Khi trời tối, Thổ đã trở về.
Y bắt giữ một người, người này mặc quần áo của Công xưởng than đá.
Thừa Tuyển Doãn hỏi, "Tại sao ngươi lại tung tin đồn vô căn cứ đó để hãm hại ta?"
Người đó lạnh lùng nhìn hắn, "Ngươi đắc tội với ai mà ngươi không biết sao?"
Vừa dứt lời, đồng tử hắn giãn ra, đã uống thuốc độc tự sát.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Thừa Tuyển Doãn và Thổ đều không kịp phản ứng.
Thổ quỳ xuống nhận tội, "Thuộc hạ có tội."
Y tưởng người công nhân này chỉ là bá tánh bình thường, không ngờ lại là tử sĩ.
Và y lại hoàn toàn mất cảnh giác khi đưa tử sĩ đến trước mặt chủ tử.
"Tha cho ngươi vô tội." Thừa Tuyển Doãn cảm thấy vô cùng bất an, hắn đi đi lại lại, đột nhiên sắc mặt kinh biến, "Mau! Đến công xưởng!"
Lẽ ra Hướng Tuyệt muốn nhắm vào hắn, nên tử sĩ phải mai phục bên cạnh hắn.
Nhưng tử sĩ lại mai phục ở công xưởng.
Điều này có nghĩa là mục tiêu thực sự của Hướng Tuyệt lần này không phải là hắn, tin đồn chỉ là mưu kế Hướng Tuyệt tung ra để đánh lạc hướng hắn.
Mục tiêu thực sự của Hướng Tuyệt lần này là công xưởng.
Hắn phi ngựa không ngừng đến công xưởng, nhưng vẫn muộn.
"Rầm" một tiếng vang trời. Mỏ than sụp đổ.
A Lâm khóc gào chạy đến, "Mau đến cứu người! Mau đến cứu người! Lão gia bị vùi ở trong đó rồi!"
Đầu Thừa Tuyển Doãn trống rỗng, hắn gầm lên: "Mau! Mau cứu người!"
Công nhân của công xưởng nghe thấy động tĩnh chạy ra, cùng nhau giúp đỡ cứu người.
"Không một ai được phép nói chuyện này cho Đường ca nhi biết, nghe rõ chưa!" Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn lạnh buốt quét qua tất cả mọi người.
Chuyện này nhất định phải giấu Đường ca nhi, cậu khó khăn lắm mới được đoàn tụ với gia đình, làm sao có thể chịu nổi k*ch th*ch này?
Mọi người chưa từng thấy Thừa Tuyển Doãn mất bình tĩnh đến vậy, đều liên tục gật đầu, áo sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Thừa Tuyển Doãn hỏi A Lâm, "Buổi tối không khai thác, tại sao nhạc phụ lại vào mỏ quặng?"
"Tôi không biết, tôi ra ngoài đi vệ sinh, vừa hay thấy người đi về phía mỏ quặng." A Lâm mặt đầy vẻ ngơ ngác, "Tôi đi vệ sinh xong ra, liền thấy mỏ quặng sập."
Nó sập ngay trước mắt y.
Nhà vệ sinh ở cạnh mỏ quặng, nếu có người đi qua, y nhất định sẽ nghe thấy tiếng bước chân, nhưng y không nghe thấy gì, nghĩa là lão gia chưa đi ra.
Bàn tay Thừa Tuyển Doãn buông thõng từ từ siết chặt, hắn dặn dò Cẩu Khốn, "Ngươi đi nói với Đường ca nhi là hôm nay tôi ngủ lại nha huyện, không về phủ."
Cẩu Khốn khó xử nói: "Đại nhân, tôi lừa không nổi Chủ phu đâu."
Chủ phu tinh ý như vậy, cậu ta chỉ cần nói năng thần sắc hơi khác thường, Chủ phu cũng nhận ra ngay.
Thừa Tuyển Doãn trầm giọng nói: "Vậy ngươi tìm người khác lừa được để đi truyền lời."
Cẩu Khốn vội vàng nhận lời, lúc rời đi, y lại không nhịn được nghĩ.
Chuyện lớn như vậy, giấu được nhất thời, sao giấu được cả đời?
Phủ Huyện lệnh, Hy ca nhi hỏi Dạ bá canh cửa, "Đại nhân chưa về sao?"
Dạ bá lắc đầu, "Đây là lần thứ ba cậu đến hỏi tôi rồi, Đại nhân sẽ không gặp chuyện đâu, cậu bảo Chủ phu mau đi ngủ đi, tôi đoán Đại nhân hôm nay sẽ không về."
Lời đồn bên ngoài ác ý như vậy, Đại nhân chắc chắn rất bận.
Giờ này chưa về, đoán chừng tối nay sẽ ngủ lại nha môn rồi.
Hy ca nhi vẻ mặt lo lắng, "Chủ phu hôm nay không ổn, cậu ấy nói trong lòng bồn chồn, luôn cảm thấy có chuyện sắp xảy ra, e là tối nay không nhận được tin của Đại nhân sẽ không ngủ đâu."
"Không ngủ thì không được." Cẩu Khốn thấy Hy ca nhi thì thầm mừng,
Hy ca nhi dễ lừa hơn Chủ phu.
"Đại nhân tối nay ngủ lại nha huyện, đặc biệt sai tôi về báo một tiếng." Cẩu Khốn dặn dò: "Cậu bảo Chủ phu cứ yên tâm."
Trong bóng tối, Hy ca nhi không nhìn rõ thần sắc Cẩu Khốn, nhưng trong lòng vẫn thấy có gì đó không đúng.
Trước đây nha huyện cũng bận, Đại nhân chẳng phải ngày nào cũng về đúng giờ sao.
Cẩu Khốn thấy Hy ca nhi im lặng, lòng thót lại, lại oán trách: "Ôi chao, Đại nhân lần đầu tiên tiếp xúc với án mạng sau khi nhậm chức lại khó khăn như vậy, người đang đau đầu lắm."
Hy ca nhi nghe vậy, nghi ngờ tiêu tan phân nửa.
Cũng phải, dù sao cũng là chuyện quan hệ đến tính mạng con người.
"Được, tôi biết rồi."
Cậu đáp lời, lưng Cẩu Khốn giãn ra, vội vàng nói: "Tốt, vậy tôi cũng về nha huyện đây."
Đường ca nhi nghe lời truyền lại của Hy ca nhi, lông mày liền nhíu chặt.
Phu quân bên kia chắc chắn gặp rắc rối rồi!
Cậu cầm lấy áo choàng, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Chuẩn bị xe ngựa."
