Cảnh Tầm Vân nuốt nước bọt, cẩn thận cắt bỏ y phục nhuốm máu trên người cô nương nằm trên giường. Khi nhìn thấy vết thương máu thịt be bét trước mắt, cô bé đột nhiên run bắn người.
"T-tôi cố gắng không run, tỷ chịu đựng chút nha."
Cô nương trên giường rủ mắt, khẽ "Ừm" một tiếng.
Lúc xử lý vết thương, cô nương không hề k** r*n một tiếng, ngược lại Cảnh Tầm Vân đã toát mồ hôi lạnh.
Cô bé nhìn chậu nước đầy máu, mắt đỏ hoe giận dữ nói: "Sao lại có cha mẹ như vậy chứ, bán người đi thì thôi, cớ gì lại còn hành hạ người ta đến mức này? Đây không phải là muốn lấy mạng người sao?"
Cô nương nhìn cô bé, trầm mặc rất lâu rồi hỏi: "Tại sao lại khóc?"
Cảnh Tầm Vân thấy mất mặt, lau đi nước mắt: "Tôi khóc thay tỷ!"
Cô nương khựng lại, dường như không biết nói gì.
Một lúc lâu sau, nàng nói: "Không đau."
Cảnh Tầm Vân trợn tròn mắt, khó tin hỏi: "Tôi trông dễ bị lừa đến vậy sao?"
Đau đến mức này mà còn dám lừa cô bé nói không đau.
Cô nương không biết đáp lời thế nào, trong sương phòng im lặng một thoáng. Nàng lại hỏi: "Nhà có nuôi sói à?"
Cảnh Tầm Vân vừa tìm y phục trong tủ vừa đáp: "Ca ca tôi nuôi đó, nhưng nó không dữ, tỷ đừng sợ."
Cô bé khựng lại, chợt phản ứng: "Khoan đã, sao tỷ biết nhà tôi nuôi sói?"
Cô nương nhìn ra cửa sổ: "Nó đang nhe răng với tôi kìa."
Cảnh Tầm Vân đột ngột nhìn ra cửa sổ, Tiểu Trảo lập tức thu răng lại như thể thay đổi nét mặt, lè lưỡi cười trông như một con chó.
Cảnh Tầm Vân: "..."
Cô nương: "..."
Im lặng một lát, Cảnh Tầm Vân là người phản ứng trước. Cô bé trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ, dùng thân hình nhỏ nhắn của mình đè Tiểu Trảo xuống đất, hai tay bịt miệng Tiểu Trảo: "Ngươi không được phép mách lẻo! Bằng không ta sẽ nói với ca ca rằng người này là do ngươi và ta cùng cứu!"
Tiểu Trảo trợn tròn cả mắt.
Sao lại có thể như vậy!
Cảnh Tầm Vân lại nói: "Ta có rất nhiều thịt khô ở đây, ngươi giúp ta thì ta sẽ cho ngươi ăn hết."
Tiểu Trảo chớp chớp mắt, gật đầu.
Cảnh Tầm Vân yên tâm, cô bé buông Tiểu Trảo ra, quay đầu nhìn cô nương, cười đầy tự tin: "Tỷ yên tâm, nó sẽ cùng tôi bảo vệ tỷ."
Cô nương nói: "Nó sẽ bảo vệ muội, nhưng chưa chắc đã bảo vệ tôi."
Khoảnh khắc Cảnh Tầm Vân bất chấp nhảy ra ngoài vừa rồi, thực sự đã làm nàng giật mình. Nhưng Tiểu Trảo thà để mình bị đè còn hơn là né tránh làm Cảnh Tầm Vân bị thương, đủ để chứng minh con sói này coi Cảnh Tầm Vân như hậu bối để bảo vệ.
"Không đâu, nó đã đồng ý với tôi rồi." Cảnh Tầm Vân cười đầy tự tin, nhưng quay đầu lại đã thấy chỗ Tiểu Trảo vừa đứng trống không.
Nụ cười của Cảnh Tầm Vân cứng lại trên mặt.
Cô nương mặc y phục vào người, khó khăn đứng dậy: "Sói là loài giảo hoạt nhất."
Con sói giảo hoạt này vừa nhìn đã nhận ra sự nguy hiểm của nàng, làm sao có thể để nàng ở lại bên cạnh Cảnh Tầm Vân được.
Cảnh Tầm Vân ôm chầm lấy cô nương: "Không! Không được! Tỷ không được đi! Cha mẹ tỷ sẽ giết tỷ mất!"
Cô nương nhìn Cảnh Tầm Vân, ánh mắt thâm trầm: "Buông tôi ra, tôi không phải người tốt lành gì."
Cảnh Tầm Vân kiên quyết lắc đầu: "Tôi không chịu! Tôi không chịu! Tôi muốn cứu tỷ!"
Sau khi cha mẹ nuôi của cô bé qua đời, có một thời gian cô bé đói đến sắp chết. Hàng xóm muốn cho cô bé thức ăn, nhưng cô bé từ chối, bởi vì cô bé thấy con của nhà hàng xóm cũng sắp chết đói rồi.
Lúc ấy ai cũng khó khăn, nhưng tận sâu trong lòng cô bé vẫn hy vọng có một người có khả năng có thể đưa tay kéo cô bé một cái, cứu cô bé một mạng.
Không ai muốn chết cả, không một ai.
Khi Thừa Tuyển Doãn và Đường ca nhi tới, vừa lúc nhìn thấy Cảnh Tầm Vân ôm lấy cô nương với vẻ mặt cứng đầu bướng bỉnh.
Không khí có chút gượng gạo, Đường ca nhi thậm chí còn nhìn thấy sự bất lực và cơn giận bị kìm nén trên gương mặt cô nương ấy.
Cầm Mạnh Liên hòa giải: "Lệnh muội đúng là người chân thật."
Cảnh Tầm Vân quay đầu nhìn hắn ta, hỏi: "Ngươi là ai? Trông khá đẹp trai, nhưng lại không biết ăn nói."
Cầm Mạnh Liên: "..."
Đường ca nhi chỉ cảm thấy gân xanh trên trán giật lên: "Cảnh Tầm Vân, mau buông cô nương người ta ra!"
Cậu hiếm khi gọi thẳng tên Cảnh Tầm Vân, cô bé sợ hãi buông cô nương ra, ngoan ngoãn đứng dậy, nhưng tay vẫn nắm lấy vạt áo cô nương, nói: "Ca ca, muội muốn tỷ ấy làm nha hoàn cho muội."
Đường ca nhi nhìn cô nương, chỉ hỏi: "Cô nương có nguyện ý bán thân không?"
Cô nương nhìn Đường ca nhi, lại nhìn sang Thừa Tuyển Doãn, hỏi: "Tôi bằng lòng thì cậu sẽ giữ tôi lại chứ?"
