãn nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cậu, cách lớp chăn vỗ nhẹ vào ngực cậu: "Tôi đang nghĩ cách, sẽ nhanh thôi."

 

Đất đông cứng khó đào, lò sưởi e rằng không dễ làm xong nhanh chóng.

 

Hắn phải tìm cách khác để cứu nguy. Củi trong nhà cháy hết rồi, Thừa Tuyển Doãn thêm củi vào, một ý nghĩ lóe lên trong đầu.

 

Hắn nghĩ đến một thứ, than đá. Hỗn Độn Thiên Thư từng có một trang viết riêng về than đá, gọi đây là loại nhiên liệu tốt nhất, lại còn có nhiều công dụng. Nghĩ đến đây, hắn không thể ngồi yên nữa, thấy Đường ca nhi đã ngủ thiếp đi, hắn sải bước đi ra ngoài, tiện tay xách Thao Thiết đang ngủ say lên.

 

Nhiệt độ trong nhà và ngoài trời khác biệt lớn, Thao Thiết bị gọi dậy miễn cưỡng lại bị lạnh giật mình, lông dựng hết cả lên vì tức giận, nhưng bị Thừa Tuyển Doãn nhét một củ khoai lang nướng mới ra lò thơm phức vào miệng nó thì lại ngoan ngoãn trở lại, rung rung cái đuôi lười biếng hỏi: [Muốn bổn đại gia làm gì?]

 

Thừa Tuyển Doãn nheo mắt, nghĩ rằng dù gì mình cũng có việc cần nhờ Thao Thiết, nên không chấp nhặt lời nói của nó, nói thẳng: "Ta cần ngươi giúp ta tìm một thứ."

 

Thao Thiết không nói hai lời nhổ củ khoai lang trong miệng ra, cả vỏ lẫn ruột.

 

"Củ khoai lang bé tẹo, đừng hòng sai tiểu gia bán mạng!"

 

Thừa Tuyển Doãn thản nhiên nói: "Thứ ta bảo ngươi tìm có thể giúp Tiểu Trúc Tử và Đường ca nhi không phải chịu đựng cái lạnh buốt giá này."

 

Thao Thiết: [...]

 

Nó lặng lẽ gặm lên lại củ khoai lang đã nhổ ra, lẩm bẩm: [Tìm ở đâu?]

 

Thừa Tuyển Doãn làm khó Thao Thiết: "Cả huyện."

 

Thao Thiết nổi giận: [Ta sẽ đưa Tiểu Trúc Tử bỏ nhà đi!]

 

Thừa Tuyển Doãn ngước mắt: [Ta chỉ muốn ngươi giúp ta tìm đồ, ngươi lại muốn con trai ta chết sao?]

 

Thao Thiết: [...]

 

Cuối cùng Thao Thiết tức tối chạy ra khỏi phủ Huyện lệnh.

 

Nó quyết định tự mình bỏ nhà đi, đợi đến khi có khả năng sẽ quay lại đón Tiểu Trúc Tử.

 

Sáng hôm sau, Thừa Tuyển Doãn đi đến nha môn từ sớm, hôm nay hắn phải chọn ra một số người để làm việc trong nha môn.

 

Hách Đa Dư chỉ vào tám thanh niên phía sau mình: "Tám người này hôm qua là những người làm việc hiệu quả nhất, tôi thấy họ làm nha dịch được."

 

Thừa Tuyển Doãn bảo họ lần lượt giới thiệu, nghe xong liền bổ nhiệm họ làm nha dịch mới, dưới sự sai khiến của Hách Đa Dư.

 

Nhưng nha môn chỉ có nha dịch thì chưa đủ, Thừa Tuyển Doãn liền bảo họ đi tìm người biết chữ hoặc tú tài trong huyện.

 

Tìm đi tìm lại, lại không có ai chịu đến.

 

Thừa Tuyển Doãn không hiểu tại sao những người biết chữ lại bài xích nha môn đến vậy, hỏi ra mới biết lại là do Huyện lệnh tiền nhiệm gây ra. Huyện lệnh tiền nhiệm coi nha môn như nhà riêng, người nào chịu đút lót, hợp mắt hay có quan hệ họ hàng đều nhét vào nha môn hết.