Hy ca nhi bất lực, đành cầm túi sưởi đuổi theo cậu.
Trên đường đến nha huyện, Đường ca nhi tim đập rất nhanh, cậu ôm ngực, thường xuyên nhìn ra ngoài.
Xe vừa dừng, cậu không chờ Hy ca nhi đỡ, tự mình chống tay nhảy xuống xe chạy vào nha huyện.
Nha dịch trực ban thấy cậu, vô cùng ngạc nhiên, "Phu lang Huyện lệnh, sao ngài lại đến?"
Đường ca nhi hỏi hắn, "Phu quân đâu?"
Nha dịch ngẩn ra, "Đại nhân không có ở nha huyện."
Đường ca nhi lòng chùng xuống, "Vậy hắn ở đâu?"
Nha dịch đáp: "Sáng sớm Đại nhân đã đi mỏ than rồi, đến giờ vẫn chưa về."
Đường ca nhi nghe vậy, nhấc chân đi thẳng ra ngoài, tốc độ ngày càng nhanh.
Hy ca nhi cũng biết có chuyện chẳng lành, trừng mắt nhìn nha dịch một cái rồi vội vàng đuổi theo Đường ca nhi.
Đại nhân có chuyện giấu Đường ca nhi, nhất định là không muốn Đường ca nhi lo lắng.
Đường ca nhi ngồi lên xe ngựa, xe ngựa chạy rất nhanh, cậu vừa đến gần mỏ than, trong lòng liền bồn chồn không rõ.
Mỏ than đã hiện ra trước mắt, Đường ca nhi đột nhiên vén rèm, hét lớn: "Dừng xe!"
Người đánh xe kéo dây cương dừng xe, Hy ca nhi không hiểu, "Chủ phu?"
Đường ca nhi tay siết chặt rèm, một lúc lâu, cậu như đã hạ quyết tâm, "Hy ca nhi, ngươi đi hỏi thăm tình hình, đừng làm kinh động người khác, càng không được để phu quân biết."
Phu quân đã tốn công sức che giấu, nhất định có lý do.
Hy ca nhi sững sờ, thần sắc nghiêm nghị, "Tôi đi ngay."
Cậu ấy vén rèm nhảy xuống xe, dẫm lên lớp tuyết dày đi về phía mỏ than.
Cho đến khi bóng Hy ca nhi biến mất, Đường ca nhi vẫn ngồi trong xe ngựa, giữ nguyên tư thế vén rèm nhìn ra ngoài.
Cậu nhìn thẳng về phía mỏ quặng, bất động.
Không biết qua bao lâu, Đường ca nhi cảm thấy cơ thể mình đã không còn chút cảm giác nào, Hy ca nhi dẫm lên tuyết từng bước đi tới.
"Chủ phu..." Hy ca nhi mím môi chặt, cố nén không khóc, nhưng nước mắt vẫn không kiểm soát được tuôn rơi, "Mỏ quặng sập rồi, Lão gia bị vùi ở trong đó."
Chủ phu khó khăn lắm mới tìm lại được Lão gia, bây giờ Lão gia gặp chuyện, Chủ phu sẽ đau khổ biết bao.
Chủ phu tốt như vậy, trời xanh tại sao lại đối xử với Chủ phu như thế?
Trước mắt Đường ca nhi tối sầm, bàn tay cậu nắm rèm vô thức buông lỏng, ngã vật ra xe ngựa, tai ù đi.
Hy ca nhi vội vàng đỡ Đường ca nhi, "Chủ phu! Người đừng dọa tôi!"
Đường ca nhi nhìn Hy ca nhi, ánh mắt trống rỗng.
"Tìm, tìm được người chưa?"
Hy ca nhi cắn chặt môi dưới lắc đầu, cậu ta sợ mình khóc thành tiếng.
Đường ca nhi thất thần nhìn về phía mỏ quặng, không biết qua bao lâu, cậu từ từ giơ tay nắm lấy cánh tay Hy ca nhi, "Về thôi."
Hy ca nhi ngạc nhiên nhìn Đường ca nhi, Đường ca nhi chui vào xe ngựa, dặn dò: "Chuyện hôm nay, không được để phu quân biết."
Phu quân tốn công sức giấu cậu, nhất định là sợ cậu không chấp nhận được.
Nếu phu quân biết cậu đã biết, nhất định sẽ lo lắng vì cậu.
Nếu đã vậy, cậu thà giả vờ không biết gì, để phu quân yên tâm, cũng để phu quân có thể toàn tâm toàn ý cứu cha.
Phu quân đã quá mệt mỏi rồi, cậu không thể gây thêm phiền phức cho phu quân.
Hy ca nhi nhận ra ý định của Đường ca nhi, hốc mắt cay xè, nghẹn ngào nói, "Vâng."
Ngày hôm sau, phòng ăn.
Hùng Bối Miêu ôm Tiểu Trúc Tử, hỏi: "Hôm qua Tuyễn Doãn không về à?"
Đường ca nhi mỉm cười nhẹ, "Vâng, nha huyện có việc bận, hôm qua huynh ấy ngủ lại nha huyện rồi."
Hùng Bối Miêu không nghi ngờ, chỉ nói: "Vậy lát nữa con mang chút đồ ngọt qua thăm nó."
Ông ấy thở dài, "Dù bận đến mấy, cũng phải ăn cơm."
Nghe nói lần trước Đường ca nhi và Thừa Tuyển Doãn cãi nhau, là vì Thừa Tuyển Doãn không ăn cơm.
Đường ca nhi cúi đầu, gạt cơm vào miệng, nuốt xuống tiếng nghẹn trong cổ họng, "Vâng."
Má cậu ấm lên, Đường ca nhi ngẩng đầu, là tay Tiểu Trúc Tử.
Tiểu Trúc Tử mở to mắt nhìn chằm chằm cậu, dường như nhận ra cậu không vui, tay Tiểu Trúc Tử cứ sờ sờ trên mặt cậu, như đang an ủi cậu.
Đường ca nhi mũi cay xè, vội vàng đặt đũa xuống, bỏ lại một câu "Ăn no rồi" rồi vội vã đi ra ngoài.
Hùng Bối Miêu gọi cậu từ phía sau, "Nhớ đi thăm Tuyển Doãn đấy."
Đường ca nhi không đáp.
Cậu không dám ở trong phủ, sợ người khác nhận ra điều bất thường, liền thất thần đi về tiệm than.
Trong tiệm than, có thương nhân ngoại tỉnh đến mua than đá.
Đường ca nhi cố gắng gượng tinh thần, thỏa thuận điều kiện với thương nhân, nhận giao dịch này.