"Sẽ." Ánh mắt Đường ca nhi kiên định. Cảnh Tầm Vân rất ít khi chủ động đòi hỏi điều gì.
Vì vậy cậu muốn thỏa mãn Cảnh Tầm Vân.
Cô nương lại hỏi: "Cậu đã điều tra tôi chưa?"
Thừa Tuyển Doãn nói: "Cửu Khẩu thôn, Con gái của Khí thị, Khí Mỹ."
Cô nương rủ mắt: "Tôi bán thân."
Khí Mỹ sảng khoái ký khế ước bán thân, Cảnh Tầm Vân vui mừng nhảy cẫng lên, lớn tiếng kêu: "Lang trung, gọi lang trung tới xem cho Mỹ Mỹ nhà tôi!"
Trên khuôn mặt vốn bình thản của Khí Mỹ xuất hiện một vết rạn nhỏ: "Muội đừng gọi ta là Mỹ Mỹ!"
Cảnh Tầm Vân nghi ngờ: "Vậy gọi là Mỹ nha đầu hả?"
Khí Mỹ: "...Thôi, đừng gọi." Lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy bất lực đến thế với một người.
Cảnh Tầm Vân tủi thân nói: "Vậy không được."
Cô bé nhìn sang Thừa Tuyển Doãn: "Ca phu, cha mẹ nàng ấy đánh nàng ấy còn muốn bán nàng ấy đi, chuyện này nha môn có thể quản không?"
"Giờ mới nhớ tới việc bảo tôi quản à?" Thừa Tuyển Doãn cười nói: "Muội mở lời, chuyện này tôi có thể quản."
Cảnh Tầm Vân cười toe toét, khen ngợi: "Ca ca, nhãn quang thật tốt, nhìn xem ca tìm được một ca phu tốt đến nhường nào!"
Đường ca nhi hơi đỏ mặt: "Phu quân cũng đừng quá nuông chiều cô bé."
Thừa Tuyển Doãn lén lút véo eo Đường ca nhi, hỏi: "Vậy mình nói xem chuyện này tôi có quản không?"
Đường ca nhi mềm nhũn cả chân, trừng hắn: "Quản hay không là chuyện của phu quân, hỏi em làm chi!"
Thừa Tuyển Doãn cười: "Ý này là quản rồi."
Cầm Mạnh Liên: "..."
Lâu ngày không gặp, hai cái người này vẫn ân ái đến mức không dám nhìn.
Y quay đầu đi, nhìn Khí Mỹ, ánh mắt thâm trầm một thoáng.
Cô nương này tuyệt đối không phải là dân thường.
Thừa Tuyển Doãn đã nói là làm, ngay trong ngày hắn dẫn theo Hách Đa Dư đến Cửu Khẩu thôn bắt người.
Khí thị nhìn một đám thanh niên xông vào nhà mình, sợ hãi khóc lóc: "Lão già! Lão già! Mau ra đây!"
Một hán tử béo mập xông ra, gầm lên: "Kẻ nào dám đến nhà tôi làm càn!"
Hách Đa Dư một cước đá hắn ta ngã lăn ra đất, hắn ta kêu đau.
Thừa Tuyển Doãn hỏi: "Có phải A Khí ở Cửu Khẩu thôn không?"
A Khí lúc này mới nhận ra những người tới là quan nha, hắn ta mềm nhũn cả chân, quỳ xuống đất: "Đại nhân tha mạng, chúng tôi không làm chuyện gì xấu cả."
Thừa Tuyển Doãn hỏi: "Các ngươi có một con gái tên là Khí Mỹ, giờ cô ta đang ở đâu?"
Khí thị và A Khí nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ kinh hãi.
Hách Đa Dư quát: "Nói mau!"
Khí thị run rẩy nói: "Nó, nó bỏ trốn rồi."
Thừa Tuyển Doãn hỏi: "Vì sao bỏ trốn?"
A Khí khóc lóc kể lể: "Đại nhân, chúng tôi cũng không biết con tiện tỳ đó vì sao lại bỏ trốn nữa."
Thừa Tuyển Doãn liếc Hách Đa Dư, Hách Đa Dư liền lôi người xuống để thẩm vấn.
Không lâu sau, Hách Đa Dư lôi A Khí mặt mày bầm tím trở lại: "Hai tên súc sinh này muốn bán con gái Khí Mỹ đi để cưới vợ cho con trai chúng."
Khí thị run rẩy khóc lóc: "Đại nhân, chúng tôi vất vả nuôi lớn con tiện tỳ đó, giờ muốn bán nó đi để cưới vợ cho con trai chúng tôi thì có gì sai sao? Tôi nghe nói ngài là quan tốt, ngài nhất định sẽ minh xét giúp tôi tìm con tiện nhân đó về!"
Thừa Tuyển Doãn cười lạnh: "Đáng tiếc, tôi không xứng làm quan tốt trong lòng ngươi."
Hắn ra lệnh: "Bắt lại."
Khí thị ngây người, gào khóc: "Sao lại bắt tôi? Chúng tôi làm sai chuyện gì? Chúng tôi không có tội!"
Nha dịch đang bắt người, một gã say rượu loạng choạng đi vào, hắn ta cố mở to mắt, khi nhìn thấy nha dịch thì đột nhiên ngã ngồi xuống đất, kinh hoàng lẩm bẩm: "Người là do bọn chúng giết, không liên quan gì đến tôi! Không liên quan gì đến tôi!"
Thừa Tuyển Doãn nhíu mày, Hách Đa Dư giận dữ: "Các ngươi còn giết người nữa sao?"
Khí thị và A Khí đang định phủ nhận, Thừa Tuyển Doãn bỗng nói: "Bắt cóc bán con gái ruột, đối với tôi đó là tội ác tày trời, nhưng nếu kẻ bị bán không phải con gái ruột của các ngươi, vậy lại là chuyện khác."
Khí thị ngây người ra, vội vàng nói: "Không phải! Người chúng tôi bán không phải con gái tôi, nó chỉ là người được con gái tôi nhặt về, tôi không biết nó là ai!"
Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn lạnh đi: "Người các ngươi bắt cóc bán đi không phải Khí Mỹ, vậy Khí Mỹ thật sự đâu?"
A Khí dường như biết không thể thoát tội, liều mạng nói: "Nó là con gái tôi, mạng sống là do chúng tôi ban cho, chúng tôi giết nó thì đã sao? Ai bảo nó muốn trốn đi?"
Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn toát ra hàn ý: "Bắt cả ba người lại, đưa về huyện nha thẩm vấn."
Đường ca nhi nghe chuyện này xong lại không hề kinh ngạc, Thừa Tuyển Doãn xoa bóp vai cậu, thấu hiểu hỏi: "Mình cũng đoán được rồi?"