 

Điều này dẫn đến những người biết chữ vốn làm việc ở nha môn không có quyền thế bị những người khác chèn ép liên tục, cuối cùng từng người một không chịu nổi mà bỏ đi.

 

Những người biết chữ khác nghe tin cũng kinh sợ, càng không muốn đến.

 

Hắn xoa trán, đứng dậy: "Đưa tôi đi gặp họ."

 

Núi không đến với ta, ta đến với núi.

 

Hách Đa Dư xoa mũi nói: "Thật sự không được thì tôi giúp huynh vậy."

 

Thừa Tuyển Doãn ngước mắt: "Ngươi biết tính sổ sách không?"

 

Hách Đa Dư quay đầu bỏ đi: "Tôi dẫn đường đây."

 

Bắt hắn ta tính sổ, thà lấy mạng hắn ta còn hơn.

 

Thừa Tuyển Doãn đi sát theo Hách Đa Dư.

 

Trên đường, hắn ngồi trong xe ngựa nghe thấy tiếng than khóc thảm thiết bên ngoài, hỏi ra mới biết tối qua lại có người chết cóng.

 

Hách Đa Dư thở dài: "Nhiều quá, sáng nay tôi còn thấy vài người."

 

Hắn ta chửi rủa: "Cái thời tiết quái quỷ này."

 

Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn trầm xuống.

 

Sự ác cảm của những người biết chữ đối với nha môn quá sâu, Thừa Tuyển Doãn mất hai tiếng đồng hồ mới chỉ thuyết phục được một người biết chữ đồng ý giúp hắn.

 

Hắn mang theo sự mệt mỏi quay về, trong lòng chỉ nghĩ đến Đường ca nhi.

 

Hắn muốn ôm Đường ca nhi một cái quá.

 

Xe ngựa vừa dừng lại, hắn đã vội vàng xuống xe, vừa vào cửa đã hỏi: "Đường ca nhi có ở trong phòng không?"

 

Dạ bá đáp: "Chủ phu ở đại sảnh."

 

Thừa Tuyển Doãn chuyển hướng, đi thẳng đến đại sảnh.

 

Cửa đại sảnh không đóng, Đường ca nhi ngồi trước lửa sưởi, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt trắng nõn tinh tế của cậu.

 

"Đường ca nhi." Thừa Tuyển Doãn gọi một tiếng, Cảnh Đường Vân ngẩng phắt dậy, đôi mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ: "Phu quân."

 

Lời Đường ca nhi vừa dứt, đã bị Thừa Tuyển Doãn ôm chặt vào lòng.

 

Thừa Tuyển Doãn áp cằm vào vai Đường ca nhi, chỉ thấy mọi mệt mỏi trên người tan biến, hắn thở ra một tiếng thỏa mãn: "Đường ca nhi, tôi nhớ mình lắm."

 

Đường ca nhi đỏ mặt, vỗ nhẹ lưng Thừa Tuyển Doãn, nói nhỏ vội vàng: "Phu quân, có người ở đây!"

 

Thừa Tuyển Doãn: "..."

 

Hắn cứng đờ quay đầu, thấy Cẩu Khốn đang đứng một bên, cười nín đến mức mặt đỏ bừng.

 

Cảnh Đường Vân đẩy Thừa Tuyển Doãn ra, xấu hổ cúi đầu không dám nhìn ai.

 

Thừa Tuyển Doãn thì mặt dày hơn, hỏi: "Ngươi làm gì ở đây vậy?"

 

Cẩu Khốn còn chưa trả lời, Cảnh Đường Vân đã nói: "Cậu ấy biết lái xe, sau này sẽ theo bên cạnh huynh."

 

Phu quân bây giờ là Huyện lệnh, bên cạnh không thể không có người hầu hạ như thư đồng.

 

Thừa Tuyển Doãn mặt căng thẳng: "Ừm, ngươi có thể lui xuống."

 

Cẩu Khốn cúi đầu vội vàng rời đi. Vừa ra khỏi đại sảnh, cậu bé đã phì cười thành tiếng. Không ngờ đại nhân lúc riêng tư lại có bộ dạng này.

 

Trong đại sảnh, Thừa Tuyển Doãn lại ôm Đường ca nhi, khẽ kể những chuyện xảy ra ngày hôm nay.

 

Cảnh Đường Vân xót xa: "Phu quân, mình đừng quá vội vàng."