Thương nhân trước khi rời đi, đột nhiên khen: "Huyện Thuyền Thiết của các vị trông ngày càng tốt hơn, tôi nhớ lần trước tôi đến đây, cả huyện Thuyền Thiết đều chết lặng, như bị bao phủ bởi một luồng tử khí."
Đường ca nhi ngẩn ra, cười gượng: "Ừm."
Tử khí bao trùm huyện Thuyền Thiết đã bị phu quân xua tan rồi.
Tại Mỏ quặng.
Móng tay Thừa Tuyển Doãn đã nứt toác, hai tay đầy máu đông, nhưng hắn như mất tri giác, cứ xúc từng xẻng một.
Cẩu Khốn không nhìn nổi, khuyên: "Đại nhân, ngài nghỉ một lát đi, ngài đã đào không ngừng sáu canh giờ rồi."
Thừa Tuyển Doãn dừng động tác, chỉ hỏi: "Đường ca nhi có đến không?"
Cẩu Khốn lắc đầu, "Ngài tối nay nếu không về, Chủ phu nhất định sẽ nghi ngờ."
Thừa Tuyển Doãn gật đầu, "Vậy phải cứu người ra trước khi trời tối."
Cẩu Khốn sốt ruột: "Nếu như..." người chết rồi thì sao?
"Không có nếu như!" Thừa Tuyển Doãn giọng điệu kiên định, ánh mắt đỏ ngầu lạnh lẽo đáng sợ, "Nhạc phụ sẽ không chết đâu."
Cẩu Khốn không dám nói nữa.
Trời dần tối, một bông tuyết rơi xuống cánh tay Thừa Tuyển Doãn tan ra, Thừa Tuyển Doãn mới biết tuyết đã rơi.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, gió rít lên, Cẩu Khốn muốn che dù cho Thừa Tuyển Doãn, nhưng bị Thừa Tuyển Doãn đẩy ra, "Giúp ta đào đi, đừng lãng phí thời gian."
Hắn hôm nay phải về cho bằng được.
Cẩu Khốn nhìn sắc mặt khó coi của Thừa Tuyển Doãn, gần như khóc.
Cậu ta sợ Lão gia chưa tìm được, Đại nhân đã gục ngã trước.
Đột nhiên, có công nhân hét lên: "Có tiếng động! Có tiếng động ở đây!"
Đồng tử Thừa Tuyển Doãn co lại, loạng choạng chạy đến.
Công nhân kích động chỉ xuống chân: "Ngay đây, có tiếng động."
Thừa Tuyển Doãn không màng hình tượng nằm xuống, áp tai vào mặt đất lạnh buốt, quả nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu của Cảnh Nhất.
Giọng Cảnh Nhất đã yếu ớt tột độ, Thừa Tuyển Doãn gầm lên: "Đến đây! Mau đến đây! Người ở đây, đào vào đây!"
Công nhân vội vàng vây quanh, Thừa Tuyển Doãn vừa đào vừa hét, "Lang trung, mau đi gọi lang trung đến!"
Cẩu Khốn vội vàng đi gọi lang trung đến.
Thừa Tuyển Doãn dẫn người đào không lâu, cuối cùng cũng thấy Cảnh Nhất nửa người bị tảng đá lớn đè lên.
Mặt ông tái nhợt, môi khô nứt, đã kiệt sức.
Thừa Tuyển Doãn quăng xẻng, tay không đào đá, cởi áo khoác quấn vào người Cảnh Nhất, ôm người vào nhà.
Lang trung đã đứng chờ sẵn, vội vàng tiến lên cấp cứu, Cẩu Khốn nhân cơ hội đưa nước nóng cho Thừa Tuyển Doãn, "Đại nhân, ngài uống chút nước, ăn chút gì đi."
Thừa Tuyển Doãn không nuốt nổi, Cẩu Khốn nghiến răng: "Ngài sắc mặt tệ như vậy, nếu Chủ phu nhìn thấy, Chủ phu nhất định sẽ nghi ngờ, ngài dù sao cũng ăn chút đi."
Thừa Tuyển Doãn nhận lấy nước nóng trong tay cậu ta, uống cạn, rồi hỏi: "Còn nước nóng không?"
Cẩu Khốn mừng rỡ: "Có!"
Thừa Tuyển Doãn dặn dò: "Chuẩn bị, ta muốn tắm rửa, mang cho ta một bộ quần áo mới."
Cẩu Khốn vội vàng đáp: "Được."
Thừa Tuyển Doãn tắm rửa xong, Cẩu Khốn đón hắn, "Lang trung nói Lão gia bị thương ở chân, nghỉ ngơi một thời gian sẽ khỏi thôi, ngài có thể yên tâm rồi."
Thừa Tuyển Doãn thở phào, trước mắt đột nhiên tối sầm.
Cẩu Khốn thấy Thừa Tuyển Doãn loạng choạng, vội vàng đỡ hắn, "Đại nhân!"
Thừa Tuyển Doãn lắc đầu, nói nhỏ: "Không sao, chúng ta về thôi."
Phủ Huyện lệnh.
Đường ca nhi ngồi trong sương phòng, lòng nóng như lửa đốt.
Hy ca nhi hỏi: "Hay tôi đi mỏ than xem?"
Đường ca nhi lắc đầu, "Đừng đi."
Với sự hiểu biết của cậu về phu quân, nếu cha thoát nạn, hắn nhất định sẽ về tối nay, để không làm cậu nghi ngờ.
Nếu cha không thoát nạn, hắn cũng sẽ sai Cẩu Khốn về báo bình an.
Ngoài cửa đột nhiên có tiếng động, Hy ca nhi kích động nhìn về phía cửa, Đường ca nhi lòng run lên, cố giữ bình tĩnh, "Ngươi ra ngoài xem."
Hy ca nhi vâng lời đi ra, không lâu sau ngoài cửa truyền đến tiếng đối thoại.
"Đại nhân, ngài về rồi sao?"
"Hôm qua em ấy có nghỉ ngơi tốt không?"
"Có."
Ánh mắt Đường ca nhi dán chặt vào cánh cửa sương phòng đóng kín, khoảnh khắc cánh cửa sắp mở, cậu cụp mắt, bưng chén trà nhấp nhẹ.
Thừa Tuyển Doãn bước vào, thấy Đường ca nhi cúi đầu uống trà, thần sắc bình tĩnh, ánh nến mờ ảo không che giấu được vẻ đẹp của cậu.
Trái tim lo lắng của hắn vài ngày nay đột nhiên bình yên trở lại, hắn đi đến sau lưng Đường ca nhi, ôm chặt cậu vào lòng, cằm tựa lên vai cậu, dịu dàng nói: "Đường ca nhi, tôi về rồi."