Đường ca nhi nói: "Em chỉ cảm thấy cô nương ấy sẽ không làm hại Cảnh Tầm Vân."
Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn tối lại: "Tôi đã bảo Thủy nhìn chằm chằm cô ta, nếu cô ta có ác ý, trong phủ sẽ không chứa được cô ta."
Đường ca nhi ngả người ra sau, dựa vào Thừa Tuyển Doãn: "Phu quân định xử lý chuyện này ra sao?"
Thừa Tuyển Doãn vòng tay ôm lấy eo Đường ca nhi, bế cậu đặt lên đùi: "Tôi không định tha cho ba người nhà họ Khí."
A Khí là bá hộ trong thôn, bình thường làm đủ chuyện xấu xa, con trai hắn ta cũng học theo, từng sỉ nhục một cô nhi, khiến cô nhi không chịu nổi nhục nhã nhảy sông tự vẫn.
Cả ba người đều mang án mạng, hắn nhân cơ hội này để giết gà dọa khỉ.
Đường ca nhi thở dài: "Bất kể ở đâu, phụ nữ và ca nhi luôn bị coi thường."
"Tôi sẽ cố gắng thay đổi điều đó." Thừa Tuyển Doãn khẽ hít hà cổ Đường ca nhi, hắn luôn cảm thấy trên người Đường ca nhi có một mùi thơm thoang thoảng, nhưng Đường ca nhi không thích thoa son phấn, không biết mùi hương này từ đâu mà có.
Đường ca nhi thấy cổ hơi nhột, cười đẩy Thừa Tuyển Doãn ra: "Phu quân, đừng nghịch, nói chuyện chính đi."
Thừa Tuyển Doãn nghiêm túc nói: "Mình nói đi."
"Không phải nói trong huyện không còn nha hành nữa sao? Bọn họ bán người cho ai?" Đường ca nhi vừa nói vừa buông tay, Thừa Tuyển Doãn lại ghé sát lại, "chụt" một tiếng hôn lên má Đường ca nhi: "Đã bảo Hách Đa Dư đi điều tra rồi."
Trong mắt hắn lóe lên một tia sáng tối: "Có lẽ chúng ta sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn."
Đường ca nhi nghi ngờ nhìn hắn, hắn hôn lên mắt cậu, nói khẽ: "Đường ca nhi, tôi nhớ em quá."
Đường ca nhi đỏ mặt, không lên tiếng, mặc cho Thừa Tuyển Doãn làm càn.
Đến khoảnh khắc cuối cùng, Đường ca nhi ôm lấy Thừa Tuyển Doãn, hơi dùng sức siết một chút. Gân xanh trên trán Thừa Tuyển Doãn nổi lên, hắn nhẫn nhịn và kiềm chế thầm thì: "Đường ca nhi, buông tôi ra."
Đường ca nhi cười vừa e thẹn vừa quyến rũ: "Em muốn sinh cho Tiểu Trúc Tử một muội muội."
Tim Thừa Tuyển Doãn đập mạnh, cuối cùng vẫn không nhịn được, hắn đã ra hết ở bên trong.
Đêm khuya, Thừa Tuyển Doãn vừa lau người cho Đường ca nhi vừa nghiến răng nghiến lợi: "Thảo nào lại dễ dàng thuận theo tôi như vậy, hóa ra là có ý đồ xấu! Em đúng là hư hỏng mà, Đường ca nhi!"
Hắn ôm Đường ca nhi, thở dài: "Thôi vậy, hư tôi cũng thích."
_______________________________________________________________
Ngày hôm sau, người dân Thiền Thiết huyện vây kín nơi chợ búa, bàn tán xôn xao.
"Trên bảng viết gì vậy? Có phải mỏ than lại tuyển người không?"
"Không phải, là nói không được bất chấp ý muốn của phụ nữ và ca nhi mà ép buộc mua bán, trên đó còn viết về vụ án vừa mới xử hôm nay, nói là nhà này vì muốn cưới vợ cho con trai mà bán con gái, nghe nói còn suýt đánh chết cô nương đó."
"Cuối cùng nhà đó thế nào rồi?"
"Tất cả đều bị huyện thái gia xử tử."
Mọi người hít một hơi lạnh: "Nặng thế cơ à."
Có người cho rằng huyện thái gia làm quá chuyện bé xé ra to, có người lại thấy huyện thái gia làm rất tốt, ý kiến mọi người không đồng nhất.
Hách Đa Dư ho khan hai tiếng: "Nghe rõ đây! Huyện thái gia của chúng ta nói, nếu phụ nữ và ca nhi gặp phải đối xử bất công, bị sỉ nhục, bị đánh đập, muốn hòa ly, đều có thể tìm đến huyện thái gia. Huyện lệnh phu lang của chúng ta còn mở một Thiên Hành Viện bên cạnh tiệm than, tiếp nhận tất cả phụ nữ và ca nhi không còn đường sống!"
Hắn ta dừng lại, nhấn mạnh: "Chỉ những người thực sự không còn đường sống mới được nhận! Mỗi người vào Thiên Hành Viện, tôi đây sẽ tự mình điều tra."
Những lời này như một tảng đá lớn ném vào mặt nước, gây nên sóng gió lớn.
Không ít phụ nữ và ca nhi đỏ hoe mắt, cũng có không ít hán tử mặt mày sa sầm.
"Huyện thái gia quản chi chuyện bao đồng? Chẳng lẽ vợ tôi bỏ tiền cưới về không được đánh không được mắng, còn phải thờ phụng sao?"
"Nghe nói huyện thái gia rất sợ huyện lệnh phu lang, chuyện này không phải là do huyện lệnh phu lang đề xuất đấy chứ? Tôi nghe nói tiệm than cũng là do huyện lệnh phu lang kinh doanh, cậu ta là một ca nhi mà đến góp vui làm gì? Thật là hồ đồ!"
"Thế này thì xong rồi, đám vợ con trong nhà chúng ta chẳng phải sẽ làm loạn lên sao?"
"Tôi muốn hòa ly! Tôi muốn hòa ly!" Một cô nương quần áo rách rưới hét lớn, nàng vừa khóc vừa xông vào huyện nha. Vừa chạy được nửa đường, một hán tử xông ra tát thẳng vào mặt cô nương một cái thật mạnh: "Đồ tiện nhân! Mày muốn hòa ly với ai!"
Cô nương bình tĩnh lại, trong mắt nhìn hán tử tràn ngập kinh hoàng.
Có người nhíu mày, quay đầu đi không nỡ nhìn nữa.
Có người lại cho rằng hán tử đánh đúng, điều đáng sợ là trong số đó còn có cả một số phụ nữ và ca nhi.