 

Cậu cảm nhận được sự cấp bách của phu quân, phu quân quá vội, hắn vội vàng muốn cứu bá tánh ở huyện Thuyền Thiết sống sót qua mùa đông này.

 

"Mình phải lo cho sức khỏe của mình trước, mới có thể cứu được nhiều người hơn."

 

Cảnh Đường Vân dùng hai bàn tay nhỏ bé bao lấy bàn tay lớn của Thừa Tuyển Doãn: "Nếu mình không lo cho sức khỏe mà làm liều, tôi nhất định sẽ khóc cho mình xem."

 

Thừa Tuyển Doãn vội vàng đáp: "Được được được, không làm liều, có mình giám sát, tôi đâu có dám làm liều."

 

Hy ca nhi ôm Tiểu Trúc Tử đi vào: "Chủ phu, Tiểu Trúc Tử tỉnh rồi, đang làm nũng tìm người đây."

 

Tiểu Trúc Tử dùng đôi mắt đen láy liếc ngang liếc dọc, thấy Đường ca nhi liền mở miệng, a một tiếng, khuôn mặt tròn tròn mũm mĩm lập tức nở nụ cười.

 

Cảnh Đường Vân đẩy Thừa Tuyển Doãn ra, nhanh chóng ôm Tiểu Trúc Tử vào lòng, Tiểu Trúc Tử nắm chặt tay áo Cảnh Đường Vân, nhìn không chớp mắt vào cậu.

 

Thừa Tuyển Doãn ôm eo Đường ca nhi, dùng ngón tay chọc chọc má Tiểu Trúc Tử: "Mập lên rồi."

 

Tiểu Trúc Tử dường như hiểu, bĩu môi quay mặt đi không cho Thừa Tuyển Doãn chạm vào, Thừa Tuyển Doãn nổi hứng trêu chọc, đuổi theo chọc má Tiểu Trúc Tử, Tiểu Trúc Tử trốn không thoát, tức giận ào một tiếng cắn vào ngón tay Thừa Tuyển Doãn.

 

Thừa Tuyển Doãn ngẩn người, chỉ cảm thấy đầu ngón tay ẩm ướt và ấm áp, không hề đau.

 

Tiểu Trúc Tử cắn chặt Thừa Tuyển Doãn, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm nắm chặt, nhưng không có răng, hoàn toàn không có lực sát thương.

 

Thấy Thừa Tuyển Doãn cười, Tiểu Trúc Tử vô cùng ấm ức, òa một tiếng khóc lớn.

 

Cảnh Đường Vân bị chọc cười, vừa dỗ Tiểu Trúc Tử vừa đẩy Thừa Tuyển Doãn ra: "Mình đi ra xa đi, thằng bé bây giờ đang giận, thấy mình sẽ khóc to hơn đấy."

 

Thừa Tuyển Doãn chột dạ lùi lại, nhìn đầu ngón tay dính đầy nước bọt, im lặng một lúc rồi lén lút chùi vào gấu áo Tiểu Trúc Tử.

 

Tiểu Trúc Tử vừa được dỗ nín, quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy Thừa Tuyển Doãn, miệng nó mím lại, òa một tiếng suýt nữa ngất đi vì khóc.

 

Cảnh Đường Vân mặt không cảm xúc nhìn Thừa Tuyển Doãn, Thừa Tuyển Doãn lưng căng cứng.

 

Xong rồi.

 

Bị đuổi ra ngoài, Thừa Tuyển Doãn không hề biện minh, thở dài thườn thượt đi về thư phòng.

 

Huyện lệnh tiền nhiệm để lại nhiều sổ sách nợ nần, hắn còn phải dọn dẹp đây.

 

Ba ngày sau, trời còn chưa sáng, Thao Thiết ngậm một cục than đen thui đập Thừa Tuyển Doãn tỉnh.

 

Thừa Tuyển Doãn đau đến mức hít một hơi khí lạnh, Cảnh Đường Vân nghe thấy động tĩnh, mơ mơ màng màng hỏi: "Phu quân, sao vậy?"

 

Thừa Tuyển Doãn nhìn Thao Thiết đen đến mức không nhận ra màu ban đầu, vỗ nhẹ lưng Đường ca nhi dỗ dành: "Không sao."

 

Chỉ là suýt chút nữa tưởng mình thấy ma.