Dưới bàn, bàn tay Đường ca nhi siết chặt vạt áo buông lỏng.
Cậu biết, cha không sao rồi.
Cậu đặt tay lên mu bàn tay Thừa Tuyển Doãn, từ từ siết chặt, cảm xúc dâng trào trong lòng, rơi ra khỏi miệng, chỉ còn một câu, "Phu quân, em nhớ mình lắm."
Thừa Tuyển Doãn lòng cay xè, hôn nhẹ lên tai cậu, "Ừm, tôi cũng nhớ em."
Đường ca nhi quay người lại, nhìn vết đỏ trong mắt Thừa Tuyển Doãn, mắt đầy sự đau lòng, "Phu quân, em buồn ngủ rồi, chúng ta ngủ đi."
Thừa Tuyển Doãn quá mệt, nằm xuống giường, hắn liền ngủ thiếp đi.
Đường ca nhi cẩn thận kiểm tra cơ thể Thừa Tuyển Doãn, thấy vết thương trên tay hắn, mũi cậu cay xè.
Cậu quay lưng lại, cắn chặt môi dưới, khóc không thành tiếng.
Không biết qua bao lâu, cậu chỉ cảm thấy hơi ấm từ phía sau rất nóng, cậu quay người nhẹ nhàng sờ trán Thừa Tuyển Doãn, khi cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng dưới tay, sắc mặt cậu kinh biến, "Phu quân!"
Thừa Tuyển Doãn lông mày nhíu chặt, hơi thở nóng bỏng, nhưng không thể tỉnh lại.
Đường ca nhi hoảng loạn, hét lớn: "Hy ca nhi! Gọi lang trung! Mau gọi lang trung!"
Đêm khuya, phủ Huyện lệnh đèn đuốc sáng trưng, mọi người vây quanh ngoài sương phòng, căng thẳng nhìn vào cửa.
Lang trung bước ra từ cửa, mọi người vội vàng vây quanh hỏi tình hình.
Lang trung thở dài: "Đại nhân lao lực quá độ lại bị gió lạnh xâm nhập cơ thể, ngã bệnh rồi."
Dư Vô Dương nhíu mày.
Án mạng dù gây xôn xao đến mấy, cũng không đến mức khiến A đệ ngã bệnh như vậy.
Lang trung lại hỏi: "Đại nhân gần đây có làm công việc nặng nhọc gì không? Tay hắn đầy vết thương."
Dư Vô Dương sắc mặt hơi đổi.
Y hôm qua sau khi về từ nha môn liền bận xử lý công việc bên mỏ sắt, hôm nay trước khi ngủ còn nghĩ ngày mai sẽ đi tìm A đệ, xem có thể giúp đỡ được gì không.
Không ngờ chỉ một ngày không gặp, A đệ đã ngã bệnh đến mức này?
Y nghiêng người ra lệnh cho Nhất Tả, "Đi điều tra."
Nhất Tả vâng lời lui xuống.
Hùng Bối Miêu kinh ngạc và hoài nghi: "Nó luôn ở nha huyện, làm sao có thể làm công việc nặng nhọc? Tay sao lại bị thương?"
Lang trung thấy họ không biết, cũng chỉ bất lực lắc đầu.
Cảnh Tầm Vân xích lại gần, "Huynh là huynh trường của anh rể, vậy nhất định biết anh rể làm gì, nói cho tôi biết đi, tôi không nói cho người khác đâu?"
Dư Vô Dương nhìn cô bé vẻ mặt gian xảo, dùng ngón tay đẩy trán cô bé ra, "Tôi không biết."
Y mà nói cho cô bé này, cô bé chắc chắn sẽ tiết lộ.
Cảnh Tầm Vân lại xích lại: "Vậy sau khi huynh biết có thể nói cho tôi biết không?"
Dư Vô Dương mặt không cảm xúc nói: "Không thể."
"Đồ keo kiệt!" Cảnh Tầm Vân hừ một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Dư Vô Dương: "..."
Trong sương phòng, Đường ca nhi đặt khăn bông lên trán Thừa Tuyển Doãn, khẽ nói: "Phu quân, mình mau khỏe lại đi, mình mà không khỏe lại..."
Cậu khựng lại, giọng nói đã nghẹn ngào, "Em không diễn kịch với mình nữa."
Thừa Tuyển Doãn dường như nghe thấy, ngón tay khẽ run.
Đường ca nhi canh giữ Thừa Tuyển Doãn suốt cả ngày, Hy ca nhi bưng thức ăn vào, khuyên nhủ: "Chủ phu, cậu ăn chút gì đi."
Chủ phu đã nhịn đói cả ngày rồi.
Đường ca nhi không phải không muốn ăn, là cậu không nuốt nổi thứ gì.
Cậu chỉ xua tay nói: "Cứ để đó."
Hy ca nhi bất lực, đành đặt thức ăn lên bàn, trước khi rời đi lại quay lại nhìn Thừa Tuyển Doãn, khẽ thở dài.
Hy vọng Đại nhân sớm khỏe lại, nếu không sức khỏe Chủ phu e rằng không chịu nổi.
"Ăn đi..." Tiếng nói rất nhỏ gần như không nghe thấy truyền đến tai Đường ca nhi, Đường ca nhi run rẩy cả người, quay ngoắt qua nhìn về phía Thừa Tuyển Doãn.
Thừa Tuyển Doãn môi mấp máy, lông mày nhíu chặt, mặt vặn vẹo, dường như đang cố gắng tỉnh lại.
Đường ca nhi nắm tay Thừa Tuyển Doãn, "Phu quân, em ở đây, em ở đây, Đường ca nhi ở đây."
Thừa Tuyển Doãn đột nhiên mở mắt, nhìn thấy Đường ca nhi, hắn mở miệng, khàn giọng thốt ra một câu, "Em phải ăn gì đó."
Đường ca nhi không thể đói.
Đường ca nhi ngây người nhìn hắn, nước mắt trào ra.
Thừa Tuyển Doãn giơ tay lau nước mắt cho Đường ca nhi, lặp lại giục giã, "Em phải đi ăn gì đó đi."
Nửa tỉnh nửa mê, hắn đã nghe thấy lời Hy ca nhi nói.
Hắn phải tỉnh lại, nếu không Đường ca nhi sẽ phải chịu đói cùng hắn.
Đường ca nhi không nghe lời, cậu nằm sấp lên người Thừa Tuyển Doãn khóc nức nở, "Mình dọa em sợ chết khiếp! Mình dọa em sợ chết khiếp rồi..."
Thừa Tuyển Doãn nhẹ nhàng vuốt lưng cậu, khẽ dỗ dành.