"Dừng tay!" Hy ca nhi chen qua đám đông, chắn trước cô nương.
Người hán tử giận dữ nói: "Ngươi là ai? Liên quan gì đến ngươi!"
Hy ca nhi trừng mắt hung dữ với hán tử: "Cái bảng huyện thái gia vừa dán lên các ngươi không thấy à? Muốn bị huyện thái gia bắt vào sao?"
Người hán tử chửi rủa: "Liên quan gì đến ngươi, một ca nhi!"
Hách Đa Dư phi nhanh đến, một cước đá bay hán tử xuống đất: "Ca nhi còn có thể tham gia khoa cử, ngươi dựa vào đâu mà khinh thường ca nhi!"
Hắn ta quay đầu nhìn nha dịch dưới trướng: "Đứng ngây ra đó làm gì, bắt người đi!"
Hy ca nhi ngây người nhìn bóng lưng rộng lớn của Hách Đa Dư, tim đập hơi nhanh.
Cô nương nhìn thấy hán tử bị bắt, lấy lại dũng khí: "Đến huyện nha, đưa tôi đến huyện nha."
yi ca nhi hoàn hồn, gọi: "Hách Đa Dư."
Hách Đa Dư sợ đến cứng cả lưng: "Có!"
Hy ca nhi: "...Ngươi sợ ta à?"
Hách Đa Dư không dám nhìn cậu ta, nhưng vẫn cứng miệng nói: "Tôi sợ cậu làm gì! Cậu lại không ăn thịt người."
Mặt Hy ca nhi đầy vạch đen, nhưng lười vạch trần hắn ta: "Đưa tỷ tỷ này đến huyện nha."
Hách Đa Dư: "Vâng!"
Hy ca nhi: "..."
Thừa Tuyển Doãn nghe tin này xong liền bỏ dở công việc đang làm để chạy đến huyện nha.
Vì chuyện này gây ồn ào khá lớn, dân chúng vây xem rất đông, Thừa Tuyển Doãn lướt mắt qua, mặt không đổi sắc.
Càng đông người càng tốt.
Địa vị thấp kém của ca nhi và phụ nữ đã tồn tại từ lâu, chỉ dựa vào một vụ án thôi chưa thể thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của dân chúng.
Dân chúng nhìn thấy càng nhiều, những người tỉnh ngộ sẽ càng lúc càng nhiều.
Vụ án này rất đơn giản, Thừa Tuyển Doãn nhanh chóng làm rõ.
Người hán tử ham cờ bạc lại thích đánh người, vì muốn kiếm tiền, hắn ta ép buộc cô nương kia phải bán thân.
Mỗi lần cô nương mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần trở về nhà lại phải chịu đựng sự hành hạ của hán tử, ngày qua ngày, cô nương đã tiều tụy, không còn ra hình dạng con người nữa. Danh tiếng đặc biệt quan trọng đối với một người phụ nữ, nếu không phải đã cùng đường, nàng làm sao dám nói ra những chuyện này trước đại đường.
Nàng nói thẳng, nếu hôm nay không nghe thấy những lời Hách Đa Dư nói dưới bảng, e rằng nàng đã đi tìm cái chết rồi.
Thừa Tuyển Doãn phán quyết hai người hòa ly, trả lại tự do cho cô nương, đánh hán tử ba mươi trượng để trừng phạt.
Thiền Thiết huyện nghèo đến nỗi không có cả lầu xanh, hắn nhận ra những chuyện xảy ra trong bóng tối như thế này còn rất nhiều. Hắn vỗ kinh đường mộc, tăng cao giọng, giọng nói đanh thép: "Ở chỗ bổn quan, phụ nữ, ca nhi và hán tử có địa vị như nhau, bất kể là ai bị sỉ nhục đều có thể đến chỗ bổn quan để kêu oan, bổn quan nhất định sẽ cho các ngươi một lời giải thích."
Hắn lại nhìn hán tử mặt tái mét: "Nếu để bổn quan phát hiện ngươi không chừa thói cũ đi quấy rối cô nương ấy, bổn quan nhất định sẽ không tha thứ cho ngươi nữa."
Người hán tử quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ: "Thảo dân biết lỗi rồi, thảo dân biết lỗi rồi!"
Cô nương nhìn bộ dạng thảm hại của hán tử, chỉ cảm thấy nỗi uất ức trong lòng tan biến, nàng cười hả hê, dập đầu tạ ơn Thừa Tuyển Doãn.
Vụ án này gây ra một làn sóng nhỏ ở Thiền Thiết huyện, hán tử không dám tùy tiện đánh mắng phụ nữ và ca nhi trong nhà nữa, phụ nữ và ca nhi cũng không còn rụt rè như trước, ngày càng có nhiều người đến huyện nha kêu oan.
Dân chúng nghe về những câu chuyện bi thảm của những phụ nữ và ca nhi này, dần dần thay đổi suy nghĩ.
Không khí ở Thiền Thiết huyện cũng đã âm thầm chuyển biến.
Bắt đầu có người hiểu được tâm tư khổ sở của Thừa Tuyển Doãn, cũng bắt đầu có hán tử cảm thấy hổ thẹn, lên tiếng bênh vực phụ nữ và ca nhi. Ngày tháng của phụ nữ và ca nhi ở Thiền Thiết huyện cải thiện rõ rệt, trên đường đi, trên mặt họ đều mang theo nụ cười.
Ngay lúc này, tiệm thịt kho mở cửa.
Vừa nghe nói là tiệm do huyện thái gia và bạn hữu hợp tác mở, phụ nữ và ca nhi đi tiên phong, mang theo tất cả tiền riêng, chỉ để mua thịt kho.
Bất kể thịt kho này có ngon hay không, số tiền này họ nhất định phải tiêu.
Đàn ông ở Thiền Thiết huyện lần đầu tiên được chứng kiến sức mua điên cuồng của phụ nữ và ca nhi.
Có một số hán tử muốn nếm thử, nhưng không thể chen vào được.
Những hán tử này lần đầu tiên trong đời cảm thấy sợ hãi phụ nữ và ca nhi.
Các nhân viên ở tiệm thịt kho đều run lẩy bẩy. Họ muốn nói có khuyến mãi khai trương, vừa nhắc đến, những phụ nữ và ca nhi này đã trừng mắt nhìn họ một cách dữ tợn, như thể dám giảm giá thì sẽ giết họ vậy.
Sợ đến mức họ phải ngậm nước mắt thu tiền, không lâu sau thịt kho đã được bán hết sạch. Những phụ nữ và ca nhi này mua được thịt kho, lòng đầy mãn nguyện, vừa ăn một miếng đã ngây người.
Sao có thể! Sao lại có thể ngon đến mức này!