 

Hắn nhặt cục than đánh thức mình, mặc quần áo rồi đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, cúi đầu nhìn Thao Thiết đang vênh váo dưới đất, khóe miệng cong lên, không chút keo kiệt mà khen ngợi: "Quả không hổ là Thao Thiết, tìm thấy nhanh như vậy."

 

Cái đuôi Thao Thiết vểnh lên trời vì đắc ý.

 

Nó tất nhiên không nói cho Thừa Tuyển Doãn biết đây là do đàn em mới nhận của nó tìm thấy.

 

"Đưa tôi qua xem." Thừa Tuyển Doãn sải bước đi ra ngoài, Cẩu Khốn thấy Thừa Tuyển Doãn ra khỏi cửa, vội vàng dắt xe ngựa đến cổng.

 

Thừa Tuyển Doãn ngồi lên xe ngựa, Thao Thiết cũng nhảy lên, Cẩu Khốn cầm cương hỏi: "Đại nhân, đi đâu ạ?"

 

Thừa Tuyển Doãn nhìn Thao Thiết, Thao Thiết chỉ tay nhỏ về phía trước, Thừa Tuyển Doãn nói: "Nghe lời nó."

 

Cẩu Khốn vừa nghi hoặc vừa kinh ngạc nhìn Thao Thiết, chỉ cảm thấy con vật nhỏ này thật thông minh.

 

Bên cạnh mỏ than có một ngôi làng nhỏ, tên là thôn Ma, nói là thôn nhưng dân cư thưa thớt.

 

Khi xe ngựa của Thừa Tuyển Doãn vào cổng làng, người trong làng nhìn chằm chằm vào họ, ánh mắt tò mò ngạc nhiên lại mang theo chút cảnh giác.

 

Thừa Tuyển Doãn vén rèm xe, khi thấy dân làng, lòng thắt lại.

 

Thời tiết lạnh giá như bây giờ, dân làng ở đây lại chỉ mặc quần áo vải thô, có người thậm chí chỉ dùng lá cây quấn quanh để chống lạnh, tay chân nứt nẻ xanh tím vì lạnh nhưng vẻ mặt họ lại thờ ơ.

 

Thừa Tuyển Doãn biết, họ không phải không lạnh, mà là họ không đủ tiền mua áo khoác, không có quần áo để mặc.

 

Một hán tử trung niên mặt đầy vẻ phong trần đi tới, dùng giọng nói địa phương hỏi: "Các ngươi là ai?"

 

Cẩu Khốn mặt nghiêm túc: "Đây là Huyện thái gia mới nhậm chức, các ngươi còn không mau hành lễ?"

 

Sắc mặt hán tử trung niên biến đổi, Thừa Tuyển Doãn nhận thấy không ổn nhưng đã quá muộn.

 

Dân làng vác gậy gộc, vây kín họ, mắt đầy giận dữ, hán tử trung niên hận thù nói: "Quan chó!"

 

Cẩu Khốn vội vàng giải thích: "Các ngươi hiểu lầm rồi, hắn là Huyện thái gia mới, khác với quan chó kia, hắn là người tốt!"

 

Hán tử trung niên khạc nhổ một tiếng: "Tốt cái rắm! Quan chức nào cũng như nhau! Trói hắn lại! Cúng tế Sơn thần!"

 

Cẩu Khốn sốt ruột, đẩy hán tử ra, hét lớn với Thừa Tuyển Doãn: "Đại nhân mau chạy đi!"

 

Thừa Tuyển Doãn không chạy, hắn giơ tay ra hiệu.

 

Khoảnh khắc Kim xuất hiện, làm kinh sợ tất cả mọi người.

 

Thừa Tuyển Doãn chỉ nói: "Bảo họ bình tĩnh lại."

 

Kim không biết từ đâu lấy ra một sợi dây thừng gai, trói dân làng từng người một lại.

 

Thừa Tuyển Doãn nhìn căn nhà gỗ bên cạnh, thần sắc ôn hòa: "Bên ngoài lạnh, trói vào trong nhà đi."

 

Cẩu Khốn trố mắt: "Đại, đại nhân, ngài thật là người tốt." Đến lúc này rồi, còn sợ dân làng bị lạnh.

 

Thừa Tuyển Doãn: "..."