"Không có lần sau đâu, tôi hứa."
Đường ca nhi móc ngón tay với Thừa Tuyển Doãn, "Không được lừa em!"
Thừa Tuyển Doãn cười cưng chiều, "Được."
Đường ca nhi lau nước mắt, bưng thức ăn trên bàn tới, tự mình ăn thử một miếng để kiểm tra nhiệt độ, nhiệt độ vừa phải.
"Phu quân, uống cháo này."
Thừa Tuyển Doãn không từ chối, nhưng yêu cầu mình ăn bao nhiêu, Đường ca nhi cũng phải ăn bấy nhiêu.
Đường ca nhi muốn Thừa Tuyển Doãn ăn nhiều hơn, suýt chút nữa tự mình ăn đến mức bội thực, cuối cùng Thừa Tuyển Doãn nhìn ra, cưỡng chế ngăn cậu lại.
"Tôi muốn nghỉ ngơi một mình."
Hắn biết mình bị sốt, e rằng là do nhiễm lạnh khi đào mỏ trước đó, hắn sợ lây sang Đường ca nhi.
Đường ca nhi biết hắn đang nghĩ gì, "Phu quân, em đã canh mình cả ngày rồi, bây giờ đuổi em đi cũng muộn rồi."
Thừa Tuyển Doãn bất lực, Đường ca nhi lại ngang ngược nằm bên cạnh Thừa Tuyển Doãn, vùi đầu rúc vào lòng hắn, làm nũng: "Ôm em đi, em phải ngủ rồi, không có mình em ngủ không ngon."
Thừa Tuyển Doãn đắp chăn cho cậu, muốn hôn cậu nhưng không dám, chỉ nói: "Ngủ đi, tôi luôn ở đây."
Đường ca nhi quá mệt mỏi, cậu vừa lo lắng chuyện Cảnh Nhất, sau lại lo lắng Thừa Tuyển Doãn. Bây giờ hai chuyện đều được giải quyết, cậu không thể chống đỡ sự mệt mỏi của cơ thể nữa, chìm vào ngủ say.
Lúc Đường ca nhi tỉnh dậy, Thừa Tuyển Doãn vẫn còn ở đó.
Đường ca nhi đặt tay lên trán Thừa Tuyển Doãn, lòng bình yên: "Phu quân, mình khỏe rồi."
Thừa Tuyển Doãn hỏi cậu: "Có đói không?"
Đường ca nhi gật đầu, "Đói."
Thừa Tuyển Doãn lại hỏi, "Lúc tôi không có ở đây, có ăn uống đàng hoàng không?"
Đường ca nhi chớp mắt, lại gật đầu.
Thừa Tuyển Doãn giơ tay nhẹ nhàng bóp má cậu, "Có đi mỏ than tìm tôi không?"
Đường ca nhi theo bản năng gật đầu, rồi vội vàng lắc đầu.
Thừa Tuyển Doãn bóp má cậu kéo ra một chút, nhưng không dùng sức lắm, "Đồ nhóc nói dối."
Nhóc nói dối bé nhỏ của hắn, luôn làm hắn đau lòng.
Đường ca nhi cong khóe mắt, cho hắn một nụ cười ngốc nghếch và đáng yêu.
Thừa Tuyển Doãn ôm cậu, kể chi tiết những chuyện xảy ra gần đây.
"Mỏ than sụp đổ, là do người khác cố tình."
Đường ca nhi lẩm bẩm: "Cha và A Giai là cùng một nhóm."
A Giai vừa chết, cha liền bị mưu sát, cậu không tin giữa chuyện này không có liên hệ gì.
Thừa Tuyển Doãn đồng tử hơi mở, "Nhóm gì?"
Đường ca nhi giải thích: "Cha nói ở mỏ sắt, A Giai và ông là cùng một nhóm."
"Tôi quên một chuyện." Thừa Tuyển Doãn thì thầm, "Tôi quên chuyện quan trọng nhất."
Kiếp trước, Cảnh Nhất bọn họ không quay về thôn Thiên Trùng nhận người thân với Đường ca nhi. Và theo kế hoạch ban đầu của Cảnh Nhất, họ tìm thấy Cảnh Tầm Vân ở đây xong sẽ về thôn Thiên Trùng tìm Đường ca nhi.
Cảnh Nhất họ không thể quay về, khả năng duy nhất là họ đã chết.
Tại sao họ chết? Huyện Thuyền Thiết và huyện Sơn Hương cách rất xa, nhưng Cảnh Nhất bản năng không thấp, trong những ngày tháng khó khăn ở mỏ sắt, Cảnh Nhất vẫn sống sót được, tại sao lại không đi hết quãng đường về Sơn Hương?
Đường ca nhi nghi hoặc, "Phu quân, quên chuyện gì rồi?"
Thừa Tuyển Doãn đứng dậy, vừa mặc quần áo vừa nói: "Đường ca nhi, tôi phải quay lại mỏ than một chuyến."
Đường ca nhi vén chăn, "Em cũng đi cùng, em phải đi thăm cha!"
Thừa Tuyển Doãn bất lực, "Được, đi cùng."
Đường ca nhi cố nhịn không dám đến mỏ than thăm nhạc phụ để không làm hắn lo lắng. Bây giờ nhạc phụ đã không sao, hắn không có lý do gì để ngăn cản Đường ca nhi.
Bên ngoài phủ Huyện lệnh, Thừa Tuyển Doãn vừa đỡ Đường ca nhi lên xe ngựa, Dư Vô Dương không mời mà đến.
"A đệ, ta rảnh rỗi không có việc gì làm trong phủ, nếu đệ không phiền, đưa ta đi dạo cùng đi."
Thừa Tuyển Doãn khẽ thở dài, "Huynh trưởng, tôi không phải đi chơi."
Dư Vô Dương cười nhẹ, "Không phải đi chơi, càng phải đưa ta đi, đúng không?"
Thừa Tuyển Doãn bất lực, "Đúng vậy."
Đường ca nhi đã gặp Dư Vô Dương vài lần, cậu khẽ gật đầu, coi như chào hỏi Dư Vô Dương.
Dư Vô Dương còn nhớ chuyện lần trước, ngượng ngùng giải thích với Đường ca nhi.
Đường ca nhi cong khóe mắt, "Phu quân đã giải thích với tôi rồi, không trách huynh."
Dư Vô Dương ngẩn ra.
Đôi mắt này...
Thừa Tuyển Doãn nguy hiểm nheo mắt, "Huynh trưởng, huynh đang nhìn gì vậy?"