Món ngon như thế này, có phải họ đã trả ít tiền rồi không!
Ôi chao, biết thế đã không mua nhiều đến vậy.
Ngày hôm đó, những hán tử đối xử tốt với vợ và ca nhi may mắn được chia cho một miếng thịt kho.
Những hán tử chưa được ăn vốn coi thường thịt kho, cho đến khi nghe những người đã ăn mô tả: "Không ăn thịt kho, đời mày coi như sống uổng rồi! Ngay cả thịt thần tiên ăn cũng chưa chắc ngon bằng!"
Có người khóc lóc nói: "Vợ tôi đối xử với tôi thật tốt, món thịt kho ngon đến thế mà cô ấy cũng chia cho tôi, trước đây tôi còn lén lút chê bai cô ấy, tôi đáng chết quá."
"Huhu, sau này tôi phải đối xử tốt hơn với vợ tôi."
Những hán tử chưa được ăn thịt kho nghe vậy lòng không khỏi khó chịu, lúc về nhà cứ tự kiểm điểm, về đến nhà, họ bắt đầu thử đối xử tốt hơn với nửa kia của mình.
Khi nhận thấy sự thay đổi của họ, nửa kia của họ nở một nụ cười dịu dàng như hoa trên khuôn mặt.
Đó là nụ cười mà họ đã lâu không thấy.
Nụ cười này khiến họ nhận ra rằng nửa kia của mình lại đẹp đến thế.
Thừa Tuyển Doãn không hề nghĩ rằng tiệm thịt kho mở cửa lại có thể... thúc đẩy tình cảm vợ chồng.
Cầm Mạnh Liên cũng vô cùng hổ thẹn: "Lúc tiệm của tôi khai trương, khách cũng điên cuồng, nhưng thực sự chưa từng điên cuồng đến mức này."
Phải nói, không hổ danh là Thừa huynh đệ sao?
Đi đến đâu cũng có ảnh hưởng lớn đến đó.
Trong huyện lệnh phủ, Cảnh Tầm Vân khoanh tay, nhìn chằm chằm Khí Mỹ mặt không cảm xúc trước mặt.
"Ngươi không phải Khí Mỹ, ngươi tên là gì?"
Khí Mỹ không hề bất ngờ khi thân phận của nàng bị vạch trần, nàng bất ngờ là Thừa Tuyển Doãn lại chọn cách che giấu cho nàng.
"Tôi không có tên."
Từ khi có ký ức, nàng đã sống ở nơi tăm tối không có ánh mặt trời đó, mỗi ngày nàng đều giết người, bị động giết người, chủ động giết người, giết hết tất cả những người cùng huấn luyện với nàng.
Người kia nói với nàng rằng nàng có thể rời khỏi nơi đó, nhưng cái giá phải trả là nàng phải uống độc hoàn.
Sau khi uống độc hoàn, mỗi tháng nàng đều phải uống thuốc giải, nếu không có thuốc giải, kinh mạch của nàng sẽ đứt đoạn mà chết.
Nàng không sợ chết, nhưng không ai biết, thực ra nàng rất sợ đau.
Chính vì sợ đau nên nàng mới ép buộc bản thân không được thất bại, bởi vì thất bại sẽ bị trừng phạt.
Cũng chính vì sợ đau nên nàng không muốn uống độc hoàn.
Nàng giả vờ thuận theo, có lẽ là vì nàng luôn thể hiện quá ngoan ngoãn, người kia không hề nghi ngờ nàng, đến mức khi bị nàng một kiếm đâm xuyên tim, trên mặt người kia vẫn đầy vẻ kinh ngạc khó tin.
Những thủ hạ mà người kia mang đến bắt đầu vây công nàng, nàng rất mệt, khắp người đều đau, nhưng nghĩ đến việc bị bắt lại sẽ phải chịu cực hình, nàng liền cố gắng hết sức giết hết bọn họ.
Nàng nghĩ rằng sau khi chết dù thế nào cũng phải ra ngoài nhìn thế giới này một chút, vì vậy nàng vịn vào tường, từng bước đi ra khỏi nơi đã giam cầm nàng gần hết nửa đời người.
Nàng nhớ ngày hôm đó thời tiết rất đẹp, ánh nắng rất ấm áp, nàng nằm trên tuyết, mỉm cười.
Nàng tưởng mình sẽ chết, nhưng nàng đã được Khí Mỹ cứu.
Khí Mỹ nghĩ nàng cũng bị gia đình ruồng bỏ, lén lút đưa nàng về giấu trong nhà củi.
Nàng không có khả năng chống cự, suốt mấy ngày liền cứ hôn mê bất tỉnh, cho đến một ngày, nàng nghe thấy tiếng chửi rủa và tiếng ai oán truyền đến từ bên ngoài.
Ngay sau đó, cửa nhà củi bị đá văng ra, một hán tử mặt mày như heo, vẻ mặt âm u nhìn nàng: "Còn sống là tốt rồi, còn sống mới bán được giá cao."
Nàng biết được Khí Mỹ đã chết trên đường bị hán tử bắt đi bán, lúc nàng muốn giết hán tử thì Cảnh Tầm Vân xuất hiện.
Cảnh Tầm Vân giống như một tia sáng, bá đạo và ngang ngược đẩy một chiếc xe đẩy đi tới, thừa lúc hán tử đang mặc cả với nha tử, cô bé đột nhiên đẩy nàng vào giỏ rồi đậy lại.
Nàng trốn trong giỏ, nghe thấy hán tử tìm nàng khắp phố, nàng không lên tiếng, chỉ cảm thấy con đường gập ghềnh khiến vết thương của nàng đau nhói.
Cảnh Tầm Vân trợn mắt: "Kể từ hôm nay, Khí Mỹ chính là tên của tỷ!"
Cô bé dừng lại, nghiêm túc hỏi: "Tỷ biết võ công không? Có thể đưa tôi phi diêm tẩu bích (lướt đi bằng khinh công) không?"
Khí Mỹ có một dự cảm không lành: "...Sẽ."
Cảnh Tầm Vân cười.
Khí Mỹ đưa Cảnh Tầm Vân trèo qua hậu viện, dễ dàng rời khỏi huyện lệnh phủ.
Mắt Cảnh Tầm Vân sáng rực lên vì phấn khích: "Đi thôi, đi thôi! Nghe nói trên phố lại mở một tiệm ăn mới, chúng ta đi xem thử."
Đột nhiên, ánh mắt Khí Mỹ sắc lạnh, nàng lạnh lùng nhìn hán tử đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Người hán tử mặc y phục đen, nhưng trên mặt đeo một chiếc mặt nạ màu xanh đậm, hán tử không nhìn nàng, mà nhìn sang Cảnh Tầm Vân, ôn hòa nói: "Tiểu thư, đại nhân nói ngài chưa hoàn thành bài vở thì không được ra ngoài."