 

Nhiệt độ trong căn nhà tranh tồi tàn không cao hơn bên ngoài bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng tránh được gió.

 

Thừa Tuyển Doãn nhìn quanh, hỏi: "Phụ nữ và trẻ em đâu rồi?"

 

Hán tử trung niên mắt đỏ hoe: "Chết cóng hết rồi! Chính vì các ngươi, lũ súc sinh làm quan, độc chiếm thuốc men! Họ chết hết rồi!"

 

Thừa Tuyển Doãn thở dài không tiếng động: "Làng các ngươi chỉ còn lại bấy nhiêu người thôi sao?"

 

Một hán tử khác giận dữ nói: "Bị ngươi bắt hết rồi, ngươi còn giả vờ hỏi làm gì?"

 

Cẩu Khốn giận dữ: "Đã nói không phải đại nhân rồi! Các ngươi không hiểu tiếng người sao? Đại nhân là Huyện lệnh tốt, hắn đã cách chức tất cả những người trong nha môn, Bố Sam vừa bị chém đầu mấy hôm trước, các ngươi không nghe nói sao?"

 

Dân làng kinh ngạc, đầy vẻ khó tin.

 

Nơi này của họ quá hẻo lánh, trừ khi cần thiết, hầu như không giao tiếp với người ngoài, chuyện trong huyện họ cũng không rõ.

 

Cẩu Khốn đành phải giải thích cho họ, dân làng nửa tin nửa ngờ, Cẩu Khốn mất kiên nhẫn, giận dữ: "Nếu đại nhân thật sự là quan chó, các ngươi nghĩ với những việc vừa làm, các ngươi còn sống nổi không?"

 

Dân làng nhìn nhau, thấy lời Cẩu Khốn nói rất có lý, lúc này mới tin lời Cẩu Khốn.

 

Thừa Tuyển Doãn bảo Cẩu Khốn cởi trói cho họ, dân làng thấy mình thật sự được thả, nhận ra mình đã thực sự sai lầm, từng người một xin lỗi Thừa Tuyển Doãn.

 

Thừa Tuyển Doãn không bận tâm, lấy than đá ra hỏi: "Các ngươi có từng thấy thứ này chưa?"

 

Dân làng thấy than đá, lại đồng loạt lùi lại, thần sắc kinh hãi.

 

Hán tử trung niên run rẩy nói: "Đại nhân, người mau vứt thứ này đi, thứ này bị nguyền rủa, sẽ chết người đó!"

 

Cẩu Khốn cũng sợ hãi, không màng nguy hiểm giật lấy cục than từ tay Thừa Tuyển Doãn ném ra ngoài.

 

Cục than nhỏ bé thoáng chốc biến mất trong tuyết trắng xóa, không thấy dấu vết.

 

Thừa Tuyển Doãn: "..."

 

Cẩu Khốn lau mồ hôi lạnh: "May mà tôi ném nhanh."

 

Thừa Tuyển Doãn xoa trán: "Thao Thiết, nhặt về."

 

Thao Thiết chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài, thái độ cực kỳ qua loa.

 

Cẩu Khốn không hiểu tại sao Thừa Tuyển Doãn lại muốn nhặt thứ này về, muốn hỏi lại sợ mạo phạm Thừa Tuyển Doãn, sốt ruột đứng ngồi không yên.

 

Thừa Tuyển Doãn hỏi dân làng: "Tại sao nói thứ này bị nguyền rủa?"

 

Hán tử trung niên hồi hộp nói: "Trước đây chúng tôi tình cờ phát hiện thứ này có thể dùng làm củi, cháy rất lâu, lại rất ấm, nhưng mỗi lần dùng thứ này, sáng hôm sau tỉnh dậy, người trong nhà đều chết một cách khó hiểu."

 

Một người dân khác khẳng định: "Thứ này chắc chắn bị nguyền rủa, phát nhiệt là để dụ chúng tôi dùng, có lẽ là vật phẩm để tinh quái trong núi đoạt mạng."

 

Thừa Tuyển Doãn hỏi: "Lúc các ngươi dùng, có bịt kín hết cửa sổ không?"

 

Dân làng đương nhiên nói: "Đương nhiên rồi, trời lạnh thế, trước khi ngủ phải dùng quần áo bịt kín hết những chỗ có thể bịt chứ."