Dư Vô Dương hoàn hồn, lúc này mới nhận ra mình vừa nhìn chằm chằm Đường ca nhi một lúc, vội vàng quay đầu xin lỗi: "Tôi chỉ đang nghĩ cậu ấy và Tầm Vân quả nhiên là ruột thịt, mắt quá giống nhau."
Thừa Tuyển Doãn mày nhíu xuống, "Huynh trưởng quan sát Tầm Vân thật kỹ nhỉ."
Dư Vô Dương tránh né, "Trước đó trên đường đã nhìn thấy."
Thừa Tuyển Doãn bất động thanh sắc nói: "Trên đường nhiều người như vậy, huynh trưởng nhìn thấy ngay, quả nhiên là mắt tinh tường."
Dư Vô Dương: "..." Em trai quá thông minh cũng không phải chuyện tốt.
Xe ngựa dừng lại, Thừa Tuyển Doãn đỡ Đường ca nhi xuống xe, Đường ca nhi nhìn thấy Cảnh Nhất ngồi xe lăn từ xa, mũi cay xè, "Cha ơi."
Cảnh Nhất thấy Đường ca nhi, thần sắc hoảng hốt, nắm bánh xe lăn định quay đầu bỏ chạy.
Đường ca nhi giận dữ: "Cha!"
Cảnh Nhất cứng đờ cả người, không cam lòng quay lại nhìn Đường ca nhi, giải thích: "Bị thương ngoài ý muốn thôi, không có gì nghiêm trọng."
Đường ca nhi măng mặt: "Bị vùi dưới mỏ quặng ngoài ý muốn, may mắn được cứu sống, cho nên không có gì nghiêm trọng sao?"
Cảnh Nhất mở to mắt, trừng mắt nhìn Thừa Tuyển Doãn phía sau.
Thằng nhóc này phản bội ta?
Thừa Tuyển Doãn: "..."
Bên ngoài gió lớn, một nhóm người chuyển vào sương phòng.
Trong sương phòng có hỏa kháng, ấm áp vô cùng.
Dư Vô Dương vừa vào đã cảm thán: "A đệ, đệ thật sự lợi hại, thứ gì đệ cũng làm ra được."
Thứ này dù có đặt ở Kinh thành, cũng là một phát minh đáng kinh ngạc.
Cảnh Nhất tuy có oán giận với Thừa Tuyển Doãn, nhưng vẫn không nhịn được khen: "Thứ này quả thực không tồi."
Nằm trên kháng này, toàn thân đều dễ chịu.
"Đến đây, Đường ca nhi, ngồi đây, chỗ này ấm áp."
Ông chào hỏi Đường ca nhi, Đường ca nhi đi tới ngồi xuống, Thừa Tuyển Doãn đang định đi đến bên cạnh Đường ca nhi, Cảnh Nhất đã nhanh chân ngồi xuống bên cạnh Đường ca nhi, còn cố ý hay vô ý liếc nhìn Thừa Tuyển Doãn.
Thừa Tuyển Doãn bất đắc dĩ, chỉ có thể lặng lẽ ngồi đối diện Đường ca nhi, cách một cái bàn, ánh mắt đầy vẻ u oán.
Đường ca nhi chỉ cảm thấy ánh mắt Thừa Tuyển Doãn quá trực diện, cậu đỏ mặt, quay đầu hỏi Cảnh Nhất, "Cha, tối hôm đó, tại sao cha lại vào mỏ quặng?"
Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Cảnh Nhất lập tức trầm xuống, "Có người nói với ta là trong mỏ có động tĩnh."
Lúc đó ông không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là có công nhân lén lút khai thác vào ban đêm, nên muốn vào gọi họ ra.
Khi phát hiện bên trong không có ai thì ông đã nhận ra điều bất thường, định ra ngoài thì đã quá muộn.
Mỏ quặng sập bất ngờ, ông chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm nhiều năm ở mỏ sắt để bảo vệ bản thân.
Đường ca nhi hỏi: "Là ai nói với cha?"
"Lúc ta ra ngoài, nó đã biến mất." Cảnh Nhất bất lực lắc đầu, "A Giai cũng đã chết, ta không hiểu rốt cuộc là ai muốn tuyệt đường sống của chúng ta."
Những công nhân khác trở về từ mỏ sắt đều không sao, tại sao chỉ có họ bị tru sát?
Dư Vô Dương hỏi: "Ngươi nghĩ kỹ lại xem, lúc ở mỏ sắt, các ngươi có biết chuyện gì mà người khác không biết không? Hay là họ bảo các ngươi làm gì khác biệt so với người khác."
"Chẳng lẽ..." Cảnh Nhất không chắc chắn nói: "Là chuyện đó sao?"
Thừa Tuyển Doãn tim đập thình thịch, "Chuyện gì?"
Cảnh Nhất nói: "Trước khi được cứu, tiểu quản sự từng tập hợp nhóm chúng ta lại, nói chúng ta dọn dẹp đồ đạc, A Giai vì sợ chết nên đã lén đưa tiền hỏi quản sự nơi sẽ đến, quản sự nói là cùng một chỗ."
Thừa Tuyển Doãn và Dư Vô Dương biến sắc, trong lòng sóng gió ngập trời.
Cùng một chỗ!
"Mỏ sắt..." Thừa Tuyển Doãn quả quyết nói: "Huyện Thuyền Thiết còn có mỏ sắt khác!"
Đây mới là lý do Hướng Tuyệt muốn giết người diệt khẩu.
Đường ca nhi hỏi: "Chuyện này chỉ có cha và A Giai biết sao?"
Cảnh Nhất nói: "A Giai chắc chỉ nói với ta."
Dư Vô Dương đứng dậy, "Ta sẽ sai phụ hoàng phái người đến."
Họ phải tìm thấy những mỏ sắt còn lại càng sớm càng tốt.
Thừa Tuyển Doãn kéo tay y, bảo y ngồi xuống, "Người của hoàng cữu nếu có đến thì cũng phải mất ít nhất nửa năm, quá muộn rồi."
Dư Vô Dương hỏi: "Vậy phải làm sao đây?"
Đường ca nhi lên tiếng, "Cứ giao cho tôi."
Dư Vô Dương kinh ngạc, "Cậu?"
Không phải y xem thường ca nhi, nhưng mỏ sắt không phải chuyện người thường có thể tìm được.
Đường ca nhi mỉm cười, "Không phải tôi tìm, mà là Thao Thiết nhà tôi tìm."
Dư Vô Dương nghĩ đến con vật nhỏ hung dữ hay chửi thề luôn quanh quẩn bên Tiểu Trúc Tử ở phủ Huyện lệnh, rất hoài nghi về khả năng của Thao Thiết.