Cảnh Tầm Vân: "..."
Cô bé hỏi Khí Mỹ: "Tỷ đánh lại hắn ta không?"
Khí Mỹ thành thật nói: "Dùng cái mạng này của tôi, có thể cầm chân hắn ta được một khắc."
Cảnh Tầm Vân ỉu xìu nói: "Cũng không cần thiết."
Cô bé thở dài đi về phía cổng huyện lệnh phủ, Thủy cười híp mắt hỏi: "Tiểu thư, có cần thuộc hạ đưa người phi về không?"
Cảnh Tầm Vân gật đầu, Khí Mỹ đã nhanh hơn một bước đưa Cảnh Tầm Vân phi về.
Thường ma ma đang đi tìm Cảnh Tầm Vân, thấy vậy liền mặt đen lại bắt Cảnh Tầm Vân đi.
Khí Mỹ quay đầu nhìn bức tường viện, ánh mắt thâm trầm.
Người hán tử kia đang cảnh cáo nàng.
Tại Thư phòng.
Đường ca nhi ngồi bên cạnh Thừa Tuyển Doãn, vừa ăn bánh ngọt từng miếng một, má phồng lên trông rất đáng yêu.
"Phu quân, mình cho rằng Khí Mỹ là người của Hướng Tuyệt hả?"
Thừa Tuyển Doãn vòng tay ôm lấy eo Đường ca nhi, hơi dùng sức bế cậu lên đùi mình ngồi: "Hướng Tuyệt vẫn luôn bí mật bồi dưỡng tử sĩ ở các nơi."
Đường ca nhi nhíu mày: "Khí Mỹ là kẻ trốn thoát hay là..."
Thừa Tuyển Doãn không dám khẳng định, chỉ nói: "Mộc phát hiện một nơi Hướng Tuyệt bồi dưỡng tử sĩ trong Thiền Thiết huyện, những người bên trong đều đã chết, xét về thủ pháp, người giết họ có lẽ là cùng một người, và một người trong số đó bị một kiếm xuyên tim là một trong những thủ hạ đắc lực của Hướng Tuyệt."
Hắn đưa trà đến miệng Đường ca nhi, nói: "Nếu đây là bẫy Hướng Tuyệt giăng ra cho chúng ta, vậy lần này y đã phải tốn rất nhiều vốn liếng."
Đường ca nhi uống một ngụm trà từ tay hắn: "Phu quân nghĩ khả năng Khí Mỹ trốn thoát lớn hơn?"
Thừa Tuyển Doãn dùng khăn lụa lau khóe miệng cậu: "Vẫn cần phải quan sát thêm."
Đường ca nhi không ăn hết được món bánh ngọt trong tay, vứt đi thì lãng phí, cậu nhét thẳng vào miệng Thừa Tuyển Doãn: "Phu quân, ngon lắm."
Thừa Tuyển Doãn đâu thể không biết tâm tư nhỏ bé của cậu, hắn véo má Đường ca nhi, nói khẽ: "Lần nào ăn không hết em cũng nhét vào miệng tôi, lỡ như tôi không có ở đây thì sao?"
Đường ca nhi không cần nghĩ ngợi đáp: "Vậy thì em sẽ đi tìm mình."
Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn dịu dàng.
Đường ca nhi lại hỏi: "Phu quân, mình đã nghĩ ra nên trồng gì chưa?"
Mùa thu ở Thiền Thiết huyện không thể trồng cây lương thực, vì đến mùa đông tất cả cây trồng đều sẽ bị đông chết, nên người dân Thiền Thiết huyện đều bắt đầu gieo hạt vào mùa xuân.
"Lúa mì và củ cải." Thừa Tuyển Doãn giải thích: "Lúa mì và củ cải đều chịu lạnh tốt, gieo hạt trong thời tiết này cũng có thể sống sót, chúng chỉ cần vài tháng là có thể thu hoạch, nếu áp dụng thêm phương pháp bón màu cho đất, sản lượng trên mỗi mẫu có lẽ sẽ cao hơn."
Hắn dừng lại, bất lực nói: "Mấy hôm trước tôi đi thôn, dân làng đều nói không chết đói đã là may mắn lắm rồi."
Đường ca nhi phân vân: "Nếu không trồng lúa thì sẽ không có gạo, vậy sao được?"
"Bấy lâu nay, nông dân Thiền Thiết huyện vẫn luôn tìm mọi cách trồng lúa, nhưng dưới thời tiết khắc nghiệt này, sản lượng lúa rất thấp, có khi một mẫu ruộng còn không thu được nửa cân gạo."
Cũng chính vì thế mà Thiền Thiết huyện quanh năm bị nạn đói hoành hành.
"Lúa mì có thể xay thành bột, bột mì cũng có thể dùng làm lương thực chính."
Vì một con đường không đi được, vậy họ chỉ có thể đi con đường khác.
Không thể trơ mắt nhìn dân chúng Thiền Thiết huyện cứ đi mãi một con đường tối tăm, tự làm mình chết đói được.
Đường ca nhi đau lòng hôn lên mày Thừa Tuyển Doãn: "Phu quân, mình vất vả rồi."
Thừa Tuyển Doãn ôm mặt Đường ca nhi, khẽ hôn lên môi cậu: "Thật là ngọt."
Có Đường ca nhi ở bên, ngày tháng dù khổ đến mấy cũng ngọt ngào.
Đường ca nhi hơi đỏ mặt, lại lo lắng nói: "Nếu dân chúng không chịu trồng thì sao?"
Thừa Tuyển Doãn vùi mặt vào cổ Đường ca nhi: "Đó chính là vấn đề tôi đang đau đầu."
Đường ca nhi trầm tư một lúc lâu, hỏi: "Phu quân, chỗ mình còn món ăn mới nào làm từ bột mì không?"
Thừa Tuyển Doãn ngẩng đầu lên, không chắc chắn hỏi: "Ý em là?"
Đường ca nhi cong khóe môi: "Vâng, em muốn mở một tiệm ăn mà nguyên liệu chính là bột mì."
Trước hết để mọi người nhận ra cái hay của bột mì, mọi người mới sẵn lòng trồng lúa mì hơn.
Thừa Tuyển Doãn hôn mạnh lên Đường ca nhi một cái: "Đường ca nhi, em quả là tiểu phúc tinh của tôi."
Đường ca nhi mím môi, cười e thẹn.
Ngay trong ngày, cậu liền bắt đầu tuyển người. Lần này, cậu chỉ tuyển phụ nữ và ca nhi. Vừa dán cáo thị, Ngọ nương, người đầu tiên vào Thiên Hành Viện, đã tìm đến Đường ca nhi tự ứng cử: "Tôi muốn thử, có được không?"