 

Có người nghẹn ngào: "Anh trai tôi chính là vì mua thuốc cứu những người bị nguyền rủa đó, mới bị quan chó bắt đi."

 

Thừa Tuyển Doãn thở dài một hơi thật dài, lấy than đá mà Thao Thiết ngậm về, giới thiệu: "Thứ này gọi là than đá, nó cháy lâu, có thể phát nhiệt, có nhiều lợi ích, nhưng khi các ngươi dùng nó để sưởi ấm, tuyệt đối phải để nhà thông gió."

 

Hán tử trung niên nửa hiểu nửa ngờ hỏi: "Ý ngài là họ chết vì bịt kín nhà quá chặt sao?"

 

Một người dân nhỏ tuổi chợt hiểu ra: "Thảo nào tôi không sao."

 

Nhà cậu ấy nghèo, ngay cả quần áo cũng không đủ mặc, lấy đâu ra quần áo bịt kín khe hở.

 

Sau khi sự việc xảy ra, cậu ấy còn tưởng mình may mắn sống sót.

 

Lại có người nói: "Ban ngày chúng tôi dùng cũng không sao, đó là vì ban ngày không bịt kín khe hở, trong nhà có gió lùa."

 

Có người sụp đổ khóc thành tiếng: "Vậy mẹ tôi chết oan rồi sao?"

 

Dân làng một trận bi thương, Thừa Tuyển Doãn không lên tiếng, chỉ lặng lẽ chờ họ bình tĩnh lại mới nói với họ: "Những người bị bắt đi của các ngươi, nếu còn sống, sẽ sớm quay về thôi."

 

Cậu ruột nói đã sắp xếp người giải quyết chuyện mỏ sắt, lẽ ra, nếu họ còn sống, cũng nên quay về rồi.

 

Hắn không biết cậu mình đã phái ai đến xử lý, nhưng mỏ sắt tuy thuộc huyện Thuyền Thiết, nhưng cách rất xa huyện lỵ, hắn vì chuyện huyện Thuyền Thiết bận tối mặt, cũng không có thời gian đi xem bên đó.

 

Mọi người ngây người rồi vui mừng khôn xiết, có người không dám tin hỏi: "Lời này là thật sao?"

 

Thừa Tuyển Doãn gật đầu: "Là thật."

 

Hắn khựng lại, rồi nói: "Cho dù người có về, làng các ngươi nghèo như vậy, có bao nhiêu người qua nổi mùa đông này?"

 

Lời nói này như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt dân làng, Thừa Tuyển Doãn nhìn quanh tất cả mọi người: "Nếu các ngươi muốn sống sót, chi bằng làm một cuộc giao dịch với ta."

 

Hán tử trung niên là Lý chính của làng, ông ta cảnh giác, dù sao trước đây họ cũng vì vay thuốc của quan chó mà mất hết cả người lẫn của.

 

Thừa Tuyển Doãn nhận ra sự do dự của họ, lấy than đá ra nói: "Ta cần than đá, các ngươi giúp ta khai thác, ta trả công."

 

Hắn nhìn quanh: "Sau khi ta về, ta sẽ bảo Cẩu Khốn mang đến một ít quần áo, làm hay không tùy các ngươi."

 

Lý chính hỏi: "Công tính thế nào?"

 

Thừa Tuyển Doãn chỉ nói: "Công sẽ tính theo lượng các ngươi khai thác được, ngày mai ta sẽ đích thân mang tiền đến."

 

Mọi người nhìn nhau, Thừa Tuyển Doãn không nói thêm gì, chỉ đứng dậy rời đi.

 

Trên đường về, Cẩu Khốn hỏi: "Đại nhân, họ thật sự sẽ làm sao? Nhỡ họ lấy đồ rồi không làm thì sao?"

 

Thừa Tuyển Doãn ngồi trong xe ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi: "Họ sẽ làm."

 

Về đến huyện, Thừa Tuyển Doãn trước hết đi đến tiệm may đặt một số lượng lớn quần áo, lại đi vào tiệm rèn mua số lượng lớn xẻng, rồi bảo Cẩu Khốn mang đến đó.

 

Chủ tiệm rèn căng thẳng nhìn Thừa Tuyển Doãn, sợ Thừa Tuyển Doãn quỵt nợ.

Bình Luận (0)
Comment