Nhưng thấy Đường ca nhi tự tin như vậy, y vẫn nói, "Được."
Y nói với Thừa Tuyển Doãn: "Ta tìm thấy một vài thứ ở mỏ sắt, ta nghi ngờ Hướng Tuyệt lén lút bán binh khí cho Thành quốc."
Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn u ám, "Thảo nào Thành quốc gần đây càng lúc càng kiêu ngạo."
Phòng trộm cướp bên ngoài còn dễ hơn phòng người nhà.
Dư Vô Dương vỗ vai Thừa Tuyển Doãn, "Dù họ có nhiều binh khí đến mấy cũng không sao, thứ đệ đưa cho ta, giá trị bằng cả ngàn vạn binh khí."
Lần đầu gặp mặt, A đệ tặng y một bản vẽ.
Bản vẽ đó vẽ một loại thần binh lợi khí tên là nỏ, nếu thực sự làm ra được, dù Thành quốc có nhiều binh khí đến đâu, Dư quốc cũng không sợ hãi.
Về phủ, Đường ca nhi liền đi tìm Thao Thiết.
Thao Thiết vốn không thể từ chối Đường ca nhi, lúc rời đi còn tiện tay kéo Tiểu Trảo đang vui vẻ chơi trong vườn đi theo.
Nó bận làm việc, Tiểu Trảo lấy quyền gì mà chơi ở đây?
Tiểu Trảo ngơ ngác bị kéo đi, đôi mắt đen láy chớp chớp, vô cùng oan ức.
Thao Thiết đi không lâu, Hùng Bối Miêu bắt đầu sắp xếp mua sắm đồ Tết, Đường ca nhi mới biết sắp đến Tết rồi.
Đây là cái Tết đầu tiên của Tiểu Trúc Tử sau khi sinh, Đường ca nhi chuẩn bị đặc biệt long trọng, Dư Vô Dương vốn định đi cũng bị cưỡng chế giữ lại ăn cơm tất niên.
Ăn cơm tất niên xong, Đường ca nhi vẫn thường xuyên nhìn ra ngoài.
Cậu đang nghĩ, không biết Thao Thiết và Tiểu Trảo có về không.
Nào ngờ đợi đến khi Tiểu Trúc Tử buồn ngủ, Thao Thiết và Tiểu Trảo vẫn chưa về.
Tiểu Trúc Tử dường như cũng đang đợi Thao Thiết, cố gắng mở to mắt nhìn về phía cửa, đúng lúc gần như không thể chịu nổi, bóng dáng quen thuộc nhảy vào tầm mắt.
Nó "a" một tiếng, cười rồi ngủ thiếp đi.
Hùng Bối Miêu ôm Tiểu Trúc Tử về phòng, Dư Vô Dương vốn muốn chơi với Tiểu Trúc Tử thêm, thấy Tiểu Trúc Tử ngủ rồi, đành tiếc nuối thu tay lại.
Cảnh Tầm Vân bàn bạc với y, "Huynh có muốn chơi với Tiểu Trúc Tử không?"
Dư Vô Dương nhấp một ngụm rượu, "Muội có cách sao?"
"Có." Cảnh Tầm Vân cười không có ý tốt, "Chỉ cần ngày mai huynh giúp tôi trốn học."
Anh rể mời thầy dạy cho Tiểu Trúc Tử thì thôi đi, lại mời thầy dạy cho cả cô.
Ngày mai là mùng một Tết, cô lại còn phải đọc sách, không thể chấp nhận được.
Cô phải đi chơi!
"Được." Dư Vô Dương đồng ý, nhìn vẻ phấn khích của Cảnh Tầm Vân, ánh mắt y cũng nhuốm ý cười.
Thao Thiết và Tiểu Trảo kiệt sức, sau khi về trước hết nhìn Tiểu Trúc Tử một cái rồi bắt đầu vùi đầu ăn uống.
Thao Thiết ăn xong ngã vật ra hỏa kháng, dang tay chân bụng hướng lên trời, lười biếng ném ra một cục quặng sắt rồi nhắm mắt ngủ ngay lập tức.
Thừa Tuyển Doãn và Dư Vô Dương nhìn nhau, nở nụ cười.
Thời tiết ấm lên, Thừa Tuyển Doãn đẩy mạnh việc áp dụng phương pháp bón ruộng màu mỡ ở huyện Thuyền Thiết, và đến các thôn hỏi thăm nông dân, tìm kiếm loại cây trồng thích hợp cho huyện Thuyền Thiết.
Đường ca nhi thấy Thừa Tuyển Doãn quanh năm suốt tháng bận tối mặt mày, cậu cũng bắt đầu bận rộn làm ăn kiếm tiền.
Đây là điều duy nhất cậu có thể làm cho phu quân lúc này.
Một tháng sau, Dư Vô Dương mang theo bản đồ rời khỏi huyện Thuyền Thiết, Cảnh Tầm Vân mắt rưng rưng tiễn đến cổng thành, Dư Vô Dương lau nước mắt cho cô bé, cười bất lực nhưng xen lẫn niềm vui mà y cũng không nhận ra, "Thật sự không muốn ta đi sao?"
Cảnh Tầm Vân khóc nói: "Huhu, huynh đi rồi, ai giúp tôi trốn học đây?"
Dư Vô Dương: "..."
Y lạnh mặt, quay người lên ngựa, nói với Đường ca nhi bên cạnh, "Một tháng này bài vở của cô bé đều do ta làm thay, ta đi rồi, cậu nhớ bảo A đệ bắt nó học bù, đừng để xuất hiện ta thứ hai."
Đường ca nhi: "... Huynh trưởng nói chuyện thật hùng hồn."
Dư Vô Dương da mặt đã dày hơn rất nhiều, nghe vậy thản nhiên nói, "Ừm, người nhà, lý lẽ không thẳng thì khí thế cũng phải mạnh."
Vừa dứt lời, y quất roi, ngựa phi như bay.
Cảnh Tầm Vân hoàn toàn không ngờ Dư Vô Dương trước khi đi còn quay lại đâm cô bé một nhát, mắt tròn xoe.
Đường ca nhi mặt không cảm xúc nhìn Cảnh Tầm Vân, Cảnh Tầm Vân da đầu căng thẳng, "Ca, muội về bù bài đây."
Nói xong, cô bé chạy biến mất.
Đường ca nhi bất lực thở dài.
Thừa Tuyển Doãn ôm eo cậu, an ủi: "Tầm Vân rất thông minh, mình không cần lo lắng cho con bé."
Đường ca nhi ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt phức tạp, "Phu quân, mình không hiểu đâu."