Đường ca nhi bảo bà làm một phần mì cho mình ăn.
Thiền Thiết huyện trước đây rất ít nông dân trồng lúa mì, nên bột mì được coi là món ăn quý giá ở đây, nhà bình thường không đủ khả năng mua.
Thật trùng hợp, nhà mẹ đẻ của Ngọ nương trước đây từng mở quán mì, lúc quan tham còn chưa đến, Thiền Thiết huyện chưa nghèo đến thế, vẫn có người ăn được món làm từ bột mì.
Sau khi quan tham đến, cuộc sống của dân chúng ngày càng khó khăn, quán mì nhà mẹ đẻ Ngọ nương cũng phải đóng cửa.
Và từ đó, Thiền Thiết huyện không còn quán mì nào nữa.
Mặc dù Ngọ nương đã lâu không chạm vào bột mì, nhưng tay nghề vẫn khá tốt.
Đường ca nhi ăn xong liền quyết định chọn Ngọ nương làm chủ bếp, và bắt đầu tự tay dạy bà làm lương bì.
Ngọ nương học rất nhanh, không lâu sau đã làm ra một phần lương bì, Ngọ nương lo lắng nói: "Lương bì ngon thì ngon thật, nhưng e rằng chỉ bán chạy vào mùa hè thôi."
Đường ca nhi cười thần bí: "Thẩm đừng vội."
Cậu lấy ra một hũ dầu ớt: "Thẩm trộn cái này vào, rồi nếm thử xem."
Ngọ nương thử một chút, bối rối lau trán: "Tôi đổ mồ hôi rồi sao?"
Đường ca nhi gật đầu: "Đây là dầu ớt, ớt có tác dụng trừ lạnh."
Cậu dừng lại, nói thêm: "Nếu đến mùa hè, chúng ta sẽ dùng loại sốt khác."
Ngọ nương vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: "Còn có loại sốt khác sao?"
Bà hỏi: "Nguồn gốc loại sốt này là từ đâu?"
Đường ca nhi chớp mắt, mím môi cười vô tội: "Cướp được."
Ngọ nương ngẩn ra: "Vậy sốt chúng ta dùng sau này?"
Đường ca nhi bình thản nói: "Tự chúng ta làm là được."
Sơn Hương huyện cách đây quá xa, nếu lần nào cũng phải nhờ Thừa Tam Tự mang sốt đến, vừa tốn thời gian, tốn công sức lại tốn tiền.
Thiền Thiết huyện đông dân lại thiếu việc làm, cậu liền nghĩ hay là xây một xưởng làm sốt ở Thiền Thiết huyện, sốt làm ra có thể tự dùng, cũng có thể bán cho những nơi lân cận Thiền Thiết huyện.
Cậu hỏi: "Hôm nay thẩm còn việc gì không?"
Ngọ nương lắc đầu.
Đường ca nhi chớp mắt: "Vậy thẩm bắt đầu làm việc từ hôm nay, chuyện tuyển người giao cho thẩm nha."
Ngọ nương ngây người: "Hả?"
Đợi bà phản ứng lại, Đường ca nhi đã chuồn mất rồi.
Bà đành phải cứng rắn đi xem cáo thị, không biết chữ thì đi hỏi, một lúc lâu sau mới hỏi rõ điều kiện tuyển người trên đó.
Bà lẩm bẩm: "Giúp việc mười văn một ngày, chủ bếp hai mươi văn một ngày, phó bếp mười lăm văn một ngày."
Bà vỗ ngực: "Sao lại trả lương cao thế, ông chủ thật sự không sợ lỗ vốn sao?"
Vừa rồi bà nghe nói ông chủ tuyển người liền đến. Bà chỉ muốn báo đáp ông chủ thôi, không ngờ ngược lại còn kiếm được món hời lớn như vậy.
Sau khi rời khỏi quán mì, Đường ca nhi lại đi tìm A Đại và A Tiểu.
Lò sưởi ở Thiền Thiết huyện đã xây gần xong, A Đại và A Tiểu không muốn đi huyện khác xây lò sưởi, gần đây đang rảnh rỗi.
Nghe nói về ý định của Đường ca nhi, họ kinh ngạc: "Xây công xưởng?"
Đường ca nhi gật đầu: "Giao cho hai người, càng nhanh càng tốt."
A Đại căng thẳng nuốt nước bọt: "Chuyện này huyện thái gia có biết không?"
"Biết chứ." Đường ca nhi nói thẳng: "Đất tôi đã mua xong rồi."
A Tiểu hỏi: "Sau khi công xưởng xây xong, có tuyển người không?"
Đường ca nhi gật đầu: "Tuyển chứ."
A Đại và A Tiểu nhìn nhau, nhận lời làm việc này.
Rất nhanh, tin tức huyện lệnh phu lang muốn xây công xưởng truyền khắp Thiền Thiết huyện. Dân chúng Thiền Thiết huyện vô cùng phấn khích. Bởi vì xây công xưởng có nghĩa là tuyển người. Những người lần trước không nắm bắt được cơ hội tuyển người ở mỏ than đều háo hức muốn thử.
Họ đều nghe nói những người đi làm ở mỏ than, mỗi lần trở về hoặc là cầm tiền, hoặc là cầm đồ vật, nghe nói những đồ vật này đều là do công xưởng mỏ than cho, không cần tiền.
Lại còn có một số công nhân mỏ than năm nay đã bắt đầu xây nhà rồi, từ đó có thể thấy đi làm ở công xưởng mỏ than kiếm được bao nhiêu tiền, nghe nói mỗi công nhân một ngày ít nhất cũng được mười lăm văn tiền công!
Không biết ai đó hô lên: "Huyện lệnh phu lang đã bắt đầu tuyển người rồi!"
Mọi người lũ lượt kéo đến quán mì, biết được chỉ tuyển phụ nữ và ca nhi, những thanh niên nhanh nhẹn đã chạy về nhà gọi người, những thanh niên chậm chạp thì chửi rủa: "Phụ nữ và ca nhi thì có ích gì! Tại sao chỉ tuyển bọn họ!"
Một phụ nữ bên cạnh lập tức chửi lại: "Ngươi từ trong kẽ đá chui ra à?"
Người thanh niên theo bản năng muốn chửi lại, quay đầu lại thấy những người xung quanh đều hung dữ trừng mắt nhìn hắn ta, hắn ta sợ hãi rụt cổ, lủi thủi bỏ chạy.
Ngọ nương thấy người đến càng lúc càng đông, vội vàng đi hỏi xem có chuyện gì.
Biết được sự thật xong bà dở khóc dở cười, vội vàng giải thích với mọi người: "Đúng là huyện lệnh phu lang tuyển người ở đây, nhưng là tuyển người cho quán mì, công xưởng còn chưa bắt đầu tuyển đâu."
Có người thất vọng, cũng có người hỏi điều kiện và đãi ngộ tuyển người của quán mì, nghe nói một ngày ít nhất mười văn, phụ nữ và ca nhi đều phát điên tự ứng cử.
Các thanh niên bị đẩy ra một bên, run lẩy bẩy.
"Tuyển người rồi! Tuyển người rồi!" Một đứa trẻ gõ chiêng đi ngang qua họ: "Công xưởng mỏ than ngày mai bắt đầu tuyển người rồi!"
Các thanh niên trợn tròn mắt, có người kích động túm lấy đứa trẻ: "Thật sự tuyển người sao?"
"Thật mà, tôi lừa anh làm gì." Đứa trẻ vùng tay ra khỏi người thanh niên: "Anh buông ra, tôi còn phải đi hô ở chỗ khác nữa."
Các thanh niên mừng như điên.
Cơ hội đến rồi, công xưởng mỏ than lại tuyển người rồi!
Tin tức công xưởng mỏ than tuyển người không chỉ truyền khắp huyện thành, mà còn lan đến cả thôn. Dân làng nghe tin liền thức đêm chạy đến huyện thành, canh gác trước bảng thông báo suốt đêm.
Người duy nhất trong thôn lần trước được tuyển vào công xưởng mỏ than năm nay không chỉ cưới được vợ, xây nhà mới, mà còn nghe nói sắp mua ruộng nữa!
Họ hối hận, hối hận vì lần trước đã bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, lần này dù thế nào cũng không thể bỏ lỡ nữa.
Trời sáng, huyện thành đã chật kín người.
Đường ca nhi bế Tiểu Trúc Tử ra xem náo nhiệt, thấy người đông đến vậy thì kinh ngạc.
Hy ca nhi thở dài: "Đông người quá."
Đường ca nhi cười nói: "Đây là chuyện tốt."
Trước đây Thiền Thiết huyện ít người là vì dân làng không dám đến huyện thành, bây giờ dân làng dám đến, điều đó đại diện cho sự tin tưởng đối với phu quân.
Hy ca nhi hỏi: "Chúng ta vào tửu lâu đi, trên phố đông người quá."
Bên cạnh họ vừa hay là tửu lâu duy nhất của Thiền Thiết huyện.
Đường ca nhi gật đầu, bế Tiểu Trúc Tử đi vào, gọi một phòng riêng với tiểu nhị.
Vừa vào phòng riêng, Tiểu Trúc Tử đã đòi xuống.
Thằng bé gần đây mới học đi, luôn muốn xuống đất đi bộ.
Đường ca nhi đặt thằng bé xuống, Tiểu Trúc Tử nắm chặt nắm tay nhỏ bé, trừng mắt, dùng hết sức lực nâng chân lên, rồi lại đặt xuống.
"Á!"
Thằng bé vui vẻ nhìn Đường ca nhi, chờ Đường ca nhi khen mình.
Đường ca nhi không hề keo kiệt lời khen, Tiểu Trúc Tử nghe vậy, cứ đi được một bước lại quay đầu lại chờ Đường ca nhi khen một câu.
Hy ca nhi cười toe toét: "Tiểu Trúc Tử dùng hết sức lực toàn thân rồi kìa."
Đường ca nhi nhìn Tiểu Trúc Tử, ánh mắt vô cùng dịu dàng: "Không biết lúc phu quân còn nhỏ có giống thế này không."
Hy ca nhi nói: "Tiểu Trúc Tử quả thật trông rất giống đại nhân."
Cũng giống với Vạn Bách Phiếm.
Ba người nhìn qua như được đúc từ một khuôn luôn.
"Khách quan, trà đến rồi." Tiểu nhị bưng trà vào, nhân tiện đốt hương.
Sau khi tiểu nhị đi, Tiểu Trúc Tử lạch bạch đi đến chân Đường ca nhi, ôm lấy chân cậu.
Đường ca nhi bế Tiểu Trúc Tử lên, nghi ngờ hỏi: "Sao con không đi nữa?"
Vừa rồi không phải còn đi rất vui sao?
Hi ca nhi kêu lên: "Tiểu Trúc Tử buồn ngủ rồi, nhưng không phải trước khi ra ngoài thằng bé vừa mới ngủ dậy sao?"
Đường ca nhi cảm thấy hơi kỳ lạ: "Chúng ta về thôi."
Cậu đứng dậy, nhưng cơ thể lại loạng choạng không kiểm soát được, mặt cậu biến sắc, vội vàng nhìn sang Hy ca nhi, thì thấy Hy ca nhi đã gục xuống bàn, hôn mê bất tỉnh.
Cậu khó nhọc mở miệng, muốn gọi Hỏa, nhưng lời còn chưa kịp nói ra, cậu đã hoàn toàn ngất lịm.
Hỏa đứng trên mái nhà, khẽ nhíu mày.
Phòng riêng đã im lặng suốt một khắc rồi.
Hắn khẽ nhấn mũi chân, lướt qua cửa sổ nhìn vào bên trong, khi thấy phòng riêng trống không, mặt hắn kinh hãi biến sắc.
...
Khi Đường ca nhi tỉnh lại, nghe thấy loáng thoáng tiếng nói chuyện.
"Hai ca nhi này giao cho ngươi, còn đứa trẻ này tôi phải lấy."
"Ngươi nói lấy là lấy sao? Ngươi có biết thân phận đứa trẻ này là gì không?"
Đứa trẻ?
Đường ca nhi đột ngột mở mắt, lại phát hiện mình đã bị trói chặt, Hy ca nhi nằm nghiêng bên cạnh cậu, hôn mê bất tỉnh.
Tiểu Trúc Tử bị đặt tùy tiện trên mặt đất, mắt nhắm nghiền.
Cậu nhìn ra cửa, tiếng nói chuyện truyền đến từ bên ngoài cửa.
"Năm mươi lượng? Ngươi sao không đi cướp luôn đi!"
"Thích thì lấy, không thích thì thôi."
Người kia chửi thề một tiếng, cảnh cáo: "Ngươi đừng quên, chủ nhân của chúng ta đều là châu chấu trên cùng một sợi dây."
Đối phương cười khẩy: "Cũng không phải cùng một chủ nhân, đừng tưởng tôi không biết gần đây các ngươi đang tranh giành người với lầu chúng tôi."
"Chúng tôi tranh giành người cũng là để đưa người cho chủ nhân các ngươi!"
"Đó là vì các ngươi có điều cầu cạnh chủ nhân chúng tôi!"
Hai người tranh cãi không ngừng, cuối cùng chốt giá ba mươi lượng bạc.