Thừa Tuyển Doãn tức cười: "Mình đang nói chuyện huynh trưởng và Tầm Vân sao?"
Đường ca nhi hơi ngạc nhiên, "Phu quân, chuyện này mình cũng nhìn ra sao? Mình không phải rất bận sao?"
"Tôi bận, nhưng tôi không có mù." Thừa Tuyển Doãn đỡ cậu lên xe ngựa.
Đường ca nhi nói, "Cô bé còn nhỏ quá, thân phận huynh trưởng lại là... em sợ cô bé sẽ chịu ấm ức."
"Tôi sẽ không để cô bé chịu ấm ức." Thừa Tuyển Doãn vỗ nhẹ lưng Đường ca nhi.
Gia đình Đường ca nhi chính là gia đình hắn.
Mọi việc hắn làm bây giờ, đều là để bảo vệ gia đình mình.
"Chỉ là tuổi tác của cô bé thì..."
Tầm Vân qua Tết là mười bốn tuổi, tuy con gái nhà thường ở tuổi này đã bắt đầu lo chuyện hôn sự, nhưng gia đình họ khó khăn lắm mới đoàn tụ, họ muốn giữ cô bé lại vài năm nữa.
Đường ca nhi bĩu môi, đột nhiên nghe thấy bên ngoài rất ồn ào.
Thừa Tuyển Doãn vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, cười: "Đường ca nhi, mình xem ai đến kìa."
Đường ca nhi thò đầu ra nhìn, "Không phải Cầm công tử sao? Sao huynh ấy lại đích thân đến?"
Vừa đến huyện Thuyền Thiết, phu quân đã viết thư cho Cầm công tử, bảo y cử người đến mở tiệm thịt kho ở huyện Thuyền Thiết.
Cầm Mạnh Liên vẫn chưa mở tiệm thịt kho đến Châu Thuyền, nếu huyện Thuyền Thiết có tiệm thịt kho, nhất định sẽ thu hút người từ các huyện khác đến.
Người đông, việc buôn bán ở huyện Thuyền Thiết sẽ dễ làm, bá tánh kiếm được nhiều tiền, cuộc sống mới ngày càng tốt hơn.
Nhưng họ không ngờ Cầm công tử lại đích thân đến.
Thừa Tuyển Doãn bảo người đánh xe dừng lại, đỡ Đường ca nhi xuống.
Cầm Mạnh Liên đang hỏi đường: "Xin hỏi phủ Huyện lệnh đi đường nào?"
Bà thím mua rau đang định chỉ đường, liếc thấy Thừa Tuyển Doãn, cười: "Đại nhân ngay kia, ngài cứ hỏi thẳng ngài ấy."
Cầm Mạnh Liên quay đầu, thấy Thừa Tuyển Doãn thì vui mừng suýt khóc.
"Thừa huynh đệ à, huynh làm quan rồi không muốn làm ăn với ta nữa sao, huynh nói huynh để lại bao nhiêu công thức nước sốt cho Thừa Tam Tự, sao không để lại cho ta vài công thức món ngon?" Y khựng lại, rồi nói: "Ta tuy biết huynh rất giống Vạn Bách Phiếm, nhưng ta thật sự không nghĩ hai người có quan hệ, huynh nói xem nếu lúc đó ta tinh ý hơn, có phải hai người đã không phải chờ lâu như vậy mới nhận nhau?"
Thừa Tuyển Doãn hỏi: "Ngài ngàn dặm xa xôi đến tìm tôi, chắc không phải chỉ để xin công thức đâu nhỉ?"
Cầm Mạnh Liên cười chột dạ: "Đương nhiên không phải, tôi là đến mở tiệm làm ăn, tiện thể xin công thức."
Thừa Tuyển Doãn đã nhìn thấu hắn ta, nói: "Đi thôi, về phủ."
"Được rồi." Cầm Mạnh Liên vẫy tay bảo người đi theo, rồi nói: "Tôi thấy huyện lỵ của các vị khá đông người, không nghèo như huynh nói."
Đường ca nhi giải thích: "Thời gian này, liên tục có người từ huyện ngoài đến làm ăn."
Trên đường, Thừa Tuyển Doãn kể chuyện gia đình Đường ca nhi cho Cầm Mạnh Liên nghe, Cầm Mạnh Liên cảm thán: "Thật là trùng hợp."
Nếu Thừa Tuyển Doãn thật sự ở lại Kinh thành, e rằng Đường ca nhi cả đời không tìm được người thân của mình.
Phủ Huyện lệnh, trong đình tứ giác, Tiểu Trúc Tử đang học đi.
Thao Thiết lười biếng nằm sấp trên đệm mềm do người hầu trải, quẹt đuôi vô thức, mắt nhìn chằm chằm Tiểu Trúc Tử.
Tiểu Trúc Tử đi được nửa chừng, đột nhiên chỉ về phía trước "a" một tiếng.
Hùng Bối Miêu nhìn qua, vừa vặn thấy Cảnh Tầm Vân đang lén lút lẩn trốn.
Cảnh Tầm Vân dường như ôm thứ gì đó, bị Tiểu Trúc Tử gọi, sợ hãi nhảy dựng lên.
Thao Thiết nheo mắt, từ từ ngồi dậy.
Cô bé này có mùi máu tanh.
"Con lại làm gì đấy?" Hùng Bối Miêu bất lực vô cùng.
Cảnh Tầm Vân cười gượng: "Không làm gì, con chỉ... chỉ chơi đùa thôi, chơi đùa."
Cô bé nói ấp úng, Hùng Bối Miêu tuy kỳ lạ, nhưng không nỡ quản thúc Cảnh Tầm Vân.
"Đi đi, đừng quậy phá quá khuya."
Cảnh Tầm Vân thở phào nhẹ nhõm, gật đầu rồi chạy đi.
Thao Thiết nhìn Tiểu Trảo, Tiểu Trảo bò dậy, lặng lẽ đi theo sau lưng Cảnh Tầm Vân.
Cảnh Tầm Vân về đến sân, bước vào sương phòng rồi nhìn quanh không có ai mới đóng cửa phòng lại.
Cô không quen người khác hầu hạ sát sao mình, nên người hầu mà ca ca sắp xếp đều bị cô sai đi làm việc khác rồi.
Cũng may nhờ vậy, không có ai phát hiện cô bé giấu một người trong phòng.
Nói chính xác hơn, là một người dính đầy máu.
Cô hít sâu một hơi, vén rèm giường, nhìn người đang thoi thóp nằm trên giường, nói khẽ: "Ngươi đừng sợ, ta bôi thuốc cho ngươi."
Người nằm trên giường im lặng không nói.